Ngôn Tình

CUA LUÔN ANH RỂ CỦA BẠN THÂN

Tôi đã để ý đến anh trai của chồng bạn thân tôi. Anh ấy hiện đang là giáo sư đại học, tên là Mạnh Quan Hạc.Đêm khuya tôi nhắn tin cho anh ấy: “Chồng ơi, anh đẹp trai thật đấy.”Anh ấy chỉ trả lời hai chữ: “Tự trọng.”Tôi theo đuổi hơn một tháng, nhưng “đóa hoa trên đỉnh núi” không hề lay động.Sang tháng thứ hai, bạn thân tôi khóc lóc bảo muốn ly hôn.Tôi vỗ ngực nói: “Tôi sẽ đi cùng cậu!”Sau đó, tôi nhắn tin cho Mạnh Quan Hạc: “Ông già, nhìn sơ qua là biết ông không được rồi!”“Tạm biệt, không bao giờ gặp lại!”Tối hôm đó, tôi bị Mạnh Quan Hạc nhốt trong phòng. Tôi hai mắt đẫm lệ xin lỗi: “Em sai rồi.”Anh ấy cười lạnh, giọng trầm thấp: “Muộn rồi.”

Đừng Gửi Gấm Thư Nhung

Đừng Gửi Gấm Thư Nhung Thẩm gia thất thế, công tử bị giáng chức đầy đi ngàn dặm. Dưới mưa tuyết ở thập lý đình, hắn đứng suốt một ngày, vậy mà chỉ chờ được một phong hôn thư bị trả lại từ thanh mai, cùng lý do nàng mang bệnh. Từ đó, ba năm lưu lạc nơi Nhai Châu, hắn giết người ta đưa đao, hắn trọng thương ta gãy chân. Từng nhát đao, từng vết máu, hắn chém ra một con đường về kinh thành. Hắn nói: “Ngươi và ta đã cùng một đường, vậy thì nên nắm tay nhau đến bạc đầu. Kiều Thư, ta muốn cưới nàng.” Thế nhưng đến ngày vào kinh. Tiểu thư phủ Thượng thư kiêu ngạo đứng giữa trời tuyết mịt mù, hai mắt đỏ hoe. Thẩm Vân Đình xưa nay luôn lãnh đạm, lần đầu tiên không thể kiềm chế cơn giận ngút trời. Hắn gầm lên: “Nàng ta muốn đứng, cứ để nàng đứng đến chết!”

Một Đời Viên Mãn

Một Đời Viên Mãn Thái tử và Tấn vương đều yêu mến muội muội của ta. Nàng xinh đẹp, thông minh, hoạt bát, tinh thông mọi thứ, là quý nữ nổi bật nhất kinh thành. Để tránh tình cảnh huynh đệ tương tàn, hai người đều thối lui một bước. Cách bọn hắn lui một bước, lại là cầu cưới ta. Ta có vài phần giống nàng. Từ nhỏ, ta đã bị phụ thân và kế mẫu ghẻ lạnh, lớn lên trở thành bàn đạp cho muội muội và gia tộc. Dựa vào sự nhẫn tâm và thủ đoạn, ta trở thành nhiếp chính Thái hậu, hưởng thụ vinh hoa phú quý. Những kẻ từng hại ta, sau này đều chết dưới tay ta. Không ngờ, ta lại trọng sinh. Ông trời trêu ngươi, để ta phải làm lại một lần nữa. Được thôi, để bọn họ chết thêm một lần nữa vậy!

Phù Dung Nở

Phù Dung Nở Ông trùm Bắc Kinh – Chu Kinh Nam mắc bệnh nan y sắp không qua khỏi. Ngay cả vị hôn thê cũng chạy mất dép. Thế mà tôi lại quyến rũ được anh ta phá giới, thuận lợi lên làm chim hoàng yến trong lồng son. Tôi âm thầm lên kế hoạch mang thai con của anh ta, chờ anh ta kiệt sức rồi thừa kế khối tài sản hàng tỷ. Vì thế, mỗi đêm tôi đều chuẩn bị đầy đủ: roi da, đồng phục y tá, các loại đạo cụ chiến đấu. Ngay cả khi anh ta vừa xuất viện sau cơn bạo bệnh, tôi vẫn bám riết không tha cả đêm. Kết quả là, Chu Kinh Nam chưa c/h/ết, tôi đã sắp không trụ nổi rồi. Đến mức nửa đêm mộng du cũng phải kiểm tra hơi thở, sờ mạch xem tim anh ta còn đập không. “Sao vẫn còn thở thế này, làm mất công quá.” Trong giấc mơ, tôi thất vọng quay người rời đi. Chu Kinh Nam mắt còn chưa mở, liền giữ chặt cổ tay tôi: “Giang Dĩ Phù, đừng nóng vội như thế.” “Mấy bộ chiến giáp em chuẩn bị vẫn chưa mặc hết đâu. Trong một sớm một chiều, chồng em còn chưa ch/ết được.”

