Ngôn Tình

Một Đời Viên Mãn Thái tử và Tấn vương đều yêu mến muội muội của ta. Nàng xinh đẹp, thông minh, hoạt bát, tinh thông mọi thứ, là quý nữ nổi bật nhất kinh thành. Để tránh tình cảnh huynh đệ tương tàn, hai người đều thối lui một bước. Cách bọn hắn lui một bước, lại là cầu cưới ta. Ta có vài phần giống nàng. Từ nhỏ, ta đã bị phụ thân và kế mẫu ghẻ lạnh, lớn lên trở thành bàn đạp cho muội muội và gia tộc. Dựa vào sự nhẫn tâm và thủ đoạn, ta trở thành nhiếp chính Thái hậu, hưởng thụ vinh hoa phú quý. Những kẻ từng hại ta, sau này đều chết dưới tay ta. Không ngờ, ta lại trọng sinh. Ông trời trêu ngươi, để ta phải làm lại một lần nữa. Được thôi, để bọn họ chết thêm một lần nữa vậy!

Đừng Gửi Gấm Thư Nhung Thẩm gia thất thế, công tử bị giáng chức đầy đi ngàn dặm. Dưới mưa tuyết ở thập lý đình, hắn đứng suốt một ngày, vậy mà chỉ chờ được một phong hôn thư bị trả lại từ thanh mai, cùng lý do nàng mang bệnh. Từ đó, ba năm lưu lạc nơi Nhai Châu, hắn giết người ta đưa đao, hắn trọng thương ta gãy chân. Từng nhát đao, từng vết máu, hắn chém ra một con đường về kinh thành. Hắn nói: “Ngươi và ta đã cùng một đường, vậy thì nên nắm tay nhau đến bạc đầu. Kiều Thư, ta muốn cưới nàng.” Thế nhưng đến ngày vào kinh. Tiểu thư phủ Thượng thư kiêu ngạo đứng giữa trời tuyết mịt mù, hai mắt đỏ hoe. Thẩm Vân Đình xưa nay luôn lãnh đạm, lần đầu tiên không thể kiềm chế cơn giận ngút trời. Hắn gầm lên: “Nàng ta muốn đứng, cứ để nàng đứng đến chết!”

Tôi đã để ý đến anh trai của chồng bạn thân tôi. Anh ấy hiện đang là giáo sư đại học, tên là Mạnh Quan Hạc.Đêm khuya tôi nhắn tin cho anh ấy: “Chồng ơi, anh đẹp trai thật đấy.”Anh ấy chỉ trả lời hai chữ: “Tự trọng.”Tôi theo đuổi hơn một tháng, nhưng “đóa hoa trên đỉnh núi” không hề lay động.Sang tháng thứ hai, bạn thân tôi khóc lóc bảo muốn ly hôn.Tôi vỗ ngực nói: “Tôi sẽ đi cùng cậu!”Sau đó, tôi nhắn tin cho Mạnh Quan Hạc: “Ông già, nhìn sơ qua là biết ông không được rồi!”“Tạm biệt, không bao giờ gặp lại!”Tối hôm đó, tôi bị Mạnh Quan Hạc nhốt trong phòng. Tôi hai mắt đẫm lệ xin lỗi: “Em sai rồi.”Anh ấy cười lạnh, giọng trầm thấp: “Muộn rồi.”

Phu Quân Lắm Chiêu Đêm trước khi hòa ly, Ngự sử đại nhân trúng độc mất trí nhớ. Sau khi tỉnh lại, vị Ngự sử lạnh lùng băng giá bỗng hóa thành tiểu yêu tinh bám người không buông. “Nàng là phu nhân của ta?” “Ta thật có phúc, cưới được phu nhân xinh đẹp như thế này.” “Phu nhân, ta đã sưởi ấm chăn cho nàng rồi, mau đến đây đi.” Ta: “…” Khi phát hiện ra thư hòa ly thư đã soạn sẵn, hắn kinh hãi đến tột cùng. “Phu nhân, ta đã làm sai điều gì? Nàng cứ nói, ta sẽ sửa hết.” “Có phải do ta hầu hạ phu nhân chưa đủ chu đáo không?” Ta: “…” Phải làm sao để nói cho hắn biết, mối hôn sự của chúng ta, vốn dĩ là giả?

