Ngôn Tình

“Đạn Mạc” Se Duyên

“Đạn Mạc” Se Duyên Khi thấy những dòng bình luận, ta đang bắt nạt thứ muội. 【Nữ phụ ác độc thật ngu ngốc, đến mức không nhận ra thứ muội là đại phản diện nam giả nữ trang!】 Nhìn thứ muội đang quỳ bên cạnh suối nước nóng, với dấu tay in trên má, đang giúp ta tắm, ta hoàn toàn sững người.

BẠN TRAI CŨ BẮT GẶP TÔI NHÌN ANH HÀNG XÓM TẮM

Trước khi về nước, bạn trai cũ đăng một bài lên trang cá nhân:“Pháp vào mùa đông rồi, Paris có tuyết rơi. Anh rất nhớ em.”Lúc đó tôi đang ở quê cho lợn ăn, hất hàm cười khẩy rồi bình luận ngay:“Anh thì sang chảnh thật đấy, mỗi ngày đều ăn diện bảnh bao, để tôi ở nhà với ba đứa con còn phải cho lợn ăn.”Tối hôm ấy, Phí Khiêm Nam bắt chuyến bay, rồi lại đi tàu hỏa, bắt thêm ba chuyến xe khách, cuối cùng còn ngồi xe ôm về làng tôi.Đúng lúc ấy, anh bắt gặp tôi đang chồm lên tường, trộm ngó anh hàng xóm cơ bắp đang tắm.

ĐƯỜNG OANH

Khi tôi gật đầu đồng ý ly hôn, Lương Đình Sinh đang dỗ dành người tình trên điện thoại.Nghe vậy, anh ngẩng đầu lên: “Là tôi có lỗi với em. Sau này, chỉ cần em mở lời, tôi sẽ giúp nếu có thể.”Ai cũng ngưỡng mộ tôi, cảm thán tôi số tốt. Bởi vì tôi và Lương Đình Sinh yêu nhau từ năm 18 tuổi, rồi tôi được gả vào gia đình giàu có, trở thành phu nhân quyền quý.Nhưng không ai nhớ rằng, tôi đã từ bỏ tất cả để một mình xuống phía Nam, đến Hồng Kông. Khi cưới tôi, vì để mẹ anh đồng ý mà anh đã quỳ suốt một ngày một đêm cầu xin bà.Nhưng Lương Đình Sinh không biết, chúng tôi đã không còn “sau này” nữa.Tôi cúi đầu, nhìn vào màn hình điện thoại đang liên tục nhảy tin nhắn mới:“Khi nào em về Bắc Kinh, tôi sẽ đến đón.”“Đường Oanh, lời tôi nói năm 17 tuổi, cả đời này vẫn tính.”

Thập Niên 80, Tôi Không Làm Người Vợ Tốt Nữa

Thập Niên 80, Tôi Không Làm Người Vợ Tốt Nữa Sau khi thủ tiết sống như góa phụ suốt 30 năm vì Lục Tự Cảnh, tôi trọng sinh rồi. Kiếp trước, Lục Tự Cảnh không cam tâm với cuộc hôn nhân này, vừa cưới xong đã bỏ tôi lại, từ chức rồi rời quê đi làm ăn xa. Tôi cứ ngỡ lòng người cũng là máu thịt, tôi đối tốt với anh ta, một ngày nào đó anh ta sẽ nhận ra tấm chân tình ấy. Tôi thay anh ta trông nom gia đình. Thay anh ta chăm sóc cha mẹ bị liệt nằm liệt giường suốt hơn 20 năm. Nhưng đến phút cuối cùng tôi mới phát hiện, Lục Tự Cảnh lại lén lút sống cùng người tình cũ, dựng nên một gia đình mới sau lưng tôi. Tôi khóc hỏi anh ta vì sao lại đối xử với tôi như thế. Anh ta nhìn tôi bằng ánh mắt đầy khinh miệt, như thể tôi chỉ là thứ bùn nhơ dưới đất. “Diệp Tố Tâm, cô làm sao lại tưởng rằng tôi sẽ vì một người như cô mà giữ mình? Loại đàn bà không học thức, không giáo dưỡng như cô, cô xứng sao?” Khoảnh khắc đó, tim tôi như tro tàn. Hóa ra tất cả những hi sinh cả đời của tôi chỉ là một trò hề. Được sống lại lần nữa, tôi quyết định buông tha anh ta, bước ra khỏi vũng bùn ấy để sống một cuộc đời huy hoàng của riêng mình.

