Danh sách truyện mới cập nhật

Cuộc Đời Mới Của Tôi Hôm bố tuyên bố trước mặt mọi người rằng ông sẽ cưới cô dì xinh đẹp trong đoàn văn công, mẹ tôi trở thành trò cười trong mắt tất cả. Họ dùng tiếng Hán để mỉa mai mẹ: “Một người đàn bà dân tộc Tạng không biết một chữ, chỉ biết may vá, chăn bò, lấy gì mà so với hoa khôi đoàn văn công xinh đẹp hát hay múa giỏi?” “Chờ đợi đoàn trưởng suốt ba mươi năm, chưa cưới mà đã sinh con cho ông ta, đến cái danh phận cũng không có, lại còn tưởng mình xứng làm vợ đoàn trưởng.” Tôi định xông lên cãi lại, bạn trai tôi kéo tay giữ lại, gương mặt khó xử: “Hoãn hôn đi, tôi phải đưa thanh mai về Bắc Kinh trước.” Tôi không đáp lại, chỉ quay người rời đi. Tôi tìm đến mẹ – mắt bà sưng đỏ vì khóc: “Mẹ ơi, mình đi thôi, rời khỏi nơi này.” Mười ngày sau, vào ngày bố – đoàn trưởng tổ chức đám cưới. Một nhóm dân chăn nuôi xông vào tiệc cưới, hét lớn: “Cứu người với! Có tai nạn, mẹ con Trác Mã gặp tuyết lở rồi!” Ồ! Thật sự là tai nạn sao?

Chỉ Đỏ Dẫn Lối Khi ta xuyên đến thân xác Trần Tứ Nương, nàng vừa bị gả đi làm… minh hôn. Không khí trong quan tài ngột ngạt đến mức khó thở, ta điên cuồng cào đất, đập nắp quan tài, chỉ mong có thể thoát thân— Giữa không trung đột nhiên vang lên một giọng nói. Một hồn ma dung mạo thanh tú, cử chỉ đoan chính khẽ do dự hỏi ta: “Hay là… ta cho nàng mượn cây trâm nhé?”

Năm thứ ba làm chim hoàng yến cho phản diện, Chu Tùng Cẩn bất ngờ thất thế, mỗi ngày đều thay cách để ám chỉ rằng anh không muốn sống nữa.Tôi cố tình giả vờ không hiểu.Chỉ là mỗi lần về nhà đều khóc lóc giả bộ với anh: “Chồng ơi, hôm nay em đi phỏng vấn ở tiệm trà sữa, đợi mãi chẳng ai để ý tới em, cuối cùng chỉ đành mua một ly rồi lặng lẽ rời đi.”Nhận được tin nhắn đầy ẩn ý từ anh, tôi cố tình ngắt lời: “Chồng ơi đợi em về rồi nói tiếp nhé, vừa nãy có người gây sự với em, em phải lén giơ ngón giữa trước đã.”Nửa năm sau, Chu Tùng Cẩn vực dậy, xoay người làm lại từ đầu.Về sau có người hỏi nguyên nhân, anh chỉ cười bất đắc dĩ: “Vợ tôi có hơi nhát gan, tôi sợ nếu tôi không còn, sẽ có người ức hiếp cô ấy.”

Tro Tàn Dưới Ánh Mặt Trời Ba mươi lăm năm trước, bác sĩ trao cho tôi một tờ kết quả chẩn đoán vô sinh — từ đó dập tắt hoàn toàn hy vọng được làm mẹ. Trong lúc tôi suy sụp nhất, chính là anh ấy, Giang Thần, đã đi triệt sản. Anh dùng hành động để nói với tôi rằng: “Ôn Noãn, anh có thể không cần con, nhưng anh không thể không có em.” Khi đó, tôi cảm động trước tình yêu sâu nặng của anh, đã huy động toàn bộ thế lực nhà họ Ôn để nâng đỡ chàng trai nghèo năm ấy trở thành người giàu nhất Hải Thành. Anh cũng không phụ kỳ vọng của tôi, mấy chục năm trời một mực đối tốt, chỉ cần tôi ho một tiếng, anh liền hoảng hốt cuống cuồng. Ai nấy đều ghen tị vì tôi có số hưởng: không con cái bên cạnh, vẫn có thể vững vàng làm bà Giang. Tôi cũng từng nghĩ vậy. Cho đến ngày tôi nghe được phong thanh… Giang Thần đã sắp xếp cho “con trai ruột” của mình vào công ty để tiếp quản quyền lực.

