Hiện đại

Ánh Trăng Soi Sáng Tháng Năm Thời điểm Giang Kỳ Niên nghèo nhất, đêm nào tôi cũng sẽ chuyển cho hắn 520 tệ để bày tỏ tình yêu của mình. Hắn nhận tiền nhưng không nhận tình cảm của tôi. Sau này hắn công thành danh toại, còn tôi đã trở thành một nắm tro lạnh lẽo. Trong buổi họp lớp, có người giục hắn nhhắn chóng kết hôn với người mình yêu thật lòng. Hắn cười nhạo nói: ”Yêu thật lòng gì chứ, cho dù có cũng sớm mất rồi…” Một giây sau, hắn nhận được tin tôi bị sát h.ại.

Người Mặt Dày Sẽ Vô Địch Thiên Hạ Ba chồng tôi vì muốn đuổi mẹ tôi ra khỏi nhà mà trực tiếp đặt một chiếc giường tầng trong phòng ngủ. Còn vô cùng “rộng lượng” nói: “Bà là khách, bà chọn trước đi, muốn nằm giường trên hay giường dưới?” Thậm chí còn mặt dày tuyên bố: “Đây là nhà con trai tôi, tôi ở nhà con trai mình thì có gì sai?” “Ngược lại là bà đó, làm mẹ vợ mà ở lì đây gần chục năm rồi, bà không thấy ngượng à?” “Nếu bà không thấy ngượng thì sau này hai ta cùng ở một phòng, tôi không chê đâu!” Nghe mấy lời này, không chỉ mẹ tôi mà cả tôi cũng t/ứ/c đến toàn thân run rẩy. Đúng là vô liêm sỉ! Ông ta quên ai là người bỏ tiền mua căn nhà này rồi sao?

Tôi Cứ Muốn Làm Nữ Chính Kiếp trước, tôi vô tình “nhặt được” suất tuyển thẳng vào Thanh Hoa – Bắc Đại mà tiểu thư nhà giàu ở Bắc Kinh không cần. Sau khi tốt nghiệp, tôi còn gả vào hào môn, từ một cô gái nông thôn vụt sáng thành vợ của người giàu nhất nước. Năm hai mươi tám tuổi, tôi đã đi đúng hết tất cả các bước ngoặt định mệnh trong đời. Thế nhưng, vừa mở mắt ra, tôi lại trở về năm mười tám tuổi. Trước mắt bất ngờ xuất hiện từng hàng bình luận nổi lơ lửng: 【Nữ chính đúng là số hưởng, vớ bẫm được cuộc đời vốn dĩ thuộc về nữ phụ.】 【Kiếp trước tiểu thư nhà giàu cứ như bị bỏ bùa, không những nhường suất tuyển thẳng rồi theo một tên nhà nghèo học trường ba xu, mà còn tự tay đẩy nam chính – người từ nhỏ luôn cưng chiều cô ấy hết mực – vào tay người khác, đúng là đánh rơi lá bài tốt!】 【Để nhường đường cho nữ chính mà bị hạ chỉ số thông minh, đúng là bị kịch bản ép diễn! May mà trọng sinh rồi, lần này chắc chắn là màn phản công của nữ phụ!】 【Tôi muốn xem thử, không có những thứ của tiểu thư, thì đời này Giang Minh Nguyệt còn làm được nữ chính kiểu gì?!】 Giang Minh Nguyệt chính là tôi. Thế nhưng— Ai nói tôi không thể làm nữ chính? Những người đến khi đánh mất rồi mới muốn giành lại, từ đầu đã là kẻ thua cuộc.

