Danh sách truyện mới cập nhật

Trước khi kết hôn, anh ấy vẻ mặt đầy khó chịu nói với tôi: “ sau khi cưới, chúng ta sẽ không can thiệp vào cuộc sống của nhau.”Tôi mỉm cười nâng ly: “Nghe cũng ổn đấy.”Kể từ đó, hôn nhân trở thành một cuộc đấu trí, ai nghiêm túc trước thì sẽ thua.Về sau, vào ngày sinh nhật tôi, anh hạ ánh mắt xuống, giọng điệu đầy năn nỉ:“Anh chịu thua rồi, đừng chơi nữa, được không?”

Nhật Ký Truy Thê Của Cún Con Tâm Cơ Sau khi cậu ấm của giới thượng lưu Bắc Kinh – Thẩm Tứ, gặp tai nạn xe hơi và mất trí nhớ… Nhà họ Thẩm đã chọn tôi – con gái của một gia đình phá sản để làm mợ chủ. Tôi nhìn người đàn ông trước mặt đang trong giai đoạn ngốc nghếch. Hàng ngày tôi sai bảo anh rót trà, dâng nước, hâm giường, đồng thời tẩy não anh: “Cún con không nghe lời sẽ bị bỏ rơi.” Anh sợ đến mức vành mắt đỏ hoe: “Chị ơi, em rất nghe lời.” Một ngày nọ, như thường lệ tôi cùng bạn thân đến quán bar vui chơi. Bất ngờ nhìn thấy biểu ngữ treo trên tầng hai: [Chúc mừng anh trai tôi sống lại, tối nay toàn bộ chi phí sẽ được miễn phí.] Tôi nhìn thấy một gương mặt quen thuộc được vây quanh bởi các công tử bột. Tôi run rẩy theo bản năng muốn trốn, nhưng lại bị chặn ở góc tường. Anh cười nham hiểm: “Coi tôi là chó? Nợ mới nợ cũ tính sổ hết.” “Chị ơi, cún con dù ngoan đến đâu cũng sẽ cắn người.”

Sầm Vịnh Vi Thời niên thiếu, Cố Cảnh Chiêu từng thích một cô gái. Lúc cô ta ly hôn quay về nước, tôi bị bỏ quên trong một cơn mưa lớn. Hôm đó, tôi hỏi mượn nhân viên vệ sinh đi ngang qua một chiếc ô. Lại tới sân bay, tùy tiện mua vé máy bay chuyến bay gần nhất. Tôi nghĩ, đi đâu cũng được, chỉ cần không có Cố Cảnh Chiêu và Thư Mạn. … Sáu giờ, xe của Cố Cảnh Chiêu về đến nhà. Người ra đón là người giúp việc chứ không phải phu nhân Sầm Vịnh Vi của anh ta. Lúc này Cố Cảnh Chiêu mới nhớ tới, bởi vì lo lắng cho Thư Mạn mà anh ta quên tới chợ đón cô. Nhưng mà không sao, phu nhân của anh ta có tính cách dịu dàng, chưa bao giờ tức giận vì mấy chuyện nhỏ nhặt này. Bảy giờ, mưa tạnh, trời rất tối, Sầm Vịnh Vi còn chưa về nhà. Trong lòng Cố Cảnh Chiêu bắt đầu có chút vô cớ hoảng hốt. Anh ta gọi cho cô ba cuộc, lần đầu không có ai nghe. Lần thứ hai, lần thứ ba, cũng không gọi được.

Ngày đầu tiên nhập học, tôi gặp lại bạn trai cũ học bá mà tôi từng chia tay.Anh ta dồn tôi vào góc văn phòng trường học, nói: “Tìm được em không dễ chút nào đâu.”Cứu với!!! Tôi phải có bao nhiêu “thể diện” mới khiến anh ấy lặn lội tìm đến trường của tôi?Chẳng lẽ anh ấy muốn trả thù vì tôi đã đá anh ấy một năm trước?

Cậu bạn thanh mai trúc mã của tôi thích cô gái lớp bên.Cậu ta vì cô gái đó mà đánh nhau, dính vào đủ thứ thói hư tật xấu.Thậm chí còn giúp cô ấy gian lận, thi được hạng nhất toàn khối, lấy mất học bổng vốn dĩ thuộc về tôi.Sau kỳ thi đại học, cậu ta ngậm điếu thuốc, đứng ở góc cổng trường.Khi tôi đi ngang qua, cậu ta đưa tay kéo tay áo tôi lại.Giọng cậu ta khàn khàn: “Trước đây đã hứa sẽ thi cùng một trường đại học, là tớ không làm được… Cậu có thể… nhìn tớ thêm một lần nữa được không?”

Đường Cùng Tìm Thấy Lối Thoát Mẹ tôi năm nay 43 tuổi, vừa được chẩn đoán mang thai ở tuần thứ 22. Cả nhà rơi vào bầu không khí tĩnh lặng đến đáng sợ. Chuyện này không quá nghiêm trọng, nhưng mẹ tôi đã bị liệt toàn thân suốt ba năm nay. Từ cổ trở xuống hoàn toàn không có cảm giác.

