Danh sách truyện mới cập nhật

Viễn Đường Sau kỳ thi đại học, tôi và Lục Thời Dã chia tay. “Cũng chỉ vì tôi giúp cô ấy ước lượng điểm mà không giúp em?” – hắn cười. “Đúng vậy.” “Được thôi.” Hắn cười nhạt. “Đừng có hối hận đấy.” Tôi quen hắn từ khi mới năm tuổi, thanh mai trúc mã, cả tuổi thanh xuân, hắn tin chắc tôi không thể rời xa hắn. Nhưng hắn đâu biết, chuyện ước lượng điểm chỉ là cái cớ. Điểm số tôi tự tính rồi, nguyện vọng cũng tự mình nộp, là ngôi trường cách xa hắn nhất có thể. Lần này, tôi thực sự muốn rời xa hắn. Từ nay, kẻ Nam người Bắc, mạnh ai nấy đi.

Chỉ Một Chữ An Năm thứ 3 thành thân, ta phát hiện trong thư phòng của Thẩm Thiệu chín bức thư nhà giữa thời loạn lạc. Nội dung chỉ vỏn vẹn một chữ “An”. Hồi âm lại mang dấu ấn tư gia của biểu muội hắn. Ta chợt nhớ về năm ấy khói lửa dồn dập, chiến sự thất bại liên miên, từng thi thể binh sĩ ngã xuống được người dân tốt bụng đưa về an táng… Mà ta, vợ chính thất lại chưa từng nhận được một phong thư nào từ chàng. Vì lo lắng, ta đã lê đôi chân thương tích vượt hơn mấy chục dặm núi để dò hỏi tin tức. Cuối cùng bị quân lính lừa gạt, suýt bị hãm hại, chân còn chưa lành đã cố gắng trốn thoát về nhà. Lúc này đây, khi nhìn thấy chữ “An” mà từng đêm mong nhớ, đôi mắt ta mờ nhòe lệ. Nhưng bỗng nhiên… ta lại bật cười. Hôm hoà ly, Thẩm Thiệu nắm chặt tay áo ta, giận dữ quát: “Ta thề với trời, giữa ta và A Uyển chưa từng có tư tình. Nàng cớ gì phải vì một chữ đó mà tính toán?” Nhưng đối với ta, một chữ là đã quá đủ rồi.

Lời Hứa Hóa Hư Vô Kết hôn 5 năm, tôi và Thẩm Tự Bạch vẫn chưa có con. Sau này, chúng tôi làm thụ tinh ống nghiệm suốt 3 năm. Cuối cùng, đến năm thứ 8, tôi mang thai đôi thành công. Thế nhưng khi thai được hơn 4 tháng, tôi vô tình nghe được cuộc nói chuyện giữa anh ta và bạn. “Cậu bị tinh trùng yếu, người ta hứa hẹn thời gian 3 năm, làm tới bảy tám lần thụ tinh, nhìn mà già đi cả chục tuổi. Thế mà cậu lại lén chuyển phần lớn tài sản trong hôn nhân sang tên tiểu tam, có phải quá độc ác rồi không?” Thẩm Tự Bạch chỉ nhướng mày, mặt không đổi sắc. “Nếu không vì thấy cô bé kia phải làm thụ tinh thì tội nghiệp, tôi đã ly hôn với cô ấy từ năm ngoái rồi.” “Cậu chưa thấy vợ tôi bây giờ đâu, cởi đồ ra là một đống thịt, mặt đầy tàn nhang vì bầu bí, nhìn mà muốn nôn.” Tôi cúi đầu nhìn tờ kết quả siêu âm đang cầm trong tay, sau đó xoay người, đến bệnh viện đặt lịch p/h/á t/h/a/i.

Mối tình đầu của chồng tôi lấy cái chết ra uy hiếp.Ép anh ly hôn với tôi, quay lại với cô ta.Chồng tôi lập tức đặt mua một con dao gửi thẳng đến địa chỉ công ty cô ta.“Dao anh mua sẵn rồi đấy, ai không chết thì người đó là chó.”