Hành Trình Nghịch Tập Xuyên Nhanh Sau khi tử vong ngoài ý muốn, Bách Hợp chiếm được cơ hội sinh tồn, vì muốn giữ vững hiện trạng, cô phải xuyên qua nhiều câu chuyện khác nhau để hoàn thành nhiệm vụ.

Phù Dung Nở Ông trùm Bắc Kinh – Chu Kinh Nam mắc bệnh nan y sắp không qua khỏi. Ngay cả vị hôn thê cũng chạy mất dép. Thế mà tôi lại quyến rũ được anh ta phá giới, thuận lợi lên làm chim hoàng yến trong lồng son. Tôi âm thầm lên kế hoạch mang thai con của anh ta, chờ anh ta kiệt sức rồi thừa kế khối tài sản hàng tỷ. Vì thế, mỗi đêm tôi đều chuẩn bị đầy đủ: roi da, đồng phục y tá, các loại đạo cụ chiến đấu. Ngay cả khi anh ta vừa xuất viện sau cơn bạo bệnh, tôi vẫn bám riết không tha cả đêm. Kết quả là, Chu Kinh Nam chưa c/h/ết, tôi đã sắp không trụ nổi rồi. Đến mức nửa đêm mộng du cũng phải kiểm tra hơi thở, sờ mạch xem tim anh ta còn đập không. “Sao vẫn còn thở thế này, làm mất công quá.” Trong giấc mơ, tôi thất vọng quay người rời đi. Chu Kinh Nam mắt còn chưa mở, liền giữ chặt cổ tay tôi: “Giang Dĩ Phù, đừng nóng vội như thế.” “Mấy bộ chiến giáp em chuẩn bị vẫn chưa mặc hết đâu. Trong một sớm một chiều, chồng em còn chưa ch/ết được.”

Diễm Dao Bất Phàm Giang Lạc Dao là đích nữ của phủ Nhạc Xương Hầu, từ nhỏ đã được yêu chiều vô hạn. Một ngày, một thầy bói đến cửa, nói rằng nàng mang mệnh có tai ương, chỉ khi tìm được một người mang sát khí bên mình mới có thể hóa nguy thành an. Cha nàng nghe xong, hoảng hốt vỗ đùi, lập tức đưa nàng đến phủ Nhiếp Chính Vương. Nhiếp Chính Vương là kẻ nổi danh hung ác tàn nhẫn nhất thiên hạ, lại còn nợ Giang gia một ân tình. Không ngờ Giang gia lại thừa cơ đem con gái gán cho hắn. Nhiếp Chính Vương không ngẩng đầu, cầm bút viết thư trả lời: “Bản vương không cần con gái ngươi.” Đúng lúc hắn vừa đặt bút, bên ngoài, một thiếu nữ dung nhan tuyệt sắc khoác áo choàng trắng như tuyết bước vào, giọng nói khẽ khàng: “Lạnh.” Nhiếp Chính Vương nhíu mày: “Lạnh? Lạnh thì đừng đi lung tung.”

Huynh Đừng Vàng Nữa, Ta Chịu Không Nổi! Ta có thể nhìn thấy khí vận trên người người khác. Phụ thân ta là màu tím, tiền đồ hiển quý. Tổ mẫu là màu xám, mệnh chẳng còn bao lâu. Vị đại sư Minh Phàm mới tới trong chùa… Ối chao, vàng quá đi mất!* *Tác giả chơi chữ kiểu nhìn thấy “khí vận” là màu vàng, nhưng thật ra “vàng” = “đen tối”, đây là tiếng lóng, chỉ những thứ tục tĩu, dâm đãng, gợi dục. Minh Phàm đại sư kinh hãi: “Ngươi làm sao biết được? Chẳng lẽ ngươi có thể thấy được suy nghĩ của ta?” Hắn đỏ bừng cả mặt. “Ta… ta không cố ý nghĩ như thế về ngươi đâu, chỉ là… cái tư thế ấy… ngươi chớ hiểu lầm.”

