Trang chủ Truyện mới

Danh sách truyện mới cập nhật

Mong Người Bình An, Tiền Đồ Như Gấm

Mong Người Bình An, Tiền Đồ Như Gấm Cha ta là thương nhân giàu nhất Đại Chu, dưới gối chỉ có ta là nữ nhi. Để bảo vệ ta, ông đã cho ta mang theo của hồi môn kếch xù gả vào Hầu phủ. Ngày định thân, ta mơ một giấc mơ. Mơ thấy Hầu phủ khinh thường xuất thân là nữ nhi thương hộ của ta, Tiểu hầu gia một lòng sủng ái biểu muội là tài nữ của hắn. Sau khi cha ta mất, của hồi môn của ta bị chiếm đoạt sạch sẽ. Để nâng biểu muội lên làm chính thất, Tiểu hầu gia mua chuộc bà đỡ, khi ta sinh con thì ra tay giết chết. Tỉnh mộng, Tiểu hầu gia dẫn theo biểu muội bước vào tiệm trang sức của nhà ta. “Ngươi đã muốn gả vào Hầu phủ thì đừng có mang theo một thân mùi tiền, Hầu phủ chúng ta không thể mất mặt như thế được.” “Cửa tiệm này thôi thì tặng cho biểu muội, coi như là quà ra mắt của tẩu tử.” Ta nhìn bộ mặt cao cao tại thượng của hắn, cười lạnh một tiếng. Quay người liền sai quản gia đuổi hắn ra khỏi cửa. “Thứ nhà quê rách nát, chưa vào cửa đã muốn lấy của hồi môn của con dâu? “Hầu phủ danh giá còn không bằng nhà nông hiểu lễ nghĩa!”

Lam Lam Người Nhạt Như Cúc

Lam Lam Người Nhạt Như Cúc Ta từ nhỏ đã không có chí lớn, hết ăn lại nằm. Mẫu thân vì tính kế lâu dài, đã lập cho ta một nhân thiết người nhạt như hoa cúc. Ai ngờ nhân thiết lập quá thành công, khiến cho nhà họ Thôi vì đích trưởng tử mà đến cửa cầu hôn. Mẫu thân từ tuổi nhỏ nói đến thể chất yếu, lại từ thể nhược đẩy đến bát tự không hợp. Việc hôn sự này rốt cuộc cũng từ chối, nhưng mẫu thân còn chưa kịp thở phào, người đến cầu hôn đã sắp đạp vỡ ngưỡng cửa rồi. Tóc mẫu thân vì sầu lo mà đã bạc đi mấy sợi. “Lam Lam, nương mệnh khổ, hai mươi năm trước vì hôn sự của mình mà tính toán, sao hai mươi năm sau, còn phải vì con mà tiếp tục tính toán?” Ta nắm chặt tay mẫu thân, ánh mắt tha thiết: “Nương, người tài giỏi đúng là luôn có nhiều việc để làm!” Mẫu thân trong nháy mắt lấy lại tinh thần: “Con nói đại tỷ của con sao?” Ta lắc đầu như trống bỏi: “Nương nói gì vậy? Sao con nghe không hiểu gì hết?” Tiếng của Đại tỷ tức giận truyền đến từ ngoài cửa: “Giả bộ tiếp đi, ngươi tiếp tục giả bộ? Sao không giả bộ nữa?”

Phải Hạnh Phúc, Mẹ Nhé!

Phải Hạnh Phúc, Mẹ Nhé! Tôi nhìn thấy ảnh chụp của mẹ tôi ở trường đại học Giang Hoa. Bà ấy có nụ cười điềm đạm, không phải người đ iên què trong thôn, cũng không phải bộ dáng chật vật tàn tạ. Những người xung quanh bàn tán: “Nghe nói cô ấy là tình yêu đích thực của giáo sư Hứa Lan Đình, chỉ tiếc đến nay vẫn chưa rõ tung tích…” Tôi trốn trong góc, nước mắt rơi như mưa. Bà là con gái bảo bối của nhà người khác, vốn nên có cuộc sống tốt đẹp, được chồng yêu thương nuông chiều. Nhưng hơn hai mươi năm qua, bà lại bị cha, có thể nói là lão già súc sinh của tôi, không ngừng làm nhục. Tôi cũng từng là một trong những hung thủ đẩy bà ấy đi vào tuyệt vọng. Trong cơn suy sụp tinh thần, tôi chọn cách nh ảy xuống sông, nhưng lại bất ngờ xuyên về quá khứ. Trở lại trước khi mẹ tôi bị bắt cóc.  

