Danh sách truyện mới cập nhật

Hoa Nở Giữa Trường An Vị hôn phu chê ta quá mức yêu kiều, không giống nữ tử nhà lành. Bởi vậy đối với ta vô cùng lãnh đạm. Hắn vừa ý biểu muội của mình, nói nàng ôn nhu trầm ổn, hiền lương rộng lượng, thích hợp làm chính thê. Đồng liêu hỏi hắn: “Chẳng phải ngươi đã có vị hôn thê rồi sao?” Vị hôn phu thở dài một hơi: “Diệu Diệu xuất thân thương hộ, nếu có thể làm thiếp thất cho ta, cũng không tính là uổng phí nàng.” Ta đau lòng say rượu, gõ cửa phòng vị công tử đang tạm trú tại nhà hắn. Hỏi: “Ngươi có muốn cưới thê tử không?” Nam nhân nhướng mày: “Muốn.” Vị hôn phu chê ta quá mức yêu kiều, không giống nữ tử nhà lành. Bởi vậy đối với ta vô cùng lãnh đạm. Hắn vừa ý biểu muội của mình, nói nàng ôn nhu trầm ổn, hiền lương rộng lượng, thích hợp làm chính thê. Đồng liêu hỏi hắn: “Chẳng phải ngươi đã có vị hôn thê rồi sao?” Vị hôn phu thở dài một hơi: “Diệu Diệu xuất thân thương hộ, nếu có thể làm thiếp thất cho ta, cũng không tính là uổng phí nàng.” Ta đau lòng say rượu, gõ cửa phòng vị công tử đang tạm trú tại nhà hắn. Hỏi: “Ngươi có muốn cưới thê tử không?” Nam nhân nhướng mày: “Muốn.”

Cha Tôi Là Một Kẻ Lưu Manh Tôi lớn lên trong vòng tay của một tên du côn. Chỉ có tôi biết, hình xăm thanh long bạch hổ trên cánh tay bố nuôi thực ra là dùng bút vẽ lên. Thấy tôi bật cười, ông ấy giận dữ quát: “Cười cái gì! Nếu không phải vì con, bố có cần phải ra ngoài lăn lộn không?”

Hồi Báo Trước ngày đính hôn, tôi vô tình nghe được một đoạn ghi âm dài 5 giây trong thư mục yêu thích của bạn trai. Giọng nữ mềm mại, làm nũng: “Không ngủ sớm, ngày mai anh sẽ không tìm thấy em nữa đâu~” Chủ nhân của giọng nói ấy chính là người yêu cũ mà anh ta từng nói ghét cay ghét đắng. Nhưng khi tôi định xóa đi, anh ta bỗng nổi điên. “Em dám xóa, chúng ta coi như xong!” Tôi đã xóa, và cũng tiện tay xóa luôn anh ta khỏi cuộc đời mình.

Thiếu gia Bắc Kinh mỗi tháng cho tôi một triệu.Hôm đó, tôi bắt gặp anh ta đang tay trong tay dạo phố với một cô gái xinh đẹp.Ngay trước khi anh ta quay đầu lại, tôi nhanh như chớp nhảy vào thùng rác bên cạnh.Mùi đúng là kinh thật.Nhưng phụ nữ thông minh sẽ không tự chuốc phiền phức vào mình.

Năm thứ sáu kết hôn với chồng, cô thư ký của anh ta ngượng ngùng, ngay trước mặt tôi lấy từ trong túi ra một miếng ngọc bội.Cô ta nói, đây là tín vật định tình mà chồng tôi đã tặng cô ta mười lăm năm trước.Tôi chưa kịp lên tiếng, chồng tôi đã sốt ruột trước.Anh đập bàn “bốp bốp”, mặt đầy kích động.“Tôi biết ngay là cô ăn cắp đồ của tôi mà!”

Tôi phải lòng kẻ thù không đội trời chung của anh trai mình ngay từ cái nhìn đầu tiên.Trước mặt người khác, anh tôi và anh ta đấu đá nhau trên thương trường sống còn.Sau lưng, tôi lại bí mật vui đùa với anh ta đến quên cả trời đất.Cho đến một ngày.Anh tôi phát hiện ra sơ hở.Tôi ngồi trong xe của Giang Cảnh Lan, hơi thở rối loạn, vừa bắt máy.Chiếc Porsche của anh tôi đột ngột xuất hiện trong gương chiếu hậu.Giọng anh vang lên, mang theo ý cười lạnh lùng.“Tần Chỉ Yên, cho em ba giây.”“Tự em xuống xe.”“Hay để anh tông thẳng họ Giang xuống?”

Tàu xuân vận, tôi gặp một cực phẩm soái ca.Cao 1m9, tóc đen tỉa gọn, vai rộng eo thon.Tôi và nhỏ bạn thân đã gửi hơn 800 tin nhắn, nghĩ ra hơn chục cách bắt chuyện.Nhưng tàu sắp đến ga rồi, tôi vẫn chưa dám nhấc nổi chân.Đúng lúc này, anh ấy đột nhiên đứng dậy, tiện tay ném điện thoại vào tay tôi.“Tôi đi lấy hành lý, cậu giúp tôi đánh nốt trận thăng hạng.”Giọng anh ấy hay quá, động tác thì quá mức tự nhiên.Mặt tôi đỏ bừng, cầm điện thoại tiếp tục chiến đấu.Dù gì thì… ai mà từ chối nổi một trận Vương Giả Vinh Diệu đang đánh dở chứ?

