Trang chủ Thể loại Hiện đại

Hiện đại

Giả Vờ

Giả Vờ Vào tuổi mười tám. Lần đầu tiên Ôn Nam Tịch gặp Phó Diên, anh đứng bên cạnh Nhan Khả – kẻ thù cũ của cô. Khoảng cách giữa cô và hai người họ là một con hẻm dài, tối tăm, tựa như ranh giới giữa hai thế giới, cô không thể bước qua, còn anh cũng không có ý định đi tới. Sau này, trong một buổi chiều hè nắng cháy, giữa căn phòng u tối, anh cúi đầu, tay ôm lấy eo cô, đầu ngón tay khẽ mân mê làn da cô, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào cô: “Nam Tịch, ngẩng đầu nhìn tôi.” Năm hai mươi bốn tuổi. Ôn Nam Tịch và Phó Diên gặp lại nhau, anh vẫn đứng bên cạnh Nhan Khả, hai tay đút túi quần, vẻ mặt lạnh lùng, vô cảm. Cô đứng từ xa, cầm sơ yếu lý lịch, nhìn anh rồi lên tiếng: “Phó Diên, đã lâu không gặp.” Anh không hề thay đổi sắc mặt, chỉ liếc nhìn cô một cái. Công ty này là của anh, cô hiểu rõ rằng mình không có cơ hội. Vậy nên cô xoay người, rời đi. Nhìn bóng dáng cô dần xa khuất, lòng bàn tay anh siết chặt. Lần gặp lại sau đó. Ngày hôm ấy sương mù dày đặc phủ kín khung cửa sổ, những giọt mưa tí tách lăn dài. Khi cô càng tiến đến gần, anh vươn tay nắm lấy cổ tay trắng ngần của cô, đôi mắt đen nhánh nhìn sâu vào mắt cô: “Ôn Nam Tịch, có phải em lại muốn đùa giỡn với tôi không?” Ngày ấy, lớp sương phủ đầy cửa kính xe, trên đó in đậm hình bóng của cô.

NGỌT NGÀO CÙNG ANH ĐẦU GẤU HỌC ĐƯỜNG

 Vì một hiểu lầm mà tôi thành đôi với trùm trường.Anh ấy hằm hằm cảnh cáo tôi: “Lo việc của mình thôi, ngay cả ba tôi còn không quản được tôi.”Vậy mà đến khi tôi đòi chia tay, anh lại đỏ hoe khóe mắt mà chịu thua. “Chịu học đàng hoàng thì có được thưởng gì khác nữa không?”

Xấu Hổ

Xấu Hổ Thầm thích anh hàng xóm nửa năm. Tôi lo lắng đến mức vô tình làm chết ba chậu cây xấu hổ trong nhà. Mỗi lần tình cờ chạm mặt anh ấy ở cầu thang, tôi căng thẳng đến mức chỉ biết cúi đầu nghịch lá cây. Ngay lúc đó, trước mắt tôi bỗng xuất hiện một loạt dòng chữ giống như bình luận trực tiếp: 【Ngoan nào, đừng nghịch lá nữa. Nếu cô còn chạm vào, nam chính sắp không chịu nổi nữa rồi!】 【Hahaha! Khi nào nữ phụ mới biết bản thể của nam chính là cây xấu hổ đây? Cậu ta đã đỏ mặt đến chết ba lần rồi đó!】 【Đúng rồi! Chính là chiếc lá đó! Cứ thoải mái vò nát nó đi!】 Tôi giật mình, tay vô thức đè mạnh lên phiến lá. Khoảnh khắc chiếc lá khép lại, Hàn Tu chân mềm nhũn, đôi tai đỏ bừng nhìn tôi đầy bối rối. 【Ồ hố! Nữ phụ đã sẵn sàng chưa? Nam chính sắp không nhịn được nữa rồi!】