Màn Trời Tống Duật năm ba mươi chín tuổi đã nuôi một ngoại thất. Những nữ tử ái mộ hắn cố ý đem chuyện này tiết lộ cho ta. Sau khi biết chuyện, hắn cố tình đến cảnh cáo: “Tố Tố không phải người ngoài.” Thì ra, Lâm Tố là con gái khuê mật của bà mẫu ta. Phụ thân nàng chiến tử, mẫu thân tuẫn tình. Một tháng trước, Tống Duật đón nàng về. Trên đường đi, hai người lâu ngày sinh tình. Hắn nói nàng đến là để gia nhập gia đình này. Bọn họ đều nghĩ rằng ta sẽ nổi trận lôi đình. Nhưng ta lại nói: “Sao có thể nuôi dưỡng ở bên ngoài để làm trò cười cho thiên hạ? Chi bằng nâng nàng làm bình thê.” Ta thậm chí còn đề nghị họ sớm sinh con. Bởi vì hệ thống nói với ta:【Thân thể của ngươi cuối tháng sẽ hồi phục, còn mười ngày nữa là có thể trở về.】 Nhi nữ ta vất vả sinh ra, khẳng định là muốn dẫn đi.

Tuần thứ ba chiến tranh lạnh với Kỷ Uyên, anh ta công khai mối quan hệ với một nữ diễn viên hạng ba.Hệ thống xác định tôi thất bại trong chiến lược chinh phục và yêu cầu tôi chọn lại thẻ nhân vật, thay đổi mục tiêu chinh phục khác.Nhưng ngay khi tôi sắp thành công với người mới.Kỷ Uyên, người đã cắt đứt liên lạc, bỗng nhiên gọi điện vào giữa đêm.“Tống Nhiễm Nhiễm, để ép anh ra mặt, em thậm chí còn tự hạ thấp bản thân đến mức quyến rũ cả ba anh sao?!”Tôi trợn to mắt, giơ chân đạp mạnh người đàn ông đang ngủ say bên cạnh.“Anh không nói là anh độc thân à?! Sao lại có thêm một đứa con trai vậy?!”

Gái Đào Mỏ Tôi là kiểu con gái chỉ yêu vì tiền. Từng hẹn hò với một cậu ấm trăng hoa nổi tiếng. Mỗi lần tôi bắt được hắn phản bội, hắn lại chuyển cho tôi một triệu tệ. Tôi vừa lau nước mắt vừa nhận tiền, rồi chọn cách tha thứ. Yêu nhau một năm, nhờ bắt gian tôi kiếm được “thùng vàng đầu tiên” trong đời. Cho đến một hôm, tôi nghe hắn truyền kinh nghiệm cho bạn: “Loại con gái như Lương Tẩm Nguyệt dễ chiều lắm, chỉ cần cho đủ tiền, bắt cô ta liếm chân cũng chịu.” Tôi thở phào nhẹ nhõm, tiện đà đề nghị chia tay. Nhưng cậu ấm không chịu, một khóc hai nháo ba treo ngược. Chuyện đến tai anh trai hắn — người nổi tiếng lạnh lùng độc đoán. Hôm sau, xe của anh ta đậu trước cửa nhà tôi. “Muốn moi tiền em tôi à? Em còn non lắm. Nhưng em có thể moi tôi. Tôi nhiều tiền hơn nó.”

Nương Ta Là Gián Điệp Ở Tướng Phủ Ngày đầu nhận lại người thân, ánh mắt của nương nhìn ta vô cùng nhạt nhòa. Người nắm chặt tay thiên kim giả, chậm rãi nói: “Yên tâm, con mới là đại tiểu thư của Tướng phủ, cho dù nó trở về, cũng không thể lay chuyển được địa vị của con…” Đêm xuống, có tiếng gõ cửa khe khẽ. Nương lén lút xách theo một hộp thức ăn, chuồn vào phòng ta. “Nữ nhi ngoan, đói lắm rồi phải không, nương giữ lại cho con một cái móng giò to đấy!” Ta sững sờ. Không phải chứ, nương… người là gián điệp nội ứng sao!

