Trang chủ Thể loại Hiện đại

Hiện đại

Tội Lỗi Không Thể Biện Minh

Tội Lỗi Không Thể Biện Minh Kỷ niệm năm năm ngày cưới, chồng rủ tôi đi du lịch. Trên đường, anh ta trượt chân ngã xuống vực, nằm ICU suốt một tháng, cuối cùng vẫn không qua khỏi. Vừa đáp xuống sân bay, mẹ chồng đã lao tới như hổ đói vồ mồi, mặt mày hung dữ: “Con đàn bà gi.t người này! Cô gi.t chồng để lừa tiền bảo hiểm!” Tôi thật sự bị oan quá rồi. “Mẹ à, mẹ nói chuyện cũng phải có chứng cứ, chính anh Hải Dương mua bảo hiểm tai nạn với số tiền rất lớn mà.” “Nhưng người ngã xuống là nó đấy!” “Con đã bán sạch gia sản để cứu anh ấy rồi, mẹ không tin thì xem đi.” Tôi mở app ngân hàng ra, số dư chưa nổi bốn chữ số. Trong lúc giằng co, bà ấy xé rách một chiếc túi nilon – bên trong là tro cốt của Đinh Hải Dương. Tôi đau đớn nghẹn ngào: “Mẹ, con trai mẹ bay tứ tung đầy đất rồi kìa.”

Rung Động Tuổi Mười Tám

Rung Động Tuổi Mười Tám Yêu thầm cậu nhỏ trên danh nghĩa, nhưng lại sợ bị người lớn phát hiện, thế nên tôi đã đề nghị với anh một mối quan hệ bí mật. Tạ Chi Hành hừ lạnh một tiếng: “Bí mật cũng không được, tôi không thích con nít.” Nhưng khi thấy đàn anh cùng trường đợi tôi dưới nhà để hẹn hò. Tạ Chi Hành lại như phát điên, đẩy tôi vào góc cửa sổ tầng hai. Tiếng kêu rên bị nụ hôn của anh nuốt trọn, giọng nói khàn khàn của anh vang bên tai tôi: “Im lặng.” “Chúng ta đang yêu bí mật mà, nếu bị phát hiện thì phải làm sao?”

Từng Bước Chìm Đắm

Từng Bước Chìm Đắm Hạ Du Bạch là anh trai trên danh nghĩa của tôi. Anh nhập học sau tôi, nhưng lại được tuyển thẳng vào lớp thiếu niên của đại học A vì đạt điểm tuyệt đối tất cả các môn. Sau khi tốt nghiệp, anh dùng thủ đoạn quyết đoán để tiếp quản công ty, một mình vực dậy giá trị thị trường của doanh nghiệp tăng gấp đôi. Vì vậy, từ nhỏ đến lớn, anh vẫn luôn vượt trội hơn tôi, còn tôi thì luôn bị anh ấy quản thúc. Tôi chán ghét cái vẻ tự phụ trầm ổn của anh đến tận xương tủy. Thế là vào một đêm mưa, tôi đã bỏ thuốc anh, muốn xem người này xấu mặt. Ai ngờ khi định rời đi, tôi lại không thể nào mở được cửa phòng. Người đàn ông từ phía sau nắm chặt lấy eo tôi. Đằng sau cặp kính nửa gọng là nụ cười tràn đầy tự tin và thong thả của anh. “Khóc gì chứ? Chỉ là phản ứng sinh lý bình thường thôi mà.” “Hay là nói em lại không chịu học hành đàng hoàng trong giờ sinh học?” “Xem ra, anh cần phải dạy kèm cho em một chút rồi.”

Không Cùng Lối

Không Cùng Lối Kết hôn 12 năm, người chồng có thu nhập hàng chục triệu của tôi lại phải lòng cô lễ tân mới đến công ty. Cô ta gần 40 tuổi, không xinh đẹp bằng tôi, thân hình cũng không bằng, vậy mà chỉ trong nửa năm ngắn ngủi đã mang lại giá trị tinh thần to lớn cho chồng tôi. Tống Nhạc mệt mỏi nói với tôi: “Ly hôn đi, nhà xe đều để lại cho em. Thẩm Tri Ngư, em có thể buông tha cho anh không?” Tôi cụp mắt, nhàn nhạt đáp: “Được.” Sau đó, tôi mua một cuốn lịch, khoanh tròn mỗi ngày. Đếm ngược đến ly hôn, 30 ngày.

