Danh sách truyện mới cập nhật

Bắt Đầu Lại Với Người Từng Bỏ Lỡ Em Lúc biết mình là nữ phụ độc ác trong truyện, tôi đang… nghe lén ngoài cửa.Trong phòng, nữ chính đang khóc lóc thổ lộ với vị hôn phu của tôi:“Chú nhỏ! Năm đó nếu không phải vì muốn cắt đứt hy vọng của em, anh đâu có vội vàng đính hôn.”“Giờ em đã trưởng thành rồi, nếu anh vẫn không chịu chấp nhận em, thì ngày mai em sẽ tùy tiện tìm một người trao thân!”Ngay giây tiếp theo, vị hôn phu của tôi tức đến mức hôn cô ta ngay tại chỗ.Tôi sốc đến mức lùi lại mấy bước, đâm sầm vào một bức tường thịt.Người phía sau khẽ nghiêng đầu, cúi sát tai tôi, thì thầm:“Anh ta bẩn rồi. Hay là đổi người đính hôn đi?Suy nghĩ một chút về tôi xem nào… Thím nhỏ~”

Không vào Đông cung Vào ngày ta thành hôn cùng Thái tử biểu ca, kế muội lại ôm cái bụng lớn quỳ rạp dưới chân ta cầu xin tha thứ. Mẫu thân nói ta lòng dạ hẹp hòi, ghen tuông đố kỵ. Phụ thân mắng ta khiến gia tộc mất mặt. Thái tử biểu ca trước mặt bao người hủy hôn, dựng chuyện ta thành độc phụ ghen tuông mù quáng. Thiên tử ban cho ta ba thước bạch lăng, kế muội danh chính ngôn thuận trở thành Thái tử phi, phong quang vô hạn. Trước lúc ch.t, kế muội còn vuốt ve bụng mình, nghênh ngang đến tiễn ta đoạn đường cuối cùng. Ta lạnh lùng kéo nàng ta đập thẳng vào tường cao. Khi mở mắt ra, ta đã quay về năm ấy còn đang chờ xuất giá. Kế muội lại đang quỳ dưới chân ta, túm lấy tà váy ta, nước mắt rơi như mưa: “Thanh Thư tỷ tỷ, muội xin lỗi, muội không ngờ điện hạ lại mời muội đi dự yến tiệc. Tỷ tha cho muội đi, muội tuyệt đối không tranh đoạt Thái tử điện hạ với tỷ đâu.” Ta vung tay, giáng cho tiện nhân kia một cái bạt tai: “Khóc đủ chưa? Ngươi không biết mình ồn ào đến cỡ nào à?”

Ẩn Hôn Với Tổng Tài Tổng tài say mê công việc, không gần nữ sắc.Bao nhiêu năm qua, người duy nhất ở bên cạnh anh ấy luôn là thư ký Lâm.Toàn bộ công ty đều chèo couple này, thậm chí còn thường xuyên tranh cãi xem ai là “top”, ai là “bot”.Đúng lúc hôm đó có cuộc họp toàn công ty, tôi đang trốn việc lén viết đam mỹ couple tổng tài – thư ký… lại lỡ tay chia sẻ nhầm màn hình lên màn chiếu giữa hội trường.Tổng tài đen mặt, nghiến răng nhìn tôi:“Anh ở trên hay ở dưới, chẳng lẽ em còn không rõ à, Tang Du?”Tôi cúi gằm mặt, bắt đầu lo cho số phận tối nay của mình.Không vì gì khác, chỉ vì tổng tài chính là người chồng đã kết hôn bí mật với tôi suốt ba năm qua.

Thiêu Rụi Si Tâm Theo đuổi anh hàng xóm suốt mười năm, cuối cùng anh ấy lại… giới thiệu em trai mình cho tôi. Tôi đang buồn bã thì trước mắt chợt hiện ra một loạt bình luận: 【Nam chính chỉ giỏi “giả vờ”, nữ chính lại quá cam chịu, tức muốn xỉu luôn á!】 【Muốn xem nam chính “chủ động làm tới” chứ không phải “giả vờ trốn tránh”! Vì sợ nữ chính ngại tuổi tác, nên lấy em trai ra thử phản ứng? Đồ chó má.】 【Tiếc cho cậu em trai, vì nữ chính mà tập suốt để có cơ bụng, eo chó, vai cá mập… Vậy mà trong mắt chị ấy chỉ có ông anh.】 【Không đổi nam chính được à? Tôi thấy cậu em có vẻ “rất chủ động” đấy chứ.】 【Bé cưng à, sao không chọn cả hai đi? Anh thì ôn nhu nham hiểm, em thì hoang dã ngầu lòi!】 【Mấy chị em phát ngôn kiểu hổ sói thế này là sao chứ! Nhưng mà tui cũng muốn xem~】 Cả người tôi run lên, tim đập dồn dập, đầu ngón tay cũng kích động đến run rẩy. Cả hai luôn sao? Thật sự được à…? Vậy thì… tôi không khách sáo nữa nhé.

