Hiện đại

Hội Chứng Thèm Khát Người Yêu Bạn cùng phòng của bạn trai tôi bị tai nạn giao thông, sau đó mắc chứng rối loạn nhận thức danh tính. Cậu ta cả ngày nhìn vào gương, tự gọi mình là “Tống Chỉ”. Nhưng đó rõ ràng là tên của bạn trai tôi. Không chỉ vậy, cậu ta còn nhầm tôi thành bạn gái mình, liên tục gửi những tin nhắn vượt quá giới hạn. Tôi lúng túng đưa bạn trai xem bức ảnh cơ bụng mà cậu ta gửi tới. Thế mà anh ấy lại bảo tôi nhịn thêm chút nữa: “Trì Bạch Hạc gặp tai nạn là do anh. Anh không có tiền bồi thường, em cứ coi như giúp anh dỗ cậu ấy đi.” Về sau, chỉ cách nhau một cánh cửa. Tôi thật sự không thể chịu nổi nữa. Tiếng khóc của tôi bị Trì Bạch Hạc nghiền nát.

Vô tình bắt gặp vị sếp lạnh lùng, cấm dục của tôi đang trốn trong văn phòng khóc sau khi đàm phán thất bại.Vì sợ rước họa vào thân, tôi nhanh chóng chạy thoát.Không lâu sau, tôi nhận được tin nhắn từ một người bạn trên mạng: “Hôm nay bị người mình thích nhìn thấy mình khóc, cô ấy có ghét mình không nhỉ?”Tôi đáp: “Không đâu, nước mắt đàn ông là chất kích thích phụ nữ. Cứ khóc vào lòng cô ấy đi.”Ba phút sau, sếp với đôi mắt đỏ hoe, bước hụt một cái, ngã thẳng vào lòng tôi.

Ngoại Tình Thì Cho Cút Tôi cứ ngỡ mình là người chiến thắng trong cuộc đời này. Từ nhỏ đã được cả nhà cưng chiều, cho dù là hôn nhân sắp đặt thì cũng gả vào nhà giàu có tiếng trong giới ở Bắc Kinh, là con dâu lớn của nhà họ Dư. Con trai lanh lợi, ba mẹ chồng hiền hòa. Trong các buổi tụ họp của giới nhà giàu, tôi luôn là người khiến người khác phải ghen tị. Vậy mà hôm nay, lại nhận được ảnh do con nhỏ kình địch Giang Duyệt gửi đến. “Ha ha ha, cô bị cắm sừng mà còn không biết à? Tới đây, tôi gửi thêm cho vài tấm nữa. Đàn ông chẳng có thằng nào ra hồn. Con trai cũng thế! Độc thân vui hơn nhiều nhé! Đúng là mong chờ ngày cô quay về hội độc thân đấy!”

Tỉnh Giấc Giữa PO Văn, Tôi Vả Sập Dàn Nam Chính Buổi tụ họp bạn bè, “nữ huynh đệ” của bạn trai mang sữa cho tất cả mọi người. Nhưng đến lượt tôi thì lại hết mất. Cô ta khoa trương kêu lên: “Aiya, đều tại tôi sơ suất mang thiếu một chai rồi. Em dâu sẽ không trách tôi chứ?” Tôi vừa định nói không sao cả thì bỗng nhiên nhìn thấy dòng bình luận hiện lên: 【Quả nhiên là bảo bối em biết chơi, nhiều năm rồi mới về nước, mà quà hội ngộ lại là sữa.】 【Sữa này rốt cuộc từ đâu ra, thật khó đoán quá~】 【Chú ý ánh mắt nam chính nhìn em gái bảo bối kìa! Sau này cô ấy chắc chắn khổ sở lắm đây, hehe…】 Lúc này tôi mới nhận ra mình đang ở trong một cuốn tiểu thuyết po, mà “nữ huynh đệ” kia chính là nữ chính. Chẳng bao lâu nữa, tất cả những người đàn ông trong phòng, bao gồm cả bạn trai tôi, sẽ trở thành những kẻ quỳ rạp dưới váy cô ta. Hiện tại, bạn trai tôi đang định đưa sữa của anh ấy cho tôi, nhưng lại bị “nữ huynh đệ” ngăn lại, nói rằng tôi không xứng để uống. Không khí trở nên căng thẳng, tôi khẽ mỉm cười, gật đầu: “Đúng là tôi không xứng thật.” “Dù sao tôi cũng bị dị ứng với sữa của đồ hèn hạ.”

