Trang chủ Thể loại Hiện đại

Hiện đại

Thử Thách Sinh Nở Của Chị Gái

Thử Thách Sinh Nở Của Chị Gái Trước khi cưới, chị gái tôi dẫn anh rể đi trải nghiệm mô phỏng cảm giác đau đẻ bằng điện giật. Bề ngoài thì nói là để anh hiểu được nỗi đau mà phụ nữ sắp phải chịu, để sau khi kết hôn còn biết thương vợ hơn. Tôi biết trò đó có rủi ro, nên đã tốt bụng ngăn chị lại. Về sau, cuộc hôn nhân của chị tan vỡ, và chị đổ hết lỗi lên đầu tôi. “Tại mày không cho tao giật hắn! Sau cưới hắn chẳng thèm nghe lời gì cả!” “Đồ tiện nhân! Mày khiến tao sống không yên, thì mày cũng đừng mong sống yên ổn!” Trong cơn thịnh nộ, chị đ ẩ y tôi ngã lăn từ cầu thang xuống. Khi mở mắt ra lần nữa, tôi đã quay trở lại đúng thời điểm chị sắp bắt anh rể trải nghiệm đau đẻ bằng điện giật.

CHỒNG TÔI ĐẾN TỪ TƯƠNG LAI

Trong trường học gặp đối tượng đã lĩnh chứng, tôi cúi đầu giả vờ không quen biết, nhưng lại bị anh kéo vào góc tường, giữ chặt lấy tôi:“Không gọi chồng à? Dám lớn gan như thế, Vu Hứa Hứa.”

BẠCH NGUYỆT QUANG TRỞ VỀ NHƯNG TÔI VẪN Ở ĐÂY

Tôi là người thay thế cho Bạch Nguyệt Quang* trong lòng Chu Tri Đình. Một ngày nọ, Bạch Nguyệt Quang thật sự của anh ấy trở về nước.Tôi hiểu rõ, vai trò “thế thân” của mình nên đến lúc kết thúc rồi.Một tháng sau, hợp đồng mãn hạn.Tôi chủ động dọn khỏi biệt thự, mua một con mèo, chuyển đến căn hộ tầng trệt ở ngoại ô đã mua trước đó, chuẩn bị tận hưởng cuộc sống an dưỡng tuổi già.Không ngờ, sáng sớm hôm sau, lại “thu hoạch” được một con gà ướt mưa

Bà Nội Quyết Định Ly Hôn

Bà Nội Quyết Định Ly Hôn Vào ngày đại thọ 60 tuổi của bà nội, bà quyết định ly hôn. Lý do chỉ vì một chuyện tưởng chừng nhỏ nhặt: Bà giúp người khác nấu ăn trong tiệc cưới và nhận 200 tệ tiền công, nhưng ông nội đã tát bà trước mặt bao nhiêu người. “Bà chỉ nấu ăn thôi, mà dám đòi 200 tệ! Sao lại lòng dạ hiểm độc như vậy? Bà làm tôi mất mặt với cả làng rồi!” Người trong làng đều bảo ông nội là người tốt bụng, còn bà nội thì keo kiệt, hay tính toán. Sau khi ly hôn, mọi người khuyên ông nên xin lỗi, nhưng ông kiêu ngạo nói: “Bà ấy chẳng là gì khi không có tôi, nhiều nhất là một tháng, bà ấy sẽ quay lại thôi.” Thế nhưng, bà nội rời xa ông và dựa vào tay nghề nấu ăn để gây dựng sự nghiệp thành công ở thành phố lớn, trở thành một người nổi tiếng với hàng triệu người theo dõi, một bài quảng cáo cũng kiếm được mười vạn tệ. Bấy giờ, ông nội bắt đầu chạy theo, trông mong gọi tên bà: “Thục Phân, anh sai rồi, em quay về với anh đi.”

