Danh sách truyện mới cập nhật
Lâm Miểu Từ nhỏ tôi đã được nhà họ Hoắc nuôi dưỡng như con dâu. Khi tôi hai mươi tuổi, tôi kết hôn với Hoắc Khuynh. Đến năm hai mươi tư tuổi, tôi sinh ra Hoắc Tự Thời. Hoắc Tự Thời giống hệt Hoắc Khuynh, luôn trầm mặc ít nói và không quá thân thiết với tôi. Trước kia mỗi đêm, tôi thường mang cho cha con họ một cốc sữa nóng. Nhưng hôm đó, Hoắc Khuynh lỡ làm đổ cốc sữa, còn Hoắc Tự Thời lén đổ sữa đi. Tôi bỗng cảm thấy mệt mỏi. Khi tôi đưa đơn ly hôn cho Hoắc Khuynh, anh ta nhíu mày, vẻ không hài lòng hỏi tôi: “Chỉ vì chuyện này thôi sao?” “Ừ, chỉ vì chuyện này thôi.”
A Kiều Năm thứ bảy sau khi thành thân với nam phụ si tình, nữ chính đã trở về. Nàng và nam chính cãi nhau, đứng trước cửa nhà ta mà dầm mưa: “Mạnh gia ca ca, ta không còn nơi nào để đi.” Người phu quân Mạnh Hạc Thư vốn tính tình ôn hòa trầm ổn của ta nổi giận: “Ta đi tìm hắn tính sổ!” Ngay cả đứa con trai bảy tuổi của ta là Mạnh Bách cũng vung nắm đấm: “Tiên nữ tỷ tỷ đừng khóc, sau này lớn lên ta sẽ cưới tỷ.” Khi họ đang thi nhau dỗ dành nàng ta vui vẻ. Ta vì mua cá tươi ở sông nên bị cơn mưa bất chợt làm kẹt lại trên thuyền đánh cá. Người lái đò đang xả giọng rao về phía bờ: “Còn ai đi Thanh Châu không?” Ta cúi đầu nhìn vào trong giỏ, vừa mới mua ba con cá đao, còn thừa một lượng bạc vụn. Ta đưa một lượng bạc cho người lái đò, hỏi: “Một lượng bạc đủ để đi đến đâu?”
Khôi Lỗi Sư Tôi là một đại sư chuyên điều khiển con rối. Phòng phát sóng trực tiếp bán con rối với giá 19999. Mọi người mắng tôi là kẻ nói dối, tham tiền đến điên. Tôi nói với một bà dì đang mắng dữ nhất: “Cháu trai không chịu học, đúng không? Là dì đấy, hôm nay cháu cho dì dùng thử miễn phí!” Ngay sau đó, mọi người nhìn thấy một gã cứng ngắc, rách rưới cầm giáo đứng sau đứa trẻ. Đứa trẻ đổ mồ hôi đầy trán, múa bút thành văn! Đọc phần 2 tại đây: https://metruyen.mobi/truyen/khoi-loi-su-bat-ma
Vong Phu Sống Lại Rồi Phu quân đã mất nhiều năm nay của ta bỗng sống lại. Hắn dẫn về một thôn phụ dáng vẻ thướt tha, cùng năm đứa trẻ có dung mạo giống hệt mình. Khi nhìn thấy Hầu phủ đã lụi bại, hắn như phát điên hỏi ta: “Hầu phủ của ta đâu?” Ta cười nói với hắn: “Vị lão bá này, lúc Hầu phủ bị sao gia, chẳng lẽ không có ai báo cho ngài hay sao?”