Sau Khi Nữ Chính Bị Ép Yêu Nhìn Thấy Đạn Mạc Khi tôi bị bắt nạt, bị gọi là ‘con nhỏ tàn nhang’. Nam thần trường Giang Tiêu đã cứu tôi khỏi cảnh khốn khó. Nhưng ngày tôi tỏ tình với anh, trước mắt tôi đột nhiên xuất hiện những dòng bình luận. 【Thương em bé, sắp bị nam chính công khai sỉ nhục thảm hại rồi, ngồi đợi xem cảnh nam chính theo đuổi vợ tụt quần.】 【Nhìn nữ chính thật khổ, việc bắt nạt chính là nam chính gây ra, cô ấy còn ngốc nghếch tưởng là tình yêu thật đến, sau này thậm chí còn bị hại đến mức tan nát gia đình, nam chính gì mà tệ thế này, nếu là tôi thì tối đó tôi ngồi tên lửa chạy mất dép rồi…】 【Tầng trên, không thích xem thì đừng xem, tôi chỉ thích xem kiểu kịch bản nam chính bái thiến đuổi vợ này, quá sướng rồi.】 【Con gái nhanh chạy đi, nam chính là cặn bã đó.】

Em Hối Hận Rồi, Cho Em Cưới Lại Được Không? Vừa uống hết bát chè mà người tôi thầm thích là Lý Kiến Quốc đưa đến, trước mắt tôi bỗng xuất hiện hàng loạt dòng chữ bay lơ lửng: 【Trời má, trong nước có bỏ thuo’c, lát nữa thuo’c phát tác, tên khốn Lý Kiến Quốc sẽ gọi đội trưởng tri thức trẻ đến c//ư.ỡ/n/g h/i..ế/p nữ chính, còn định dùng thân thể cô ấy để đổi lấy suất về thành cho nữ phụ nữa!】 【Đúng vậy! Đội trưởng sẽ nói nữ chính là người lẳng lơ chủ động quyến rũ hắn. Cô ấy tiêu đời rồi, xem ra nam phụ nữ phụ sắp lên đời thành nam chính nữ chính luôn!】 【Không, vẫn còn cơ hội! Nam chính Thiệu Phong mới là người thật lòng với nữ chính, tối nay anh ấy trực đêm ở kho thóc, nếu nữ chính tới tìm ngay bây giờ thì vẫn kịp cứu vãn!】 Tôi ch .t sững khi nhìn thấy mấy dòng chữ ấy. Tìm đến Thiệu Phong, người mà tôi vừa mới huỷ hôn? Tôi không làm được! Nhưng… chân tôi lại không thành thật, cứ thế hướng về phía kho thóc mà đi.

Một Nấm Tro, Một Đoá Hoa Vào ngày kỷ niệm kết hôn, chồng tôi đang công tác xa gửi tin nhắn yêu cầu ly hôn. Tôi bình tĩnh trả lời: “Được thôi.” Ba ngày sau, tôi kết thúc công việc và trở về nhà. Trợ lý nhỏ của anh ta ăn mặc lôi thôi ngồi trên ghế sofa, khóc đến sưng cả mắt. “Chị Giang, xin lỗi chị. Hôm đó bọn em chỉ đang chơi trò chơi thôi, em mới lén lấy điện thoại của tổng giám đốc Giang nhắn tin cho chị…” Giang Tuần kiên nhẫn dỗ dành cô ta một lúc lâu, rồi quay sang nói với tôi: “Con bé sợ đến mức này rồi, em không thể có chút lòng thương xót sao? Chuyện này anh thấy bỏ qua đi là được rồi.” Tôi tức đến bật cười. Tôi còn chuẩn bị sẵn cả đơn ly hôn rồi, mà anh lại bảo “bỏ qua”?

Một Nửa Ký Ức Là Em Ngày đính hôn của Hình Dục và chị gái tôi, tôi ngồi ở hàng ghế đầu tiên của khán đài. Anh ta nhìn thấy tôi, bỗng thở phào nhẹ nhõm một cách khó hiểu. “Lâm Tả Ức, em cuối cùng cũng hết làm loạn rồi à? Chịu mềm mỏng một chút, anh…” Toàn bộ khách khứa đều sững sờ, không hiểu anh ta đang nói với ai. Vì… tôi đã ch .t rồi. Hôm nay, vừa đúng ngày thất đầu của tôi.

