Danh sách truyện mới cập nhật

Năm Tháng Rực Rỡ Thẩm Xuyên là một nhà ngoại giao danh tiếng, nhưng năm đó, khi còn là thanh niên trí thức xuống nông thôn, anh ta lại vô tình kết hôn với tôi – một cô gái quê chưa từng được học hành tử tế. Tôi không phải con ruột của gia đình này. Lúc nhỏ bị chị gái ruột – Điền Chi làm lạc mất, mãi đến mười ba năm sau mới được tìm thấy và đưa về. Cuộc hôn nhân này là sự bù đắp mà chị ta dành cho tôi, nhưng trong mắt người ngoài, nó lại trở thành bằng chứng cho việc tôi đã cướp đoạt thứ vốn dĩ thuộc về chị ấy. Thế nên, ở ngoài xã hội, Thẩm Xuyên luôn tự tin, nói năng lưu loát, nhưng khi ở trước mặt tôi, anh ta chẳng khác gì một pho tượng gỗ – không bao giờ chủ động nói chuyện. Tôi tìm đề tài để nói, anh ta hiếm khi trả lời. Tôi mua quần áo mới cho anh ta, nhưng anh thà mặc đến rách bộ đồ cũ chứ không bao giờ đụng đến thứ tôi mua. Mãi đến khi tôi vô tình làm rơi cây bút máy mà chị gái tặng anh, Thẩm Xuyên đột nhiên nổi giận, hoàn toàn mất kiểm soát. Anh ta trừng mắt nhìn tôi, giọng điệu đầy chán ghét: “Kẻ trộm thì nên biết thân biết phận.” Khoảnh khắc đó, tôi bỗng cảm thấy thật mệt mỏi. Sau khi biết mình mắc bệnh nan y, tôi quyết định từ bỏ điều trị và chấm dứt cuộc đời mình. Nhưng khi mở mắt ra lần nữa, tôi lại quay về đúng cái ngày đã làm rơi cây bút, nghe lại câu nói tàn nhẫn ấy từ miệng anh ta. Tôi không còn đau lòng hay tức giận nữa, chỉ bình thản nói: “Khi nào anh rảnh, mình đi ly hôn đi.”

Mẹ tôi dạo này trả lời tin nhắn WeChat rất lạnh nhạt.Trước đây mẹ luôn gọi tôi là “bé cưng yêu dấu”.Tôi nũng nịu với mẹ cả buổi, cuối cùng mẹ cũng chịu gọi tôi như cũ.Một tháng sau, mẹ đột nhiên gửi lời mời kết bạn cho tôi.【Bé cưng, sao lại xóa mẹ rồi?】Tôi nhìn danh bạ, thấy một người có cùng ảnh đại diện hoa sen vàng giống hệt mẹ mình.Nếu đây là mẹ tôi, vậy người nghe tôi làm nũng bấy lâu nay là ai?Hôm sau, nam thần lạnh lùng xách một chiếc bánh nhỏ đứng đợi dưới ký túc xá của tôi.“Chào em… bé cưng yêu dấu.”

Lúc mới vào showbiz, tôi sợ bị công ty chèn ép, nên nhắm trúng thái tử gia của công ty mà ra tay.Anh ta đích thân giúp tôi che chở, giành vai diễn, cướp hợp đồng đại diện, còn đưa tôi đi tham gia đủ loại sự kiện.Bảy năm sau, tôi kiếm tiền đầy túi, liền đưa ra thỏa thuận chấm dứt hợp đồng.Vì ba tôi nói rằng công ty đã kiếm được tiền, và ông ấy muốn giới thiệu con trai của một đối tác làm ăn cho tôi.Tôi trang điểm kỹ càng để đi xem mắt, ai ngờ vừa đến nơi đã thấy “đối tượng hẹn hò” là Kỷ Kiến Chu đang trò chuyện rôm rả với ba tôi.Kết thúc buổi gặp mặt, tôi bị anh ta nhét thẳng vào ghế phụ chiếc Maybach: “Tiểu bảo bối, giờ chúng ta đường hoàng danh chính ngôn thuận rồi!”

Kiếp Này Không Làm Kẻ Dự Bị Kiếp này, tôi cố tình tránh xa mọi mối liên hệ với Lục Thừa Xuyên. Anh ta cứ việc đi thương tiếc vợ con của người bạn đã khuất. Còn tôi, tôi sẽ chăm sóc chiến hữu đã mất vợ của anh ta. Tôi đi theo con đường của anh, nhưng anh ta lại là người khóc. “Giang Vi, em đã kết hôn rồi, em có biết không?” Tôi bật cười, giọng điệu thản nhiên. “Ồ, hóa ra anh cũng biết đấy à.”

Hoa Hồng Có Gai Đồng nghiệp của Giang Dịch gửi cho tôi một bức ảnh anh ta ôm thư ký, kèm theo một tin nhắn: “Để ý cô ta chút nhé, chị dâu.” Tôi không để tâm. Bởi vì Giang Dịch từng cho tôi xem ảnh chụp chung của công ty. Giữa một nhóm những cô gái xinh đẹp, thư ký của anh để mặt mộc, làn da vàng vọt, ngoại hình tầm thường đến mức không thể bình thường hơn. Anh cũng đã vô số lần phàn nàn với tôi: “Chưa từng thấy ai ngốc như vậy, việc gì cũng làm không xong.” “Nhìn bình thường đã đành, lại còn không biết trang điểm, ảnh hưởng hình tượng công ty.” Tôi vẫn còn nhớ rõ giọng điệu đầy chán ghét đó. Nhưng sau này, anh lại vì cô ta mà đánh nhau với vị hôn phu của cô ấy, bị giam 10 ngày.

