Hiện đại

Ba Sợ Dây Chuyền Sau khi được chẩn đoán ung thư dạ dày. Tôi mua ba sợi dây chuyền, giấu ở ba nơi khác nhau: “Chồng à, đây là sợi dây chuyền em thích nhất, mỗi năm vào ngày giỗ phải đốt một sợi cho em đấy nhé.” Chỉ một câu nói, tôi đã trói chặt con chó điên tên là Thẩm Từ. Anh từ bỏ việc nhảy lầu, vứt bỏ thuốc ngủ. Dựa vào lời hứa ấy, anh đã sống qua năm này đến năm khác. Cho đến khi bên cạnh Thẩm Từ xuất hiện một cô gái nhỏ. Cô gái ngây thơ hiền lành, giống như một mặt trời nhỏ ấm áp. Thẩm Từ dọn ra khỏi căn nhà chung, tiễn con chó nhỏ tôi từng nuôi đi. Đến ngày giỗ năm thứ ba, Thẩm Từ không đến. Tôi len lén vào giấc mơ của anh, làm nũng: “Chồng à, anh đúng là đồ ngốc, năm nay vẫn chưa tìm thấy sợi dây chuyền đâu.” Thẩm Từ xưa nay luôn lắm lời với tôi, giờ lại im lặng lạ thường. Rất lâu sau, anh mới nói: “Thanh Thanh, đã ba năm rồi… anh cũng nên bắt đầu cuộc sống mới.”

Anh Ấy Biến Mất Vào Lễ Tình Nhân Anh trai xem mắt – người mà tôi sắp chính thức xác nhận quan hệ – đột nhiên biến mất không dấu vết. Tin nhắn cuối cùng của anh ta dừng lại vào tối ngày 10 tháng 2. Tôi thấy vô cùng khó hiểu, liền nhờ bà mối dò hỏi xem có phải anh ta gặp chuyện gì không. Cho đến khi tôi lướt thấy một bài viết dạy các anh trai “biến mất sớm để né lễ Tình nhân”, mà ảnh đại diện minh họa phía trên… lại chính là anh ta. Lúc ấy tôi mới vỡ lẽ: Hóa ra anh này sợ tốn tiền. Quả nhiên, bặt vô âm tín suốt bốn ngày liền. Vừa hết lễ Tình nhân, anh xem mắt lại nhắn tin trở lại: 【Bé ơi, mấy ngày nay anh bận công việc quá nên quên mất tin nhắn của em rồi.】 Vậy anh cứ bận tiếp đi nhé. Tôi đính hôn trước rồi.

Ở chợ đồ cũ, tôi tình cờ mua được cuốn nhật ký của học bá cấp ba Thịnh Tư Niên – người từng thầm thích tôi.Nhìn thấy tên anh ấy đứng đầu bảng xếp hạng đại gia, tôi cảm thán mình đã bỏ lỡ cơ hội lớn.Không ngờ, em trai của Thịnh Tư Niên lại gọi điện cho tôi.“Cô Giang, nghe nói cô mua được cuốn nhật ký của anh tôi, có thể trả lại được không?“Anh tôi đang nổi trận lôi đình vì tôi làm mất cuốn nhật ký, còn định gửi tôi đến sa mạc Sahara.“Biệt thự số 109 đường Yến Tây, cô mau mang nó đến đây, gấp lắm rồi, cứu mạng tôi với.”

Tôi và Phỉ Xuyên là kết hôn thương mại.Cứ tưởng rằng cuộc sống sẽ “kính nhau như khách”.Thế nhưng…nửa đêm, tôi nhìn chằm chằm vào cơ bụng tám múi của anh ấy.Nước miếng không tự chủ mà trào ra khóe miệng…Giọng trầm ấm của anh ấy vang lên: “Người đẹp khó qua ải anh hùng, em chịu nổi cám dỗ không?”

Ngươi Thấy Chăng, Đông Tàn Đã Qua Trong buổi họp lớp, mối tình thanh xuân từng bỏ rơi Lục Châu Ngang đã trở về. Chơi Thật lòng hay mạo hiểm, anh chọn thật lòng. Có người hùa theo trêu chọc: “Tổng giám đốc Lục, hôm nay người anh yêu có mặt ở đây không?” Anh siết chặt ly rượu, giọng nói trầm thấp: “Có.” Nhưng tôi không đi họp lớp. Vậy nên, người anh yêu không phải tôi. Đêm hôm đó, tôi xé nát tờ kết quả kiểm tra thai kỳ, vừa dịu dàng vừa nghiêm túc nói: “Lục Châu Ngang, chúng ta ly hôn đi.”