Hôn Nhân Chôn Vùi Tình Yêu Lục Dương người xưa nay nổi tiếng là chính trực không gần nữ sắc, lại diễn một màn “anh hùng cứu mỹ nhân”. Anh đưa cô gái về biệt thự, giúp cô trả nợ, mở cửa hàng cho cô, nhưng chưa từng chạm vào. Chỉ mỗi ngày đến ăn một bữa cơm. Bạn bè không hiểu tại sao anh lại làm vậy. Anh chỉ nói: “Chỉ tham nửa ngày thảnh thơi của chốn hồng trần, về nhà tôi vẫn là người chồng tốt của Tư Niệm.”

Viên Viên Chuyển nhà tôi nhặt được một chiếc máy nghe nhạc cầm tay. Nó giống hệt chiếc máy nghe nhạc tôi đã tặng cho học bá Lục Từ bảy năm trước. Rất nhanh sau đó, trên nhóm chat của cư dân có thông báo: “Ai nhặt được một chiếc máy nghe nhạc cũ, làm ơn liên hệ để trả lại, tiền thưởng mười vạn tệ.” Mười vạn tệ cho một chiếc máy nghe nhạc cũ kỹ? Người này chắc chắn rất coi trọng chiếc máy này. Tôi nhìn địa chỉ người đăng tin, ngạc nhiên nhận ra đó chính là căn hộ đối diện nhà mình. Tôi không nhắn lại trên nhóm chat, chỉ mang thẳng sang gõ cửa. Và người mở cửa chính là học bá Lục Từ – người mà đã biến mất không dấu vết suốt bảy năm qua. Tại sao anh ta vẫn giữ chiếc máy nghe nhạc này? Chưa kịp hỏi, Lục Từ đã lạnh lùng giải thích, giọng điệu thản nhiên như thể không muốn tôi hiểu lầm: “Con chó nhà tôi rất thích nghe nhạc.” Ồ… ra là vậy à. Sau hôm đó, tôi nghe nói Lục Từ đã mua một con chó trong đêm.

Thiên Kim Giả Trong Nhà Tôi Con gái của bảo mẫu đến nhà tôi ở nhờ trong kỳ nghỉ hè Bố mẹ tôi vì nể tình bảo mẫu nên đối xử với cô ấy rất tốt, quan tâm hết mực. Cô ấy dần hòa nhập vào gia đình tôi, siêng năng, hiểu chuyện, miệng ngọt, tính tình cởi mở. Cô ấy thường xuyên nhờ tài xế nhà tôi đưa đi gặp bạn bè, bố mẹ tôi cũng vui vẻ đồng ý. Cho đến một ngày, tôi tan làm sớm, vô tình nghe thấy cô ấy ngọt ngào làm nũng với mẹ tôi: “Dì ơi, dù sao chị Băng Băng cũng chọn không sinh con mà.” “Chi bằng dì nhận con làm con gái nuôi đi, sau này con cưới anh họ của con, con của bọn con cũng coi như là người trong nhà, chẳng phải là quá tốt sao? Dì có cháu bế, gia đình càng thêm gắn kết!”