Phù Dung Sớm Nở Tối Tàn

Phù Dung Sớm Nở Tối Tàn Quý Thính và Đàm Vũ Trình từng ngồi cùng bàn suốt hai năm. Cô thích anh, tình cảm ấy nhẹ nhàng như đóa phù dung, mong manh nhưng đẹp đẽ. Thế nhưng, anh chưa từng để ý đến cô. Cô hiểu rõ, giữa cô và anh không bao giờ có khả năng. Sau này, họ bắt đầu thân thiết hơn, thường xuyên gặp gỡ và tiếp xúc. Dẫu vậy, cô biết rõ trái tim anh vẫn luôn hướng về người bạn gái cũ. Rồi sẽ có một ngày, anh và cô ấy quay lại bên nhau. Nhưng Quý Thính chưa từng nghĩ rằng, bản thân sẽ có một khoảng thời gian dây dưa với anh, dù ngắn ngủi như đóa phù dung nở rộ một sớm mai rồi tàn lụi trong bóng tối. Cô và anh thỏa thuận với nhau, bất cứ lúc nào cũng có thể dừng lại, có lẽ là vào mùa đông. Và khi sinh nhật cô cận kề một ngày, bạn gái cũ của anh đã trở về. Quý Thính đứng ở phía đối diện, cách anh một con đường. Cô mỉm cười nói: “Tạm biệt.” Rồi xoay người, rời đi, mang theo tất cả những cảm xúc đẹp đẽ và mong manh của mối tình phù dung ấy.  

Trả Lại Con Cho Tôi

Trả Lại Con Cho Tôi Lần khám thai cuối cùng, bác sĩ thông báo với tôi rằng thai nhi phát triển không tốt, đã chết lưu trong bụng, cần phải nhanh chóng làm phẫu thuật phá thai. Tôi bình tĩnh xé nát tờ chẩn đoán, kiên quyết yêu cầu xuất viện. Nhưng bác sĩ điều trị chính của tôi lại hoảng sợ, hết lần này đến lần khác cảnh báo tôi về nguy cơ của thai chết lưu đối với sản phụ, thậm chí còn báo cho chồng tôi, ép anh ta buộc tôi nhập viện bỏ thai. Thế nhưng tôi hoàn toàn không lo lắng, tìm một trung tâm chăm sóc bà bầu tư nhân rồi ở lại đó, cắt đứt mọi liên lạc với thế giới bên ngoài.

LÀM GIA SƯ CHO EM TRAI CỦA NGƯỜI YÊU

Tôi đang làm gia sư ở nhà hot boy trường để dạy kèm cho em trai của anh ấy.Bạn trai qua mạng nhắn tin than phiền với tôi:“Bảo bối, mẹ anh vừa tìm gia sư cho em trai, mà gia sư đó lại là bạn học của anh, cô ta phiền chết đi được.”…Trùng hợp vậy sao? Tôi nhìn Quý Đằng đang nghịch điện thoại trước mặt, cảm thấy hơi bối rối.“Cô gái đó thật khó ưa, anh chẳng thích cô ta chút nào…”Quý Đằng vẫn cúi đầu, vừa nhắn tin vừa lẩm bẩm.Tôi sợ đến mức không dám trả lời tin nhắn.Không lẽ lại trùng hợp đến vậy? Dù bạn trai qua mạng là tôi chọn từ mục “người gần đây”, nhưng cũng không đến mức trùng hợp vậy chứ?“Dương Yên Hi, cô có thể tập trung dạy em trai tôi được không? Đừng suốt ngày nhìn điện thoại nữa.”Quý Đằng thấy tôi nghịch điện thoại, có vẻ không vui.“Được, được.”Tôi miễn cưỡng đặt điện thoại xuống.Anh ấy lại cúi đầu nhắn tin, ngay sau đó, điện thoại tôi rung liên tục…Trời đất, không cho tôi chơi điện thoại thì đừng nhắn tin nữa chứ!

Gương Mặt Thế Thân

Gương Mặt Thế Thân Lần đầu gặp “em gái” của bạn trai, con bé mở miệng ra là giọng điệu trà xanh. “Chị trang điểm xinh thật đấy, chỉ là… mặt và cổ lệch tông màu thôi.” Nó nói không lớn, nhưng vừa khéo đủ cho đám anh em bạn trai nghe rõ. Tôi chẳng hề tức giận, chỉ làm nũng, khẽ đấm nhẹ vào ngực bạn trai: “Đồ xấu xa, cũng không nhắc người ta một tiếng.” Bạn trai bật cười dỗ dành, còn nhỏ trà xanh thì tức đến mức muốn nhảy dựng.

Người Dẫn Lối Trong Tiềm Thức

Người Dẫn Lối Trong Tiềm Thức Tôi là một chuyên viên tư vấn tâm lý. Một kiểu phụ nữ “ba cao” điển hình: nhan sắc cao, học vấn cao, thu nhập cao. Lần đầu tiên tôi phát hiện có gì đó không đúng là từ mùi sữa tắm trên người chồng tôi. Trong nhà, tôi dùng sữa tắm, còn anh ấy dùng xà phòng, cả hai đều là thương hiệu cố định, hương thơm cố định. Vì thế, hôm đó khi anh vừa về nhà, tiến tới gần hôn tôi, tôi đã nhận ra ngay. “Anh tắm ở ngoài à?” “Ừ, một bãi phân chim rơi trúng đầu anh. Sợ làm em khó chịu, anh đã tắm ở trường rồi mới về.” Tôi mỉm cười, ánh mắt lướt nhanh qua khuôn mặt anh. Anh ấy quá bình tĩnh. Thế là tôi đùa: “May mà không phải ở quê anh, nếu không gặp chuyện này chắc phải đi xin ‘cơm trăm nhà’ để xua xui xẻo.”

