Trang chủ Truyện mới

Danh sách truyện mới cập nhật

Ánh Hà

Ánh Hà Ngày thiếu gia thành thân, tân phu nhân đã đuổi ta ra khỏi phủ. Ở Hầu phủ mười một năm, hành lý cuối cùng cũng chỉ có một gói đồ nhỏ. Tân phu nhân là tiểu thư của danh gia vọng tộc họ Thôi, ánh mắt nhìn ta vừa cao ngạo lại vừa mang theo một tia thương hại. “Ngươi đừng trách ta, ta biết ngươi lớn lên cùng phu quân.” “Chàng coi trọng ngươi, ta không dám đánh cược.” Ta không nói gì, chỉ quỳ xuống dập đầu lạy nàng. Phải cố gắng lắm mới kìm được nụ cười ở khóe miệng. Nào có gì đâu, phu nhân, ta còn phải cảm ơn người mới phải. Dù sao trước đó ta đã nói rất nhiều lần, vị hôn phu thanh mai trúc mã của ta đã lên kinh ứng thí, chẳng mấy chốc sẽ đến chuộc thân cho ta về thành thân. Nhưng thiếu gia không tin, cứ khăng khăng nói ta ghen nên mới lừa hắn, còn nói sau khi cưới sẽ nạp ta làm thiếp. Hắn đâu biết, nô tỳ sẽ không ghen đâu. Ta và hắn chưa bao giờ bình đẳng, nói gì đến tình yêu?

Ánh Hà

Chương 7
Chữa Lành
Cứu Rỗi Phản Diện Xong, Anh Ta Lại Hắc Hóa

Cứu Rỗi Phản Diện Xong, Anh Ta Lại Hắc Hóa Là nữ phụ ham tiền, tôi hành hạ và tra tấn người anh nuôi phản diện. Không ngừng tìm đường chết. Ánh mắt dừng lại, đảo qua đảo lại, bật ra tiếng cười lạnh: “Chỉ cho tôi từng này tiền sao? Đồ vô dụng!” Dần dần, ánh mắt anh nuôi nhìn tôi ngày càng tối tăm. Hầu như sắp không nhịn được nữa. Sau khi nữ chính cứu rỗi xinh đẹp xuất hiện, tôi thức thời rời đi. Sau đó. Trong căn biệt thự xa hoa lộng lẫy, tôi bị ép đứng trước gương. Anh nuôi có giá trị tài sản hàng tỷ siết chặt eo tôi từ phía sau, đôi mắt đỏ rực, nụ cười nơi đáy mắt lạnh lẽo và bệnh hoạn, từng chữ từng câu thì thầm. “Run rẩy gì thế… Không phải em thích tiền sao? Anh có rất nhiều tiền.” “Ngoan nào, nuốt xuống đi.”

Làm Dâu Chứ Không Làm Nô

Làm Dâu Chứ Không Làm Nô Dì của mẹ chồng tôi nhập viện, tôi và chồng cùng đến thăm. Nhân cơ hội này, mẹ chồng đề nghị tôi ở lại trông đêm cho dì. Chồng tôi cũng góp lời: “Toàn là người nhà cả, giúp một tay thôi mà, đừng ích kỷ quá.” Tôi lập tức rút điện thoại gọi cho chị họ: “Sao, mẹ mày sinh hai đứa con gái một đứa con trai đều ch .t hết rồi à? Giờ phải nhờ con người khác đến hầu hạ sao?”

Đại Gia C hó và Cô Tư Vấn Rắc Rối

Vì kiếm tiền, tôi đi làm tư vấn tình cảm online.Không ngờ lại nhận được đơn từ ông sếp mặt liệt của mình.Mà người anh ta muốn theo đuổi… lại là tôi?!Tôi khuyên anh ta: “Hai người không có duyên đâu, chồng cô ấy là người khác rồi!”Vậy mà sau đó, anh ta chặn tôi vào tường: “Vợ à, ‘người khác’ là ý gì?”

Cút Đi, Đây Không Phải Trạm Rác

Trò chơi nói thật, cô bạn thân khác giới của chồng nhả khói th//u//ốc, nói: “Ngày đó tôi với Trần Việt Xuyên thề kết nghĩa huynh đệ, đến lông chỗ đó cũng buộc vào nhau mà thề.” Thấy sắc mặt tôi sa sầm, cô ta quay sang nhìn tôi: “Sao thế, con dâu, có ý kiến gì à?”

CHIM HOÀNG YẾN BẠO LOẠN

Tôi làm chim hoàng yến cho đại lão suốt ba năm.Ai ai cũng mắng tôi tục tĩu, tầm thường, chỉ biết bám lấy tiền của anh ta.Buồn cười chết đi được, làm người thì đừng có thiển cận như vậy chứ.Đến ngày tài khoản ngân hàng của tôi vượt mốc chín con số——Bảy chiếc xe tải rầm rộ tiến vào khu biệt thự.Tôi tay không tháo luôn cả đèn chùm pha lê, bồn cầu mạ vàng.Cho đến khi bạch nguyệt quang của anh ta về nước, trong nhà chỉ còn lại mỗi tường chịu lực.Sau này, kim chủ tìm được tôi, câu đầu tiên là:“Mẹ nó, đến cả quần lót cô cũng không chừa đúng không?”Đúng vậy, quần lót tôi cũng không chừa.Thế mà còn nói tôi chỉ nhắm vào tiền của anh ta á?Ba năm rồi, cuối cùng tôi cũng tự tay tẩy trắng được bản thân!

