Hiện đại

Nàng Dâu “Hào Môn” Chị họ tôi sống bằng nghề lừa tiền sính lúc lễ kết hôn. Mỗi cuộc hôn nhân của chị ta chỉ kéo dài nửa năm, đợi thời gian truy tố tiền sính lễ qua đi, chị ta lập tức ly hôn để đổi sang nhà khác. Sau khi biết chuyện này, tôi đã khuyên chị ta rất nhiều. “Điều này là vô đạo đức, lỡ như chị gặp phải kẻ cứng đầu, cả đời chị sẽ bị hủy hoại.” Sau khi nghe lời tôi, chị họ không còn muốn lừa tiền sính lễ nữa. Ai ngờ, nửa đêm anh họ tôi lại cầm dao gõ cửa nhà tôi. “Chị tao lừa tiền sính lễ để mua nhà cho tao, liên quan gì đến mày? Mày cố tình gây chia rẽ hả?” “Mày còn nói với chị tao rằng, đứa em trai chỉ biết bám chị gái sẽ không có kết cục tốt, nếu chị tao còn lừa tiền sính lễ, mày sẽ báo cảnh sát bắt chúng tao.” “Mày giỏi lắm nhỉ? Ra đây cho tao, tao không sống được thì mày cũng đừng hòng sống.” Tôi trực tiếp báo cảnh sát. Sau khi anh họ tôi bị xe cảnh sát đưa đi, tôi run rẩy tra camera nhưng lại phát hiện chị họ đang trốn trong cầu thang, nhìn anh họ cầm dao tìm tôi. Hóa ra chị ta không muốn thay anh họ lừa tiền sính lễ nhưng lại không dám nói thẳng nên kéo tôi ra làm bia đỡ đạn. Tốt nhất là anh họ giết chết tôi, chị ta cũng có thể nhân cơ hội đó loại bỏ đứa em trai hút máu. Nếu đã như vậy, tôi nhất định phải báo đáp chị ta thật tốt.

Yêu Sai Người Ngày đi công tác, tôi phát hiện ra bí mật của bạn trai. Anh ta có một tài khoản Weibo đã mở từ lâu, bên trong viết đầy những lời yêu thương dành cho một cô gái khác. Anh sẵn sàng yêu cô ta từ khoảng cách hơn một nghìn km nhưng lại không muốn yêu xa với tôi dù chỉ cách một trăm km. Anh nói mình không thích đi xa nhưng lại tích cóp tới hai trăm mười ba vé tàu hỏa đường dài vì cô ta. Trên đời này có muôn vàn người, nhưng anh chỉ yêu nhất Nguyệt Nguyệt, còn tôi là Triều Triều.

Tình Yêu Không Dấu Vết Quyết định ly hôn với Kỷ Tòng, là vào ngày sinh nhật của tôi. Trên bàn ăn, tôi giả vờ đùa cợt hỏi anh: “Anh có yêu em không?” Kỷ Tòng cười gượng gạo, không thật lòng: “Ba mươi mấy tuổi rồi, còn làm bộ làm tịch cái gì?” Tôi cúi đầu không nói gì, liếc nhìn bức ảnh chụp màn hình trên điện thoại. Trong ảnh nền cuộc trò chuyện, Kỷ Tòng đang ôm hôn thắm thiết một người phụ nữ. Khung tin nhắn hiển thị lời tỏ tình đầy sâu sắc của Kỷ Tòng gửi cho cô ta: “Cả đời này, Kỷ Tòng tôi chỉ yêu một mình em, Chu Tình.” Ngẩng đầu lên, tôi hỏi Kỷ Tòng: “Tặng em một món quà sinh nhật được không?” Kỷ Tòng lập tức đáp: “Em muốn gì? Chỉ cần em nói.” Tôi nhanh chóng tháo chiếc nhẫn trên tay ra: “Tặng em một khởi đầu mới đi. Kỷ Tòng, chúng ta ly hôn thôi.”