Giáo Sư Đột Nhiên Ốm Rồi Khi tôi thức tỉnh, câu chuyện đã gần kết thúc. Thời gian chinh phục giáo sư đại học C chỉ còn lại hai tháng. Tôi cố ý ăn mặc hở hang vậy mà hắn lại khoác thêm áo cho tôi. Tôi cố ý gần gũi với hắn, hắn lại giúp tôi gãi ngứa. Thấy thanh tiến độ không thay đổi, tôi quyết định từ bỏ. Nhưng vào đêm hẹn hò với đối tượng mới, người đàn ông đã lâu không gặp đột nhiên xuất hiện. Hắn tháo đồng hồ, tháo cà vạt, và trói tay tôi lại. Ngày hôm đó, tôi khóc đến khàn cả cổ, hắn vẫn tiếp tục bóp eo tôi và hỏi: “Bảo bối, lặp lại lần nữa, không cần cái gì?”
Trước Mắt Là Xuân Xanh Hai vợ chồng em gái và Trấn Bắc hầu tình sâu nghĩa nặng, Trấn Bắc hầu vì nàng ta mà đến cả gà vịt thịt cá cũng không ăn. Lần nào thấy vậy huynh trưởng cũng đều không khỏi cảm thán, nếu Ninh Lan là em gái ruột của hắn thì tốt rồi. Tất cả mọi người đều yêu nàng ta, nhưng không ai nhớ rằng Trấn Bắc hầu đã từng là vị hôn phu của ta. Rõ ràng gã không thích ta, nhưng gã lại tự mình cầu xin thánh chỉ ban hôn, lại bày mưu tính kế bắt gặp ta vụng trộm với người khác, tất cả là vì muốn biến em gái ta thành đích nữ. Sự trong trắng của ta bị hủy hoại, lúc ta dùng một dải lụa trắng chấm dứt cuộc đời, thì bọn họ lại có mười dặm hồng trang khiến người ta phải ghen tỵ. Sau chuyện này, mặc dù huynh trưởng biết rõ chân tướng nhưng lại che giấu nó đi, chỉ cảm thán một câu là ta không có may mắn, thua kém Ninh Lan. Sống lại đúng vào ngày được ban hôn, lần này ai cũng đừng mong được toại nguyện.
Tuế Tuế Thập An* (Ngoại truyện của “NHẤT MỘNG NHƯ SƠ”) Ta tên là Bảo Châu, tỷ tỷ đã đặt tên này cho ta. Tỷ tỷ không cần ta nữa, hàng ngày ta nằm trên cành cây hòe già trong sân đợi tỷ ấy. Bởi vì cây hòe rất cao, có thể nhìn ra rất xa. Bức tường phía đông có một cái sân rất lớn, trong sân có một nam nhân ngày ngày múa đao đánh kiếm, hô hô hét hét rất phiền phức. Ta đợi tỷ tỷ, hắn thì đợi ta.
Dạ Huyền Tương Tư “Bệ hạ, nương nương nói ngài ấy là người xuyên không.” Hoàng đế: “Ồ, giá 1 cái áo sơ mi là bao nhiêu?” Tôi: “… Chín tệ mười lăm xu?” Kết quả không có cảnh nhận người thân nào xảy ra cả, sắc mặt Hoàng đế bỗng trở nên âm u, hắn ta trực tiếp đày tôi vào lãnh cung. Tôi: “???” Chuyện gì vậy, chúng ta không phải đồng hương sao?! “Nương nương,” cung nữ nhẹ nhàng nói, “Sao nương nương lại bắt chước Tiên hoàng hậu?” Gì cơ? Đây chẳng phải là thứ mà ai học hết cấp ba cũng biết sao? Tôi bắt chước cái gì chứ, có người bắt chước mặt, có người bắt chước giọng, bây giờ thậm chí còn có người đăng ký bản quyền cả khả năng đọc hiểu tiếng anh hả?! “Tiên hoàng hậu và Bệ hạ tình sâu nghĩa nặng, chỉ tiếc là tạ thế quá sớm, để lại Bệ hạ một mình nhìn tập thơ của ngài ấy mà nhớ thương người đã khuất.” Tập thơ? Tôi thăm dò mở lời: “Đầu giường ánh trăng rọi—?” Cung nữ: “Ngỡ mặt đất phủ sương?” Cung nữ: “Đây là bài thơ đầu tiên trong tập thơ của Tiên hoàng hậu, ai trong cung cũng thuộc lòng!” Dumaa, tôi ngồi phịch xuống đất, sao Tiên hoàng hậu không chừa lại con đường nào cho hậu thế vậy chứ!!!