Ba Mẹ Tôi Đem Hết Tài Sản Cho Anh Họ

Ba Mẹ Tôi Đem Hết Tài Sản Cho Anh Họ Tôi tiện miệng hỏi một câu: “Ba mẹ còn bao nhiêu tiền tiết kiệm vậy?” Câu hỏi vừa dứt, sắc mặt ba mẹ lập tức thay đổi, ánh mắt cảnh giác nhìn tôi: “Hỏi cái đó làm gì?” Thấy thái độ của họ như vậy, những lời định nói ra miệng tôi đành nuốt ngược trở lại. Hôm sau, họ gọi anh họ đến nhà. Ngay trước mặt tôi, họ ký giấy tặng toàn bộ căn nhà cho anh ấy. Sau đó còn cảnh cáo tôi: “Con gái sớm muộn gì cũng phải lấy chồng, gái gả đi rồi chẳng khác gì bát nước hắt đi. Sau này có anh họ mày nuôi tụi tao rồi, mày đừng có mơ lấy được đồng nào.” Tôi không khóc cũng không làm ầm lên. Chỉ lặng lẽ nhìn tám mươi triệu trong tài khoản ngân hàng vừa mới chuyển khoản tới, thở dài một hơi: “Ba, mẹ, con tôn trọng quyết định của ba mẹ.”

Kiếp Nạn Trùng Sinh

Kiếp Nạn Trùng Sinh Vì cứu hoàng hậu, ta tổn hại thân thể, con nối dõi khó bề có được. Thế mà ngay hôm sau khi cầu tự tại chùa Hộ Quốc, ta lại nhặt được một đôi hài tử. Phu quân nói, tựa như Bồ Tát thương ta thiện lương nên ban cho đầy đủ cả nhi nữ. Ta cũng cho là vậy. Bèn không tiếc sức vì con trai mà mưu cầu chức vị cao sang, lại lấy ân tình cứu hoàng hậu giúp con gái trở thành trắc phi của thái tử. Chỉ là, vào lúc bọn chúng toại nguyện, ta lại trọng bệ/nh không dậy nổi. Cho đến khi thố/i nát trên giường bệnh, ta mới hay biết một sự thật. Đôi nhi nữ kia, đều là cốt nhục của thanh mai trúc mã với phu quân ta. Sau khi tận dụng hết giá trị của ta, bọn họ liền c//h.ặ t tay c//h.ặ chân, c/ắt t/ai k h.o/é/t lưỡi, bắt ta mở to mắt nhìn chúng chiếm cứ tổ ấm, hưởng thụ cuộc đời mỹ mãn. Khi đó, nữ nhân kia mặc y phục của ta, sống trong vinh hoa phú quý của ta, sánh vai bên phu quân ta, từng ngày từng ngày đều không quên rót cho ta đ/ộc dược xuy/ên r/uột, dùng k/im nhọ/n, d a..o sắc giày vò thân thể ta, từng tấc da thịt bị c/ắ/n x..é đến rỉ m á/u. Ta sống không bằng ch .t. Đôi nhi nữ mà ta một lòng đối đãi chân thành lại mỉm cười khinh miệt, nói: “Đây là cái giá ngươi phải trả vì dám mơ tưởng đến dung mạo của phụ thân chúng ta, khiến cốt nhục phân ly, làm mẫu thân ta âm thầm chịu đựng bao năm.” “Tiện phụ, để chúng ta phải cúi đầu gọi ngươi là nương suốt mười mấy năm, thì từ nay về sau, ngươi hãy lấy cả đời sống không bằng s/úc si/nh mà đền trả đi.” Phu quân ta là Mạnh Tuấn, nhìn ta rơi vào cảnh bi thảm, lại chỉ cao cao tại thượng mà cười lạnh: “Bị cả một nhà chúng ta xoay như chong chóng, cảm giác thế nào? Không có Kim Cang trợ oai, ngươi dám mơ mộng có tâm Bồ Tát? Không biết nên nói ngươi ngu, hay nên cười ngươi đáng kiếp.” “Tiếc rằng, Như Ý quá mềm lòng, còn để lại cho ngươi một mạng, ngươi nên biết ơn mới phải.” Thân tâm ta kiệt quệ, cuối cùng nhân lúc bọn chúng sơ ý, ta hất đổ chân đèn, thi/êu thân t/ự t.ận. Đời này, nhìn nữ hài đang gào khóc trong tã lót trước mắt, ta bật cười lạnh lẽo: “Nhìn mặt mũi sáng sủa như vậy, bán cho tú bà để nó kiếm bát cơm cũng được.”

