Ngôn Tình

Truy Quang Tôi là bạch nguyệt quang của tổng tài bá đạo, nhưng tôi đã hắc hóa rồi. “Anh có thể ra nước ngoài công tác, nhưng lại không thể ra nước ngoài gặp tôi, là không mua nổi vé máy bay hay không có thời gian?” “Miệng thì nói tôi là bạch nguyệt quang của anh, nhưng ngay lập tức lại tìm một kẻ thay thế. Tình cảm của anh rẻ mạt như vậy, sau này đừng nói với ai rằng anh từng thích tôi.” “Người đàn ông đã dơ bẩn rồi, tôi không cần nữa. Sau này đừng đến tìm tôi.”

Vất vả ngàn lần mới tán đổ được nam chính.Đêm xác định mối quan hệ, tôi bị Tần Bùi ôm lấy, trong căn hộ thử đủ mọi tư thế.Hệ thống đột nhiên hét lên: “Cô nhầm rồi! Đây là phản diện!”Tên phản diện trong tiểu thuyết, vừa hiểm ác vừa cố chấp, thù dai, dám lừa hắn thì ngay cả tro cốt cũng không còn.Giờ phải làm sao đây? Mọi thứ đều đã xảy ra rồi!Sáng hôm sau, tôi thức dậy, hắn nắm lấy cổ tay tôi, giọng khàn khàn làm nũng:“Đừng đi, ở lại với anh thêm chút nữa.”Tôi hôn hắn một cái: “Em đi rồi sẽ quay lại ngay.”Rồi biến mất khỏi thế gian.Hắn phát điên lên vì tìm tôi, cho đến khi điện thoại đột nhiên nhận được tin nhắn của tôi:“Anh dở quá, mình chia tay đi.”

Ngày Anh Vắng Mặt, Tôi Rời Đi Chúng ta đã hẹn cùng chụp ảnh trăm ngày cho con gái. Nhưng vào phút chót, Diệp Vân Châu lại lỡ hẹn. Lúc buổi chụp đang diễn ra, con gái đột nhiên quấy khóc, tôi ôm con đi quanh để dỗ dành. Qua tấm kính của studio, tôi bất ngờ nhìn thấy Diệp Vân Châu. Anh ta quỳ một chân xuống đất, cẩn thận nâng niu bụng bầu của một cô gái, thành kính hôn lên đó. Sau này, khi anh ta nhìn thấy đơn ly hôn tôi đưa ra, vẻ mặt đầy đau đớn. “Em có biết phụ nữ trong thời kỳ cho con bú không thể ly hôn không?” Tôi bình thản đáp: “Có quy định đó thật, nhưng chỉ áp dụng với nam giới mà thôi.”

Bạn trai cũ đột ngột trở thành sếp, không những giả vờ không quen biết, mà còn tìm cách chèn ép tôi.Tức quá, tôi dùng tài khoản phụ đi thả thính anh ta trên mạng, làm anh ta quay như chong chóng, miệng gọi tôi “bé con” không ngừng.Trong buổi họp công ty, lúc máy tính anh ta đang trình chiếu lên màn hình lớn, tôi cố tình nhắn từ nick phụ: “Anh yêu à, em nhớ anh chết đi được.”Cả phòng họp lập tức ồ lên.Anh ta nhướng mày, nhìn tôi đầy cưng chiều: “Đang họp, đừng quậy nữa!”

Gia Phả Nhà Họ Lưu Chị chồng cả mở một đợt thu tiền trong nhóm gia đình. Nói là muốn lập gia phả, mỗi người đóng 5 ngàn tệ. Chị ấy còn đặc biệt tag tôi: “Em dâu à, em cũng không phải người nhà tụi chị, không cần ghi tên vào gia phả. Nhưng cháu trai cùng em trai chị thì phải ghi, nên em chuyển giúp hai suất, tổng cộng 1 vạn (~34tr), chuyển thẳng cho chị là được.” Tôi liền phản pháo bằng cách làm một bản sơ đồ tư duy điện tử rồi gửi thẳng vào nhóm: “Chị cả à, bản điện tử bền hơn nhiều, chị có ‘tạch’ thì nó cũng tự động cập nhật ngày kết thúc của chị luôn đấy!”

Mùa Hạ Rực Rỡ Của Tiểu Bướm Mẹ tôi bảo tôi mang đồ đến cho bạn gái của anh trai. Tôi đẩy cửa bước vào. Vừa hay bắt gặp một mỹ nam đang c/ởi trầ/n, cơ bụng săn chắc khiến người ta hoa mắt chóng mặt. Tôi chẳng hiểu gì, nhưng vẫn gật đầu chúc phúc. Giọng run run, nghẹn ngào thốt ra: “Ch…chị dâu… chào chị!” Sau lưng vang lên tiếng anh trai, giọng lạnh tanh: “Lịch sự lắm, nhưng chị dâu em ở phía sau.” ???

