Trang chủ Truyện mới

Danh sách truyện mới cập nhật

Yêu Người Không Được Chọn

Yêu Người Không Được Chọn Sau khi xuyên sách, hệ thống buộc ta công lược thế tử Mạnh Hữu của Quốc công phủ. Ta bỏ ra trọn tám năm làm thanh mai trúc mã của hắn, làm một kẻ chó liếm không chút tôn nghiêm. Nhưng hắn lại quay đầu định thân với thiên kim Tể tướng, nói chỉ coi ta là muội muội. Sau khi nhiệm vụ thất bại, ta bị hệ thống xóa bỏ, lại bất ngờ được một thợ săn trên núi cứu sống. Nhìn nam tử trước mặt với làn da màu đồng cổ, tám khối cơ bụng rắn chắc, ta không khỏi cười thầm mà thổ lộ: “Thực ra, ta thích hán tử cường tráng, đâu phải loại thư sinh yếu ớt như Mạnh Hựu!” Chúng ta sống những ngày tự do khoái hoạt nơi núi rừng nhưng chẳng ngờ Mạnh Hựu lại đỏ mắt tìm tới cửa.

Đi Tìm Hạnh Phúc

Đi Tìm Hạnh Phúc Vọng Kinh là nơi hội tụ những nhân vật kiệt xuất, nhưng nổi danh nhất vẫn phải kể đến thiếu chủ Tạ gia – Tạ Dục. Người ấy cao quý như ngọc, tuấn mỹ vô song, nhưng lại chẳng có chút liên hệ gì với ta. Vậy mà một ngày, hắn đột nhiên nắm lấy tay áo ta, đôi mắt đỏ hoe, khẩn cầu: “Mọi chuyện vẫn còn kịp, chúng ta vẫn chưa hòa ly… Kiếp này, ta muốn bắt đầu lại với nàng!” Ta đang gặm miếng giò heo, ngẩn người một chút, rồi buột miệng: “Ừm… nhưng ta đâu có định gả cho ngươi.”

A Diểu Vô Tâm

A Diểu Vô Tâm Phu quân và huynh trưởng hận ta đến tận xương tủy. Tất cả chỉ vì Lâm Thiền Tuyết nói rằng ta đối xử với nàng trăm bề khắc nghiệt. Ngày thành thân, ta bị sơn tặc bắt cóc, hành hạ đến chết. Ngay trước khi ta lâm chung, ta tận mắt thấy phu quân và huynh trưởng bước ra từ phía sau bọn sơn tặc, ánh mắt đầy ghét bỏ. “Lục Diểu, ngươi lòng dạ rắn rết, bắt nạt Tuyết nhi, đây chính là báo ứng.” “Ngươi bẩn thỉu và độc ác đến mức không xứng làm người.” Lâm Thiền Tuyết mắt ngấn lệ, giọng điệu yếu đuối, nói: “A Diểu, kiếp sau đừng làm điều ác nữa.” Ta chết thảm, mặt mũi biến dạng, xác nằm lạnh lẽo nơi hoang dã. Còn Lâm Thiền Tuyết thì trở về kinh thành, đường hoàng trở thành phu nhân của Thừa tướng. Gió lớn gào thét. Ta mở mắt ra lần nữa, phát hiện mình đã quay về buổi tiệc sinh thần năm 15 tuổi. Trước mắt, Lâm Thiền Tuyết đang xé rách xiêm y của chính mình, vừa làm vừa cười nhạo: “Lục Diểu, ngươi đã nghĩ xem lát nữa sẽ giải thích thế nào chưa?” Ta tung một cước, đá nàng ta xuống hồ, rồi giẫm đầu nàng xuống nước: “Ngươi không phải nói ta bắt nạt ngươi sao?” “Ta sẽ cho ngươi biết thế nào mới là bắt nạt thật sự!”

Thả Thính Anh Ấy

Thả Thính Anh Ấy Tôi đã theo đuổi Tống Ngọc nửa năm, ngày nào cũng đi xem ban nhạc của anh ta biểu diễn, bất kể mưa gió. Tống Ngọc vô cùng chán ghét điều này. Một hôm nổi hứng, anh ta nói đùa với tay bass ít nói: “Thấy cô gái tóc ngắn kia không? Cô ấy đến xem cậu đấy.” Từ đó, tay bass đó đã thay đổi, anh bắt đầu đeo kính áp tròng, ăn mặc chỉn chu, giả vờ ngầu lòi… Còn tôi thì chẳng hay biết gì. Cho đến nửa tháng sau, tôi bị chặn ở cầu thang. Kỷ Xuyên Phong ép tôi vào tường, ánh mắt mãnh liệt. “Thích tôi thì hôn thẳng luôn đi, được không? Đừng thả thính nữa, tôi chịu không nổi…”