Anh Là Kẻ Si Tình Thầm Lặng Sau khi chớp nhoáng kết hôn với đạo diễn cấm dục, anh ta nói sau khi cưới sẽ ngủ riêng, ai chơi đường nấy. Tôi gật đầu cái rụp, ra ngoài quẩy nhiệt tình, còn bị bạn trai cũ dây dưa. Tối hôm đó, anh ta lén vào phòng tôi, bóp cằm tôi rồi hôn mạnh: “Lấy hơi đi, bạn trai cũ chưa dạy em à?” “Vợ à, ‘ai chơi đường nấy’ có nghĩa là em chơi anh, anh chơi em.” Cằm tôi sắp bị anh bóp trẹo khớp, tôi vừa khóc vừa cầu xin: “Nhẹ chút đi…” “Nhẹ thì em lại không nhớ ai là chồng mình.”

Có Không Giữ Mất Lắp Camera 4k Hỏi: Có bộ tiểu thuyết nào nữ chính động lòng trước, ban đầu nam chính rất lạnh nhạt với nữ chính, nhưng sau đó lại phải theo đuổi người ta sấp mặt không? Đáp: Tôi mắc bệnh ung th//ư, vào ngày nhận được kết quả, tôi đã trả tự do cho Bùi Chiêu và hoàn toàn biết mất khỏi thế giới của anh ấy. Nhưng tôi quả thật rất có khiếu làm bi//ến thái, trong nhà lắp đầy những đôi mắt của tôi. Camera 4K cho tôi thấy tất cả mọi thứ của Bùi Chiêu một cách vô cùng rõ nét. Tôi cứ nghĩ anh ấy sẽ cảm thấy như trút được gánh nặng, ai ngờ đâu cái người chỉ mong tôi c.h.ế.t quách đi cho rồi ấy lại quỳ lạy trước mặt Phật Tổ hết lần này đến lần khác. Chỉ cầu xin để tôi có thể sống tiếp.

“Chàng rể câm” của tôi Ngày tôi kết hôn với Tống Thành, bạn gái cũ của anh ấy xuất hiện trong bộ váy cưới để cướp hôn. “Tống Thành, cả đời này em chỉ dám liều lĩnh một lần này thôi, anh đi với em nhé?” Tôi nhìn Tống Thành mặt mày tái mét, định bụng rằng những cảnh phim sến sẩm này lại xảy ra với mình. Tống Thành cầm lấy micro của MC, lớn tiếng nói: “Cô là ai vậy? Lạc phim trường rồi à? “Còn dám quấy rầy đám cưới của tôi nữa, tôi sẽ đánh cho cô một trận nhớ đời.”

Hôn Nhân Bất Ngờ Với Đội Trưởng Doanh nhân Đường Tiêu Tiêu sống đến tận 80 tuổi, sau khi qua đời lại nhận được tin báo rằng người lính cứu hỏa đã cứu cô trong trận động đất năm xưa đã bị tàn tật ở chân, mang thương tật suốt cả cuộc đời. Được hỏi là muốn đi đầu thai hay trở về để giúp ân nhân chữa chân, cô lập tức trả lời: Đương nhiên là chữa chân rồi! Sau khi trọng sinh, Đường Tiêu Tiêu lập tức đến vùng nông thôn, tìm về quê hương của ân nhân cứu mạng. Tống Cảnh Chi: “Đồng chí Đường, tôi không cần cô báo ơn, cô về đi.” Đường Tiêu Tiêu: “Nếu anh không cho tôi ở lại, ngày mai tôi sẽ loan tin ra ngoài rằng chúng ta đã có tiếp xúc da thịt, và anh phải chịu trách nhiệm với tôi.” Tống Cảnh Chi: “…”