Ôn Nam Chi là cô gái ngoan nổi tiếng trong giới thượng lưu Bắc Kinh. Việc liều lĩnh nhất mà cô từng làm, chính là lén lút yêu đương suốt ba năm với kẻ thù không đội trời chung của anh trai mình.Còn một chuyện nữa… chính là để mặc anh ta quay lại vô số video thân mật.Trên chiếc Maybach sang trọng, cô bị anh ta lột sạch quần áo, thâm nhập không chút do dự. Lần nào cũng vậy, cô trần trụi không mảnh vải che thân, còn anh ta thì vẫn chỉnh tề, lạnh lùng mà cấm dục, bên cạnh luôn đặt một chiếc điện thoại đang bật ghi hình.Đôi môi mỏng của anh ta lướt qua xương quai xanh của cô, để lại từng đợt tê dại cùng những dấu hôn chi chít.“Thanh Yến ca…” Cô khẽ gọi anh, giọng mềm mại như nũng nịu, “Có thể… đừng quay nữa không?”Động tác của Thẩm Thanh Yến khựng lại một chút, sau đó bật cười khẽ.Anh ngẩng đầu, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn cô, ánh lên vẻ cưng chiều pha lẫn thích thú.“Sao thế, ngại à?”“Yên tâm, sẽ không để lộ ra ngoài đâu. Chỉ là lúc nhớ em, anh muốn xem lại thôi.” Anh cười khẽ, ngón tay thon dài vuốt ve gò má cô, giọng trầm thấp như có như không, “Bảo bối, chiều anh một chút, được không?”Một tiếng “bảo bối” thốt ra khiến tai Ôn Nam Chi nóng bừng, từng đợt tê dại lan khắp người. Cô như bị giọng nói mê hoặc, không còn cách nào từ chối…Thẩm Thanh Yến cúi xuống hôn cô lần nữa, mang theo sự xâm lược không thể chống cự, từng chút một nuốt chửng toàn bộ lý trí của cô.Nhiệt độ trong xe dần dần tăng cao. Động tác của anh ngày càng mãnh liệt, như thể muốn khắc sâu cô vào tận xương tủy. Hơi thở của Ôn Nam Chi trở nên gấp gáp, ngón tay vô thức bấu chặt lấy bờ vai anh.Không biết đã qua bao lâu, chiếc xe cuối cùng cũng ngừng rung động, tất cả trở về tĩnh lặng.Ôn Nam Chi vừa mới chạm tới đỉnh điểm của khoái cảm, vẫn ngồi trên người anh, cả người mềm nhũn, như bị rút cạn sức lực.Thẩm Thanh Yến thong thả cài lại thắt lưng, cúi xuống nhìn cô, đưa tay xoa nhẹ lên mái tóc rối bời của cô, giọng trầm thấp đầy cưng chiều:“Lát nữa anh còn một buổi tiệc, để tài xế đưa em về trước nhé. Tối anh về với em, được không?”Ôn Nam Chi nhẹ nhàng gật đầu, giọng ngoan ngoãn:“Vâng.”Sau khi Thẩm Thanh Yến rời khỏi, Ôn Nam Chi mặc lại quần áo, nhưng vẫn có chút ngẩn ngơ.Cô vừa định bảo tài xế đưa mình về nhà, thì bất chợt phát hiện chiếc ví của anh bị bỏ quên trên ghế.Vội vàng cầm lấy nó, cô mở cửa xe, chạy đuổi theo.Sau khi hỏi được số phòng nơi Thẩm Thanh Yến đang dự tiệc, cô bước đến trước cửa.Cánh cửa phòng bao chỉ khép hờ.Ngay khi cô vừa định đẩy cửa bước vào, bên trong liền vang lên một tràng cười đùa ồn ào…“Yến ca, động tĩnh của anh cũng lớn quá đấy. Lúc tôi vào, cả chiếc Maybach như muốn rung bần bật!”“Mọi người nói xem, nếu Ôn Vũ Xuyên biết em gái mình ở dưới thân Yến ca mà phóng đãng như vậy, có khi nào tức đến nổ phổi không?”Đầu óc Ôn Nam Chi “ong” lên một tiếng, cả người như bị sét đánh, cứng đờ tại chỗ.“Hahaha, Yến ca và Ôn Vũ Xuyên đấu đá bao năm nay, danh xưng Nam Xuyên Bắc Yến đâu phải chỉ để cho vui. Nếu không, Yến ca cũng chẳng rảnh mà sắp đặt một màn anh hùng cứu mỹ nhân, cố tình ra tay giúp đỡ em gái Ôn Vũ Xuyên, khiến cô ta yêu anh ta đến chết đi sống lại.”“Chuyện này cũng kéo dài bao năm rồi nhỉ? Video quay lại cũng phải cả trăm cái rồi ấy chứ? Yến ca định khi nào mới tung ra đây? Tôi thật sự muốn xem tiểu thư ngoan ngoãn cởi sạch đồ dưới thân Yến ca sẽ có dáng vẻ thế nào. À không, tôi càng mong nhìn thấy biểu cảm của Ôn Vũ Xuyên khi xem mấy cảnh đó hơn, hahahaha!”Mọi người cười nói hào hứng, không ai để ý đến người đang đứng ngay ngoài cửa.Ôn Nam Chi hoàn toàn trống rỗng, đôi tai ù đặc, bên trong chỉ còn những tiếng ong ong vang dội.Những lời nói ấy không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu cô, càng lúc càng rõ ràng, cuối cùng như sấm rền chấn động, muốn nghiền nát toàn bộ thần trí cô.Thẩm Thanh Yến…Màn cứu cô ngày ấy, là anh ta cố tình sắp đặt?Ba năm yêu đương, cũng chỉ là một trò chơi để đối đầu với anh trai cô sao?

