Hiện đại

Lưới Trời Lồng Lộng Chồng tôi vì cứu ánh sáng đời mình mà chết giữa biển khơi. Khi cảnh sát báo tin, thi thể anh ta gần như đã bị ăn sạch. Nhân viên giám định hỏi tôi có muốn vớt xác không. Tôi phất tay, kiên quyết không lãng phí tài nguyên công cộng. Cầm tờ giấy chứng nhận tử vong, tôi lập tức làm thủ tục xóa tên chồng khỏi hộ khẩu. Liên hệ xong với luật sư của anh ta, cuối cùng tôi không nhịn được mà bật cười. Buổi tối, tôi mở một chai sâm panh. Vốn dĩ chỉ có thể lấy một nửa tài sản, giờ tôi có thể lấy đến hai phần ba. Nhất định phải chúc mừng.

Tôi là thiên kim tiểu thư thật sự của một gia đình danh giá, vừa trở về nhà ngày đầu tiên thì thiên kim giả đã ra hiệu tôi nên nhanh chóng bỏ trốn.Cô ấy xắn tay áo lên, lộ ra đầy những vết thương, nói rằng mọi người trong nhà này đều là những kẻ biến thái.Em trai bệnh hoạn của tôi nở một nụ cười lạnh lẽo, nhìn tôi chăm chú.Hừm, cả gia đình này đều là những kẻ tồi tệ.Nhưng thật trùng hợp là tôi cũng vậy.

Cảnh Sát Trần À, Anh Bắt Em Lần Thứ N Rồi! Kết hôn chớp nhoáng với một anh cảnh sát, sau khi cưới lại sống như bạn trên mạng ở hai thành phố khác nhau. Tin nhắn trò chuyện thì như đang nói chuyện với AI: 【Hôm nay đi bắt tội phạm, không về nhà, nhớ khóa cửa.】 【Chưa bắt được, tiếp tục bắt, không về, khóa cửa.】 【Bắt người, khóa cửa.】

Khi đi vào giấc mơ của chồng, tôi mới phát hiện ra một tính cách hoàn toàn khác của anh ấy.Bình thường, anh ấy: Vẻ mặt nghiêm nghị, giọng điệu lạnh lùng, vì bảo vệ “bạch nguyệt quang” mà nghiêm khắc cảnh cáo tôi: “Tránh xa Tiểu Mạn ra, nếu cô ấy có bất kỳ tổn hại nào, tôi sẽ không tha cho em.”Trong giấc mơ của anh ấy: Đôi mắt đong đầy tình cảm, biểu hiện buồn bã, tội nghiệp nhìn tôi: “Chỉ có anh mới có thể nhìn thấu sự mạnh mẽ giả tạo của em, hiểu được nỗi buồn của em, bảo vệ sự yếu đuối của em… huhu, vợ yêu ơi, nhìn anh một cái được không?”

Mọi người đều nói bác sĩ Ôn ở khoa ngoại thần kinh là người không gần gũi với phụ nữ.“Ngoan nào~ Để anh hôn thêm một cái.”Người đàn ông có vẻ mặt lạnh lùng, đôi môi mỏng khẽ mở, giọng nói trầm ấm đầy từ tính thốt ra câu nói khiến tim người nghe đập loạn nhịp.Sao bảo là không gần gũi phụ nữ mà? Tôi khẽ sờ lên đôi môi hơi sưng đỏ của mình mà trầm ngâm suy nghĩ…

Bạn Trai Nhặt Hoa Từ Thùng Rác Tặng Tôi Vào ngày “5·20”, tôi nhìn thấy một bó hoa bị vứt bỏ trong thùng rác dưới lầu. Tôi còn cẩn thận chỉnh lại bó hoa, đặt ngay ngắn trên nắp thùng rác. Sau đó, bạn trai tôi mang một bó hoa đến tìm tôi để kỷ niệm ngày lễ. Nhưng càng nhìn bó hoa đó, tôi càng thấy quen mắt. Chẳng phải đó là bó hoa mà tôi đã nhìn thấy và chỉnh sửa ở thùng rác sao?

