Danh sách truyện mới cập nhật
Độc Sư Vân Cẩm Mẹ giấu ta trong một ngăn bí mật, lúc đó ta cứ nghĩ bà muốn chơi trò trốn tìm với mình. Nhưng bà lại dùng một miếng vải nhét chặt vào miệng ta, nghiêm nghị dặn rằng bất kể có chuyện gì xảy ra cũng không được lên tiếng. Qua khe hở nhỏ của ngăn bí mật, ta tận mắt chứng kiến một trăm ba mươi hai mạng người của Tấn gia bị giết hại, thi thể chất thành núi, máu chảy thành sông. Kẻ dẫn đầu cuộc thảm sát là một nam tử phong nhã, vận trường bào trắng như tuyết, chính là Trung thư lệnh Tống Minh của Đại Hạ. Hắn dùng chiếc khăn trắng lau sạch vết máu loang trên lưỡi kiếm, vừa lau vừa nở một nụ cười lạnh lẽo đầy âm khí: “Kẻ tiện dân thấp hèn mà cũng vọng tưởng lay động thế gia trăm năm, thật không biết lượng sức mình.” Vậy nên, gia tộc của hắn cũng đáng phải bỏ mạng dưới tay một kẻ tiện dân như ta.
Dựa Vào Bình Luận, Ta Chinh Phục Phu Quân Người Thú Rắn Bị Kỷ Dạ giam cầm ba năm, cuối cùng ta cũng trốn thoát khỏi đảo Xà. Nhưng ngay trước khi lên bờ, ta lại bị bắt về. Trong lúc tuyệt vọng, ta nhìn thấy dòng bình luận trôi nổi trên đỉnh đầu Kỷ Dạ: 【Cuối cùng cũng đến cảnh kích thích trong căn phòng nhỏ tối tăm rồi sao? Kỷ Dạ vốn là người thú rắn, ngoài mặt lạnh lùng nhưng thực chất rất trọng dục. Lần này nữ phụ suýt chạy thoát, chắc chắn đã chọc giận hắn, về đến nơi thì bảy ngày bảy đêm nàng đừng mong xuống giường.】 【Nữ phụ thật đáng thương, cố gắng chạy trốn, nhưng lại không biết mình bị gia đình dâng hiến cho phản diện. Cha, anh em trai và cả vị hôn phu của nàng đều đã quỳ dưới váy nữ chính từ lâu.】 【Nữ phụ ngốc quá, phản diện là Vương thú, ngay cả thể chất mê hoặc của nữ chính cũng không làm gì được hắn, vậy mà hắn lại điên cuồng yêu nàng. Chỉ cần nàng làm nũng một chút, hắn sẵn sàng dâng cả mạng sống cho nàng!】 Nhìn biểu cảm lạnh lẽo của Kỷ Dạ, ta lấy hết can đảm, nửa tin nửa ngờ mà hôn lên môi hắn. “Kỷ Dạ, ta sai rồi. Tha thứ cho ta lần này được không?” Nét giận dữ trên mặt Kỷ Dạ lập tức biến mất, khóe môi hắn khẽ nhếch lên: “Không được có lần sau!”
Nữ Chính Muốn Cả Hai Sau bao nhiêu năm theo đuổi Tạ Tư Vũ, cuối cùng anh cũng đào hôn. Đúng lúc tôi định từ bỏ, bỗng nhiên hệ thống hiện lên dòng chữ: [Nữ chính ơi, anh ta thích kiểu tình yêu ép buộc đấy!] Tôi lập tức tát anh một cái. “Trời lạnh rồi nên nhà họ Tạ muốn phá sản phải không? Cút về đây cưới tôi nhanh lên!” Đêm tân hôn, anh lạnh lùng nhắc nhở tôi: “Tôi không có cảm giác gì với cô đâu.” Hệ thống: [Anh ta lại thiếu đánh rồi!] Tôi lại tát anh một cái nữa. “Giờ thì có cảm giác chưa? “Cút qua đây hôn tôi một cái!” Ngày nào anh cũng làm bộ lạnh lùng ghét bỏ, lạnh nhạt giặt đồ. Hệ thống: [Để anh ta ở đó vài ngày là ngoan ngay.] Sau đó, ánh trăng sáng của tôi trở về nước, nên tôi không còn về nhà nữa. Anh hoảng hốt chạy khắp nơi hỏi thăm: “Vợ mình hình như có người đàn ông khác rồi phải làm sao đây?” “Làm sao để đối phó với tiểu tam bây giờ?”