Ngày Anh Quay Lại Trời Lại Hửng Nắng Tôi lấy ảnh bạn trai cũ làm hình nền máy tính. Thầy hướng dẫn nhìn thấy, im lặng một lúc. “Em quen người này à?” Tôi không nghĩ ngợi gì, buột miệng đáp: “Đây là bạn trai em.” Hôm sau, thầy nhiệt tình mời tôi đến nhà ăn cơm. Vừa mở cửa, tôi và… Giang Nhượng nhìn nhau chết trân. “Con trai à, ba đưa bạn gái con về rồi đây.” Tôi nhìn quanh xem có cái lỗ nào để chui không. Năm đó rõ ràng là tôi đá anh ta cơ mà…

Kỳ Hàn là một công tử phong lưu đào hoa nổi tiếng.Anh ấy luôn đối xử rất tốt với mỗi cô bạn gái của mình. Họ muốn gì thì anh đều đáp ứng, ngoại trừ việc kết hôn.Mọi người đều biết, ngày đó anh đã chia tay với mối tình đầu trong sự đau khổ và tiếc nuối. Đến giờ vẫn chưa nguôi ngoai nên không thể tiến xa hơn với bất kỳ cô gái nào khác.Đến tháng thứ năm tôi và anh ấy ở bên nhau, gia đình tôi hối thúc chuyện cưới xin dữ dội.Tôi đành phải nói lời chia tay anh ấy:“Nghe nói mối tình đầu của anh cũng sắp về rồi, chúc mừng nhé! Còn chuyện giữa hai chúng ta, xem như thôi vậy! ”Anh chỉ mỉm cười rồi đáp: “ Được.”Tối hôm đó, bạn bè của anh tổ chức tiệc độc thân cho anh.Bữa tiệc rất lớn và náo nhiệt, có người nhắc đến tên tôi:“Anh Kỳ, em vừa nãy hình như thấy Trình Sênh, bên cạnh cô ấy còn có một người đàn ông, trông đẹp trai lắm.”Lời vừa dứt, mọi người bắt đầu bàn tán, ồn ào cả lên.Thế nhưng, Kỳ Hàn đột nhiên nổi giận, dập tắt điếu thuốc trong tay, cười lạnh:“Nói muốn ở bên nhau là cô ấy, nói chia tay cũng là cô ấy.“Trên đời này làm gì có chuyện tốt như thế?”

Cậu bạn thanh mai trúc mã của tôi thích cô gái lớp bên.Cậu ta vì cô gái đó mà đánh nhau, dính vào đủ thứ thói hư tật xấu.Thậm chí còn giúp cô ấy gian lận, thi được hạng nhất toàn khối, lấy mất học bổng vốn dĩ thuộc về tôi.Sau kỳ thi đại học, cậu ta ngậm điếu thuốc, đứng ở góc cổng trường.Khi tôi đi ngang qua, cậu ta đưa tay kéo tay áo tôi lại.Giọng cậu ta khàn khàn: “Trước đây đã hứa sẽ thi cùng một trường đại học, là tớ không làm được… Cậu có thể… nhìn tớ thêm một lần nữa được không?”

Khi Nữ Phụ Chỉ Thèm Thân Xác Của Nam Phụ Thâm Tình Trong một buổi tụ họp, nam thần trường đột nhiên tỏ tình với tôi. Còn chưa kịp trả lời, trước mắt tôi liền hiện ra một hàng… bình luận. 【Nữ phụ còn đang ngồi cười ngu đây này, nam thần đâu có thích cô ta, là do nữ chính sai đi quyến rũ đấy.】 【Nữ phụ đừng trách nữ chính, trách thì trách cô với nam chính dạo này thân thiết quá, làm nữ chính cảm thấy bị đe dọa thôi.】 Ánh mắt tôi lướt qua bờ vai rộng, cơ ngực rắn chắc, eo nhỏ, và cặp đùi vạm vỡ của nam thần. Nước mắt rơi… từ khóe miệng xuống. Tôi sao nỡ trách nữ chính chứ? Bình thường mấy món ngon thế này tôi có mơ cũng không ăn nổi. —