Hôn Nhân Không Tình Yêu Cô là quả phụ sống ngay giữa khu đại viện quân đội.Đêm tân hôn, hai người họ đã phân phòng ngủ riêng.Suốt 40 năm hôn nhân, cô chưa từng một lần cảm nhận được tư cách làm vợ.Cô sống cả đời dưới cái danh “gà mái không biết đẻ”, nhưng chưa từng oán trách.Thế nhưng, ngay trước lúc lâm chung, người đàn ông ấy lại không ngừng gọi tên mối tình đầu của mình…Lúc này cô mới bừng tỉnh, thì ra trong lòng anh luôn có một người khác, thế nên mới không muốn chạm vào cô.Hóa ra, suốt bao năm qua, anh vẫn luôn giữ thân vì mối tình đầu.Trọng sinh một lần, cô quyết định buông tay, cũng là buông tha chính mình.

Chị Gái và Chú Cún Nhỏ Trung Thành Mọi người đều nói tôi nhu nhược. Là vợ của anh ta, dù biết rõ anh ta và trợ lý mập mờ không rõ, tôi vẫn giả vờ không hay biết. Thậm chí, ngay cả khi bắt gặp họ quấn lấy nhau trong văn phòng, tôi cũng chỉ lặng lẽ đi vào phòng nghỉ, không khóc không làm loạn. Bạn thân không chịu nổi, hỏi tôi: “Ly hôn thì ch.t sao? Hà tất phải bám lấy anh ta?” Tôi cười nhạt, nói rằng tôi sắp chuẩn bị xong rồi. Dù sao thì, để nói lời tạm biệt hoàn toàn với mối tình đầu, vẫn cần một chút thời gian. … Nhưng bây giờ, tôi đã chuẩn bị xong.

Thư Nhã Từ nhỏ, tôi đã được chọn làm con dâu tương lai của nhà họ Bùi. Năm 20 tuổi, tôi gả cho Bùi Túc, một người mắc chứng tự kỷ. Năm năm hôn nhân, Bùi Túc vẫn luôn chán ghét tôi. Không chấp nhận bị tôi chạm vào, càng đừng nói đến chuyện chung giường. Sau đó, anh ấy gặp một cô gái. Trước mặt cô ta, anh thu lại hết thảy sự cáu kỉnh, vụng về mà ngoan ngoãn. Anh viết nhạc tặng cô, cũng chuẩn bị quà cho cô. Ngay cả thư phòng, nơi anh cấm tôi bước vào cũng mở cửa đón cô ấy một cách không giữ lại gì. Tôi biết… Bùi Túc đã có người mình thích. Mà tôi cũng chẳng muốn tiếp tục chăm sóc anh nữa. Vì vậy, tôi tìm đến lão gia nhà họ Bùi, nói rõ: Tôi muốn ly hôn.

Nữ Chính Không Tha Thứ Chỉ vì bóc một con tôm cho chồng, tôi bị nữ blogger “nữ quyền” nổi tiếng Hồ Kiều Kiều chụp lén, rồi bị gán mác “nàng dâu não tàn vì tình yêu”. Chẳng bao lâu, vô số lời lẽ tục tĩu tràn vào tài khoản mạng xã hội của tôi. Chồng tôi thương tôi, muốn dùng đội ngũ luật sư bảo vệ công lý cho tôi, nhưng tôi đã kịp ngăn lại. Kiếp trước chúng tôi cũng làm vậy, dùng vũ khí pháp lý để bảo vệ mình. Nhưng ngay lúc sắp thắng kiện, cô ta lại livestream tự sát, khiến chúng tôi trở thành hung thủ gián tiếp giết người. Cuối cùng, dưới áp lực dư luận, văn phòng luật của chồng tôi phá sản, cha mẹ tôi vì quá đau lòng mà bị nhồi máu cơ tim qua đời, còn tôi thì bị fan cuồng của cô ta đẩy vào dòng xe cộ, chết thảm. Sau khi tôi chết, Hồ Kiều Kiều “sống lại”, tăng thêm 6 triệu người theo dõi, trở thành nữ thần của nền tảng livestream. Lúc đó tôi mới biết, tất cả đều là kế hoạch tăng fame của cô ta. Mà lý do cô ta chọn tôi làm mục tiêu cũng rất đơn giản: hôm đó cô ta bị người mình thích tỏ tình từ chối, mà người đó lại lấy tôi người tình cờ đi ngang qua làm cái cớ. Khi mở mắt ra lần nữa, việc đầu tiên tôi làm là thay bộ váy đẹp nhất, trang điểm kiểu tự nhiên đẹp nhất, trở thành “nàng dâu hoàn mỹ” xinh đẹp nhất. Lần này, tôi phải giẫm lên cô ta để leo lên đỉnh cao.