Nguyện Kiếp Không Sai Để với được thái tử, em gái giả vờ rơi xuống nước, lại rơi vào trong lòng gã công tử nổi tiếng ăn chơi bậc nhất kinh thành. Vì để không phải gả cho gã, ả tự nói dối người rơi xuống nước là tôi. Vài năm thành hôn, tôi tỉ mỉ trù tính mọi thứ, quản lý hậu trạch, trải lót tiền đồ cho gã công tử ăn chơi kia. Nhưng chỉ đổi lại mấy lời trách móc đầy hận thù của gã. “Nếu không phải vì cô, ta đã sớm song túc song phi* với Uyển Nhi rồi, Uyển Nhi sao còn phải chịu khổ ở Đông cung nữa chứ!” *Song túc song phi: Ý chỉ tình cảm yêu đương thắm thiết. (nữa thì các bà tự tra nha, ốm quá lười tra) Tôi cười khẩy phế gã. Không ngờ, khi lại mở mắt ra, tôi được tái sinh ở trong quá khứ. Lần này tôi chọn thái tử.

Tiểu tổ tông của Tô Dịch Tôi đặt trà sữa trong giờ học, shipper đứng ngoài cửa lớp gọi to: “Tiểu Tổ Tông của Tô Dịch, trà sữa của cô tới rồi đây!” Giảng viên môn Luật mới đứng trên bục giảng, từ từ ngẩng đầu lên. “Tự giới thiệu chút.” Hắn đẩy nhẹ gọng kính viền vàng, mỉm cười nói: “Tôi tên Tô Dịch.”

Cơn Mưa Ngang Qua Năm lớp 12, tôi chuyển trường. Không ngờ sau khi tôi đi, đám bạn học lại đồn ầm lên rằng tôi mất vì ung thư máu. Sau khi tôi rời đi, cậu nam sinh ngồi cuối lớp — người luôn tỏ ra bất cần đời — bỗng chốc trở nên trầm lặng. Cậu ta thay đổi hoàn toàn, bỏ lại vẻ lười nhác thường ngày, liều mạng học hành, cuối cùng thi đỗ vào nhạc viện danh tiếng nhất cả nước. Chín năm sau, cậu ấy đã thành công, nổi tiếng khắp nơi, là ngôi sao hạng A mà ai cũng biết mặt đặt tên. Trong một chương trình livestream, khi được hỏi về chuyện tình cảm, ánh mắt cậu ấy trở nên ảm đạm. “Cô ấy… không còn nữa rồi.” “Nếu biết trước, tôi đã không chúc cô ấy mãi mãi mười tám tuổi.” Tôi đang đeo khẩu trang, vác máy quay lia qua hình nền điện thoại của cậu ấy thì bỗng sững người. Ơ? Đó… là tôi à?

Đức Dương Quận Chúa Nàng tên Ân Trường Hoan, là quận chúa Đức Dương, từ nhỏ đã là một mỹ nhân kiều diễm, quyến rũ động lòng người, được mọi người yêu chiều, sủng ái ngàn vạn. Mặc dù chỉ là quận chúa, nhưng nàng vẫn sống cuộc đời tiêu dao, muốn gì được nấy, tất cả là nhờ Thái Hậu ngoại tổ mẫu làm chỗ dựa, hết mực cưng chiều nàng. Nhưng biến cố liên tiếp ập đến, Thái Hậu băng hà, và ngay sau đó, vị hôn phu của nàng cũng bội ước. Nàng thất vọng và đau lòng, muốn nghĩ cách giải trừ hôn ước, nhưng còn chưa kịp làm gì thì đã trúng kịch độc mà chết. Khi nàng mở mắt ra lần nữa, mơ màng nhận ra trời cao thương xót, cho nàng trọng sinh trở lại. Việc đầu tiên nàng làm là cứu ngoại tổ mẫu Thái Hậu, sau đó… kiện cáo! Sau khi từ hôn. Thái Hậu ôn tồn hỏi: “Trường Hoan à, cháu muốn quận mã như thế nào?” Ân Trường Hoan nhớ đến kiếp trước, giọng nói đầy nghiêm trọng: “Xấu một chút đi, quá xinh đẹp dễ sinh ra chuyện không hay.” Một nam nhân nào đó nghe vậy, chạm vào khuôn mặt tuấn mỹ vô song của mình, thầm nghĩ: Nếu không thì thêm một vết sẹo? Nhiều năm sau, khi đã trở thành Hoàng Hậu Đức Dương, nàng mới nhận ra rằng kết cục bi thảm kiếp trước là vì nàng đã không chọn người đàn ông đẹp nhất đời.

