Ngôn Tình

Vứt Bỏ Tra Nam Tôi Thấy Nhẹ Nhõm

Vứt Bỏ Tra Nam Tôi Thấy Nhẹ Nhõm Vào đúng ngày kỷ niệm kết hôn, Lục Dĩ An đã đặt một viên kim cương hồng ở cửa hàng đồ hiệu. Tôi mở hộp quà với niềm hân hoan, vậy mà bên trong lại là món tặng kèm của cửa hàng đó. Tối hôm đó, thư ký của Lục Dĩ An đăng một bài lên mạng xã hội. Trên ngón áp út thon dài của cô ta là một viên kim cương hồng lấp lánh. Bên dưới còn kèm một dòng chữ: “Ông trời đã tặng tôi món quà tuyệt vời nhất, chính là gặp được anh.” …

Tiểu Man

Tiểu Man Cha ta dùng mười lượng bạc bán ta vào Tần gia để xung hỉ. Tần thiếu gia là một kẻ ốm yếu, ngày thành thân hắn sốt cao đến hôn mê, vậy mà chẳng một ai đến thăm. Không còn cách nào, ta đành cõng hắn đi hai dặm đường để tìm đại phu. Hắn nằm trên lưng ta, mơ màng mà thốt lên: “Nương tử… đa tạ nàng…” Ta bị hắn gọi đến đỏ mặt, vừa thở hổn hển vừa đáp: “Thiếu gia, cứ gọi ta Tiểu Man là được. Tần phu nhân mua ta từ thôn quê về, là để hầu hạ người. Không cần… không cần gọi ta như vậy—” Hai chữ ấy, ta thực sự nói không nên lời. May thay, hắn lại ngất đi. Sau này, nhờ ta chăm sóc, thân thể thiếu gia dần tốt hơn. Ta cũng không tiện tiếp tục ở lại phòng hắn. Đêm đầu tiên chuyển đến tiểu viện, hắn mặc một thân y phục mỏng, chân trần đứng ngoài cửa. “Nương tử, nàng không cần ta nữa sao?” “Nàng không ở đây, bảo ta làm sao ngủ được?”

Hủy Hôn Càng Sớm Càng Tốt

Hủy Hôn Càng Sớm Càng Tốt Tôi đã cùng Tạ Trầm đi từ tay trắng đến khi sở hữu khối tài sản kếch xù, vậy mà bạn gái cũ của anh ta lại đứng trước mặt tôi nói một câu: “Tôi sẽ từng bước giành lại Tạ Trầm từ tay cô.” Ủa? Lúc loài người tiến hóa, có phải cô ta trốn kỹ quá nên lỡ mất không? Mấy lời súc sinh như vậy mà cô ta cũng nói ra được sao. Kết quả, hay thật, tôi tưởng lịch sử tiến hóa chỉ bỏ sót mỗi cô ta. Ai ngờ còn sót thêm một tên nữa.

CHỈ CẦN TÌNH YÊU CỦA EM LÀ ĐỦ

Tại buổi tiệc cưới.Lương Quan liếc nhìn bàn tay tôi đang khoác lên cánh tay anh ấy.Giọng anh lạnh lùng: “Chỉ là liên hôn thôi, đừng giả bộ tình cảm.”Tôi không buông ra mà siết chặt hơn, giọng nhẹ nhàng:“Diễn thì diễn cho trót.”Nghe vậy, anh hất tay tôi ra, đầy vẻ chán ghét mà chỉnh lại tay áo.“Minh Thu, đã bốn năm rồi, đừng tưởng tôi còn chưa quên cô. Đừng có mơ nữa!”Về sau, khi tôi vật vã đau đớn trong phòng sinh,Y tá nói rằng người nhà đứng bên ngoài khóc đến mức thảm thiết, suýt ngất xỉu mấy lần rồi.

ẢNH ĐẾ DƯỜNG NHƯ VẪN CÒN RẤT YÊU TÔI

Trong buổi ghi hình chương trình tạp kỹ, vì hiệu ứng chương trình, tôi phải gọi điện cho người yêu cũ.Tôi cứ tưởng anh ta đã chặn tôi từ lâu rồi, nhưng đầu dây bên kia lại vang lên giọng ngái ngủ: “Muốn quay lại à?”Fan nổ tung, còn tôi cũng choáng váng theo.Không còn cách nào khác, tôi đành dồn hết can đảm hỏi: “Anh có thể cho em mượn 100 vạn tệ được không?”Sau đó, anh ép tôi vào tường.Anh nói: “Quay lại nhé? Anh có nhiều 100 vạn tệ lắm, tất cả đều là của em.”

