Ngôn Tình
Để trốn tránh cuộc hôn nhân sắp đặt của gia đình, tôi thuê thám tử tìm một anh chàng cực kỳ đẹp trai để ký hợp đồng hôn nhân.Anh ta hỏi tôi:“Vì sao em không thích hôn nhân sắp đặt?”Tôi trả lời:“Đối tượng liên hôn của tôi chán lắm, nghe nói là một ông già cổ hủ, chẳng hiểu lãng mạn là gì.”Tối hôm đó, anh ta ép tôi xuống giường, quấn lấy tôi đủ mọi tư thế như muốn chứng minh điều gì đó.Cho đến khi tôi nghe thấy người khác cung kính gọi anh ta:“Chào tổng giám đốc Bùi.”“Tổng giám đốc Bùi? Bùi nào cơ?”Người đàn ông ôm eo tôi, giọng trầm thấp:“Là ông lão họ Bùi cổ hủ mà em đào hôn ấy.”
Vác Phản Diện Chạy Trốn Ta ở kinh thành đấu với người giàu, bỗng vung tay đấu giá một nam tử dị tộc tuyệt sắc. Hắn lạnh lùng ngạo nghễ, khắp người đầy v ế t t h ư ơ n g. Vừa định chuyển tay bán với giá cao, ta lại nhìn thấy dòng chữ bay lên giữa không trung: 【A a a nữ chính đừng bắt nạt nam chính nữa, hắn vừa mới bị d I ệ t cả tộc, lại còn bị hạ chú không thể khóc không thể cười, thảm lắm rồi!】 【Nam chính vừa thấy nữ chính liền động tâm, kết quả lại bị nàng nhục nhã, tim cũng muốn vỡ theo!】 【Nữ chính à, ngươi đối xử tốt với nam chính một chút đi, sau này hắn sẽ được rửa oan, mỏ vàng mỏ bạc đều là của ngươi, cả mạng cũng là của ngươi luôn đó!】 Hai mắt ta sáng rỡ: Thì ra ta là nữ chính à! Không nói không rằng, ta lập tức vác hắn về nhà. Chỉ vì quá nóng ruột, nên không kịp nhìn dòng chữ kế tiếp: 【Khoan đã, sao nữ phụ pháo hôi kia lại vác đại phản diện đi vậy!?】 【Đúng đó! Nàng ta không phải nên hung hăng sỉ nhục hắn, rồi đem bán đi sao!?】 【A a a phản diện kia đ ộ c á c t à n n h ẫ n, đợi thân thể hắn khôi phục, nữ phụ pháo hôi chắc chắn xong đời rồi!】
A Oánh Ngày Thái tử tới phủ hạ sính, lại đem tên trên canh thiếp đổi thành biểu tỷ. Ta vừa định làm ầm lên, thì trước mắt bỗng hiện ra mấy dòng chữ lơ lửng giữa không trung. 【Tới rồi tới rồi, nữ phụ độc ác lại sắp kể ơn cứu mạng năm xưa, thi ân cầu báo. Dù có được nạp làm trắc phi thì thế nào? Trong lòng nam chủ chỉ có muội bảo mà thôi.】 【Nữ phụ độc ác còn muốn Hầu gia đứng ra làm chủ cho mình, cười chết mất. Muội bảo mới là thiên kim chân chính của Hầu phủ, nàng ta tưởng vì sao Thái tử lại dễ dàng đổi người như vậy?】 Ta ngơ ngác nhìn những dòng chữ ấy, chưa kịp hoàn hồn thì Trần Diệp đã chau mày nói: “Tuyết Vi tâm địa thiện lương, đã đồng ý rằng ngày đại hôn sẽ cho nàng nhập phủ làm trắc phi. Hôm nay là ngày ta và Tuyết Vi đính hôn, nàng chớ nên làm loạn.” Đến ngày Trần Diệp đại hôn, ta lại bị hoàng hậu ban hôn cho tiểu Hầu gia. Trần Diệp lúc ấy thất lễ, cất tiếng gọi ta: “A Ảnh, chúng ta từ nhỏ lớn lên cùng nhau, nàng sao có thể gả cho người khác?”
