Danh sách truyện mới cập nhật

Người Thừa Kế Bị Loại Bỏ Tôi trúng số 5 triệu tệ, đang định báo tin vui. Ba mẹ lại lấy di chúc ra bắt tôi ký. [Toàn bộ tài sản sẽ do cháu trai Lê Gia Bảo thừa kế…] Anh trai giơ tờ kết quả kiểm tra u xơ của tôi lên: “Cô bị ung thư rồi, không chữa được đâu, đừng hoang phí tiền nữa.” “Ký vào di chúc, giao hết tiền cho Gia Bảo, chết rồi mới có người lo hậu sự cho cô.” Tôi xé nát tờ di chúc ấy, không nói gì về chuyện trúng số. Ngay tại chỗ đó, họ viết “Giấy cắt đứt quan hệ huyết thống”, đánh gãy chân và xương vai tôi, rồi đuổi tôi ra khỏi nhà, bảo tôi tự sinh tự diệt! Trong lòng tôi cười lạnh: Cơ thể tôi rất khỏe, đã đoạn tuyệt quan hệ thì tiền trúng số để tôi tự tiêu.

Tặng Người Một Tấm Lòng Son Ngày mẹ tái giá, ta nắm chặt tay áo bà, từ đầu thôn khóc đến cuối làng. Thế nhưng bà lại giằng tay ra, lạnh lùng nhìn ta một cái: “Ân tình mẫu nữ đã dứt, về sau gặp lại, gọi ta là thẩm nương đi.” Phụ thân đã khuất, điều kiện mà tộc họ đồng ý cho bà tái giá là đem mảnh ruộng tốt cuối cùng trong nhà cùng căn nhà gạch ra trao đổi. Ta không có áo mặc, chẳng có cơm ăn. Người tổ mẫu kế từng bị mẹ ta ép đi – bà lão ấy – tìm được ta trong ngôi miếu đổ nát: “Hài tử, đi theo ta đi.”

Cuộc Đời Tôi, Tôi Nắm Giữ Con em kế mới đến suốt ngày giành giật đồ của tôi. “Chị ơi, phòng chị rộng ghê á.” Không cần nó mở miệng, ba tôi đã tống tôi ra khỏi phòng, bắt dọn vào cái kho chật chội. “Ước gì em cũng có bạn trai tốt như anh Sở Hàn của chị.” Ngay hôm đó, Sở Hàn đá tôi, nói em kế mới là chân ái của hắn. “Chị giỏi thật đó, không như em, đến bài luận cũng chẳng viết nổi.” Trước buổi phản biện kín, giảng viên đưa bài luận tốt nghiệp của tôi cho nó. Ba khốn nạn tôi không cần, thằng người yêu tồi thì cho luôn. Nhưng đã dám cướp bài luận tốt nghiệp của tôi, thì tao sẽ lấy mạng mày!

Cháu Gái Bà Lão Bán Hàng Năm tôi tám tuổi, bà nội cô đơn nhặt tôi về, một đứa trẻ không ai muốn, cho tôi một mái nhà.Chúng tôi nương tựa vào nhau, bà mở một tiệm tạp hóa nhỏ ở đầu làng, bán đồ lặt vặt, nhặt ve chai để nuôi tôi.Tôi kiềm chế tính khí ngang tàng, trở thành cô cháu gái ngoan ngoãn của bà, học hành chăm chỉ, lớn lên như kỳ vọng của bà.Cho đến khi tiệm tạp hóa của bà bị một tên “đánh giả” trên mạng hãm hại, yêu cầu bồi thường ba mươi vạn.Bà cụ cả đời chưa từng thấy số tiền lớn như vậy, sợ liên lụy đến tôi, lặng lẽ tr//eo cổ t//ự v//ẫn.Khi tôi đến bệnh viện, bà đã đầy thương tích, hôn mê bất tỉnh, bác sĩ nói bà không còn ý chí sống.Tên “đánh giả” kia, nhờ đoạn video bị cắt ghép ác ý, thu về vô số lượt xem và người hâm mộ, còn được tung hô là “chiến sĩ chính nghĩa”, hắn ngang nhiên tuyên bố trên mạng:“Đối với loại dân gian xảo này, phải ra tay thật mạnh, đánh cho cửa tiệm của bà ta phá sản mới thôi!”Nhìn bộ mặt trơ trẽn của hắn, tôi cười lạnh, ra tay mạnh à? Không phải chỉ mình mày biết làm đâu.

Tôi là bạn gái bí mật của “Thái tử gia” trong giới giải trí thành phố Giang, chưa từng xuất hiện trước giới truyền thông.Lúc hot search xuất hiện với tiêu đề “Thiên kim nhà họ Tần là vị hôn thê của cậu hai nhà họ Phó”, tôi đang đi khám sức khỏe tổng quát ở bệnh viện.“Chúc mừng cô, đã mang thai được hai tháng rồi.”Bước ra khỏi bệnh viện, thiên kim nhà họ Tần đứng chắn trước mặt tôi.“Đây là tấm chi phiếu mười triệu, cô hãy rời khỏi thành phố Giang, mãi mãi.”Tôi lên chuyến bay đến Hải thị, không mang theo bất kỳ hành lý nào.Ba năm sau, tại sân bay Hải thị.“Ôn Tri Miên, em đứng lại cho anh!”Tôi đối diện với ánh mắt lạnh lẽo đầy phẫn nộ của anh.“Xin lỗi, anh nhận nhầm người rồi.”Không ngờ anh ôm chầm lấy tôi, nói khẽ: “Đừng biến mất nữa, được không?”

