Trang chủ Thể loại Hiện đại

Hiện đại

Không Kết Hôn

Không Kết Hôn Yêu đương với Tần Chân sáu năm, hắn vô số lần đòi chia tay, nhưng lần nào tôi cũng khóc lóc, làm loạn, thậm chí còn dọa t/ự s/á/t để níu kéo. Ai cũng biết Tần Chân là một tên lăng nhăng chính hiệu, nhưng tôi lại là một cô gái ngốc nghếch, yêu hắn đến mức không thể sống thiếu hắn. Năm tôi tám tuổi, có người trong bàn tiệc đùa giỡn, nói tôi cũng không còn nhỏ nữa, hỏi Tần Chân có định chịu trách nhiệm với tôi không. Lúc ấy hắn đã say, bị ép đến mức không còn cách nào khác, bèn buột miệng nói sẽ cưới tôi. Nhưng tôi thì hoảng sợ. Yêu đương thế nào là chuyện của tôi. Nhưng kết hôn? Chuyện đó thì không.

Quái Vật

Quái Vật Tôi là vị hôn thê mà Phó Thời An vô cùng chán ghét. Để chọc giận tôi, anh ta cố tình lái xe quá tốc độ gây chuyện, làm ra đủ loại trò ngông cuồng. Mỗi lần như thế, tôi đều đứng ra thu dọn hậu quả. Mãi cho đến khi bên cạnh Phó Thời An xuất hiện một cô gái tên là Kiều Ngữ. Vì tìm một chiếc bánh trứng bình thường cho Kiều Ngữ mà anh ta bỏ lỡ tiệc sinh nhật của tôi. Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, chủ động đề xuất với gia đình thay đổi hôn ước. “Cũng không nhất thiết phải là Phó Thời An.” Tôi chợt nhớ đến người đàn ông lạnh lùng trong giấc mơ, người từ đầu đến cuối luôn nhẫn nhịn và yêu tôi trong thầm lặng. Tôi khẽ cười, giọng nhẹ nhàng: “Chẳng phải anh ta còn một người chú nhỏ sao?”

Nàng Dâu “Hào Môn”

Nàng Dâu “Hào Môn” Chị họ tôi sống bằng nghề lừa tiền sính lúc lễ kết hôn. Mỗi cuộc hôn nhân của chị ta chỉ kéo dài nửa năm, đợi thời gian truy tố tiền sính lễ qua đi, chị ta lập tức ly hôn để đổi sang nhà khác. Sau khi biết chuyện này, tôi đã khuyên chị ta rất nhiều. “Điều này là vô đạo đức, lỡ như chị gặp phải kẻ cứng đầu, cả đời chị sẽ bị hủy hoại.” Sau khi nghe lời tôi, chị họ không còn muốn lừa tiền sính lễ nữa. Ai ngờ, nửa đêm anh họ tôi lại cầm dao gõ cửa nhà tôi. “Chị tao lừa tiền sính lễ để mua nhà cho tao, liên quan gì đến mày? Mày cố tình gây chia rẽ hả?” “Mày còn nói với chị tao rằng, đứa em trai chỉ biết bám chị gái sẽ không có kết cục tốt, nếu chị tao còn lừa tiền sính lễ, mày sẽ báo cảnh sát bắt chúng tao.” “Mày giỏi lắm nhỉ? Ra đây cho tao, tao không sống được thì mày cũng đừng hòng sống.” Tôi trực tiếp báo cảnh sát. Sau khi anh họ tôi bị xe cảnh sát đưa đi, tôi run rẩy tra camera nhưng lại phát hiện chị họ đang trốn trong cầu thang, nhìn anh họ cầm dao tìm tôi. Hóa ra chị ta không muốn thay anh họ lừa tiền sính lễ nhưng lại không dám nói thẳng nên kéo tôi ra làm bia đỡ đạn. Tốt nhất là anh họ giết chết tôi, chị ta cũng có thể nhân cơ hội đó loại bỏ đứa em trai hút máu. Nếu đã như vậy, tôi nhất định phải báo đáp chị ta thật tốt.

