Hiện đại
Một buổi sáng, một tiếng gà gáy vừa kéo mặt trời từ đường chân trời phía đông, thành phố Thanh Dương đã đông đúc người qua lại.Lúc này, tại sân tập võ của gia đình Trần, một nhóm thành viên gia đình Trần đang tập luyện dưới ánh bình minh, từng luồng khí trắng nhẹ nhàng đi vào cơ thể, theo từng nhịp thở, từng đợt khí đục thải ra ngoài.Cạnh sân tập, trên bậc thềm ngồi một thiếu niên. Thiếu niên có gương mặt thanh tú, đôi mắt như hai dòng suối trong, sáng rực và tinh khiết; nhưng cơ thể thì hơi yếu ớt.Lúc này, thiếu niên đang chống cằm nhìn mọi người trên sân tập, trong lòng đầy ngưỡng mộ. Đột nhiên, cậu nhớ ra điều gì đó, nét mặt trở nên ảm đạm.Trong võ học, các võ giả sinh ra với linh mạch bị tắc nghẽn, cần tự tu luyện để thông suốt, và bước đầu tiên là khai linh. Điều kỳ lạ là, từ khi Trần Thanh Vân truyền cho Trần Thiên phương pháp tu luyện, Trần Thiên vẫn không thể khai linh. Võ giả tu luyện khai linh là cơ bản nhất, hầu hết mọi người đều có thể khai linh, chỉ là sớm hay muộn, nhưng ba năm rồi mà Trần Thiên vẫn không thể khai linh, điều này gần như chưa từng xảy ra.
Một Cuộc Đời Năm tám mươi tuổi, Thẩm Tri Lễ qua đời, chúng tôi đã sống bên nhau hơn năm mươi năm. Ông ấy nói mình bị vô sinh, nhưng trái tim chỉ thuộc về một mình tôi. Nhưng hóa ra ông ấy giữ mình trong sạch cả đời vì một người phụ nữ khác.
Dưới Ánh Đèn Cùng Anh Năm Vệ Lan mất thính giác, tôi đã đề nghị chia tay. “Tôi không muốn bị một người điếc kéo xuống, chúng ta chia tay trong hòa bình.” Nhiều năm sau, Vệ Lan trở thành một tuyển thủ esports thiên tài và trở về sau khi giành chức vô địch. Tại buổi gặp mặt người hâm mộ, có một phóng viên hỏi anh có muốn tái hợp với người yêu cũ không. Anh nhìn tôi ở dưới, hạ thấp ánh mắt và chế nhạo: “Tôi chưa ngu ngốc đến mức đó đâu. Nhưng nếu đối phương không biết điều, đừng trách tôi không khách sáo.” Tối hôm đó, tôi bị anh giữ chặt dưới thân, cầu xin tha thứ. Anh thong thả tháo bỏ máy trợ thính, lười biếng nói: “Em nói gì vậy? Tôi không nghe thấy.”
Hoa Nở Sau Mưa Năm 1985, đầu đông. Mạnh Phiến Nhiên khoác trên mình chiếc áo blouse trắng, gõ cửa rồi bước vào văn phòng bí thư chi bộ. “Báo cáo, tôi muốn xin giấy đăng ký kết hôn.” Bí thư Dương nhận ra đây chính là vị hôn thê của doanh trưởng Hạ, cười vui vẻ chúc mừng: “Bác sĩ Mạnh sắp có hỷ sự rồi, đến lúc đó nhớ cho chúng tôi được hưởng chút không khí vui mừng nhé.” Mạnh Phiến Nhiên gật đầu, mỉm cười. Nhưng trên tờ đơn xin kết hôn mà cô cầm về, ở mục tên chú rể, người cô viết xuống lại không phải là ba chữ “Hạ Chiêu Lãng”. Quả thật cô sắp kết hôn, nhưng chú rể của Mạnh Phiến Nhiên không phải là Hạ Chiêu Lãng, người mà cô hằng mong nhớ, mà là một người chưa từng gặp mặt, được gia đình sắp xếp hôn nhân ở thủ đô. Viết xong đơn, cô cẩn thận cất nó vào ngăn kéo sâu nhất. Trong đó vẫn còn ba trăm tệ mà cô đã dành dụm để làm sính lễ giúp Hạ Chiêu Lãng. Đôi mắt hạnh của cô thoáng tối lại, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười chua chát.
Chơi trò chơi thua, tôi bị ép phải xin thông tin liên lạc của anh chàng đẹp trai ngồi bàn kế bên.Quét mã, kết bạn xong, tôi phát hiện người này đã là bạn của tôi từ lâu.Mỗi năm vào dịp lễ tết hay sinh nhật đều có lời chúc từ anh ấy.Thời gian kéo dài suốt bảy năm.