Thừa Bách Có người đào ra chuyện khi tôi còn học đại học, đã dựa vào tiền của gia đình, ép buộc ông trùm thương mại hiện nay là Tạ Thừa Bách phải ở bên tôi. Nữ minh tinh nổi tiếng tự tay lên tiếng trên Weibo: “Mọi chuyện đã qua rồi. Gặp phải người không tốt không phải là lỗi của Tạ Thừa Bách.” Cộng đồng mạng vừa khen cô ta xinh đẹp, lại còn tốt bụng, và cho rằng cô ta và Tạ Thừa Bách là một cặp trời sinh, vừa ngồi đợi tôi bị Tạ Thừa Bách trả thù. Họ không biết rằng, người mà họ đang nói đến, Tạ Thừa Bách, đang nhìn tôi với đôi mắt đỏ hoe, yêu cầu tôi vuốt ve anh: “Vợ à, em đã không để ý đến anh suốt ba mươi bảy phút rồi. Em không yêu anh nữa phải không?”

Tôi là người con gái mà Tống Cẩm – vị thiếu gia quyền lực nhất Cẩm thành luôn xem như bạch nguyệt quang trong lòng.Lý do tôi ban chút ít sự quan tâm cho anh ta là vì kiếp trước, tôi đã bị vị hôn thê của anh ta – Giang Nhược bắt nạt đến chết.Với kế hoạch tỉ mỉ của tôi, cuối cùng Giang Nhược đã phải đến cầu xin tôi trả lại Tống Cẩm cho cô ta.Tôi yêu cầu trợ lý ném mười con lươn sống vào mặt cô ta, rồi lạnh lùng nói: “Nuốt sống hết đi, tôi sẽ trả lại anh ta cho cô thôi.”

Nữ Phụ Đỏng Đảnh Và Anh Thợ Sửa Xe Mặt Lạnh Để trốn hôn, tôi dọn đến ở nhờ nhà nam chính. Nửa đêm, tôi gõ cửa phòng anh ta. “Tôi muốn ngủ trên giường anh.” Thịnh Tiêu liếc qua vết hằn đỏ do ga trải giường rẻ tiền để lại trên da tôi, ánh mắt trầm xuống: “Đại tiểu thư à, trong nhà chỉ có hai cái giường, cô chắc chắn muốn ngủ phòng tôi?” Tôi vừa định gật đầu thì dòng bình luận hiện lên trước mắt: 【Nữ phụ đúng là phiền thật, suốt ngày gây rối cho nam chính. Sau này nam chính phát đạt, vừa gặp đã yêu nữ chính, còn nữ phụ thì hãm hại bất thành, bị ném vào núi rồi mới biết điều lại.】 Tôi nhếch môi, đối diện ánh mắt của Thịnh Tiêu: “Anh thấy… tôi đang gây rối cho anh à?” Anh bật cười khẽ: “Không có chuyện đó đâu.” Thế nhưng sau này… Cũng chính trên chiếc giường ấy. Thịnh Tiêu giữ chặt mắt cá chân tôi, kéo tôi vào lòng, hôn đi giọt nước mắt nơi khóe mắt. “Đại tiểu thư, em thích bị tôi ‘gây rối’ như thế này không?”

Tôi Không Cần Sự Cứu Rỗi Của Bất Kỳ Ai Hứa Lâm Xuyên vì cô thư ký mới mà đốt một màn pháo hoa hết 100 vạn (~3,5 tỷ). Anh ta còn không quên nhắn tin cho tôi: 【Vãn Tinh, đợi đến kỷ niệm 10 năm kết hôn, anh sẽ tặng em một màn pháo hoa thật đẹp.】 Đó là điều tôi đã ước 10 năm trước. Khi đó nghèo, sau khi đăng ký kết hôn, chúng tôi chỉ thắp vài cây pháo que. Giờ nhìn màn pháo hoa rực rỡ trên bầu trời, tôi lật lại video công khai yêu nhau năm xưa, chụp màn hình đăng lên vòng bạn bè: 【Kết cục, đều như vậy cả.】 Tối hôm đó, Hứa Lâm Xuyên không về nhà. Hôm sau, tôi gửi nhanh cho anh ta một bản thỏa thuận ly hôn. Kèm theo đó, là một lá thư gửi chậm từ mười năm trước. Trên đó, chính tay Hứa Lâm Xuyên từng viết: 【Hôm nay, có yêu Vãn Tinh nhiều hơn một chút không?】