Trọng Sinh Để Giúp 'Tiểu Tam' Sinh Sản Theo Lô

Trọng Sinh Để Giúp ‘Tiểu Tam’ Sinh Sản Theo Lô Vào ngày thái tử gia trăng hoa nhà họ Lục quỳ xuống cầu hôn tôi, nửa Giang thành đều vỗ tay chúc mừng. Nhưng khi tôi mang thai 3 tháng, lại bị người ta lôi vào phòng khám chui dưới lòng đất, ép phá thai. Tôi liều mạng trốn khỏi đó, chạy đi cầu cứu hắn, nhưng chính tay hắn đã đánh ngất tôi rồi kéo trở lại. Trong cơn mê man, tôi mơ hồ thấy hắn dịu dàng ôm lấy “mẹ kế” không thể sinh con của hắn – Nhâm Trăn Trăn. “Đừng sợ, Lâm Tịch không còn người thân nữa. Đợi lúc thích hợp, lấy tử cung của cô ta thay cho em, em sẽ được làm mẹ.” “Trăn Trăn, anh chỉ muốn có em và con của chúng ta.” Tôi bị bác sĩ mổ bụng, đau đến ch .t ngay trên bàn mổ. X á.c tôi, Lục Hành vứt cho bầy chó hoang. Nhâm Trăn Trăn sau đó thuận lợi dùng tử cung của tôi, sinh cho hắn hai đứa con. Sống lại một kiếp, tôi quay về đúng ngày cưới với Lục Hành. Lần này, tôi lập tức tìm đến phòng thí nghiệm ở nước ngoài, thay tử cung của mình bằng tử cung… của thỏ. Không phải rất thích sinh con sao? Một tháng một lứa, mỗi lứa tám con, đủ cho các người hài lòng chứ?

Tro Tàn Dưới Ánh Mặt Trời

Tro Tàn Dưới Ánh Mặt Trời Ba mươi lăm năm trước, bác sĩ trao cho tôi một tờ kết quả chẩn đoán vô sinh — từ đó dập tắt hoàn toàn hy vọng được làm mẹ. Trong lúc tôi suy sụp nhất, chính là anh ấy, Giang Thần, đã đi triệt sản. Anh dùng hành động để nói với tôi rằng: “Ôn Noãn, anh có thể không cần con, nhưng anh không thể không có em.” Khi đó, tôi cảm động trước tình yêu sâu nặng của anh, đã huy động toàn bộ thế lực nhà họ Ôn để nâng đỡ chàng trai nghèo năm ấy trở thành người giàu nhất Hải Thành. Anh cũng không phụ kỳ vọng của tôi, mấy chục năm trời một mực đối tốt, chỉ cần tôi ho một tiếng, anh liền hoảng hốt cuống cuồng. Ai nấy đều ghen tị vì tôi có số hưởng: không con cái bên cạnh, vẫn có thể vững vàng làm bà Giang. Tôi cũng từng nghĩ vậy. Cho đến ngày tôi nghe được phong thanh… Giang Thần đã sắp xếp cho “con trai ruột” của mình vào công ty để tiếp quản quyền lực.

Sáu Năm Bội Bạc

Sáu Năm Bội Bạc Cố Trạch Ngôn đi họp ở Hải Nam, tôi chuyển tiền cho anh ấy, nhờ mua giúp một lọ kem mắt ở cửa hàng miễn thuế. Anh ta nói mình không có thời gian. Thế mà lại cẩn thận chọn cho Lâm Dao một lọ kem đen Helena, còn nói: “Đàn anh tặng em đấy, dạo này thức đêm làm dự án, sắc mặt kém quá.” Tôi chia tay. Sau đó anh ta mua cho tôi mười lọ Estée Lauder, quỳ dưới mưa lớn cầu xin tôi tha thứ. Tôi mỉm cười từ chối: “Không cần đâu, tôi xứng đáng với loại mỹ phẩm tốt hơn.” “Cũng xứng đáng với người tốt hơn.”

Vùng Tuyết Trắng

Vùng Tuyết Trắng Quý Sâm trượt chân rơi xuống nước, tôi không nói hai lời lập tức nhảy xuống cứu. Nhưng anh đột nhiên nổi điên, ấn đầu tôi xuống nước. Sau đó, anh được người ta cứu lên, còn tôi thì chết trong ngày đông giá lạnh ấy. Hóa ra anh biết bơi, ngã xuống nước là để giết tôi. Mở mắt ra lần nữa, tôi trở về ngày Quý Sâm rơi xuống nước ấy. Nhìn anh vùng vẫy trong nước, tôi nhặt một que củi trên đất đưa tới. “Ôi, không đủ dài, làm sao đây? Hay là anh chết luôn đi.”

