Hiện đại

Tôi có một anh bạn thanh mai trúc mã.Anh ấy có một cô bạn gái rất thích lướt mạng xã hội, cô ấy thường hay đùa với anh theo những trend mới:“Chúc Quan Dự, anh lớn hơn em một tuổi đấy, sao lúc em vừa sinh ra, anh không đến thăm em?Anh có phải không yêu em không!”Anh ấy cười khổ, thuận miệng đáp lại trò đùa của bạn gái, rồi quay đầu nhìn người chú trầm ổn, nghiêm túc của mình ở bên cạnh:“Chú à, nếu là chú, chú sẽ trả lời thế nào?”Người chú thường ngày lạnh lùng của anh đáp:“Chú đã đến thăm rồi. Không chỉ thăm, hồi nhỏ chú còn bế cô ấy nữa.”Nói xong, ánh mắt chú ấy chậm rãi nhìn về phía tôi.

Hot Boy Và Chị Gái Yêu đương tình chị em được nửa năm, tôi đã tiêu gần 500 triệu cho cậu ta. Nhưng cậu ta chẳng bao giờ dẫn tôi ra mắt bạn bè, cũng giả vờ độc thân ở trên vòng bạn bè. Chỉ vì tôi lớn hơn cậu ta tám tuổi, cậu ta chê tôi già. Một ngày nọ, bạn trai quên tắt cuộc gọi. Tôi nghe thấy bạn cùng phòng là hot boy của cậu ta đang bình phẩm về tôi: “Lớn hơn tám tuổi, chó cũng không thèm yêu.” Tốt thôi, tôi ghi nhớ giọng điệu lạnh lùng đó. Sau này, vào một buổi chiều bình thường. Anh chàng hot boy chặn xe tôi lại, cầu xin tôi giúp đỡ. Tôi nói: “Giúp cậu cũng được, nhưng cậu phải làm chó trước đã.” Hot boy: ? Lúc này, hot boy ngây thơ vẫn chưa biết. Ngày hắn bị chị gái hành hạ, đã không còn xa.

Vãn Ý Tôi đã ch .t bảy lần. Lần nào cũng đúng vào ngày chồng tôi đưa ra đơn ly hôn. Anh ấy không yêu tôi. Bảy năm hôn nhân, cuối cùng cũng không địch lại nổi Bạch Nguyệt Quang vừa trở về nước. Hệ thống nói với tôi, nếu muốn sống, tôi phải thắng được cô ta. Sảy thai, thế thân, bị hãm hại… thủ đoạn của tôi ngày càng tàn nhẫn. Thế nhưng, khi con đường này sắp chạm đến đích, tỉ lệ cứu vãn cuộc hôn nhân đạt đến 99.99% — Tôi lại là người chủ động đưa ra đơn ly hôn.

Sau khi người yêu cũ của Tần Tấn quay về, anh ấy nói chia tay với tôi.Hôm tôi dọn đồ rời đi, anh ngồi trên ghế sofa, bình thản nhìn tôi thu dọn hành lý, sau đó còn tiễn tôi ra cửa, đưa tôi lên xe.Như một người bạn bình thường, anh hỏi:“Em còn muốn yêu đương không? Có cần anh giới thiệu ai cho không?”Tôi đáp: “Ừ, được thôi.”Nụ cười của anh khựng lại đôi chút, rồi tùy tiện đưa tôi một tấm danh thiếp.Người đó… là đối thủ mạnh nhất nhưng cũng là đồng minh của anh.Về sau, có một đêm khuya, tôi bị người đàn ông kia hôn đến mức tay chân mềm nhũn.Nhưng ngay trước cửa nhà, tôi va phải Tần Tấn.Anh nhìn chằm chằm vào đôi môi tôi, rõ ràng đã quên mất chuyện tấm danh thiếp kia, chỉ lạnh lùng cười:“Tốt nhất đừng để anh biết là thằng nào làm.”

