Hiện đại

Giả Vờ Vào tuổi mười tám. Lần đầu tiên Ôn Nam Tịch gặp Phó Diên, anh đứng bên cạnh Nhan Khả – kẻ thù cũ của cô. Khoảng cách giữa cô và hai người họ là một con hẻm dài, tối tăm, tựa như ranh giới giữa hai thế giới, cô không thể bước qua, còn anh cũng không có ý định đi tới. Sau này, trong một buổi chiều hè nắng cháy, giữa căn phòng u tối, anh cúi đầu, tay ôm lấy eo cô, đầu ngón tay khẽ mân mê làn da cô, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào cô: “Nam Tịch, ngẩng đầu nhìn tôi.” Năm hai mươi bốn tuổi. Ôn Nam Tịch và Phó Diên gặp lại nhau, anh vẫn đứng bên cạnh Nhan Khả, hai tay đút túi quần, vẻ mặt lạnh lùng, vô cảm. Cô đứng từ xa, cầm sơ yếu lý lịch, nhìn anh rồi lên tiếng: “Phó Diên, đã lâu không gặp.” Anh không hề thay đổi sắc mặt, chỉ liếc nhìn cô một cái. Công ty này là của anh, cô hiểu rõ rằng mình không có cơ hội. Vậy nên cô xoay người, rời đi. Nhìn bóng dáng cô dần xa khuất, lòng bàn tay anh siết chặt. Lần gặp lại sau đó. Ngày hôm ấy sương mù dày đặc phủ kín khung cửa sổ, những giọt mưa tí tách lăn dài. Khi cô càng tiến đến gần, anh vươn tay nắm lấy cổ tay trắng ngần của cô, đôi mắt đen nhánh nhìn sâu vào mắt cô: “Ôn Nam Tịch, có phải em lại muốn đùa giỡn với tôi không?” Ngày ấy, lớp sương phủ đầy cửa kính xe, trên đó in đậm hình bóng của cô.

Tôi là bông hoa trắng nhỏ nổi tiếng trong showbiz, cho đến khi tài khoản phụ của tôi bị lộ.Tôi từng để lại bình luận dưới ảnh cơ bụng của Ảnh đế.“Ôi trời, dùng điện thoại mấy nghìn tệ mà không chạm được vào cơ bụng của chồng tôi!”“Ở cái tuổi yếu đuối nhất, tôi lại gặp người đàn ông thứ 12 mà tôi muốn bảo vệ.”“Kiểu tóc mới không ổn, kiểu Mỹ vuốt ngược làm đau tay!”Hôm sau, cả mạng xã hội đều thấy Ảnh đế đổi kiểu tóc mới.

Khoảnh Khắc Cuối Cùng Khi kết hôn, chồng tôi từng nói: “Nếu anh phản bội em, trời đánh thánh vật, ch/ết không yên lành.” Ba năm sau khi cưới, anh ta thay lòng đổi dạ. Đúng là đàn ông, chỉ khi treo trên tường mới trung thành được.

Quái Vật Tôi là vị hôn thê mà Phó Thời An vô cùng chán ghét. Để chọc giận tôi, anh ta cố tình lái xe quá tốc độ gây chuyện, làm ra đủ loại trò ngông cuồng. Mỗi lần như thế, tôi đều đứng ra thu dọn hậu quả. Mãi cho đến khi bên cạnh Phó Thời An xuất hiện một cô gái tên là Kiều Ngữ. Vì tìm một chiếc bánh trứng bình thường cho Kiều Ngữ mà anh ta bỏ lỡ tiệc sinh nhật của tôi. Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, chủ động đề xuất với gia đình thay đổi hôn ước. “Cũng không nhất thiết phải là Phó Thời An.” Tôi chợt nhớ đến người đàn ông lạnh lùng trong giấc mơ, người từ đầu đến cuối luôn nhẫn nhịn và yêu tôi trong thầm lặng. Tôi khẽ cười, giọng nhẹ nhàng: “Chẳng phải anh ta còn một người chú nhỏ sao?”