Năm ấy, tình yêu của chúng tôi trong sáng nhất, nhưng tôi lại đột ngột rời đi mà không nói một lời.Năm năm sau gặp lại, anh xuất hiện tại buổi đấu giá, tay trong tay cùng bạn gái.Anh ra giá cao, mua đi sợi dây chuyền mà tôi coi như báu vật.Mọi người xôn xao bàn tán:“Tổng giám đốc Cố đúng là chịu chi vì người đẹp, cô Tô thật có phúc!”Cố Dịch Thần khẽ nâng mắt, thản nhiên nói:“Chút tiền lẻ thôi, chỉ là chơi đùa.”Nhưng khi ánh mắt anh chạm vào tôi, nụ cười bên môi bỗng vụt tắt.Anh đứng dậy, chậm rãi bước tới giữa bao ánh nhìn chăm chú.Tôi hoảng loạn, quay người muốn chạy.Nhưng chưa kịp bước đi, con đường trước mặt đã bị bóng dáng cao lớn của anh chắn mất.“Em còn dám xuất hiện?”Ánh mắt anh sắc lạnh, giọng nói đầy mỉa mai:“Thời buổi này, ngay cả kẻ giết người cũng có thể ngang nhiên đi lại thế này sao?”

Tôi Đã Nhập Vào Thằng Con Rể Bạo Lực Con gái đến thăm mộ tôi, trên mặt lại đầy những vết bầm tím do bị đánh. Tôi theo con bé trở về nhà, nào ngờ tận mắt nhìn thấy tên súc sinh kia đang cầm chày cán bột đánh nó. Không chịu nổi nữa, con bé rút d a o đ.â m thẳng vào hắn. Trong cơn hỗn loạn, tôi nhập hồn vào thân thể của hắn ta. Khi hắn tỉnh lại, không chỉ tự khai với cảnh sát rằng mình tự đ â.m chính mình, mà còn ký vào đơn ly hôn trước mặt bao người, tình nguyện ra đi tay trắng.

Gần đến kỳ thi cuối kỳ, tôi là một sinh viên y khoa.Thực sự không hiểu nổi mấy câu hỏi về bệnh, tôi lên mạng đặt đại một lịch khám, giả làm bệnh nhân để hỏi đáp án.Kết quả là bác sĩ nhận ra mánh khóe của tôi và muốn trả lại tiền.Tôi chỉ còn cách dùng kế khích tướng, buông một câu: “Bác sĩ, hay là anh không biết làm thật?”Bên kia im lặng rất lâu, quả nhiên gửi lại cho tôi một loạt đáp án.Tôi vui như mở hội, vội vàng chép hết xuống.Hôm sau, khi nộp bài, giáo viên bật cười nửa ngày, vỗ vai một anh đẹp trai bên cạnh: “Cái đứa sinh viên ngốc hôm qua bị chẩn đoán mắc hơn hai mươi loại bệnh, chẳng phải là nó đây à.”