Hành Trình Hạnh Phúc Tôi là thiên kim thật của hào môn nhà họ Sở, vừa được đón trở về. Sau khi về nhà, tôi không ngừng so sánh bản thân với vị thiên kim giả. Hết lần này đến lần khác, tôi ép chồng phải chèn ép em trai anh ấy. Ép con trai phải giành ngôi quán quân trong cuộc thi piano. Thế rồi đột nhiên, tôi nhìn thấy một loạt bình luận chạy trên không trung: 【Nữ phụ này đúng là tự tìm đường chết, có chồng giàu có, lại luôn dịu dàng, có con trai ngoan ngoãn nghe lời, vậy mà không biết hưởng, cứ bám riết lấy nữ chính mà ganh đua so bì.】 【Không sao, cuối cùng con trai cô ta sẽ vào tù, chồng cô ta phá sản vì nợ nần, để không liên lụy đến cô ta, anh ấy sẽ chết thảm, lúc đó cô ta mới thành thật được.】 【Thật mong ngày đó sớm đến, hì hì, cô ta không nhìn ra con trai mình đã bị dạy lệch đường rồi sao? Thắng cuộc thi hoàn toàn nhờ nhốt con trai nữ chính trong nhà vệ sinh, bảo sao sau này lại vào tù.】 Hóa ra, tôi chỉ là nhân vật đối chiếu của thiên kim giả trong một câu chuyện sảng văn* về thiên kim thật và giả. (*Sảng văn: thể loại truyện hài hước, sảng khoái, tình tiết thỏa mãn người đọc.)

Độc Sư Vân Cẩm Mẹ giấu ta trong một ngăn bí mật, lúc đó ta cứ nghĩ bà muốn chơi trò trốn tìm với mình. Nhưng bà lại dùng một miếng vải nhét chặt vào miệng ta, nghiêm nghị dặn rằng bất kể có chuyện gì xảy ra cũng không được lên tiếng. Qua khe hở nhỏ của ngăn bí mật, ta tận mắt chứng kiến một trăm ba mươi hai mạng người của Tấn gia bị giết hại, thi thể chất thành núi, máu chảy thành sông. Kẻ dẫn đầu cuộc thảm sát là một nam tử phong nhã, vận trường bào trắng như tuyết, chính là Trung thư lệnh Tống Minh của Đại Hạ. Hắn dùng chiếc khăn trắng lau sạch vết máu loang trên lưỡi kiếm, vừa lau vừa nở một nụ cười lạnh lẽo đầy âm khí: “Kẻ tiện dân thấp hèn mà cũng vọng tưởng lay động thế gia trăm năm, thật không biết lượng sức mình.” Vậy nên, gia tộc của hắn cũng đáng phải bỏ mạng dưới tay một kẻ tiện dân như ta.

Chiêu Chiêu Như Nguyện Tết này tôi đến nhà kẻ thù không đội trời chung chúc Tết, nhưng từ chối lời mời ở lại ăn cơm. Hắn cười cười, giọng điệu mỉa mai: “Tôi biết mà, cô ghét tôi, coi thường tôi, nên lúc nào cũng vội vã rời đi, chẳng bao giờ chịu ở lại ăn cơm.” Tôi im lặng hai giây, rồi chậm rãi hỏi: “Anh có muốn biết lý do thật sự không?” Đối thủ một mất một ngơ ngác: “Ý cô là gì?” Tôi chỉ về phía bếp, biểu cảm có chút khó tả: “Là vì lần trước tôi đến đây, tôi tận mắt thấy con chó nhà anh ỉa thẳng vào chảo.”

Bạn chơi game của tôi là một minh tinh hàng đầu, nhưng tôi không hề hay biết.Vì quyết tâm tập trung ôn thi, tôi đăng trạng thái: “Tôi sắp chết rồi, sẽ nghỉ game, mọi người đừng nhớ nhung.”Vài ngày sau, tôi nghe nói ảnh đế đau buồn tột độ vì bạch nguyệt quang của mình đã chết.Sau đó, vô tình tôi bước chân vào giới giải trí, một cô diễn viên trà xanh vì để giành tài nguyên đã cố ý làm trò trong chương trình phát sóng trực tiếp, khiến tôi phạm lỗi với bạch nguyệt quang đã qua đời kia của ảnh đế.Nhưng chờ chút, tôi có cảm giác, hình như bạch nguyệt quang đó… chính là mình. Nếu đúng là vậy thì, tôi vẫn còn sống sờ sờ đây mà, làm sao bây giờ…