Không Dễ Dụ Dỗ Tôi nuôi một cậu trai nghèo, do quá cưng chiều nên bây giờ cậu ta có chút kiêu ngạo. Cậu ta ngang nhiên trốn học để đi dự sinh nhật thanh mai trúc mã, còn vênh váo tuyên bố: “Thẩm Thanh Hà là con gái hội đồng quản trị, ai dám để tôi rớt môn?” Có người trêu chọc: “Bạn gái cậu ngoài chuyện lớn tuổi ra, thì đúng là tiêu chuẩn cao cấp đấy.” Cậu ta lại cười khẩy: “Bạn gái cái gì? Chỉ là con chó trung thành thôi. “Mấy người không biết à? Cô ta còn chưa chạm được tay tôi mà đã tặng tôi xe với nhà rồi.” Tôi chỉ cười nhạt, thoải mái thanh toán hóa đơn cho bọn họ. Đến ngày hôm sau, cậu ta hoảng hốt chạy đến tìm tôi, giọng điệu vừa đáng thương vừa lấy lòng: “Chị, Cố Nghiễn Thâm thế mà lại đánh trượt em!” “Chị giúp em đi mà, chị cũng ghét hắn ta cơ mà?” Nhưng cậu ta không biết rằng, mục tiêu của tôi từ trước đến giờ vẫn luôn là vị giáo sư cao ngạo ấy. Còn cậu ta, chẳng qua chỉ là một món hàng thay thế mà thôi.

Lưới Trời Lồng Lộng Chồng tôi vì cứu ánh sáng đời mình mà chết giữa biển khơi. Khi cảnh sát báo tin, thi thể anh ta gần như đã bị ăn sạch. Nhân viên giám định hỏi tôi có muốn vớt xác không. Tôi phất tay, kiên quyết không lãng phí tài nguyên công cộng. Cầm tờ giấy chứng nhận tử vong, tôi lập tức làm thủ tục xóa tên chồng khỏi hộ khẩu. Liên hệ xong với luật sư của anh ta, cuối cùng tôi không nhịn được mà bật cười. Buổi tối, tôi mở một chai sâm panh. Vốn dĩ chỉ có thể lấy một nửa tài sản, giờ tôi có thể lấy đến hai phần ba. Nhất định phải chúc mừng.

Dưới Ánh Đèn Cùng Anh Năm Vệ Lan mất thính giác, tôi đã đề nghị chia tay. “Tôi không muốn bị một người điếc kéo xuống, chúng ta chia tay trong hòa bình.” Nhiều năm sau, Vệ Lan trở thành một tuyển thủ esports thiên tài và trở về sau khi giành chức vô địch. Tại buổi gặp mặt người hâm mộ, có một phóng viên hỏi anh có muốn tái hợp với người yêu cũ không. Anh nhìn tôi ở dưới, hạ thấp ánh mắt và chế nhạo: “Tôi chưa ngu ngốc đến mức đó đâu. Nhưng nếu đối phương không biết điều, đừng trách tôi không khách sáo.” Tối hôm đó, tôi bị anh giữ chặt dưới thân, cầu xin tha thứ. Anh thong thả tháo bỏ máy trợ thính, lười biếng nói: “Em nói gì vậy? Tôi không nghe thấy.”

Khúc Ngẫu Hứng Mơ Màng Tôi xuyên vào tiểu thuyết 18+ thể loại mệt tâm, vừa đến đã đâm thẳng vào ổ phản diện. Tin tốt: anh nào cũng đẹp trai. Tin xấu: thằng nào cũng không điêng thì khùng. Nữ chính cuối cùng cũng xuất hiện, nhưng còn chạy nhanh hơn tôi: “Một lũ bí*n thái, thích cô ta thì không thể thích tôi à?!”