Kẻ Thiên Vị Năm ta cập kê, Tiêu Dật tới cửa cầu hôn. Hắn thẳng thắn nói vừa gặp đã yêu, không cưới ta thì không lấy ai khác. Sau khi thành thân mấy năm, phu thê chúng ta ân ái mặn nồng, khiến người người hâm mộ. Dù ta chậm mãi không thể hoài thai, hắn vẫn chẳng chịu nạp thiếp, cũng không có thông phòng ở bên ngoài. Ta phiền muộn lo lắng, nhưng Tiêu Dật lại an ủi ta rằng hắn không để tâm đến chuyện con cái, mọi sự cứ thuận theo duyên số. Cho nên khi biết bản thân đã mang thai, ta không thể kìm nén nổi kích động trong lòng, liền vội vã đi tìm hắn. Nào ngờ lại vô tình nghe được cuộc trò chuyện giữa hắn và thuộc hạ. “Thiếu gia, người thật sự không cần sao?” “Ngươi đi lấy thuốc đi.” Tiêu Dật đáp mà chẳng chút do dự. “Nhưng… Vương đại phu nói, vì trước đó phu nhân đã dùng quá nhiều dược tránh thai. Lần này nếu lại dùng thuốc để phá thai, e rằng về sau sẽ khó mà có thai lại được.” Trong lời thuộc hạ lộ ra mấy phần lo lắng. “Không có thì không có thôi! Ta đã hứa với Thanh Thanh, sau này sẽ coi hài tử của nàng như cốt nhục của chính mình.” Tiêu Dật ngừng lại một chút, rồi tiếp tục. “Giờ Thanh Thanh vừa mới hòa ly trở về nhà mẹ đẻ, tâm tình suy sụp, càng không thể khiến nàng bị kích động.” “Mà Thẩm Mộng, tính tình dịu dàng, khéo lo liệu việc nhà, nàng vốn là người ta cưới về để quản gia thay Thanh Thanh.” “Mà không có con mới có thể chăm sóc hài tử của Thanh Thanh cho chu toàn.” Ta nhẹ nhàng buông tay khỏi cánh cửa sắp đẩy ra, lặng lẽ thu lại nụ cười hân hoan trên gương mặt, xoay người rời đi.

Khi Phượng Hoàng Rực Cháy Sau khi ly hôn với chồng cũ, tôi đến thăm con gái. Không ngờ lại bị bố chồng cũ đánh cho một trận thừa sống thiếu ch .t. Ông ta đập tôi đến mức xuất huyết não, chưa kịp vào bệnh viện thì tôi đã tắt thở ngay trên xe cấp cứu. Lần nữa mở mắt ra, tôi quay về đúng cái ngày đang chuẩn bị ký đơn ly hôn với chồng cũ! Tôi vỗ bốp bản thỏa thuận ly hôn vào mặt anh ta, quay sang cười nhẹ với nhân viên hành chính: “Bọn em tình cảm vẫn tốt mà, chỉ là cãi nhau chút thôi. Không cần ly hôn nữa đâu!”

Gió Khởi Từ Thảo Nguyên Lúc gả cho Thôi Hành, ta mới 10 tuổi. Hắn lâm trọng bệnh, Thôi gia xem bát tự của ta với hắn cực kỳ hợp mệnh, liền hạ sính lễ cầu thân. Ta chẳng muốn gả cho một kẻ mang bệnh, nhưng phụ thân ta một lòng muốn bám víu quyền quý, liền ép ta ngồi lên kiệu hoa. Ngày thành hôn, ta khóc lóc dữ dội trong tân phòng, cứ nằng nặc đòi về nhà tìm mẹ. Ta đói bụng, muốn ăn bánh trái mẹ làm, còn muốn nghe mẹ kể chuyện trước giờ đi ngủ. Đang khóc lóc thì người phu quân trên danh nghĩa của ta bước vào phòng. Hắn kinh ngạc nhìn ta, thân hình khựng lại: “Trời đất ơi, người ta cưới vợ, ta đây thì rước về một đứa con gái.” Ta khóc đến hắn không chịu nổi, đành rút từ trong ngực ra một viên đường phèn, mặt đầy lúng túng: “Đừng khóc nữa, từ nay ta chính là… nương của muội.” Ta ngơ ngác cắn viên đường trong miệng: “…Hả?”

Sau khi người yêu cũ của Tần Tấn quay về, anh ấy nói chia tay với tôi.Hôm tôi dọn đồ rời đi, anh ngồi trên ghế sofa, bình thản nhìn tôi thu dọn hành lý, sau đó còn tiễn tôi ra cửa, đưa tôi lên xe.Như một người bạn bình thường, anh hỏi:“Em còn muốn yêu đương không? Có cần anh giới thiệu ai cho không?”Tôi đáp: “Ừ, được thôi.”Nụ cười của anh khựng lại đôi chút, rồi tùy tiện đưa tôi một tấm danh thiếp.Người đó… là đối thủ mạnh nhất nhưng cũng là đồng minh của anh.Về sau, có một đêm khuya, tôi bị người đàn ông kia hôn đến mức tay chân mềm nhũn.Nhưng ngay trước cửa nhà, tôi va phải Tần Tấn.Anh nhìn chằm chằm vào đôi môi tôi, rõ ràng đã quên mất chuyện tấm danh thiếp kia, chỉ lạnh lùng cười:“Tốt nhất đừng để anh biết là thằng nào làm.”