Vào kỷ niệm mười năm ngày cưới của chúng tôi, Thiệu Văn Thanh ngoại tình.Anh ta dẫn theo hai đứa con của người phụ nữ đó đến trước mặt tôi, nói rằng bọn trẻ đáng thương, cần một người cha.Con gái tôi van xin tha thiết, nhưng anh ta vẫn không thay đổi.Tôi không dây dưa, dẫn con gái rời đi. Vì sợ con gái bị ức hiếp, tôi đã không tái hôn.Nhiều năm sau, con gái gặp được người tốt.Cháu gái của tôi cũng rất đáng yêu, tôi ngày ngày chăm sóc cho cháu, cuộc sống trôi qua hạnh phúc và yên bình.Đến khi tôi tròn 60 tuổi, con gái và con rể nói bận việc công ty, cháu gái cũng phải học thêm, hẹn hôm sau sẽ tổ chức tiệc mừng thọ cho tôi.Nhưng vào đêm đó, tôi lướt qua một video trong thành phố.Trong phòng bao sang trọng của khách sạn, tôi thấy con gái, con rể và Thiệu Văn Thanh, cùng hai đứa con của người phụ nữ kia. Sáu người họ quây quần bên nhau, hát bài chúc mừng sinh nhật cho người phụ nữ đó.Con gái tôi còn gọi bà ta là: Mẹ Tống.1Con gái tôi từng nói, sinh nhật 60 tuổi của tôi nhất định phải tổ chức lớn.Tôi bảo con đừng lãng phí tiền bạc.

Gia Đình Vực Thẳm Tôi đến làm bảo mẫu nhưng là để phá tan cái nhà này. Bà già thiên vị, chẳng thèm quan tâm đến con gái vừa sinh xong, suốt ngày chỉ biết giặt đồ lót cho con trai. Thằng con trai thì quá đáng, muốn vợ cũ mau chóng tái hôn để chiếm sính lễ và căn nhà. Đứa cháu trai thì tệ hại nhất, lén nhìn mẹ bé cho con bú, còn định đập chết đứa bé vì ghen tị. Từng âm mưu tính toán nhảy múa trên mặt bà mẹ trẻ, tôi đều nghiền nát hết! Chỉ cần tôi, bảo mẫu vàng, còn ở đây, đám người này đừng hòng giở trò!

Yêu Đương Nồng Nhiệt Sau khi tốt nghiệp cấp ba, tôi và người chú nhỏ trên danh nghĩa của mình đính hôn. Nhưng anh ta chỉ coi tôi như một đứa trẻ. Đêm tân hôn, tôi run rẩy đưa tay cởi cà vạt của anh ấy. Lại bị anh hất tay ra, cười nhạt đầy hờ hững: “Em nghĩ tôi đã cầm thú đến mức ngủ với cháu gái của mình sao?” Hôm sau, anh ta viện cớ công việc, bay thẳng ra nước ngoài. Hai năm sau, chúng tôi vô tình gặp lại trong một quán karaoke. Lúc đó, tôi đang bị một đàn anh tỏ tình công khai. Còn anh, tay cầm ly rượu, lười nhác dựa vào tường, chậm rãi thưởng thức màn kịch trước mắt. … Đêm hôm đó, tôi ngồi trong ghế sau chiếc Maybach, bất an không yên. Anh nâng cằm tôi, ánh mắt lạnh lùng nhìn tôi chằm chằm: “Là chính tay tôi nuôi lớn, em dám chạy theo người khác?”

Tái Sinh Chi Thẩm Thư Di Em họ tôi là kiểu thể chất dễ béo, dễ mang thai. Để giữ được trái tim ông chồng nhà giàu, nó dựa vào việc… mang thai rồi p/h/á th/ai để kiểm soát cân nặng. Ở kiếp trước, tôi từng khuyên nó nên biết quý trọng cơ thể mình, p/há t/hai nhiều sẽ ảnh hưởng tử cung. Nó mắng tôi bao đồng: “P/há th/ai là tiểu phẫu thôi mà, mày ghen tị vì tao dáng đẹp nên mới lấy được chồng giàu chứ gì?” Về sau, nó bị nhiễm trùng, phải cắt bỏ tử cung. Do phải dùng thuốc nội tiết, nó tăng cân vù vù đến 180 cân. Ngày chồng nó đòi ly hôn, nó quay lại đổ hết tội lên đầu tôi: “Nếu lúc trước mày ngăn tao lại, không cho ph/á th/ai, tao đâu đến mức này? Là mày hủy hôn nhân của tao, tao sẽ hủy cả cuộc đời mày!” Nó lên cơn điên, cầm d/ao đ/â/m tôi liên tiếp hơn chục nhát, khiến nội tạng tôi v.ỡ ná.t mà ch.t. May mà tôi được sống lại. Lúc tôi quay về, chính là khi nó đang nhờ tôi tính ngày rụng trứng để tiếp tục kế hoạch có thai rồi ph.á th.a.i.