Phu Quân Lắm Chiêu

Phu Quân Lắm Chiêu Đêm trước khi hòa ly, Ngự sử đại nhân trúng độc mất trí nhớ. Sau khi tỉnh lại, vị Ngự sử lạnh lùng băng giá bỗng hóa thành tiểu yêu tinh bám người không buông. “Nàng là phu nhân của ta?” “Ta thật có phúc, cưới được phu nhân xinh đẹp như thế này.” “Phu nhân, ta đã sưởi ấm chăn cho nàng rồi, mau đến đây đi.” Ta: “…” Khi phát hiện ra thư hòa ly thư đã soạn sẵn, hắn kinh hãi đến tột cùng. “Phu nhân, ta đã làm sai điều gì? Nàng cứ nói, ta sẽ sửa hết.” “Có phải do ta hầu hạ phu nhân chưa đủ chu đáo không?” Ta: “…” Phải làm sao để nói cho hắn biết, mối hôn sự của chúng ta, vốn dĩ là giả?

Hành Trình Nghịch Tập Xuyên Nhanh

Hành Trình Nghịch Tập Xuyên Nhanh Sau khi tử vong ngoài ý muốn, Bách Hợp chiếm được cơ hội sinh tồn, vì muốn giữ vững hiện trạng, cô phải xuyên qua nhiều câu chuyện khác nhau để hoàn thành nhiệm vụ.

Chim Hoàng Yến Trong Tim Kim Chủ

Chim Hoàng Yến Trong Tim Kim Chủ Kim chủ dẫn tôi tham gia một buổi tiệc, tôi và ánh trăng sáng của anh ta đánh nhau một trận ra trò. Anh ta kéo tôi ra khỏi đám hỗn chiến. Tôi vén mái tóc rối bù nhìn anh ta bằng ánh mắt lạnh lùng: “Anh thiên vị à?” Anh ta im lặng không đáp. Tôi tháo xuống chiếc nhẫn ném thẳng vào mặt anh ta: “Là tôi chia tay anh.”

Thời Gian Và Anh Vừa Đúng Lúc

Thời Gian Và Anh Vừa Đúng Lúc Tôi đã sống 23 năm trong nhung lụa, là một đại tiểu thư được cưng chiều từ bé. Thế mà chỉ trong một đêm, tôi bị nói thẳng vào mặt rằng mình chỉ là đồ giả. Tôi cùng hành lý bị đuổi ra khỏi nhà họ Lâm, ngay cả vị hôn phu cũng bị người ta cướp mất. Nhưng anh ấy lại lập tức đi tìm tôi, nắm chặt tay tôi trước mặt mọi người, lạnh lùng nói: “Vị hôn thê tôi nuôi từ nhỏ, các người nói đổi là đổi được à?”  

Hồi Tưởng Mộng Xưa

Hồi Tưởng Mộng Xưa Ta cùng Giang Triết thành thân đã mười năm, ta cùng hắn mỗi người một ngả. Hắn lưu luyến ở phòng của thiếp thất, lúc thì say rượu ở tửu quán, khi lại vì một tiểu cô nương mà vung tiền như rác. Sinh thần năm ấy, ta uống say. Khi tỉnh lại, trước mặt lại là khuôn mặt lo lắng của Giang Triết. “A Dung, nàng tỉnh rồi?” Ta thẳng tay tát hắn một cái thật mạnh. “Ngươi còn dám đến gặp ta?” Hắn lại ngơ ngác, vẻ mặt bối rối: “A Dung, ta chọc nàng giận sao?” Ta sững sờ, nhìn khuôn mặt còn trẻ trung, non nớt của hắn, trong lòng chợt bừng tỉnh. Hắn không phải là Giang Triết của mười năm sau, người đã lạnh nhạt với ta. Hắn là Giang Triết của mười năm trước, người yêu ta như sinh mệnh, một lòng muốn cùng ta bạc đầu giai lão.

Thịnh Vũ

Thịnh Vũ Ta liều mạng cứu về tiểu tướng quân, hắn lại ra công đường cùng ta đối chất, chỉ vì muốn hủy hôn với ta. Hắn mắng ta tâm địa độc ác, quay đầu cưới thứ muội của ta, tán dương nàng ôn hoà hiền hậu thuần lương. Mà ta mất hết mặt mũi, không người muốn cưới, đành phải gả cho tên gian thần Hoắc Chương tiếng xấu đồn xa. Ngày ta xuất giá, hắn lại đột nhiên đơn thương độc mã chạy đến cướp dâu, nói rằng nguyện ý nạp ta làm thiếp. Hoắc Chương ghen ghét hỏi: “Chỉ loại hàng này thôi mà cũng đáng để nàng nhớ nhung nhiều năm như vậy sao?” Về sau, tiểu tướng quân quỳ rạp bên váy ta, thảm thiết cầu xin ta nhận hắn, dù chỉ làm nhỏ.  

