Danh sách truyện mới cập nhật

Tôi gả vào hào môn.Tin tốt là chồng tôi sở hữu khối tài sản lên đến hàng chục tỷ.Tin xấu là mỗi tháng anh chỉ cho tôi 5.000.Tôi thật sự muốn phát điên. Trên mạng, ai cũng bảo mức chi tiêu trung bình mỗi tháng phải trên 500.000.Vì vậy, khi Lục Chước say rượu, nhẹ nhàng thì thầm bên tai tôi rằng anh yêu tôi,Tôi nhăn mặt: “Anh đang sủa cái gì đấy?”“Anh không biết rằng cơ sở vật chất quyết định nền tảng tình cảm sao?”

Màn Kịch Cuối Cùng “88,8 vạn sính lễ, một xu cũng không được thiếu!” Bữa tiệc đính hôn của tôi và bạn gái đã trở thành một cuộc cãi vã lớn. Trước đó, hai bên gia đình đã thỏa thuận rõ ràng, nhà tôi sẽ chi 48,8 vạn làm sính lễ để cưới cô ấy. Nhưng trong bữa tiệc ngày hôm qua, khi nhắc lại chuyện sính lễ, bạn gái tôi có vẻ né tránh, còn mẹ vợ tương lai thì trực tiếp yêu cầu tăng lên 88,8 vạn. Mẹ tôi không vui, nhưng vì rất thích tính cách dịu dàng của bạn gái, bà vẫn kiên nhẫn thương lượng với mẹ vợ tương lai, hỏi xem có thể bàn bạc lại không vì mọi chuyện đã thống nhất từ trước. Tuy nhiên, mẹ vợ tương lai cùng bố vợ đều từ chối thẳng thừng, không bớt một xu. Bạn gái tôi chỉ ngồi đó, im lặng không nói một lời. Bố tôi, với tính cách nóng nảy, không thể chịu nổi thái độ ngang ngược đó, đã tức giận lật cả bàn tiệc. Câu chuyện từ đây bắt đầu vỡ lở. Tôi và bạn gái rơi vào trạng thái chiến tranh lạnh. Cô ấy trách là nhà tôi rõ ràng có tiền, tại sao không chịu chi thêm, chỉ cần thêm số tiền đó là em trai cô ấy có thể mua được một căn nhà mới. Cô ấy còn nói rằng điều đó chứng tỏ tôi không yêu cô ấy đủ nhiều, thậm chí còn nhắc lại chuyện bố tôi lật bàn tiệc. Còn tôi, tôi đứng về phía bố mẹ. Tiền không phải từ trên trời rơi xuống, hơn nữa, toàn bộ tài sản gia đình đều đã đầu tư vào kinh doanh, khoản tiền lưu động không thể dễ dàng lấy ra. Bố mẹ tôi đã nói rõ từ trước, hiện tại là thời điểm quan trọng của dự án kinh doanh, dù có cố hết sức, nhà tôi cũng chỉ có thể lấy ra tối đa 80 vạn – vừa đủ cho sính lễ và tổ chức đám cưới. Thế mà họ lại đòi tăng lên 88,8 vạn, điều này thật quá đáng. Nếu ngay từ đầu đã thống nhất số tiền đó, chúng tôi có lẽ đã chuẩn bị tâm lý. Nhưng thay đổi vào phút cuối thế này, làm sao chấp nhận được? Nhìn vào thái độ của bố mẹ vợ tương lai, có lẽ mối quan hệ của chúng tôi khó mà tiếp tục. Nhưng nếu nói chia tay, tôi lại không nỡ, vì chúng tôi đã yêu nhau ba năm, từ năm hai đến năm tư đại học, tình cảm rất sâu đậm. Thật sự tiến thoái lưỡng nan.

Nửa tháng trước, tôi đi nghe một buổi thuyết giảng.Diễn giả là một giáo sư trẻ tuổi, điển trai và là người theo chủ nghĩa duy vật, không tin vào thần linh hay ma quỷ.Sau đó, tôi xuất hiện trong phòng tắm trước mặt anh ta khi anh ta đang chuẩn bị tắm, nhíu mày hỏi:“Giáo sư Lục, anh thực sự không nhìn thấy tôi sao?”Những giọt nước lăn dài trên dái tai đỏ ửng của anh ta.Anh cúi đầu rất thấp, khẽ nói một câu:“Ra ngoài!”