“Mau lên Weibo mà xem! Cố Thanh Hàn vừa đăng bài! Ảnh cưới!”“Cái quái gì! Là Cố Thanh Hàn – nam thần lạnh lùng nghìn năm có một, chưa từng dính scandal kia á?”“Vợ anh ấy là ai?”“Cố Thanh Hàn kết hôn rồi? Đừng có đùa!”…Chỉ trong vài phút, Weibo sập hoàn toàn.Đám lập trình viên ôm đầu than trời:“Làm ơn báo trước một tiếng được không? Đừng có vừa lên là ném thẳng quả bom thế này!”

Bóng Dưới Ánh Đèn Đồng nghiệp của Giang Dịch gửi cho tôi một bức ảnh anh ta ôm thư ký, kèm theo một tin nhắn: “Để ý cô ta chút nhé, chị dâu.” Tôi không để tâm. Bởi vì Giang Dịch từng cho tôi xem ảnh chụp chung của công ty. Giữa một nhóm những cô gái xinh đẹp, thư ký của anh để mặt mộc, làn da vàng vọt, ngoại hình tầm thường đến mức không thể bình thường hơn. Anh cũng đã vô số lần phàn nàn với tôi: “Chưa từng thấy ai ngốc như vậy, việc gì cũng làm không xong.” “Nhìn bình thường đã đành, lại còn không biết trang điểm, ảnh hưởng hình tượng công ty.” Tôi vẫn còn nhớ rõ giọng điệu đầy chán ghét đó. Nhưng sau này, anh lại vì cô ta mà đánh nhau với vị hôn phu của cô ấy, bị giam 10 ngày.

Sát Ngôn Trong lễ cưới, tôi thì thầm một câu bên tai chồng mình. Sau khi nghe xong, anh ta sụp đổ hoàn toàn, n/hảy l.ầu t ự s.á t ngay tại chỗ. Sau khi anh ta ch .t, vô số người, bao gồm cả cảnh sát, đều hỏi tôi đã nói gì. Tôi luôn giữ im lặng. Năm năm sau, khi tôi rơi vào cảnh túng thiếu, có người tìm đến, hứa trả số tiền lớn để mua lại câu nói ấy. Hắn muốn biết rốt cuộc phải là câu nói kinh khủng thế nào mới có thể gi .t ch .t một con người. Khoảnh khắc đó, tôi vô cùng phấn khích. Người tôi chờ đợi bấy lâu, cuối cùng cũng xuất hiện rồi.

Nam thần mà tôi thầm thích từ thời cấp ba giờ đã trở thành streamer game.Tôi uống say, vào phòng livestream của anh ấy và tỏ tình nặc danh.“Lạc Gia Hà, cậu biết tôi thích cậu bao nhiêu năm rồi không? Thầm thích thật là mệt chết đi được!”Tỉnh rượu xong… tôi lên hot search.Lạc Gia Hà nhờ tôi mà fan tăng vượt ngưỡng triệu.Tại buổi họp lớp, tôi lại gặp nam thần.Cứ tưởng anh không nhận ra giọng mình.Ai ngờ anh bước đến trước mặt tôi, đẹp trai ngông cuồng:“Giang Xán, thầm thích mệt, vậy thích nhau hai chiều không mệt sao?”

Nhật Ký Của Trưởng Khoa Phụ Sản Tôi là bác sĩ chuyên khoa hiếm muộn, mỗi tuần khám hai ngày. Một ngày nọ, chồng tôi quỳ xuống cầu xin tôi, nhờ tôi chữa bệnh cho tình cũ của anh ta, Mạc Huệ Tình. Anh ta đích thân đưa cô ta đến, còn ân cần đỡ cô ta ngồi xuống, cứ như đang đi khám thai vậy. Tôi lật bệnh án, lạnh nhạt nói: “Niêm mạc tử cung quá mỏng.” Ngay lập tức, Mạc Huệ Tình đỏ mắt. Chồng tôi giận dữ quát: “Huệ Tình trong sạch, cô đừng có nói bậy!” Tôi liếc anh ta một cái, cười lạnh: “Niêm mạc tử cung mỏng không nhất thiết là do phá thai nhiều lần. Không cần phải chột dạ.” Tôi tiếp tục hỏi: “U nang hai bên buồng trứng. Hai người đã quan hệ bao lâu mà chưa có thai?” Chồng tôi trừng mắt mắng lớn: “Cô ấy bị chồng cũ bỏ vì không thể sinh con, cô không biết sao? Cô hỏi vậy là cố tình kích thích cô ấy à?” Tôi thực sự chưa từng thấy ai điên rồ đến mức này. Thấy không thể tiếp tục với một kẻ vô lý như vậy, tôi quyết định kết thúc cuộc khám bệnh. Trước khi gọi bệnh nhân tiếp theo, tôi thuận miệng hỏi câu cuối: “Hai người có chấp nhận làm thụ tinh ống nghiệm không?” Cả hai sắc mặt tái mét. Trước khi chồng tôi lại lên cơn hành hung bác sĩ, tôi bấm chuột gọi bệnh nhân tiếp theo: “Bệnh nhân tiếp theo!” Làm bác sĩ chuyên khoa vô sinh hiếm muộn, bệnh nhân đến khám hầu hết đều như đi một vòng trong nhà lao. Chồng tôi không chịu nổi cảnh Huệ Tình chịu khổ, thế là chạy khắp bệnh viện nổi điên với từng bác sĩ một. Mọi người đều tránh xa anh ta. Tôi cũng muốn tránh xa anh ta. Dù sao, kẻ gây náo loạn trong bệnh viện là đáng sợ nhất.

