Trang chủ Thể loại Hiện đại

Hiện đại

Mê Vụ

Mê Vụ Khi tôi bế con gái bị s/ốt cao đến b/ệ/n/h v/i/ệ/n, lại vô tình gặp lại bạn trai cũ ở phòng cấp cứu.Anh ấy liếc qua bệnh án, lạnh nhạt nói:“Chia tay ba năm, con gái ba tuổi?”“Lâm Giản,” Anh nhìn tôi với ánh mắt sâu xa, “Em mang thai được một tháng đã sinh rồi sao?”

Sau Khi Bị Bạo Hành Tôi Sống Lại

Sau Khi Bị Bạo Hành Tôi Sống Lại Tôi ch.t rồi, bị chồng tôi đ/á/n/h ch.t ngay tại chỗ. Sống lại một kiếp, tôi đến căn biệt thự sang trọng mà kiếp trước hắn và con giáp thứ mười ba mua chung. Ngồi trên ghế sofa da thật, tôi nhìn xuống hắn đang quỳ rạp dưới chân mình. “Lại đây, liếm sạch giày cho tôi.”

Một Câu Chuyện Dễ Thương

Một Câu Chuyện Dễ Thương Tôi ôm cái bụng bầu năm tháng đi khám thai, bác sĩ liếc nhìn tôi một cái rồi hỏi: “Cô đi tìm đàn ông khác rồi à?” Tôi sững người, lập tức nổi đóa: “Anh là bác sĩ thì khám bệnh cho đàng hoàng, đừng có bịa chuyện!” Hắn nhìn tôi một lúc lâu, rồi tháo kính xuống, đôi mắt đen thẫm như mực. Hắn bước đến trước mặt tôi: “Kiều Y, là tôi đây, Tống Tiêu.” Hắn đặc biệt nhấn mạnh hai chữ cuối, như đang cố nhắc tôi điều gì đó. Tống Tiêu… chết rồi… Chính là ông chồng tôi lấy vội trong một cuộc hôn nhân chớp nhoáng rồi mỗi đứa một nơi từ đó đến giờ. Hắn có vẻ rất thích biểu cảm vừa kinh ngạc vừa chột dạ của tôi, ánh mắt đầy vẻ trêu chọc như đang đợi tôi trả lời sao cho hắn hài lòng.

Ba Năm Không Danh Phận

Ba Năm Không Danh Phận Tập đoàn của Tịch Dự vừa ký hợp đồng với một nghệ sĩ mới. Nghe nói là anh đích thân mời về – người yêu cũ. Khi tôi đến tìm anh, hai người đang cười nói vui vẻ, trò chuyện vô cùng thân mật. Cô ấy hỏi: “Anh có đang yêu ai không?” Tịch Dự đáp: “Chưa.” Anh trả lời không chút do dự, thậm chí còn chẳng né tránh ánh mắt tôi. Tôi nghĩ lại, thấy anh nói đúng thật. Chúng tôi chỉ ngủ cùng nhau ba năm, chưa từng là người yêu.

Chúng Ta Từng Tốt Đẹp Biết Bao

Chúng Ta Từng Tốt Đẹp Biết Bao Khi mở cửa bằng chìa khóa, tôi chết lặng nhìn thấy đồ lót phụ nữ vương vãi trên sàn nhà. Tôi hiểu rõ tính cách của Cố Cảnh Tu—anh luôn gọn gàng ngăn nắp, từ trước đến nay chưa từng có thói quen bừa bãi như thế này. Tôi chỉ biết thở dài trong im lặng. Từng món đồ một, tôi nhặt lên, gấp lại chỉnh tề rồi đặt lên sofa. Bình tĩnh pha cho mình một ly trà hoa cúc, tôi ngồi xuống, lắng nghe tiếng thở dốc mơ hồ vọng ra từ phòng ngủ, trong lòng như có gì đó vỡ vụn. Tôi lặng lẽ đếm trong đầu—sáu năm rồi, chúng tôi đã kết hôn được sáu năm. Vậy mà vẫn chưa vượt qua nổi cái gọi là “nguy cơ bảy năm”. Đáng tiếc thật. Chợt nảy ra một ý, tôi pha thêm một tách trà kỷ tử cho Cố Cảnh Tu, nghĩ một lúc rồi để lại một tờ giấy ghi chú: “Em qua chỗ Tống Bạc Giản, anh đừng lo cho em.”