Thiên Kim Giả Trong Nhà Tôi Con gái của bảo mẫu đến nhà tôi ở nhờ trong kỳ nghỉ hè Bố mẹ tôi vì nể tình bảo mẫu nên đối xử với cô ấy rất tốt, quan tâm hết mực. Cô ấy dần hòa nhập vào gia đình tôi, siêng năng, hiểu chuyện, miệng ngọt, tính tình cởi mở. Cô ấy thường xuyên nhờ tài xế nhà tôi đưa đi gặp bạn bè, bố mẹ tôi cũng vui vẻ đồng ý. Cho đến một ngày, tôi tan làm sớm, vô tình nghe thấy cô ấy ngọt ngào làm nũng với mẹ tôi: “Dì ơi, dù sao chị Băng Băng cũng chọn không sinh con mà.” “Chi bằng dì nhận con làm con gái nuôi đi, sau này con cưới anh họ của con, con của bọn con cũng coi như là người trong nhà, chẳng phải là quá tốt sao? Dì có cháu bế, gia đình càng thêm gắn kết!”

Bảo Mẫu Miễn Phí Vừa kết hôn xong, chồng đột nhiên đề nghị đón bố chồng bị liệt về nhà. Anh ấy nói đã kết hôn thì phải hiếu thuận với cha mẹ. Còn thề thốt đảm bảo sẽ không làm phiền tôi, bình thường mẹ chồng sẽ chăm sóc, đợi bố chồng đến rồi sẽ tìm bảo mẫu. Tôi cảm thấy có gì đó không ổn. Cư dân mạng nhiệt tình nhắc nhở: “Chạy ngay đi, cô chính là bảo mẫu miễn phí đó!” Tôi suy nghĩ một lúc, quyết định nghe theo lời khuyên. Người xa lạ chưa chắc hại tôi, nhưng chồng tôi thì chưa chắc đâu.

Chị, Mau Dậy Đi Làm! Tôi đã cứu chị gái khỏi việc cắt cổ tay tự sát. Trong phòng bệnh, ba mẹ vội vã chạy đến, vừa khóc vừa nức nở. Chị cũng khóc, còn làm loạn đòi uống thuốc trừ sâu. Tôi hỏi chị: “Rốt cuộc chị muốn thế nào?” Ánh mắt chị kiên quyết: “Chị muốn chết, chị muốn khiến anh rể em phải hối hận.” Tôi giáng cho chị một bạt tai: “Đứng dậy, tôi tìm việc cho chị làm.”

Nam Phụ Si Tình Là Em Trai Tôi Khi nhận ra mình chỉ là nữ phụ pháo hôi trong tiểu thuyết, em trai tôi đã đưa nữ chính về ra mắt bố mẹ. Nhưng vấn đề là… thằng bé cũng chỉ là một nam phụ si tình mà thôi. Nam chính là một tổng tài bá đạo, thần bí và tàn nhẫn, tương lai sẽ khiến nhà tôi phá sản, còn tôi thì phải dậy sớm thức khuya ra vỉa hè bán bánh kếp kiếm sống. Thay vì chờ hắn ta ra tay với chúng tôi, chi bằng tôi làm cho mình mạnh lên, dùng thực lực nghiền nát hắn!

Phu Quân Ta Là Hồ Ly Xuyên vào một quyển tiên hiệp, trở thành nữ phụ số bảy, ta phát hiện phu quân của mình là một con hồ ly. Chính xác hơn, là một hồ ly tinh. Nhưng hồ ly không yêu ta. Hắn chỉ đến để báo ân. Không yêu thì thôi, dù sao hồ ly sau khi hóa hình cũng có gương mặt điêu khắc, tám múi săn chắc, đường nét sắc sảo, lại thêm đôi tai lông xù cùng cái đuôi bông bông phía sau. Còn bền bỉ hơn cả nam phu. Nói xem, ai thiệt ai lợi còn chưa biết đâu.

Giang Kỳ Bạch biết tôi sắp đi xem mắt, là người đầu tiên bị tổn thương.“Ngủ cũng ngủ rồi, mẹ cũng gọi rồi.“Bây giờ em còn đi xem mắt, vậy anh là gì đây?“Thật sự thành con trai em rồi à?”

Ở bên nhau ba năm, tôi đã chán ngấy cái thái độ lạnh lùng và xa cách của Cố Tri Lễ.Để chia tay một cách sảng khoái, tôi gửi cho anh ta một tin nhắn nặc danh:“Anh à, khi nào thì anh chia tay cô ấy đây? Tôi đợi đến sốt cả ruột rồi.”Kèm theo đó là một bức ảnh chụp tôi đang ngủ, gương mặt yên tĩnh, trên cổ đầy dấu hôn kéo dài, thấp thoáng lộ ra viền ren mờ ảo.