Ngôn Tình
Đi Bơi Kéo Mất Quần Của Soái Ca Thất tình đi học bơi, huấn luyện viên là một anh chàng có eo săn chắc. Tôi thèm thuồng nhìn hắn: “Cơ bụng… có thể sờ không?” Anh chàng điển trai đỏ bừng cả vành tai, ngầm đồng ý. Tôi phấn khích lao tới— Kết quả, chân trượt một cái, suýt chết đuối. Tin tốt: Không sờ được cơ bụng, nhưng sờ được thứ khác… Tin xấu: Cái tôi sờ trúng là… thứ quan trọng nhất của hắn. Anh chàng đẹp trai đỏ mặt che chỗ đó lại, giọng run rẩy: “Ờm… có thể trả quần bơi cho tôi không?”
Ba Năm Sau, Nhất Định Phải Về Sau một đêm hoang đường với chú, tôi liền muốn chạy trốn, ra nước ngoài du học. Sau đó, người đàn ông lòng dạ độc ác không chớp mắt nói: “Xuất ngoại cũng được, ba năm sau nhất định phải về nước.” Vài năm sau, tôi mang theo đứa bé vừa ra khỏi sân bay, đã bị vệ sĩ của Phó Cận Niên “mời” lên xe. Tôi run rẩy ngụy biện: “Cháu… cháu kết hôn rồi…” Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng cười quen thuộc, không có chút ấm áp, “Nhiễm Nhiễm, để con của anh theo họ người khác, lá gan của em cũng đủ lớn rồi đấy.”
Trở Thành Bà Mẫu Của Đích Tỷ Để chống lưng cho quả hồng mềm đích tỷ, ta đã cùng nàng gả vào một nhà. Nàng gả cho tiểu tướng quân. Còn ta thì gả cho cha của tiểu tướng quân. Sau khi thành thân, tiểu tướng quân từ chiến trường mang về một đóa bạch liên hoa đang mang thai. Tỷ tỷ lau nước mắt, hiếm khi cứng rắn nói: “Muội muội, ta muốn hòa li.” Ta: “Được, tỷ hòa li thì ta cũng hòa li.” Ai ngờ, thư hòa li còn chưa đưa đến tay tiểu tướng quân thì nghe nói hắn bị phạt quỳ ở từ đường. Cha hắn mặt không biểu cảm cầm gia pháp, đánh hắn đến da tróc thịt bong: “Nghiệt tử, muốn cha ngươi biến thành người không vợ cứ việc nói thẳng.”
Khi đang chiến tranh lạnh với kim chủ, tôi lỡ tay tát cô em thanh mai trúc mã của anh ta. Chỉ sau một đêm, scandal ngập tràn mạng xã hội. Còn bản thân kim chủ thì y như… đi đời nhà m/a, không có lấy một chút động tĩnh. Tức quá, tôi mở livestream, chửi thẳng lên hot search. “Chu Nghiễn Bạch à, cũng chỉ tầm đó thôi.” “Tất nhiên là tôi đá anh ta trước.” “Ồ, không có gì to tát, chỉ là già quá, không giỏi khoản đó. Lần sau tôi định yêu sinh viên đại học.” … Cư dân mạng nói tôi đi/ên rồi, dám chửi cả Chu Nghiễn Bạch. Tắt livestream chưa được bao lâu, cửa nhà tôi bị phá. Chu Nghiễn Bạch mặt mày lạnh tanh, vừa tháo cà vạt vừa ép tôi vào tường. “Nói xem, em định yêu thằng sinh viên nào hả?”
Cứu Rỗi Thái Tử Bệnh Kiều Cứu rỗi Thái tử bệnh kiều thành công, hệ thống ân chuẩn cho ta hồi gia. Ta hân hoan từ biệt hắn: “Ngày mai ta sẽ về nhà rồi, sau này chàng phải làm một minh quân cho tốt nhé.” Hắn cụp mắt đáp lời, sai người tiễn ta hồi cung. Hôm sau, ta sung sướng tỉnh giấc trên chiếc giường nhung êm ái, thì hệ thống lại báo lỗi: 【Cảnh báo cảnh báo!! Hắc hóa giá trị của Tiêu Dục đạt 200%! Kích hoạt cứu rỗi lần hai!】 Ta bị đưa về cổ đại một lần nữa — nhưng lần này, đã mười năm trôi qua, Thái tử bệnh kiều năm nào nay đã hóa thành bạo quân. Ngay khoảnh khắc ta xuất hiện, hắn vừa xử tử một nữ tử dám nịnh bợ. Hắn cụp mi mắt, giọng điệu ôn nhu: “Ai cho phép ngươi dùng gương mặt của nàng để quyến rũ trẫm?”
