Danh sách truyện mới cập nhật

Tổng Tài Là Đồ Nhát Gan Đêm trước ngày cưới, em gái tôi chuốc say Cầm Tri Lễ. Muốn gạo nấu thành cơm, phá hoại hôn lễ của tôi. Tôi thì chẳng hề hoảng loạn. Ngược lại, Cầm Tri Lễ – người đàn ông luôn lạnh lùng điềm tĩnh lại luống cuống. Anh ta đá một cú khiến người kia văng ra xa: “Vãi chưởng, ở đâu ra cái con nhỏ xấu hoắc vậy!” Nhìn thấy tôi, lại lập tức yếu ớt, tội nghiệp nói: “Bên ngoài đáng sợ quá, vợ ơi ôm ôm…”

Nuôi Heo Mà Hóa Ra Tôi Là Thiên Kim Hào Môn Lúc mẹ ruột tìm đến tận cửa, tôi đang cầm xẻng, hùng hục xúc cám cho heo ăn. Cũng hết cách, con heo nái Đa Hoa nhà tôi sắp đẻ, phải tăng cường dinh dưỡng kẻo lỡ giờ vàng. “Láo nháo láo nháo, láo nháo láo nháo, đừng tranh cướp! Đã bảo đừng tranh cướp mà!” “Nhị Hoa, Tam Hoa, tụi mày tranh cái gì mà tranh? Không biết nhường nhịn cho heo bầu hả?” “Đúng là một đám đầu heo, đến lúc tụi mày mang thai thì sao!” Đúng lúc đó, cánh cổng lớn “ầm” một tiếng bị người ta đẩy ra. Ngay sau đó, một đám người ăn mặc sáng sủa, hào nhoáng xông vào. Tôi ngơ ngác đứng dậy, tay trái xách thùng, tay phải cầm xẻng, cứ thế nhiều mắt nhìn nhau với đám người đó. “Cái này… mấy vị đây là đến mua heo hay mua gà?” Theo phản xạ, tôi bật ra câu mở bài kinh điển của mẹ tôi. Ai ngờ, lời tôi vừa dứt, một người phụ nữ ăn mặc giản dị đối diện bỗng nhiên nước mắt “ào” một cái tuôn rơi. Tôi lập tức bị làm cho ngẩn ngơ. Cái này cái này, mức độ kích động này có phải hơi quá không? Thật ra tôi gặp khách mua cũng nhiều rồi, thỉnh thoảng cũng có vài người đầu óc kỳ quái, không phải chưa từng thấy. Như lần trước có anh chàng chọn heo, chọn cả buổi sáng mà chẳng chọn được con nào, cuối cùng bị tôi sốt ruột quát một câu “Cậu muốn cưỡi heo à” làm bừng tỉnh, cảm xúc lập tức dâng trào, số heo chọn từ một biến thành hai, chọn luôn hai anh em mập nhất, còn nhảy nhót hò hét muốn khởi nghiệp gì đó trên mạng xã hội, đặt tên là “Hiệp sĩ lợn đất”, bảo nhất định sẽ nổi đình nổi đám trên mạng, còn rủ tôi nhập hội nữa cơ. Chẳng lẽ vị này cũng muốn đi đường vòng kỳ lạ sao? “Cái này, cái này… thỏ nhà tôi vừa mới đẻ con…” Tôi nghĩ thầm trong nhà ngoài gà với lợn thì chỉ còn thỏ, nhưng chưa kịp nghĩ xong, người phụ nữ kia đã lao lên một bước, ôm chầm lấy tôi, gào khóc thảm thiết. “Con gái! Con gái của mẹ! Con chịu khổ rồi!” Lúc này tôi mới chậm nửa nhịp nhận ra, hóa ra “con đường vòng” mà bà ấy nhắm tới lại chính là tôi?

Tôi đến khám bệnh, bác sĩ vừa viết bệnh án vừa hỏi tôi:“Uống rượu không?”Tôi nhất thời ngớ người, hỏi lại: “Tối nay hả?”Bác sĩ dừng bút, ngẩng đầu nhìn tôi:“Có thể.”

Ai Dám Dựa Vào Tình Yêu Để Chiếm Hữu Núi Phú Sĩ Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần Sở Tư Lễ gây họa bị người lớn trong nhà bắt được, anh ấy đều kéo tôi ra làm bia đỡ đạn, bắt tôi cầu xin giúp. Tôi không muốn, anh ấy lại kiên nhẫn dỗ dành: “Tiểu Diệp, anh trai bị đánh, em không thấy đau lòng sao?” Anh ấy vốn có khuôn mặt đẹp trai, lúc dỗ người thì giọng nói lại dịu dàng đến mức khiến lòng người mềm nhũn, tôi hoàn toàn không có sức chống đỡ. Cứ thế mãi, anh ấy nắm được điểm yếu trong tính cách của tôi, cũng ngày càng làm càn vô độ. Bây giờ nghĩ lại, chính tôi đã nuông chiều anh ấy đến hư hỏng. Khiến anh ấy cho rằng, bất kể anh ấy làm ra bao nhiêu chuyện hoang đường, tôi vẫn sẽ đứng yên chờ anh ấy quay về. Nhưng lần này, tôi không định dung túng anh ấy thêm nữa.