Chồng tôi không kịp đợi đến sinh nhật 73 tuổi của mình thì đã ra đi.Năm năm sau, tôi bị đột quỵ đột ngột và ngã gục bên đường. Khi được người ta đưa đến bệnh viện, tôi vẫn ôm chặt cuốn nhật ký mà ông ấy không bao giờ rời khỏi người.Tôi không biết chữ, nên nhờ cô bé cùng phòng đọc giúp những gì ghi trong cuốn sổ đó.Cô bé cầm cuốn sổ, khuôn mặt đầy ngưỡng mộ, “Bà ơi, tình yêu của bà và ông ấy thật thuần khiết, có thể đi cùng nhau suốt cả cuộc đời như vậy.”Rồi cô ấy mở trang đầu tiên và đọc, “Người yêu quý Ngọc Khanh…”Tôi sững sờ, miệng lẩm bẩm, Ngọc Khanh, Ngọc Khanh…Nhưng tôi không phải là Ngọc Khanh.Khi mở mắt ra, tôi thấy một chàng trai nghèo khổ mặc trang phục kiểu Trung Sơn, tay cầm một túi trứng, đứng hơi lúng túng trước cửa nhà tôi. Tôi định đóng cửa lại, nhưng anh ta đưa tay ngăn cản.“Khánh Âm, em không muốn gả cho anh nữa sao?”

Ở chợ đồ cũ, tôi tình cờ mua được cuốn nhật ký của học bá cấp ba Thịnh Tư Niên – người từng thầm thích tôi.Nhìn thấy tên anh ấy đứng đầu bảng xếp hạng đại gia, tôi cảm thán mình đã bỏ lỡ cơ hội lớn.Không ngờ, em trai của Thịnh Tư Niên lại gọi điện cho tôi.“Cô Giang, nghe nói cô mua được cuốn nhật ký của anh tôi, có thể trả lại được không?“Anh tôi đang nổi trận lôi đình vì tôi làm mất cuốn nhật ký, còn định gửi tôi đến sa mạc Sahara.“Biệt thự số 109 đường Yến Tây, cô mau mang nó đến đây, gấp lắm rồi, cứu mạng tôi với.”

Gia đình xảy ra biến cố, khiến Tình Dã như ngôi sao băng chói lọi rớt từ thành phố lớn xuống một thị trấn nhỏ thuộc cấp mười tám, cũng kể từ đó cô đã thắp sáng cái nơi tối tăm cùng cực mang tên đình Trát Trát ấy và gặp được bất ngờ lớn nhất của cuộc đời mình“Chẳng phải anh nói sẽ không ăn cỏ gần hang sao? Bây giờ có thấy mặt đau không hả Ông nhỏ Võ?” “Em không phải cỏ gần hang, em là hoa Mẫu Đơn đến từ Bắc Kinh rộng lớn.” “…Tại sao lại là hoa Mẫu Đơn?” “Bởi vì nó tươi tắn, đẹp đẽ nhất trong muôn vàn các loài hoa.” “…” — Khi em bơ vơ không nơi nương tựa, thì nhà anh chính là nhà em. Khi em tung đôi cánh, anh sẽ đích thân đưa em bay cao. – Hình Võ. Một cô gái xinh đẹp, giàu có không hề “hợp đàn” mới chuyển đến trường An Trung. Thông minh, kén ăn, tính tình kiêu ngạo, thường xuyên khiến người khác phải ghen ghét. Vừa mới khai giảng cô đã bị vây quanh, Tình Dã nhìn chằm chằm vào tên cầm đầu: “Còn dám lại gần tôi thêm nửa bước nữa, thì đệ của tôi sẽ khiến cậu không xuất hiện nổi tại con phố này nữa đấy.” Tên đầu gấu quay đầu, nhìn thấy Hình Võ đang nheo mắt, ngậm điếu thuốc ngồi xổm trong đám người, cậu ta lập tức sợ đến mức gập người xuống chín mươi độ: “Anh Võ.” Từ sau hôm đó, Tình Dã đã có một biệt danh mới, đó là chị đại của trường An Trung. Là một chị đại, đương nhiên cô không thể chịu được cảnh suốt ngày bị một đám thanh niên tóc xanh tóc đỏ ngốc nghếch vây quanh, đang yên đang lành hạ thấp đẳng cấp của mình. Vì vậy, Tình Dã quyết định dẫn dắt đám côn đồ làm giàu, vừa kiếm tiền vừa học tập. Chị đại này hoàn toàn không tầm thường, chẳng những lập được shop bán hàng online nổi tiếng, mà còn mở cả lớp dạy học bổ túc nữa. Lão đại thực sự – Hình Võ nghênh ngang bước vào lớp bổ túc, nhướng mày nhìn dòng chữ “Xông đến Đại học Bắc Kinh, chiếm đóng Đại học Thanh Hoa” được viết trên bảng đen. Tất cả mọi người đều như sắp lâm đại trận, lấy hết can đảm, yếu ớt hỏi: “Anh Võ, anh đến thu phí bảo kê sao?” Hình Võ chậm rãi lấy trong túi ra một quyển vở đã nát, đặt lên bàn: “Tôi đến để học.” … Học cái mẹ gì thế? —

