Trang chủ Truyện mới

Danh sách truyện mới cập nhật

Một Thoáng Kinh Hồng

Một Thoáng Kinh Hồng Hoàng đế phong cho một nữ tử dân gian không rõ lai lịch làm Quý phi. Nàng ta đi khắp chốn tuyên truyền rằng mọi người đều bình đẳng, mở trường học cho nữ tử, trong đầu dường như có vô số ý tưởng mới lạ không bao giờ cạn. Khi nghe nói đến, Thái hậu chỉ cười nhạt: “Ồ, giống ngươi lúc mới xuyên không đến đây.” Ta khiêm nhường cúi đầu, đáp: “Vâng.” Đúng, cũng không đúng. Lúc mới xuyên không đến đây, ta còn được chú ý hơn nàng ta nhiều. Nhưng giờ đây, ta chỉ là một cung nữ già nua bình thường nhất trong hậu cung.

Phùng Xuân Nhi

Phùng Xuân Nhi Ngày Bùi Dung Thích đăng cơ, trong cung có một nhóm người bị đuổi ra ngoài. Có những cung nữ không an phận, có những nô tài đã già nua. Ta nhìn viên nội giám ấy, có chút không biết điều: “Công công, ta cũng phải đi sao?” Nội giám đó là người quen cũ của ta, cũng có chút khó xử: “Hoàng thượng nói người khác không sao, nhưng Phùng cô cô nhất định phải đi.” Ta hiểu rõ, gật đầu thu dọn tay nải. Trong cơn tuyết rơi mỏng manh, nhìn lại bức tường cung, ta chợt nhớ đến Bùi Dung Thích lúc chín tuổi, từng nắm chặt tay áo của ta: “A tỷ, mãi mãi, mãi mãi không được rời khỏi Dung Thích.”

Xuyên Không Thành Mẹ Của Tổng Tài Bá Đạo

Xuyên Không Thành Mẹ Của Tổng Tài Bá Đạo Tỉnh lại sau giấc ngủ, tôi phát hiện mình đã trở thành mẹ của tổng tài bá đạo chuyênngược đãi vợ trong tiểu thuyết… Mẹ kiếp. Thấy con trai vì bạch nguyệt quang mà sống dở chết dở, tôi tát cho hắn một cái. Thấy con dâu bụng mang dạ chửa quỳ dưới mưa, tôi tát cho hắn một cái. Thấy bạch nguyệt quang nói lời lẽ giả tạo hãm hại người khác, tôi tát cho hắn một cái. Con trai túm lấy tay tôi: “Mẹ, con là người thừa kế duy nhất của nhà mình!” Tôi cười lạnh, giơ tay tát thêm một cái: “Đồ hỗn láo! Lão nương cùng cha ngươi hôm nay sẽ sinh thêm một đứa nữa.” Bố đứa trẻ định nói gì đó, tôi lại giơ tay lên. “Anh không đồng ý?” Cố Hoài bờ môi run lên: “… Sinh, sinh bao nhiêu cũng được.”

Tái Giá Cùng Nhiếp Chính Vương Khẩu Thị Tâm Phi

Tái Giá Cùng Nhiếp Chính Vương Khẩu Thị Tâm Phi Công chúa đã để mắt đến phu quân của ta. Đêm hòa ly, ta bị một chiếc kiệu đưa vào phủ Nhiếp chính vương. Hắn lạnh lùng nói: “Tối nay sẽ làm lễ thành hôn, nếu có ý kiến gì thì viết thư bỏ vào cái hộp gỗ nhỏ trước cửa, ta sẽ ném đi mỗi ngày.” “Đừng hiểu lầm, ta chỉ là không vừa mắt chồng cũ của nàng thôi.” Nửa đêm không ngủ được, ta đi dạo trong phủ. Thấy hắn quỳ trước bài vị tổ tiên, lẩm bẩm lầu bầu, có vẻ hơi mất kiểm soát: “Đúng vậy, con đã cưới được Khương Lưu về nhà rồi.” “Liệu con có kém cỏi hơn tên kia chút nào không nhỉ? Thật sự lo lắng quá.” “Ai ủng hộ con xử lý phu quân cũ của nàng ấy thì giữ im lặng.”

Đối Tượng Công Lược Đuổi Theo Tôi 2000 Năm!