Mẹ Khóc Gọi Tôi Về Dọn Đống Tàn Cuộc Mẹ tôi vừa khóc vừa gọi điện cho tôi: “Con còn quan tâm cái nhà này nữa không?” “Em trai con mê con hồ ly tinh kia đến mức đòi huỷ hôn cho bằng được.” “Ba con thì chăm bà nội con xong, lại leo thẳng lên giường y tá.” “Bà nội thì bênh chằm chặp, cổ vũ ba con ngoại tình, còn đuổi mẹ ra khỏi nhà!” “Hay để mẹ ch .t quách cho xong, để cả nhà mấy người vui vẻ sung sướng?” Tôi cúp máy, quay sang dặn trợ lý đặc biệt: “Các lịch làm việc lùi hết lại, tôi có chuyện riêng phải giải quyết.” Trợ lý: “Vâng thưa sếp, ngài muốn dời bao nhiêu ngày thì phù hợp?” Tôi: “Ba ngày là đủ.” Thêm một ngày cũng coi như tôi ra tay chưa đủ tàn nhẫn!

Anh cả tôi là một tổng tài bá đạo.Anh hai là idol quốc dân.Anh ba là cao thủ Taekwondo đai đen.Anh tư là CEO hàng đầu.Vậy mà tôi chỉ vì suốt ngày ăn mì gói lại bị bạn học cho là nghèo đến phát điên.Bạn thân gọi điện cho tôi, nói: “Nhà cậu nghèo quá, tớ không thể làm bạn thân với cậu nữa, sợ bị người ta coi thường rồi cô lập.”Tôi nhìn số tiền tiêu vặt mà bốn anh tôi gửi qua WeChat – con số trước dấu thập phân đã có tám chữ số – mà chỉ biết muốn khóc cũng không khóc nổi.

Thật Giả Tình Thâm Con gái ruột bị bắt cóc suốt 17 năm cuối cùng đã được đưa trở về nhà. Mẹ ôm chặt lấy cô ấy vào lòng, không ngừng gọi: “Tim gan của mẹ ơi, con gái yêu của mẹ ơi.” Thế nhưng ánh mắt cô ta lại dán chặt vào tôi, giả vờ ngây thơ hỏi: “Bây giờ con đã về rồi, vậy chị gái có phải nên trở về nhà mình không?” Cô ta tưởng tôi là kẻ được nhận nuôi, kẻ đã ăn cắp cuộc sống sung túc lẽ ra thuộc về mình. Nhưng lại không hề nhận ra, ngay khi nói ra câu ấy, cả căn nhà lập tức rơi vào im lặng.

Thái tử gia giới thượng lưu Bắc Kinh – Chu Tuần – bị hạ thuốc rồi bị đưa nhầm đến giường tôi.Để tỏ lòng áy náy, tôi để lại… 300 tệ trên đầu giường cho anh ta. Lần tái ngộ, anh ấy đã là cấp trên trực tiếp của tôi.Ánh mắt nhìn tôi như muốn nói điều gì đó, nhưng lại thôi. “Trợ lý Trình, chúng ta… đã từng gặp nhau phải không?” Tôi còn chưa kịp đáp, trước mắt liền hiện ra mấy dòng bình luận bay lơ lửng:【Nữ phụ và nam chính cuối cùng cũng tái ngộ!】【Nữ phụ mau chạy đi! Đợi nam chính phát hiện cô là người đêm đó thì xong đời đấy!】 Tôi: Ủa?

Sau Khi Bị Bạn Trai Và Bạn Thân Cùng Phản Bội Lúc đang xem phim được một nửa, tôi mắc tiểu nên tranh thủ đi vệ sinh. Khi quay lại, ánh mắt cô gái ngồi cạnh nhìn tôi vô cùng kỳ lạ. Phim kết thúc, mọi người bắt đầu rời khỏi rạp. Cô ấy lặng lẽ nhét vào tay tôi một tờ giấy. “Bạn trai và cô bạn thân của cậu, lúc cậu đi vệ sinh thì ôm hôn nhau đấy.” Tôi: “…..”