Gả Thay Ta thay đích tỷ gả cho Trấn Nam Vương đang hôn mê bất tỉnh để xung hỉ. Mọi người đều nghĩ ta sẽ ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt, sống cuộc đời đầy đau khổ. Nhưng mà, được gả vào hào môn, không cần phải hầu hạ cha mẹ chồng, phu quân thì chẳng khác nào người chết… Đây chẳng phải cuộc sống lý tưởng của ta sao! Ta siêng năng giúp phu quân lau rửa thân thể, nhân tiện “lợi dụng” một chút. Bỗng dưng, bên tai vang lên một giọng nói nghiến răng ken két: “Nữ nhân, ngươi sờ đủ chưa!”
Hoán Linh Ta vốn là một y nữ nơi núi rừng, lại từng có ân cứu mạng với Thái tử. Hắn nghênh ta vào Đông cung, hứa cho ta vị trí chính phi, sau đó ta thuận theo lẽ thường mà trở thành Hoàng hậu, sinh hạ trưởng tử, vinh hoa cả đời. Người người đều nói ta nhặt được phú quý từ trên trời rơi xuống. Khi ta trăm tuổi quy tiên, con cháu đau đớn khóc thương, duy chỉ có hắn nhìn về nơi xa, nở một nụ cười nhẹ nhõm. “Uyển muội, đời này ta đã giữ trọn lời hứa, nhưng lại phụ lòng nàng. Chết đi, ta chỉ mong được đồng táng với nàng, cùng hẹn kiếp sau.” Hắn lạnh lùng nhìn thi thể của ta, từng chữ một: “Còn ngươi, ta nguyện đời đời kiếp kiếp không gặp lại, mãi mãi không bao giờ!” Ta bị bí mật an táng tại một ngọn đồi nhỏ cách hoàng lăng trăm mét, vị trí Hoàng hậu lại chôn xuống vong thê của một vị tướng quân. Sống lại một đời, thứ phú quý này, ta không cần nữa.
Vân Ca Sau khi rơi xuống vực rồi được cứu trở về. Từ lúc đó, ta không còn mù quáng say mê Tiết Vọng nữa. Không còn chạy theo hắn, chẳng còn chăm lo, ân cần với hắn, cũng không còn lấy lòng hay nuông chiều hắn. Ta chỉ ở lì trong Phật đường, ngày ngày thành kính tụng kinh. Ngay cả khi hắn đến thông báo muốn từ hôn, ta cũng chỉ gật đầu nói một câu “Được thôi.” Sau đó lại quỳ xuống tiếp tục cầu nguyện: “Bồ Tát phù hộ, Bồ Tát khai ân.” “Hôm đó dưới vực sâu, ta vì bị trúng độc nên mới bất đắc dĩ làm bẩn vị công tử kia.” “Chỉ một đêm đó, hẳn là sẽ không mang thai được đâu, phải không?” “Hắn chắc sẽ không tìm ra ta đâu, phải không?”
Thâu Hương Thiết Ngọc Đây là năm thứ mười sáu ta xuyên thành nữ phụ, dường như… ta lại thích nam chính mất rồi. Ta là tiểu sư muội của hắn, còn hắn… là “sư nương” tương lai của ta. Đúng vậy! Không sai đâu! Đừng nghi ngờ bản thân! Ta xuyên vào một truyện đam mỹ đấy! Mà vị sư phụ cao lãnh như tiên nhân của ta lại là 0, còn vị sư huynh độc mồm độc miệng kia lại là 1! Ngươi hỏi sao như thế mà ta vẫn có thể thích nam chính à? Hu hu hu, để sét đánh chớt ta rồi cho ta sống lại đi. Bởi vì suốt mười sáu năm nay, ta chưa từng gặp qua nam nhân nào khác, sư huynh với gương mặt ấy cứ mãi đập vào gu thẩm mỹ của ta, không dứt ra được! Còn vì sao lại không thích sư phụ à? Xin lỗi nhé! Ta không dám đâu! Ta sợ kiếm của sư phụ không có mắt, một chiêu chém ta xuyên tim thì tiêu đời. Thế là để cứu rỗi sở thích giới tính của sư huynh, ta kiên trì mỗi ngày tẩy não cho hắn. “Sư huynh à, chân trời góc bể nơi nào chẳng có hoa, cớ gì phải si tình một cọng cỏ?