CON GÁI TÔI BỊ MẤT TÍCH

Chúng tôi đối diện nhau trong căng thẳng, thì bỗng nhiên một giọng nam từ ngoài cửa vang lên: “Tôi muốn về nhà, về… nhà, tại sao không cho tôi về nhà. Cô là người xấu, tôi không chơi với cô nữa.”Tiếng nói đứt quãng của một đứa trẻ tầm bảy, tám tuổi vang lên.Tôi không thể ngồi yên, liền đứng dậy và nhìn ra, thấy một cậu bé khoảng mười lăm, mười sáu tuổi đang giằng co với một phụ nữ mang thai, nhất quyết muốn đi về phía chúng tôi.Khi tôi thấy món đồ chơi trên tay cậu bé, tôi lập tức lao lên.Con gấu bông đó là tôi mua cho Nhuyễn Nhuyễn, con bé luôn mang theo bên mình.Tôi định giật lại, nhưng cậu bé cũng không màng đến người phụ nữ mang thai kia, mà dùng cả hai tay để giằng co với tôi.Không giành lại được, cậu bé hét lớn về phía người đàn ông râu ria: “Bố, bố, cô ấy xấu, đây là của con.”Tôi mạnh tay giật lại con gấu bông, cậu bé mất thăng bằng ngã xuống đất.Người đàn ông râu ria không giả vờ nữa, vội vàng lao lên ôm lấy con trai mình.Tôi phủi bụi trên con gấu bông, còn người phụ nữ mang thai thì định rời đi, nhưng Tăng Huệ đã nhanh chóng giữ cô ta lại.Cậu bé nằm trên đất không ngừng chỉ vào con gấu bông trong tay tôi: “Đó là của tôi, của vợ tôi.”Tôi hơi bất ngờ, còn người đàn ông râu ria thì vội bịt miệng cậu bé lại.Nhìn người phụ nữ mang thai đang cố thoát khỏi Tăng Huệ, tôi đột nhiên hiểu ra điều gì đó, liền tiến tới hỏi cô ta: “Nhuyễn Nhuyễn đâu? Nói mau!”

Gửi Nhầm Tin Nhắn Cho Thanh Mai Trúc Mã

Gửi Nhầm Tin Nhắn Cho Thanh Mai Trúc Mã Nửa đêm, tôi nhắn tin cho anh ta.【Có muốn đến nhà tôi xem Mimi không?】Tên độc mồm độc miệng kia ngập ngừng:【Em chắc chứ?】【Chắc chắn, mau đến đi!】Khi anh ta đến nhà, tôi hào hứng khoe con mèo hoang mình vừa nhặt được.“Nhìn này, Mimi! Siêu béo!”“…”Khuôn mặt vốn đang đỏ bừng của anh ta bỗng xanh mét.*Trong tiếng Trung, từ “咪咪” (Mimi) có hai nghĩa:Nghĩa thứ nhất: Tên mèo (cách gọi đáng yêu của mèo).Nghĩa thứ hai: Cách gọi ẩn ý chỉ vòng một của phụ nữ.

Kế Hoạch Yêu Em Từ Lâu

Kế Hoạch Yêu Em Từ Lâu Chị tôi gửi cho tôi loạt ảnh trai đẹp cơ bắp đầy mê hoặc.“Đây là em chồng chị, da trắng nõn, mặt mũi điển trai, có tám múi bụng, em có thể gả!”Tôi là kiểu người nông cạn vậy sao?Ừ thì… đúng là vậy thật!Chị tôi quả nhiên hiểu tôi vô cùng.Cưới về xong, hai vợ chồng tôi sống như vương như hậu, ngày ngày sung sướng đến mơ hồ.Cho đến khi cô thanh mai trúc mã của anh rể thổ lộ tình cảm với ảnh.Tôi và chị còn chưa kịp phản ứng, thì chồng tôi đã lao lên cào cấu hai người kia.“Đồ cẩu nam nữ! Hai người không muốn sống thì cũng đừng kéo tôi chớt chung! Hu hu hu, vợ ơi, em không thể bắt anh chịu tội lây được!”