Tôi là tiểu thư của vòng tròn quyền quý Bắc Kinh, sau khi thất tình, tôi đã qua đời trong một tai nạn do đua xe.Tại lễ tang của tôi, vệ sĩ lạnh lùng của tôi đã khóc và vì tôi mà tự sát.Sống lại một lần nữa, tôi mới biết anh ấy tự ti và yêu tôi một cách thận trọng, sâu đậm.Tôi đi chơi đến khuya, bị anh ấy vác về nhà.Tôi ôm lấy anh ấy: “A Dã, tối nay anh ngủ với tôi nhé.”Anh ấy nuốt nước bọt, kiềm chế nói: “Tiểu thư, không được đâu.”

Tôi say rượu, gửi tin nhắn thoại cho bạn thân để than thở về sếp.“Tôi là thư ký của anh ta, đâu phải bạn gái anh ta!”“Ngày nào cũng tăng ca, dính lấy nhau, đến thời gian đi xem mắt cũng không có!”“Anh ta có khi nào thầm thích tôi, cố ý như vậy không?”Ngày hôm sau, nhóm chat công ty bùng nổ.Tôi nhận được cuộc gọi từ sếp.“Em phát hiện ra tôi cố ý từ bao giờ vậy?”

Giai Điệu Mang Tên Em Năm ấy tôi lắm lời nhất, kể chuyện cho bạn cùng bàn mắc chứng tự kỷ trung bình, thế mà cậu ấy dần khỏi thành nhẹ. Về sau, mẹ cậu ấy đến tìm tôi, bảo rằng cậu ấy sắp đi du học. Tôi lập tức đáp lời: “Cháu hiểu rồi, dì ạ. “Một trăm vạn để rời xa con trai dì, phải không?” Trần Nhiên ngồi ở phía sau nghe lén bỗng khóc òa. Hù chết tôi rồi. Còn tưởng là ai nhào lên lò nước sôi đun thành áp suất cao chứ!

Tôi đi chùa cầu nguyện trúng ba tỷ.Vừa ra khỏi cổng thì bị xe tông, được bồi thường ba nghìn.Nằm trên giường bệnh, tôi muốn khóc mà không ra nước mắt.Tên công tử nhà giàu đâm vào tôi thì nước mắt nước mũi tèm lem, sụt sịt nói: “Hu hu hu, em đừng xảy ra chuyện gì nhé, tôi sẽ chịu trách nhiệm mà…”Tôi: “Không…”Hắn: “Lúc nãy thấy em cầm hồ sơ xin việc, chắc chưa có việc làm nhỉ? Hay làm bạn gái giả của tôi đi, lương cao, việc nhàn, chủ yếu để ứng phó với gia đình.”“Lương tháng 100 triệu.”Tôi lập tức quay xe: “Dạ vâng, nô tài sẵn sàng phục vụ ạ!”

Tôi Mang Thai Con Của Sếp Trong một lần xem mắt, tôi gặp phải một gã đàn ông bình thường nhưng tự mãn, để thoát khỏi hắn, tôi chỉ có thể nói dối là mình đang mang thai đứa con của sếp. Không ngờ sếp và đồng nghiệp lại đứng ngay sau lưng tôi! Tôi sợ đến mức lảo đảo: “S… sếp!” Anh nhàn nhạt liếc tôi một cái: “Cẩn thận chút, đừng để động thai.” Tôi: “…” Xin hỏi, bây giờ tôi nên nộp đơn xin nghỉ việc luôn, hay là quỳ xuống xin lỗi đây?

Quận Chúa Độc Hành Phu quân của ta – vị tướng quân đã xuất chinh ba năm, nay khải hoàn trở về, bên cạnh lại có một nữ tử mang thai sắp đến kỳ sinh nở. Nữ tử ấy thân hình mảnh mai như liễu rủ, ánh mắt như mang vài phần phong tình, dịu dàng yếu đuối nhìn ta. “Nô gia không dám tranh giành tướng quân với phu nhân, chỉ cầu xin phu nhân cho phép tiểu nữ tử được ở bên cạnh tướng quân. Dù là làm nô tỳ, tiểu nữ tử cũng cam tâm tình nguyện.” Còn phu quân của ta, ánh mắt nhìn ta như thể ta chính là kẻ chia rẽ bọn họ, một kẻ ác nhân không hơn không kém. Ta thầm cười lạnh trong lòng. Chuyện này, ta không gánh! Nhanh chóng nắm lấy tay nàng ta, ta rút ra thư hòa ly mà đã viết sẵn từ vài năm trước. “Đừng thế chứ! Đây, thư hòa ly này giao cho ngươi, từ giờ ngươi là tướng quân phu nhân! Chúc hai người bách niên giai lão!” Nói xong, không để người phía sau có cơ hội phản ứng, ta xoay người bỏ chạy, không hề ngoảnh đầu lại.