Tình Cổ Ta và Giang Duệ Hành là kẻ thù truyền kiếp nhưng lại bị người trong nhà ép buộc đính hôn. Tất cả chỉ vì hai chúng ta đều trúng phải cổ độc, phải dựa vào nhau để giải trừ. Đêm tân hôn, tình cổ đực cái tựa như hổ đói, khó mà kiềm chế. Chúng ta liều mạng chống cự, cuối cùng vẫn dây dưa với nhau. Nghĩ đến việc phải chung chăn gối với kẻ mà mình ghét, ta cố gắng hết sức, định dùng lời lẽ thô tục để giữ vững tỉnh táo. “Tên khốn, đồ lưu manh, đồ vô lại…” Nhưng Giang Duệ Hành lại giữ chặt lấy cánh tay đang vùng vẫy của ta, đè ta xuống giường, gân xanh trên trán nổi lên, giọng nói khàn khàn run rẩy: “Mắng một câu, làm mười lần.”
Định Mệnh Giao Thoa Phu quân của ta rơi xuống sông, bị một nữ tử xuyên không nhặt được bên bờ sông. Nữ tử xuyên không giấu hắn trong nhà suốt ba năm, đến khi ta tìm được hắn, thì hắn đang ở trong chuồng lợn cho lợn ăn. Vừa thấy ta, hắn liền quỳ sụp xuống đất, cầu xin ta đưa hắn về nhà. Nữ tử xuyên không chắn trước mặt ta, xòe tay nói: “Ta nuôi hắn ba năm, phí nuôi dưỡng ba ngàn lượng, một tay giao tiền, một tay giao người.” Ta cầm xấp ngân phiếu dày cộm trong ngực, mỉm cười nói: “Nhà ta sa sút, không có tiền rồi. Nếu đã vậy, ta tặng vị phu quân này cho ngươi luôn.”
Gả Nhầm Rồng Vàng Phu quân ta thu nhận thê tử của cố nhân, người được mệnh danh là đệ nhất mỹ nhân Đại Lương. Không bao lâu sau, hai người ấy lại nảy sinh tình ý. Ngày loạn quân công thành, chàng đem ta giao nộp, lại còn lạnh lùng nói: “Nàng chính là Tần Phương Hảo. Dung mạo này, không thể giả được.” Ta rơi vào tay phản quân, vốn định lấy cái ch .t giữ lấy thanh danh. Ngay lúc đó, trước mắt ta chợt hiện ra mấy dòng chữ lơ lửng: 【Nữ chính, ngàn vạn lần đừng nghĩ quẩn! Tên cặn bã kia có gì tốt? Đại ca phản quân kia mới thật sự là cực phẩm!】 【Hắn biết ngươi không phải Tần Phương Hảo, vẫn lén sai người vẽ chân dung ngươi mỗi đêm, rồi nhìn ngươi mà…】 【Aaaa, tại sao lại chặn màn đạn của ta?!】 【Nữ chính, nàng không nhớ tiểu mã nô bên hồ Đại Minh năm xưa nữa sao?】 【Chỉ cần nàng mềm lòng một câu, mã nô sẽ lập tức quỳ dưới váy nàng! Mạng là của nàng, cơ bụng là của nàng, thận… cũng là của nàng!】
Hạnh Phúc Giữa Hoa Xuân Ca ca của ta bỏ trốn khỏi hôn lễ. Ta bất đắc dĩ phải thế chỗ huynh ấy, cùng vị nghĩa muội giao hảo bái đường thành thân. Nhưng đến lúc vén tấm khăn voan đỏ, lại lộ ra gương mặt của ca ca nàng. Người ấy chính là Bùi tiểu tướng quân danh tiếng lẫy lừng, một mình đóng giữ Lương Châu! Lúc này, trên dung nhan thanh tú của Bùi Văn Quý đầy vẻ tự nhiên, hắn bóp giọng nói: “Phu quân, nên uống rượu giao bôi rồi.” Ta: ???