Đá Tra Nam Ra Chuồng Gà Bạn trai đề nghị sống kiểu chia đều chi phí (AA), việc nhà cũng chia đều, tôi vui vẻ đồng ý. Nhưng đến ngày nhận lương, anh ấy lại bảo tôi nợ 3 nghìn tệ. Anh ấy nghiêm túc nói: “Lương anh mỗi tháng 6 nghìn, lương em mỗi tháng 12 nghìn, cộng lại là 18 nghìn, chia đều AA mỗi người 9 nghìn, nên em phải đưa anh 3 nghìn.”

Thương Trường Là Chiến Trường Mẹ chồng đột ngột bị xuất huyết não, tôi vội vàng gọi cấp cứu. Nhưng ngay khi xe cứu thương đến ngã tư, một chiếc Maybach chặn ngay trước đầu xe, cứng rắn không chịu nhường đường. Tôi nhận ra đó là xe của chồng mình. Lập tức gọi cho anh ta. Nhưng đầu dây bên kia lại truyền đến một giọng nữ quen thuộc—Hạ Viên Viên. Giọng cô ta lạnh nhạt, mang theo ý cười chế giễu: “Chứ đâu phải chạy đi đầu thai, cần gì gấp thế?” Tôi gào lên vào điện thoại: “Sao tôi không gấp được?!” “Người nằm trên xe cứu thương là mẹ của Cẩn Xuyên!” “Bà ấy bị xuất huyết não, nếu không đến bệnh viện ngay, sẽ bỏ lỡ thời gian vàng để cứu sống!” Nhưng chồng tôi lại tức giận mắng ngược lại: “Cố Tang Du, cô điên rồi à?!” “Tôi chỉ đang ăn cơm với Viên Viên, mà cô dám rủa mẹ tôi chết?!” “Tôi cứ không nhường đường đấy!” Không chỉ không nhường— Anh ta còn liên tục cản trở xe cứu thương trên đường. Cuối cùng, mẹ chồng mất ngay trên xe cấp cứu. Chồng tôi và Hạ Viên Viên vào tù. Còn tôi— Thay anh ta tiếp quản toàn bộ sản nghiệp của mẹ chồng và gia tộc.

Em trai tôi cuối cùng cũng thoát kiếp độc thân, nhưng anh trai của bạn gái nó không đồng ý.Em tôi nhìn tôi bằng ánh mắt long lanh, tha thiết.“Chị ơi, cưa đổ anh trai cô ấy đi, chúng ta thành đại gia đình luôn!”Cũng không phải là không thể, nhưng khi gặp đối phương, tôi sững sờ.Người yêu cũ cười đểu: “Lại chơi mỹ nhân kế nữa à?”

Chiếc Két Tình Yêu Sau khi ly hôn, tôi bất ngờ nhận được một khoản tiền lớn không rõ nguồn gốc, kèm theo một két sắt chứa đầy ảnh của chính mình. Mặt sau mỗi bức ảnh đều viết một dòng: “Mong Thẩm Từ bình an thuận lợi.” Người ký tên: Phó Vân Xuyên – anh trai của chồng cũ tôi. Không lâu trước đó, anh đã qua đời vì ung thư gan. Khi được sống lại, tôi quay về đúng ngày hai nhà bàn chuyện liên hôn. Một lần nữa được chọn đối tượng kết hôn, tôi không chút do dự, chỉ tay về phía người đàn ông đang lặng lẽ dõi theo mình ở góc phòng: “Tôi chọn anh ấy.”

Bạn Trai Cũ Là Đạo Sĩ Chia tay 5 năm rồi, gã bạn trai cũ từng bị tôi đá giờ lại mò về. Còn quay sang làm thầy phong thủy. Hắn đứng ngay trước cửa căn biệt thự mới tôi vừa mua, nói: “Tôi coi rồi, căn nhà này phong thủy có vấn đề.” Nghĩ đến địa vị của hắn trong giới huyền học, tôi ráng nhịn. Ai ngờ hắn lại nhìn sang đứa nhỏ đứng cạnh tôi. “Xem qua là biết, đứa này là con tôi.” Tôi sững người tại chỗ. Vãi thật! Cái này cũng tính ra được à?