Thanh Âm Của Em Anh trai của bạn thân tôi là một tay đào hoa nổi tiếng. Lần đó tụi tôi đi dự tiệc, tôi chỉ lặng lẽ ngồi ở góc phòng, vậy mà lại bất ngờ lọt vào tầm mắt của anh ta. Bạn thân lén ghé tai tôi nhắc: “Tránh xa anh tớ ra, anh ấy không phải người tốt đâu.” Tôi nghiêm túc gật đầu, còn chưa kịp chạy xa.

Bánh Dâu Tây Và Tự Do Bố mẹ thiên vị chị gái suốt cả đời. Sau khi mở mắt lần nữa, tôi không muốn tranh giành gì nữa cả. Chị muốn suất tuyển thẳng? Cho chị. Chị muốn đề tài nghiên cứu của tôi? Cũng cho chị. Chị muốn bạn trai tôi? Tất cả đều cho chị. Ở kiếp này, tôi chỉ muốn sống yên ổn, sống thật tốt vì chính mình. Đã là con người, tôi chẳng có gì phải áy náy.

Bản Cáo Trạng Dài Hai Mươi Trang Kiếp trước, chồng tôi nh//ảy l//ầu, để lại một tập giấy dày 20 trang ghi toàn những lời chỉ trích tôi. Tất cả mọi người đều tin rằng tôi là nguyên nhân khiến anh ta đi đến bước đường đó. Mẹ chồng vì thế mà oán hận, đuổi tôi ra khỏi nhà. Con trai cũng lạnh lùng đoạn tuyệt, không còn nhận tôi là mẹ. Cả đời tôi hy sinh và chịu đựng, cuối cùng chỉ đổi lại ánh mắt dửng dưng của thiên hạ cùng hai chữ: Đáng đời. Nhưng khi tôi mở mắt ra lần nữa… Tôi đã quay về đúng ngày anh ta đề nghị ly hôn.

Em Sẽ Là Người Cuối Cùng Bên Anh Đêm tân hôn, chồng tôi bị cô bạn thân gọi đi câu cá đêm.Tôi gọi vô số cuộc đều không ai nghe máy. Gần nửa đêm, điện thoại vang lên giọng anh ta đầy bực bội: “Em tốt nhất là có chuyện gì quan trọng đấy, cá của anh bị em dọa chạy hết rồi.”Tôi đè nén cơn giận, bình tĩnh hỏi: “Anh khi nào về?”Dường như nghe ra sự lạnh nhạt của tôi, anh ta dịu giọng lại: “Hứa Tĩnh, em giờ là vợ anh, sau này ngày nào cũng bên nhau.”“Miểu Miểu chỉ là con chó độc thân thôi, anh ở lại với cô ấy một đêm, em ghen làm gì?”Bên kia truyền đến giọng của Cố Miểu: “Phó Trạch, áo lót của em để đâu ấy nhỉ?”“Cố Miểu, đến cả áo lót cũng không tìm được, cô còn là phụ nữ gì nữa?”Nói xong liền vội vã cúp máy.Tôi ngồi thẫn thờ suốt đêm trên chiếc giường đỏ chói của hôn lễ.Trời sáng, lau khô nước mắt, tôi gọi cho ông chủ: “Thẩm Thành Tây, ghép giấy kết hôn, đi không?”

Nhất Định Là Em Vì muốn cứu công ty của “bạch nguyệt quang”, Lục Dã đã đẩy tôi vào phòng của khách hàng. Hoàn toàn không quan tâm tôi chính là vị hôn thê của anh ta. “Tô Hà, nhà họ Lục nuôi cô bao nhiêu năm, bây giờ cũng đến lúc cô phải báo đáp rồi.” Sau đó, Lục Dã đứng trước cửa khách sạn, đợi tôi phản kháng kịch liệt rồi làm bộ nghĩa hiệp xông vào “giải cứu”. Nhưng anh ta lại nghe thấy tiếng tôi run rẩy bên trong: “Đau… nhẹ một chút…” Đêm đó, thiếu gia nhà họ Lục luôn bình tĩnh ôn hòa, lần đầu nổi điên, cầm ghế đập cửa khách sạn như phát cuồng, mắt đỏ ngầu, gào lên gọi vị hôn thê của mình.