Bảy Năm Như Một Giấc Mộng Đêm trước ngày đính hôn. Bạn trai tôi vô tình chiếu màn hình điện thoại lên tivi. “Cô ấy rất tốt, rất thích hợp để kết hôn.” “Không cần quà, không cần dỗ, cũng chẳng đòi sính lễ.” “Không có tình yêu cũng chẳng sao, tôi vẫn có thể sống tốt cả đời.”
Anh Hướng Về Tổ Quốc, Em Hướng Về Phía Anh Kỳ huấn luyện quân sự đại học, tôi bị bắt lại khi đang lén mua đồ ăn ngoài. Anh trai shipper vô cùng chính trực mà nói: “Tôi là anh của con bé, cũng xem là người lớn trong nhà, cái này mấy người cũng quản sao?” Giáo quan quân sự nhìn tôi. Anh cười nhạt nói: “Tôi và em có hôn ước mà sao tôi lại không biết em có anh ruột nhỉ?” Đôi khi chỉ mất vài giây để một người tỉnh táo lại. Ba ngày sau, trong kì huấn luyện quân sự, tôi đã nhìn thấu hồng trần. Trước khi bị trường học đưa vào trong núi, tôi chưa từng nghĩ đến những chuyện sau này mình phải đối mặt. Bây giờ tôi đã biết là gì rồi. Là báo ứng.
Xuân Đã Về Đưa nước trái cây cho trúc mã, anh ta lại mắng tôi. “Về sau đừng tùy tiện vào phòng tôi nữa, chúng ta không còn là con nít đâu.” Anh ta không đeo tai nghe, giọng nói mềm mại của cô em khóa dưới phát ra từ loa ngoài, rõ ràng là cố ý khiêu khích: “Anh ơi, tối nay chúng ta lại cùng gọi điện rồi ngủ chung nhé.” Tôi thản nhiên đáp: “Được thôi, về sau anh cũng đừng vào phòng tôi nữa.” Anh ta bật cười khinh miệt: “Ai thèm vào chứ.” Tôi cũng nghĩ vậy. Về phòng, tôi vui vẻ mở tủ quần áo ra: “Lần sau không cần phải trốn ở đây nữa đâu, anh ta sẽ không vào phòng em nữa đâu.”
Anh Ấy Rất Bám Người Sau khi tôi và Thái tử gia Bắc Kinh chia tay, anh em của hắn đã đăng ký cho hắn một chương trình cứu rỗi những người yêu đương mù quáng. Mười chuyên gia luân phiên tẩy não hắn. “Nếu bạn gái anh chỉ coi anh là người thay thế, anh sẽ nghĩ thế nào?” “Có thể có vài phần giống hắn ta, là phúc phần của tôi.” Chuyên gia: “Đỉnh.” Khán giả: “Đỉnh.” Anh em: “Đỉnh.”
Cảm Ơn Bạn Trai Đã Đưa Anh Ruột Tới Tôi và thanh mai trúc mã của bạn trai tôi cùng gặp tai nạn xe. Tôi mù, cô ta gãy xương. Tuy nhiên, ở chỗ ngoặt trong bệnh viện, tôi nghe thấy giọng bạn trai đang gọi điện cho anh trai anh ta. “Anh, anh hãy dùng thân phận của em để chăm sóc Lâm Tiễn thay em, cô ấy bị mù, giọng chúng ta giống nhau, cô ấy sẽ không phát hiện ra đâu. Em muốn đưa Thẩm Giai ra nước ngoài làm phẫu thuật, anh biết rồi đấy, cô ấy chỉ có thể dựa vào mình em thôi.” Thanh mai trúc mã của anh ta hỏi anh ta: “Anh yên tâm giao bạn gái của mình cho anh trai anh vậy à?” Chu Hoài Ngôn cười nói: “Anh trai anh và cô ấy đều là người rất truyền thống, họ sẽ không làm những chuyện khác người đâu.” Tôi núp trong góc, đôi môi run rẩy, hai hàng nước mắt lăn dài. Chu Hoài Ngôn, anh ta… Sao anh ta biết tôi thích anh trai anh ta! Đợi khi anh ta quay về, muốn cầu hôn tôi, anh trai anh ta – Chu Diên ôm tôi, nở nụ cười mờ ám: “Chị dâu em sắp mang thai tới nơi rồi, em còn chưa từ bỏ ư?”