Mười Năm Như Một Giấc Mộng

Mười Năm Như Một Giấc Mộng Anh ta ngoại tình. Tôi đã tha thứ. Bạn bè đều nói: “Mười năm đó, nếu chia tay thì coi như phí công rồi.” Mẹ tôi cũng bảo: “Chẳng lẽ con định bắt ba mẹ già này phải lo cho con cả đời sao?” Thế là khi anh ta quỳ xuống trước mặt họ hàng bạn bè, rưng rưng nói lời xin lỗi, tôi gật đầu… tha thứ. Nhưng đêm đó, khi anh ta định chạm vào tôi… tôi lại không kìm được mà nôn ra.

MƠ HỒ KẾT HÔN VỚI ẢNH ĐẾ

Tôi bị mắc chứng mù mặt.Trong một chương trình truyền hình thực tế, khi tôi gọi điện cho người chồng bí mật của mình, điện thoại của nam diễn viên hạng A ngồi bên cạnh tôi lại đổ chuông.Tôi sợ đến mức ném luôn điện thoại, chỉ vào anh ta mà không dám tin:“Anh là chồng tôi?”Anh ấy nhướng mày trêu chọc:“Ngạc nhiên chưa? Vợ tôi không nhận ra chồng mình, tôi cũng bất ngờ lắm đấy.”

QUYẾN RŨ NAM THẦN HỌC BÁ

Thái tử bắc kinh là người đứng đầu lớp.Để khiến anh ấy dạy kèm cho tôi, tôi ngày nào cũng viết thư tình để tán tỉnh anh.Anh không kiên nhẫn, miễn cưỡng đồng ý dạy kèm nhưng suốt ngày giữ khuôn mặt lạnh lùng, nói rằng anh không nghĩ đến chuyện yêu đương.Tôi vui như mở hội trong lòng, được dạy miễn phí đúng là sướng thật.Lên đại học, tôi cam kết với anh, tuyệt đối sẽ không làm phiền anh nữa.Quay người đi, tôi dẫn bạn trai mới đến buổi họp lớp, để anh khỏi bận tâm.Anh uống cạn một ly rượu, nhìn tôi cười mà ánh mắt đáng sợ:“Em, lại dám làm vậy à?”Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy trong một nơi xa lạ, chân còn bị xích.Tôi chìm vào suy nghĩ sâu sắc…

Kiều Oánh Oánh

Kiều Oánh Oánh Ta gặp phải giặc cướp trên đường vào kinh, bị bắt lên sơn trại.Vì muốn giữ mạng, ta dốc hết tâm cơ lấy lòng vị nhị đương gia lạnh lùng, cấm dục, lại giết người không chớp mắt kia.Hắn điên cuồng ép buộc ta cả đêm, đến lúc trời sáng, chỉ khẽ lau giọt lệ nơi khóe mắt ta.“Đừng khóc nữa, từ nay về sau, ngoan ngoãn đi theo ta.”Nhưng đi theo hắn, sớm muộn gì cũng kiệt sức đến chết.Nhân lúc sơn trại hỗn loạn, ta tìm cơ hội phóng hỏa giả chết, trốn về nhà.Nào ngờ chưa được mấy ngày, Cẩm y vệ đã kéo đến lục soát.Mà vị Chỉ huy sứ đi đầu kia, chính là nhị đương gia đêm đêm siết chặt eo ta, gọi ta “Kiều Kiều”.

HỆ THỐNG NHẦM TÔI LÀ NỮ CHÍNH

Năm thứ ba sau khi công lược, tôi phát hiện mình mang thai.Hệ thống lại bảo rằng nó đã nhầm nữ chính.Tôi cảm động đến phát khóc, lập tức bỏ trốn ngay trong đêm.Mười phút sau, người chồng tổng tài lẽ ra phải ở nước Anh của tôi xuất hiện trong phòng ngủ.Anh ấy nhìn tôi với ánh mắt tổn thương, môi hơi mím lại: “Ở mục lý do ly hôn, em ghi là anh quá mạnh bạo, có thể sửa được mà.”“Sau này anh sẽ nhẹ nhàng hơn, được không?”Nhìn thấy màu mắt khác thường của anh ấy, tôi bật khóc: “Từ nhỏ em đã sợ rắn.”