Ba Tôi Từng Đánh Người Trực Tiếp Phỏng Vấn Tôi

Ba Tôi Từng Đánh Người Trực Tiếp Phỏng Vấn Tôi Kết thúc buổi phỏng vấn, người chủ trì bỗng nói một câu: “Tôi biết ba em.” Tôi mừng hết lớn, tưởng mình sắp được đi cửa sau rồi. Ai ngờ người nọ lại nói: “Hồi đó chú từng đánh tôi.” Tôi: “…” “Chúc mừng em đậu phỏng vấn, ngày mai tới nhận việc.”

Mẹ Tôi Là Nữ Phụ Độc Ác

Mẹ Tôi Là Nữ Phụ Độc Ác Tôi xuyên vào bụng của nữ phụ đang mang thai, trở thành một đứa trẻ mới sinh. Ba tôi là ảnh đế, sau khi say rượu cùng mẹ tôi xuân phong nhất độ mà có tôi. Nhưng trong tiểu thuyết, tôi căn bản không được sinh ra! *春风一度; [chūnfēngyīdù] ; Hán Việt: XUÂN PHONG NHẤT ĐỘ ; giao hợp; làm tình.  

Báo Thù Cho Em

Báo Thù Cho Em Từ nhỏ tôi đã bị bắt cóc và tra tấn. Sau đó may mắn được cứu, lại phải gả cho một người đàn ông nghèo nhưng diện mạo anh tuấn. May mắn hơn là lúc mang thai được bảy tháng, cha mẹ ruột tìm được tôi. Chỉ đáng tiếc là, tôi cùng đứa con trong bụng cùng nhau chết trên đường về nhà nhận người thân. Đêm hôm đó, tại cảng có mấy chiếc máy bay tư nhân đáp xuống, làm chấn động cả Hồng Kông. Không ai biết, người đàn ông một thân sát khí đi xuống cầu thang kia. Là Tần Cửu Xuyên đại ca đã ở ẩn nhiều năm ở Hồng Kông, cũng là… người đàn ông làm chồng của tôi ba năm. Hắn vẫn mặc chiếc áo sơ mi rẻ tiền mà tôi đã mua. Nhưng tôi – người ngày ngày tự tay cài cúc áo cho hắn, sẽ không trở về nữa.

Trời sáng rồi!

Trời sáng rồi! Sau khi tôi bị lừa bán, mẹ bởi vì tưởng niệm thành bệnh mà trở nên đ iên dại, trước khi ba qua đời cũng không chịu tha thứ cho chị gái năm đó đã buông tay tôi ra. Mà chị gái cũng bị sự áy náy đè nén, nằm trong bồn tắm uống thuốc ngủ tu tu. Linh hồn của tôi muốn nhào tới cứu chị gái, vừa mở mắt, lại trọng sinh về ngày bị bắt cóc năm ấy. Chú họ nhận tiền từ tay bọn buôn người, giọng điệu đắc ý: “Các người phải bán cháu gái tôi xa một chút, đừng để nó có cơ hội trở về.”

Tâm Hóa Tro Tàn

Tâm Hóa Tro Tàn Đêm trở thành hoàng hậu, ta đã có một cơn ác mộng. Hoàng hậu thất đức, trầm mê tà thuật, bị phế truất nhốt vào trong lãnh cung lạnh lẽo. Hoàng thượng, người hôm nay tự tay đội mũ phượng quan cho ta, sắc mặt lạnh như băng ban thánh chỉ, ôm lấy phi tần mới Dung Phi của hắn dứt khoát rời đi. Chỉ còn một mình ta sắc mặt khô héo, tóc tai bù xù, giống như người phụ nữ điên bị nhốt trong lãnh cung không thấy ánh sáng mặt trời. Một năm sau, Dung Phi trở thành hoàng hậu mới.