Cảnh Báo Bão Số 8

Cảnh Báo Bão Số 8 Khi đài thiên văn cảng thành treo tín hiệu bão số 8 vào giữa đêm, Hoắc Minh Diệp lại mua một chiếc du thuyền mới để tổ chức sinh nhật cho “chim hoàng yến” giữa sông Hương Giang. Bộ trang sức trị giá hàng trăm triệu đấu giá thành công. Một chiếc váy cưới cổ đến từ Paris vượt đại dương đưa về. Tất cả là bằng chứng cho tình yêu của anh ta dành cho “chim hoàng yến”. Tôi gọi cho anh ta cả chục cuộc điện thoại, chỉ để nhắc anh chú ý an toàn, đừng lấy tính mạng mình ra đùa giỡn. Hoắc Minh Diệp cười khẩy qua điện thoại. “Làm Hoắc phu nhân cho tử tế không được à? Những gì tôi cho cô còn chưa đủ sao? Cô so đo với cô ấy làm gì? “Cô ấy còn trẻ, thích náo nhiệt, thì liên quan gì đến cô?” Đêm đó, bão hoành hành, lật úp cả du thuyền. Không một ai sống sót. Cánh săn tin tìm đến tôi đầu tiên, hỏi cảm nghĩ của tôi. Tôi im lặng thật lâu, chẳng nói gì cả. Tôi không hận anh ta nữa, vì anh ta từng đối xử với tôi rất tốt. Tất nhiên, bây giờ thì còn tốt hơn nữa. Dù sao, anh ta ch .t rồi, tiền đều là của tôi.

DẠY ANH CÁCH YÊU EM

Người tôi thích không thích tôi, nhưng anh ấy vẫn cưới tôi.Anh ấy tên là Diệp Nhiễu, là thanh mai trúc mã của tôi.Năm 7 tuổi, anh ấy đã chuyển đến ở nhà tôi, mọi người xung quanh thường đùa rằng anh ấy là “chồng nuôi từ bé” của tôi.Năm tôi 20 tuổi, đột nhiên mắc bệnh nặng, bác sĩ không tìm ra nguyên nhân.Mẹ tôi hay tin vào thần linh, nên tìm người bói toán, và thầy bói nói, việc này phải cưới để giải hạn cho tôi.Và câu nói “chồng nuôi từ bé” trở thành sự thật.Diệp Nhiễu thật sự trở thành chồng tôi. Nhưng tôi biết, anh ấy chưa bao giờ thích tôi.Vì mặc cảm tự ti, anh ấy thậm chí còn ghét tôi, nghĩ rằng tất cả sự quan tâm của tôi đều là sự thương hại.

GẢ CHO NGƯỜI CHÚ TÀN TẬT

Bị thanh mai trúc mã đẩy vào giường của ông chú tàn tật, tôi vừa định nhảy cửa sổ bỏ trốn.Đột nhiên, trước mắt xuất hiện một loạt bình luận chạy ngang.【Cảnh báo phía trước! Nữ phụ ác độc gãy chân, nữ chính lên thay thế mở khóa chế độ cưng chiều!】【Ông chú này tuy cổ hủ, nhưng lại rất hào phóng! Mỗi tháng cho vợ 5 triệu tệ tiền tiêu vặt đấy!】【Còn có cả phân đoạn đầu với xe lăn nữa chứ! Nữ chính tự ngồi lên rồi tự di chuyển, xem mà mặt đỏ bừng luôn. Sau này khi anh ấy chữa khỏi chân thì còn dữ dội hơn. Đây chính là kiểu kết hôn trước, yêu sau đầy sảng khoái!】Năm triệu tệ!Tôi lặng lẽ rút chân khỏi bệ cửa sổ.Tiền thì không quan trọng lắm… Quan trọng là tôi thích tự mình động…

