Danh sách truyện mới cập nhật

Cô Ấy Sẽ Không Chết Hai chiếc xe va chạm, tôi và một thai phụ khác được đưa vào phòng sinh cùng lúc. “Vị sản phụ này đã vỡ ối, cần cấp cứu ngay, mau tìm người nhà ký tên!” Ngay khi sắp được đẩy vào phòng phẫu thuật, tôi nói với bác sĩ: “Chồng tôi bận lắm, tôi có thể tự ký!” Vừa dứt lời, chồng của thai phụ kia xông tới. “Cứu cô ấy trước, tình trạng cô ấy nghiêm trọng hơn, cô ấy bị bệnh tim!” Anh ta lo lắng đến mức máu me đầy mặt, nhưng tôi vẫn nhận ra anh ta. Phó Thận, rõ ràng anh là chồng tôi mà, là chồng của tôi cơ mà. “Tôi là bác sĩ khoa sản của Bệnh viện Trung tâm, Phó Thận, mong mọi người tin tưởng vào phán đoán chuyên môn của tôi.” Tôi giơ tay định chạm vào anh ta, nhưng anh ta hất tay tôi ra không chút nương tình. “Nhưng bệnh nhân này đã vỡ ối rồi.” Phó Thận liếc tôi một cái, lạnh nhạt nói: “Cô ấy không ch .t được. Tôi là chồng cô ấy, tôi có thể ký cam kết miễn trừ trách nhiệm.”

Tôi Trở Thành Hoàng Hậu Nhờ Ăn Cơm Trong Hậu Cung Ta xuyên không rồi, xuyên thành một tiểu đáp ứng vô danh tiểu tốt trong ba ngàn giai lệ của bạo quân. Vì để sống sót, ta giả vờ mắc bệnh kín, cam nguyện vào lãnh cung dưỡng bệnh, lặng lẽ cầm cự suốt ba năm. Đến thọ yến của Thái hậu, toàn bộ phi tần hậu cung đều phải tham dự. Nhìn một bàn đầy mỹ vị, ta – một đại tham ăn – lập tức đại khai ăn uống, đang ăn đến mức vui vẻ thỏa mãn. Ngay lúc ta ăn ngon lành nhất, bạo quân trên đài cao bỗng trước mặt toàn thể phi tần, vui vẻ dùng tay chỉ về phía ta. “Chỉ có Hân đáp ứng thôi, trong toàn trường chỉ nàng tham ăn nhất, ăn cũng ngon lành nhất.” “Phong nàng làm Hoàng hậu, giao tiểu Thái tử cho nàng, trẫm mới yên tâm được.”

Sau khi trúc mã của tôi phá sản, anh ta đem tôi “gán nợ” cho Thái tử gia nổi danh trong giới quyền quý ở kinh thành.Về sau, chúng tôi gặp lại nhau tại một buổi tiệc rượu.Trúc mã nói: “Tính cô ấy lạnh nhạt, kiêu ngạo, mong Thái tử gia bao dung hơn một chút.”Thái tử gia nghe xong chỉ nhếch môi cười khẩy:“Bao dung? Tôi chưa mở miệng, cô ấy còn chẳng dám hé lời.”Mọi người xung quanh đều khen Thái tử gia giỏi “dạy dỗ”.Ngay sau đó, tôi đẩy cửa bước vào.Tôi vừa ngồi xuống, anh ta đã lau bàn.Tôi liếm môi, anh ta rót trà.Tôi cau mày, anh ta choàng áo.…Mọi người: “???”Đúng là chẳng cần nói một câu nào thật đấy!Thái tử gia kiêu ngạo liếc sang trúc mã, mặt hắn thì đen sì:“Đồ gà mờ, không có bản lĩnh thì cứ nhận đi.”

Nổi Điên Xuất Giá Ngày đại hôn, Tô Thiển Thiển khoác hỉ phục đỏ rực, vẻ mặt ngạo mạn chặn trước cửa Hầu phủ. “Chính thê thì sao? Các ngươi chẳng qua chỉ là một cuộc liên hôn hữu danh vô thực mà thôi.” “Tần Nhược Sương, ngươi nhớ kỹ, trong lòng Tiểu Hầu gia vĩnh viễn chỉ có ta, cũng chỉ dung được ta mà thôi!” Lúc ấy hôn lễ đã chuẩn bị chu toàn, trước cửa Hầu phủ chen chúc những khách nhân tới chúc mừng. Trong đám ấy, không thiếu hào môn quyền quý, cả không ít đại thần trong triều. Chúng nhân đưa mắt nhìn nhau, vậy mà lại đồng lòng im lặng. Không có nguyên do gì khác, ai nấy đều rõ Tiểu Hầu gia Lý Lương có một thanh mai trúc mã, tâm giao từ nhỏ — chính là Tô Thiển Thiển.