Cam Đường Đoạn Trong lòng Chu Ngôn Đình có một mối tình đầu đã khuất. Năm thứ 4 kết hôn, anh ta nuôi một cô gái rất giống người con gái ấy. Còn tôi, là người cuối cùng trên thế gian này biết chuyện. Hôm đó, tôi và cô gái kia mặc váy đỏ giống hệt nhau. Chu Ngôn Đình cau mày nói với tôi: “Màu đỏ không hợp với em, đi thay bộ khác đi.” Tôi không thay váy mới. Tôi chọn thay… người chồng không thích tôi mặc váy đỏ.

Sống Lại Một Giờ Trước Khi Ký Giấy Kết Hôn Trọng sinh trở về, tôi cố ý đến muộn, cố tình kéo dài thời gian đi đăng ký kết hôn với Cố Văn Lâm. Kiếp trước, sau khi biết tôi mang thai, Cố Văn Lâm dắt theo Bạch Tiểu Mai biến mất suốt hai mươi năm. Mãi đến khi tôi gần ch.t, anh ta mới quay về. Anh ta nhìn d//i ả//n//h của Bạch Tiểu Mai, nói với tôi: “Nếu ngày đó chậm lại một chút mới đăng ký kết hôn với em, kết cục liệu có khác đi không?”

Khi Nhà Chồng Không Còn Giả Tạo Cuối năm, tôi ký được một hợp đồng lớn, được chia hoa hồng năm triệu tệ. Công ty khen thưởng tôi người đang mang thai tám tháng, được nghỉ thai sản sớm. Mẹ chồng hỏi vì sao không đi làm, tôi nằm trên sofa, nửa đùa nửa thật: “Công ty làm ăn không tốt nên cho con nghỉ rồi. Chắc sau này chỉ có thể ở nhà làm nội trợ thôi.” Không ngờ, bà lập tức giáng một cái tát vào lưng tôi: “Vậy còn không mau dậy đi giặt đồ, nấu cơm đi!” “Mang có mỗi đứa con gái mà định nằm không ăn bám nhà tôi à?!” Đúng lúc chồng tôi là Tôn Lỗi về tới, kéo mẹ vào phòng trẻ con. Tôi ấm ức, bật camera giám sát mà họ chưa biết, muốn xem anh rốt cuộc đứng về phía ai. Nhưng không ngờ, những gì tôi nhìn thấy lại khiến sống lưng lạnh buốt…

Người Đến Sau Lại Là Người Ở Lại Ngày tôi bắt gặp Chu Cảnh Hành ngoại tình, cũng là lần mâu thuẫn lớn nhất giữa tôi và anh ta trong suốt 7 năm yêu nhau.Anh ta tuyên bố dừng chiếu bộ phim của tôi, tưởng tôi sẽ mềm mỏng nhún nhường.Nhưng tôi lại thẳng thắn tuyên bố giải nghệ ngay tại buổi tiệc tối hôm đó.Không muốn kết hôn với tôi à?Dĩ nhiên là được.Dù sao, tôi xưa nay làm việc chưa bao giờ để lại đường lui.

Cho Đến Năm Sáu Mươi Tuổi Tôi trúng xổ số năm nghìn vạn. Tôi định tặng mỗi đứa con một căn hộ view sông, thêm mỗi đứa một nghìn vạn tiền mặt. Một tuần sau là sinh nhật sáu mươi tuổi của tôi. Tôi định nhân lúc bọn trẻ về mừng sinh nhật, sẽ trao món quà bất ngờ này cho chúng. Không ngờ, đến tận nửa đêm hôm đó, tôi vẫn không thấy bóng dáng đứa nào. Hôm sau mới biết — thì ra bọn chúng đi dự tiệc kỷ niệm ngày cưới của chồng cũ và người phụ nữ kia. Chúng tặng bà ta quà đắt tiền, còn gọi thân mật là “mẹ”. Cô cháu gái nhỏ mà tôi cưng chiều như bảo bối ngẩng đầu, giọng mềm mềm ngọt ngào: “Bà Thu à, bà đẹp lắm luôn á, còn hiền hơn cả bà nội của cháu nữa. Bà làm bà nội cháu được không? Tuần sau trường mẫu giáo cháu có hội thao, bà với ông nội đến xem cháu thi nha?”

