Trang chủ Truyện mới

Danh sách truyện mới cập nhật

Sau Khi Xuyên Sách, Ta Ôm Đùi Sư Tổ

Sau Khi Xuyên Sách, Ta Ôm Đùi Sư Tổ   Xuyên vào quyển ngược văn cổ điển, trở thành nữ chính yếu đuối mềm mại, ai ngờ sư phụ, sư huynh, sư đệ đều thèm muốn thân thể của ta. Nhìn tình cảnh sắp bị ăn sạch không chừa mẩu, ta hoảng hốt ôm lấy đùi đại boss của tông môn-– Vị sư tổ thanh lãnh thoát tục, không nhiễm tình ái, được đồn là vô dục vô cầu. Ta ấm ức, mắt đẫm lệ mà kể khổ: “Sư tổ, bọn họ đều muốn làm chuyện xằng bậy với ta!” Sư tổ chẳng mảy may động lòng, tựa khuỷu tay lên gối, lười nhác đọc sách, dáng vẻ an nhàn. Một lúc sau, người kéo ta vào lòng, chậm rãi mở miệng. “Trùng hợp quá, ta cũng muốn.”  

Hoàng Thành Rực Lửa

Hoàng Thành Rực Lửa Ta là thư đồng của Nhị tiểu thư. Nàng gây họa, ta chịu tội thay. Ta làm điều mờ ám, nàng gánh tội thay. Chúng ta cùng nhau gây sóng gió ở Lĩnh Nam, được xưng là “song họa”. Cho đến khi Vương gia khải hoàn, hắn nắm giữ trọng binh lại vừa chiến thắng, Hoàng đế ngày càng không ngủ được, ngấm ngầm ám chỉ phải đưa một đứa trẻ đi làm con tin. Nhị tiểu thư nhìn đại tỷ sắp xuất giá, rồi lại vuốt đầu cặp đệ muội song sinh. Nàng quay đầu nhìn ta, cười nhe răng. “Ta đi Thượng Kinh làm con tin, ngươi có đi không?” Ta lập tức về nhà, lén bỏ thuốc xổ vào bữa ăn của kế mẫu luôn hại ta, rồi gói hành lý đến tìm nàng. “Đi!”

Ngày Mùa Xuân Đến

Ngày Mùa Xuân Đến Hệ thống yêu cầu tôi chinh phục nam chính, một người từ nhỏ đã có thuật đọc tâm, lớn lên trở thành người lạnh lùng tàn nhẫn, có trái tim lạnh giá, tính cách u ám cô độc. Tôi suy nghĩ một lát rồi quyết định bước vào thế giới lúc nam chính một tuổi. Hệ thống: ? “Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ trở thành người giám hộ của thằng bé, dạy cho thằng bé biết tuân thủ pháp luật, tôn trọng phụ nữ, lạc quan cuối cùng trở thành một người tốt.” Tôi nói một cách bình tĩnh: “Một chiến lược xuất sắc nên bắt đầu từ giáo dục.” Hệ thống bị thuyết phục: “Cô nói đúng.” Nên là vào một ngày tuyết rơi, tôi ôm lấy nam chính một tuổi – Ứng Hạc Tuyết, bị bỏ rơi ở bệnh viện. Sáu năm sau, tại viện bảo trợ do tôi thành lập, thằng bé hỏi tôi với giọng nói ngây thơ: “Viện trưởng, công lược là gì?” Tôi vuốt ve đầu thằng bé: “Ý nghĩa là, viện trưởng sẽ để con cảm nhận được sự quan tâm và tình yêu của thế giới này.” Ứng Hạc Tuyết bảy tuổi, đôi mắt long lanh, vui mừng đến mức quay vòng quanh: “Con cũng yêu viện trưởng.” Những người xung quanh thằng bé, những người sẽ trở thành cấp dưới, đối tác, đối thủ và tình yêu trong tương lai của nam chính, đã bao vây tôi rồi nói ồn ào: “Tụi con yêu viện trưởng nhất!” Hệ thống: “Độ thân mật của nam chính đã đạt mức tối đa, nhiệm vụ chủ nhiệm hoàn thành… Còn có thể như vậy sao?!”

Chuyện Xưa Của Yểu Yểu

Chuyện Xưa Của Yểu Yểu Ngày tôi đến tiệm chụp ảnh để chụp di ảnh. Thời Dã dẫn bạn gái mới tới chụp ảnh đính hôn, cô bạn gái lại muốn nhiếp ảnh gia của tôi. Tôi thẳng thừng từ chối. Thời Dã nói tôi vẫn độc ác như trước, chẳng thay đổi chút nào. Đến hôm lấy ảnh, Thời Dã nhìn thấy di ảnh đen trắng của tôi. Trong ảnh, tôi cười sáng bừng, rạng rỡ. Anh ta phát điên rồi.