Ta Và Thái Tử Cùng Lộ Thân Phận Hồi kinh trên con đường dài đằng đẵng, ta tình cờ gặp một công tử tuấn tú, vừa vặn lọt vào mắt xanh của ta. Hắn nói mình là một thư sinh nghèo khó, lên kinh ứng thí. Ta nói ta là một cô nhi đáng thương, lên kinh nương nhờ người thân. Hắn ngày đêm khổ công dùi mài kinh sử, ta thức trắng đêm thêu thùa, đều vì mưu cầu một tương lai rạng rỡ. Sau này, trong buổi yến tiệc tại cung đình, ta và hắn chạm mặt nhau. Hắn là Thái tử, còn ta lại là Thái tử phi sắp bị từ hôn. Ta: “???”
Con Gái Riêng Của Hoàng Hậu Ta là con gái tư sinh của đương kim hoàng hậu, được bí mật gửi nuôi trong phủ Ninh Viễn hầu. Từ thuở nhỏ, tỷ tỷ trong phủ Ninh Viễn Hầu luôn thích đoạt lấy những gì ta yêu quý, y phục, trâm cài, thức ăn, bất kể thứ gì lọt vào mắt nàng, đều phải cướp đi cho bằng được. Ta chưa từng tranh đoạt với nàng. Nương ta từng nói, ta là mệnh phải vào cung. Thế nhưng ngay đêm trước đại hôn, tỷ tỷ lại nép vào lòng thái tử Cố Cảnh Dịch, người từ nhỏ lớn lên cùng ta, là thanh mai trúc mã của ta, ánh mắt chan chứa nhu tình, tay còn khẽ vuốt bụng. Vì nàng, thái tử ép ta từ hôn, gia quyến cũng mong nàng thay ta trở thành Thái tử phi. Ta chỉ cười nhạt, gật đầu đồng ý, một tờ thư đoạn tuyệt hết thảy với cẩu nam tiện nữ kia. Lúc bọn họ đắc ý cho rằng mọi sự đã thành, lại không hay biết, tương lai ai làm hoàng hậu, người đó mới có tư cách chọn thái tử.
Ta Và Ngân Lượng, Đúng Là Trời Sinh Một Cặp! Kiếp trước, ta và đường tỷ xuất giá cùng ngày. Đường tỷ tính tình đoan trang cao quý, xưa nay không màng danh lợi. Phu quân nàng ta ra sức gây dựng thế lực trên triều đình, cuối cùng lại bị chính nàng một tay phản bội, cả nhà bị chu di cửu tộc. Còn nàng thì vì hành động “đại nghĩa diệt thân”, được hoàng thượng phong làm Khiết Thanh huyện chủ, danh tiếng vang xa. Phu quân của ta thì trái ngược hoàn toàn với tỷ phu. Rõ ràng xuất thân danh môn, lại không muốn nhập sĩ, dựa vào của hồi môn của ta mà tiêu dao sơn thủy. Kết cục ta vì lao lực quá độ mà bệnh nặng qua đời, còn hắn lại được xưng tụng là “chí khiết sơn nhân”, được đám sĩ tử thiên hạ tôn sùng. Trọng sinh trở về, ta gặp lại người tỷ phu xui xẻo của kiếp trước. “Ta gả cho chàng, được không?” “Được!”