Chó Dữ Và Thư Tình Năm mười tám tuổi, tôi vô tình nhặt được một tên côn đồ bị mọi người ruồng bỏ. Tôi cố gắng rất lâu, nhưng vẫn không thể cảm hóa được anh. Sau đó, bạn thuở nhỏ của anh xuất hiện. Lúc đó tôi mới biết, anh thực ra còn có một mặt dịu dàng đến như thế, chỉ là không phải dành cho tôi. Ngày chia tay, tôi đã nói dối, bảo rằng mình đi một lát rồi quay lại. Nhưng rồi tôi không bao giờ trở lại nữa. Bảy năm sau, chúng tôi gặp lại nhau trên phim trường, anh giờ đã trở thành một nam diễn viên nổi tiếng và giữ tôi lại: “Đi một lát rồi quay lại à?” “Rốt cuộc em đã đi đâu vậy?!”

Tàn Tro Tình Ái Chân của Thẩm Doãn bị thương, việc điều trị cần rất nhiều tiền. Vì tai nạn đó, anh cũng thay đổi hoàn toàn. Nhưng tôi vẫn thích anh, thích đến mức bất chấp tất cả. Tôi làm ba công việc mỗi ngày, chỉ để kiếm tiền chữa trị cho anh. Cho đến một ngày… Tôi nghe ngóng được có một chuyên gia mới xuất hiện, muốn chuyển anh qua bệnh viện khác nhưng cần đặt cọc trước 3.000 tệ. Lúc đó, tôi cũng chỉ còn đúng 3.000 tệ, không hơn một xu. Nhưng ví tiền đang ở chỗ Thẩm Doãn. Tôi đến tìm anh, anh ném cái ví trống không vào tay tôi, giọng đầy trào phúng: “Hinh Hinh không vui, nên tôi mua tặng cô ấy một bó hoa.” “Em chẳng phải muốn tôi vui sao? Tôi chi tiền cho cô ấy, tôi vui rồi đấy.” “Không còn cách nào khác, chỉ có hoa hồng 3.000 tệ mới xứng với cô ấy.” Ôn Hinh, cô bạn thanh mai trúc mã của anh. Khoảnh khắc đó, tôi chợt nhận ra mọi thứ trở nên vô nghĩa. Khi quay lưng rời đi, điện thoại của ba tôi gọi đến: “Hôm nay là hạn chót, con thực sự quyết định vì một kẻ tàn phế mà từ bỏ quyền thừa kế gia sản sao?” Tôi im lặng một lúc, sau đó lắc đầu: “Không, con chọn từ bỏ Thẩm Doãn.”

Mười Năm Như Một Giấc Mộng Chồng qua đời, tôi tái hôn với một người đàn ông đã thầm yêu tôi mười năm. Anh là chủ tịch một công ty niêm yết, điềm tĩnh, kiềm chế, nghiêm túc và luôn giữ kỷ luật, rất hiếm khi bộc lộ cảm xúc của mình. Tôi luôn nghĩ anh không có tình cảm gì với tôi, cưới tôi chẳng qua vì bị gia đình giục, cần một người vợ cho xong. Cho đến một ngày, tôi nghe thấy anh lén dạy con gái nhỏ đang tập nói gọi mình là ba. Cho đến một ngày, tôi tình cờ nhìn thấy cuốn nhật ký anh viết hồi trung học, ghi lại những cảm xúc thầm lặng dành cho tôi. Cho đến một ngày, khi anh say rượu và mất kiểm soát cảm xúc, ôm chặt tôi mà khóc không thành tiếng: “Anh biết em chưa thể quên được anh ta, anh biết anh không thể sánh với một người đã khuất. Nhưng liệu em có thể… có thể thích anh một chút, dù chỉ một chút thôi được không?”