Tôi Và Mẹ Trọng Sinh Những năm 90, vật chất còn khan hiếm. Nhà mãi mới hầm được con gà, mẹ lại đem cái đùi gà cho con trai chú Vương hàng xóm. Lúc ba hỏi đến trong bữa cơm, mẹ nói tôi là người đã ăn. Tôi không nhận, mẹ liền mắng tôi là đồ chuyên nói dối. “Chính mày ăn, chính mày ăn, ăn rồi còn không chịu nhận, tao đ/á/n/h ch.t cái đồ nói dối nhà mày…” Và rồi bà thật sự lỡ tay đ/á/n/h ch.t tôi. Lần nữa mở mắt, tôi lại đang ngồi ở mâm cơm, mẹ cười gượng bảo: đùi gà là do Phương Phương ăn. Lần này tôi đứng bật dậy, lớn tiếng nói: “Ba, đùi gà là con ăn đó, mẹ đâu có đem cho chú Vương đâu!”

Họ Nói: Cam Chịu Mới Là Khôn Ngoan Tôi là một nghệ sĩ hạng ba trong giới giải trí, bỗng nổi tiếng chỉ vì một bữa cơm tất niên. Cậu họ giả vờ say rượu làm phiền tôi, mấy người họ hàng lại khuyên nhủ: “Ngày Tết mà.” “Cậu ấy say rồi.” “Không có ác ý gì đâu.” “Dù sao cũng là bậc trưởng bối.” Tôi cầm lấy chai rượu: “Tôi cũng không có ác ý, giúp mọi người thêm tí sắc màu cho năm mới thôi.” Ai mà ngờ, ông chủ nhà hàng lại lén livestream bữa cơm tất niên nhà tôi. Cư dân mạng hả hê hết cỡ: “Tuyệt vời ông mặt trời, chị Từ Diệu đỉnh quá!!! Mắng người đã miệng thật sự!!!” “Phim sau, tôi muốn xem chị ấy đóng vai nữ chính mạnh mẽ!”

Trọng Sinh Rồi, Tôi Chọn Tự Mạ Vàng Cho Bản Thân Thái tử gia giới Bắc Kinh đến khu ổ chuột tìm ân nhân cứu mạng. Em gái nhốt tôi trong phòng, mặc váy trắng của tôi, với gương mặt giống tôi đến bảy phần, lao vào lòng thái tử gia. “Tiểu Diễn, cuối cùng anh cũng tới tìm em rồi.” Sau đó, Phó Tư Diễn bất chấp sự phản đối từ gia đình, kiên quyết cưới em gái tôi từ khu ổ chuột, được người đời ca tụng là “chiến thần tình yêu thuần khiết”. Ngày thành hôn, em gái khiêu khích nhìn tôi, mấp máy môi: “Kiếp này, người gả vào hào môn là tôi.” Tôi nội tâm bình thản, không chút gợn sóng. Sống lại một đời, so với tình yêu thuần khiết, tôi càng thích vàng ròng.

Trước khi xuất ngoại, Lâm Mặc chuyển cho tôi một khoản tiền khổng lồ.Tin nhắn chỉ vỏn vẹn bốn chữ: [Tự lo lấy thân].Tôi hiểu rồi, đây chính là cách anh ấy nói lời tạm biệt.Cầm tiền trong tay, tôi bắt đầu cuộc sống độc thân tiêu xài thả ga – mua sắm, du lịch khắp nơi.Hai tuần sau, anh ấy lôi tôi từ trong lòng huấn luyện viên ở khu nghỉ dưỡng ra:“Biết hưởng thụ quá nhỉ.”Tôi ngượng ngùng cười:“Chẳng phải anh cho tôi tiền chia tay sao? Không tiêu thì uổng.”Anh im lặng vài giây, rồi đột nhiên nổi giận:“Phí chia tay cái gì! Đó là học phí tôi cho em! Em chẳng phải bảo muốn sang Paris học nấu ăn à!”

Bạn trai chuyển khoản một triệu, tôi tưởng là phí chia tayTrước khi xuất ngoại, Lâm Mặc chuyển cho tôi một khoản tiền khổng lồ.Tin nhắn chỉ vỏn vẹn bốn chữ: [Tự lo lấy thân].Tôi hiểu rồi, đây chính là cách anh ấy nói lời tạm biệt.Cầm tiền trong tay, tôi bắt đầu cuộc sống độc thân tiêu xài thả ga – mua sắm, du lịch khắp nơi.Hai tuần sau, anh ấy lôi tôi từ trong lòng huấn luyện viên ở khu nghỉ dưỡng ra:“Biết hưởng thụ quá nhỉ.”Tôi ngượng ngùng cười:“Chẳng phải anh cho tôi tiền chia tay sao? Không tiêu thì uổng.”Anh im lặng vài giây, rồi đột nhiên nổi giận:“Phí chia tay cái gì! Đó là học phí tôi cho em! Em chẳng phải bảo muốn sang Paris học nấu ăn à!”

Trò Chơi Gia Sản Trong tang lễ của ba tôi, cô thư ký bụng bầu đến đòi chia tài sản. Lúc đó mẹ tôi mới biết, hóa ra ba tôi có người phụ nữ khác bên ngoài. Nhưng điều bà không biết là, toàn bộ tài sản của ba, tôi đã sớm âm thầm chuyển hết.

Toast Nướng Nguyên Vị Tôi là trợ lý của thái tử giới Kinh Thành. Cuối tuần, sếp bị trễ chuyến bay. Anh ấy liền bảo tôi đi thay anh ấy viếng mộ vợ quá cố. Tôi xách theo bánh kem và hoa tươi đến nghĩa trang. Trước bia mộ, tôi nhìn thấy một dãy số… cùng một cái tên rất kỳ lạ. Trời đất ơi, chẳng phải là số QQ và nickname của tôi sao?!