ĐỜI NÀY TÔI SẼ KHÔNG CƯỚI ANH TA NỮA

Chồng tôi không kịp đợi đến sinh nhật 73 tuổi của mình thì đã ra đi.Năm năm sau, tôi bị đột quỵ đột ngột và ngã gục bên đường. Khi được người ta đưa đến bệnh viện, tôi vẫn ôm chặt cuốn nhật ký mà ông ấy không bao giờ rời khỏi người.Tôi không biết chữ, nên nhờ cô bé cùng phòng đọc giúp những gì ghi trong cuốn sổ đó.Cô bé cầm cuốn sổ, khuôn mặt đầy ngưỡng mộ, “Bà ơi, tình yêu của bà và ông ấy thật thuần khiết, có thể đi cùng nhau suốt cả cuộc đời như vậy.”Rồi cô ấy mở trang đầu tiên và đọc, “Người yêu quý Ngọc Khanh…”Tôi sững sờ, miệng lẩm bẩm, Ngọc Khanh, Ngọc Khanh…Nhưng tôi không phải là Ngọc Khanh.Khi mở mắt ra, tôi thấy một chàng trai nghèo khổ mặc trang phục kiểu Trung Sơn, tay cầm một túi trứng, đứng hơi lúng túng trước cửa nhà tôi. Tôi định đóng cửa lại, nhưng anh ta đưa tay ngăn cản.“Khánh Âm, em không muốn gả cho anh nữa sao?”

Văn Ngọc

Văn Ngọc Khi biết mình là nữ phụ độc ác, tôi đang vui vẻ thử váy cưới. Trong chiếc gương lớn sát đất, ánh mắt mờ tối khó lường của anh trai nuôi Văn Tranh đang dừng lại nơi vạt váy của tôi. Trước mắt tôi bất chợt hiện lên hàng loạt dòng chữ như đạn bay: 【Đồ ngu nữ phụ, còn đẹp cái gì chứ! Nam chính kết hôn với cô chỉ để truy tìm tung tích nữ chính mà thôi.】 【Không thể đợi nổi ngày nam chính tìm được nữ chính rồi dằn mặt Văn Ngọc một trận nữa!】 【Văn Tranh không phải nam phụ sao? Sao đến giờ vẫn chưa bước vào tuyến tình cảm với nữ chính, còn đang thầm yêu nữ phụ? Tác giả sửa truyện đi!!!】 Một hình ảnh lướt qua đầu tôi, tôi hại nữ chính không thành, bị cả thế giới quay lưng, lạc lõng bước đi trong mưa đêm, cuối cùng bị xe tải đ âm thoi thóp bên vệ đường… Trời ơi! Thật quá mức. Còn kèm cả cảm giác đau! Tôi run rẩy lắp bắp: “Anh… anh ơi, em không lấy chồng nữa…” Ánh mắt âm trầm của người đàn ông ấy, bỗng bừng sáng.

Bạn Trai Chống Trà Xanh Của Tôi

Bạn Trai Chống Trà Xanh Của Tôi Bạn trai tôi có một cô “nữ huynh đệ” rất nổi tiếng trong nhóm bạn. Rất nhiều mối tình của các chàng trai đã rơi vào cảnh sóng gió vì cô nàng huynh đệ này. Lần đầu tiên tôi ra mắt, cô ta kéo tay bạn trai tôi nói: “Anh em tụ họp với nhau, cậu dẫn theo con gái làm gì? Trang điểm kỹ thế này, chắc cậu chờ lâu rồi nhỉ?” Tôi còn chưa kịp lên tiếng, bạn trai tôi đã mở lời trước: “Hả? Cậu không trang điểm à? Thô thế, chẳng trách không có bạn trai.”

Tôi Không Cần Một Gia Đình Giả Tạo

Tôi Không Cần Một Gia Đình Giả Tạo Chị tôi mắc bệnh ung thư, trước khi chết, nguyện vọng lớn nhất của chị là được gả cho bạn trai của tôi. Ba mẹ vì thương chị mà quỳ xuống cầu xin tôi chia tay. Người anh trai luôn hiền lành của tôi cũng tát tôi một cái thật mạnh: “Chỉ là một thằng đàn ông thôi mà, chẳng lẽ còn quan trọng hơn mạng sống của Nhiên Nhiên sao?” Tôi bị mọi người trách móc, trong lòng nguội lạnh. Đúng lúc đó, bạn trai của tôi đến. Anh không nói lời nào, xông tới đấm anh trai tôi một trận, chỉ tay vào chị gái đang mắc bệnh nặng, lớn tiếng mắng: “Định trói buộc đạo đứa ai đấy? Chia tay? Chia tay cái mẹ cô ấy! Đã hỏi qua ý kiến của tôi chưa?” “Sắp chết tới nơi còn bày trò. Loại người như cô bị ung thư đúng là trời có mắt. Lúc nào chết nhớ báo tôi một tiếng, tôi còn đốt pháo ăn mừng.”

