Danh sách truyện mới cập nhật
Ngày Anh Không Còn Yêu Từ Thịnh Châu 18 tuổi yêu tôi như mạng sống. Từ Thịnh Châu 28 tuổi ôm cô gái khác, cười nói: “Thẩm Sơ? Sớm ngủ chán rồi.” Tôi không khóc không ầm ĩ, dọn ra khỏi nhà chung. Tất cả mọi người đều đang đánh cược khi nào tôi trở về xin làm hòa. Nhưng đêm đó, em họ Từ Thịnh Châu lại gõ cửa phòng tôi: “Chị Thẩm Sơ, anh trai em lớn tuổi rồi, chị thử em xem, em còn trẻ có sức.”
Cô “Bạn Thân” Của Tôi Tôi khổ sở khuyên can, cô ta tức giận nói: “Câụ ghen tị với bạn trai tớ đẹp trai còn có tiền, ai bảo họ hàng gần sinh con ra nhất định sẽ dị dạng, cậu đừng có nguyền rủa tớ!”. Sau khi kết hôn, nhà chồng gây khó dễ, chồng ức hiếp, tôi hết lòng giúp đỡ, cô ta lại lừa tôi về nhà, trơ mắt nhìn chồng cô ta cưỡng hiếp tôi. Tôi suy sụp chất vấn, cô ta oán độc nói: “Đây đều là do mày nợ tao! Nếu không phải mày nguyền rủa tao, sao tao lại sinh ra con dị dạng! Mày phải đền cho tao một đứa con trai khỏe mạnh!”. Mở mắt ra lần nữa, tôi quay về thời điểm trước khi bạn thân kết hôn, khi cô ta đang phân vân không biết có nên kết hôn với họ hàng gần hay không. Tôi cười nhẹ: “Tình yêu có thể vượt qua mọi rào cản.”
Báo Ân Cha ta thay tướng quân đỡ mười mũi tên, lão tướng quân vì báo đáp nhà chúng ta, cho nên đã hứa hôn cho ta cùng tiểu nhi tử của ông. Ta hiểu rõ, một nha đầu nông thôn như ta, căn bản không xứng với thiếu gia. Thiếu gia bảo ta đừng lo lắng, nói rằng hắn sẽ đối xử tốt với ta. Thiếu gia rất hoàn mỹ, anh tuấn ôn nhu, chỉ là không thích cười. Hôm đó, thiếu gia bảo ta mặc áo choàng lông hồ ly trắng đắt đỏ, đưa ta đi dự tiệc sinh thần của biểu cô nương. Ta vừa đến, tất cả các thiên kim tiểu thư đều cười ngặt nghẽo, thiếu gia cũng cười theo. Sau này ta mới biết. Biểu cô nương từng nói với thiếu gia, ta có đôi mắt đen láy sáng ngời, rất giống con chó nhỏ màu trắng mà nàng nuôi hồi nhỏ. Thiếu gia ghi nhớ trong lòng, quyết định tặng biểu cô nương một bất ngờ. Hóa ra thiếu gia không phải không thích cười, chỉ là không thích cười với ta.
Nữ Nhân Vô Diệm Kiếp trước, ta vì chữa khỏi bệnh cho Tạ Dung Khanh mà nếm thử hết thảy các loại kỳ độc trong thiên hạ, biến thành một nữ nhân xấu xí. Sau khi vết thương lành, hắn lại ở thanh lâu than thở với huynh đệ: “Nếu ta biết phải cưới nàng, ta thà rằng lúc trước nàng đừng cứu ta. “Ta Tạ Dung Khanh, đáng lẽ phải xứng đôi với nữ tử xinh đẹp ưu tú nhất thiên hạ, chứ không phải loại nữ nhân xấu xí Vô Diệm như thế. “Nói nàng là nữ nhân xấu xí Vô Diệm, ta còn thấy như vậy là làm nhục đến Vô Diệm.” Sống lại một đời, ta quyết định để hắn tự sinh tự diệt. *「Vô Diệm; 無鹽」 để gọi những phụ nữ xấu xí.
Chồng Cũ Trở Về Tám năm sau khi mất tích, Lâm Sùng Viễn đột ngột xuất hiện, bên cạnh còn có một người phụ nữ đang mang thai. Anh ta lạnh nhạt nhìn tôi, nói: “Tần Nhã Ca, chúng ta ly hôn đi.” Anh ta không hề hay biết, ba năm trước, tòa án đã tuyên bố anh ta đã chết. Ba anh ta đã qua đời và để lại toàn bộ tài sản cho con gái của tôi, còn tập đoàn Lâm Thị do tôi, với tư cách người giám hộ, tiếp quản. Và tôi, giờ đã có một cuộc hôn nhân mới.
Chước Chước Tỷ tỷ là đệ nhất mỹ nhân ở kinh thành, nhưng tỷ ấy chỉ là nữ nhi của một gia đình thương gia. Mệnh của nữ nhi nhà thương gia thì hèn kém, tỷ tỷ bị bắt đi, ngày thứ hai đã chet tại phủ của tiểu hầu gia. Để minh oan cho tỷ tỷ, phụ thân bị đ//ánh đến hộc m//áu, Thẩm gia bị lửa th//iêu ch//áy suốt một ngày một đêm. Mẫu thân nước mắt rơi đầy khóe mắt, máu lệ “tí tách” mà xuống: “Chước Chước, con nhất định phải trốn thoát ra ngoài, vì phụ thân con, vì tỷ tỷ con mà báo thù rửa hận!”