Xuyên Thành Đàn Em Của Phản Diện Điên Loạn Xuyên vào một cuốn tiểu thuyết, tôi quyết định trở thành đàn em của nam chính.? Hệ thống yêu cầu tôi tìm ra người có khí chất nam chính nhất trong một đám trai cơ bắp, và tôi ngay lập tức chọn một anh chàng có cơ ngực lớn. Từ đó, tôi làm đủ mọi việc, từ cổ vũ đến mang nước cho anh, cho đến hai tháng sau, hệ thống đột ngột xuất hiện và phát ra tiếng kêu chói tai: “Tổ tông ơi! Anh ta không phải nam chính mà là phản diện điên loạn!” Để bảo vệ tính mạng, tôi không bao giờ đến sân bóng rổ nữa, nhưng chiều hôm đó, phản diện lại nhắn tin: “Sao hôm nay không đến, bị ốm à?” “Em ở đâu? Nói cho anh biết, anh sẽ đến ngay.” “Nếu em cố tình giả bệnh để trốn anh, vậy thì những đứa trẻ hư sẽ bị phạt.”

Sau khi tôi bị hại chết, đứa con trai mà tôi cực kỳ ghét đã liều mạng để báo thù cho tôi. Người chồng ngày ngày ăn chơi sa đọa của tôi, sau khi phá hủy tập đoàn của kẻ thù, đã ôm hũ tro cốt của tôi và tự vẫn.Linh hồn của tôi trôi nổi trên không trung, không thể tin vào những gì đang diễn ra.Khi mở mắt ra lần nữa, tôi vừa cay nghiệt mắng đứa con trai chỉ đứng hạng nhì toàn trường, vừa đập vỡ hàng loạt đồng hồ hàng hiệu của chồng.Tôi: “…”Tạm ngưng vai diễn độc ác, tôi cần đổi vai thôi.

Tôi, một người nổi tiếng hạng mười tám bị lãng quên.Vì ăn uống quá ngon mà bất ngờ nổi tiếng trong làng giải trí.Không kén món chính, không kiêng thịt, ăn toàn tinh bột từ đầu đến cuối.Sức hút từ việc ăn uống của tôi khiến mọi người phải chú ý.Có một nam minh tinh đùa rằng muốn cưới tôi, sau đó về nhà nấu ăn riêng cho tôi.Kết quả là một thái tử gia trong giới Bắc Kinh phải đích thân lên tiếng:“Tôi chỉ đi công tác thôi, không phải đã chết, đừng có mà mơ tưởng đến cơm của vợ tôi.”

Tin tốt là, tôi đã có thành tựu rồi, được tham gia cùng một chương trình tạp kỹ với ảnh đế.Tin xấu là, ảnh đế đó lại là Tạ Du – nổi tiếng với miệng độc như dao.Tôi sợ đến run tay trong phòng mật thất, Tạ Du lạnh nhạt mở miệng: “Tuổi trung bình mắc Parkinson là 55 tuổi, cô 55 rồi à?”Tôi: “……”Bình luận trực tiếp đang cười hả hê, bỗng khựng lại trong giây kế tiếp.Vì tôi đưa bàn tay đang run như sàng sẩy vào tay anh ta: “Vậy anh thương người già yếu một chút đi.”Tạ Du: “……”Bình luận: “?!”

Sau Khi Mẹ Qua Đời, Bố Cưới Bạch Nguyệt Quang Em gái kế bỏ hồng hoa vào nước đường đỏ của tôi. Vào ngày thi đại học, bụng tôi đau quặn như dao cắt, phải khiêng ra khỏi phòng thi. M áu kinh nhuộm đỏ nửa chiếc ghế. Ba tôi thờ ơ nói: “Em con vẫn còn nhỏ mà.” Mẹ kế nâng cao bụng lớn, giễu cợt: “Làm gì có ai đến kỳ kinh nguyệt mà ra nhiều m áu như vậy? Không chừng mắc bệnh gì bẩn thỉu rồi!” Bà nội ghét tôi tốn kém: “Thi cử thôi cũng phải vào viện, suốt ngày đau ốm tiêu tiền, sao không thấy ch .t quách đi cho rồi?” Tôi mất quá nhiều m áu mà ch .t. Khi mở mắt ra lần nữa, tôi đã quay về thời điểm trước khi kế muội hạ thuốc. Tôi thu lại ly nước đường đỏ, thay bằng trà hoa an thần của mẹ kế. Đêm đó, dưới lầu tiếng xe cấp cứu vang lên suốt đêm.