Tôi và Thẩm Hoài Tự kết hôn vì lợi ích kinh doanh.Sau khi cưới, hai đứa ở riêng, ai lo cuộc sống của người nấy.Nhưng mỗi ngày, con chó của anh ta đều tha một món đồ của anh ta đến cho tôi.Ngày đầu tiên là cái gối.Ngày thứ hai là áo sơ mi.Ngày thứ tư, Thẩm Hoài Tự đứng trước cửa, mặt đầy bất lực:“Phòng anh bị dọn sạch rồi, cho anh tá túc chút được không?”
Tôi và một ngôi sao hàng đầu bị bắt gặp vào khách sạn, bức ảnh nhanh chóng lọt top tìm kiếm, cả mạng xã hội đều “ship” nhiệt tình.Thế nhưng, “thái tử” Tứ Xuyên – Trùng Khánh giận tím mặt, đăng bài:“Đây là vợ tôi! Đồ tiểu tam, chuẩn bị bị tôi phong sát đi!”Ngôi sao tội nghiệp lập tức cầu xin:“Anh rể, là em mà! Em vợ của anh đây!”Hỏng rồi, chồng tôi – người đang đi đào mỏ ở châu Phi, đã kết nối được mạng rồi.
Ngày hôm sau khi chia tay bạn trai, cô bạn thân gọi điện cho tôi: “Tớ hình như vừa thấy… anh ta cưới vợ rồi.”Một tiếng sau, tôi lết thân mình đang say bí tỉ, tóc tai bù xù, mang theo phong bì mừng cưới, ngồi ở hiện trường đám cưới.Tôi nghĩ chắc mình điên rồi, bỏ tiền ra chỉ để quậy phá.Giữa tiếng nhạc hôn lễ lãng mạn, tôi và mấy người bạn ngồi ở khu bàn “người yêu cũ” đều đỏ hoe mắt.Đến lúc cô dâu chú rể tới mời rượu, cô dâu khoác tay chú rể, uyển chuyển bước lại.Cô dâu nhìn thấy tôi, sắc mặt lập tức thay đổi.Tôi mỉm cười đứng dậy, đưa tay ra, “Chào cô, tôi là bạn gái cũ của anh ấy.” Mấy chữ đó đã xoay vòng trong miệng, chuẩn bị thốt ra.Chú rể bỗng bị cô dâu véo tai: “Anh không nói là anh không có người yêu cũ sao?”Khoảnh khắc đó, tôi và chú rể nhìn thẳng vào nhau.Cả hai đồng thời nói ra hai chữ: “Cô là ai?”Nhìn khuôn mặt vừa quen thuộc lại vừa xa lạ trước mắt, tôi nhận ra hình như… mình đến nhầm tiệc cưới rồi.Đúng lúc đó, cổ tay tôi bị ai đó kéo mạnh, cả người bị lôi sang một bên.Một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Em tới đây làm gì?”Tôi ngơ ngác ngẩng đầu lên, chạm phải một đôi mắt điềm tĩnh.Hôm nay anh ta mặc vest chỉnh tề, trước ngực cài một bông hoa, là người nhà của cô dâu chú rể.Ờm…Hình như tôi vừa phá hỏng đám cưới của anh trai sinh đôi của anh ấy.
Tôi đi chùa cầu nguyện trúng ba tỷ.Vừa ra khỏi cổng thì bị xe tông, được bồi thường ba nghìn.Nằm trên giường bệnh, tôi muốn khóc mà không ra nước mắt.Tên công tử nhà giàu đâm vào tôi thì nước mắt nước mũi tèm lem, sụt sịt nói: “Hu hu hu, em đừng xảy ra chuyện gì nhé, tôi sẽ chịu trách nhiệm mà…”Tôi: “Không…”Hắn: “Lúc nãy thấy em cầm hồ sơ xin việc, chắc chưa có việc làm nhỉ? Hay làm bạn gái giả của tôi đi, lương cao, việc nhàn, chủ yếu để ứng phó với gia đình.”“Lương tháng 100 triệu.”Tôi lập tức quay xe: “Dạ vâng, nô tài sẵn sàng phục vụ ạ!”