Sáu Năm Bội Bạc

Sáu Năm Bội Bạc Cố Trạch Ngôn đi họp ở Hải Nam, tôi chuyển tiền cho anh ấy, nhờ mua giúp một lọ kem mắt ở cửa hàng miễn thuế. Anh ta nói mình không có thời gian. Thế mà lại cẩn thận chọn cho Lâm Dao một lọ kem đen Helena, còn nói: “Đàn anh tặng em đấy, dạo này thức đêm làm dự án, sắc mặt kém quá.” Tôi chia tay. Sau đó anh ta mua cho tôi mười lọ Estée Lauder, quỳ dưới mưa lớn cầu xin tôi tha thứ. Tôi mỉm cười từ chối: “Không cần đâu, tôi xứng đáng với loại mỹ phẩm tốt hơn.” “Cũng xứng đáng với người tốt hơn.”

TÌNH YÊU KHÔNG ĐƯỢC TRÂN TRỌNG

Tại bữa tiệc xa hoa của giới thượng lưu Bắc Kinh, vị thái tử nổi tiếng là phong lưu và phóng túng của Bắc Kinh đã cầu hôn tôi. Anh ta lấy tên tôi đặt cho chiếc du thuyền trị giá lên đến hàng tỷ đồng của mình. Dùng hàng ngàn chiếc máy bay ánh sáng để tỏ tình với tôi giữa màn đêm. Nhưng vào đêm trước ngày cưới, tôi đã vô tình nghe thấy lời anh ta nói với bạn mình: “Du Hoan ngày nào cũng tiếp xúc với người chết, người toàn mùi xác chết, tôi thấy rất ghê tởm, thậm chí còn chẳng muốn hôn cô ta. Cô ta bám theo tôi suốt bảy năm trời, đến ngày cưới nếu mà tôi bỏ trốn cùng người khác, lúc đó cảnh cô ta bị bỏ rơi chắc là trông thảm thương lắm nhỉ?” Mọi người đều cười phá lên cùng anh ta. Đêm đó trời đổ mưa tầm tã ở Bắc Kinh, tôi đã lái xe suốt ba tiếng trong mưa gió, toàn thân ướt đẫm để đến gõ cửa nhà người đàn ông quyền lực nhất Bắc Kinh. Với đôi mắt đỏ hoe, tôi ấm ức nói: “Anh từng nói muốn cưới em, điều đó còn tính không?” Phó Cảnh Xuyên nhìn tôi một lát rồi ôm lấy tôi vào lòng: “Em đã suy nghĩ kỹ chưa? Anh đã từng nói rồi, nếu em lấy anh thì sẽ không được hối hận, cả đời này em sẽ phải ở bên anh, chúng ta sẽ không ly hôn, cũng chỉ có cái chết mới có thể chia rẽ hai ta mà thôi.” 

CẢM ƠN CHÚNG TA ĐÃ QUAY ĐẦU LẠI

Tôi đến bệnh viện nhổ răng khôn, bác sĩ là một anh chàng đẹp trai, nhìn còn thấy quen quen.“Đau không?”Thuốc tê vừa tiêm vào, tôi cố nhịn: “Không đau.”Anh liếc tôi một cái, giọng thờ ơ: “Với bạn trai cũ thì mạnh miệng được, chứ với bác sĩ thì không cần thiết phải thế đâu.”

Sang Dư chưa muộn

Sang Dư chưa muộn Kỷ niệm năm năm ngày cưới, tôi nhận được một cuộc gọi. “Chị Tang Dư à… em vỡ ối rồi, sắp sinh rồi… chị có thể bảo anh Thẩm đến nhanh một chút được không?” “Em gọi mãi mà không liên lạc được với anh ấy…” Tiếng nức nở của cô gái vang lên giữa đêm đen, sắc lạnh và chói tai. Người đàn ông vừa vùi mặt vào cổ tôi khẽ sững người, Vội vàng bật dậy, mặc quần áo. Cầm lấy chìa khóa trên bàn rồi lao ra ngoài. Từ đầu đến cuối, không nói với tôi lấy một câu, cũng chẳng thèm quay đầu nhìn lấy một cái. Tôi chết lặng rất lâu. Chỉ đến khi tiếng sấm ngoài trời vang lên, tôi mới dần tỉnh lại. Đứa trẻ cô ấy sinh ra… là con của chồng tôi.