Mộng Đế Vương Ta và khuê mật Triệu Uyển Tình cùng lúc vượt cạn. Nàng sinh con gái, ta sinh con trai. Nhưng vừa lúc hài nhi cất tiếng khóc oa oa, trước mắt chúng ta lại hiện lên một loạt dòng chữ kỳ lạ: 【Haizz, nếu hai nàng ấy biết con mình đều không sống nổi quá một tuổi, chắc đau lòng chết mất thôi.】 【Đúng vậy, một đứa bị bà mẹ chồng trọng nam khinh nữ dùng mười hai cây kim thép đâm vào đầu đau đớn mà chết, một đứa thì bị hoàng đế vì sợ thế lực nhà họ Lý mà đích thân hạ lệnh hạ độc giết chết. Hai đứa trẻ này đúng là đầu thai nhầm chỗ rồi!】 【Bi thảm nhất chẳng phải hai người mẹ tốt bụng kia sao? Không chỉ mất con, còn bị tra nam tuyệt hậu, chết rồi còn bị đạo sĩ trấn hồn, vĩnh viễn không được siêu sinh.】 Nhìn thấy những dòng chữ ấy, ta và Uyển Tình không hẹn mà cùng rùng mình một cái. Sau một cái liếc mắt trao đổi ngắn ngủi, chúng ta lập tức hoán đổi hai đứa trẻ.

Cẩm Nang Sinh Tồn Của Cung Nữ Thiếu niên bạo quân kia tính tình thất thường, hiếu sát thành tính. Đại tỷ ta vốn được chọn tiến cung làm cung nữ, vậy mà lại cố tình lăn lộn với vị hôn phu của ta để trốn tránh. Cả nhà liền ép ta thay nàng vào cung. Chỉ có điều bọn họ không hề biết, ta bẩm sinh có đôi mắt âm dương. Đêm đầu tiên hầu hạ bạo quân, ta vừa ngẩng đầu lên đã chết trân tại chỗ.

Ảnh Đế Não Tình Sập Hầm Rồi Ảnh đế lần đầu tham gia show thực tế, tổ chương trình yêu cầu anh ấy gọi điện cho người yêu cũ. Anh ấy gọi cho tôi. Trùng hợp thay, cháu trai 3 tuổi của tôi bắt máy, hoảng sợ hét lên: “Mẹ ơi!” Lục Minh sững người vài giây, sau đó nghiến răng nghiến lợi: “Chúng ta mới chia tay có 829 ngày lẻ 1 tiếng đồng hồ, mà con em đã biết gọi mẹ rồi sao?” Cả mạng xã hội bùng nổ: #LụcMinhMấtKiểmSoátTrênShowThựcTế#

Bạn Trai Keo Kiệt 【Bạn trai bắt tôi nộp một triệu tiền tiết kiệm】 Sau khi biết tôi có một triệu trong tài khoản, hắn bắt tôi nộp hết cho hắn. “Hồi giờ không phải tại tôi hay mua đồ cho em thì em làm gì tiết kiệm được từng đó? Phải hơn nửa số tiền này là công tôi rồi, đáng ra phải tính là tài sản chung của hai đứa.” Chưa dừng lại ở đó, hắn còn đòi tôi phải chuyển toàn bộ lương hàng tháng vào tài khoản của hắn, rồi giả vờ hào phóng cho tôi một cái “thẻ người thân” với hạn mức 1.500 tệ. Mỗi tháng chi tiêu sinh hoạt của tôi đều phải gói gọn trong 1.500 tệ đó. Nghe thì có vẻ cao thượng: “Anh giữ tiền giúp em, sợ em tiêu hoang.” Tôi gật đầu đồng ý, ngay tối đó xài sạch 1.500 tệ trong thẻ, rồi chặn hắn luôn. Trước khi chia tay mà còn kịp ăn một bữa tối xịn giá 1.500 tệ, cũng đáng.