Sau Khi Biết Chồng Giấu Quả Thận Ở Đâu

Sau Khi Biết Chồng Giấu Quả Thận Ở Đâu Kết hôn với Giang Nghiễn Trạch 20 năm, tôi mới biết trong cơ thể anh ta thiếu một quả thận. Mà quả thận đó đang ở trong cơ thể của Bạch Nguyệt Quang, Trần Lệ Vi của anh ta. “Đừng nói cho Lệ Vi biết, tôi sợ cô ấy cảm thấy áp lực, sẽ không tốt cho sức khỏe của cô ấy.” Bạn của anh ta cười mỉa mai: “Đã vậy thì sao không ly hôn rồi cưới luôn Trần Lệ Vi đi? Chồng cô ấy mất rồi mà.” Giang Nghiễn Trạch cúi đầu, ho khẽ vài tiếng, tự cười giễu bản thân: “Với cơ thể như thế này, cưới tôi thì được gì chứ! Tôi không muốn trở thành gánh nặng cho cô ấy. Hơn nữa, cô ấy không giống Chu Thanh Nhan, tôi không nỡ để cô ấy phải vì tôi mà xuống bếp nấu nướng!” Đôi mắt tôi đỏ hoe, nhìn chằm chằm vào hai túi đầy thuốc bổ trên tay. Tôi xoay người, ném thẳng chúng vào thùng rác.

Gió Nghịch Mùa

Gió Nghịch Mùa Tôi, một bà mẹ chồng “ác độc,” bất ngờ bị con trai lừa lên sóng một chương trình hòa giải. Trên sân khấu, con dâu tôi—bụng bầu to vượt mặt—bắt đầu kể lể bằng giọng thê thảm, như thể cả thế giới đều đang quay lưng với cô ta. “Khi mang thai, bà ta không cho tôi ăn thịt! Trời nóng 40 độ, bà ta cấm tôi bật điều hòa! Tắm quá 5 phút, bà ta cắt nước nóng! Bà ta đầu độc con chó của tôi! Bà ta ép tôi phá thai vì nghĩ đứa bé là con gái!” Lời kể từng câu, từng chữ, như một bản cáo trạng ghim thẳng vào mặt tôi trước hàng triệu khán giả. Cô ta khóc nức nở, như thể bị vùi dập đến không còn đường sống, và rồi, cả hội trường tràn ngập ánh mắt căm phẫn hướng về phía tôi. MC chỉ thẳng vào tôi, hằn học: “Chị cũng là phụ nữ, sao lại độc ác đến mức không còn tính người như thế?” Một KOL rẻ tiền nhếch mép: “Nhà chị có ngai vàng cần nối dõi chắc?” Giáo sư tâm lý thì tỏ vẻ thông thái: “Đây rõ ràng là hội chứng mẹ yêu con trai đến mức bệnh hoạn.” Khán giả gào thét như muốn ăn tươi nuốt sống tôi: “Đồ già ác! Đồ độc phụ!” Giữa tất cả sự phẫn nộ đó, con trai tôi, đứa con tôi nuôi nấng, quỳ sụp xuống trước mặt, nước mắt chảy như mưa. “Mẹ! Con xin mẹ! Vì con, vì đứa cháu chưa chào đời, mẹ hãy xin lỗi Viên Viên đi!” Tôi nhìn nó. Nhìn cả cô ta. Nhìn cả đám đông đang đồng loạt buộc tội tôi. Rồi đột nhiên, tôi thông suốt. Xin lỗi ư? Không bao giờ. Tôi cười nhạt, đứng dậy, quay lưng rời đi. Con trai? Con dâu? Đứa cháu? Tôi chẳng cần ai hết.

Bạn Đã Từng Thấy Ai Đó Gặp Báo Ứng Chưa?