Xuyên Thành Nhân Vật Qua Đường Xinh Đẹp

Xuyên Thành Nhân Vật Qua Đường Xinh Đẹp Ta xuyên sách rồi, hóa thành một nhân vật qua đường tuyệt sắc. Nhóm nhân vật chính lần lượt bước ngang qua ta. Đại sư huynh cao ngạo, độc miệng đi qua, thốt lên: “Oa, tuyệt mỹ.” Nhị sư huynh ôn hòa, rạng rỡ đi qua, cảm thán: “Trời ạ, nàng đẹp đến kinh người.” Tam sư huynh lạnh lùng, thanh cao đi qua, chỉ khẽ buông một tiếng: “…Wow.” Nữ chính mềm mại, đáng yêu của nguyên tác bước qua, sửng sốt: “Đây chẳng phải là nhan sắc thần tiên sao?” Cuối cùng, bốn người họ vây quanh ta, ngang nhiên bàn luận: “Chi bằng bắt nàng mang về tông môn?”

Mưu Kế Của Nữ Phụ

Mưu Kế Của Nữ Phụ Kỷ niệm ba năm ngày cưới. Chồng tôi nắm lấy gáy một người phụ nữ khác, hôn hít dữ dội. Người phụ nữ đột nhiên mở mắt, ánh mắt vẫn kiêu ngạo, hướng về phía tôi làm một động tác bắn súng. Bùm! Tôi có cảm giác như giữa trán mình vừa trúng một phát súng. Là Cố Dao. Mười năm trước, tôi đã đuổi cô ta ra khỏi nhà họ Cố. Đó là một đêm mưa, cô ta mặc một chiếc áo ngủ mỏng manh, cô đơn đi từ lưng chừng núi xuống chân núi. Bây giờ, cô ta đã trở về để trả thù!

Lừa Hôn

Lừa Hôn Chàng hotboy học giỏi nghèo khó mà tôi bao nuôi vẫn luôn rất ngoan ngoãn. Cơ bụng sáu múi săn chắc, eo thon quyến rũ, còn cho tôi sờ sờ, hôn hôn. Nhưng anh quá nghe lời, thật sự chẳng thú vị chút nào. Tôi bỗng cảm thấy chán ghét. Sau một lần ăn sạch Tạ Thỉ Nhiên, tôi lạnh lùng đề nghị chia tay. “Cậu chẳng có chút chiếm hữu nào cả, chúng ta không hợp nhau đâu.” Không ngờ, ngày hôm sau tôi lại bị bắt cóc. Trong tầng hầm, nước mắt chàng trai rơi lã chã. “Nếu ngay từ đầu biết bé cưng thích kẻ điên thì tôi đã không giả vờ rồi.” Giây tiếp theo, anh giật phăng chiếc máy trợ thính của mình ra. Giọng nói khàn khàn vang lên: “Ngoan, đừng kêu, tôi không nghe thấy gì đâu.”

Lừa Hôn

Chương 4
Hiện đại
Cuối Cùng Tôi Học Cách Yêu Chính Mình

Cuối Cùng Tôi Học Cách Yêu Chính Mình Người con trai 50 tuổi bất ngờ đòi ly hôn, chỉ vì con dâu lo nó đói bụng, mang bát mì nóng vào phòng làm việc. Nó giận dữ quát mắng, nói mùi dầu mỡ làm ô uế bức tranh mới của nó. Tôi khuyên nó nên đặt gia đình lên trên hết. Người chồng vốn dĩ luôn chán ghét nói chuyện với tôi lại bất ngờ xen vào: “Muốn ly thì cứ ly. Chẳng lẽ phải giống tôi, sống cả đời chấp nhận với người mình không yêu sao?” Ngày hôm đó, mối tình đầu của ông ta bị chẩn đoán mắc chứng Alzheimer, hoàn toàn quên mất ông. Ông đau khổ đến mức sụp đổ tinh thần. Giọng con trai tôi lạnh lùng: “Mẹ đã trói buộc cả đời của bố, rồi lại dùng một người phụ nữ mà con không yêu để giam cầm nửa đời của con. Lần này, mẹ có thể buông tha cho con và bố không?” Hóa ra, những cống hiến hàng chục năm của tôi và con dâu, trong mắt họ lại là sự ràng buộc. Tôi bình thản đổ bát mì vào thùng rác, sau đó thu dọn hành lý, cùng con dâu rời khỏi nhà. Đứng ở cửa, tôi để lại một câu: “Vậy thì, đều ly hôn cả đi.”