Vân Nhiễm

Vân Nhiễm Tại bữa tiệc, chỉ vì tôi tốt bụng nhắc Hạ Tang Ninh váy cô ta dính bẩn, mà vị hôn phu Giang Lệnh Viễn lập tức trong đêm đưa tôi sang Ả Rập làm công nhân dầu mỏ. Bất chấp việc tôi xin lỗi, cầu xin thế nào, trước lúc đi hắn vẫn lạnh lùng cảnh cáo. “Cô chẳng qua chỉ là con gái nuôi nhà họ Giang, một kẻ ăn nhờ ở đậu, lấy gì ra mà dám coi thường Tang Ninh?” “Cô cười nhạo váy cô ấy dính bẩn, có biết chiếc váy đó là bố cô ấy làm công nhân ở mỏ dầu, dành dụm cả năm tiền lương mới mua nổi không?” “Đã xem thường người lao động nghèo như vậy thì ở đây cải tạo cho tử tế ba năm đi, đợi đến khi cái tính hám giàu coi thường người nghèo của cô đổi rồi, tôi sẽ đến đón.” Sau khi hoàn toàn chết tâm, tôi quyết định quyến rũ ông trùm dầu mỏ, cuối cùng trở thành người vợ nhỏ được đại gia cưng chiều trong lòng bàn tay. Nhưng những ngày yên ổn chưa kéo dài được bao lâu thì Giang Lệnh Viễn lại xuất hiện, giọng điệu cứ như bố thí. “Nếu không phải bị bố mẹ ép quá, tôi cũng chẳng thèm đến đón cô đâu.” “Biết điều một chút, sau khi đính hôn, ba người chúng ta sống chung, tôi sẽ nói với bên ngoài là cô là vợ tôi.” “Nhưng con cái thì phải để Tang Ninh sinh, đừng để lộ chuyện này với bố mẹ tôi, sau đính hôn tôi sẽ đưa cô đi học lớp chăm sóc em bé để chuẩn bị trước.” ……

BÍ MẬT KẾT HÔN VỚI ẢNH ĐẾ

Trong buổi phỏng vấn, khi nhìn thấy chồng cũ Cố Vũ Thâm, tôi đột nhiên buồn nôn vì nghén.Bốn mắt nhìn nhau, cả hai cùng lúng túng.Tôi cố gượng cười, giữ đúng tác phong nghề nghiệp và tiếp tục cuộc phỏng vấn.“Anh có thể chia sẻ lý do vì sao lại nỗ lực theo đuổi sự nghiệp như vậy không?” tôi hỏi.Cố Vũ Thâm chậm rãi trả lời: “Vợ tôi nghén rồi, tôi phải kiếm tiền mua sữa cho con.”“…” Tôi cứng họng.

Thời Khắc Hứa Hẹn

Thời Khắc Hứa Hẹn Ngày tôi chia tay Chu Ngôn Tự, tôi tiện tay… ôm luôn con rắn cưng của hắn về. Mỗi đêm tôi đều nhét nó trong ngực ngủ cùng. Lúc con rắn nhỏ cuốn quanh cổ tay tôi, dùng bụng cọ cọ đầu ngón tay tôi… Trước mắt bỗng xuất hiện dòng bình luận: 【Nữ chính cứ thế ôm luôn lão tổ tông nhà họ Chu – Chu Từ đi mất.】 【Cô ấy vừa nãy còn tưởng động tác cầu bạn tình của loài rắn là đang làm nũng, còn hôn Chu Từ một cái nữa kìa, hắn sắp phát nổ đến nơi rồi.】 【Dù gì cũng sống mấy nghìn năm rồi mà, nữ chính ngủ rồi hắn mới dám hiện nguyên hình quấn lấy cô ấy, học từ tín mạng ra mà, chịu đựng kém quá đi, mau tra lý lịch học vấn của nữ chính cho tôi!】 【Cười chết mất, nữ chính đến giờ vẫn tưởng mấy vết hằn đỏ trên người là do dị ứng.】 【Xin chào mọi người, tôi là nghiên cứu sinh tiến sĩ ngành động vật học, đang nghiên cứu bò sát, cho tôi hỏi: rắn thực sự đặc biệt đến thế sao?】 Nửa đêm, cái đuôi rắn lành lạnh âm thầm quấn lấy đôi chân tôi.

