Danh sách truyện mới cập nhật
Tạm biệt, Lý Tư Niên Tôi đã yêu Lý Tư Niên suốt mười năm. Cuối cùng, ngày anh cưới ánh trăng sáng của mình cũng đến. Tại lễ cưới, tôi cảm động đến rưng rưng nước mắt. Nhìn bọn họ kết hôn, tôi thật sự rất vui, còn vui hơn cả mẹ ruột của họ.
Yến Tuyết Quận Chúa Cha ta là một lão già què chân, mù mắt, làm nghề gác đêm trong làng, mẹ ta thì ngây ngô, điên dại, suốt ngày tự xưng mình là công chúa. Không ai tin lời của một kẻ điên. Nhưng rồi Hoàng đế thực sự đến. Hóa ra mẹ ta thật sự là công chúa. Hoàng đế nhìn cha ta – một kẻ què quặt, mù lòa và ta, ánh mắt lạnh lẽo như ánh mắt người đồ tể nhìn lợn trước khi giết. Cha ta thì cứ tưởng phú quý đã đến, hưng phấn đến mức không ngừng xoa tay. “Lúc trước, ta cứu được công chúa ngất bên bờ sông. Khi tỉnh lại, nàng đã không nhớ mình là ai, nên ta giữ nàng lại, cho nàng chốn dung thân.”
Hồi Kết Cho Kẻ Phản Bội Kết hôn năm năm, tôi cuối cùng cũng mang thai. Đang định nói cho Tư Nam Tầm biết tin vui này thì lại nghe thấy mẹ chồng hỏi hắn: “Bên An Tình, con dự định khi nào sẽ nói chuyện với nó? Tiểu Khê đã lộ rõ bụng bầu rồi, nhà họ Tư chúng ta không thể không có người nối dõi.” “Đợi thêm chút nữa, cho con thêm thời gian, con sẽ xử lý ổn thỏa.” Tôi đứng tựa ở cửa, lặng lẽ rút lại tờ giấy kiểm tra thai kỳ trong tay. Tư Nam Tầm, lời hứa của anh, rẻ mạt chẳng đáng một xu.
Trèo Cao Té Đau Vào ngày cưới, vị hôn phu đã mất tích hơn nửa tháng bất ngờ xuất hiện, tay trong tay với con gái của người giúp việc nhà tôi, và yêu cầu tôi hủy hôn. Tôi bật cười: “Chú rể của tôi vốn không phải là anh, hủy hôn gì mà hủy?” Có lẽ anh ta vẫn chưa biết, ngay từ khi sinh ra, anh ta đã bị trao nhầm, hoàn toàn không phải là cậu chủ thật sự của nhà họ Lê. Đối tượng hôn nhân của tôi từ lâu đã được đổi thành người thừa kế thật sự vừa trở về gần đây của nhà họ Lê—Chu Tư Viễn.
Lớp Học Thú Cưng Tôi mở một trường mẫu giáo, chỉ nhận học sinh là động vật. Đến gần mùa đông, một con mèo tam thể đến gõ cửa. “Xin hỏi, tôi không có phụ huynh, liệu có thể nhập học không?” “Nếu không được, tôi có thể làm bảo vệ, lương chỉ cần một con cá khô nhỏ.” “Còn nếu vẫn không được, cũng không sao. Tôi ngủ một giấc, đông qua là xong.” Về sau, bên cạnh tôi luôn có một tiểu hoa mai. Tôi đi đến đâu, hoa mai nở đến đó.
Nhất Mộng Phù Sinh Ta xuyên không thành cháu gái nhà trưởng công chúa, là cái kiểu thai xuyên thai í. (*xuyên vào lúc còn ở trong bụng mẹ.) Theo đúng logic của mấy bộ truyện xuyên không khác, ta lúc này đáng ra nên thể hiện bản lĩnh tài năng gì đó, trở thành huyền thoại trong thế giới này mới đúng. Thế nhưng, ta chỉ muốn mặc kệ nằm dài, đến đâu thì đến. Mang tiếng xuất thân con nhà võ tướng, vậy mà chẳng những đao thương binh pháp không thông, mà đến cầm kỳ thi họa cũng chẳng ra đâu vào đâu. Ngày gả đi hòa thân, vị phu quân tướng quân bèn hỏi ta: “Có biết gi,ết người không?” Ta lắc đầu. Hỏi một hồi, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Tướng môn hổ nữ hay tướng môn miêu nữ vậy, sao nàng cái gì cũng không biết vậy!?” Ta lúng túng, chột dạ đáp: “Ta không biết thật mà, hay là … giờ đi học có còn kịp không?” Hắn im lặng một lúc rồi thở dài: “Thôi, không học nữa. Mọi việc đều đã có ta che chở nàng.”
Ám Dụ Anh trai kế của tôi đã tự sát, vào năm mối quan hệ của chúng tôi căng thẳng nhất. Nhưng anh ấy vẫn để lại toàn bộ gia sản kếch xù cho tôi. Cho đến khi tôi mở cuốn nhật ký bị cháy. Mới nhìn thấy tình yêu điên cuồng nhưng kìm nén của anh ấy trong nhiều năm. Mở mắt ra lần nữa, tôi sống lại vào ngày mà nam thần xúi giục tôi bỏ nhà ra đi. “Anh trai em vậy mà lại thích em, anh ta tuyệt đối là một tên biến thái!” Bỏ ngoài tai sự kinh ngạc của nam thần, tôi đi thẳng đến chỗ anh trai kế đang căng thẳng ở góc phòng. “Anh ơi, em không đi đâu.” Anh ấy chỉ cười khổ một thoáng, thay đổi vẻ âm u thường ngày. “Nhóc con, lần này muốn lừa thì lừa lâu một chút được không?”