Tôi đi chùa cầu nguyện trúng ba tỷ.Vừa ra khỏi cổng thì bị xe tông, được bồi thường ba nghìn.Nằm trên giường bệnh, tôi muốn khóc mà không ra nước mắt.Tên công tử nhà giàu đâm vào tôi thì nước mắt nước mũi tèm lem, sụt sịt nói: “Hu hu hu, em đừng xảy ra chuyện gì nhé, tôi sẽ chịu trách nhiệm mà…”Tôi: “Không…”Hắn: “Lúc nãy thấy em cầm hồ sơ xin việc, chắc chưa có việc làm nhỉ? Hay làm bạn gái giả của tôi đi, lương cao, việc nhàn, chủ yếu để ứng phó với gia đình.”“Lương tháng 100 triệu.”Tôi lập tức quay xe: “Dạ vâng, nô tài sẵn sàng phục vụ ạ!”

Tình Nồng Xa Xăm Tôi hơn chồng mình đúng năm tuổi, lại còn không thể sinh con. Lúc cầu hôn, anh ta nhìn tôi bằng ánh mắt đầy chân thành: “Chỉ cần là chị, những chuyện này đều không quan trọng.” Nhưng năm năm sau, giữa tiếng cười ngọt ngào của một cô gái khác, anh ta dịu dàng dỗ dành: “So đo với cô ta làm gì? Em vẫn còn rất trẻ.” “Ngoan nào, sinh đứa bé đi.” Sau này, khi thanh mai trúc mã của tôi – một luật sư – giúp tôi xử lý vụ ly hôn, anh ta mới bắt đầu hối hận. Tôi chỉ mỉm cười, nhẹ nhàng nói với anh ta: “Trì Dịch, chỉ cần rời xa anh, tuổi tác hay sinh con đều không còn là vấn đề nữa.” “Vấn đề là chính anh.”

Mẹ Chồng Đặt Quy Củ Cho Tôi Vào ngày cưới, mẹ chồng không cho tôi bước vào nhà, bắt tôi đứng trước cổng đúng 268 phút (4h28’) để “đón Thần Tài”. Chồng tôi giận tím mặt, muốn kéo tôi bỏ đi, nhưng tôi lại không chịu. Đến rồi thì… chơi tới bến luôn chứ sao. Tôi gọi phù dâu, phù rể tới, dựng dù che nắng, bày bếp nướng, chơi vài ván mạt chược. Không ngờ thời gian trôi qua nhanh thật. Chơi đến cao hứng thì cũng vừa đúng lúc được vào cửa. Chuyện sau đó, chờ xem tôi phá tan cái nhà này thế nào nhé.

Sau Khi Chồng Bị Chẩn Đoán Vô Sinh Kết hôn 2 năm, tôi vẫn chưa có thai. Mẹ chồng bỗng lập một nhóm WeChat, kéo cả đại gia đình chồng vào rồi @ cả bố mẹ tôi: 【Cả nhà các người toàn đồ yểu mệnh, không ra cái thể thống gì! Vô sinh mà còn dám lừa cưới, muốn nhà họ Lâm chúng tôi tuyệt tự chắc?!】 【Gà mái không biết đẻ trứng, nhà họ Lâm chúng tôi không cần! Làm lỡ hai năm thanh xuân của con trai tôi, mấy người định bồi thường sao đây?!】 Tôi lập tức phản đòn, quăng luôn bệnh án tinh trùng yếu của chồng vào nhóm. 【@mẹ chồng, nhà bà vốn dĩ đã không có giống rồi.】