Thương Trường Là Chiến Trường

Thương Trường Là Chiến Trường Mẹ chồng đột ngột bị xuất huyết não, tôi vội vàng gọi cấp cứu. Nhưng ngay khi xe cứu thương đến ngã tư, một chiếc Maybach chặn ngay trước đầu xe, cứng rắn không chịu nhường đường. Tôi nhận ra đó là xe của chồng mình. Lập tức gọi cho anh ta. Nhưng đầu dây bên kia lại truyền đến một giọng nữ quen thuộc—Hạ Viên Viên. Giọng cô ta lạnh nhạt, mang theo ý cười chế giễu: “Chứ đâu phải chạy đi đầu thai, cần gì gấp thế?” Tôi gào lên vào điện thoại: “Sao tôi không gấp được?!” “Người nằm trên xe cứu thương là mẹ của Cẩn Xuyên!” “Bà ấy bị xuất huyết não, nếu không đến bệnh viện ngay, sẽ bỏ lỡ thời gian vàng để cứu sống!” Nhưng chồng tôi lại tức giận mắng ngược lại: “Cố Tang Du, cô điên rồi à?!” “Tôi chỉ đang ăn cơm với Viên Viên, mà cô dám rủa mẹ tôi chết?!” “Tôi cứ không nhường đường đấy!” Không chỉ không nhường— Anh ta còn liên tục cản trở xe cứu thương trên đường. Cuối cùng, mẹ chồng mất ngay trên xe cấp cứu. Chồng tôi và Hạ Viên Viên vào tù. Còn tôi— Thay anh ta tiếp quản toàn bộ sản nghiệp của mẹ chồng và gia tộc.

Tình Yêu Không Tha Thứ

Tình Yêu Không Tha Thứ Tình cờ nghe thấy âm thanh ái muội phát ra từ phòng vị hôn phu.“Anh, anh chỉ yêu em thôi, đúng không?”Thẩm Tuấn thở dốc, giọng đầy kìm nén.“Anh chỉ yêu em. Đợi cô ta sinh con xong, anh sẽ xử lý cô ta.”Giọng cô gái dịu dàng nhưng nguy hiểm đến rợn người.“Anh à, hãy ở lại địa ngục với em mãi mãi đi.”Thì ra, hắn đã sớm lén lút qua lại với cô em gái nuôi ít nói, trầm lặng suốt nhiều năm.Hắn chìm đắm trong thứ tình cảm bệnh hoạn, sai trái đó, không cách nào thoát ra được.Tôi khẽ nhếch môi, lặng lẽ quay đi.Bọn họ muốn ôm nhau trong bóng tối? Tôi sẽ khiến Thẩm Tuấn phải nhìn thấy ánh sáng.Nếu hắn từng thật sự được yêu thương, từng trải qua tình thân, tình bạn, tình yêu đúng nghĩa, từng nhìn thấy thế giới rộng lớn ngoài kia…Liệu hắn còn có thể chấp nhận sống mãi trong góc tối ẩm mốc ấy không?Tôi rất mong chờ.

Ngày Anh Quay Lại Trời Lại Hửng Nắng

Ngày Anh Quay Lại Trời Lại Hửng Nắng Tôi lấy ảnh bạn trai cũ làm hình nền máy tính. Thầy hướng dẫn nhìn thấy, im lặng một lúc. “Em quen người này à?” Tôi không nghĩ ngợi gì, buột miệng đáp: “Đây là bạn trai em.” Hôm sau, thầy nhiệt tình mời tôi đến nhà ăn cơm. Vừa mở cửa, tôi và… Giang Nhượng nhìn nhau chết trân. “Con trai à, ba đưa bạn gái con về rồi đây.” Tôi nhìn quanh xem có cái lỗ nào để chui không. Năm đó rõ ràng là tôi đá anh ta cơ mà…

LỠ CÓ CON VỚI ẢNH ĐẾ

Tôi và ảnh đế là cặp đôi nổi tiếng trong giới giải trí với việc không đội trời chung.Trong một buổi tiệc tối của thương hiệu, cả hai đều không ai chịu nhường ai.Rồi chẳng biết sao, uống uống vài ly, chúng tôi lại lăn lên giường cùng nhau.Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi không biết phải đối mặt ra sao, thế là ôm con chạy ra nước ngoài phát triển sự nghiệp.Bốn năm sau, tôi dẫn con gái về nước trong sự chú ý của truyền thông.Ảnh đế dẫn người đến chặn tôi tại sân bay, nhướn mày cười nhẹ: “Con gái của tôi đúng là giống tôi thật.”Nhưng con gái lại chỉ tay vào anh ta và nói: “Mẹ ơi, đây không phải là chú ngốc trên TV mà mẹ hay nói không giữ nổi vợ con sao?”