Bắt Đầu Lại Với Người Từng Bỏ Lỡ Em

Bắt Đầu Lại Với Người Từng Bỏ Lỡ Em Lúc biết mình là nữ phụ độc ác trong truyện, tôi đang… nghe lén ngoài cửa.Trong phòng, nữ chính đang khóc lóc thổ lộ với vị hôn phu của tôi:“Chú nhỏ! Năm đó nếu không phải vì muốn cắt đứt hy vọng của em, anh đâu có vội vàng đính hôn.”“Giờ em đã trưởng thành rồi, nếu anh vẫn không chịu chấp nhận em, thì ngày mai em sẽ tùy tiện tìm một người trao thân!”Ngay giây tiếp theo, vị hôn phu của tôi tức đến mức hôn cô ta ngay tại chỗ.Tôi sốc đến mức lùi lại mấy bước, đâm sầm vào một bức tường thịt.Người phía sau khẽ nghiêng đầu, cúi sát tai tôi, thì thầm:“Anh ta bẩn rồi. Hay là đổi người đính hôn đi?Suy nghĩ một chút về tôi xem nào… Thím nhỏ~”

Đổi Mạng Vợ Lấy Tiền

Đổi Mạng Vợ Lấy Tiền Chồng tôi rất thích lấy tôi ra để cầu nguyện. “Dùng mười năm tuổi thọ của vợ tôi, đổi lấy tôi trúng số.” Tôi hỏi anh ta có ý gì, anh ta nói tôi chuyện bé xé ra to. Quay đầu lại thì cùng mẹ ruột âm thầm bàn tính chuyện: “Thăng quan phát tài, vợ ch.t sớm.” Vậy nên, tôi cũng cầu một điều: “Dùng toàn bộ tuổi thọ của chồng tôi, đổi lấy tôi trúng năm mươi triệu.” Anh ta mắng tôi độc ác. Giây tiếp theo, tôi trúng năm mươi triệu thật. Anh ta bỗng hoảng hốt.

Thể Chất Báo Ứng – Gậy Ông Đập Lưng Ông

Thể Chất Báo Ứng – Gậy Ông Đập Lưng Ông Tôi có một thể chất rất kỳ lạ, hễ ai vừa mới chiếm được chút lợi từ tôi, thì ngay sau đó nhất định sẽ chịu tổn thất gấp đôi. Nói cách khác, tôi không bao giờ thiệt, còn những kẻ muốn khiến tôi chịu thiệt… đều sẽ gặp quả báo gấp bội.

Sự Cứu Rỗi Của Con Dâu

Sự Cứu Rỗi Của Con Dâu Tôi là một bà mẹ chồng cay nghiệt. Từ ngày con dâu bước vào cửa, tôi nhìn thế nào cũng không vừa mắt. Nó ngủ nướng đến giữa trưa, chẳng bao giờ tự giác tìm việc mà làm. Tôi mắng nó là đồ lười biếng, sâu mọt, thứ phá của! “Hồi đó, vừa sinh xong, tôi mới thở được một hơi đã phải xuống ruộng làm việc!” “Trời đông giá rét, tôi không có thời gian ở cữ, phải ra sông giặt đồ, suýt bị ch.t đuối!” “Khó khăn lắm mới leo lên bờ được, về nhà thì sốt cao, nhưng trời chưa sáng đã phải dậy nấu cơm.” “Thế mà cha nó còn chê tôi bỏ nhiều muối, giật ngay cây gậy cửa đập thẳng lên đầu tôi!” Con dâu sững sờ nhìn tôi, rồi bất giác đưa tay chạm vào vết sẹo dài trên trán tôi. Hai hàng nước mắt lặng lẽ rơi xuống. “Mẹ đã chịu bao nhiêu uất ức thế này sao…” Tôi muốn đáp: “Ai mà chẳng thế?”, nhưng lời nghẹn ngay trong cổ họng. Như thể giữa ngọn núi hoang vu chợt có một màn sương mỏng manh bủa vây, đôi mắt đã khô cạn cả đời này của tôi, bỗng chốc lại dâng lên chút hơi nước. Tôi đã chịu khổ cả một đời, nên tôi nghĩ chịu khổ là điều hiển nhiên. Cho đến hôm nay, có một người, khóc thay cho tôi. Người ấy nói, tôi đã chịu quá nhiều uất ức.