Tôi và ông chồng bệnh kiều kết hôn theo hợp đồng, thời hạn là ba năm.Tôi đóng vai trò vợ để giúp anh ta đối phó với gia đình, còn anh ta che chở để tôi có chỗ đứng trong gia tộc.Bây giờ thời hạn đã đến, anh ta đặt hai bản hợp đồng trước mặt tôi để lựa chọn.Một là thỏa thuận kết thúc, một là thỏa thuận tiếp tục.Nghĩ đến ba năm qua anh ta luôn lạnh nhạt với tôi, tôi quyết định thôi vậy, cầm lấy bản thỏa thuận kết thúc chuẩn bị ký tên mình.Bỗng nhiên, một giọng nói vang lên:“Vợ à, có vẻ em thật sự không yêu anh nhỉ? Là đánh ngất hay bỏ thuốc thì đỡ đau hơn đây?”“Gần đây vợ gầy đi rồi, bộ nội y kia có vẻ rộng, phải mua bộ mới thôi.”“Chậc… Thật muốn thấy cô ấy khóc quá, nhưng chỉ có thể khóc dưới thân tôi.”“Vợ à, cả đời này em đừng mong rời khỏi anh.”Anh ta không mở miệng nói, nhưng những câu lẩm bẩm đứt quãng vẫn truyền tới không ngừng.Chẳng lẽ đây là… tiếng lòng của anh ta?Tôi dừng bút, hỏi: “Phương Dịch, anh là S à?”

Tôi theo trend lấy ảnh của mình cho AI tạo một bức ảnh mẹ con rồi đăng lên story.Người chồng Tổng tài bí mật của tôi thấy vậy, lập tức đăng Weibo: 【Vợ tôi và người yêu cũ có một đứa con riêng khoảng 2 tuổi, tôi có nên rộng lượng chấp nhận không?】Kết quả, người yêu cũ – tân ảnh đế cũng nhảy vào góp vui: 【Bạn gái cũ sinh cho tôi một cô con gái đáng yêu, tôi chính thức lên chức bố, mọi người để lại bình luận, tôi chọn 10 fan tặng xe ăn mừng.】Cư dân mạng nổ tung:【Hai người này cùng lúc đăng Weibo, đừng nói vợ của tổng tài Lục chính là người yêu cũ của ảnh đế nhé?】【Ủng hộ tổng tài Lục ly hôn.】【Ủng hộ ảnh đế tái hợp với tình cũ.】Tối hôm đó, tổng tài lạnh lùng rơi nước mắt trên livestream, nghẹn ngào nói: “Tôi không ly hôn đâu, cùng lắm đón đứa bé về, ba chúng ta sống tốt với nhau còn hơn tất cả.”

Minh Nguyệt Ứng Chiếu Ta Năm đó, ta vì dung mạo quá mức xuất chúng mà bị bán vào thanh lâu lớn nhất kinh thành – Bách Hoa Lâu. Ngày xuất các, Lục Hoài Chi, kẻ vốn luôn lạnh lùng kiêu ngạo, lại gọi ta ba lần. Hắn si mê ngắm nhìn, bàn tay mơn trớn bên eo ta. “Ngoan một chút, gia chưa bao giờ chạm vào thứ dơ bẩn.” “Nếu hầu hạ gia thật tốt, gia sẽ đón ngươi vào phủ.” Ta vội vàng gật đầu, giả bộ ngoan ngoãn nịnh nọt. Nhưng ngay khi lấy lại được khế ước bán thân, ta lập tức thu dọn hành lý, bỏ trốn không chút do dự. Năm năm sau, hắn xách kiếm xông vào tân phòng của ta. Đôi mắt đỏ ngầu, từng bước ép sát. “Nàng lừa ta.” “Tướng công của nàng chỉ có thể là ta!”

Tình Nồng Xa Xăm Tôi hơn chồng mình đúng năm tuổi, lại còn không thể sinh con. Lúc cầu hôn, anh ta nhìn tôi bằng ánh mắt đầy chân thành: “Chỉ cần là chị, những chuyện này đều không quan trọng.” Nhưng năm năm sau, giữa tiếng cười ngọt ngào của một cô gái khác, anh ta dịu dàng dỗ dành: “So đo với cô ta làm gì? Em vẫn còn rất trẻ.” “Ngoan nào, sinh đứa bé đi.” Sau này, khi thanh mai trúc mã của tôi – một luật sư – giúp tôi xử lý vụ ly hôn, anh ta mới bắt đầu hối hận. Tôi chỉ mỉm cười, nhẹ nhàng nói với anh ta: “Trì Dịch, chỉ cần rời xa anh, tuổi tác hay sinh con đều không còn là vấn đề nữa.” “Vấn đề là chính anh.”