Không Làm Thái Tử Phi Từ nhỏ, ta đã muốn gả cho Bùi Cảnh làm thái tử phi. Dù hắn không được sủng ái, ta vẫn toàn tâm toàn ý đối đãi. Mùa hạ thêu túi thơm cho hắn, mùa đông may đệm lót đầu gối. Ngay cả khi hắn uống thuốc, ta cũng từng thìa từng thìa dỗ dành mà đút. Nhưng khi chiến sự vừa yên, hắn lại thỉnh cầu được cưới người khác. Còn to tiếng không biết thẹn khuyên ta rộng lượng: “Toàn tộc của Chiêu Hoa vì nước hy sinh, nàng ấy là hậu nhân của công thần. Ngươi lẽ ra nên hiểu chuyện, dù sao ngươi cũng đã toại nguyện được đính hôn cùng ta.” Trong cung ai cũng biết ta đối với hắn tình sâu như biển, tuyệt không hai lòng. Nhưng hôm ấy, ta lại thản nhiên đề nghị từ hôn: “Ta ngưỡng mộ Chu tướng quân đã lâu, nguyện gả cho chàng làm thê.”

Nhiếp Chính Thái Hậu Sau khi hòa thân gả cho Cố Diễm, ta mới biết hắn đã sớm có người thương trong lòng. Để giữ gìn hòa khí, ta từng tế nhị gợi ý hắn có thể rước nàng ấy vào vương phủ. Nhưng nàng ta tính tình mạnh mẽ, chẳng ngại giả c/h/ết để phản kháng, thậm chí còn âm mưu hại ta. May mắn thay, Cố Diễm tin tưởng ta, không trúng kế, chỉ lạnh nhạt nói: “Chỉ trách nàng ấy mệnh bạc.” Về sau, ta dốc toàn lực giúp hắn giành lấy ngôi vị cửu ngũ chí tôn. Nào ngờ, hắn lại lấy oán trả ơn, tru diệt cả gia tộc ta, thậm chí trước mắt ta tàn nhẫn sát hại phụ thân và ca ca! Hắn phá nát gân mạch tay chân ta, bắt ta phải chứng kiến phụ thân cùng ca ca mang theo nỗi hận mà rời khỏi nhân gian. Trong đau đớn tột cùng, ta gào lên hỏi hắn vì sao! Hắn chỉ thản nhiên đáp: “Đây là món nợ các ngươi thiếu Thanh Nhi!” Đến lúc đó, ta mới nhận ra, trong lòng hắn, mọi tội lỗi đều đổ lên đầu ta vì cái c/h/ết của người mà hắn yêu thương. Sống lại một đời, lần này, ta quyết định thu hồi toàn bộ tình cảm và sự giúp đỡ dành cho hắn. Thế nhưng, hắn lại nghẹn ngào hỏi ta: “Có phải nàng không cần ta nữa?” Trong lòng ta tràn đầy hận ý. Ta làm sao có thể không cần hắn? Lần này, ta muốn hắn phải trả giá bằng máu cho những gì hắn đã gây ra!

Vào phút cuối cùng của thời hạn nộp nguyện vọng, tôi đã đổi từ Thanh Hoa sang Bắc Đại.Sau khi tắt máy tính, tôi cảm thấy như đã giải quyết xong một chuyện lớn trong lòng, cho đến khi dựa vào lưng ghế và vô tình nhìn vào bức ảnh ba người đặt trên bàn.Trong ảnh, ba người đứng trước cổng trường Thanh Hoa, tôi tinh nghịch lè lưỡi, còn phía sau, bên trái là Bùi Ngôn Triệt và bên phải là Tống Tinh Dã.Bùi Ngôn Triệt với ánh mắt lạnh lùng luôn dõi theo tôi, nét mặt đượm chút cưng chiều.Tống Tinh Dã thì thản nhiên khoác vai tôi, cằm đặt trên đỉnh đầu tôi, nhìn tôi với ánh mắt mang chút chiếm hữu.Tôi cười tự giễu, xé bỏ mảnh giấy note dán trên ảnh, hơi ngả màu vàng.Trên đó viết: “Ôn Dự Từ, Bùi Ngôn Triệt, Tống Tinh Dã sẽ cùng nhau vào Thanh Hoa!”

Vân Lãm Tôi được gia đình đón từ vùng quê Giang Nam trở về, cô em kế chê bai bộ sườn xám tôi đang mặc, mỉa mai rằng tôi có phải vẫn bó chân, sống trong thời nhà Thanh không. Tôi chỉ cười mà không nói, lặng lẽ pha trà, dịu dàng đưa chén trà đã pha sẵn thuốc xổ cho cô ta.

Phù Dung Sớm Nở Tối Tàn Quý Thính và Đàm Vũ Trình từng ngồi cùng bàn suốt hai năm. Cô thích anh, tình cảm ấy nhẹ nhàng như đóa phù dung, mong manh nhưng đẹp đẽ. Thế nhưng, anh chưa từng để ý đến cô. Cô hiểu rõ, giữa cô và anh không bao giờ có khả năng. Sau này, họ bắt đầu thân thiết hơn, thường xuyên gặp gỡ và tiếp xúc. Dẫu vậy, cô biết rõ trái tim anh vẫn luôn hướng về người bạn gái cũ. Rồi sẽ có một ngày, anh và cô ấy quay lại bên nhau. Nhưng Quý Thính chưa từng nghĩ rằng, bản thân sẽ có một khoảng thời gian dây dưa với anh, dù ngắn ngủi như đóa phù dung nở rộ một sớm mai rồi tàn lụi trong bóng tối. Cô và anh thỏa thuận với nhau, bất cứ lúc nào cũng có thể dừng lại, có lẽ là vào mùa đông. Và khi sinh nhật cô cận kề một ngày, bạn gái cũ của anh đã trở về. Quý Thính đứng ở phía đối diện, cách anh một con đường. Cô mỉm cười nói: “Tạm biệt.” Rồi xoay người, rời đi, mang theo tất cả những cảm xúc đẹp đẽ và mong manh của mối tình phù dung ấy.