Tuý Kinh Hoa Ta xuyên sách rồi, trở thành một nhân vật qua đường cực kỳ xinh đẹp. Vị nhiếp chính vương mất trí nhớ được mẹ ta nhặt về làm chàng rể ở rể cho ta. Hệ thống nói, ta chỉ cần không ngừng tìm đường chớt, chờ hắn khôi phục trí nhớ rồi cho ta một đao, là có thể thoát vai trở về nhà. Không ngờ sau này ta lại thất bại, không chỉ không thoát được mà còn bị hắn trói mang về kinh thành. Đêm khuya sương lạnh, hắn áp sát lại gần, hơi thở rơi vào bên tai ta: “Dung Nhi… nàng đừng mơ rời khỏi ta.”
Bán Giang Yên Vũ Ta nhặt được một phu nhân nghèo túng ở dưới chân Hoàng thành. Từng chén từng chén hoành thánh đút xuống, cứu mạng bà. Sau đó bà ấy đột nhiên biến mất. Vào mùa thu, sạp hoành thánh có một thái giám đến. Nói Hoàng hậu triệu ta vào cung làm bạn đọc của Thái tử. Ta khó xử nói: “Ta cái gì cũng không biết, ta chỉ biết làm hoành thánh thôi.” Lão thái giám híp mắt suy nghĩ một lát. “A, vậy dạy Thái tử làm hoành thánh đi.”
Mẹ Chồng Uy Vũ Mười năm kết hôn, chồng tôi dẫn tiểu tam về nhà, trước mặt tôi, cầu xin mẹ chồng tác thành. Mẹ chồng gật đầu đồng ý cho tôi với chồng ly hôn. Mẹ chồng nhận tôi làm con gái, sau đó nắm tay tiểu tam, chân thành nói: “Sau này việc nhà giao cho con.” Tiểu tam: “Con sẽ cố gắng.” Mẹ chồng: “Yên tâm, không khó lắm đâu, mẹ sẽ dạy con.” Tiểu tam: “Con cần làm những gì?” Mẹ chồng: “Năm giờ dậy nấu bữa sáng, bảy giờ đưa hai đứa trẻ đi học, tám giờ bắt đầu dọn dẹp, mười giờ đi chợ chuẩn bị bữa trưa, giờ nghỉ trưa giặt quần áo, chiều hai giờ chuẩn bị trà chiều…” Tiểu tam: …
Mẹ Chồng Cực Phẩm
Cậu, người bán dứa?” Tôi là một tiểu thư nhà giàu, gần đây tôi để ý một cậu trai nghèo bán dứa. Sau bao nhiêu nỗ lực theo đuổi, cuối cùng tôi cũng đưa cậu về nhà theo kiểu “Kim ốc tàng kiều”. Sau khi ăn sạch sẽ, tôi đã tính đá cậu ra khỏi nhà. Ai ngờ bị ba bắt quả tang. Ba tôi nhìn cậu trai trẻ bên cạnh tôi, tay cầm tách trà run lên bần bật: “Tạ thiếu gia…” Cậu trai trẻ vẻ mặt thản nhiên, lí nhí: “Ba, con cần ba làm chủ cho con.” “Con đã là người của chị ấy rồi.” Tôi: ?