Ta Mở Thư Quán Ở Cổ Đại Ta lén lút trộm viết đồng nhân văn về Thái tử và đích tử Thừa tướng đã tròn năm tháng. Không ngờ lại bị Thái tử bắt quả tang. Sáng hôm sau, thánh chỉ ban hôn liền được đưa tới Hầu phủ. Ta trợn mắt không thể tin nổi, đưa tay chỉ vào chính mình: “Điện hạ muốn cưới ta?” Thái tử vừa lật giở cuốn đồng nhân văn trong tay, vừa thản nhiên đáp: “Tiên hôn hậu ái*, không phải chính ngươi đã viết như vậy hay sao?” *Tiên hôn hậu ái: cưới trước yêu sau
Thiên Sát Tai Tinh Ngày đầu tiên ta vào cung tham gia tuyển tú, hoàng đế băng hà. Bị phái đi canh giữ hoàng lăng, hoàng lăng lại sụp đổ. Bị đuổi ra vườn rau hoàng gia trồng rau bắt sâu. Cả hoàng cung đều bị ngộ độc thức ăn. Bị đưa đến trước mặt thái tử, ta quỳ trên đất suốt nửa canh giờ. Hắn mới chậm rãi mở miệng: “Ngươi thật giỏi.” Ta yếu ớt ngẩng đầu lên: “?” “Một người tài năng như ngươi.” “Không gả cho đối thủ của bổn vương thì thật đáng tiếc…”
Mỗi Ngày Đều Hỏi Phu Quân Chết Chưa Ta là nữ tử có mệnh cứng rắn nhất chốn Kinh thành. Liên tiếp khắc chết ba vị hôn phu, ta bị gán cho danh xưng “độc nương tử”, không ai dám cưới. Vậy mà oái oăm thay, ta lại được ban hôn cho thế tử phủ Tĩnh An vương – kẻ ốm yếu nhiều bệnh nổi danh khắp thành. Mẫu thân ta lo lắng không nguôi, phụ thân ta ngày đêm thở dài than vãn. Trước ngày xuất giá, mỗi ngày ta đều không nhịn được mà hỏi một câu: “Hôm nay phu quân ch.t chưa?” Nào ngờ một câu nói đùa ấy, chẳng biết thế nào lại truyền vào đến tận phủ Vĩnh Bình hầu. Đêm tân hôn hôm đó, vị thế tử gia vốn bị liệt nằm giường, chân còn tật kia—lại bất ngờ đứng dậy. Hắn vén khăn voan, nghiến răng nghiến lợi hỏi ta: “Nghe nói phu nhân ngày ngày đều mong ta ch.t sớm, siêu sinh sớm?”
Kết hôn được năm năm, Tống Quan Cẩn gặp tai nạn xe hơi và bị chấn thương não.Anh ấy cố chấp cho rằng tôi là một kẻ trăng hoa, không chung tình. Rằng anh ấy chỉ là người chồng không được yêu thương, và lý do tôi kết hôn với anh chỉ vì tiền.“Tôi sẽ cố gắng kiếm tiền, nhưng em có thể đừng ở ngoài nuôi trai trẻ được không?”“Tiền của tôi đều cho em tiêu, sức của tôi đều dành cho em dùng!”
Khi sếp mới đến công ty nhận chức.Trong nhóm chat, đồng nghiệp trong công ty bàn tán vô cùng sôi nổi về nhan sắc “thần thánh” của anh ấy.Tôi cũng nhắn góp vui: “Nhìn anh ta gầy thế, chắc không có cơ bụng sáu múi đâu nhỉ?”Buổi tối khi về nhà, người sếp mới nhận chức lúc sáng bỗng đè tôi xuống giường:“Muốn sờ thử cơ bụng tám múi của tôi không?”
Một sáng tỉnh dậy, tôi đột nhiên phát hiện mình có một siêu năng lực đặc biệt.Tôi có thể nghe được tiếng lòng của người khác.Trên đường đi làm, tôi nghe thấy tiếng lòng đau thương của một học sinh tiểu học than thở rằng mình sẽ không bao giờ yêu nữa. Tôi nghe thấy bác tài xế xe buýt hói đầu trong lòng đang ngân nga bài “Yêu Em”. Tôi còn nghe thấy cô bán bánh cuộn đang lo lắng vì có quá nhiều nhà nên việc thu tiền thuê khiến cô mệt mỏi…Khi tôi xách bánh cuộn, đầu óc mơ màng bước vào thang máy, cửa vừa đóng lại thì nhận ra tổng tài nổi tiếng lạnh lùng của công ty đang đứng ngay bên cạnh.Anh ấy đứng sát bên, từ trên cao nhìn xuống tôi.Tôi rụt rè: “Chào buổi sáng, Tổng giám đốc Thẩm.”Anh ấy khẽ gật đầu, giữ dáng vẻ điềm tĩnh rồi quay lưng lại phía tôi.“Trời ơi, cô ấy vừa nói chuyện với mình! Cứu với, căng thẳng quá! Cô ấy cứ đáng yêu như vậy, mình thật muốn cưới cô ấy ngay lập tức!”