Trở Lại Lần Nữa 1963, giữa phố náo nhiệt, thủ trưởng bất ngờ bị phục kích. Chồng tôi – Trương Khiếu, đoàn trưởng phụ trách cảnh vệ – lại đang ở bệnh viện, túc trực bên cạnh thanh mai của anh sắp sinh con. Lần này, tôi không chạy đến tìm anh cầu cứu nữa. Tôi đứng chắn trước mặt thủ trưởng, bụng bầu căng tròn, lấy thân mình làm lá chắn đỡ đạn. Kiếp trước, tôi đã đến bệnh viện tìm anh. Anh vội vã bỏ mặc thanh mai để quay về cứu viện. Nhờ chiến công này, anh được thăng liền hai cấp. Nhưng Lâm Uyển Uyển lại sinh non, băng huyết mà chết. Khi nghe tin, anh chỉ thản nhiên nói: “Đó là số mệnh của cô ấy.” Cho đến khi tôi sắp lâm bồn, anh lại siết chặt cổ tôi, ép tôi uống thuốc độc để trả thù cho thanh mai. Tôi ôm bụng đau đớn, cầu xin anh tha cho đứa bé. Nhưng anh chỉ trừng mắt nhìn tôi, giọng lạnh lùng đầy căm phẫn: “Trong thành này đâu chỉ có mình tôi là đoàn trưởng, tại sao cô cứ phải tìm tôi? Cô ghen tị với Uyển Uyển nên mới cố tình ép tôi quay về, đúng không?” “Cô có biết không? Uyển Uyển chết vì mất máu quá nhiều. Nếu lúc đó tôi ở lại truyền máu cho cô ấy, chắc chắn cả mẹ lẫn con đều có thể giữ được.” “Tất cả đều là tại cô! Cô và cái thứ nghiệt chủng trong bụng phải đền mạng cho Uyển Uyển!” Cuối cùng, tôi trúng độc mà chết. Đứa con tôi mang thai mười tháng cũng hóa thành một vũng máu lạnh lẽo. Nhưng khi mở mắt ra lần nữa, tôi đã quay trở lại ngày thủ trưởng bị tập kích…

Tình Yêu Không Tha Thứ Tình cờ nghe thấy âm thanh ái muội phát ra từ phòng vị hôn phu.“Anh, anh chỉ yêu em thôi, đúng không?”Thẩm Tuấn thở dốc, giọng đầy kìm nén.“Anh chỉ yêu em. Đợi cô ta sinh con xong, anh sẽ xử lý cô ta.”Giọng cô gái dịu dàng nhưng nguy hiểm đến rợn người.“Anh à, hãy ở lại địa ngục với em mãi mãi đi.”Thì ra, hắn đã sớm lén lút qua lại với cô em gái nuôi ít nói, trầm lặng suốt nhiều năm.Hắn chìm đắm trong thứ tình cảm bệnh hoạn, sai trái đó, không cách nào thoát ra được.Tôi khẽ nhếch môi, lặng lẽ quay đi.Bọn họ muốn ôm nhau trong bóng tối? Tôi sẽ khiến Thẩm Tuấn phải nhìn thấy ánh sáng.Nếu hắn từng thật sự được yêu thương, từng trải qua tình thân, tình bạn, tình yêu đúng nghĩa, từng nhìn thấy thế giới rộng lớn ngoài kia…Liệu hắn còn có thể chấp nhận sống mãi trong góc tối ẩm mốc ấy không?Tôi rất mong chờ.

Công Bằng Kiểu Khác Mẹ chồng nuôi giúp chị dâu hai đứa con, đến năm 70 tuổi vì vất vả quá độ mà ngã bệnh, nằm liệt giường. Chị dâu tổ chức sinh nhật cho bà, nhân lúc ăn cơm liền thông báo với tôi: “Mẹ có hai đứa con trai, trách nhiệm dưỡng già nên chia đều. Hai mươi năm đầu là nhà chị lo, giờ đến lượt nhà em rồi.” Tôi không nhịn được, lật luôn bàn ăn: “Năm đó tôi mang thai trước chị, nhưng mẹ chồng chê tôi sinh con gái, vừa mở tã ra nhìn một cái đã chẳng thèm ngó tới nữa. Hai mươi năm qua, bà chăm chị ở cữ hai lần, còn nuôi hai đứa con nhà chị lớn khôn. Giờ bà đầy bệnh tật, uống thuốc còn nhiều hơn ăn cơm, lại tới lượt nhà tôi chịu trách nhiệm?” Trong cảnh bừa bộn đó, chồng tôi Lâm Kỳ, mở miệng: “Chuyện cũ thì đừng nhắc lại nữa. Anh đồng ý sẽ chăm sóc mẹ.”