Tái Ngộ Tôi đã biến mất suốt ba năm, và trong suốt ba năm đó, Giang Yến không ngừng tìm kiếm tôi. Lần gặp lại, là khi tôi giả làm bạn gái của em trai trong buổi tụ họp bạn học của nó, để giúp nó giữ thể diện. Khi nhìn thấy tôi gắp thức ăn cho em trai, anh ta ghen đến phát điên, nở nụ cười lạnh, trước mặt mọi người cố ý khiến tôi bẽ mặt: “Già rồi mà còn ăn cỏ non, Hứa Nhiễm, cô không biết xấu hổ à?” Tôi nhìn về phía cô gái đang nắm chặt vạt áo anh ta, ánh mắt ngơ ngác như nai con, giống hệt tôi của ngày xưa. Tôi cố kiềm chế cánh tay đang run rẩy, gắng gượng bình tĩnh, nhẹ nhàng vuốt má em trai: “Cỏ non ngon mà.” “Anh cũng thấy thế, đúng không?”
Diều Giấy Cũ Tôi đã trọng sinh rồi. Năm 2001. Mẹ vẫn còn sống. Ba vẫn chưa trở nên u uất, lặng lẽ. Chiếc răng sâu của tôi vẫn còn đau. Chú chó hoang A Mao ở góc phố vẫn còn giành giật khúc xương. Cô bạn thân đi vệ sinh cùng – Mỹ Mỹ bất ngờ đưa que kem ra trước mặt tôi: “Ăn nhanh đi, ăn xong còn nhảy dây.” Sau giờ tan học, quanh dãy nhà cấp bốn vẫn là đám bạn nghịch ngợm chơi đùa cùng nhau, chưa ai rời xa. Tuổi thanh xuân mà tôi đã mãi mãi đánh mất… Đã quay trở về. Ai đó đẩy tôi một cái, tiếng của bạn cùng bàn vang bên tai, ngân nga như một câu hát tuổi thơ: “Này, cậu nói xem, lớn lên sẽ như thế nào nhỉ?”
Chết Mày Chưa? Cho Mày Chừa Con bé con nuôi của tôi đậu đại học xong thì ba mẹ ruột của nó mò đến, đòi nhận lại con. Tôi ngăn cản, nhưng nó vẫn lén lút đi nhận. Cuối cùng, vì ba mẹ ruột, nó bày trò giết tôi. Nên, khi sống lại lần nữa, tôi lập tức trả nó về cho ba mẹ ruột. Kết quả, mới về đó được vài ngày, nó đã hối hận. Vì ba mẹ ruột đến tiền học đại học cũng không muốn bỏ ra cho nó. Vậy nên, nó cầu xin tôi nhận lại. Tôi cười khẩy: “Chỗ tôi không phải bãi rác tái chế.”
Bạn Đã Từng Thấy Ai Đó Gặp Báo Ứng Chưa? Ở nhà bạn trai, tôi tình cờ gặp lại dì út, người đã bị bắt cóc hơn 10 năm trước. Dì ấy không còn là nữ thần khoa múa dịu dàng nhẹ nhàng như trong ký ức nữa. Mà những kẻ từng hành hạ dì suốt từng ấy năm — Người đàn ông mặc vest chỉnh tề bắt tôi gọi là “Bác”. Bạn trai thì nhìn tôi đầy chân thành, quỳ xuống cầu hôn. Đứa em gái út nở nụ cười rạng rỡ, nhưng lại gọi dì là “mụ điên không có gia đình”. Tôi thề, tôi không cố ý bước vào cánh cửa kia.
Tổng Tài Là Đồ Nhát Gan Đêm trước ngày cưới, em gái tôi chuốc say Cầm Tri Lễ. Muốn gạo nấu thành cơm, phá hoại hôn lễ của tôi. Tôi thì chẳng hề hoảng loạn. Ngược lại, Cầm Tri Lễ – người đàn ông luôn lạnh lùng điềm tĩnh lại luống cuống. Anh ta đá một cú khiến người kia văng ra xa: “Vãi chưởng, ở đâu ra cái con nhỏ xấu hoắc vậy!” Nhìn thấy tôi, lại lập tức yếu ớt, tội nghiệp nói: “Bên ngoài đáng sợ quá, vợ ơi ôm ôm…”
Không Kết Hôn Yêu đương với Tần Chân sáu năm, hắn vô số lần đòi chia tay, nhưng lần nào tôi cũng khóc lóc, làm loạn, thậm chí còn dọa t/ự s/á/t để níu kéo. Ai cũng biết Tần Chân là một tên lăng nhăng chính hiệu, nhưng tôi lại là một cô gái ngốc nghếch, yêu hắn đến mức không thể sống thiếu hắn. Năm tôi tám tuổi, có người trong bàn tiệc đùa giỡn, nói tôi cũng không còn nhỏ nữa, hỏi Tần Chân có định chịu trách nhiệm với tôi không. Lúc ấy hắn đã say, bị ép đến mức không còn cách nào khác, bèn buột miệng nói sẽ cưới tôi. Nhưng tôi thì hoảng sợ. Yêu đương thế nào là chuyện của tôi. Nhưng kết hôn? Chuyện đó thì không.
