Danh sách truyện mới cập nhật
Ta Dựa Vào Việc Phát Trực Tiếp Thiên Giới Để Vả Mặt Chúng Thần Thượng Đế hóa thân thành nữ tử, xuống trần gian lịch kiếp. Ta liền dùng Thủy Kính phát trực tiếp cảnh này lên Thiên giới. Chúng Thần cùng ta đánh cược, chỉ cần Thượng Đế có thể thuận lợi trở về vị trí cũ, ta sẽ chia thần lực của mình cho bọn họ. Ta không chút do dự mà đồng ý. Bởi vì bọn họ hoàn toàn không hiểu. Một nữ tử phàm trần muốn sống yên ổn thuận lợi, khó khăn đến nhường nào. Thượng Đế người, e là không về được nữa đâu.
Chính Cung Của Tôi Và 28 Cậu Em Đẹp Trai Ba tôi bị trĩ phải nhập viện. Ông nhờ tôi sau khi tan làm đến trông nom KTV. Một mình tôi làm không xuể. Thế là gọi thêm mấy em trai đẹp trai đến hỗ trợ. Khi khách đã về hết, em trai họ hỏi tôi: “Chị, tối nay còn đến nhà em không?” Tôi chỉ vào em trai ruột: “Không, tối nay ngủ nhà nó.” Chuyển khoản cho cậu em họ một vạn: “Tiền công cực nhọc hôm trước.” Cậu em họ xúc động, ôm hôn tới tấp: “Chị, ngày mai đến lượt em nhé? Em có thể ‘trụ’ suốt hai tiếng đấy!” Tôi thản nhiên đáp: “Gặp nhiều quá lại chán, vài ngày nữa hãy nói.” Sau đó, tôi bị ép sát trên bàn họp bởi một người đàn ông lạnh lùng cao quý, ánh mắt đỏ ngầu, gằn giọng nhượng bộ: “Em có thể nuôi bao nhiêu cá cũng được, nhưng chính cung phải là tôi.”
Người Truy Hồn 5: Chủ Mộ Tôi đang phát trực tiếp trong ký túc xá thì bị cư dân mạng phát hiện trần nhà bị dột nước. Mọi người đều bảo tôi gọi bảo vệ đến sửa, chỉ có một bình luận nói: “Ký túc xá của các bạn là phòng quan tài, những người sống trong đó đều không thể sống sót rời khỏi.”
Cây Kết Hương Nửa đêm về sáng, khoảng hai giờ, người yêu cũ của tôi lại đến. Anh ta dùng chìa khóa mở cửa, thay dép rồi đi vào phòng tắm, sau đó ra bếp nấu mì… Nghe tiếng anh ta lúi húi làm những việc quen thuộc mà ồn ào ấy, tôi bực bội vùi đầu vào chăn, cố ép mình ngủ. Nhưng càng cố ngủ thì càng không tài nào ngủ được, tôi bất giác nhớ lại tất cả những chuyện đã qua.
Ngôn Linh Sư: Livestream Phán Quyết Khi tôi đang livestream, có một người đàn ông giả làm phụ nữ để xin nối mic: “Tôi đến tháng hơn chục năm nay, chẳng bao giờ dùng băng vệ sinh, chỉ dùng giấy nhét vào, vừa tiết kiệm tiền, vừa bảo vệ môi trường, vẫn sống khỏe re như thường.” “Thật ra, sau khi sinh con xong chẳng cần ở cữ đâu. Tôi sinh mổ ngày thứ hai đã giặt quần lót cho chồng, nấu cơm, khiến anh ấy cảm động đến khóc.” Nhưng không ai biết rằng, đây là “Livestream Ngôn Linh” của tôi. Mỗi chữ họ nói ra đều sẽ thành sự thật.