Bạn Đã Từng Thấy Ai Đó Gặp Báo Ứng Chưa? Ở nhà bạn trai, tôi tình cờ gặp lại dì út, người đã bị bắt cóc hơn 10 năm trước. Dì ấy không còn là nữ thần khoa múa dịu dàng nhẹ nhàng như trong ký ức nữa. Mà những kẻ từng hành hạ dì suốt từng ấy năm — Người đàn ông mặc vest chỉnh tề bắt tôi gọi là “Bác”. Bạn trai thì nhìn tôi đầy chân thành, quỳ xuống cầu hôn. Đứa em gái út nở nụ cười rạng rỡ, nhưng lại gọi dì là “mụ điên không có gia đình”. Tôi thề, tôi không cố ý bước vào cánh cửa kia.

ĐI KHÁM BỆNH GẶP LẠI BẠN TRAI CŨ

Tôi một mình đến bệnh viện khám bệnh. Không ngờ bác sĩ lại là bạn trai cũ tôi đá cách đây hai năm.Tôi vừa định quay người bỏ chạy, Anh ta mặt mày nghiêm túc, bế thẳng tôi đặt lên giường bệnh.“Vén áo lên.”

Băng Vỡ Gặp Mùa Xuân

Băng Vỡ Gặp Mùa Xuân Vì một câu nói, Chu Mạo đã lái xe suốt 300 km trong đêm để gặp tôi, dỗ dành và ở bên tôi. Tôi ngây ngốc tưởng rằng anh ấy yêu tôi nên mới vất vả như vậy. Cho đến khi tôi nhìn thấy lịch sử trò chuyện của anh ấy với bạn bè. 【A Tường giận dỗi không cho đụng vào người, tôi đành phải đến tìm Tuyết An để dập lửa.】 【Với lại, con bé đó học ba lê, cơ thể dẻo dai, hiểu ý người nữa chứ.】 Ba lê? Cô ta là vận động viên trượt băng nghệ thuật, còn tôi chỉ là một đóa hoa vô danh trong đội cổ vũ. Tôi không làm ầm ĩ lên, chỉ lặng lẽ tháo nhẫn ra, nộp đơn xin tập huấn tại Nga. Trước khi đi, Chu Mạo chỉ vào người đàn ông tóc vàng mắt xanh bên cạnh tôi, đôi mắt đỏ lên vì tức giận: “Tuyết An, em thật sự vừa lòng với tên Nga kia à?! Em không đủ yêu tôi nên phải tìm một thằng ngoại quốc sao?!”

Yêu Đương Nồng Nhiệt

Yêu Đương Nồng Nhiệt Sau khi tốt nghiệp cấp ba, tôi và người chú nhỏ trên danh nghĩa của mình đính hôn. Nhưng anh ta chỉ coi tôi như một đứa trẻ. Đêm tân hôn, tôi run rẩy đưa tay cởi cà vạt của anh ấy. Lại bị anh hất tay ra, cười nhạt đầy hờ hững: “Em nghĩ tôi đã cầm thú đến mức ngủ với cháu gái của mình sao?” Hôm sau, anh ta viện cớ công việc, bay thẳng ra nước ngoài. Hai năm sau, chúng tôi vô tình gặp lại trong một quán karaoke. Lúc đó, tôi đang bị một đàn anh tỏ tình công khai. Còn anh, tay cầm ly rượu, lười nhác dựa vào tường, chậm rãi thưởng thức màn kịch trước mắt. … Đêm hôm đó, tôi ngồi trong ghế sau chiếc Maybach, bất an không yên. Anh nâng cằm tôi, ánh mắt lạnh lùng nhìn tôi chằm chằm: “Là chính tay tôi nuôi lớn, em dám chạy theo người khác?”

Từ Nhẹ Nhàng Sang Bùng Cháy

Từ Nhẹ Nhàng Sang Bùng Cháy Tôi và Tiêu Dương kết hôn chớp nhoáng. Hội chị em hỏi tôi rằng ngủ với một cựu đặc chủng thì thế nào. Tôi ậm ừ không trả lời nổi, vì thật ra… chưa từng ngủ cùng anh ta. Bọn họ liền đưa ra kết luận: Anh ta bị thương chỗ đó rồi. Tôi: “……” Tiêu Dương đè tôi xuống giường, nghiêm túc làm rõ: “Không bị thương, hoàn toàn bình thường. Tối nay em muốn kiểm tra kỹ một chút không?”