Trường Mệnh Báo Thù Phu quân của ta là một vị tướng quân. Năm ta tròn hai mươi, hắn đã bỏ lại ta, vì nước mà hy sinh. Ta một mình nuôi nấng hài tử, quán xuyến mọi việc trong phủ, thậm chí còn giúp con giành được tước vị. Khi đã bước qua tuổi lục tuần, ta lại vô tình trông thấy đứa con trai đã trở thành Hầu gia, mang theo đứa cháu ngoan của ta tiến vào một tòa trạch viện. Tiếng cười nói vui vẻ vang lên từ trong viện như những mũi dao đâm thẳng vào tim ta. Hóa ra hài tử của ta lại gọi người khác là mẫu thân. Hóa ra bốn mươi năm thủ tiết của ta chỉ là một trò cười, bởi phu quân ta vốn chưa từng chết. Khi sự thật phơi bày, nỗi hận trong lòng ta cuồn cuộn dâng trào: Tất cả đều phải chết.
Lưỡng Thế Hoan Trưởng công chúa lại muốn gả cho nam nhân ta thích!Ta tức giận muốn tuyệt giao với nàng, công chúa nắm cằm ta, tức giận nói: “Bổn cung cưng chiều ngươi mười năm, vậy mà còn không bằng một nam nhân hoang dã bên ngoài!”Ta miệng không lựa lời nói: “Nếu ngươi là nam nhân, vậy ta sẽ không yêu ai hết, chỉ gả cho ngươi!”Lúc đó công chúa liền cười.
Mẹ Tôi Là Não Yêu Đương Mẹ tôi tái giá, ba tôi sống lại. Khi ba tôi hy sinh trong một nhiệm vụ, mẹ tôi đã mang toàn bộ tài sản của ông tái giá với mối tình đầu của bà. Lúc đó, tôi mới 6 tuổi, theo mẹ dọn đến sống trong nhà cha dượng. Từ đó, tôi làm hết mọi việc nhà, đồng thời chịu đựng sự chế giễu, cô lập và chèn ép từ con riêng của cha dượng. Mẹ tôi thì sống an nhàn, chẳng phải động tay vào việc gì, hòa thuận vui vẻ với con riêng của cha dượng như một gia đình hạnh phúc. Sau này, để tránh cho chị kế phải về quê lao động, năm 14 tuổi, tôi bị gả cho một ông già bốn, năm mươi tuổi, đã ly hôn và nổi tiếng bạo hành. Mẹ tôi còn nói: “Con phải biết ơn, cha dượng đã nuôi con từng ấy năm, cho con ăn, cho con ở, giờ còn tìm cho con một người giàu có. Con phải nhớ ơn nghĩa của ông ấy.” Khi mở mắt lần nữa, tôi trở về năm 1960. Đó là thời điểm tin ba tôi hy sinh vừa mới được báo về.
Chanh Đường Mùa Hạ Ngày họp lớp, biết được tôi đang tìm việc, đám bạn cùng lớp cũ nhao nhao đặt câu hỏi, tạo lập một phòng phỏng vấn thử cho tôi: “Nếu như chúng tôi thuê bạn, bạn sẽ mất đi điều gì?” “Làm thế nào để bán được giày cao gót cho nàng tiên cá?” “Đại não của bạn có màu sắc gì?” …… Sao toàn hỏi mấy cái câu đi ngược lại với loài người vậy? Vòng phỏng vấn mô phỏng vẫn tiếp tục: “Nếu như có năm vị lãnh đạo, nhưng chỉ có bốn cái ghế, phải làm như thế nào?” Não tôi bắt đầu ong ong, mở miệng xà lơ: “Nếu như là lãnh đạo giống như Kỷ Tự Hoài, vậy để người đó trực tiếp ngồi lên đùi tôi là xong rồi còn gì?” Lời vừa ra khỏi miệng, phía sau lưng đã truyền đến một âm thanh trầm thấp. “Hửm?” “Em chắc chưa?” ? ! !
Sau Khi Mua Vé Số Với Bạn Cùng Phòng Sau khi cùng phòng mua chung vé số, tôi và cô ta trúng được 320 đồng, lỗ mất 280 đồng. Ngày hôm sau, cô ta thần thần bí bí hỏi tôi vé số còn lại đâu. Tôi đưa cả quyển vé số cho cô ta xem, nhưng cô ta lại bảo thiếu một tờ, khăng khăng cho rằng tôi trúng giải lớn mà không chia phần. “Không trúng giải, vậy làm sao cậu có tiền chữa bệnh cho mẹ cậu?” Tôi giải thích kiểu gì cô ta cũng không tin, còn đăng tin bôi nhọ tôi lên mạng, thêu dệt chuyện vu khống, ép tôi quỳ gối xin lỗi, thậm chí gọi cho người đang bệnh nặng là mẹ tôi đến cúi đầu nhận lỗi. Mẹ tôi khóc đến mù cả mắt, chưa kịp vào phòng phẫu thuật đã mất. Tôi đau đớn tột cùng, trầm cảm nặng hơn và nhảy lầu tự tử. Cô ta vẫn còn chạy đến bia mộ tôi tạt axit. “Đồ yêu tinh hại người! Nếu không có mày, tao đã sống sung sướng trong giàu sang từ lâu rồi!” Khi mở mắt ra, tôi phát hiện mình quay lại đúng ngày cùng cô ta mua vé số. …