Khi Tình Yêu Lên Tiếng

Khi Tình Yêu Lên Tiếng Năm Vệ Lan mất thính giác, tôi đã đề nghị chia tay. “Tôi không muốn bị một người điếc kéo xuống, chúng ta chia tay trong hòa bình.” Nhiều năm sau, Vệ Lan trở thành một tuyển thủ esports thiên tài và trở về sau khi giành chức vô địch. Tại buổi gặp mặt người hâm mộ, có một phóng viên hỏi anh có muốn tái hợp với người yêu cũ không. Anh nhìn tôi ở dưới, hạ thấp ánh mắt và chế nhạo: “Tôi chưa ngu ngốc đến mức đó đâu. Nhưng nếu đối phương không biết điều, đừng trách tôi không khách sáo.” Tối hôm đó, tôi bị anh giữ chặt dưới thân, cầu xin tha thứ. Anh thong thả tháo bỏ máy trợ thính, lười biếng nói: “Em nói gì vậy? Tôi không nghe thấy.”

Ánh Trăng Sáng Không Thuộc Về Anh

Ánh Trăng Sáng Không Thuộc Về Anh Năm tôi trở về nước, câu lạc bộ Viễn Hành đã nới lỏng quy chế thành viên. Cuối cùng, Triệu Cận Niên cũng có thể dẫn bạn gái nhỏ của mình vào. Cô ta cười tươi, tựa vào lòng anh ta. “Nghe nói cô vừa từ nước ngoài về? Đừng nói cô nghĩ mình là ánh trăng sáng trong truyền thuyết vừa về nước đấy nhé?” “Cô biết anh ấy yêu tôi thế nào không? Vì muốn cưới tôi, anh ấy đã quỳ trước cửa nhà tôi ba ngày để xin bố mẹ đồng ý.” Nhìn cô ta khoe khoang rằng thanh mai trúc mã không đấu lại tình yêu trời ban, tôi bỗng hơi hối hận. Tại sao tôi lại nhân nhượng, hạ thấp tiêu chuẩn để chiều lòng cái lòng tự trọng giả tạo của cô ta?

Từ Nhẹ Nhàng Sang Bùng Cháy

Từ Nhẹ Nhàng Sang Bùng Cháy Tôi và Tiêu Dương kết hôn chớp nhoáng. Hội chị em hỏi tôi rằng ngủ với một cựu đặc chủng thì thế nào. Tôi ậm ừ không trả lời nổi, vì thật ra… chưa từng ngủ cùng anh ta. Bọn họ liền đưa ra kết luận: Anh ta bị thương chỗ đó rồi. Tôi: “……” Tiêu Dương đè tôi xuống giường, nghiêm túc làm rõ: “Không bị thương, hoàn toàn bình thường. Tối nay em muốn kiểm tra kỹ một chút không?”

Sếp Ở Cạnh Nhà

Sếp Ở Cạnh Nhà Tối đến, tôi định xem phim tình cảm hôn hít đắm đuối, xem cả nửa ngày vẫn chưa thấy có tiếng còn tưởng loa nhà bị hỏng rồi. Một lúc sau, anh chàng bên cạnh nhà hét lên từ ban công: “Đừng có bật to lên nữa, phim con heo của cô đang kết nối Bluetooth với cái loa nhà tôi đấy!” Tôi sợ hết hồn, đành đi qua xin lỗi hắn lại vô tình chiếm luôn “tiện nghi” của hắn. Hắn nói tôi nhất định sẽ ch/ết rất khó coi với hắn, nghỉ rằng hắn chỉ giận quá nói bừa. Ai mà có ngờ…. Hắn là sếp lớn của tôi! Xin hỏi, bây giờ nên làm sao để xin lỗi hắn đây, cho hắn chiếm tiện nghi lại có được không vây? Tôi khờ luôn rồi!