Ở Làng, Em Rất Nhớ Anh Sau khi thiên kim thật trở về, tôi quay lại sống ở thôn quê. Vị hôn phu cũ đang ở tận nước Anh nhắn tin cho tôi: “London đang có tuyết, anh rất nhớ em. Em đang làm gì thế?” Tôi trả lời: “Đang cho gà ăn.” Tần Du Lễ lại nhắn: “Trước Giáng Sinh, em sẽ mang theo mấy con gà sang thăm anh chứ?” Tôi từ chối: “Không được, bà tôi mà biết sẽ đá /nh ch .t tôi mất. Với lại, đừng nhắn tin cho tôi nữa. Vị hôn thê của anh giờ đã đổi người rồi.”

Nông Nữ Không Chịu Thiệt Phu quân ta từ nhỏ đã bị đích mẫu ngược đãi. Để cắt đứt tiền đồ của hắn, bà ta thậm chí bỏ bạc ra mua một nông nữ quê mùa như ta về làm chính thê cho hắn. Nhưng bà ta không ngờ rằng, ta tuy không có xuất thân thế tộc, song lại có thừa sức lực! Ngày đầu tiên bước chân vào hầu phủ. Ta liền lật bàn ngay tại chỗ. Nhét đám cơm thiu lạnh ngắt vào miệng đám đầu bếp trong phủ. Mang mớ than kém chất lượng bị tráo đổ thẳng vào phòng đích mẫu rồi châm lửa thiêu rụi. Hầu phủ gà bay chó sủa, náo loạn tứ tung. Ta đứng trước mặt phu quân ta, người yếu ớt chẳng thể tự chăm sóc bản thân, dõng dạc buông lời hùng hồn: “Muốn bắt nạt ta? Trước tiên cứ hỏi thử xem ta có đồng ý hay không đã!”

Khúc Tán Hoa Tiêu Nghe tin phụ thân ta bị giáng chức đến Sóc Châu, Cao Văn Hán nắm chặt thư từ hôn, gõ cửa phủ. Mưa to như trút, hắn trông vô cùng đau khổ. Hắn nói mẫu thân hắn dùng cái ch.t bức bách. Hắn nói hoàng gia trên cao đang để mắt tới, hắn không thể vì ta mà đánh đổi tiền đồ cả gia tộc. “Đợi mấy hôm nữa gió yên sóng lặng, ta sẽ tìm cách đón nàng về.” Hôm sau, xe lừa đưa nhà ta rời thành đi Sóc Châu liền chạm mặt xe hoa đón dâu của hắn và nữ nhi nhà Quốc công. Phụ thân dặn ta đừng đau lòng, Sóc Châu ắt có hảo hán anh tuấn. Ta ngoan ngoãn nghe lời. Năm năm sau, phụ thân khôi phục chức quan trở lại kinh thành, người vui mừng nhất chính là Cao Văn Hán. Hắn thậm chí quên cả cởi quan phục, chạy thẳng tới cửa nhà ta cầu thân. Cửa vừa mở ra, lại là một nam tử thân hình cao lớn đang lau dao, nhe răng cười lạnh. “Ngươi ch.t thê tử, nhưng phu quân của nàng còn chưa ch.t đâu đấy!”

Kiếp Này Không Còn Tiếc Nuối Kiếp trước, phu quân sau khi khải hoàn trở về đã dùng quân công cầu hôn nữ tướng quân, muốn nàng ta làm bình thê, còn bắt ta bỏ tiền chuẩn bị sính lễ cho hắn. “Ta và Lăng Thu tình đầu ý hợp, sính lễ tất nhiên phải chọn thứ tốt nhất, tuyệt đối không thể qua loa với nàng ấy.” Phu quân và phụ mẫu hắn ta một người hát mặt đỏ một người hát mặt trắng, cùng nhau khống chế và lừa gạt ta, lôi hết của hồi môn ta mang theo để bù đắp cho nhà chồng. Ta từng cho rằng chỉ cần chịu đựng nhẫn nhịn thì sẽ đổi được tấm chân tình của hắn, nào ngờ lại bị phụ mẫu hắn và hắn giày vò cả một đời, cuối cùng ch:ết thảm trong cô độc. Sau khi trọng sinh, ta trở về đúng ngày hắn khải hoàn hồi kinh. Ta lập tức vào cung, cầu xin Hoàng thượng ban cho ta và hắn được hòa ly. Kiếp này, kẻ ngu tình si ngốc ấy, ai muốn làm thì cứ làm!