Gia Đình Khốn Nạn Của Bạn Trai Vừa mới qua sinh nhật 28 tuổi, mẹ tôi đã bắt đầu giục cưới dữ dội. Tôi chuẩn bị quay về để nói lời chia tay với thằng bạn trai đã yêu nhau một năm, cái thằng mà suốt ngày đòi chia đôi tiền nong từng ly từng tí. Không ngờ hắn lại nói: “Tư Nguyệt, mẹ anh bảo nên cưới sớm, tiền đặt cọc mua nhà thì vẫn chia đôi như cũ, nhưng bà sẽ lo tiền tiệc cưới, nên bên em chỉ cần tặng một chiếc xe làm của hồi môn là được, mẫu anh chọn sẵn rồi…” Tôi: “…” Nghĩ đến mức lương 5 triệu một tháng của hắn, tôi nhất thời không biết nên mở miệng thế nào. Ngày nào cũng chia đôi, chia đến mức đầu óc hỏng luôn rồi chứ chẳng chơi. Anh trai à, yêu đương với anh thì được. Nhưng cưới anh á? Tôi xin miễn!

Chúng Ta Yêu Nhau Được Không Anh tôi là Phật tử nổi tiếng trong giới Bắc Kinh, tu khẩu thiền, giữ mình kiệm lời cẩn trọng. Còn tôi là đứa lắm lời. Để theo đuổi anh ấy, ngày nào tôi cũng soi gương tự gọi mình là chị dâu. Anh ấy ở nhà đóng cửa tụng kinh, tôi thì ở ngoài tiện miệng tung tin bậy; Anh ấy sang Đức bàn chuyện làm ăn, tôi lại bảo anh ấy qua đó khám xương khớp; Anh ấy giúp tôi tìm trai đẹp xem mắt, tôi thì nói đó là một phần trong kế hoạch “anh trai bá đạo cưỡng chế yêu”. Khiến một người lạnh nhạt như anh ấy tức đến mức suýt chút nữa dùng cả thủ ngữ kết ấn. Về sau, anh ấy mạnh hơn, cũng thay đổi thành kiểu biến thái. Dùng cà vạt trói tôi vào đầu giường, ngón tay thon dài gân guốc từng nét từng nét viết bậy lên eo tôi: “Đọc ra tiếng.” Mặt tôi đỏ bừng, nghẹn ngào cắn gối, nước mắt lưng tròng lắc đầu. Bậy quá, không thể thốt ra được. Thế mà anh ấy lại bật cười, ngón tay thon dài vuốt ve bụng dưới của tôi: “Eo mỏng như vậy mà cái miệng lại hỗn.” “Thật nghĩ mình cái gì cũng nuốt nổi à?”

Sau Lưng Là Ánh Mặt Trời Em gái tôi vừa thi đại học xong, tôi dự định sẽ đưa con bé đi du lịch thư giãn.Bạn trai tôi sau khi biết chuyện liền âm thầm tìm tôi nói:“Sau này em gả vào nhà họ Vương, là người nhà anh. Sao có thể tùy tiện tiêu tiền cho người ngoài được?”Nói xong, anh ta đẩy em gái mình đến trước mặt tôi:“Em hoàn vé máy bay của em gái em đi. Vừa hay em gái anh cũng vừa thi xong, em làm chị dâu, dẫn nó đi chơi thư giãn một chuyến.”Em gái anh ta cũng gật đầu:“Đúng đó chị dâu. Ăn cơm nhà họ Vương mà chân ngoài dài hơn chân trong thì không hay đâu.”Tôi nhìn ba tấm vé đã đặt trước, mặt không đổi sắc mà hoàn lại một tấm.Họ nói không sai.Tôi đâu phải người ngốc.Vì sao tôi phải chăm sóc cho em gái người khác chứ?

