Danh sách truyện mới cập nhật

Em Gái Tôi Có Bệnh Em gái tôi tròn trịa béo tốt, mập như heo, nhưng lại có cái dạ dày của chim sẻ.Nó cảm thấy không khỏe, nhưng cứ chần chừ mãi không chịu đi khám bác sĩ.Mãi đến một đêm, tôi tỉnh dậy đi ra ngoài, thì thấy nó đang ôm một tảng thịt sống ăn ngấu nghiến, mặt đầy thỏa mãn.Tôi sợ đến mức hét lên bắt mẹ đưa nó đi bệnh viện, không ngờ em gái lại trừng mắt nhìn tôi một cái đầy căm hận, rồi lao mình từ trên lầu xuống, ch//ết tại chỗ.Mẹ tôi nói chính tôi hại c//hết em gái, rồi loan tin khắp nơi rằng tôi dựng chuyện vu khống.Sau cùng, khi bị dìm trong tr//ầm c//ảm nặng, tôi bật bếp gas, kết thúc tất cả trong ánh mắt nhẹ nhõm như trút được gánh nặng của mẹ.Lần nữa mở mắt, tôi chỉ khẽ hé cửa ra một khe nhỏ, thấy em gái ăn xong tảng thịt s//ống, rồi quay đầu, tham lam nhìn chằm chằm về phía cửa phòng mẹ.

Ly Hôn Xong Tôi Sống Rất Tốt Tôi và chồng cũ đưa con đi mua quần áo trong trung tâm thương mại thì vợ hiện tại của anh ta cứ liên tục gọi điện tới. Anh ta không còn cách nào khác, đành phải nói dối là đang họp ở công ty. Nhưng cô ta nghe được tiếng ồn ào của trung tâm thương mại, liền nổi giận đùng đùng, gào lên trong điện thoại, nhất quyết không buông tha. Khuôn mặt chồng cũ đầy mệt mỏi và chán ghét, nhưng vẫn phải kiên nhẫn dỗ dành. Tôi đứng bên cạnh, lạnh nhạt quan sát, trong lòng hả hê vô cùng. Ngày xưa, anh ta cũng từng đối xử với tôi như vậy, đứng cạnh người phụ nữ đó, rồi lạnh lùng nói dối với tôi. Nỗi đau mà tôi từng trải qua, giờ họ cũng đang phải nếm mùi.

Ẩn Khê Khi Mạnh Hoài được phục chức, chuẩn bị vào kinh, chàng lại bất ngờ rơi xuống nước mất trí nhớ. Chàng chẳng quên gì, chỉ quên người vợ kết tóc cùng chàng là ta. Chàng nắm tay Tô Nguyệt Thiển, bảo rằng nàng mới là ái nhân duy nhất trong đời chàng. Nhi tử của ta thì lạnh lùng bênh vực họ: “Người chẳng giúp được gì, thì xin người cũng đừng xuất hiện trước mặt phụ thân nữa, có được không?” Bà mẫu ta ánh mắt lạnh lùng, hờ hững buông lời: “A Hoài bệnh tình nguy cấp, chẳng lẽ con lúc này còn ghen tuông vô cớ sao?” Tô Nguyệt Thiển cũng kéo lấy tay áo ta, móng tay bấm sâu vào da thịt: “Đợi Mạnh đại ca hồi phục trí nhớ, ta tất sẽ hoàn trả vị trí chính thê cho tỷ. Cầu xin tỷ, làm ơn để chúng ta vào kinh!” Ta đã biết rõ, Mạnh Hoài giả vờ mất trí nhớ, chỉ để bỏ ta ở lại. Như thế cũng tốt. Con ta ở Mạc Bắc vừa gửi thư, chỉ mong mẫu tử đoàn viên. Giờ đây, đến cả cái cớ để rời đi, ta cũng chẳng cần tìm nữa.

