Trang chủ Truyện mới

Danh sách truyện mới cập nhật

Kim Sai Thác

Kim Sai Thác Sau khi từ bỏ thân phận, sống như một đôi phu thê bình thường, ta và Họa Nghiễn đều hối hận. Vì thế kiếp này sống lại, chúng ta ăn ý tránh né mọi cơ duyên từng khiến hai người gặp gỡ ở kiếp trước. Gặp lại lần nữa, chàng đã là đại tướng quân bách chiến bách thắng, khải hoàn hồi kinh, phong quang vô hạn. Vừa khéo đi ngang một đoàn đón dâu, chàng hỏi: “Ngày hôm nay, ai thành thân vậy?” Người khác đáp: “Bùi gia.” “Nhị tiểu thư Bùi gia sao? Sao không thấy đại tỷ Bùi Uyển của nàng ra tiễn?” “Bùi Uyển chính là tân nương.”

Em Tựa Sao Trời

Em Tựa Sao Trời Sau kỳ thi đại học, tôi bị chính anh ruột đuổi ra khỏi nhà. Chỉ vì con gái của mẹ kế đã mách với anh rằng, trước khi vào phòng thi, tôi cố tình đổi túi bút của cô ta, khiến suýt chút nữa không được vào thi. Trước khi ba qua đời, anh tôi đã dần chẳng còn yêu thương tôi nữa. Thế nên tôi thậm chí không có cơ hội để giải thích, bị đuổi thẳng ra khỏi nhà. Anh đứng ở cửa, ánh mắt nhìn tôi đầy thất vọng. Anh nói: “Chu Vấn Ngọc, sao em lại trở thành loại người trơ trẽn thế này? Đừng để anh gặp lại em nữa.” Anh giống như một người hùng, đang bảo vệ mẹ kế yếu đuối và cô em gái ngây thơ. Còn tôi, chỉ là r/ác rưởi bị anh ghét bỏ đến tận cùng rồi vứt đi. Hôm đó, khi mất đi người thân cuối cùng, tôi ngồi bên cạnh thùng rác ở đầu hẻm. Tình cờ gặp một thanh niên cũng cô độc, chẳng ai cần. Tôi lấy ra ba trăm đồng còn sót lại trong túi, rụt rè ngồi xuống bên cạnh anh ta, run run hỏi: “Chào anh… nếu em đưa hết số tiền này, anh có thể làm người thân của em một ngày thôi được không?”

Vì Em Không Tha Thứ

Vì Em Không Tha Thứ Giới thượng lưu Thượng Hải có một bí mật ai ai cũng ngầm hiểu. Nếu thấy người đàn ông lái chiếc Maybach biển số 1001, tuyệt đối đừng dây vào. Bởi vì người lái xe đó chính là Giang Yến Thừa. Nghe đồn anh ta yêu vợ như mạng, nhưng ngoài mặt lại thường xuyên đi tìm cảm giác mới lạ. Chơi bời trác táng là vậy, nhưng có một điều tối kỵ: không ai được phép để lộ trước mặt cô vợ bé nhỏ của anh ta. Bởi tất cả đều biết, người vợ đó ở bên anh suốt bảy năm qua chính là điểm yếu duy nhất của Giang Yến Thừa. Cô ấy chỉ cần biến mất một giờ, anh ta có thể phát điên. Nhưng lần này, anh ta không thể che giấu nữa rồi. Bởi vì lần này, cô gái kia không chịu nghe lời. Ỷ vào sự nuông chiều của anh, cô ta hỗn hào đến mức đích thân xuất hiện trước mặt tôi. Thế nên, tôi cũng giấu anh ta một chuyện. Tôi không muốn tiếp tục cùng anh ta diễn nữa. Tôi muốn biến mất hoàn toàn khỏi thế giới của anh ta.

Trò Chơi Tình Ái Của Thái Tử

Trò Chơi Tình Ái Của Thái Tử Thái tử của giới thượng lưu Bắc Kinh để mắt đến tôi rồi. Thái tử cho tôi hai mươi triệu, bảo tôi giả làm bạn gái của anh ta để dỗ bà nội vui vẻ. Tôi cười đến méo cả miệng. Ba tháng sau, cô bạn thanh mai trúc mã của anh ta trở về nước. Thái tử cảnh cáo tôi: “Cậu tránh xa cô ta ra.” Tôi cười khẩy: “Tôi biết chứ, tôi đâu có tranh dành cậu với cô ta.” “Tôi sợ cô ta tranh cậu với tôi!”