Chồng Tôi Cứ Thích Giả Là Hải Vương Sau khi gia đình phá sản, tôi được gả cho một tay chơi khét tiếng trong giới, một “Hải vương*” chính hiệu. Ngày đầu tiên kết hôn, anh ta vứt cho tôi một chiếc thẻ ngân hàng, lạnh nhạt nói rằng thứ duy nhất anh ta có thể cho tôi là tiền. Không chỉ vậy, anh còn tỏ vẻ cực kỳ chán ghét tôi, thà tự mình làm hết việc nhà cũng không muốn tôi đụng vào bất cứ thứ gì trong biệt thự. Ba năm trôi qua như thế, tôi bắt đầu muốn ly hôn. Nhưng khi cầm theo đơn ly hôn bước đến cửa thư phòng, tôi lại nghe thấy tiếng nức nở nghẹn ngào của anh: “Ba năm rồi, tôi hầu hạ cô ấy suốt ba năm! Mỗi tháng đưa cô ấy một ngàn vạn (~35 tỷ), ngày nào cũng nấu ăn cho cô ấy, vậy mà vẫn không thể khiến cô ấy cảm động.” Tiếng người anh em thân thiết của anh vang lên đầy tức giận: “Tao đã bảo mày đừng làm màu rồi, một người đàn ông đã có vợ lại còn xây dựng hình tượng ‘Hải vương’ để làm gì chứ?” * “Hải vương” là cách gọi mỉa mai một người đàn ông bắt cá nhiều tay, quen nhiều người cùng lúc, ai cũng tỏ ra thâm tình, nhưng không ai là thật lòng. Nói ngắn gọn: tra nam chuyên gieo thính cấp cao.

Nhớ Mãi Không Quên, Ắt Có Hồi Đáp “Chu Gia Từ, em yêu anh.” Tại hội trường hôn lễ, ánh trăng sáng của Đoạn Ứng Trạch mặc váy cưới đến để cướp hôn. “Đoạn Ứng Trạch, nếu anh còn yêu em, thì hãy đi cùng em.” Đoạn Ứng Trạch không do dự nắm lấy tay cô ta. Để tôi một mình đối mặt với sự thương hại và chế nhạo của mọi người. Mọi người đều nghĩ rằng tôi sẽ đau khổ tột cùng, sống không bằng chết. Nào ngờ, ánh trăng sáng của tôi cũng đã trở lại. Tên thế thân tệ bạc Đoạn Ứng Trạch này, tôi đã không còn cần nữa.

Tôi vì ham tiền nên đã hẹn hò với những người bạn trai giàu có, rồi đến khi họ phá sản thì lại thay bằng người khác.Thiếu gia nhà họ Chu không tin, nên đã tự tìm đến tôi: “Nghe nói hẹn hò với cô sẽ phá sản?”Tôi gật đầu: “Không ai là ngoại lệ.”Anh cười lạnh: “Vậy thì chúng ta hẹn hò đi.”Tôi thở dài, lại thêm một người nữa không tin chuyện này.“Vậy anh chờ một chút nhé!” Tôi đáp, “Hiện giờ tôi vẫn còn đang hẹn hò với một người chưa phá sản.”

Sau khi tốt nghiệp, tôi vẫn chưa tìm được việc làm thì cô bạn thân hỏi tôi có muốn làm chị dâu của cô ấy không.Theo lời miêu tả của cô ấy về anh trai mình thì chính là một người cực phẩm:“Anh trai tớ ít quản, nhiều tiền, mấu chốt là ba năm, có khi năm năm mới về nước một lần, cậu còn có thể tiêu hết hạn mức thẻ tín dụng của anh ấy.”Tôi lập tức đồng ý.Giấy đăng ký kết hôn mới được lấy vào buổi sáng thì quả nhiên, buổi chiều anh trai cô ấy đã ra nước ngoài.Tối đó, tôi dẫn bạn thân đi quẹt thẻ tín dụng tới hạn mức ở quán bar.Tuy nhiên, Lục Diệp lại lập tức bay về ngay trong đêm, vác tôi về căn phòng tân hôn.‘Xem người mẫu nam thì có ích gì? Chồng em mới là vạn năng.'”