Sau khi cưới một tên phản diện nghèo rớt mồng tơi.Anh ấy ngày nào cũng làm đến năm công việc chỉ để nuôi tôi. Còn tôi thì suốt ngày đề phòng anh ta. Giấu nhẹm chuyện mình có tài khoản ngân hàng mười chữ số. Cùng anh ta ăn mì gói, sống trong tầng hầm chật chội. Còn ôm đầu anh ta, giả vờ dịu dàng an ủi: “Không sao đâu anh, có em bên cạnh, mình cùng nhau vượt qua.”Nhưng vừa quay lưng là tôi tranh thủ lúc anh đi làm, ngồi trong nhà hàng Michelin ăn ngon uống sướng. Nằm trong biệt thự mới mua, bật điều hòa mát lạnh, hát karaoke xả stress.Một ngày nọ, đi dạo sau bữa tối, đi ngang bãi đậu xe. Tôi giả vờ xuýt xoa ngưỡng mộ chiếc siêu xe lấp lánh kim cương của mình, rồi thuận tay “tẩy não” chồng mình: “Anh yêu cố lên nha, em tin sau này anh sẽ đưa em ngồi vào ghế phụ chiếc xe này!”Phản diện thở dài một tiếng, cúi người nhặt chiếc chìa khóa Rolls-Royce tôi làm rơi, lặng lẽ nhét lại vào túi tôi, rồi cúi đầu hôn lên trán tôi một cái: “Ừ, vợ à, anh sẽ cố gắng hết sức.”

Bạn Trai Cũ Là Đạo Sĩ Chia tay 5 năm rồi, gã bạn trai cũ từng bị tôi đá giờ lại mò về. Còn quay sang làm thầy phong thủy. Hắn đứng ngay trước cửa căn biệt thự mới tôi vừa mua, nói: “Tôi coi rồi, căn nhà này phong thủy có vấn đề.” Nghĩ đến địa vị của hắn trong giới huyền học, tôi ráng nhịn. Ai ngờ hắn lại nhìn sang đứa nhỏ đứng cạnh tôi. “Xem qua là biết, đứa này là con tôi.” Tôi sững người tại chỗ. Vãi thật! Cái này cũng tính ra được à?

Nữ Chính Không Tha Thứ Chỉ vì bóc một con tôm cho chồng, tôi bị nữ blogger “nữ quyền” nổi tiếng Hồ Kiều Kiều chụp lén, rồi bị gán mác “nàng dâu não tàn vì tình yêu”. Chẳng bao lâu, vô số lời lẽ tục tĩu tràn vào tài khoản mạng xã hội của tôi. Chồng tôi thương tôi, muốn dùng đội ngũ luật sư bảo vệ công lý cho tôi, nhưng tôi đã kịp ngăn lại. Kiếp trước chúng tôi cũng làm vậy, dùng vũ khí pháp lý để bảo vệ mình. Nhưng ngay lúc sắp thắng kiện, cô ta lại livestream tự sát, khiến chúng tôi trở thành hung thủ gián tiếp giết người. Cuối cùng, dưới áp lực dư luận, văn phòng luật của chồng tôi phá sản, cha mẹ tôi vì quá đau lòng mà bị nhồi máu cơ tim qua đời, còn tôi thì bị fan cuồng của cô ta đẩy vào dòng xe cộ, chết thảm. Sau khi tôi chết, Hồ Kiều Kiều “sống lại”, tăng thêm 6 triệu người theo dõi, trở thành nữ thần của nền tảng livestream. Lúc đó tôi mới biết, tất cả đều là kế hoạch tăng fame của cô ta. Mà lý do cô ta chọn tôi làm mục tiêu cũng rất đơn giản: hôm đó cô ta bị người mình thích tỏ tình từ chối, mà người đó lại lấy tôi người tình cờ đi ngang qua làm cái cớ. Khi mở mắt ra lần nữa, việc đầu tiên tôi làm là thay bộ váy đẹp nhất, trang điểm kiểu tự nhiên đẹp nhất, trở thành “nàng dâu hoàn mỹ” xinh đẹp nhất. Lần này, tôi phải giẫm lên cô ta để leo lên đỉnh cao.