Hủ Thảo Vi Huỳnh Lương Phong Chí

Hủ Thảo Vi Huỳnh Lương Phong Chí Tin tức về việc Hứa Phi Mặc sắp nhậm chức tại Túc Châu đã được thông báo cho tất cả mọi người. Chỉ riêng ta, vị hôn thê của hắn, là bị giấu kín. Vì hắn chê ta ngốc nghếch, chê ta lúc nào cũng bám lấy hắn. “Lần thăng chức này, may nhờ tiền bối Từ ở Khúc Châu tiến cử, nhất định phải đến tận nơi để cảm ơn.” “Chúc Tiểu Huỳnh? Không cần nói với nàng ta. Nàng ta như một con chó ấy, ngửi thấy mùi sẽ tự mò đến Túc Châu thôi.” Ta vô tình nghe được câu nói ấy, rồi hớn hở quay về thu dọn chiếc túi nhỏ của mình. Trước đây đều là hắn bỏ rơi ta, lần này ta sẽ đến Túc Châu trước chờ hắn. Đợi Hứa Phi Mặc đến nơi, nhìn thấy Chúc Tiểu Huỳnh thông minh thế này, chắc chắn sẽ sững sờ cho xem. Nhưng đến ngày hôm sau, khi người lái thuyền hỏi ta đi đâu, ta gãi đầu, không nhớ rõ nữa. Túc Châu? Khúc Châu? Hay là Tô Châu? Người lái thuyền mất kiên nhẫn, ngoáy tai, định đẩy ta ra. Sợ ông ấy mắng mình như Hứa Phi Mặc, ta vội vàng dúi tiền vào tay ông, gật đầu lấy lòng: “Khúc Châu, là muốn đến Khúc Châu!”

Đừng Phụ Chính Mình

Đừng Phụ Chính Mình Sáu năm sau khi kết hôn bí mật với Tạ Ung, chúng tôi quyết định ly hôn trong âm thầm. Để bạn gái của anh ta không bị mang tiếng “tiểu tam cướp chồng”. Anh nói: “Tôi không muốn bất cứ ai biết chúng ta từng kết hôn.” Tôi gật đầu, không nói lời nào, chỉ thêm một con số 0 vào phần phân chia tài sản. Sắc mặt Tạ Ung thay đổi. “Trong lòng cô, ngoài tiền ra thì chẳng còn gì nữa sao?” Tôi khẽ bật cười. “Nhiều năm làm vợ chồng, quả nhiên anh vẫn hiểu tôi nhất.”

Không Bỏ Lỡ

Không Bỏ Lỡ  Hệ thống bắt tôi cứu vớt người chồng trầm cảm, tôi say “No!”. Anh định dùng dao rạch tay, tôi thản nhiên làm ngơ, còn tiện tay mở cửa sổ ban công hét to: “Đôi giày cao gót phiên bản giới hạn vừa mới mua đã gãy gót, trời ơi, tôi không sống nổi nữa!” Chồng tôi sợ làm phiền hàng xóm, đành hạ dao xuống đến dỗ tôi: “Đừng khóc nữa, chúng ta đi mua đôi mới nhé.” Nửa đêm, anh muốn lẻn ra đường ray tàu vắng vẻ để “yên nghỉ” một mình, tôi lập tức nhét đôi chân lạnh ngắt vào lòng anh: “Em lạnh chết đi được, mau sưởi ấm cho em đi.” Anh bị lạnh đến run rẩy, nhíu mày ôm lấy chân tôi, chỉ còn cách kéo chăn đắp chặt hơn. Sau một thời gian dài chung sống, anh vẫn muốn cht, còn tôi vẫn chẳng buồn quan tâm. “Vậy trước khi anh cht, chúng ta ly hôn trước đi.” Chồng tôi sững sờ: “Muốn cht thì nhất định phải ly hôn sao?” Tôi trợn mắt: “Chứ còn gì nữa! Chỉ khi ly hôn em mới thoát khỏi nơi quỷ quái này chứ!” Anh bỗng ôm chặt tôi, hoảng hốt nói: “Vậy anh không cht nữa, anh không muốn ly hôn.”