Đừng Chọc Người Có Giấy Tâm Thần

Đừng Chọc Người Có Giấy Tâm Thần Mang thai chín tháng, em chồng say rượu định giở trò với tôi. Tôi vừa định báo c/ảnh s/át, mẹ chồng liền giật lấy điện thoại, bố chồng thì đập nát camera giám sát. Hôm sau, chồng tôi ch .t trên giường của tiểu tam, suýt nữa tôi đã cười đến rách miệng. Bà mẹ chồng không biết xấu hổ ấy còn đưa tiểu tam đang mang thai về nhà chăm sóc, trong khi mặc kệ tôi đang cận kề ngày sinh nở. Một tháng sau, tôi cầm theo giấy chẩn đoán bệnh tâm thần, xách cưa điện phá cửa phòng của bọn họ.

Một Mình Tiến Về Mùa Xuân

Một Mình Tiến Về Mùa Xuân Tôi đã thích Hứa Tấn Nam suốt 6 năm. Đến hôm nay, cuối cùng tôi quyết định buông bỏ. Chỉ vì trong ảnh bìa WeChat của anh, bỗng xuất hiện bóng lưng một cô gái đang ngắm hoàng hôn. Tôi nhìn dáng vẻ anh mỉm cười khi nhắc đến cô ấy, bỗng nhiên hiểu ra — Gần nước chưa chắc đã được trăng chiếu trước. Anh chưa từng xem tôi là một lựa chọn. Tôi không còn muốn yêu anh nữa. Và thực tế chứng minh, trăng có lặn, thì mặt trời vẫn sẽ mọc. Một người, cũng có thể bước đến nơi xuân về rực rỡ.

Cây Bút Ngày Thi Đại Học

Cây Bút Ngày Thi Đại Học Ngay trước khi chuẩn bị vào phòng thi, tôi phát hiện cây bút của mình biến mất. Đang định đi mua lại thì anh trai dúi vào tay tôi một cây bút: “Sớm biết em hay quên đồ, anh đã chuẩn bị sẵn cho em rồi.” Tôi cười nhận lấy cây bút, thì đột nhiên nhận được một tin nhắn. “Tôi là cậu của mười năm sau, tuyệt đối đừng dùng cây bút mà anh trai đưa cho cậu, đó là một cây bút có thể đổi điểm.” “Nó đã đổi điểm của cậu cho cô bạn thân Lan Lan.” Tôi còn tưởng ai đó nhắn tin trêu đùa, ngẩng đầu lên thì thấy anh trai đang thì thầm cười cợt với Lan Lan, dáng vẻ rất thân thiết. Ngay giây tiếp theo, tôi đưa luôn cây bút đó cho đứa học dốt nhất lớp.

Phản Ứng Dây Chuyền

Phản Ứng Dây Chuyền Tôi là học trò giỏi nhất dưới trướng thầy hướng dẫn. Nhưng sư muội mới đến đã ăn cắp toàn bộ thành quả nghiên cứu của tôi, còn trắng trợn vu cáo tôi đạo văn của cô ta. Cô ta mới là thiên tài chân chính. Đối mặt với một sư muội ngạo mạn tự phụ, tôi chỉ nói: “Nếu đúng là vậy, thì cô hãy tái hiện lại thí nghiệm đó trước mặt mọi người đi.” Sau mấy lần thí nghiệm đều ph..át n..ổ, hiện trường im phăng phắc. ⸻ “Tần Cẩm Văn, em theo thầy bao năm như vậy, cũng được xem là sư tỷ.” “Vậy mà chẳng những không chăm sóc đàn em, còn đạo văn, ăn cắp kết quả nghiên cứu của người khác, thật sự khiến thầy quá thất vọng.” “Vì nể tình thầy trò bao năm, thầy không đuổi học em, để lại cho em chút danh tiếng. Em tự mình làm thủ tục thôi học đi.” Thầy nói xong thì quay sang an ủi cô gái đứng bên cạnh: “Được rồi, đừng khóc nữa, thầy sẽ xử lý chuyện này ổn thỏa.” Nói rồi thầy cầm tập hồ sơ, quay lưng rời đi, không muốn nhìn tôi thêm một cái. “Thầy, em bị oan!” Tôi vội vàng gọi với theo. Tôi theo thầy bao nhiêu năm. Chẳng lẽ thầy còn không tin nhân cách của tôi sao?