Đừng Quên Anh Đã Từng Yêu Em

Đừng Quên Anh Đã Từng Yêu Em Nhà bị cháy, anh trai liều mạng cứu tôi ra ngoài, kết quả bị t/à/n phế hai chân. Để chữa chân cho anh, tôi làm liền năm công việc mỗi ngày, nửa năm gầy đi ba mươi cân. Cho đến một ngày, khi kiệt sức đến mức sắp ngất đi, trước mắt tôi bỗng hiện lên một hàng chữ như bình luận nổi: “Con ngốc vật hi sinh, cô ta có biết nam chính liều mạng dẫn cô ta rời đi, là sợ cô ta phát hiện bí mật trong thư phòng không?” “Có người ngốc như vậy, bảo sao nam chính nghiện giả tật ở chân.” “Giờ này người ta đang ở trường đua, cùng cô em gái nhà bên đua xe đấy!” Tôi vội vàng đến trường đua, đúng lúc thấy anh trai cán đích chiến thắng. Cô gái hàng xóm quen thân từ nhỏ, đỏ mặt e dè, đưa bó hoa tươi đến trước mặt anh. Tôi không nói một lời, rời đi không dấu vết. Về sau nghe nói, anh trai tôi phóng xe lao xuống vực lúc nửa đêm. Chỉ vì nhìn thấy một bóng lưng giống tôi đến bảy phần…

Em Rể Bất Đắc Dĩ

Em Rể Bất Đắc Dĩ Ngày Chu Tự ngoại tình lần thứ sáu, anh ta tặng tôi một chiếc du thuyền trị giá 400 triệu tệ, còn khắc tên tôi lên mạn thuyền. Bạn bè trong giới nhao nhao ăn đường: “Anh Tự chiều chị dâu đỉnh thật đó!” Chỉ có tôi đứng trước phần đuôi tàu, chăm chăm nhìn cái tên vừa được sơn mới. Dưới lớp sơn đó là cái tên của cô chim hoàng yến anh ta từng yêu chiều – chữ “Vũ” ánh vàng vẫn còn in lấp ló. Bạn thân anh ta đùa: “Một con tàu mà khắc hai cái tên, chị dâu biết chắc nổ tung cái nhà mất!” Chu Tự chỉ cười khinh: “Cô ta biết rồi cũng giả điếc thôi.” Chỉ tiếc, anh ta không biết – tôi đã sớm rút khỏi cuộc chơi. Giờ phút này, tôi đang nằm trên giường của anh trai song sinh của anh ta. “Này… anh nói xem, phải báo cho em trai anh thế nào đây… rằng tôi đang mang thai… con của anh trai anh ta?” Người nắm quyền trong nhà họ Chu, xưa nay luôn điềm đạm lý trí, lúc này ánh mắt đã đầy giông tố, giọng khàn trầm: “Câu đó phải là anh hỏi em mới đúng.” “Bao giờ em mới chịu đá cái du thuyền rách kia, để cho anh và con có một danh phận đàng hoàng?”

Mệnh Cách Cô Hoa

Mệnh Cách Cô Hoa Sau khi quốc sư phán rằng thứ muội có mệnh cách mẫu đơn, vị hôn phu thanh mai trúc mã của ta lập tức tới cửa từ hôn, chuyển sang cầu cưới nàng ta. Thứ muội cũng vì thế mà thay đổi hẳn, từ một người dịu dàng kín đáo nay lại ngang ngược đòi ta nhường của hồi môn, phụ thân và tổ mẫu đều đứng về phía nàng. Thế nhưng bọn họ không hề biết rằng, lời kế tiếp của quốc sư là: “Quả là một mệnh cách mẫu đơn… ác độc.” “Mẫu thai đơn thân, ai cưới người ấy tất ch.t.”

Tôi Đã Từng Là Thế Giới Của Em

Tôi Đã Từng Là Thế Giới Của Em Năm Thẩm Gia Thụ lâm vào bước đường cùng nhất, tôi cắt toàn bộ viện trợ, đuổi anh ra khỏi ngôi nhà tổ. Anh vứt bỏ hết tự tôn, cúi đầu cầu xin tôi cho một con đường sống. Sau đó, cha mẹ ruột tìm lại được anh, chỉ trong một bước, anh trở thành tay đầu tư trẻ nhất trong giới tài chính. Năm năm sau gặp lại, anh mặc vest cao cấp, đứng trước cửa tiệm hoa của tôi. “Cô chủ, cho tôi một bó hoa hồng.” Tôi lê chân, khập khiễng vén rèm đi ra. Khoảnh khắc ánh mắt chúng tôi giao nhau, ánh nhìn anh dừng lại trên gương mặt đã biến dạng của tôi, sững sờ.