Tình Cũ Chẳng Rủ Cũng Tới Đêm trước ngày cưới, Mục Xuyên ôm cô thanh mai của anh ta, nói với tôi rằng muốn có một đêm tự do. Anh ta nói, sau đêm nay, cả đời này anh ta sẽ một lòng một dạ với cuộc hôn nhân của chúng tôi. Tôi nhìn anh ta rất lâu, rồi gật đầu đồng ý. Khi bước ngang qua người tôi, anh ta còn hào phóng nói: “Đêm nay em cũng có thể ra ngoài tìm một người đàn ông, anh đảm bảo tuyệt đối sẽ không để tâm.” “Tôi không cần phải ra ngoài.” Tôi đi thẳng đến trước mặt người anh em thân thiết nhất của anh ta. Nhìn vào đôi mắt đẹp đó đầy lưu luyến: “Đêm nay, ngủ cùng nhau nhé?” Anh ta có thanh mai, chẳng lẽ tôi không có mối tình đầu?

Ngày ly hôn, tôi bỗng nhiên thức tỉnh khả năng đọc suy nghĩ.Tôi nghe thấy trong lòng người chồng lạnh lùng với tôi bấy lâu nay đang khóc thầm:“Phải làm sao đây! Vợ không cần mình nữa! Nhưng mình không muốn ly hôn, hu hu hu!”Tôi vô cùng hoang mang, nhưng khi mở mắt ra lần nữa, tôi đã quay về năm thứ hai đại học.Vẫn là anh ấy – chàng trai nổi bật nhất trường, người đã lạnh lùng từ chối lời tỏ tình của tôi. Nhưng trong lòng lại reo mừng:“Thích quá! Nhìn bảo bối muốn khóc thật đáng yêu, dễ thương chết đi được!”Trong cơn tức giận, tôi xé nát bức thư tình dành cho anh, rồi ném vào thùng rác.Lần này, đến lượt Cố Dư Bạch hoảng hốt.

Tôi vô tình nhầm một tin nhắn của ông tổng nào đó là của chị mình, mở miệng ra đã gọi:“Bé cưng ơi~”Đối phương trả lời:【…Em chắc chắn là muốn gọi tôi như vậy à?】“Tất nhiên rồi! À mà, nên gọi là bé bự hay bé nhỏ đây ta?” Hehe, không biết là chị mình hay thằng cháu đang cầm điện thoại nữa?【…Vậy gọi bé bự đi.】“Ồ, thì ra là bé bự~ Bé bự ơi, anh thấy bộ đồ bơi này của em đẹp không? Phía trước có hơi bị chật quá không?”Chị tôi còn chưa kịp trả lời, thì tôi nghe đồng nghiệp hét lên:“Tổng Lục chảy máu mũi trong văn phòng rồi nè!”

Ngại Gì Nếu Tôi Phát Điên? Tôi nổi tiếng khắp mười dặm tám thôn là con nhóc đanh đá nhất vùng. Leo mái nhà, gỡ ngói, châm pháo trong hố phân đều là nghề sở trường của tôi. Nhưng trớ trêu thay, tôi lại cưới phải một ông chồng da trắng đẹp trai, lịch thiệp nho nhã, cha mẹ chồng thì ít nói nhu mì, không biết nổi giận. Ngày tháng cứ thế trôi qua, nhạt nhẽo vô cùng. Cho đến khi chúng tôi tới nhà họ hàng làm khách, ngay trước mặt chúng tôi, họ sai bảo mẹ chồng như giúp việc. Tôi hỏi chồng: “Em có thể phát điên được không?” Anh đáp: “Nếu có thể, làm ơn phát điên ngay đi.” Tốt lắm! Đấu trường thuộc về tôi cuối cùng cũng đến rồi!

Kẹo Sữa Bạch Thố Tôi nằm trên bàn mổ, bác sĩ chính lại là bạn trai cũ của tôi. Anh nhìn xuống chỗ đó của tôi, rồi tức quá mà bật cười: “Em xăm cái quỷ gì ở đây vậy?”