Làm Ơn Mắc Oán

Làm Ơn Mắc Oán Trước kỳ thi đại học, tôi đã khoanh vùng trọng tâm cho cả lớp, không ngờ lại trúng đến 80%. Kỳ thi kết thúc, tôi đỗ vào Thanh Hoa – Bắc Kinh, cả lớp cũng đều đậu vào các trường đại học mơ ước. Ngày gia đình tôi tổ chức ăn mừng, một nhóm cảnh sát đột nhiên xông vào. Thì ra lớp trưởng Hác Điềm Điềm là người đứng đầu tố cáo tôi. Cô ta cùng các bạn trong lớp nói rằng tôi đã có đáp án từ trước, nên mới thành thủ khoa. Tư cách nhập học của tôi bị hủy, mẹ tôi cũng vì tôi mà bị bắt vào tù. Cư dân mạng chửi tôi không biết xấu hổ, nói gian lận kỳ thi đại học thì nên tự kết liễu để tạ tội. Họ kéo tới nhà tôi, tạt sơn, ném trứng thối vào tôi, thậm chí có người còn đăng lệnh truy nã tôi trên chợ đen. Trong vài năm trời, những lời chửi rủa không ngừng khiến tôi mắc chứng rối loạn tâm thần nghiêm trọng, có một đêm tôi đã nuốt cả lọ thuốc ngủ. Không ngờ mở mắt ra, tôi lại quay về trước kỳ thi đại học. Đối mặt với sự hò reo của cả lớp, tôi nhếch môi cười khẽ. Đoán đề, tôi giỏi nhất! Lần này xác suất trúng là 100%! …

Ly Hôn Xong Tôi Sống Rất Tốt

Ly Hôn Xong Tôi Sống Rất Tốt Tôi và chồng cũ đưa con đi mua quần áo trong trung tâm thương mại thì vợ hiện tại của anh ta cứ liên tục gọi điện tới. Anh ta không còn cách nào khác, đành phải nói dối là đang họp ở công ty. Nhưng cô ta nghe được tiếng ồn ào của trung tâm thương mại, liền nổi giận đùng đùng, gào lên trong điện thoại, nhất quyết không buông tha. Khuôn mặt chồng cũ đầy mệt mỏi và chán ghét, nhưng vẫn phải kiên nhẫn dỗ dành. Tôi đứng bên cạnh, lạnh nhạt quan sát, trong lòng hả hê vô cùng. Ngày xưa, anh ta cũng từng đối xử với tôi như vậy, đứng cạnh người phụ nữ đó, rồi lạnh lùng nói dối với tôi. Nỗi đau mà tôi từng trải qua, giờ họ cũng đang phải nếm mùi.

Tiết Kiệm Cho Ai?

Tiết Kiệm Cho Ai? Tôi tìm thấy một cuốn sổ tiết kiệm khổng lồ trong ngăn kéo của mẹ, kẹp bên trong là một tờ giấy ghi: “Gửi con trai yêu quý Hạo Hạo.” Nhưng tôi là con một, suốt 23 năm qua trong nhà chỉ có mình tôi. Phản ứng đầu tiên của tôi là, đây không phải sổ tiết kiệm của nhà mình. Thế nhưng, tên chủ tài khoản lại đúng là tên của mẹ tôi. Khoản tiền gửi đầu tiên là 440 nghìn, trùng khớp với ngày tôi chào đời. Mỗi năm sau đó, đúng cùng một ngày, bà đều gửi một khoản y hệt như vậy vào tài khoản – 440 nghìn. Cho đến bây giờ, tổng số dư đã vượt quá 10 triệu. Tôi không khỏi thấy lạnh sống lưng. Nếu là đột nhiên có một khoản tiền lớn được gửi vào, thì tôi còn có thể tự an ủi rằng có khi họ trúng số.