Ly Hôn Đổi Vận

Ly Hôn Đổi Vận Tôi bị tai nạn giao thông và mất trí nhớ. Chồng tôi đề nghị ly hôn. Anh ấy nói rằng, chúng tôi gặp tai nạn trên đường đến Cục Dân chính để ly hôn. Tôi bình thản gật đầu: “Đã vậy thì, chúng ta đi thêm một chuyến nữa.” Hai tháng sau, anh ta đỏ hoe mắt tìm đến tôi: “Cho anh vay 2000 vạn (~70 tỷ), công ty sống lại rồi. Tụi mình sống tốt với nhau từ giờ nhé.” Tôi vung tay tát cho anh ta 2 cái: “Có bao giờ anh nghĩ đến khả năng… tôi chưa từng mất trí nhớ?” “Tôi chỉ là ước gì mình có thể quên đi việc từng yêu thứ ghê tởm như anh thôi!”

Thanh Mai Trúc Mã

Thanh Mai Trúc Mã Lúc tôi tỉnh lại, câu chuyện đã gần đi đến hồi kết. Nữ chính được tất cả mọi người yêu thương, bao gồm cả ba tôi, anh tôi và vị hôn phu của tôi. Còn tôi thì đang thoi thóp nằm trên giường bệnh trong bệnh viện. Ngay trước khi rơi vào trạng thái hôn mê, cái kết mà nguyên tác đã định sẵn cho tôi thì trước giường bệnh bỗng xuất hiện một người. Cậu thiếu niên ấy toát lên vẻ rạng rỡ đầy sức sống, ánh mắt ngông nghênh và kiêu ngạo. Cậu ta đứng đó, nhìn tôi từ trên cao xuống, với vẻ mặt vừa bất cần vừa trêu chọc: “Cậu quên tớ rồi à?” Cậu ta nói: “Thanh mai trúc mã sẽ không bao giờ phản bội. Lý Tô Diệp, tớ đến rồi, tớ sẽ đưa cậu trở lại, giành lại tất cả.”

Hơi Ấm Gia Đình

Hơi Ấm Gia Đình Hồi nhỏ, cả gia đình nhà tôi tự lái xe đi du lịch. Bố mẹ dẫn chị gái, em trai đi tham quan danh lam thắng cảnh, còn tôi bị bỏ quên trong xe bốn tiếng đồng hồ, suýt chết ngạt. “Ôi, chúng tôi quên mất con bé, cứ để con bé ở trong xe đợi chúng tôi là được.” Khi cảnh sát liên lạc với bố mẹ tôi, họ đã nói như vậy. Hai mươi năm sau, xảy ra động đất. Chị gái bế cháu trai, em trai dắt con chó của mình, bố tôi cầm sổ tiết kiệm với giấy tờ tùy thân. Cả nhà vội vã chạy trốn nhưng không ai nhớ đến mẹ tôi đang cảm lạnh ngất xỉu. Sau đó, mẹ tôi khóc gọi điện cho tôi. “Ôi, họ quên mất mẹ sao?” “Ngoan ngoãn ở nguyên chỗ đợi người khác đến tìm mẹ… hóa ra là không được sao?”

Bài Ca Ly Biệt

Bài Ca Ly Biệt Vào ngày sinh nhật lần thứ sáu mươi, chồng tôi đưa mối tình đầu của ông ấy là Trần Mạt Vân về nhà, người đã bị con cái bỏ rơi. Ông ấy nói: “Bà ấy đã bị những đứa con bất hiếu làm tổn thương, chẳng lẽ chúng ta không thể cho bà ấy một chút hơi ấm gia đình sao?” “Bà chẳng phải đang buồn vì không có việc gì làm sau khi nghỉ hưu sao? Vậy thì hai người có thể bầu bạn với nhau.” Ngay cả con gái tôi cũng lên tiếng: “Mẹ à, bây giờ đang thịnh hành chị em giúp đỡ lẫn nhau, mẹ cứ xem như giúp đỡ dì Trần đi!” Ngọn nến trên chiếc bánh sinh nhật sắp cháy hết. Tôi nhớ lại điều ước vừa mới cầu – Mong rằng quãng đời còn lại có thể tự do tự tại. Tôi không nói gì, chỉ lặng lẽ vào phòng thu dọn đồ đạc. Sáng hôm sau, tôi rời khỏi nhà. Vì không ai quan tâm đến tôi, vậy thì tôi cũng không cần phải bận tâm đến ai nữa. Tôi sẽ lập tức bắt đầu thực hiện điều ước sinh nhật của mình.