Rung Động Tuổi Mười Tám Yêu thầm cậu nhỏ trên danh nghĩa, nhưng lại sợ bị người lớn phát hiện, thế nên tôi đã đề nghị với anh một mối quan hệ bí mật. Tạ Chi Hành hừ lạnh một tiếng: “Bí mật cũng không được, tôi không thích con nít.” Nhưng khi thấy đàn anh cùng trường đợi tôi dưới nhà để hẹn hò. Tạ Chi Hành lại như phát điên, đẩy tôi vào góc cửa sổ tầng hai. Tiếng kêu rên bị nụ hôn của anh nuốt trọn, giọng nói khàn khàn của anh vang bên tai tôi: “Im lặng.” “Chúng ta đang yêu bí mật mà, nếu bị phát hiện thì phải làm sao?”

Thương Trường Là Chiến Trường Mẹ chồng đột ngột bị xuất huyết não, tôi vội vàng gọi cấp cứu. Nhưng ngay khi xe cứu thương đến ngã tư, một chiếc Maybach chặn ngay trước đầu xe, cứng rắn không chịu nhường đường. Tôi nhận ra đó là xe của chồng mình. Lập tức gọi cho anh ta. Nhưng đầu dây bên kia lại truyền đến một giọng nữ quen thuộc—Hạ Viên Viên. Giọng cô ta lạnh nhạt, mang theo ý cười chế giễu: “Chứ đâu phải chạy đi đầu thai, cần gì gấp thế?” Tôi gào lên vào điện thoại: “Sao tôi không gấp được?!” “Người nằm trên xe cứu thương là mẹ của Cẩn Xuyên!” “Bà ấy bị xuất huyết não, nếu không đến bệnh viện ngay, sẽ bỏ lỡ thời gian vàng để cứu sống!” Nhưng chồng tôi lại tức giận mắng ngược lại: “Cố Tang Du, cô điên rồi à?!” “Tôi chỉ đang ăn cơm với Viên Viên, mà cô dám rủa mẹ tôi chết?!” “Tôi cứ không nhường đường đấy!” Không chỉ không nhường— Anh ta còn liên tục cản trở xe cứu thương trên đường. Cuối cùng, mẹ chồng mất ngay trên xe cấp cứu. Chồng tôi và Hạ Viên Viên vào tù. Còn tôi— Thay anh ta tiếp quản toàn bộ sản nghiệp của mẹ chồng và gia tộc.

Đi ăn khuya với bạn thân, bạn trai thái tử gọi điện kiểm tra: “Em ở đâu?”“Chồng yêu, em sắp đi ngủ rồi.” Tôi trả lời qua loa.Bốp một cái, tôi bị vẩy người đầy rượu.“Xin lỗi nhé, hay để tôi giới thiệu mấy anh chàng đẹp trai cho cô, coi như xin lỗi.”Khi tôi nhìn thấy khuôn mặt của anh chàng đẹp trai, tôi nuốt nước bọt, thật sự là khá đẹp trai.Nhưng, anh chàng đẹp trai đó chính là bạn trai của tôi, Phú Duệ.

