Trang chủ Truyện mới

Danh sách truyện mới cập nhật

Yêu Thử

Yêu Thử Nhẫn cưới của chồng tôi bị tình nhân bé nhỏ của anh ta ném thẳng vào bồn cầu. Anh ta thản nhiên giải thích: “Lên giường quên tháo ra, cô nhóc ấy nóng tính quá.” “Em nhìn lại anh đi, anh đã thành ra thế này rồi, em không định chấp nhặt một cái nhẫn nhỏ chứ?” Thậm chí còn khuyên tôi cũng nên ra ngoài “nếm thử của lạ” xem sao. Tôi thở phào nhẹ nhõm. Bởi vì chiếc nhẫn cưới của tôi… cũng đang nằm trên giường của một cậu trai trẻ. Lấy anh mà suy ra, chắc anh cũng sẽ không tính toán với tôi đâu nhỉ? Vậy mà tôi không ngờ, anh lại đỏ mắt chất vấn: “Thử thì được. Nhưng sao em lại nghiêm túc chứ?”

Yêu Thử

Chương 5
Hiện đại
Điền Tâm Dưỡng Mộng

Điền Tâm Dưỡng Mộng Tôi trượt chân ngã khỏi sân khấu tuyển chọn, rồi bị một cô gái cổ đại chiếm lấy thân xác. Cô ấy nói mình tên là Lâm Đại Ngọc. Vì muốn giúp tôi hoàn thành tâm nguyện cuối cùng, cô ấy cắn răng thay tôi tiếp tục tham gia chương trình tuyển chọn “Thiếu nữ Quốc Phong 101”. Ban đầu cô ấy chỉ định góp mặt cho có, ai ngờ lại từ lớp F một đường tiến thẳng lên lớp A. Sau này, cả mạng xã hội đều đuổi theo cô ấy gọi “em gái ơi”. Từ khóa hot nhất trên Weibo: “Lâm muội muội cuối cùng cũng bước ra khỏi Đại Quan Viên rồi.”

Học Cách Yêu Lại Chính Mình

Tôi đứng trước cửa Cục Dân chính, ly cà phê nóng trong tay đã nguội ngắt từ lâu. Qua cánh cửa kính, tôi thấy rõ chồng tôi Cố Bắc Thành đang cùng một cô gái trẻ điền đơn đăng ký kết hôn. Không phải đơn ly hôn. Mà là đơn kết hôn. Cô gái ấy mặc váy trắng, cười rất ngọt ngào, còn Cố Bắc Thành thì dịu dàng giúp cô ta chỉnh lại tóc. Tôi chưa bao giờ thấy anh ấy nhìn tôi bằng ánh mắt như vậy. “Mẹ ơi, sao mẹ không vào?” Tiểu Bảo, con gái sáu tuổi của tôi, níu vạt áo tôi, giọng non nớt hỏi. Tôi ngồi xổm xuống, cố gắng nở một nụ cười: “Bảo Bối, mẹ chợt nhớ ra còn việc cần làm, mình về nhà trước được không?”

Chim Hoàng Yến Có Thai Rồi

Chim Hoàng Yến Có Thai Rồi Năm thứ hai làm chim hoàng yến của đại lão, tôi mang thai. Đại lão cử hẳn hơn 20 vệ sĩ mặc đồ đen giám sát tôi ngày đêm, sợ tôi thừa lúc sơ hở mà “ôm con” bỏ trốn. Thế nhưng tôi vẫn ăn ngon ngủ kỹ, chẳng có lấy một tí xíu ý định bỏ chạy. Cuối cùng, bạch nguyệt quang vừa mới về nước của anh ta không ngồi yên được nữa, chạy đến chất vấn tôi: “Tôi đã quay lại rồi, cô và đứa bé này đều là dư thừa. Nếu muốn chạy thì chạy nhanh đi, tôi còn có thể giúp một tay.” Tôi nhàn nhã phẩy tay: “Không cần cô lo đâu, tôi ở đây có tiền xài, có người hầu, sống sung sướng, chạy đi làm gì?” Đại lão nghe xong lời tôi thì thở phào nhẹ nhõm. Chỉ là tôi còn nói thêm một câu: “Chủ yếu là đang bầu bí nên không tiện ra ngoài tìm trai đẹp, đành tạm dùng đỡ, đợi sinh xong rồi tính tiếp.” Sắc mặt đại lão lập tức tối sầm.