Nương Ta Là Gián Điệp Ở Tướng Phủ Ngày đầu nhận lại người thân, ánh mắt của nương nhìn ta vô cùng nhạt nhòa. Người nắm chặt tay thiên kim giả, chậm rãi nói: “Yên tâm, con mới là đại tiểu thư của Tướng phủ, cho dù nó trở về, cũng không thể lay chuyển được địa vị của con…” Đêm xuống, có tiếng gõ cửa khe khẽ. Nương lén lút xách theo một hộp thức ăn, chuồn vào phòng ta. “Nữ nhi ngoan, đói lắm rồi phải không, nương giữ lại cho con một cái móng giò to đấy!” Ta sững sờ. Không phải chứ, nương… người là gián điệp nội ứng sao!

Gió Mát Trăng Thanh Buổi họp lớp sau bảy năm xa cách, tôi bất ngờ biết được một chuyện. Cậu học bá lạnh lùng, cao ngạo từng khiến bao trái tim rung động – Kỳ Việt, thời trung học lại… thích tôi? Tôi sững sờ không nói nên lời. Lại chẳng ngờ lớp trưởng còn sốc hơn cả tôi, tròn mắt nhìn tôi như thể tôi từ hành tinh khác tới, rồi bật thốt lớn tiếng: “Không thể nào, Tô Thanh Diệp, chuyện Kỳ Việt thích cậu, cả lớp đều nhìn ra rõ mồn một mà, chẳng lẽ cậu không biết thật á?!” Cả lớp đều biết á?! Tôi còn chưa kịp hỏi kỹ thì ánh mắt đã lơ đãng quét qua cửa, thấy Kỳ Việt vừa được nhân viên phục vụ dẫn vào. Ánh mắt anh chỉ dừng lại trên người tôi đúng một giây. Lạnh nhạt đến mức như đang nhìn một người xa lạ.

Cháu Gái Tôi Không Là Nữ Chính Trước lúc lâm chung, trước mắt ta vụt qua mấy dòng chữ kỳ lạ: 【Lão thái quân đừng chết mà, người là người thân cuối cùng của Gia Nghi đấy!】 【Hu hu hu, lão thái quân mà chết, Dục vương nhất định sẽ giáng Gia Nghi xuống làm thiếp, nàng ấy sẽ bị bắt nạt thảm lắm lắm.】 【Lão thái quân mau dậy cứu Gia Nghi đi, giờ nàng ấy vẫn còn đang quỳ trong tuyết, nếu thêm một canh giờ nữa thì đứa nhỏ trong bụng e là không giữ được!】 Gì cơ? Cháu gái ta bị bắt nạt à? Ta hộc ra một ngụm máu đen, đột ngột ngồi bật dậy khỏi giường: “Nhanh, mang Trường Minh Thương* của ta đến đây!” (*Trường Minh Thương: tên cây thương của bà, có thể hiểu là vũ khí trấn gia hoặc biểu tượng chiến tích thời trẻ)

Ghép Thận Của Anh Đi Chồng tôi gọi tôi đến bệnh viện lúc nửa đêm, bảo tôi phẫu thuật cho Bạch Nguyệt Quang của hắn – Phương Thanh Bình. Khi tôi tới nơi, Phương Thanh Bình đang nằm trên giường bệnh, mặt trắng bệch. Cuối giường treo tờ chẩn đoán ghi: suy thận giai đoạn cuối, cần ghép thận gấp. Tôi nói, cô ta đã ở giai đoạn cuối, nếu không tìm được thận phù hợp thì không thể mổ được. Nhưng chồng tôi lại tưởng tôi đang ghen, tát tôi một cái rồi mắng: “Cô còn là bác sĩ không đấy? Cô định trơ mắt nhìn cô ấy chết à? Ghép thêm vài lần là có thôi mà!” Tôi gật đầu: “Thật ra đã có rồi.” “Hợp rồi thì dùng của anh luôn đi, anh hiến cho cô ấy!”