Đổi Mặt Báo Thù

Đổi Mặt Báo Thù Mẹ tôi là một phục vụ làm việc trên du thuyền. Chỉ bởi vì lớn lên giống công chúa Bắc Kinh nên đã bị khoét mất mắt, chết đuối dưới biển. Công chúa nhỏ bồi thường 200 vạn, tôi không hề chớp mắt nhận lấy, ký xuống bản thỏa thuận. Hàng xóm đều nói: “Mệnh của Quế Phương thật khổ!”. “Cực cực khổ khổ nuôi ra một con sói mắt trắng, vậy mà cầm lấy tiền mua mạng của mẹ ruột để đem đi phẫu thuật thẩm mỹ!” Tôi không nói lời nào. Khuôn mặt này, chính là dựa theo khuôn mặt của công chúa nhỏ Bắc Kinh, đại minh tinh Sầm Thiến Ninh. Tôi muốn dùng bộ dạng mà cô ta chán ghét nhất này, một khuôn mặt giả giống y hệt cô ta. Đoạt lấy mọi thứ từ cô ta!

Tuế Tuế Niên Niên Đều Là Nàng

Tuế Tuế Niên Niên Đều Là Nàng Việc đầu tiên ta làm sau khi được tái sinh. Chính là cầm thuốc độc xông đến tiệm bánh bao ở phía Tây thành. Tên thanh niên bán bánh bao kia mới chính là thái tử lưu lạc nơi dân gian. Không lâu sau, hắn sẽ cùng thanh mai của mình trở về hoàng cung. Trước tiên giết chết thái tử giả, sau đó hành hạ thái tử phi. Ngày thái tử phi chết, tuyết rơi đầy trời, phủ trắng xóa mặt đất đã nhuốm đỏ. Ta chính là thái tử phi xui xẻo đó. Không ngờ, lại đụng phải thái tử giả cầm kiếm đuổi đến trước cửa tiệm bánh bao. Ta nhướng mày: “Thế nào? Cùng nhau?”

Kẹo Sữa Và Bánh Gato

Kẹo Sữa Và Bánh Gato Tôi chia sẻ sở thích với giáo thảo (*). (*) nam sinh vừa đẹp trai, vừa học giỏi Cậu nói cậu thích sưu tầm vòng trầm hương. Còn ám chỉ với tôi tháng sau sinh nhật cậu. Tôi gật đầu: “Đã hiểu.” Tôi quay đầu bán tin tức này cho cô gái nhà giàu nhất lớp, kiếm được một ngàn tệ. Hôm sinh nhật Cận Giác, cậu tức giận gọi điện thoại cho tôi: “Tất cả mọi người đều đến, cậu đâu rồi?” Một giây sau tôi đẩy cửa bước vào: “Chào cậu, bánh sinh nhật của cậu đã đến, mời cậu kiểm tra và kí nhận.” Hai má Cận Giác ửng đỏ: “Cậu… đặc biệt mang bánh gato đến cho mình sao?” “Đúng vậy đúng vậy!” Tôi quay đầu nhìn cô gái con nhà giàu kia: “Cảm ơn Chu đại tiểu thư đã tặng hai trăm tệ tiền ship!”

Ánh Trăng Soi Sáng Mình Ta

Ánh Trăng Soi Sáng Mình Ta Thái tử điện hạ cùng ta ân ái bảy năm, trong lúc lưu lạc ở dân gian thì mất trí nhớ. Chàng yêu một đoá sơn trà hoang dã tự do sinh trưởng ở thôn quê. “Nguyên Ninh, từ đầu đến cuối ta đều không hiểu, tại sao trước kia ta lại thích nữ tử vô vị như ngươi.” Ta không khóc không làm loạn, giữ vững tôn nghiêm của quý nữ vọng tộc, thiêu rụi từng món đồ trước kia chàng tặng ta, nào là bút lông sói, bùa bình an, hoa dành dành khắp vườn… Chàng thở phào nhẹ nhõm, cho rằng cuối cùng ta cũng buông bỏ. Chàng bắt đầu ngày càng sa đọa, cũng đối xử tốt với hoa sơn trà hoang dã đó hơn. Cho đến lúc chàng nhớ lại tất cả. Canh giữ trước sân vườn nay đã trơ trọi của ta, không dám vượt qua lôi trì nửa bước. Sau đó, nhìn ta từ từ tương tư thành bệnh, lao lực quá độ trong những năm qua. Dần dần giống như đèn dầu đã cạn…