Người Giữ Lửa Núi Rừng Sau khi cha mất, tôi quyết định ly hôn với người chồng là đại đội trưởng của mình, và ở lại ngôi làng nhỏ này mãi mãi. Ngày đầu tiên, tôi lừa anh ta ký vào đơn ly hôn. Ngày thứ năm, tôi nộp đơn xin nghỉ việc tại đơn vị cũ. Ngày thứ bảy, tôi nấu một bàn cơm ngon để chia tay tất cả bạn bè. Lục Việt Xuyên nhíu mày, trách móc tôi vì sao lại nấu món mà thanh mai của anh ta không thích ăn. Tôi đứng dậy, nâng ly rượu kính cô ta: “Từ nay về sau, giữa tôi và Lục Việt Xuyên, không còn quan hệ gì nữa.” Nửa tháng sau, tôi gặp lại Lục Việt Xuyên đang trở về từ một nhiệm vụ. Chỉ là lần này, gió chiều quê thổi hồng đôi mắt anh.

Mười năm hôn nhân, cuối cùng tôi cũng được “vị tiểu tam sinh viên trẻ trung” của chồng ghé thăm. Cô ta ôm bụng bầu, cười nhạt đầy ẩn ý: “Có con gà mái già không đẻ được trứng, lại cứ ôm khư khư ổ gà nhà hào môn.” Tôi vừa đưa tay vuốt lại mấy sợi tóc lòa xòa thì Chu Thành Huy đã vội nghiêng người che chắn cho cô ta. Phản ứng nhanh như chớp khiến tôi không nhịn được bật cười. Tôi nhìn chằm chằm vào anh ta, từng chữ rạch rõ ràng: “Con gà non mới anh nuôi? Tươi quá nhỉ. Còn anh? Gà trống già?” Anh ta không dám cãi, chỉ đứng yên chắn trước cô gái mềm yếu kia. Tốt lắm. Anh ta quên rồi à? Quên mình đã từng là “tiểu Chu” thế nào mới leo lên làm “Tổng Giám đốc Chu”? Vậy thì… để tôi giúp anh trở lại điểm xuất phát.

Nuôi Nhầm Một Kẻ Vong Ân Tôi đã nhận nuôi một đứa bé bị bỏ rơi, vất vả nuôi dưỡng đến khi con bé trở thành sinh viên của một trường đại học danh tiếng. Vậy mà, cha mẹ ruột của con bé đột nhiên xuất hiện đòi nhận lại con. Ngôi nhà và chiếc xe mà tôi chuẩn bị cho nó, nó liền sang tên nhà và xe cho em trai của nó, còn tiền dưỡng già của tôi thì bị nó lấy đưa cho em trai nó làm sính lễ cưới vợ. Tôi hỏi nó lý do tại sao lại làm như vậy, nó khóc và nói: “Hai người không phải là cha mẹ ruột của con, thì làm sao mà hiểu được tình cảm máu mủ ruột thịt.” Sau khi sống lại, tôi quay về thời điểm cha mẹ ruột của nó đến nhận con. Lần này, tôi chọn cách hoàn thành tâm nguyện hiếu thuận của nó. Tôi đã nhận nuôi một đứa bé bị bỏ rơi, vất vả nuôi dưỡng đến khi con bé trở thành sinh viên của một trường đại học danh tiếng. Vậy mà, cha mẹ ruột của con bé đột nhiên xuất hiện đòi nhận lại con. Ngôi nhà và chiếc xe mà tôi chuẩn bị cho nó, nó liền sang tên nhà và xe cho em trai của nó, còn tiền dưỡng già của tôi thì bị nó lấy đưa cho em trai nó làm sính lễ cưới vợ. Tôi hỏi nó lý do tại sao lại làm như vậy, nó khóc và nói: “Hai người không phải là cha mẹ ruột của con, thì làm sao mà hiểu được tình cảm máu mủ ruột thịt.”