Tôi Là Nữ Chính Trong Truyện Của Con Gái Tôi đang mang thai. Nhưng từ ngày phát hiện có thai, trong đầu tôi luôn vang lên một giọng nói tự xưng là con gái tôi, cảnh báo tôi rằng chồng tôi sẽ ngoại tình, sẽ quay lại với “bạch nguyệt quang” mối tình đầu đã về nước, đuổi hai mẹ con tôi ra khỏi nhà, để tôi và con gái phải sống lưu lạc ngoài đường.Con bé bảo tôi nên ph a` th.a/i, ly hôn, ra ngoài đi làm.Nhưng tôi nhìn người đàn ông hàng ngày pha trà bưng nước, bóp chân xoa lưng, kể chuyện cười pha trò với tôi, tôi bắt đầu do dự. Anh ấy thật sự có người phụ nữ khác ngoài kia sao?

Năm hai đại học, tôi đã cứu một nam người mẫu đẹp trai với chất giọng trầm ấm.Anh ấy bị khách hất rượu vào người.Môi đỏ, răng trắng, tóc ướt, gương mặt sắc nét, vẻ đẹp mong manh đạt đến cực hạn.Sau này, gia đình tôi phá sản, cậu người mẫu nhỏ đó đã thề thốt sẽ nuôi tôi.Để không khiến cuộc đời anh ấy thêm tan vỡ, tôi cắn răng chia tay.Mãi đến khi gặp lại nhau trong hộp đêm.Tôi là nhân viên phục vụ.Mọi người xung quanh kính cẩn gọi anh ấy: “Anh Sở.”Lúc đó tôi mới biết, cậu người mẫu nhỏ tôi từng nuôi suốt nửa năm.Thực ra lại là cậu chủ nhà họ Sở – kẻ máu lạnh, tàn nhẫn nhất trong giới hắc bạch lưỡng đạo của Giang Thành –Sở Lệ.

Thanh Mai Trúc Mã Lúc tôi tỉnh lại, câu chuyện đã gần đi đến hồi kết. Nữ chính được tất cả mọi người yêu thương, bao gồm cả ba tôi, anh tôi và vị hôn phu của tôi. Còn tôi thì đang thoi thóp nằm trên giường bệnh trong bệnh viện. Ngay trước khi rơi vào trạng thái hôn mê, cái kết mà nguyên tác đã định sẵn cho tôi thì trước giường bệnh bỗng xuất hiện một người. Cậu thiếu niên ấy toát lên vẻ rạng rỡ đầy sức sống, ánh mắt ngông nghênh và kiêu ngạo. Cậu ta đứng đó, nhìn tôi từ trên cao xuống, với vẻ mặt vừa bất cần vừa trêu chọc: “Cậu quên tớ rồi à?” Cậu ta nói: “Thanh mai trúc mã sẽ không bao giờ phản bội. Lý Tô Diệp, tớ đến rồi, tớ sẽ đưa cậu trở lại, giành lại tất cả.”

Khi đi vào giấc mơ của chồng, tôi mới phát hiện ra một tính cách hoàn toàn khác của anh ấy.Bình thường, anh ấy: Vẻ mặt nghiêm nghị, giọng điệu lạnh lùng, vì bảo vệ “bạch nguyệt quang” mà nghiêm khắc cảnh cáo tôi: “Tránh xa Tiểu Mạn ra, nếu cô ấy có bất kỳ tổn hại nào, tôi sẽ không tha cho em.”Trong giấc mơ của anh ấy: Đôi mắt đong đầy tình cảm, biểu hiện buồn bã, tội nghiệp nhìn tôi: “Chỉ có anh mới có thể nhìn thấu sự mạnh mẽ giả tạo của em, hiểu được nỗi buồn của em, bảo vệ sự yếu đuối của em… huhu, vợ yêu ơi, nhìn anh một cái được không?”

Bẫy Tình Khi chồng tôi ném kết quả xét nghiệm ADN lên bàn, tôi chết lặng. “Bố đứa trẻ rốt cuộc là ai?” Tôi nhìn chằm chằm vào tờ giấy giám định: “Không thể nào! Chắc chắn có sai sót ở đâu đó, em…” Nhưng anh ta chẳng buồn nghe lời giải thích của tôi: “Ly hôn đi.”

Màu Ngụy Trang Nguy Hiểm Nhất Tôi bị tai nạn phải nhập viện, cái thai ba tháng trong bụng cũng không giữ được. Gọi cho chồng thì không liên lạc được, anh ta không nghe máy, cũng không trả lời tin nhắn. Tôi gọi cho trợ lý của anh ta. “Giám đốc Tần đi công tác nước ngoài rồi, nửa tháng nữa mới về.” Mãi đến mấy ngày sau, tôi mới biết. Chồng tôi bị uy hiếp, phải lựa chọn giữa hai điều. Tôi… và đứa con trong bụng, chính là lựa chọn bị vứt bỏ. Anh ta đã chọn Bạch Nguyệt Quang. Không nói một lời từ biệt, liền bay ra nước ngoài để ở bên người đó chờ sinh.