TÔI ĐÃ TRÊU NHẦM TRÙM TRƯỜNG

Tôi kiên trì không mệt mỏi nhắn tin trêu ghẹo cậu đầu gấu của trường bằng tài khoản ẩn danh.【Cưng ơi, đường cong eo của cưng thật là gợi cảm, cơ bụng cũng đẹp quá trời luôn.】【Hồng hồng, mềm mềm.】【Thật sự muốn cắn một miếng cưng ghê á~】Tôi rất thích nhìn cậu ta nổi giận, càng hung dữ tôi lại càng mềm nhũn chân.Nhưng đến khi thật sự câu được cậu ta rồi…Tôi mới phát hiện, cậu ta lại chính là thiếu gia nhà họ Trình – đại thiếu gia quyền thế tiếng tăm lừng lẫy.Tôi hoảng hồn lập tức chia tay, chặn số, xóa tài khoản, dứt tình không chút lưu luyến.Vậy mà ngay giây sau, lưng tôi liền đập vào một lồng ngực vững chãi.Cậu ta siết chặt tôi trong lòng, giọng khàn khàn, lạnh lẽo như dao cứa:“Lại giỡn mặt tôi hả?”

BẠN TRAI TÔI LÀ BÁC SĨ LẠNH LÙNG full

Tôi quen một bác sĩ lạnh lùng. Vì không chịu nổi sự nhạt nhẽo của anh ta, nên trong cơn tức giận, tôi trói anh ta vào xe, ép buộc anh một trận rồi đá anh ta đi:“Chia tay! Tôi thích kiểu hoang dã!”Một tháng sau gặp lại, anh ta đè tôi lên chiếc bàn làm việc, cổ tay tôi bị trói chặt bằng cà vạt của anh ta.Ánh mắt anh ta lạnh lùng và đầy nguy hiểm:“Thích hoang dã đúng không?”“Cầu xin tôi đi…”

YÊU THẦM ANH TRAI CỦA BẠN THÂN

Sau khi tốt nghiệp đại học, bạn thân của tôi bị người yêu đá.Tôi khuyên nhỏ: “Đừng có mê trai quá mà rối não. Một thằng nhãi con mà cũng khiến mày bỏ ăn bỏ uống hả?”Cho đến khi tôi tình cờ gặp anh trai của nhỏ ở nhà nó.Năm đó tôi đứng đút tay túi quần, nhìn anh trai người ta mà nghĩ: chưa thấy ai bám người như tôi, vậy mà vẫn có người còn bám hơn cả tôi.

GỬI NHẦM TIN NHẮN CHO SẾP, AI NGỜ SẾP LẠI TRẢ LỜI

“Mai tối đi chơi không?”Tin nhắn lẽ ra gửi cho cô bạn thân, lại bị tôi lỡ tay gửi nhầm cho sếp.Nhìn thấy dấu chấm hỏi mà sếp nhắn lại, tôi lập tức rơi vào trạng thái hoảng loạn.Không ngờ, chỉ một giây sau, khung chat hiện lên một dòng tin mới:“Tuần sau được không?”

Người Phản Bội Trước Là Anh

Người Phản Bội Trước Là Anh Sau khi Tần Mặc ngoại tình, tôi không nhắc đến chuyện ly hôn.Tôi vẫn sống như trước kia, cùng anh ta tiếp tục “mặn nồng” suốt hai năm.Cho đến khi tôi phát hiện mình mang thai, cuối cùng mới đưa cho anh ta một tờ đơn ly hôn.Tần Mặc về nhà lúc nửa đêm.Anh ta vẫn chỉnh tề trong bộ vest, cà vạt cài ngay ngắn, trông như vừa rời khỏi một cuộc họp quan trọng nào đó.“Vợ yêu, sao còn chưa ngủ?” Anh ta bước đến, nắm lấy tay tôi, lòng bàn tay ấm nóng.“Không phải anh đã nói tăng ca, em không cần đợi sao?”Trên người anh ta phảng phất mùi sữa tắm mát lạnh, như thể cố tình rửa sạch điều gì.Tôi không nhịn được nghĩ: đến cả “tăng ca” cũng phải tắm rửa thay đồ, đúng là người đàn ông theo đuổi sự hoàn hảo.Tôi rút tay về, đưa kết quả kiểm tra thai kỳ đến trước mặt anh.“Tôi mang thai rồi. Mười hai tuần.”Không khí bỗng nhiên đông cứng lại.Cơ thể Tần Mặc rõ ràng cứng đờ.