Yêu Phải Cún Tsundere Khi đang cãi nhau với bạn trai, anh ấy đỏ mắt uất ức hét lên: “Nếu được làm lại từ đầu, tôi nhất định sẽ không hèn mọn làm ‘chó vẫy đuôi’ theo em nữa!” Ai ngờ, ngay ngày hôm đó, bọn tôi thật sự xuyên không về thời cấp ba. Anh ấy cũng giữ đúng lời, đối xử với tôi vô cùng lạnh nhạt. Tôi bắt đầu thất vọng, định từ bỏ mối tình này. Cho đến khi tôi tình cờ bắt gặp anh ấy đứng ở một góc khuất lẩm bẩm: “Lần này, tuyệt đối không làm chó cho Ninh Tiểu Vãn nữa.” “Phải duy trì hình tượng nam thần lạnh lùng, khiến cô ấy mê như điếu đổ, ngoan ngoãn nghe lời mình.” “Đáng ghét thật, Ninh Tiểu Vãn, chờ đó mà theo đuổi tôi đi! Làm chó cho tôi ấy!” Nhưng tối hôm đó, tôi chỉ vừa chủ động nói chuyện với hotboy trường được một câu. Anh ấy đã ôm mặt khóc như đun nước sôi: “Huhu, cầu xin em đừng đến với cậu ta! Cậu ta chỉ làm bạn trai em được thôi, còn tôi có thể làm… chó cho em mà!” “Em không tin thì tôi sủa cho em nghe luôn! Gâu gâu!” “Gâu gâu gâu gâu——”

Ly Hôn Rồi Mới Biết Anh Ấy Là Chồng Ngoan Để ly hôn, tôi bịa chuyện mình ngoại tình. Người chồng trước nay luôn lạnh lùng bỗng dưng sụp đổ: “Vậy thì em chia tay hắn đi, cớ gì lại đòi ly hôn với anh?” “Chuyện của em và hắn thì liên quan gì đến anh chứ?” “Là gã đàn ông tồi ngoài kia xúi giục em sao?” “Không thể nào! Chỉ cần anh chưa đồng ý, gã kia mãi mãi chỉ là ‘trai bao’ bên ngoài, cứ mơ đi!” Ơ… tôi nhớ rõ đây là cuộc hôn nhân thương mại mà?

A Hỉ, Kính Chúc An Khang Huynh trưởng của ta cướp đi vị hôn thê mà tân đế hết mực yêu thương, cưới nàng làm chính thê.Tân đế vì thế mà đoạt lấy ta, phong làm phi tử.Trước khi nhập cung, phụ thân vạn lần dặn dò, bảo ta phải thuận theo tính tình nóng nảy của tân đế Kỳ Huyền, đừng tuỳ tiện rơi lệ.Ta tròn mắt ngơ ngác, ngoan ngoãn gật đầu.Vừa nhập cung ngày đầu, ta đã được tuyên triệu thị tẩm.Chỉ thấy Kỳ Huyền liếc ta một cái, liền giận dữ đá cho thái giám bên cạnh một cước.“Trẫm muốn là đích nữ Giang gia, chứ không phải hài tử 8 tuổi này!”

Tan làm về đến nhà, nhỏ bạn thân hỏi tôi có muốn đi spa không.Tôi mệt rã rời, nằm bẹp trên giường nhắn lại:“Không muốn đi, không muốn ra ngoài, hôm nay mệt quá rồi.”Rửa mặt xong, nhìn vào gương thấy mình nhếch nhác, bẩn thỉu.Nghĩ lại một chút, thôi thì đi cũng được.Tôi mở lại WeChat.“Muốn đi rồi, ra đây một lát.”Năm phút sau, điện thoại hiện lên tin nhắn của sếp.“Địa chỉ.”