Quay Trở Lại Những Năm 1970, Tôi Đã Đá Bay Người Đứng Đầu Để Tham Gia Kỳ Thi Tuyển Sinh Đại Học

Quay Trở Lại Những Năm 1970, Tôi Đã Đá Bay Người Đứng Đầu Để Tham Gia Kỳ Thi Tuyển Sinh Đại Học Sau khi trượt kỳ thi đại học, tôi kết hôn với Cố Lâm và vì anh ta mà vất vả lo toan suốt bốn mươi năm. Thế nhưng sau khi anh ta qua đời, tôi lại không được phép tham dự tang lễ, tài sản một nửa để lại cho con cái, một nửa cho mối tình đầu trong sáng của anh ta. Thứ duy nhất anh ta để lại cho tôi chỉ là một câu nói: “Lá thư báo trúng tuyển năm đó bị lấy đi, bốn mươi năm qua tôi đã trả xong món nợ ấy.” Hóa ra, năm đó tôi không hề trượt đại học, mà chính anh ta đã lấy mất thư báo trúng tuyển của tôi để lấy lòng người con gái kia. Tôi làm loạn trong tang lễ, tố cáo bốn mươi năm bất công của mình, nhưng lại bị chính con cái ruồng bỏ. “Bố và dì Lâm mới là một đôi trời sinh, chính mẹ là người chen ngang phá hoại hạnh phúc của họ.” “Nếu mẹ còn làm loạn, đừng trách chúng con bỏ mặc mẹ ở quê để mặc mẹ tự sinh tự diệt!” Tôi uất hận mà ch.t. Nhưng khi mở mắt ra lần nữa, tôi đã quay trở lại năm tôi thi đại học. Khi đó, thư báo trúng tuyển vẫn còn đang trên đường gửi tới, và cuộc đời tôi vẫn chỉ vừa mới bắt đầu…

Kiếp Này Chẳng Gặp Người

Kiếp Này Chẳng Gặp Người Năm thứ hai sau khi ly hôn với Triệu Kinh Tầm, tôi lại một lần nữa gặp anh ta. Anh ta ôm eo tình nhân mới, mỉm cười đưa tôi một tấm thiệp cưới. “Diện Hà, tôi sắp kết hôn lần hai, đứa con mà cô sinh hãy mang đi đi.” “Mẹ tôi không thích một người con dâu như cô, tất nhiên cũng không thích đứa trẻ do cô sinh ra.” Tôi sững sờ rất lâu, sau đó quay lại biệt thự nhà họ Triệu. Nhưng trong góc tối, anh ta lại bắt lấy tôi. “Đã quay về rồi thì tôi sẽ không để em đi nữa đâu, vợ à.” “Một đứa con không giữ chân được em, vậy thì sinh thêm một đứa nữa.”

Quay Lại Thời Niên Thiếu

Quay Lại Thời Niên Thiếu

MƯỢN GIỐNG SINH CON

Vì ham muốn nhan sắc của thái tử gia Kinh Thành, tôi đã giấu danh tính thật và trở thành “chim hoàng yến” của anh ta, định bụng mượn giống sinh con.Nhưng còn chưa kịp có thai thì tin tức thái tử gia sắp tổ chức xem mắt lại đến tai tôi.Tôi sờ cái bụng trống rỗng của mình, trước khi bỏ trốn đã để lại cho thái tử gia một tờ giấy:“Xui xẻo thật khi gặp phải một gã vô dụng không thể có con như anh.”Sau đó, tôi ngoan ngoãn đi dự tiệc xem mắt mà bố mẹ sắp xếp, và không ngờ lại gặp ngay thái tử gia với vẻ mặt lạnh lùng.Anh ta nhìn tôi cười như không cười, giọng đầy mỉa mai:“Em đúng là xui tận mạng, lại gặp ngay tên vô dụng không thể có con như tôi.”

Không Kết Hôn

Không Kết Hôn Yêu đương với Tần Chân sáu năm, hắn vô số lần đòi chia tay, nhưng lần nào tôi cũng khóc lóc, làm loạn, thậm chí còn dọa t/ự s/á/t để níu kéo. Ai cũng biết Tần Chân là một tên lăng nhăng chính hiệu, nhưng tôi lại là một cô gái ngốc nghếch, yêu hắn đến mức không thể sống thiếu hắn. Năm tôi tám tuổi, có người trong bàn tiệc đùa giỡn, nói tôi cũng không còn nhỏ nữa, hỏi Tần Chân có định chịu trách nhiệm với tôi không. Lúc ấy hắn đã say, bị ép đến mức không còn cách nào khác, bèn buột miệng nói sẽ cưới tôi. Nhưng tôi thì hoảng sợ. Yêu đương thế nào là chuyện của tôi. Nhưng kết hôn? Chuyện đó thì không.