Vãn Ý Tôi đã ch .t bảy lần. Lần nào cũng đúng vào ngày chồng tôi đưa ra đơn ly hôn. Anh ấy không yêu tôi. Bảy năm hôn nhân, cuối cùng cũng không địch lại nổi Bạch Nguyệt Quang vừa trở về nước. Hệ thống nói với tôi, nếu muốn sống, tôi phải thắng được cô ta. Sảy thai, thế thân, bị hãm hại… thủ đoạn của tôi ngày càng tàn nhẫn. Thế nhưng, khi con đường này sắp chạm đến đích, tỉ lệ cứu vãn cuộc hôn nhân đạt đến 99.99% — Tôi lại là người chủ động đưa ra đơn ly hôn.
Trúc mã của tôi chơi bóng rổ trong sân, còn tôi thì đứng ở bên ngoài sân cổ vũ, nhưng lại bị cậu ấy chê là quá ồn ào.Sau đó, khi bạn gái của trúc mã đứng ở bên ngoài hô hào cổ vũ, trúc mã liền tỏ vẻ lo lắng, nhắc cô ấy giữ giọng.Trong trận bóng rổ, ai cũng nghĩ tôi đến để cổ vũ cho trúc mã.Nhưng khi đối thủ ghi điểm, tôi lại reo hò chúc mừng.
Sau khi cưới một tên phản diện nghèo rớt mồng tơi.Anh ấy ngày nào cũng làm đến năm công việc chỉ để nuôi tôi. Còn tôi thì suốt ngày đề phòng anh ta. Giấu nhẹm chuyện mình có tài khoản ngân hàng mười chữ số. Cùng anh ta ăn mì gói, sống trong tầng hầm chật chội. Còn ôm đầu anh ta, giả vờ dịu dàng an ủi: “Không sao đâu anh, có em bên cạnh, mình cùng nhau vượt qua.”Nhưng vừa quay lưng là tôi tranh thủ lúc anh đi làm, ngồi trong nhà hàng Michelin ăn ngon uống sướng. Nằm trong biệt thự mới mua, bật điều hòa mát lạnh, hát karaoke xả stress.Một ngày nọ, đi dạo sau bữa tối, đi ngang bãi đậu xe. Tôi giả vờ xuýt xoa ngưỡng mộ chiếc siêu xe lấp lánh kim cương của mình, rồi thuận tay “tẩy não” chồng mình: “Anh yêu cố lên nha, em tin sau này anh sẽ đưa em ngồi vào ghế phụ chiếc xe này!”Phản diện thở dài một tiếng, cúi người nhặt chiếc chìa khóa Rolls-Royce tôi làm rơi, lặng lẽ nhét lại vào túi tôi, rồi cúi đầu hôn lên trán tôi một cái: “Ừ, vợ à, anh sẽ cố gắng hết sức.”
Tôi đang lái máy cày thì tông trúng chiếc Maybach của Trần Lẫm Xuyên, đúng lúc anh ta đang livestream:“Má nó, ai dám đâm xe ông, ông dám cưới người đó luôn!”Kết hôn được một năm, cuối cùng anh ta cũng lộ bộ mặt thật:“Tôi chịu đủ cái mùi phân gà trên người cô ta rồi. Con nhỏ nhà quê mãi cũng chỉ là con nhỏ nhà quê. Làm sao sánh nổi với người thành phố chứ.”Tôi là người thật thà, chưa bao giờ ép buộc ai điều gì.Ly hôn thì ly hôn.Sau này…Anh ta lái chiếc Maybach độ lại thành xe xúc phân, chạy suốt đêm về làng, đỏ hoe mắt quỳ trước cổng làng cầu xin tôi:“Mạch Tuệ, em có cần anh không, nếu cần, anh livestream bôi phân gà lên mặt làm mặt nạ luôn!”
Tôi đến bệnh viện nhổ răng khôn, bác sĩ là một anh chàng đẹp trai, nhìn còn thấy quen quen.“Đau không?”Thuốc tê vừa tiêm vào, tôi cố nhịn: “Không đau.”Anh liếc tôi một cái, giọng thờ ơ: “Với bạn trai cũ thì mạnh miệng được, chứ với bác sĩ thì không cần thiết phải thế đâu.”