Phá Mộng Tình Thâm Kiếp trước, tôi ngã trong biển lửa cuồn cuộn, chồng và con trai không những không cứu, mà còn đóng sập cửa sổ thoát hiểm. Khi tôi hấp hối, người chồng mà tôi từng yêu thương suốt bao năm lạnh lùng nói: “Không ngờ là anh phóng hỏa đúng không? Anh chịu đủ rồi, không muốn làm kẻ ăn bám nữa!” Nhưng rõ ràng ngay từ đầu, là anh ta quỳ gối cầu xin ba tôi để cưới tôi. Con trai – Lý Tiểu Thiên thì nhổ nước bọt vào tôi: “Bà không phải mẹ tôi! Tôi không cần một người mẹ suốt ngày kiểm soát như bà! Mẹ ruột của tôi tốt hơn bà nhiều!” Tôi chẳng qua chỉ dạy nó cách làm người, những điều cơ bản về đạo đức và cách cư xử. Mở mắt ra lần nữa, tôi đã quay về ba tháng sau khi sinh con. Lúc bà mẹ chồng làm lạc mất đứa bé, lần này… tôi không còn lao ra ngoài giữa trời mưa đi tìm nữa.

Sau khi dùng quyền lực để ép buộc một học bá nghèo khó đồng ý yêu mình, tôi nhanh chóng mất hứng. Với sự kiêu ngạo của kẻ đứng trên, tôi ném tiền trước mặt anh ta và buông một câu đầy lạnh lùng:“Đi đi, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.”“Tiểu thư đây chỉ chơi đùa với anh thôi, anh lại coi là thật sao?“Anh nghĩ tôi sẽ từ bỏ một cuộc hôn nhân môn đăng hộ đối để cưới một kẻ nghèo hèn như anh sao?“Đừng làm ra vẻ thanh cao nữa, cầm tiền và biến đi. Loại đàn ông dựa vào sắc đẹp để sống, tôi gặp không ít rồi.”Sau khi bị tôi sỉ nhục, mắt anh đỏ hoe, nắm chặt tay như muốn bóp chết tôi ngay lập tức.Cuối cùng, anh lạnh lùng gạt đống tiền xuống, chỉ để lại một bóng lưng kiêu ngạo quyết tuyệt mà rời đi.Sau này, anh trở thành người giàu có trong ngành công nghệ, còn tôi bị phát hiện là tiểu thư giả”, bị đuổi khỏi gia đình.Lúc đường cùng, tôi gặp lại anh.Anh lười biếng tựa vào ghế sofa, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh nhạt. tay cầm cây gậy bi-a tháo từng chiếc cúc áo của tôi.“Tiểu thư, dùng sắc đẹp để kiếm sống mà cũng cần người khác dạy sao?”

Gươm Lạnh Trong Vỏ Nhung “Trên mạng nói có một bộ tộc ở châu Phi lại theo chế độ một vợ nhiều chồng, chẳng phải đó chính là cuộc sống mà em mơ ước sao? Nếu em đến đó, chắc chắn em có thể cưới năm người đàn ông về phục vụ em!” “Trời má, còn có lễ hội kiểu này nữa à? Em muốn ngủ với soái ca nào cũng được luôn. Em vừa liên hệ với một chị bạn rồi, chị ấy bảo có kênh để gia nhập bộ tộc này, với lại có người trong bộ tộc còn định cư bên nước mình nữa kìa!” Em gái tôi – Lưu Trân Bảo – hớn hở tưởng tượng viễn cảnh hạnh phúc khi được sống trong một cuộc hôn nhân một vợ nhiều chồng. Còn tôi thì vừa bừng tỉnh – hóa ra mình đã trọng sinh. Nhìn Trân Bảo đang say sưa mơ mộng, lại thêm ánh mắt ra hiệu liên tục của mẹ, tôi nghiến răng nghiến lợi, hận không thể tiễn cả hai người lên chầu trời ngay lập tức. Mẹ tôi là người mở lời trước: “Trân Linh à, con là chị thì khuyên em một tiếng đi, người châu Phi da đen thui, lại còn mấy cái thói quen sinh hoạt kỳ cục. Dù có sống ở nước mình thì trên người kiểu gì cũng mang bệnh tật!” Tôi lạnh lùng nhìn bà ta, nhưng mặt lại cố ra vẻ ngưỡng mộ, cố tình nói với Trân Bảo: “Em gái, chị ủng hộ em đó. Chị cũng muốn theo em đến bộ tộc châu Phi kia, cưới năm ông chồng về hầu hạ. Em có thể dẫn chị theo được không?”