Thanh Dã Mạn Mạn Đang nằm viện vì bệnh, bạn trai cùng em gái đến thăm tôi, nhưng lại ngay trong phòng bệnh của tôi mà ôm hôn nhau đến mức không thể tách rời. “Anh rể, lỡ chị em quay lại thì sao…” “Không cần để ý đến cô ta.” Vậy mà chỉ cách một bức tường gần nhà vệ sinh. Tôi cũng nhón chân, ghé sát hôn lên má bác sĩ điều trị chính của mình: “Bác sĩ Trần, hay là chúng ta thử xem sao?”
Chạm Nhầm Nơi Cấm Kỵ Tôi nuôi một con rắn làm thú cưng. Mỗi lần tôi chạm vào nó, nó đều trốn đi. Tôi rất ngạc nhiên, hỏi hàng xóm bên cạnh, hắn khẽ ho một tiếng: “Đó là biểu hiện của sự xấu hổ, cứ chạm vào nó nhiều lần là được.” Ai ngờ có một lần, tôi chạm nhầm chỗ, con rắn bỏ chạy. Đến ngày thứ ba vẫn không có tin tức gì, em trai tôi đến giúp tôi tìm. Gần nửa đêm, con rắn quay về, còn mang theo một gói đồ lớn. Nhìn thấy tôi và em trai, nó rơi nước mắt lộp bộp: “Trong lúc tôi chuẩn bị sính lễ, mà em đã có người đàn ông khác rồi?” Không phải chứ, rắn sao lại biết nói!?
Yêu Đương Với Xà Tinh
Bảo Bối Trong Tim Ngày Chu Cẩn hủy hôn với ta, bằng hữu của hắn hớn hở đến chúc mừng. “Cuối cùng cũng thoát khỏi con nha đầu thương hộ kia rồi!” Chu Cẩn đắc ý: “Các huynh đệ cũng vui mừng cho ta sao?” Mọi người lắc đầu: “Không phải, ngươi hủy hôn, chúng ta mới có cơ hội!” Nói rồi, mọi người kéo nhau đến nhà ta cầu thân.
Hoa Hồng Vượt Rào Tôi đã làm chó liếm của Hoắc Kiêu hơn hai mươi năm. Một lần tình cờ, tôi nghe được Hoắc Kiêu cười đùa, nói với đám bạn: “Tạ Thính Vãn chẳng thú vị xíu nào, chuẩn một cô gái ngoan. Nếu không phải ông cụ đã định hôn từ bé thì anh đây vốn sẽ không cưới cô ấy.” Đám bạn cười nhạo anh ta: “Anh Kiêu thảm quá mà, bị ép phải cưới sớm.” Một tay Hoắc Kiêu ôm eo cô gái ngồi cạnh, nhả khói thuốc phì phèo: “Đúng vậy, ông đây quá thảm.” Hai tháng sau, tôi công khai mang thai, chuẩn bị tổ chức lễ cưới. Hoắc Kiêu gọi video tới lớn tiếng mắng: “Tạ Thính Vãn, ông đây chưa chạm vào cô, cô lấy đâu ra con? Nói mau! Gian phu là ai?” Khoảnh khắc nhìn thấy người đàn ông bên cạnh tôi, Hoắc Kiêu ngây người: “Chú, chú út?” Người đàn ông nghiêm khắc, mắng khẽ: “Không được vô lễ với thím út cháu!”
Sau khi tái sinh, tôi quyết định bỏ qua gã đàn ông tồi tệ và yêu chồng tôi trước.Nhưng người chồng tương lai dịu dàng, chu đáo kia, giờ đây lại là một gã trai ngông cuồng.Khi đối mặt với lời tỏ tình của tôi, anh ta khinh bỉ đáp: “Tôi thà kết hôn với xe còn hơn là với cô.”Sau này, anh ta đuổi theo tôi như thể “hỏa táng trường truy thê”, khóc lóc trước cửa phòng tôi.“Vợ ơi, anh không thể sống thiếu em!”