TRÚC MÃ SIÊU CẤP ĐÁNG YÊU

Đi du học trao đổi về, bên cạnh thanh mai trúc mã lại xuất hiện một đóa hoa trắng nhỏ.Mỗi khi tôi và cậu ấy cãi nhau, cô ta sẽ vừa sợ sệt vừa dũng cảm chắn trước mặt bảo vệ cậu ấy: “Cô… cô quá đáng rồi! Cậu ấy đâu phải là con chó của cô!”Tôi kiêu ngạo hất cằm nhìn trúc mã: “Hửm?”Trúc mã không biểu cảm, gạt cô ta sang một bên, đôi mắt sâu thẳm nhìn tôi: “Gâu.”

HỌC Y BỊ TRỜI PHẠT

Gần đến kỳ thi cuối kỳ, tôi là một sinh viên y khoa.Thực sự không hiểu nổi mấy câu hỏi về bệnh, tôi lên mạng đặt đại một lịch khám, giả làm bệnh nhân để hỏi đáp án.Kết quả là bác sĩ nhận ra mánh khóe của tôi và muốn trả lại tiền.Tôi chỉ còn cách dùng kế khích tướng, buông một câu: “Bác sĩ, hay là anh không biết làm thật?”Bên kia im lặng rất lâu, quả nhiên gửi lại cho tôi một loạt đáp án.Tôi vui như mở hội, vội vàng chép hết xuống.Hôm sau, khi nộp bài, giáo viên bật cười nửa ngày, vỗ vai một anh đẹp trai bên cạnh: “Cái đứa sinh viên ngốc hôm qua bị chẩn đoán mắc hơn hai mươi loại bệnh, chẳng phải là nó đây à.”

LỠ NHẦM BÉ CƯNG LÀ SẾP TỔNG

Tôi vô tình nhầm một tin nhắn của ông tổng nào đó là của chị mình, mở miệng ra đã gọi:“Bé cưng ơi~”Đối phương trả lời:【…Em chắc chắn là muốn gọi tôi như vậy à?】“Tất nhiên rồi! À mà, nên gọi là bé bự hay bé nhỏ đây ta?” Hehe, không biết là chị mình hay thằng cháu đang cầm điện thoại nữa?【…Vậy gọi bé bự đi.】“Ồ, thì ra là bé bự~ Bé bự ơi, anh thấy bộ đồ bơi này của em đẹp không? Phía trước có hơi bị chật quá không?”Chị tôi còn chưa kịp trả lời, thì tôi nghe đồng nghiệp hét lên:“Tổng Lục chảy máu mũi trong văn phòng rồi nè!”

LỪA GẠT MẸ CỦA THÁI TỬ GIA

Mẹ của Thái tử gia ở Bắc Kinh luôn dùng tiền để đuổi những cô gái xinh đẹp đeo bám xung quanh anh ấy. Tôi nhìn thấy mà cảm thấy ganh tị không thôi.Để mẹ anh ấy cũng dùng tiền đuổi tôi đi, tôi quyết định theo đuổi anh ấy, và còn tạo ra cho bà ấy cảm giác rằng chúng tôi đang hẹn hò với nhau.Quả nhiên mẹ anh ấy liền bị mắc lừa. Bà ấy đưa tiền cho tôi và yêu cầu tôi tránh xa con trai bà ra.Sau một thời gian xa cách Thái tử gia, mẹ anh ấy rất hài lòng và trả cho tôi số tiền còn lại.Nhưng, khi tôi cầm lấy thẻ ngân hàng, một bàn tay dài thon đè lên tay tôi.Thái tử gia lạnh lùng nhìn tôi, nhếch mép cười khẩy: “Bảo sao tự dưng lại không đeo bám nữa.”Anh ấy cúi sát người xuống, ghé vào tai tôi thì thầm: “Dám đùa giỡn tôi? Chán sống rồi sao?”