Khi đang định cưỡng ép tình cảm với nam thần nghèo kiết xác của trường, trước mắt tôi bỗng hiện lên dòng bình luận:【Đồ nữ phụ chết tiệt, cút xa ra! Nam chính là của nữ chính nhà tôi, cô không xứng đâu.】【Hội thích cả nam cả nữ trong sáng khóc rồi, tác giả viết nam chính bị nữ phụ vấy bẩn là sao chứ.】【Nữ phụ cướp mất sự trong trắng của nam chính, cuối cùng chỉ bị xe đâm chết vậy là còn nhẹ.】Tôi nhìn người đàn ông đang giãy giụa dưới thân mình, vung tay tát anh ta hai cái:「Nhớ kỹ, là tiểu thư này không cần anh nữa đấy.」Sau đó, tôi không còn chạy theo đuổi Tạ Thời Triều nữa, thậm chí gặp anh cũng vội vàng tránh mặt.Đến ngày tôi hẹn hò với nam sinh khác trong trường, Tạ Thời Triều mất kiểm soát, dồn tôi vào góc tường:「Trần Miêu Miêu, tôi là con chó cô nuôi à? Nói không cần là không cần luôn hả?」

Đồ Giả Mạo Buồn Cười Bố tôi tặng tôi một căn biệt thự lớn. Tôi thấy nó quá xa hoa, sợ sẽ ảnh hưởng đến hình tượng nữ thần học đường giản dị mộc mạc của mình, nên sau khi ghé qua một lần, tôi bỏ mặc luôn. Một tháng sau, câu lạc bộ trường có một em khóa dưới gia nhập. Em ấy nói căn biệt thự đó là của em. Còn bảo bố em là người giàu nhất. Nhìn cô em vừa quê mùa vừa xấu xí đó, tôi rơi vào trầm tư.

Chiến Lược Theo Đuổi Vợ Của Người Chồng Tuyệt Vọng Năm thứ 6 sau khi kết hôn, người chồng vốn luôn điềm đạm, ít nói của tôi – Ứng Lâm – bỗng trở nên vô cùng kỳ lạ. Anh bắt đầu dành một tiếng mỗi ngày để chăm chút ngoại hình, hai tiếng để tập gym, ba tiếng chỉ để mang cơm cho tôi, và… quan sát kỹ lưỡng từng chàng trai trẻ lướt ngang qua tôi với ánh mắt cảnh giác. Tôi chẳng hiểu rốt cuộc đã có chuyện gì. Cho đến một ngày, tôi vô tình nhìn thấy nhật ký của anh. 「Hôm nay cô ấy ra ngoài mà không đeo nhẫn cưới. Là vô tình hay cố ý? Không nghĩ ra. Không dám hỏi. Tôi sắp phát điên rồi…」 「Cô ấy lại thả tim cho tên thực tập sinh đó. Cô ấy định gi .t tôi sao? Tất cả là do thằng đàn ông không biết xấu hổ kia…」 「Tôi trong gương đang già đi, mục rữa, xấu xí dần. Không được. Tôi phải hoàn hảo hơn nữa, mới không bị cô ấy bỏ rơi…」 「Thật bất lực… thật tuyệt vọng… tôi lớn hơn cô ấy 5 tuổi. Tôi đã không còn trẻ. Sắc suy tình cạn. Đây chính là kết cục của tôi sao…」

Hoa Nở Bên Đường Ngày tôi nhận ra mình không còn yêu anh nữa, diễn ra một cách rất đỗi bình thường. Chúng tôi cùng ăn tối. Anh rõ biết tôi không ăn hành lá, vậy mà theo thói quen vẫn cho cả đống vào bát của tôi. Tôi nhìn lớp hành xanh rì nổi lềnh bềnh trong bát canh, nghĩ thầm: Lần này, là vì ai thích ăn nữa đây? Nghĩ đến đây, tôi ngẩng đầu nhìn anh. Còn anh thì sao? Chẳng hề nhận ra gì cả, đang chăm chú nhìn điện thoại, khóe môi còn vương một nụ cười dịu dàng. Thế là tôi đặt đũa xuống, buông lời chia tay. Còn anh chỉ khẽ gật đầu: “Ừ.” Tôi biết rõ, anh hoàn toàn không nghe thấy tôi nói gì.