Ly Hôn Đổi Vận Tôi bị tai nạn giao thông và mất trí nhớ. Chồng tôi đề nghị ly hôn. Anh ấy nói rằng, chúng tôi gặp tai nạn trên đường đến Cục Dân chính để ly hôn. Tôi bình thản gật đầu: “Đã vậy thì, chúng ta đi thêm một chuyến nữa.” Hai tháng sau, anh ta đỏ hoe mắt tìm đến tôi: “Cho anh vay 2000 vạn (~70 tỷ), công ty sống lại rồi. Tụi mình sống tốt với nhau từ giờ nhé.” Tôi vung tay tát cho anh ta 2 cái: “Có bao giờ anh nghĩ đến khả năng… tôi chưa từng mất trí nhớ?” “Tôi chỉ là ước gì mình có thể quên đi việc từng yêu thứ ghê tởm như anh thôi!”

Kế Hoạch Yêu Em Từ Lâu Chị tôi gửi cho tôi loạt ảnh trai đẹp cơ bắp đầy mê hoặc.“Đây là em chồng chị, da trắng nõn, mặt mũi điển trai, có tám múi bụng, em có thể gả!”Tôi là kiểu người nông cạn vậy sao?Ừ thì… đúng là vậy thật!Chị tôi quả nhiên hiểu tôi vô cùng.Cưới về xong, hai vợ chồng tôi sống như vương như hậu, ngày ngày sung sướng đến mơ hồ.Cho đến khi cô thanh mai trúc mã của anh rể thổ lộ tình cảm với ảnh.Tôi và chị còn chưa kịp phản ứng, thì chồng tôi đã lao lên cào cấu hai người kia.“Đồ cẩu nam nữ! Hai người không muốn sống thì cũng đừng kéo tôi chớt chung! Hu hu hu, vợ ơi, em không thể bắt anh chịu tội lây được!”

Lời Thề Ứng Nghiệm Dự sinh còn tám ngày, Lâm Hành Giản và Bạch Nguyệt Quang đã quay lại với nhau. Anh hỏi tôi: “Có thể bỏ đứa bé không?” Tôi nói: “Có thể.” Tôi nắm tay anh, yêu cầu anh đẩy tôi từ tầng 18 xuống. Nhường chỗ cho Bạch Nguyệt Quang của anh. Nhưng Lâm Hành Giản lại sợ hãi. Anh nắm chặt tay tôi, đảm bảo: “Là anh hồ đồ. Nếu anh còn ngoại tình, anh sẽ chết không được tử tế.” Sau đó anh thực sự ứng nghiệm lời thề. Để lại cho tôi và con một khoản bảo hiểm lớn.

Bị kẻ thù không đội trời chung từ nhỏ bắt nạt đến phát khóc, tôi thề sẽ khiến anh ta nhìn thấy tôi là sợ!Kết quả lại bị anh ta cười chế nhạo, cúi xuống giam chặt tôi: “Anh cả đời này chỉ sợ mẹ ruột và vợ thôi.”“Mẹ ruột thì em chắc chắn không có cơ hội rồi, vậy ý em là muốn làm vợ anh à?”

Vì một hiểu lầm mà tôi thành đôi với trùm trường.Anh ấy hằm hằm cảnh cáo tôi: “Lo việc của mình thôi, ngay cả ba tôi còn không quản được tôi.”Vậy mà đến khi tôi đòi chia tay, anh lại đỏ hoe khóe mắt mà chịu thua. “Chịu học đàng hoàng thì có được thưởng gì khác nữa không?”

Tôi và vị hôn phu đi đăng ký kết hôn, khi vừa chuẩn bị ký tên thì trong đầu tôi vang lên một giọng nói:“Vị hôn phu của cô không chỉ có một người vợ ở quê, mà còn bí mật có con bên ngoài nữa.”“Đứa bé giờ đã hai tuổi rồi!”