Người Phản Bội Trước Là Anh

Người Phản Bội Trước Là Anh Sau khi Tần Mặc ngoại tình, tôi không nhắc đến chuyện ly hôn.Tôi vẫn sống như trước kia, cùng anh ta tiếp tục “mặn nồng” suốt hai năm.Cho đến khi tôi phát hiện mình mang thai, cuối cùng mới đưa cho anh ta một tờ đơn ly hôn.Tần Mặc về nhà lúc nửa đêm.Anh ta vẫn chỉnh tề trong bộ vest, cà vạt cài ngay ngắn, trông như vừa rời khỏi một cuộc họp quan trọng nào đó.“Vợ yêu, sao còn chưa ngủ?” Anh ta bước đến, nắm lấy tay tôi, lòng bàn tay ấm nóng.“Không phải anh đã nói tăng ca, em không cần đợi sao?”Trên người anh ta phảng phất mùi sữa tắm mát lạnh, như thể cố tình rửa sạch điều gì.Tôi không nhịn được nghĩ: đến cả “tăng ca” cũng phải tắm rửa thay đồ, đúng là người đàn ông theo đuổi sự hoàn hảo.Tôi rút tay về, đưa kết quả kiểm tra thai kỳ đến trước mặt anh.“Tôi mang thai rồi. Mười hai tuần.”Không khí bỗng nhiên đông cứng lại.Cơ thể Tần Mặc rõ ràng cứng đờ.

Cưới Ai?

Cưới Ai? Và sau bảy năm yêu đương dài lâu với Bùi Vân Châu, cuối cùng chúng tôi cũng đã định ngày kết hôn. Thế nhưng, ngay đêm trước ngày cưới, người con gái trong lòng Bùi Vân Châu – Diệp Thính Tuyết bị bắt gặp say xỉn ngoài phố, bị người ăn xin kéo vào trong ngõ, và cảnh đó bị quay video đăng lên mạng. Bùi Vân Châu lại dùng khả năng của mình, nhanh chóng thay mặt Diệp Thính Tuyết trong video bằng khuôn mặt của tôi, rồi cho đội quân mạng nói rằng tôi trước ngày cưới thì ăn chơi trác táng, đó là quả báo. Anh ta nói với tôi: “Không thể phá hoại hình ảnh trong sáng thuần khiết của Diệp Thính Tuyết được. Dù sao thì em cũng sẽ cưới anh rồi, hình tượng gì không quan trọng, anh không chê, sẽ cưới em như thường.” Tôi cười tức giận, xé rách bộ váy cưới, “Tôi không cưới anh nữa.” Anh ta khinh bỉ nói: “Không cưới anh thì cưới ai? Ngoài anh ra ai thèm lấy em?” Tất nhiên là có người muốn. Chính là kình địch của anh ta, Tổng Giám đốc Cố. Người bạn học tiểu học từng nói dù lúc nào cũng có thể cưới tôi.

Chiêu Kết Liễu

Chiêu Kết Liễu Chồng tôi thích nắm tay nhân tình cùng nhau chạy marathon. Khi chỉ còn cách vạch đích một bước chân, anh ta đột ngột lên cơn nhồi máu cơ tim. Tôi với tư cách là bác sĩ theo đoàn, đã lập tức có mặt tại hiện trường, nhưng vẫn không thể cứu được anh ta. Mọi người đều an ủi tôi, nói rằng đó là quả báo, tôi đã cố hết sức rồi. Chỉ có tiểu tam của anh ta giống như phát điên, lao đến trước mặt tôi, chỉ thẳng vào mũi tôi, từng chữ từng câu: “Tôi biết rõ, chính cô đã gi .t anh ấy!”

Đồ Của Tôi Ai Dám Lấy?

Đồ Của Tôi Ai Dám Lấy? Mẹ kế thừa lúc chồng tôi ngủ say, lén leo lên giường hắn. Nhưng bà ta đâu biết, chồng tôi là kiểu người bệnh hoạn kiểm soát cực mạnh, dù ngủ rồi cũng phân biệt được có phải tôi hay không. Hắn mở mắt ra, một cú đá đạp mẹ kế lăn xuống đất: “Cút, bà mà cũng xứng dùng đồ của cô ấy à?” Mẹ kế sững sờ. Chồng tôi quay đầu nhìn tôi, vẻ tội nghiệp: “Vợ ơi, anh thấy bẩn quá, cần được khử trùng.”