Vũ Liên Thiên Tôn Xuống Trần Quan thứ 333 nhậm chức Quan chủ đã bị bắt! Cảnh sát nói rằng tôi đã không đeo khẩu trang trong thời kỳ đặc biệt, và còn tuyên truyền mê tín. Nhưng tôi chỉ xem tướng số thôi! Viên cảnh sát nói: “Lần này chúng tôi chỉ răn đe và không phạt. Nhưng cần nhờ người ký tên và bảo lãnh cô về.” Tôi bấm số, và điện thoại của đội trưởng bọn họ vang lên.
Triệu Hồi Ác Ma Một học sinh trung học đã triệu hồi thành công ác ma. Ác ma: “Ngươi triệu hồi ta thì nên biết hậu quả.” Tiểu Vương hưng phấn hai mắt tỏa sáng: “Tôi biết rồi, tôi biết rồi! Tôi sẵn sàng hiến dâng linh hồn của tôi cho ngài!” Ác ma: “Nghe kỹ này, ta sẽ ban cho ngươi sức mạnh, để ngươi thống nhất thiên hạ, cho thế giới chìm vào bóng tối. Cái giá phải trả là linh hồn của ngươi.” Tiểu Vương: “Được, được, tôi nghe ngài.” Ác ma: “Ừ, vậy thì bắt đầu bước đầu tiên của việc thống nhất thiên hạ. Ta sẽ là chủ nhân của ngươi ngay từ bây giờ. Người hầu của ta, sáng mai 6h30 hãy dậy và bắt đầu học.” Tiểu Vương: “À? Tại sao phải học?” Ác ma: “Đồng thời, ta ban cho ngươi sức mạnh của bóng tối.” Tiểu Vương rất hồi hộp: “Tôi có siêu năng lực rồi sao?!” Ác ma: “Ừ, từ giờ trở đi, ngươi có thể đọc trong bóng tối mà không ảnh hưởng đến thị lực.”
Xé Nát Bạn Cùng Phòng Thích Bắt Chước Bạn cùng phòng là một người thích bắt chước. Tôi vừa đăng một bức ảnh về phong cách ăn mặc của bản thân lên trang cá nhân, cô ta lập tức cũng đăng một bức ảnh giống hệt. Cô ta còn cố tình ghép hai bức ảnh lại với nhau rồi đăng lên diễn đàn, vu cáo tôi là người bắt chước cô ta. Tôi liền đăng ngay bằng chứng mua sắm của mình lên diễn đàn. “Xin lỗi, tôi là hàng thật, cô mới là hàng nhái!” Sau đó, cô ta còn dòm ngó bạn trai tôi, liên tục tỏ tình. Bạn trai tôi liền chuyển ngay số WeChat của cô ta cho một người bạn trai khác. Người con gái xấu tính và người con trai xấu tính? Đúng là một cặp đôi hoàn hảo!
Bình Minh Không Tắt Năm thứ hai bị bắt cóc lên núi, tôi đi họp phụ huynh cho cháu trai. Giáo viên tình nguyện mới đến, chính là bạn trai tôi. Nhưng anh hình như… không nhận ra tôi. Thím nói, anh là sinh viên đại học có triển vọng nhất của làng này.
Đừng Vì Anh Mà Dừng Lại Sau khi công lược thất bại, Lương Hoài đưa tôi cho tiểu thiếu gia lưu manh nhất Bắc Kinh. “Trên giường hắn… có chút thủ đoạn, em nhịn một chút.” “Rất nhanh anh sẽ đón em trở về.” Tôi liều mạng khóc lóc cầu xin tha thứ, lại bị hắn tự tay bịt mắt, trói hai tay lại đưa đến trên giường vị thiếu gia kia. Có người không hiểu: “Đến lúc đó anh thật sự muốn cưới hàng second hand sao?” Lương Hoài “Chậc” một tiếng, ngữ khí coi thường: “Loại thân phận này Thẩm Ngạn làm sao có thể nhặt một cái giày rách để mang?” Sau đó vào một đêm khuya, hắn nắm chặt nhẫn, giọng nói run rẩy cầu xin tôi cho hắn một cơ hội nữa. Người đàn ông bên cạnh lại trân trọng mà hôn lên môi tôi, ngữ khí hàm chứa sự đắc ý: “Sao lúc nào cũng có dưa chuột thối muốn tới cửa làm tiểu tam?” “Cút xa một chút.” “Đối tượng công lược hiện tại của cô ấy, là tôi.”
Cởi Bỏ Gánh Nặng Kiếp trước, vì để có thể nuôi sống muội muội và mẹ, ta đã tự bán rẻ bản thân. Nhưng khi muội muội lớn lên, ta lại bị ghét bỏ. “Nếu không phải vì tỷ tỷ có quan hệ với Tô lão gia thì mối nhân duyên tốt đẹp của ta sao lại tan vỡ, Tô công tử thích ta như vậy, chàng vốn định cưới ta làm thê tử.” Muội muội quên mất, Tô lão gia là người khách đầu tiên của ta. Đêm đó, ta vì muốn chữa bệnh sốt cao cho nó nên mới phải hạ mình tự tiến cử gối chăn. Mà lúc đó, trúc mã của ta cũng đã nói sẽ đến cưới ta. Sau đó, mẹ giúp muội muội hạ thuốc ta, ta đau đớn chết ngay tại nhà. Nước mắt của họ rơi trên mặt ta: “Cuối cùng, cả nhà này cũng cần phải sống, chúng ta cũng là bất đắc dĩ.” Kiếp này, ta tỉnh dậy vào ngày muội muội sốt cao.