Cương Thi Nhà Tôi Lúc nhỏ, tôi là đứa nghịch ngợm nhất nhà. Trong một lần dẫn em trai và em gái lên núi nướng khoai lang, tôi vô tình đốt cháy một mảng lớn khu mộ tổ tiên. Từ mộ của ông bà cố cho đến mộ của người bác mất sớm, tổng cộng tôi đốt sáu ngôi mộ. Bố tôi đã đè tôi ra và đánh vào mông. “Nhà họ Lý của chúng ta qua mấy đời đều chưa từng có khói xanh, lần này thì thấy rồi!” Sau đó, mỗi đêm khi ngủ, tôi đều mơ thấy một người đàn ông mặc quan phục thời nhà Thanh đứng đầu giường, ánh mắt đầy oán hận nhìn tôi. Khuôn mặt của hắn còn trắng hơn cả tôi sau khi chết ba ngày.
Lưỡng Bất Khả Tâm Ta dùng một trăm lượng bạc, mua bạch nguyệt quang cao không với tới – Bạch Giản Hành – về làm nô lệ. Hắn ban ngày giặt giũ nấu cơm cho ta, ban đêm còn phải làm ấm giường. Tất cả đều nhẫn nhịn tiếp nhận, vậy mà đối với ta lại luôn giữ thái độ lạnh lùng xa cách. Mãi đến một ngày, tận mắt thấy huynh đệ tốt của hắn từ trong phòng ta bước ra, y phục xốc xếch. Bạch Giản Hành, người trước nay vẫn luôn trấn định, khi ấy lại lộ vẻ hoảng loạn. “Ngươi… sao lại từ trong phòng quận chúa bước ra?” Mộ Lan Già mặt đỏ bừng, y phục trên vai vô tình trượt xuống, để lộ những vết đỏ mập mờ bên trong: “Giản Hành, ngươi hiểu ta nhất mà. Đoạt người yêu của người khác, chuyện như vậy ta không làm được. “Là quận chúa cưỡng ép ta.”
Buông Tay Quá Khứ Tại một bữa tiệc xa hoa của giới thượng lưu Bắc Kinh, vị thiếu gia nổi tiếng phong lưu đã cầu hôn tôi. Anh ta đã công khai đặt tên tôi cho một chiếc du thuyền trị giá hàng trăm triệu. Và còn dùng hàng nghìn chiếc drone để tạo nên tên tôi trên bầu trời đêm. Nhưng ngay trước lễ cưới, tôi vô tình nghe thấy anh ta cười nhạo với bạn bè: “Du Hoan lúc nào cũng vùi đầu vào những thứ chết chóc, trên người lúc nào cũng có mùi xác chết, tôi thậm chí còn không thể hôn nổi cô ấy. Cô ấy đã theo đuổi tôi suốt bảy năm trời, vậy nên tôi mới muốn xem cô ấy sẽ trông thảm hại như thế nào khi vào ngày cưới tôi bỏ trốn với người khác.” Mọi người xung quanh đều cười ồ lên. Đêm đó, Bắc Kinh mưa tầm tã, tôi đã lái xe suốt ba tiếng đồng hồ dưới trời mưa. Toàn thân ướt sũng, tôi gõ cửa nhà của người đàn ông quyền lực ở Bắc Kinh, mắt đỏ hoe, nghẹn ngào nói: “Anh từng nói muốn cưới tôi, lời hứa đó vẫn còn hiệu lực chứ?” Phó Cảnh Xuyên nhìn tôi một cái, rồi ôm tôi vào lòng: “Em đã suy nghĩ kỹ rồi chứ? Lúc đó anh đã nói, sẽ không có ly hôn, trừ khi anh chết đi.”
Bình Minh Ló Dạng Tôi ép người bạn thân từ nhỏ cùng tôi theo dõi livestream của K thần. Anh cười nhạt: “Cậu có mắt nhìn không vậy? Theo đuổi cậu ta còn không bằng theo đuổi tôi.” Dù đã giải nghệ nhiều năm, Tạ Tư Ức vẫn được coi là vị thần duy nhất của thời kỳ hoàng kim trong làng game thủ. Sau đó, người đàn ông luôn kín tiếng này bất ngờ tham gia một chương trình truyền hình thực tế về Esports và dễ dàng vượt qua tất cả các tuyển thủ chuyên nghiệp khác. MC tò mò hỏi: “Điều gì đã khiến Yee thần quyết định tham gia chương trình này?” Ánh mắt anh dừng lại trên người tôi – người đang cầm poster cổ vũ K thần, rồi anh mỉm cười đầy bất lực. “Con công xòe đuôi thì làm gì được nữa?” “Sợ vợ chạy theo người khác, nên qua đây tranh giành sự chú ý với người trẻ mà thôi.”