Lương Nhân Tại Trắc Cha ta, một gian thần nổi tiếng, đã gả ta và tỷ tỷ song sinh của ta cho hai người con trai của kẻ thù không đội trời chung của ông ấy. Bề ngoài, tỷ tỷ ta là hình mẫu khuê tú lý tưởng, nhưng sau lưng lại là kẻ chuyên lắc xí ngầu ở sòng bạc. Còn ta, từ nhỏ đã là mỹ nhân yếu đuối, bệnh tật triền miên. Cho đến khi phu quân tướng quân của ta tận mắt chứng kiến ta hai tay hai đao, đánh cho bọn cường đạo tơi bời hoa lá. Hắn bước tới, ép ta phải giải thích rõ ràng. Ta hoảng hốt, vội quỳ xuống: “Hiền đệ từ từ đã, ta là tỷ tỷ!” Ta bị dẫn về phủ Thừa tướng. Từ xa đã nghe tiếng tỷ tỷ ta bị bắt quả tang tại sòng bạc, giờ đang quỳ trong từ đường. Tỷ tỷ lớn tiếng biện bạch: “Phu quân xin hãy nghe thiếp nói, thực ra ta là muội muội!” Tối đó, ta và tỷ tỷ quỳ gối, thì thầm to nhỏ trong từ đường: “Thân phận bại lộ rồi, người phủ Thừa tướng chắc chắn sẽ không tha cho chúng ta đâu. Chạy không?” Tỷ tỷ gật đầu lia lịa: “Hay là chết đi, dứt điểm một lần cho xong.”
Cố Nhân Đã Xa Trúc mã của ta trên chiến trường bị thương, quên mất ta. Hắn yêu một cô nương nơi biên ải. Ta dây dưa suốt ba năm, cuối cùng vẫn không có kết quả. Trong lúc tuyệt vọng, ta hỏi hắn: “Nếu một ngày nào đó, chàng nhớ lại những gì chúng ta từng có, liệu chàng có hối hận vì đã đối xử với ta như vậy không?” Hắn không quay đầu, chỉ nói một câu: “Không hối hận.” Nhưng vào đêm trước ngày ta thành thân với người khác. Hắn trần trụi quỳ trong mưa, dập đầu đến vỡ nát ba nghìn bậc thang. Hắn nói, hắn đã hối hận rồi.
Trư Kiến Sầu Cùng Thêu Hoa Nương Tử Tỷ tỷ ngưỡng mộ thiếu gia nhà họ Điền, tự nguyện bán mình vào làm nha hoàn. Nhưng ngày mai, Lục tiêu đầu sẽ đến rước dâu. Vì vậy, ta bị ép mặc vào bộ giá y không vừa, bị đẩy lên kiệu hoa. Đêm đến, một đôi tay khớp xương rõ ràng vén khăn voan trên đầu ta. Ta ngước lên, đối diện với một đôi mắt hổ mơ màng say rượu. Ta trơ mắt nhìn ánh mắt của Lục Xuyên từ mơ hồ, nghi hoặc, rồi trở nên tỉnh táo. Hắn hỏi: “Ngươi là ai?” Ta đáp: “Tỷ phu, ta là thê tử của ngươi.” Hắn cười giận dữ: “Thời này cái gì cũng thu nhỏ, ngay cả thê tử của ta cũng thu nhỏ hay sao?”
Gả Thay Ta thay đích tỷ gả cho Trấn Nam Vương đang hôn mê bất tỉnh để xung hỉ. Mọi người đều nghĩ ta sẽ ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt, sống cuộc đời đầy đau khổ. Nhưng mà, được gả vào hào môn, không cần phải hầu hạ cha mẹ chồng, phu quân thì chẳng khác nào người chết… Đây chẳng phải cuộc sống lý tưởng của ta sao! Ta siêng năng giúp phu quân lau rửa thân thể, nhân tiện “lợi dụng” một chút. Bỗng dưng, bên tai vang lên một giọng nói nghiến răng ken két: “Nữ nhân, ngươi sờ đủ chưa!”