Ngày Em Lên Xe Hoa Ngày Lục Nghiễn đính hôn, hắn cố tình sai mấy tên côn đồ đến quấy rối tôi. Đến khi làm xong biên bản ở đồn cảnh sát trở về, trời đã tối đen. Vừa đặt chân tới cửa nhà, tôi đã nghe có người hỏi tôi đi đâu rồi. Lục Nghiễn cười nhạt: “Anh sợ cô ấy đến gây chuyện, nên để cô ấy ở đồn cảnh sát uống trà cả ngày. Chờ cô ấy về thì mọi chuyện cũng đã an bài xong xuôi rồi.” Tôi đứng ngoài cửa, khẽ lắc đầu, cười cay đắng. Xoá sạch toàn bộ liên lạc với Lục Nghiễn, xoay người lên máy bay đi nước ngoài. Tối hôm đó, nghe nói Lục Nghiễn không tìm được tôi, người vốn luôn bình tĩnh ấy lại nổi điên một cách hiếm thấy. Mắt hắn đỏ hoe, thì thầm: “Nhất định là cô ấy ghen tuông thôi, cố tình giận dỗi với mình. Đợi hết giận rồi sẽ quay về, nhất định là vậy.” Nhưng hắn không biết, tôi không phải vì giận dỗi mà bỏ đi, mà là thực sự không cần hắn nữa. Ngày Lục Nghiễn đính hôn, hắn cố tình sai mấy tên côn đồ đến quấy rối tôi. Đến khi làm xong biên bản ở đồn cảnh sát trở về, trời đã tối đen. Vừa đặt chân tới cửa nhà, tôi đã nghe có người hỏi tôi đi đâu rồi. Lục Nghiễn cười nhạt: “Anh sợ cô ấy đến gây chuyện, nên để cô ấy ở đồn cảnh sát uống trà cả ngày. Chờ cô ấy về thì mọi chuyện cũng đã an bài xong xuôi rồi.” Tôi đứng ngoài cửa, khẽ lắc đầu, cười cay đắng. Xoá sạch toàn bộ liên lạc với Lục Nghiễn, xoay người lên máy bay đi nước ngoài. Tối hôm đó, nghe nói Lục Nghiễn không tìm được tôi, người vốn luôn bình tĩnh ấy lại nổi điên một cách hiếm thấy. Mắt hắn đỏ hoe, thì thầm: “Nhất định là cô ấy ghen tuông thôi, cố tình giận dỗi với mình. Đợi hết giận rồi sẽ quay về, nhất định là vậy.” Nhưng hắn không biết, tôi không phải vì giận dỗi mà bỏ đi, mà là thực sự không cần hắn nữa.

Tôi chạy xe điện mà không đội mũ bảo hiểm, liền bị một anh cảnh sát giao thông trẻ trung, cao ráo và cực kỳ điển trai chặn lại.Từ đó, chúng tôi bắt đầu mối quan hệ “oan gia ngõ hẹp” – yêu ghét đan xen, đấu trí đấu dũng chẳng ai nhường ai.Tôi nghĩ thầm, người đàn ông đẹp trai thế này, không có được thì thôi, chúc anh ta… cong vậy.Ai ngờ chỉ mấy hôm sau, tôi đi xem mắt liền hai lần, cả hai lần đều đụng phải anh ta.

Đêm hôm đó, sau buổi team building mừng tốt nghiệp cấp ba.Tôi say rượu, lạc vào nhầm phòng của cậu thiếu gia bị mất trí nhớ tạm thời, sờ soạng khắp người anh ta một trận, còn hôn môi nữa.Vì sợ bị trả thù nên tôi lập tức trốn ra nước ngoài trong đêm.Lần gặp lại, là trong một nhà hàng Âu cao cấp.Anh ta ngồi ở vị trí vốn dĩ thuộc về người tôi sắp liên hôn, nở nụ cười nửa miệng nhìn tôi:“Đêm hôm tốt nghiệp cấp ba đó, sờ đã tay chưa?”

Dao Dao Và Mẹ Tôi có một ước mơ. Tôi muốn làm mẹ kế. Để thực hiện ước mơ này, tôi đã bỏ ra một khoản tiền lớn để đăng ký một lớp đào tạo quý cô. Cuối cùng thì tôi cũng gả vào một gia đình giàu có, người đàn ông đã ly hôn ba năm và có một cô con gái. Lý tưởng thì đầy màu hồng, thực tế thì xương xẩu. Tôi, người muốn làm mẹ kế độc ác, sau khi nhìn thấy cô con gái nhỏ —— “Á —— Bảo bối đáng yêu quá đi mất, cho mẹ hôn một cái, từ nay mẹ sẽ là mẹ của con nhé?” Vị đại gia bị cho ra rìa đứng một bên điếu thuốc rít liên tục, mặt đầy vẻ không thể tin nổi. “Lớp đào tạo các người dạy kiểu như vậy đấy à?”

Tiểu tổ tông của Tô Dịch Tôi đặt trà sữa trong giờ học, shipper đứng ngoài cửa lớp gọi to: “Tiểu Tổ Tông của Tô Dịch, trà sữa của cô tới rồi đây!” Giảng viên môn Luật mới đứng trên bục giảng, từ từ ngẩng đầu lên. “Tự giới thiệu chút.” Hắn đẩy nhẹ gọng kính viền vàng, mỉm cười nói: “Tôi tên Tô Dịch.”