Xuyên Không Thành Thái Giám

Xuyên Không Thành Thái Giám Chỉ vì một sự cố ngoài ý muốn, danh tướng uy chấn phương Bắc – Bắc Vương – bị… thiến! Tây Bắc đại loạn, triều đình nhận được quốc thư khẩn tám trăm dặm: Lập tức đưa công chúa tới hòa thân, cứu lấy hương hỏa dòng dõi! Công chúa giận đến nỗi đập bàn: “Muốn ta gả cho thái giám sinh con, coi ta là lợn nái chắc?” Nàng tiện tay chỉ vào ta – một cung nữ đang lặng lẽ thu dọn trong góc: “Ngươi thay ta đi gả!” Ta chết lặng: Ta cũng đâu muốn gả cho thái giám chứ! Cung nhân ghé tai rỉ rả: “Hồi môn ba ngàn lượng vàng, một tứ hợp viện ở kinh thành, thêm cả thảo nguyên rộng lớn ở Mạc Bắc.” …Thôi được! Có tiền, có đất, lòng chân thành, chuyện gì cũng thành phép màu! Nửa năm sau, ta ôm cái bụng song thai đã lùm lùm, khó hiểu nhìn người trước mặt: “Chẳng phải ngài… không thể sao?” Bắc Vương tuấn tú rắn rỏi, dịu dàng cười nói: “Lỗi đâu tại ta, là nàng quá lợi hại, đã thông thì phải thông đến cùng.”

Em Là Cô Gái Đáng Yêu Nhất Trần Gian

Em Là Cô Gái Đáng Yêu Nhất Trần Gian Tổng tài lạnh lùng mang một con vẹt tới công ty. Tôi nhanh nhảu nịnh nọt: “Ông chủ, chim của anh nhỏ nhỏ mà đáng yêu ghê! Em sờ một cái được không ạ?” Anh ấy im lặng mất mấy giây, rồi khẽ gật đầu. Tôi vừa định đưa tay ra thì… thực tập sinh mới liền nhanh tay hơn, sờ lấy sờ để vào con vẹt. Ngay lúc ấy, trước mắt tôi hiện ra một loạt bình luận lơ lửng như màn hình trực tiếp: 【Phó bản mới mở rồi nha! Đoán xem lần này nữ chính tốn bao lâu để tóm được nam chính?】 【Hy vọng là tối nay! Tôi sắp không chịu nổi, cho tôi ăn thịt lẹ đi!】 【Sếp tổng lạnh lùng và thực tập sinh mặt trời nhỏ, couple này đáng yêu ghê! Còn nữ phụ á, tránh ra cho người ta yêu nhau đi!】 … Tôi khựng lại vài giây, ngượng ngùng rút tay về. Ai ngờ con vẹt lại vỗ cánh bay thẳng đến đậu lên vai tôi, rúc đầu vào cổ tôi dụi dụi, còn líu lo gọi: “Ma ma~!”

Khi Tình Cũ Giở Mặt Trêu Chọc

Khi Tình Cũ Giở Mặt Trêu Chọc Năm năm sau chia tay. Mối tình đầu từng bị tôi chê nghèo kiết xác, giờ đã trở thành tổng tài oai phong trở về. Vừa thấy đứa trẻ bốn tuổi đứng cạnh tôi, sắc mặt anh ta lập tức thay đổi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Xấu thật, vừa nhìn đã biết là con cô rồi.” Tôi suýt bật cười. “Biết sao được, bố đứa nhỏ xấu quá mà.” Khi anh ta trông thấy một người đàn ông trung niên đầu hói, bụng phệ từ căn biệt thự bước ra, mặt anh ta đen như đáy nồi. “Khúc Tiểu Du, cô cũng giỏi thật đấy. Chỉ để được sống ở khu biệt thự sang chảnh nhất thành phố, đến mức chịu lấy một con heo già?” Về sau, khi biết được sự thật, anh ta quỳ gối lên vỏ sầu riêng mà khóc không thành tiếng. “Du Du… là anh xấu nhất, anh mới là con heo đó. Xin em… cho anh được gặp con một lần thôi…”