Công ty vừa điều một tổng giám đốc mới về từ bên ngoài.Mọi người xếp hàng hai bên hân hoan đón chào, còn tôi thì lén trốn trong góc hóng chuyện.Thế mà lúc thấy mặt tổng giám đốc mới, tôi suýt ngất tại chỗ.Tổng giám đốc mới lại chính là kẻ thù không đội trời chung của tôi!Từ giờ còn có ngày nào yên thân nữa không?Không ngoài dự đoán…Chu Hằng: “Thư ký Giang, pha cho tôi ly cà phê.”Chu Hằng: “Thư ký Giang, in giúp tôi tập tài liệu.”Chu Hằng: “Thư ký Giang, tôi muốn ăn táo, phiền em gọt vỏ giúp tôi.”Thư ký Giang, thư ký Giang, thư ký Giang…Phiền chết đi được!Rõ ràng còn có bao nhiêu thư ký khác, vậy mà anh cứ nhắm mỗi mình tôi để sai khiến.Người đất còn có ba phần nóng tính, huống chi là tôi!Tôi hầm hầm lao vào phòng tổng giám đốc, đập bàn hét lên:“Chu Hằng, anh bị sao vậy? Ngày nào cũng thư ký Giang, thư ký Giang, anh không biết gọi người khác à? Anh cố tình nhắm vào tôi đúng không? Anh rốt cuộc muốn gì hả?!”Chu Hằng từ tốn đứng dậy, cúi người nhìn thẳng vào tôi, miệng nhả ra một chữ:“Em.”

Bạn trai hot boy của tôi ngoại tình với một cô nàng “trà xanh”.Nhưng người cậu của “trà xanh” lại vừa gặp đã phải lòng tôi, còn cố tình muốn bồi thường ‘chính mình’ cho tôi.“Em không muốn mỗi lần gặp cặp đôi cặn bã đó, họ đều phải cúi đầu gọi em một tiếng ‘mợ’ sao?”“Em không muốn vào dịp Tết, họ gặp em phải dập đầu ba cái chào năm mới sao?”“Em không muốn vừa nhấm hạt dưa, vừa uống trà, chỉ vào mặt họ mà mắng, rồi nói ‘mợ cũng chỉ vì tốt cho hai đứa thôi’ sao?”Chết tiệt…Tim tôi rung động rồi!

Sau khi kết hôn, anh bảo anh đi bốc vác để kiếm sống.Tôi nói, tôi bán cá để phụ gia đình.Mỗi ngày, một người trở về với mùi mồ hôi, một người đầy mùi tanh của cá.Cho đến ngày diễn ra buổi đấu giá gây chú ý.Tôi và người chồng mới cưới đứng đối diện nhau.Trên tay tôi cầm một bức tranh vừa đấu giá được, còn anh thì cầm chiếc dây chuyền kim cương vừa mua xong.

Tại bữa tiệc xa hoa của giới thượng lưu Bắc Kinh, vị thái tử nổi tiếng là phong lưu và phóng túng của Bắc Kinh đã cầu hôn tôi. Anh ta lấy tên tôi đặt cho chiếc du thuyền trị giá lên đến hàng tỷ đồng của mình. Dùng hàng ngàn chiếc máy bay ánh sáng để tỏ tình với tôi giữa màn đêm. Nhưng vào đêm trước ngày cưới, tôi đã vô tình nghe thấy lời anh ta nói với bạn mình: “Du Hoan ngày nào cũng tiếp xúc với người chết, người toàn mùi xác chết, tôi thấy rất ghê tởm, thậm chí còn chẳng muốn hôn cô ta. Cô ta bám theo tôi suốt bảy năm trời, đến ngày cưới nếu mà tôi bỏ trốn cùng người khác, lúc đó cảnh cô ta bị bỏ rơi chắc là trông thảm thương lắm nhỉ?” Mọi người đều cười phá lên cùng anh ta. Đêm đó trời đổ mưa tầm tã ở Bắc Kinh, tôi đã lái xe suốt ba tiếng trong mưa gió, toàn thân ướt đẫm để đến gõ cửa nhà người đàn ông quyền lực nhất Bắc Kinh. Với đôi mắt đỏ hoe, tôi ấm ức nói: “Anh từng nói muốn cưới em, điều đó còn tính không?” Phó Cảnh Xuyên nhìn tôi một lát rồi ôm lấy tôi vào lòng: “Em đã suy nghĩ kỹ chưa? Anh đã từng nói rồi, nếu em lấy anh thì sẽ không được hối hận, cả đời này em sẽ phải ở bên anh, chúng ta sẽ không ly hôn, cũng chỉ có cái chết mới có thể chia rẽ hai ta mà thôi.”