Diều Giấy

Diều Giấy Tôi từng yêu một cậu sinh viên đại học lạnh lùng, sống dựa vào trợ cấp. Tôi đã tiêu rất nhiều tiền vào cậu, làm đủ mọi chuyện điên rồ. Nhưng trong lòng cậu, luôn có hình bóng một cô gái khác. Không cam tâm, tôi đã “chiếm đoạt” cậu rồi biến mất. Không ngờ, hai năm sau. Cậu sinh viên nghèo khó năm xưa đã trở thành người thừa kế của một tập đoàn lớn, và cậu xuất hiện trong bữa tiệc sinh nhật của tôi. Cậu lạnh lùng, quý phái, cao ngạo đến mức không thể với tới. Tôi giả vờ không quen biết, quay lưng bỏ đi. Nhưng cậu đã giữ chặt tay tôi lại. “Chị ơi, chạy đi đâu vậy?” “Ngủ với tôi rồi mà chị định không nhận người nữa sao?”

Ôm Chặt Đùi Vàng Của Phu Nhân

Ôm Chặt Đùi Vàng Của Phu Nhân Ta là tiểu thiếp mà Tướng quân mua về từ Kim Ngọc Lâu. Sớm đã nghe đồn Ngụy Tướng quân sợ vợ, nhưng Tướng quân lại cố ý dẫn ta đến phòng Phu nhân diễu võ dương oai. Phu nhân quát lớn một tiếng: “Quỳ xuống!” Ta run rẩy, vừa toan quỳ thì “phịch” một tiếng, Tướng quân đã quỳ xuống trước. Ấy… ta tựa hồ đã biết cần ôm chặt đùi của ai rồi.

Trừng Phạt Kẻ Bắt Nạt

Trừng Phạt Kẻ Bắt Nạt Ngày tôi xuất viện, em gái sinh đôi đã tự sát. Trong di động chỉ để lại một tin nhắn cuối cùng: “Cứu em với.” Con bé bị xa lánh, bị bắt nạt ở trường, không còn nơi nào để trốn thoát. Một tháng sau, tôi nhập học với khuôn mặt giống hệt em gái mình. Kẻ bắt nạt phấn khích vô cùng. Tôi cũng rất phấn khích. Bởi vì tôi bị rối loạn nhân cách bẩm sinh. Mối liên hệ duy nhất giữa tôi và nhân loại chỉ có em gái.

Nữ Tướng Tư Quân

Nữ Tướng Tư Quân Kiếp trước, khi đích tỷ của ta vào cung làm hoàng hậu, nàng đã cúi đầu dạy bảo ta rằng: “A Đinh, khi ta không còn nữa, muội phải tự bảo vệ mình.” Ta hàm lệ đồng ý. Năm năm sau, hoàng hậu thất sủng, bị kẻ gian hãm hại mất trinh tiết, đêm đó đã treo cổ tự vẫn. Thiên tử hạ lệnh, phế truất hoàng hậu Mạnh thị vì vô đức, toàn thành không được mặc đồ tang. Ta thay Mạnh gia nhận tội, vì dung mạo khuynh thành nên được bệ hạ đưa vào cung, được sủng ái hơn cả sáu cung. Ngày ta cùng thiên tử chôn thây trong biển lửa, hắn giận dữ bóp cổ ta: “Trẫm đã không bạc đãi Mạnh gia của ngươi, vì ngươi mà trẫm không truy cứu hoàng hậu mất trinh tiết bị phế truất kia!” Ta mặc cho ngọn lửa thiêu đốt toàn thân, như không hề hay biết: “Nhưng ta truy cứu.” Khi tỉnh lại, ta đã trở về ngày đích tỷ vào cung. Nàng vuốt đầu ta, quay đầu bước vào hoàng cung ăn thịt người. Ta cởi bỏ xiêm y, trang sức, quay đầu bước vào doanh trại đầy máu tanh. —— Ta muốn xem, khi ta dẫn quân vây quanh hoàng thành, tên hoàng đế chó má đó còn dám nói bốn chữ “Hoàng hậu phế truất” không?

Sự Tồn Tại Rực Rỡ

Sự Tồn Tại Rực Rỡ Khi cùng chồng đến trại trẻ mồ côi để nhận con nuôi, tôi bỗng nhìn thấy một hàng bình luận chạy ngang: 【Thật tuyệt vời, nữ chính cuối cùng cũng sắp có một gia đình thực sự rồi.】 【Nhưng cô bé nữ phụ độc ác đứng bên cạnh trông cũng thật đáng thương, nếu không phải vì không ai nhận nuôi, sau này cô ấy cũng sẽ không trở nên như vậy.】 【Đừng tỏ vẻ thánh mẫu nữa, chỉ cần nghĩ đến việc cô ta sau này sẽ đối xử thế nào với bảo bối đáng yêu của tôi, tôi đã thấy đau lòng rồi.】 Tôi sững người, nhìn sang cô bé đứng bên cạnh với ánh mắt tràn đầy khao khát nhưng lại đầy e dè. Tôi cúi xuống, dịu dàng nói: “Con cũng về nhà với cô, được không?”