Thê Tử Của Thần

Đương kim thánh thượng yêu thích t/hê tử người khác, hôm vi hành nọ, hắn để mắt tới đại tẩu ta đang mang thai 6 tháng. Đại tẩu sống ch .t p h/ả.n kháng, làm bị t.hư/ơng long thể, hắn liền đem nữ tử thôn quê không biết điều ấy thư/ởng cho binh sĩ dư/ới trướng. Đại tẩu bị mấy người thay nhau h à..n/h h .ạ đến ch .t, cuối cùng một x /á.c 2 mạng. Đại ca ta đôi mắt đ/ỏ r//ự c, điên cuồng lao tới muốn liều mạ/ng với cẩu hoàng đế, còn chưa kịp đến gần đã bị l o..ạ/n đa/o c.h é//m ch .t. Hắn còn sai người c/h..ặ t đầu đại ca, ném cho l.ũ c/hó hoa/ng phâ/n thâ/y. Vị đế vương cao cao tại thượng kia không hề hay biết, trong căn nhà ti/ện dân mà hắn khinh rẻ ấy, vẫn còn một tiểu muội đang tha thiết ngóng trông bọn họ trở về. Về sau, tân khoa trạng nguyên vừa thành thân, thê tử lạc bước vào ngự hoa viên, bất cẩn đ â./m sầ/m vào thánh thượng.

Em Không Phải Ánh Sáng – Em Là Mặt Trời

Em Không Phải Ánh Sáng – Em Là Mặt Trời Thẩm Dự Châu, truyền kỳ của khoa ti/m mạch. Mỗi ca phẫu thuật của anh đều như một phép màu nhảy múa trên trái tim người bệnh. Nhưng có một bí mật, chỉ mình tôi biết, nếu không có tôi, anh ta thậm chí không thể hoàn thành nổi ca v//á v.a n tim cơ bản nhất. Anh chưa từng cho bất kỳ ai khác bước vào vùng “trợ thủ số một” mà anh yêu cầu tuyệt đối tập trung trong lúc phẫu thuật. Chiếc d a/o m..ổ đặc chế đánh dấu cột mốc hợp tác đầu tiên giữa chúng tôi cũng chưa từng cho ai khác chạm vào. Cho đến hôm ấy, tôi thấy thực tập sinh mới, cô ta mặc bộ đ/ồ phẫu thuật dự phòng vốn thuộc về tôi, cầm con d a..o đó, đứng ở vị trí lẽ ra là của tôi trên bàn m/ổ. Khoảnh khắc ấy, tôi hiểu ra, cô thực tập sinh đó chính là mối tình đầu mà anh ta vẫn canh cánh trong lòng bao năm qua. Tôi quyết định rút lui. Nhưng khi biết tôi chuẩn bị nhận lời mời từ một bệnh viện đối thủ, mang theo toàn bộ kỹ thuật cốt lõi, anh đỏ mắt, chặn tôi lại. Anh nói, anh không thể mất tôi.

Không Thể Chấp Nhận

Không Thể Chấp Nhận Khi bị Nhiếp Ninh Viễn kéo vào ruộng ngô và đ/è n.g ã xuống, tôi vớ lấy viên gạch gần đó rồi đ /ậ.p thẳ/ng vào đ/ầu hắn. Hắn trừng mắt không thể tin nổi: “Mai Quyên, chẳng phải chúng ta đã hẹn rồi sao?” Đúng vậy, kiếp trước tôi không chịu nổi sự dây dưa của hắn, cuối cùng cũng theo hắn c.h/ui vào ruộng ngô. Chính vì một lần hồ đồ đó mà gã trí thức thành phố như hắn buộc phải cưới một cô thôn nữ nhà quê như tôi. Còn Thẩm Giai Ni thanh mai trúc mã của hắn, vì không chấp nhận được chuyện đó, nửa đêm ra bờ sông giải sầu, kết cục bị một lão già b.i ế/n t/h.á i trong thôn c ư/ỡ/n.g b..ứ/ c. Tới tiệc đầy tháng của con tôi, Thẩm Giai Ni bụng bầu vượt mặt, n h/ả.y sông 44. Khi nghe tin dữ, Nhiếp Ninh Viễn chỉ cụp mắt nói đúng một câu: “Thật là ngh/iệp c/h/ư.ớ/n/g.” Sau này hắn công thành danh toại, lại b/ao n u.ô/i hết cô gái này đến cô gái khác có gương mặt giống hệt Thẩm Giai Ni. Tôi đ i/ê.n dại, khóc lóc, làm đủ mọi cách níu kéo cuộc hôn nhân ấy, cuối cùng chỉ đổi lại một câu đầy căm hận: “Đây là kết cục cho việc cô d/ụ d ỗ tôi. Nếu không phải cô r/ủ rê tôi vào ruộng ngô hôm đó, Giai Ni đâu đến nỗi ch .t.”