NHẸ NHÀNG CHẠM VÀO TRÁI TIM

Tôi sống chung với Trần Vọng Tân ba năm, thỉnh thoảng lên giường, nhưng không bao giờ hôn nhau.Mối quan hệ của chúng tôi thuần túy chỉ là chuyện nam nữ.Cho đến một ngày, tôi vô tình bắt gặp anh và cô thư ký thân mật, để cô ấy ra vào không gian riêng tư của anh một cách thoải mái.Tôi hiểu và tinh ý nhường chỗ cho họ.Đêm rời đi, tôi gửi cho anh một tin nhắn coi như lời tạm biệt:[Tôi về quê lấy chồng rồi, sau này đừng liên lạc nữa.]Sau đó, khi tôi tiễn người mà mình vừa đi xem mắt ra về. Quay lại, ánh mắt tôi liền chạm phải Trần Vọng Tân.Anh không còn giữ được vẻ mặt ôn hòa và lý trí như mọi khi; anh mất kiểm soát mà dồn tôi vào góc tường:“Hắn có điểm nào hơn tôi? Tiền, quyền… hay là giỏi chiều chuộng em hơn tôi?”

Chúng Ta Ly Hôn Thôi

Chúng Ta Ly Hôn Thôi Cố Cẩm Hà luôn là người rất có chừng mực. Anh ấy không dễ dàng để người khác bước vào mối quan hệ giữa chúng tôi. Hôm nay, chuyện này khiến tôi bất ngờ.

SÓI CON CỦA TÔI

Nhân lúc “thái tử gia” của giới thượng lưu Hong Kong mất trí nhớ sau khi ngã xuống biển, tôi đã lừa anh lên giường rồi hôn cho một trận.Trở về Hong Kong, các quý cô thượng lưu cười nhạo tôi chỉ là gái nhà nghèo, không xứng với người quyền lực như Phó Nam Uyên, sớm muộn gì cũng bị anh đá.Cho đến tiệc mừng thọ của ông cụ nhà họ Phó.Tôi cặm cụi nấu nào là cá chua ngọt kho kiểu đặc sản, thịt xào tuyết cải cùng măng đông, canh bạc hà nấu cá, cả cá vàng hoang dã mà người có tiền cũng khó mua nổi…Họ bắt đầu lờ mờ nhận ra, “thái tử gia” ngày đêm nhắc mãi về tôi, khóe môi nhịn không được mà cứ cong lên mỗi khi nói đến.Nhưng thực ra, anh ta nhớ nhung không phải tôi, mà là kỹ năng nấu cá đạt cảnh giới thần sầu của tôi.

MẸ CON TÔI CÙNG GẢ VÀO HÀO MÔN

Tôi và mẹ cùng kết hôn vào gia tộc họ Bạc nổi tiếng ở Bắc Kinh.Mẹ tôi gả cho người đàn ông lớn tuổi quyền lực nhất trong gia tộc – người được mệnh danh là “Lão Phật gia”.Còn tôi, trở thành vợ của “Thái tử gia” nhà họ Bạc.Chỉ nửa năm sau, tin tức về việc Lão Phật gia cùng vợ cũ qua lại ở khách sạn đã tràn ngập trên mạng.Mẹ tôi phát điên, quyết tâm đòi ly hôn.Để ủng hộ bà, tôi cũng lấy ra bản thỏa thuận ly hôn của mình.“Ly hôn đi, hai mẹ con mình cùng nhau ly hôn!”Lão Phật gia: “Bảo bối à, nghe tôi giải thích đã!”Thái tử gia: “Làm gì mà cả hai đòi ly hôn thế này?”“Bảo bối, thật sự không như em nghĩ đâu, anh vô tội mà.“Cầu xin bảo bối, đừng ly hôn, anh yêu em mà !“Nếu không có em, anh sống còn ý nghĩa gì nữa!”Ngoài cửa, Chủ tịch tập đoàn họ Bạc, ông Bạc Kim Thành 55 tuổi, đang quỳ rạp dưới đất, nước mắt lã chã, giọng nói đầy ai oán.Trong phòng, mẹ tôi nước mắt mờ mịt, khóc đến mức khuôn mặt như hoa lê đái vũ, thật khiến người khác nhìn cũng đau lòng. 