Khom Lưng

Khom Lưng Phu quân thanh cao như cúc, không vì năm đấu gạo mà khom lưng.Ta mang theo một đôi nhi nữ, cùng hắn từ quan về quê ẩn cư.Nhà hắn gia tài tan hết, thế nhưng phong thái công tử lại chẳng đổi thay.Ba mẫu ruộng nhà ta vốn định gieo lúa và đậu, hắn ngang nhiên thay hết bằng cao lương.Hỏi ra mới biết, chỉ vì muốn tự tay ủ rượu, uống một bầu mỹ tửu!Cả nhà ăn chẳng đủ no, ta phải ra ngoài xin ăn, dựa vào chút bạc lẻ chấp vá qua ngày.Hắn lại dám đem lương thực còn lại và hồi môn của ta tặng cho mỹ nhân, chỉ để đổi lấy một nụ cười của hồng nhan tri kỷ!Nữ nhi lên cơn sốt cao, suýt nữa mất mạng, hắn không đoái hoài. Cùng nhi tử chửi ta đầy mùi tiền, bảo rằng ta không xứng làm nương.Ta tức đến đau tim, quay đầu ôm nữ nhi gõ cửa nhà một tráng hán cùng làng, từ đó cùng hắn hòa ly.Lúc phụ tử thanh cao kia sắp chết đói trong mùa đông rét mướt, mới nhớ tới ta – nữ nhân phàm tục này.Nhưng đã quá muộn.Ta đã tự lập lại cuộc đời, cùng người khác chung sống trong nhân gian đầy khói bếp.

Không Làm Nữ Chính

Không Làm Nữ Chính Tôi xuyên không thành nữ chính trong truyện pỏn. Nghĩ đến việc sau này sẽ bị năm người đàn ông yêu thương, mỗi năm lại sinh con một lượt, tôi sợ đến mức ngay trong đêm đã đăng ký học võ judo, karate, taekwondo, cái nào lợi hại thì học cái đó. Học bá trường chúng tôi dùng học lực uy hiếp, tôi thi đỗ đầu tỉnh trong kỳ thi đại học, có vô số trường muốn chiêu mộ tôi nhập học. Người cha nghiện cờ bạc bán tôi cho nam thần eSports, tôi lập tức báo cảnh sát, buôn người là phạm pháp. Nam thần hàng đầu trong giới giải trí muốn giữ tôi làm của riêng, tôi phản đòn bằng một cú quật vai, tiễn anh ta đổi nghề may vá*. *là đi tòo đó các bác. Tạm gác lại nhân phẩm, tận hưởng cuộc đời thiếu đạo đức.

Thù Đồ

Thù Đồ Chu Chú, trong buổi biểu diễn đầu tiên với hơn mười vạn khán giả, đã hát bài tình ca hắn viết cho tôi từ rất nhiều năm trước. Ngay trên sân khấu, hắn quỳ gối cầu hôn người yêu mới của mình. Màn hình máy quay lia khắp khán đài, thoáng qua tôi chỉ trong một giây ngắn ngủi. Sau buổi diễn, tôi bị ai đó kéo vào trong xe. Chu Chú nắm chặt cổ tay tôi, gương mặt đầy giận dữ, hắn gằn giọng: “Chị còn xuất hiện ở đây làm gì? Chị muốn gì? Rốt cuộc thế nào mới chịu buông tha cho tôi?” Tôi suy nghĩ một lát rồi bình thản đáp: “Thêm 300 triệu nữa đi.” Hắn cười khẩy, rút tấm séc rồi ném thẳng vào mặt tôi: “Tôi biết mà, chị chỉ vì tiền.” Nhưng rồi sau đó, hắn chạy đến bệnh viện, đôi mắt đỏ hoe, lo lắng hỏi bác sĩ: “Phải làm sao mới chữa khỏi cho cô ấy?” Đứng ngay bên cạnh, tôi chỉ biết thở dài: “Chu Chú, cậu biết rất rõ mà… ung thư giai đoạn cuối, dù tiêu bao nhiêu tiền cũng không thể chữa khỏi được.”

Thù Đồ

Chương 6
Hiện đại
Noãn Chiếu Mãn Châu

Noãn Chiếu Mãn Châu Vì say rượu mất kiểm soát, tôi và cấp trên đã ngã vào nhau. Ba tháng sau, vì một tờ siêu âm B, đã buộc Hứa Văn Châu phải cưới tôi. Sau khi kết hôn, chúng tôi vẫn luôn tương kính như tân*, chưa từng vượt quá giới hạn. *tương kính như tân: tôn trọng, đối đãi với nhau như khách. Tôi rất rõ ràng, anh ấy không yêu tôi. Sau khi sinh con, tôi thu lại những suy nghĩ xấu xa của mình, dự định ly hôn rồi chạy trốn. Người đàn ông vẫn luôn lạnh lùng ấy, mang theo đôi mắt đỏ hoe ép tôi vào góc nhà vệ sinh: “Noãn Noãn, em không cần anh nữa sao?”