Năm thứ tư trở thành người thực vật, tôi tỉnh lại. Trần Chi Hành mừng đến phát khóc, nắm chặt tay tôi, nói sẽ cho tôi một lễ cưới long trọng nhất. Nhưng anh không biết rằng, trong suốt bốn năm hôn mê đó, tôi đã thấy được hiện tại lẫn tương lai. Anh đã có người thay thế tôi từ lâu rồi. Và rồi sẽ vì cô ta mà oán trách tôi, phản bội tôi, cuối cùng là vứt bỏ tôi. Vậy nên, tôi không cần anh nữa.

Tiểu Hầu gia bị thương chỗ k.ín trên chiến trường. Để khôi phục phong độ nam nhi, chàng qua đêm ở kỹ viện, chọn người kỹ nữ lẳng lơ nhất. Là chính thê chủ mẫu, ta thẳng thắn nói kỹ nữ ấy có ơn lớn với Hầu phủ, liền chuộc nàng ta về phủ. Dân gian đồn đại, cao quý như Tiểu Hầu gia mà lại có sở thích giống hệt phàm nhân. Phu quân ta xấu hổ đến nỗi không dám ra ngoài gặp người, lão Hầu gia tức đến ngất xỉu. Sống lại một đời, ta muốn để thiên hạ đều thấy rõ — Hầu phủ này còn bao nhiêu chuyện bẩn thỉu.

Ký Ức Không Còn Tên Anh Tôi đang kiểm tra lần cuối cho lễ cưới ngày mai thì điện thoại bỗng hiện thông báo mới. Thẩm Nhã Kỳ vừa cập nhật trạng thái: “Cảm ơn ông xã vì món quà bất ngờ, yêu anh.” Kèm theo là bức ảnh bó hoa blue rose trị giá ba vạn tệ. Tôi sững người vài giây, lập tức chụp màn hình lại. Bó hoa này hôm qua Diệp Cảnh Thâm nói là tặng cho khách hàng quan trọng. Khách hàng quan trọng? Tôi mở trang cá nhân của Thẩm Nhã Kỳ, dòng trạng thái mới nhất được định vị tại biệt thự Bán Sơn. Đó là nhà tân hôn của tôi và Diệp Cảnh Thâm. Ngón tay hơi run, tôi nhấn vào mục bình luận. “Chị dâu thật hạnh phúc.” “Anh Thâm chiều chị ghê.” “Bao giờ mời tụi em uống rượu mừng đây?” Anh Thâm?

Tạm Biệt Quá Khứ, Chào Em Tương Lai Tôi đang chỉnh sửa bản thiết kế váy cưới trong studio thì Cố Cảnh Thâm đẩy cửa bước vào. “Thanh Nhã, anh có chuyện muốn bàn với em.” Biểu cảm anh có chút ngập ngừng khiến tim tôi chợt thắt lại. Kết hôn năm năm, tôi hiểu anh quá rõ rồi. “Chuyện gì vậy?” Tôi đặt bút chì xuống. “Công ty có một khách hàng quan trọng sắp kết hôn, hy vọng em có thể giúp thiết kế váy cưới.” Tôi gật đầu: “Chuyện tốt mà, khi nào cần?” “Tháng sau, thời gian hơi gấp.” Anh tránh ánh mắt tôi. “Khách hàng là một cô gái, tên là Bạch Vũ Phi.” Bạch Vũ Phi? Cái tên này nghe quen quen. Tôi chợt nhớ ra, cô ấy là thư ký mới của Cố Cảnh Thâm, mới hai mươi tư tuổi, rất xinh đẹp. “Cô ấy sắp cưới rồi à? Với ai?” Tôi hỏi bâng quơ. Cố Cảnh Thâm cứng đờ cả mặt: “Chuyện đó… em gặp cô ấy rồi sẽ biết.”

Tôi đi ngân hàng gửi tiền cùng anh trai. Lúc đó không còn chỗ đậu xe, nên chúng tôi đành đỗ tạm trước cửa ngân hàng.