Quận Chúa Độc Hành

Quận Chúa Độc Hành Phu quân của ta – vị tướng quân đã xuất chinh ba năm, nay khải hoàn trở về, bên cạnh lại có một nữ tử mang thai sắp đến kỳ sinh nở. Nữ tử ấy thân hình mảnh mai như liễu rủ, ánh mắt như mang vài phần phong tình, dịu dàng yếu đuối nhìn ta. “Nô gia không dám tranh giành tướng quân với phu nhân, chỉ cầu xin phu nhân cho phép tiểu nữ tử được ở bên cạnh tướng quân. Dù là làm nô tỳ, tiểu nữ tử cũng cam tâm tình nguyện.” Còn phu quân của ta, ánh mắt nhìn ta như thể ta chính là kẻ chia rẽ bọn họ, một kẻ ác nhân không hơn không kém. Ta thầm cười lạnh trong lòng. Chuyện này, ta không gánh! Nhanh chóng nắm lấy tay nàng ta, ta rút ra thư hòa ly mà đã viết sẵn từ vài năm trước. “Đừng thế chứ! Đây, thư hòa ly này giao cho ngươi, từ giờ ngươi là tướng quân phu nhân! Chúc hai người bách niên giai lão!” Nói xong, không để người phía sau có cơ hội phản ứng, ta xoay người bỏ chạy, không hề ngoảnh đầu lại.

BÉ CƯNG CỦA ANH

Trang betaRa ngoài du lịch, tôi vô tình lạc mất ba mẹ.Trong lúc bối rối, một anh chàng cao 1m88 bất ngờ bế bổng tôi lên cao và hét lớn:“Con nhà ai đây?! Ai để lạc con thế này?!”Tôi: “?”Sau này mới biết, anh ấy là anh trai ruột của bạn thân tôi.

Thê Tử Của Ta

Thê Tử Của Ta Phu quân của ta chiến tử sa trường đã năm năm, vậy mà đột nhiên lại mang theo cả gia quyến quay về. Hắn ở địch quốc cưới vợ, sinh con, còn chỉ đích danh bảo ta đi đón. Lão phu nhân khó xử, ta cũng khó xử. Năm đó, sau khi Cố Xương Văn qua đời, lão phu nhân đã tìm cho ta một tiểu tướng công. Hiện tại, trượng phu và nhi tử ầm ĩ không ngừng, ta thực sự không cách nào rời khỏi. Hai người họ, một người giữ chặt tay áo bên trái của ta, người kia giữ chặt tay áo bên phải, nước mắt lưng tròng, nghẹn ngào nói: “Nương tử, ngực ta đau quá, nàng nghe thử xem tim ta đập nhanh hay không?” “Nương, ngón tay con đau quá, người thổi cho con nhé!” Không còn cách nào, ta đành gác lại chuyện đi đón người. Hôm Cố Xương Văn tức giận đến tìm ta tính sổ, lão phu nhân không dám ngẩng đầu, lại nghĩ ra một chủ ý ngu ngốc: “Hay là để hai đứa trẻ đính hôn từ bé?”

CÔNG CHÚA CỦA ANH

Tôi hay gửi tin nhắn riêng cho ảnh đế làm sổ ghi chép kỳ sinh lý.Ngày công chiếu phim mới của anh ấy, ảnh đế đặc biệt bước xuống sân khấu để lấy cốc cola lạnh trong tay tôi.“Em hôm nay ăn đồ lạnh à? Không sợ đau bụng sao?”Hot search nổ tung, tôi sững người.Hóa ra ảnh đế thật sự đọc tin nhắn riêng sao? Vậy còn những chuyện tôi từng tưởng tượng về anh ấy khi xem cảnh nóng thì…Ảnh đế uống một ngụm từ ống hút của tôi, cười rạng rỡ:“Mỗi tin nhắn của em, anh đều đã đọc qua.”

Yêu Thầm Thầy Châu

Yêu Thầm Thầy Châu Tôi kết hôn chớp nhoáng với một giảng viên đại học. Nửa tháng sau khi kết hôn, không chịu nổi sự lạnh nhạt của anh ta, tôi hối hận rồi. Cắn răng đề nghị ly hôn: “Tôi cảm thấy… chúng ta không hợp…” Anh ta lại lạnh mặt, ép tôi xuống dưới thân, giọng khàn khàn: “Chưa thử mà đã biết không hợp sao?”

Gả Thay

Gả Thay Ta thay đích tỷ gả cho Trấn Nam Vương đang hôn mê bất tỉnh để xung hỉ. Mọi người đều nghĩ ta sẽ ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt, sống cuộc đời đầy đau khổ. Nhưng mà, được gả vào hào môn, không cần phải hầu hạ cha mẹ chồng, phu quân thì chẳng khác nào người chết… Đây chẳng phải cuộc sống lý tưởng của ta sao! Ta siêng năng giúp phu quân lau rửa thân thể, nhân tiện “lợi dụng” một chút. Bỗng dưng, bên tai vang lên một giọng nói nghiến răng ken két: “Nữ nhân, ngươi sờ đủ chưa!”