Vùng Tuyết Trắng Quý Sâm trượt chân rơi xuống nước, tôi không nói hai lời lập tức nhảy xuống cứu. Nhưng anh đột nhiên nổi điên, ấn đầu tôi xuống nước. Sau đó, anh được người ta cứu lên, còn tôi thì chết trong ngày đông giá lạnh ấy. Hóa ra anh biết bơi, ngã xuống nước là để giết tôi. Mở mắt ra lần nữa, tôi trở về ngày Quý Sâm rơi xuống nước ấy. Nhìn anh vùng vẫy trong nước, tôi nhặt một que củi trên đất đưa tới. “Ôi, không đủ dài, làm sao đây? Hay là anh chết luôn đi.”

Năm thứ sáu kết hôn với chồng, cô thư ký của anh ta ngượng ngùng, ngay trước mặt tôi lấy từ trong túi ra một miếng ngọc bội.Cô ta nói, đây là tín vật định tình mà chồng tôi đã tặng cô ta mười lăm năm trước.Tôi chưa kịp lên tiếng, chồng tôi đã sốt ruột trước.Anh đập bàn “bốp bốp”, mặt đầy kích động.“Tôi biết ngay là cô ăn cắp đồ của tôi mà!”

Bị ép buộc làm chim hoàng yến trong suốt ba năm, rồi đột nhiên kim chủ của tôi phá sản.Tôi nhận được một khoản tiền từ Cận Gia Ngôn, trong khi anh ấy bình thản chuẩn bị tự sát.Đối diện với tôi, anh ấy nói: “Xin đừng chế giễu tôi, và em có thể rời đi rồi.”“Tôi không đi đâu.” Tôi lắc đầu.“Bây giờ đến lượt tôi chiếm đoạt anh.”

Tôi đã đóng vai một cô nàng yêu mù quáng bên cạnh thái tử gia của giới thượng lưu Bắc Kinh suốt hai năm.Anh ấy cool ngầu chuyển tiền cho tôi, còn tôi thì cứ hét lớn rằng tôi yêu anh, kiểu tình yêu não cá vàng.Rồi đột nhiên, một ngày nọ, tôi không muốn diễn nữa.Tôi thử thương lượng với anh:“Hay là dừng ở đây nhé? Em sợ diễn thêm nữa thì khó mà lấy chồng.”“Lấy chồng? Em còn muốn lấy ai?”Anh cười lạnh, ném cho tôi một tấm séc giá trên trời:“Diễn cả đời cho tôi!”

Sự Trừng Phạt Hoàn Hảo Sau ba năm kết hôn, tôi vô tình phát hiện chồng mình nhắn tin với người khác. 【Nghe lời chị đi, em hãy bỏ đứa bé, rồi anh quay về với gia đình của mình.】 Sau đó, thám tử tư mà tôi thuê báo lại rằng, người phụ nữ kia cũng đã có chồng. Vì vậy, vào một đêm khuya, tôi tìm gặp người đàn ông đó. “Chào anh, vợ anh đang mang thai con của chồng tôi. Anh nói xem… chúng ta nên làm gì bây giờ?” Người đàn ông cười khẩy, nửa đùa nửa thật: “Vậy cô cũng mang thai con của tôi đi?”

Tôi tình cờ nhìn thấy cuốn nhật ký màu hồng của Tổng Giám đốc, tôi không nhịn được mà bật cười ra tiếng:“Đàn ông có nhiều loại, hôm nay tôi là loại si tình.”“Trước kỳ nghỉ Tết Dương lịch, hai nữ nhân viên móc ngoéo nhau đi ăn đồ Nhật. Tôi mãi không hiểu nổi, móc ngoéo thì tại sao phải treo cổ…”Phía sau vang lên một giọng nam trầm thấp:“Ba giờ chiều, trợ lý của tôi lén đọc nhật ký của tôi, thật vô văn hóa.”

Tôi giao bài tập cho học sinh:Chọn một trong ba: chế tạo bom hạt nhân, tìm cho cô một anh chàng giàu đẹp, hoặc hoàn thành bài tập vật lý.Ngày hôm sau, một học sinh nộp bài trống trơn.Tôi gọi cô bé lên văn phòng để hỏi tội:“Sao không làm bài tập?”Cô bé kéo tới một anh chàng đẹp trai:“Cô ơi, anh chàng vừa giàu vừa đẹp cô cần, em đã tìm giúp rồi đây.”Tôi suýt ngất !!!