Mười Năm Như Một Giấc Mộng

Mười Năm Như Một Giấc Mộng Chồng qua đời, tôi tái hôn với một người đàn ông đã thầm yêu tôi mười năm. Anh là chủ tịch một công ty niêm yết, điềm tĩnh, kiềm chế, nghiêm túc và luôn giữ kỷ luật, rất hiếm khi bộc lộ cảm xúc của mình. Tôi luôn nghĩ anh không có tình cảm gì với tôi, cưới tôi chẳng qua vì bị gia đình giục, cần một người vợ cho xong. Cho đến một ngày, tôi nghe thấy anh lén dạy con gái nhỏ đang tập nói gọi mình là ba. Cho đến một ngày, tôi tình cờ nhìn thấy cuốn nhật ký anh viết hồi trung học, ghi lại những cảm xúc thầm lặng dành cho tôi. Cho đến một ngày, khi anh say rượu và mất kiểm soát cảm xúc, ôm chặt tôi mà khóc không thành tiếng: “Anh biết em chưa thể quên được anh ta, anh biết anh không thể sánh với một người đã khuất. Nhưng liệu em có thể… có thể thích anh một chút, dù chỉ một chút thôi được không?”

Em Sai, Nhưng Lần Sau Em Sẽ Sai Tiếp

Em Sai, Nhưng Lần Sau Em Sẽ Sai Tiếp Sếp gửi một thông báo công việc trong group chat công ty. Giữa hàng loạt tin nhắn “Đã nhận” từ mọi người, tôi lỡ tay gửi một câu: “Xoá đi”. Ngay giây tiếp theo, hệ thống hiện thông báo: “Mục Trần đã thu hồi một tin nhắn.” Mọi người cho tui hỏi cái, tui có nên viết đơn nghỉ việc trong đêm luôn không?

Lời Tỏ Tình Bướng Bỉnh

Lời Tỏ Tình Bướng Bỉnh Tôi kết hôn với Lâm Chu – người thanh mai trúc mã không hề thích tôi, lại còn bị què chân. Để trêu tức anh ta, tôi ép buộc anh ta vào những tình huống khó xử mỗi ngày. Lâm Chu mặt đỏ bừng, nghiến răng ken két: “Đợi khi chân tôi khỏi, tôi nhất định sẽ g,i.ết cô!” Động tác của tôi khựng lại, đột nhiên trước mắt hiện lên một loạt dòng bình luận: 【Nam chính đúng là giả bộ, eo nhấc cao đến tận trời mà miệng vẫn cứng như đá!】 【Nữ chính ơi, vả vào mặt anh ta hai cái, đảm bảo ngoan ngay!】 【Cũng không biết là ai khi nữ chính thất vọng định tái giá với anh trai anh ta, ngày nào cũng đứng trước cửa gào: “Chị dâu mở cửa đi, em là em của anh trai đây!”】 Tay tôi đang định vung lên thì đột ngột dừng lại giữa không trung. Ngay giây tiếp theo, lòng bàn tay bỗng cảm nhận được một cảm giác ẩm ướt.

KHI TÔI CẦM KỊCH BẢN NỮ PHỤ ĐỘC ÁC

Ba năm hôn nhân bí mật với ông xã là ảnh đế, đột nhiên anh ta có thể nghe được tiếng lòng tôi, mà tôi thì hoàn toàn không hay biết gì.Thậm chí còn cố gắng giúp anh ta nối lại tình xưa với người yêu cũ, đóng vai nữ phụ phản diện.“Tôi tuyệt đối không ly hôn, kiếp này các người đừng hòng nối lại tình cũ!”Tuy nhiên trong lòng tôi lại mắng:[Đồ đàn ông xấu xa, mối tình đầu của anh ta suýt nữa bị tôi hành hạ chết rồi, vậy mà không ký giấy ly hôn đi, tôi còn đợi đến khi phim đóng máy nhận được 10 tỷ phí ly hôn để bao nuôi người mẫu nam đấy.]Không ngờ, ảnh đế không chỉ không ly hôn, mà còn nhất quyết muốn công khai mối quan hệ của chúng tôi.

Cơn Mưa Ngang Qua

Cơn Mưa Ngang Qua Năm lớp 12, tôi chuyển trường. Không ngờ sau khi tôi đi, đám bạn học lại đồn ầm lên rằng tôi mất vì ung thư máu. Sau khi tôi rời đi, cậu nam sinh ngồi cuối lớp — người luôn tỏ ra bất cần đời — bỗng chốc trở nên trầm lặng. Cậu ta thay đổi hoàn toàn, bỏ lại vẻ lười nhác thường ngày, liều mạng học hành, cuối cùng thi đỗ vào nhạc viện danh tiếng nhất cả nước. Chín năm sau, cậu ấy đã thành công, nổi tiếng khắp nơi, là ngôi sao hạng A mà ai cũng biết mặt đặt tên. Trong một chương trình livestream, khi được hỏi về chuyện tình cảm, ánh mắt cậu ấy trở nên ảm đạm. “Cô ấy… không còn nữa rồi.” “Nếu biết trước, tôi đã không chúc cô ấy mãi mãi mười tám tuổi.” Tôi đang đeo khẩu trang, vác máy quay lia qua hình nền điện thoại của cậu ấy thì bỗng sững người. Ơ? Đó… là tôi à?