Cửa Hàng Đồ Cổ Tôi kế thừa cửa hàng đồ cổ mà ông nội để lại. Cửa hàng khác đặt Tỳ Hưu để thu hút tài lộc, còn cửa hàng nhà tôi thì treo đèn giấy trắng dành cho người chết. Đúng vậy, đồ cổ phân âm dương, việc của tôi là buôn bán những thứ của người chết.
Kế Hoạch Phản Công Trong Thanh Lâu Ta và muội muội cùng nhau tiến vào thanh lâu. Nàng sợ sự dơ bẩn dâm loạn trong thanh lâu, ta liền cố gắng khắp nơi che chở, nguyện làm trò chơi dưới thân người khác. Ta đem hết tiền kiếm được cho nàng học hành, ăn uống, vui chơi. Khiến nàng từ nhỏ đã thông thạo cầm kỳ thi họa, dùng một bài 《 Kinh hồng khúc 》 làm kinh diễm khắp nơi. Nhưng nàng vừa được gả vào vương tộc, liền bắt đầu chê bai thân phận của ta. Không những cắt đứt quan hệ, thậm chí còn tàn nhẫn cắt lưỡi, lột da, sau đó ném ta vào núi hoang, gọi mấy con chó đói đến gặm thịt, lột da ta làm thành một tấm thảm, đặt trước cửa cho người ta giẫm đạp. Nàng đứng bên cạnh nhìn, cười rất tươi. Ta vẫn luôn không hiểu vì sao nàng lại đối xử tàn nhẫn với ta như vậy. Cho đến một ngày. Nàng đứng trước thi thể ta, cười tươi như hoa mà nói: “Tỷ tỷ à, thật sự không còn cách nào khác, ai bảo Thất hoàng tử lại luôn thích tỷ cơ chứ.”
Tra Nam Hối Hận Rồi Để cứu Thẩm Ý Chi, tôi đã mất đi đôi chân. Kết hôn ba năm, anh mặc kệ bạn bè và người thân của anh sỉ nhục tôi. Tôi chất vấn anh, anh lại mất kiên nhẫn day day ấn đường: “Bọn họ chỉ đang nói sự thật mà thôi.” “Năm đó, tôi không cầu xin cô cứu tôi.” “Không ai hỏi tôi có nguyện ý hay không.” Tất cả yêu mến thuở thời thiếu thời trong khoảnh khắc đó đã hóa thành tro bụi. Đêm đó, tôi bỏ thuốc ngủ vào sữa của anh ta, nhân lúc anh ta ngủ say, tôi chặt đứt đôi chân của anh ta. Tôi ôm anh ta đang đau đớn gào thét mà ngủ thiếp đi, khi mở mắt ra, tôi đã trở về ba năm trước, trước khi tai nạn xảy ra.
Chung Linh Tôi và bạn thân cùng xuyên về cổ đại và trở thành phi tần không được sủng ái của hoàng đế. Không chịu nổi sự cô đơn, chúng tôi tìm kiếm sự kích thích khắp nơi. Bạn thân quấn lấy một thị vệ tuấn tú, còn tôi quyến rũ một tiểu thái giám trắng trẻo và rụt rè. Ngày bị Thái hậu phát hiện, ánh mắt bạn thân còn đang mê man: “Tiêu, Tiêu tướng quân?” Thái hậu hoảng hốt, liên tục lùi về phía sau vài bước, đụng phải tôi và tiểu thái giám quần áo xộc xệch. “Bệ hạ, bệ hạ?” Tôi cứng đờ tại chỗ, trơ mắt nhìn tiểu thái giám thường ngày rụt rè lại nắm cằm tôi, nở nụ cười mỉa mai: “Sao không tiếp tục nữa, quý phi nương nương?”