Sáu Năm Bội Bạc Cố Trạch Ngôn đi họp ở Hải Nam, tôi chuyển tiền cho anh ấy, nhờ mua giúp một lọ kem mắt ở cửa hàng miễn thuế. Anh ta nói mình không có thời gian. Thế mà lại cẩn thận chọn cho Lâm Dao một lọ kem đen Helena, còn nói: “Đàn anh tặng em đấy, dạo này thức đêm làm dự án, sắc mặt kém quá.” Tôi chia tay. Sau đó anh ta mua cho tôi mười lọ Estée Lauder, quỳ dưới mưa lớn cầu xin tôi tha thứ. Tôi mỉm cười từ chối: “Không cần đâu, tôi xứng đáng với loại mỹ phẩm tốt hơn.” “Cũng xứng đáng với người tốt hơn.”

Dạo này anh bạn hàng xóm của tôi, Lục Tiêu, lúc nào cũng khó chịu với tôi.Anh ta còn hay gắt gỏng với tôi nữa.Tôi hỏi bạn bè xem nên chung sống thế nào.Bạn tôi nói: “Đàn ông đều thích con gái chủ động, cậu phải tỏ ra có khí thế, chinh phục anh ta.”Tôi hiểu ngay và ghi nhớ trong lòng.Lần sau khi Lục Tiêu lại gắt lên với tôi, tôi dứt khoát hôn anh ta.Quả nhiên, anh ta bị dọa đến đỏ mặt, á khẩu không nói nổi câu nào.Tôi ngồi lên người anh ta, dữ dằn hỏi: “Anh… anh phục chưa?”Lục Tiêu mắt đỏ bừng, nghiến răng nói: “Không phục, có giỏi thì ngồi lên mặt tôi luôn đi.”

Sau Khi Biết Chồng Giấu Quả Thận Ở Đâu Kết hôn với Giang Nghiễn Trạch 20 năm, tôi mới biết trong cơ thể anh ta thiếu một quả thận. Mà quả thận đó đang ở trong cơ thể của Bạch Nguyệt Quang, Trần Lệ Vi của anh ta. “Đừng nói cho Lệ Vi biết, tôi sợ cô ấy cảm thấy áp lực, sẽ không tốt cho sức khỏe của cô ấy.” Bạn của anh ta cười mỉa mai: “Đã vậy thì sao không ly hôn rồi cưới luôn Trần Lệ Vi đi? Chồng cô ấy mất rồi mà.” Giang Nghiễn Trạch cúi đầu, ho khẽ vài tiếng, tự cười giễu bản thân: “Với cơ thể như thế này, cưới tôi thì được gì chứ! Tôi không muốn trở thành gánh nặng cho cô ấy. Hơn nữa, cô ấy không giống Chu Thanh Nhan, tôi không nỡ để cô ấy phải vì tôi mà xuống bếp nấu nướng!” Đôi mắt tôi đỏ hoe, nhìn chằm chằm vào hai túi đầy thuốc bổ trên tay. Tôi xoay người, ném thẳng chúng vào thùng rác.

Ở chợ đồ cũ, tôi tình cờ mua được cuốn nhật ký của học bá cấp ba Thịnh Tư Niên – người từng thầm thích tôi.Nhìn thấy tên anh ấy đứng đầu bảng xếp hạng đại gia, tôi cảm thán mình đã bỏ lỡ cơ hội lớn.Không ngờ, em trai của Thịnh Tư Niên lại gọi điện cho tôi.“Cô Giang, nghe nói cô mua được cuốn nhật ký của anh tôi, có thể trả lại được không?“Anh tôi đang nổi trận lôi đình vì tôi làm mất cuốn nhật ký, còn định gửi tôi đến sa mạc Sahara.“Biệt thự số 109 đường Yến Tây, cô mau mang nó đến đây, gấp lắm rồi, cứu mạng tôi với.”