Muôn Kiếp Vẫn Cần Có Em

Muôn Kiếp Vẫn Cần Có Em Khi chúng tôi yêu nhau nhất, Hứa Thụ Bạch đã nói với anh em của mình rằng nếu cô dâu tương lai của anh không phải là tôi, thì họ nhất định không được đến dự đám cưới của anh. Sau đó, Hứa Thụ Bạch kết hôn, cô dâu không phải là tôi. Anh em của anh ta quả thực không đến tham dự đám cưới đó. Đám cưới kết thúc, Hứa Thụ Bạch chất vấn họ. Người đàn ông từ trước đến nay vẫn không ưa tôi đã đấm thẳng vào mặt anh ta, đôi mắt đỏ ngầu. “Hứa Thụ Bạch, kẻ phụ bạc người chân thành là đáng chết nhất.” “Nhưng tại sao người chết lại là Nam Dương.”

Sao Anh Đành Buông Tay

Sao Anh Đành Buông Tay Khi em gái tôi lần thứ 11 cướp bạn trai của tôi. Tôi liền tìm một đồ ngốc làm bạn trai xem nó còn cướp nổi nữa không. Nhưng tôi không ngờ, đồ ngốc kia… lại một ngày bỗng không còn ngốc nữa. Mà thậm chí, còn xấu xa đến mức không tưởng.

Lời Tỏ Tình Muộn Màng

Lời Tỏ Tình Muộn Màng Tôi thầm mến trúc mã suốt bảy năm. Dưới sự cổ vũ của bạn thân, tôi mang bánh gato và hoa, ngồi xe cả đêm đến để tỏ tình với cậu ấy. Nhưng cảnh tượng đập vào mắt tôi lại là họ đang hôn nhau trong sân bóng rổ ồn ào tiếng nói cười. Trúc mã ôm eo bạn thân của tôi, giọng điệu lạnh nhạt hỏi: “Cậu đến đây làm gì? Không thấy tôi đang bận sao?” Tôi lúng túng, chưa kịp lên tiếng giải thích. Bạn cùng phòng của cậu ta đứng bên cạnh cười khẩy: “Bạn gái tôi đến tặng bánh gato cho tôi, liên quan gì đến cậu chứ?”

Không Làm Thái Tử Phi

Không Làm Thái Tử Phi Từ nhỏ, ta đã muốn gả cho Bùi Cảnh làm thái tử phi. Dù hắn không được sủng ái, ta vẫn toàn tâm toàn ý đối đãi. Mùa hạ thêu túi thơm cho hắn, mùa đông may đệm lót đầu gối. Ngay cả khi hắn uống thuốc, ta cũng từng thìa từng thìa dỗ dành mà đút. Nhưng khi chiến sự vừa yên, hắn lại thỉnh cầu được cưới người khác. Còn to tiếng không biết thẹn khuyên ta rộng lượng: “Toàn tộc của Chiêu Hoa vì nước hy sinh, nàng ấy là hậu nhân của công thần. Ngươi lẽ ra nên hiểu chuyện, dù sao ngươi cũng đã toại nguyện được đính hôn cùng ta.” Trong cung ai cũng biết ta đối với hắn tình sâu như biển, tuyệt không hai lòng. Nhưng hôm ấy, ta lại thản nhiên đề nghị từ hôn: “Ta ngưỡng mộ Chu tướng quân đã lâu, nguyện gả cho chàng làm thê.”

GẶP LẠI CHỒNG CŨ Ở PHÒNG SINH

Vào phòng sinh, tôi phát hiện bác sĩ đỡ đẻ cho tôi là người chồng cũ của mình .Tôi kéo tay y tá, năn nỉ cô ấy mau chóng gây mê cho tôi, nhưng có vẻ đã quá muộn.“Chúng ta ly hôn chưa đầy một năm mà em đã có con rồi, chồng mới của em giỏi hơn tôi nhỉ?”Anh ta cầm dao phẫu thuật, mắt lộ rõ sự giận dữ, lạnh lùng nhìn tôi.Tôi cố tình giả vờ ngất, nhưng không thể chịu nổi vì đứa trẻ trong bụng không biết điều.Chân nhỏ của nó đạp mãi trong bụng tôi, đau đến nỗi tôi không kìm được mà bật thốt tiếng chửi thề.“Chết tiệt, cái tên Lữ Tống khốn kiếp nhà anh, nhanh mau lôi con trai anh ra khỏi người bà đây!”