Em Đã Là Vợ Người Ta

Em Đã Là Vợ Người Ta Vào đúng ngày sinh nhật tôi, bạn trai lại đứng trước toàn bộ nhân viên công ty, tuyên bố ngày cưới của anh ta với một người khác. Tôi không khóc cũng chẳng làm ầm lên, chỉ lặng lẽ đi tìm anh ta để hỏi cho ra nhẽ. Ai ngờ lại tình cờ nghe được cuộc trò chuyện của anh với bạn mình: “Cậu làm vậy không sợ khiến Tần Nam Nam tức giận à?” “Không còn cách nào khác. Nếu tôi không cưới Doanh Doanh, cô ấy sẽ bị gia đình gả cho một người lạ. Tôi không thể trơ mắt nhìn cô ấy chịu khổ.” “Hơn nữa, Nam Nam đã bên tôi tám năm, ai mà chẳng biết cô ấy là người của tôi. Ngoài việc chờ đợi tôi, cô ấy còn có thể làm gì khác?” Về sau, gia đình sắp xếp cho tôi một mối hôn nhân khác hợp hơn. Không ngờ, ngày tôi kết hôn lại đúng vào hôm anh ta cưới vợ. Là chú rể, anh ta bồn chồn lo lắng, luôn cảm thấy có điềm xấu, còn dặn dò người khác phải trông chừng buổi lễ thật kỹ, đừng để tôi đến quấy rối. Lúc này, một người bạn phù rể ngập ngừng nói: “Cậu không biết à? Hôm nay Tần Nam Nam cũng kết hôn đấy…”

Em Đã Không Còn Là Của Anh

Em Đã Không Còn Là Của Anh Ngày Lương Dự An đính hôn với thiên kim tiểu thư của Cảng Thành, anh ta cho thư ký gửi tôi một bản thỏa thuận.Trong đó là mấy căn nhà cùng bảy mươi triệu tiền gửi.“Tiên sinh hỏi cô có cần gì thêm không?”“Nếu cô muốn kết hôn, anh ấy cũng có thể giới thiệu vài người bạn.”Tôi đã ở bên Lương Dự An suốt 8 năm, trước nay luôn tự cho mình thanh cao, chưa từng đòi hỏi gì.Nhưng lần này, tôi mỉm cười đáp lại một câu:“Được.”Tôi cũng chẳng buồn nói thêm mấy câu sáo rỗng kiểu “Không cần tiền, tôi chỉ muốn tình yêu” nữa.

Anh Có Bao Giờ Tin Em?

Anh Có Bao Giờ Tin Em? Người bạn thân nhất của cô yêu Tô Nghiên. Người đàn ông cô yêu nhất cũng yêu Tô Nghiên. Ngày Tô Nghiên qua đời, tất cả mọi người đều cho rằng thủ phạm chính là cô, hai người đàn ông cùng xem cô ta quan trọng hơn sinh mạng lập tức liên thủ tống cô vào tù. Năm đầu tiên ở trong tù, cô bị hỏng mất một bàn tay. Năm thứ hai ở trong tù, cô bị tàn phế một chân. Năm thứ ba ở trong tù, cô nhận được tin cha mẹ mình bị ép đến tự sát. Hiện giờ cô chỉ còn lại người thân duy nhất là em gái, cô quỳ dưới đất đau khổ cầu xin Tần Dạ Hoài và Giang Đình Viễn giơ cao đánh khẽ, tha mạng cho em gái mình. “Cậu Tần và cậu Giang hạ lệnh, nếu cô muốn đưa em gái đến bệnh viện chữa trị thì phải quỳ xuống đội tấm bảng này lên.” Trên tấm bìa cạc tông màu trắng là ba chữ “Kẻ giết người” cực kỳ chói mắt, tựa như một con dao nhọn đâm thẳng vào mắt cô. An Đồng chỉ run lên trong chớp mắt, giây tiếp theo đã không chút do dự đeo tấm bảng ra sau lưng mình. Chỉ cần em gái sống sót, bọn họ kêu cô làm gì cũng được. Tần Dạ Hoài nhìn cô gái trẻ lảo đảo quỳ lết trên đường, chân mày không khỏi nhíu chặt. Hắn không dám tin người trước mắt mình là An Đồng. An Đồng từng là một cô gái vui tươi xán lạn, xinh đẹp lóa mắt khuynh đảo toàn bộ nam giới ở Hoa Thành, thế nhưng hôm nay cô lại mặc bộ quần áo lao động nhàu nhĩ, tóc tai lộn xộn, mất hết tự tôn quỳ dưới đất đeo lên người tấm bảng sát nhân. Một cơn giận vô cớ dâng lên trong ngực Tần Dạ Hoài, hắn kéo cửa kính xe lên, không nhìn cô nữa mà ra lệnh cho tài xế lái xe đi. An Đồng đeo tấm bảng trên lưng quỳ bò từng bước đến trước cửa bệnh viện, thế nhưng bác sĩ cấp cứu lại nói với cô rằng đứa trẻ nằm trong lòng cô đã sớm tắt thở. “Ông nói sao?” “Cô bé đã qua đời rồi, nếu đến sớm hơn một chút có lẽ còn cứu chữa kịp…”