Đối Tượng Công Lược Đuổi Theo Tôi 2000 Năm!  Nhiệm vụ chinh phục Thái tử điên cuồng đã kết thúc, tôi chết trong vòng tay hắn. Đến thế giới tiếp theo, tôi vào vai nữ chính bị bắt cóc trong tiểu thuyết ngược tâm truy thê tá lả. Ai ngờ tên bắt cóc bịt mắt tôi lại, ôm chặt tôi khẽ nói: “Đã lâu không gặp, Ương Ương của tôi.” “Giờ tôi nên gọi em là gì nhỉ? Chị dâu sao?” Đến khi đôi mắt có thể nhìn, trước mắt tôi xuất hiện một gương mặt giống hệt Thái tử điên cuồng thế giới trước. Còn chưa kịp đổ mồ hôi hột. Thì cửa kho đã bị nam chính đến muộn đá văng ra.

Niệm Niệm Sơn Hà

Niệm Niệm Sơn Hà Khi Minh Dung gặp Đoan Mộc Vũ, một người chín tuổi, một người mười bốn tuổi, một người là cháu gái của Thừa tướng, một người là “con rể nuôi từ nhỏ” được chọn. Khi đó, thiếu niên tràn đầy nhiệt huyết và nghị lực, sắc bén như một thanh bảo k//iếm. Hắn nhìn chằm chằm vào bóng dáng nhỏ bé trên ghế dài, đôi mắt như chảy m//áu, như thể hắn đang phải chịu một sự ủy khuất rất lớn. Minh Dung đang dựa vào ghế dài với vẻ mặt ốm yếu, rõ ràng là ở độ tuổi ngây thơ và hoạt bát, nhưng vẻ mặt lại đầy suy sụp, giống như một lão thái thái già yếu. Nàng để cho Đoan Mộc Vũ chửi bới không ngừng, chỉ cuộn người trong chiếc áo lông cáo của mình, ho một lúc rồi dùng khăn tay che miệng, sau đó ngẩng đầu lên, sắc mặt tái nhợt, thờ ơ nhìn thiếu niên, không vui cũng không buồn: “Ngươi yên tâm, có lẽ ta sẽ không sống nổi qua ngày… cập kê đâu.”

Người Duy Nhất Em Không Thể Chối Từ

Người Duy Nhất Em Không Thể Chối Từ Trong chương trình yêu đương, chúng tôi tham gia trò bắt vịt. Kết quả tôi bắt được thứ gì đó của ảnh đế… Ảnh đế cười như không cười nhìn tôi, khàn giọng nói: “Chị, chị đang cầm gì vậy?” Hotsearch nổ tung, tin tức tôi tưởng ảnh đế là vịt đứng ở vị trí đầu tiên. Tôi: “?”

Thiên Kim Giả Bỏ Chạy Rồi

Thiên Kim Giả Bỏ Chạy Rồi Tôi là thiên kim giả trong một cuốn tiểu thuyết cẩu huyết. Sau khi thức tỉnh, tôi thấy mình có cảm giác tham lam với nam chính nghèo khổ nhưng đẹp trai và lạnh lùng. Tôi dụ dỗ hắn, ăn hắn một cách sạch sẽ rồi bỏ trốn. Sau đó, Quý gia tổ chức tiệc đính hôn cho tôi, người đàn ông ngồi ở vị trí cao, sắc mặt tối tăm và giọng nói lạnh lùng hỏi: “Ngồi cách xa như vậy?” “Là sợ mọi người biết chúng ta có gian tình à?”

Muội Muội Của Ta Là Nữ Chính Ngược Văn

Muội Muội Của Ta Là Nữ Chính Ngược Văn   Ta mang bệnh từ trong bụng mẹ, được chẩn đoán sống không quá tuổi cập kê, nhưng một lần rơi xuống nước đã khiến ta thức tỉnh. Ta mới biết được thì ra mình là ánh trăng sáng chết sớm trong tiểu thuyết ngược luyến tình thâm. Còn nữ chính của tiểu thuyết ngược luyến tình thâm lại là muội muội cùng cha khác mẹ của ta. Thuốc ta uống hằng ngày đều là cha mẹ dùng máu tim của nàng để nấu. Sau khi ta chết, cha mẹ bởi vì dung mạo của nàng giống ta nên trút giận đánh mắng nàng đủ điều. Thiếu niên thanh mai trúc mã của ta vì yêu ta nên đã cưỡng ép cưới nàng, nhưng sau khi thành thân lại ngày ngày hành hạ nàng. Cuối cùng nàng u uất mà chết. Sau khi chết, tất cả mọi người mới bắt đầu hối hận. Tỉnh dậy sau cơn sốt cao, ta nhìn thấy muội muội cùng cha khác mẹ của ta gầy trơ xương, nhưng vẫn lo lắng nhìn ta bên giường. Lòng ta mềm nhũn, nếu đời này ta có thể cứu được một người, thì cũng không uổng công ta đến thế gian này một chuyến.