Từng Bước Chìm Đắm Hạ Du Bạch là anh trai trên danh nghĩa của tôi. Anh nhập học sau tôi, nhưng lại được tuyển thẳng vào lớp thiếu niên của đại học A vì đạt điểm tuyệt đối tất cả các môn. Sau khi tốt nghiệp, anh dùng thủ đoạn quyết đoán để tiếp quản công ty, một mình vực dậy giá trị thị trường của doanh nghiệp tăng gấp đôi. Vì vậy, từ nhỏ đến lớn, anh vẫn luôn vượt trội hơn tôi, còn tôi thì luôn bị anh ấy quản thúc. Tôi chán ghét cái vẻ tự phụ trầm ổn của anh đến tận xương tủy. Thế là vào một đêm mưa, tôi đã bỏ thuốc anh, muốn xem người này xấu mặt. Ai ngờ khi định rời đi, tôi lại không thể nào mở được cửa phòng. Người đàn ông từ phía sau nắm chặt lấy eo tôi. Đằng sau cặp kính nửa gọng là nụ cười tràn đầy tự tin và thong thả của anh. “Khóc gì chứ? Chỉ là phản ứng sinh lý bình thường thôi mà.” “Hay là nói em lại không chịu học hành đàng hoàng trong giờ sinh học?” “Xem ra, anh cần phải dạy kèm cho em một chút rồi.”
Phu Quân Lắm Chiêu Đêm trước khi hòa ly, Ngự sử đại nhân trúng độc mất trí nhớ. Sau khi tỉnh lại, vị Ngự sử lạnh lùng băng giá bỗng hóa thành tiểu yêu tinh bám người không buông. “Nàng là phu nhân của ta?” “Ta thật có phúc, cưới được phu nhân xinh đẹp như thế này.” “Phu nhân, ta đã sưởi ấm chăn cho nàng rồi, mau đến đây đi.” Ta: “…” Khi phát hiện ra thư hòa ly thư đã soạn sẵn, hắn kinh hãi đến tột cùng. “Phu nhân, ta đã làm sai điều gì? Nàng cứ nói, ta sẽ sửa hết.” “Có phải do ta hầu hạ phu nhân chưa đủ chu đáo không?” Ta: “…” Phải làm sao để nói cho hắn biết, mối hôn sự của chúng ta, vốn dĩ là giả?
Ái Tình Tựa Bão Tố Tống Thanh Yến như đi*n rồi, hắn say rượu rồi xông vào cung điện của ta, đưa tay định cởi áo ta. Ta quay lại tát hắn một cái, tay đau rát, nhưng hắn lại đỏ mắt trước, quỳ gối bên chân ta, giọng nói đã run rẩy. “Điện hạ, Tiêu Tuân đã trở lại.” Ồ, ta cứ tưởng chuyện gì to tát lắm, thì ra là hắn. Ta từ từ ngồi xuống, nâng cằm Tống Thanh Yến lên, mặc dù hắn không muốn, ta vẫn ép hắn phải nhìn ta. Giống thật, hắn và Tiêu Tuân giống hệt nhau, chỉ có điều trong ánh mắt Tống Thanh Yến có thêm vài phần mê say. Ta nhìn hắn, suýt nữa lại tưởng Tiêu Tuân đã quay về.
Nương Nương Giá Đáo! Kiếp trước, ta là một tên bạo quan, sau khi chết, âm phủ phán rằng ta giết chóc quá nhiều, nên trừng phạt kiếp sau làm nữ nhân. Ta chẳng hề để tâm, khi đi qua cầu Nại Hà còn đá lật cả nồi canh của Mạnh Bà, chẳng uống lấy một ngụm. Nhìn gương mặt hoa nhường nguyệt thẹn trong gương, ta khẽ cười lạnh: Đây mà gọi là trừng phạt sao? Rồi sau đó, ta vào cung. Hoàng thượng: “Mỹ nhân, làm sủng phi không tốt sao? Sao nàng lại muốn trở thành cô cô chấp hình của Thận Hình Ti vậy?”