Livestream Gọi Hồn, Ai Gan Lớn Thì Vào

Livestream Gọi Hồn, Ai Gan Lớn Thì Vào Tôi livestream gọi h//ồ/n, bất ngờ kết nối với con trai của một vị tài phiệt. Hắn đưa ra một tấm bát tự. Tôi liếc nhìn, thản nhiên nói: “Người sống thì không thể gọi h//ồ/n.” Hắn cười nghiêng ngả, đập bàn liên tục: “Đó là bát tự của mẹ ruột tôi, bà đã mất nhiều năm rồi.” Tôi nhìn hắn, giọng bình tĩnh: “Bà ấy đang ở tầng hầm thứ 3 dưới nhà anh. Không trụ nổi nữa đâu, tốt nhất anh nên tranh thủ gặp bà lần cuối.” Hắn cười càng dữ hơn, mỉa mai: “Nhà tôi chỉ có một tầng hầm thôi. Cô có lừa cũng lừa cho kỹ một chút đi!” Rồi tiện tay re/p/o/rt luôn livestream của tôi. Tối hôm đó, hắn quỳ sụp trước mặt tôi, run rẩy cầu xin: “Cầu xin cô, cứu lấy mẹ tôi…” Ấn tinh hóa quan sát, thân x/á//c thành trận pháp. Mở qua/n t/ài cầu phát tài, đinh bảy tấc đóng chặt luân hồi. Vụ này… hơi khó xử. Cứu thì vẫn cứu được thôi. Nhưng mà, phải trả thêm tiền.

Triêu Dương

Triêu Dương Khi bố mẹ ruột tìm thấy tôi, tôi vừa lĩnh xong tiền chia hoa lợi trong làng, đang đi dép bông đỏ rực chuẩn bị đi thu tiền thuê nhà. Thiên kim giả bề ngoài thì nói sẽ trả lại mọi thứ vốn thuộc về tôi, nhưng trong từng câu từng chữ lại toàn là vẻ đáng thương tội nghiệp. Thế là… Bố mẹ nói: “Chúng ta không có tình cảm gì với con, Lâm Oản Oản mới là bảo bối trong lòng chúng ta. Đừng mơ giành giật bất cứ thứ gì của nó!” Anh trai nói: “Tao chỉ có một đứa em gái là Lâm Oản Oản. Con nhà quê như mày từ đâu tới thì cút về đó đi!” Mà tôi… là dân bản địa thôn Liệt Đức, Quảng Đông đó. Tôi cần phải giành cái gì sao?

Anh Không Xứng

Anh Không Xứng Trần Dực Nhiên vội vã rời khỏi bữa tiệc, lúc đó tôi mới biết bên ngoài anh ta đang nuôi một cô nhân tình. Cô gái đó 19 tuổi, chính thức theo anh ta từ khi ấy. Hai năm sau, cô ta sinh cho Trần Dực Nhiên một đứa con trai, nhận được một bộ trang sức trị giá hàng chục triệu. Bốn năm sau, cô ta sinh thêm một bé gái, được anh ta hứa hẹn sẽ không bao giờ chia lìa. Từ đó, họ có đủ nếp đủ tẻ, một gia đình trọn vẹn. Còn tôi, từ đầu đến cuối đều bị giấu trong bóng tối, chẳng hề hay biết gì. Ngày mọi chuyện bị lật mặt, tôi đứng trước cửa căn phòng nơi hai người họ hẹn hò, cắt ngang đoạn tình tứ của Trần Dực Nhiên: “Bước tiếp theo, có phải là anh định dẫn cô ta vào nhà không?” “Phải.” Anh ta điềm nhiên trả lời, đưa tôi một tờ đơn ly hôn. “Ký đi, tôi phải cho cô ấy một danh phận.” Đúng vậy, người yêu nào chẳng muốn thành đôi thành cặp. Nhưng tại sao tôi lại phải để cho họ sống yên ổn?

Ly Hôn Rồi Mới Biết Anh Ấy Là Chồng Ngoan

Ly Hôn Rồi Mới Biết Anh Ấy Là Chồng Ngoan Để ly hôn, tôi bịa chuyện mình ngoại tình. Người chồng trước nay luôn lạnh lùng bỗng dưng sụp đổ: “Vậy thì em chia tay hắn đi, cớ gì lại đòi ly hôn với anh?” “Chuyện của em và hắn thì liên quan gì đến anh chứ?” “Là gã đàn ông tồi ngoài kia xúi giục em sao?” “Không thể nào! Chỉ cần anh chưa đồng ý, gã kia mãi mãi chỉ là ‘trai bao’ bên ngoài, cứ mơ đi!” Ơ… tôi nhớ rõ đây là cuộc hôn nhân thương mại mà?