Sống Lại Ta Dốc Sức Bảo Vệ Người Nhà

Sống Lại Ta Dốc Sức Bảo Vệ Người Nhà Sau khi chiến thắng trong cuộc cung đấu, con trai ta đã trở thành hoàng đế nhưng sau khi nó đăng cơ lại ban cho ta một dải lụa trắng. Trước khi chết, ta mới biết hoàng đế vẫn luôn cho rằng ta không phải là người sinh ra nó, ta vì muốn di mẫu lưu tử nên đã hại chết mẹ ruột của nó, nó đã nhẫn nhịn nhiều năm, cuối cùng cũng báo được mối thù lớn. Ta nghe xong thì cảm thấy vô cùng hoang đường. Ta giải thích với nó: “Năm đó thái y và bà đỡ đều có mặt, huống hồ ta cũng không phải không thể sinh con, hà cớ gì phải cướp con của người khác.” Nhưng nó lại nói: “Trẫm chỉ tin vào những gì mình nhìn thấy, ngươi tàn hại tần phi, khiến mẫu tử ly tán, nên tự mình đền tội.” Ta bị thái giám bên cạnh nó siết cổ cho đến chết, mở mắt ra lần nữa, ta đã trở về mười năm trước, lần này, cứ như ý nó vậy.

Hoàng Quyền

Hoàng Quyền   Nữ nhân xuyên không cự tuyệt danh phận mà phụ thân ta ban cho bà ta. Bà ta nói bà ta không muốn giống mẫu thân ta, bị nhốt trong hậu viện. Hơn nữa, theo hầu bên phụ thân ta với thân phận nha hoàn, bà ta mới có thể ở bên phụ thân ta mãi mãi. Ta rất kinh ngạc. Mẫu thân ta lại đang mang thai, còn được thăng vị. Nữ nhân xuyên không chế nhạo mẫu thân ta: “Ngươi chẳng qua chỉ là cỗ máy đẻ!” Sau đó, phụ thân ta lên ngôi hoàng đế, mẫu thân ta được sách phong làm hoàng hậu. Ca ca ta cũng được phong làm thái tử. Nữ nhân xuyên không vẫn chế nhạo mẫu thân ta: “Hắn chỉ đang kiêng dè binh quyền của ca ca ngươi nên mới giả vờ đối xử tốt với ngươi mà thôi!” Bà ta bị phụ hoàng đày đến dịch đình, thế mà còn luôn miệng nói với người khác: “Hắn yêu ta, bây giờ chỉ là muốn bảo vệ ta, không muốn ta trở thành cái đinh trong mắt người khác!” Nhưng ta nghe phụ hoàng nói: “Bà ta điên rồi, tiễn bà ta một đoạn đường cuối cùng đi.” Ta hỏi phụ hoàng: “Phụ hoàng giết bà ta, là vì yêu bà ta, không muốn để bà ta chịu khổ sao?” Phụ hoàng mỉm cười: “Nếu trẫm yêu bà ta thì sao mẫu thân con có thể làm hoàng hậu được?”

Phần 3 - Người Dọn Dẹp Phiêu Lưu Cổ Tích

Người Dọn Dẹp Phiêu Lưu Cổ Tích Một ngày nọ, nếu có một ông chủ với ba mươi mốt cái đầu tìm đến bạn, giao nhiệm vụ cho bạn đi đến tất cả các phó bản cấp SSS đầy kinh dị để gửi một thông điệp cho trùm cuối. Ông ấy còn đưa bạn mười vạn trợ cấp ở mỗi phó bản và cử hai con mèo làm vệ sĩ, sau đó nói rằng nhiệm vụ này rất nguy hiểm, nếu sơ sẩy một chút là không quay về được, bạn sẽ làm gì? Là nhân viên dọn dẹp duy nhất của trò chơi kinh dị, tôi đang đối mặt với sự lựa chọn này. Tôi nói: “Đi, không có tiền cũng đi.” Bởi vì việc này rất quan trọng, liên quan đến những người bạn NPC của tôi. Ông chủ hỏi: “Không sợ à?” Tôi trả lời: “Sợ cũng đi.” Ông chủ nhướn mày: “Nếu đã muốn đi, thì đọc một đoạn văn vần cho tôi nghe.”