Tôi Chọn 10 Tỷ Trước kỳ thi đại học, tôi và em gái cùng thức tỉnh hệ thống lựa chọn. Hệ thống: 【10 tỷ và 750 điểm thi đại học, các người chọn cái nào?】 Em gái tôi vội vàng nói: “Tôi chọn 10 tỷ!” Hôm sau, nhà họ Lý – gia đình giàu nhất cả nước mang theo 10 tỷ đến hỏi cưới. Em bỏ thi đại học, trực tiếp gả đi, ôm trọn 10 tỷ tiền sính lễ. Còn tôi, mang bài thi điểm tuyệt đối trở về căn nhà lụp xụp. Chưa tới năm năm sau, em gái toàn thân thương tích quay về, vừa khóc vừa kể chồng là tên biến thái bất lực, hành hạ em sống không bằng chết, đã thế cả gia đình nhà chồng còn bị điều tra vì phạm pháp, ôm tiền trốn mất. Em không chỉ trở thành vật hy sinh gánh tội thay mà còn bệnh tật đầy người, không có tiền chữa trị. Còn tôi tốt nghiệp Thanh Hoa Bắc Đại, vào tập đoàn lớn, thăng tiến vùn vụt. Em gái ghen đến phát điên, hôm tôi phát biểu trước đám đông thì lao lên sân khấu, dùng dao gọt trái cây đâm chết tôi. Khi tỉnh lại, bên tai lại vang lên giọng hệ thống quen thuộc. Lần này, em gái giành chọn 750 điểm trước. Tôi chẳng có ý kiến gì, cuối cùng cũng có người thay tôi nếm trải quãng đời sống không bằng chết đó rồi.

Ba Năm Làm Vợ Hờ Ngày tôi và Cố Cẩn Xuyên đi đăng ký kết hôn, anh nói với tôi: “Giữa chúng ta chỉ có danh nghĩa vợ chồng, không có thực chất. Chỉ cần em ngoan ngoãn làm tốt vai trò bà Cố, trừ tôi ra, em muốn gì tôi cũng có thể cho.” Tôi rất nghe lời, làm bà Cố suốt ba năm. Ba năm sau, Hứa Vi đưa tôi mười triệu, bảo tôi rời khỏi Cố Cẩn Xuyên. Cô ta nói: “Cẩn Xuyên nói hai người chỉ là nạn nhân của ân nghĩa đời trước, hôn nhân này vốn dĩ chỉ là hữu danh vô thực. Bây giờ anh ấy muốn có một gia đình thật sự, muốn có con với người anh ấy yêu. Chị đã làm lỡ dở anh ấy ba năm rồi, mong chị có thể buông tay.” Thì ra… hắn đã có người trong lòng rồi à. Tôi tiếp tục giữ vị trí bà Cố này đúng là không còn hợp nữa. Tối hôm đó, tôi đến thư phòng tìm Cố Cẩn Xuyên. “Năm đó anh từng nói, tôi muốn gì cũng được… lời đó giờ còn tính không?” Cố Cẩn Xuyên đặt tài liệu xuống, ngón tay thon dài tháo kính khỏi sống mũi. “Tất nhiên. Em muốn gì?” Tôi siết nhẹ tập hồ sơ trong tay, đặt bản thoả thuận ly hôn trước mặt hắn. “Tôi muốn anh ký vào đây.”

Con Ngõ Của Chó Điên Tôi và chú nhỏ đã chiến tranh lạnh suốt một tháng. Ngày tôi định chủ động làm hòa, lại vô tình bắt gặp hắn đang ôm ấp một cô gái khác, giọng nói mang đầy vẻ trêu ghẹo: “Minh Hy dính tôi lắm, không làm mình làm mẩy một chút là cô ấy chẳng cho tôi ra ngoài đâu.” “Tối nay cô ấy sẽ đến làm hòa đấy, mấy người nhớ đừng để lộ chuyện này ra.” Ngay lúc đó, trước mắt tôi hiện lên hàng loạt bình luận: 【Tuy cô là nữ phụ độc ác, nhưng khoảnh khắc này thật sự khiến tôi thấy thương cô.】 【Đừng chống đối nữ chính nữa, chị em phụ nữ nên giúp nhau, tiễn ngay lão già này xuống mười tám tầng địa ngục thôi!】 【Các người vẫn chưa hiểu nữ phụ độc ác rồi — giây tiếp theo chắc chắn cô ấy sẽ đi tìm một anh chàng trẻ trung đẹp trai cho xem.】 Tôi xoay người rời đi, nhưng không phải để đi tìm một anh chàng tươi mới nào cả. Mà là — ở góc phố kia, tôi nhặt về một con chó điên chẳng ai thèm đoái hoài. Bình luận lại bùng nổ: [Cô ấy nhặt đại phản diện tối thượng về rồi?] [Đáng yêu quá, nữ phụ độc ác âm u vặn vẹo và đại phản diện hung ác tham lam, đúng là trời sinh một cặp!] Tối hôm đó, chú nhỏ đợi tôi mãi không thấy đến, liền gọi điện thoại: “Lại đi chơi bời đâu rồi?” Tôi chống lên khối cơ bụng rắn chắc kia, khóe mắt rưng rưng đáp: “Nhặt được một con chó điên, đang chơi với nó.”