SỨA BIỂN VÀ ANH CHÀNG SỬA XE

Dạo này anh bạn hàng xóm của tôi, Lục Tiêu, lúc nào cũng khó chịu với tôi.Anh ta còn hay gắt gỏng với tôi nữa.Tôi hỏi bạn bè xem nên chung sống thế nào.Bạn tôi nói: “Đàn ông đều thích con gái chủ động, cậu phải tỏ ra có khí thế, chinh phục anh ta.”Tôi hiểu ngay và ghi nhớ trong lòng.Lần sau khi Lục Tiêu lại gắt lên với tôi, tôi dứt khoát hôn anh ta.Quả nhiên, anh ta bị dọa đến đỏ mặt, á khẩu không nói nổi câu nào.Tôi ngồi lên người anh ta, dữ dằn hỏi: “Anh… anh phục chưa?”Lục Tiêu mắt đỏ bừng, nghiến răng nói: “Không phục, có giỏi thì ngồi lên mặt tôi luôn đi.”

CHÚC DƯ CẬN BẠCH

Sau khi một lần nữa lên tiếng phủ nhận tin đồn yêu đương với kẻ thù không đội trời chung, tay săn ảnh thường xuyên bám theo tôi bỗng nhiên mất hút.Tôi nhắn tin hỏi hắn.【Hôm nay anh không đến à?】Hắn trả lời:【Chụp cô chán lắm, chẳng có gì hay ho để dựng chuyện, tôi đổi sang người khác rồi.】Thế mà chưa được bao lâu, hắn đã tung ra một đoạn video quay cảnh kẻ thù của tôi đi xem phim tôi đóng.Video bùng nổ.Hashtag #Giang Cận Bạch thầm yêu Chúc Dư nhảy thẳng lên top 1 hot search.Tôi lập tức tìm WeChat của tay săn ảnh, mỉa mai:【Ai bảo không dựng chuyện được? Cái này dễ quá mà.】Hắn đáp ngay không chớp mắt:【Tôi đâu có dựng, cậu ta đúng là thích cô mà.】Tôi: ?

Trọng Sinh Xong, Tôi Không Làm Bảo Mẫu Miễn Phí Nữa

Trọng Sinh Xong, Tôi Không Làm Bảo Mẫu Miễn Phí Nữa Tôi là một người giúp việc sống tại nhà, năm nay 58 tuổi. Ở kiếp trước, khi con dâu tôi mang thai, con trai tôi van xin tôi nghỉ việc về chăm sóc vợ nó. Tôi bảo có thể đưa tiền để họ thuê bảo mẫu, hoặc để mẹ vợ nó qua chăm. Nhưng con dâu lại nói tôi là “bảo mẫu vàng”, lại là bà nội ruột, chăm chắc chắn chu đáo hơn người ngoài. Nếu tôi không chịu thì sau này đừng mong gặp cháu, con sinh ra cũng sẽ không mang họ Trần nữa. Tôi đành miễn cưỡng ở nhà chăm cháu. Ai ngờ con gái tôi cũng cho rằng tôi thiên vị, đem luôn con mình gửi sang bắt tôi chăm cả hai đứa. Tôi dậy sớm, thức khuya, bỏ tiền bỏ công chăm lo cho cả hai nhà. Vậy mà đến khi tôi bị chẩn đoán ung thư, con trai và con gái tôi đều để mặc tôi sống ch .t tự lo. Tôi uất nghẹn qua đời trên đường đến nhà con trai. Không ngờ ông trời có mắt, cho tôi sống lại.