Chúc Ta Bình An Hôm ấy, ta cùng Bùi Phi Mặc từ hôn, liền khởi hành quay về Thanh Châu. Chẳng ai ngờ rằng, người theo đuổi hắn suốt năm năm là ta, mà người đòi từ hôn cũng lại là ta. Hôm qua, hắn sau rượu lỡ lời, ta mới hay biết hắn đã có người trong lòng, Bùi Phi Mặc ngưỡng mộ tài học của nàng ấy đã nhiều năm. Giữa trận đại tuyết ngập trời ở bến nhỏ, ta ung dung trao hôn thư cho Bùi Phi Mặc: “Thật có lỗi với ngài, Bùi đại nhân, đã quấy rầy ngài ngần ấy năm.” “Nhưng ngài cũng thật là, đã có người trong lòng, sao không sớm nói với ta chứ.” Lần sau gặp lại Bùi Phi Mặc, là hai năm sau. Ta theo lệnh nhập cung, vẽ tranh cho các nương nương. “Bùi mỗ ngưỡng mộ tài học của cô nương đã lâu, chuyến này hộ tống cô nương vào kinh…” Ngẩng đầu, hắn bắt gặp ta đang ôm cuộn tranh, thoáng ngẩn người: “… Sao lại là ngươi?” Ngày đông, đường thủy chậm chạp, đèn dầu sáng ấm, trên thuyền chỉ có tiếng yên lặng của hắn và tiếng ấm trà nhỏ lửa, tĩnh mịch đến mức có thể nghe cả tuyết rơi. Ta sợ ngượng ngùng, hà hơi vào tay, cố kiếm chuyện để nói: “Ngài đừng nghĩ lúc từ hôn ta nói nghe thoải mái, thực ra ta đã khóc suốt dọc đường.” “… Vậy còn ngài, Bùi đại nhân, hai năm qua, ngài đã cưới được người trong lòng chưa?”
Bông Tai Hoa Trà Ba tôi không thích tôi, điều đó tôi đã biết từ khi còn rất nhỏ. Bởi vì tôi không phải là đứa con trai mà ông mong muốn. Để sinh được con trai, ông đã đưa tôi đi nơi khác: “Con trai mới là gốc rễ, tao đâu có cần con gái.” Chưa từng được sống trong tình yêu thương, điều đó khiến tôi đau khổ trong một thời gian dài. Nhưng khi cần người chăm sóc lúc già, ông lại nói: “Con trai chẳng làm được việc gì, con gái vẫn là chỗ dựa dẫm tốt nhất.” “Nhị Muội, ba già rồi, sau này chỉ trông cậy vào con thôi!”
Hoán Linh Ta vốn là một y nữ nơi núi rừng, lại từng có ân cứu mạng với Thái tử. Hắn nghênh ta vào Đông cung, hứa cho ta vị trí chính phi, sau đó ta thuận theo lẽ thường mà trở thành Hoàng hậu, sinh hạ trưởng tử, vinh hoa cả đời. Người người đều nói ta nhặt được phú quý từ trên trời rơi xuống. Khi ta trăm tuổi quy tiên, con cháu đau đớn khóc thương, duy chỉ có hắn nhìn về nơi xa, nở một nụ cười nhẹ nhõm. “Uyển muội, đời này ta đã giữ trọn lời hứa, nhưng lại phụ lòng nàng. Chết đi, ta chỉ mong được đồng táng với nàng, cùng hẹn kiếp sau.” Hắn lạnh lùng nhìn thi thể của ta, từng chữ một: “Còn ngươi, ta nguyện đời đời kiếp kiếp không gặp lại, mãi mãi không bao giờ!” Ta bị bí mật an táng tại một ngọn đồi nhỏ cách hoàng lăng trăm mét, vị trí Hoàng hậu lại chôn xuống vong thê của một vị tướng quân. Sống lại một đời, thứ phú quý này, ta không cần nữa.