Mẹ tôi vì muốn tôi thoát kiếp độc thân mà dùng đủ mọi chiêu trò không tưởng.Vào ngày sinh nhật của tôi, bà ấy nhét một cậu thiếu niên ngây thơ vào phòng tôi và bảo tự “mở quà.”Mở xong rồi tôi mới nhận ra: tôi chỉ muốn mẹ tặng quà, nhưng mẹ lại muốn “tặng mạng” tôi.Hôm ấy, sau buổi tiệc sinh nhật, tôi uống say mèm mới về được đến nhà. Ngay lúc đó, mẹ gọi điện.“Quà mẹ để trong phòng con rồi, tự mở ra mà xem.”Mẹ nói gọn lỏn như vậy, khiến tôi cứ tưởng mình sắp nhận được chiếc túi xách hàng hiệu mới nhất.Kết quả—tôi nhìn thấy một cậu thiếu niên quấn mỗi chiếc khăn tắm, nằm im lặng trên giường.Cậu ấy đang quấn chiếc khăn tắm màu hồng của tôi, mà chân thì dài quá, khăn lại ngắn, khiến trên dưới đều “lộ hàng.”Tôi nuốt khan một ngụm nước bọt.“Mẹ… mẹ… mẹ chơi lớn thật đó, hết bao nhiêu tiền vậy?” Tôi cảm thấy mẹ chắc hẳn bị nhóm bạn nhảy quảng trường lôi kéo làm hư hỏng.“Con gái mẹ muốn gì, dù đắt bao nhiêu mẹ cũng mua cho.”Tôi…Chỉ vì dạo gần đây mẹ liên tục bắt tôi đi xem mắt, lần nào cũng thất bại, nên tôi buột miệng nói: “Con nguyện cả đời ăn chay xen lẫn mặn, chỉ cần ông trời ban cho một người bạn trai thôi!”Không ngờ mẹ lại để tâm thật.“Không phải chứ, mẹ, chuyện này không ổn đâu…”“Ngại gì, cho con thì cứ nhận.”Tôi nhìn lại cậu thiếu niên kia, da đầu tê rần, nhưng nghĩ đến cảnh thảm hại lúc họp lớp hôm nay, bị nhét đầy “cơm chó” mà tôi vẫn quyết định… chiếm lấy cậu ta.Không phải có câu “Mở chiếc nơ trên người cậu ấy” sao? Được thôi, thử xem!

Tôi vì làm đứt chuỗi hạt Phật mà Thái tử gia giới giải trí Bắc Kinh luôn mang bên người, liền leo thẳng lên hot search.Ai cũng biết Thái tử gia trong giới Bắc Kinh luôn đeo một chuỗi hạt Phật bên cổ tay, quý như bảo vật.Nghe nói năm đó anh ấy đã dập đầu hàng nghìn cái, từng bước khấn vái để cầu bình an. Đến mức tắm rửa cũng không tháo ra.Vậy mà giờ chuỗi hạt lại bị tôi kéo đứt. Ai cũng cho rằng tôi tiêu đời rồi.Chỉ có tôi mới biết, chuỗi hạt ấy là anh cầu bình an cho tôi năm đó.

Tổng Tài Lạnh Lùng Thầm Yêu Tôi Tôi vô tình nhầm WeChat của sếp thành tài khoản của chị quản gia. Mỗi ngày đều làm nũng, đáng yêu đòi tiền sinh hoạt phí. Trong lúc trốn việc trong buổi họp sáng, tôi tiện tay gửi một tấm ảnh selfie trong bộ váy quây gợi cảm: 【Đinh! Tiểu mèo hoang đã online, váy này 12.000 tệ, chuyển khoản đi nào~】 Ngay giây tiếp theo, bức ảnh giống hệt vậy bỗng hiện lên trên màn hình lớn của phòng họp. Sếp lạnh lùng vẫn giữ vẻ bình tĩnh, ngay lập tức kết thúc chế độ trình chiếu. Nhưng… vành tai anh đỏ đến mức sắp nhỏ máu, cúi đầu lặng lẽ nhắn lại: 【Ngoan, giờ anh đang bận, tan làm dỗ em có được không?】 Tôi: ???! Không phải chứ, con người ta… sao có thể gây ra tai họa động trời như thế này cơ chứ?!

Tại buổi tiệc cưới.Lương Quan liếc nhìn bàn tay tôi đang khoác lên cánh tay anh ấy.Giọng anh lạnh lùng: “Chỉ là liên hôn thôi, đừng giả bộ tình cảm.”Tôi không buông ra mà siết chặt hơn, giọng nhẹ nhàng:“Diễn thì diễn cho trót.”Nghe vậy, anh hất tay tôi ra, đầy vẻ chán ghét mà chỉnh lại tay áo.“Minh Thu, đã bốn năm rồi, đừng tưởng tôi còn chưa quên cô. Đừng có mơ nữa!”Về sau, khi tôi vật vã đau đớn trong phòng sinh,Y tá nói rằng người nhà đứng bên ngoài khóc đến mức thảm thiết, suýt ngất xỉu mấy lần rồi.