Bỗng Chốc Thành Vương Phi

Bỗng Chốc Thành Vương Phi Chuyện lạ ?  Lạ đến kỳ quặc? Nàng đang yên ổn sống hạnh phúc ở thế kỷ 20 bỗng dưng bị chết oan uổng không rõ nguyên nhân. Thì ra là Tống Tử nương nương năm xưa vất vả nhào nặn ra loài người đang tìm cách xoay chuyển lại tình hình Được lắm ,người thời đại mới tự dưng bay về làm con dân nhà đại Đường Chẳng những chiều cao từ 1m70 bây giờ lùn xuống hơn 1m50, giọng nói lại còn ỏn ẻn kiểu gì ý! Thôi thì để thực hiện giấc mộng làm nữ cường nhân của mình Nàng sẽ dựa vào “Y học Trung Quốc thời hiện đại” chạy vào Vương phủ cứu người lấy tiền thưởng. Ai ngờ bị tên Vương gia chọn trúng nàng làm người bên gối của hắn. Ngày nào ái tình cũng vô cùng hào phóng, chưa kể đến đêm đêm  nàng toàn bị hắn kéo vào bể dục mất hồn, số lần hắn ‘quấy rầy’ nàng không thể đếm hết nổi. Thế là từ nay về sau ngoài việc chữa trị cho ông cụ già trong Vương phủ nàng còn phải “làm yên lòng’ nhi tử của lão. Thêm một việc nho nhỏ nữa đó là chút ‘việc vặt’ đối với hai ả thị thiếp của tên vương gia chết tiệt vì ghen tị mà thích mở mồm ‘dạy dỗ’ nàng. Nàng chỉ có một thân mà kiêm nhiều chức như vậy, quả nhiên lời lẽ lợi nhuận ở cổ đại cũng không dễ kiếm đâu!

Truy Thê? Trễ Rồi

Truy Thê? Trễ Rồi Tại buổi tiệc tụ họp thương nghiệp của gia tộc, một bác trong nhà họ Giang hỏi tôi: “Bao giờ thì định có con vậy?” Tôi nhẹ nhàng đặt tay lên bụng, mỉm cười: “Tôi có rồi.” Cả đám người ngay lập tức quay sang chúc mừng Giang Ngôn: “Chúc mừng nhé!” Tôi và anh kết hôn đã mười năm, trong mắt người ngoài, điều tiếc nuối duy nhất chính là chưa có con. Bây giờ cuối cùng cũng xem như trọn vẹn rồi. Chỉ tiếc là… Giang Ngôn chỉ hơi nhíu mày, cằm siết chặt, chẳng có lấy chút vui vẻ nào. Tan tiệc, anh chặn tôi lại: “Tống Chân Chân, chúng ta đã ly hôn ba tháng rồi, em còn muốn nói dối để buộc chặt anh nữa à?” Tôi ngẩng đầu, vẻ mặt vô cùng thản nhiên: “Tôi có nói đứa bé là của anh sao?”

Ngày Anh Quay Lại Trời Lại Hửng Nắng

Ngày Anh Quay Lại Trời Lại Hửng Nắng Tôi lấy ảnh bạn trai cũ làm hình nền máy tính. Thầy hướng dẫn nhìn thấy, im lặng một lúc. “Em quen người này à?” Tôi không nghĩ ngợi gì, buột miệng đáp: “Đây là bạn trai em.” Hôm sau, thầy nhiệt tình mời tôi đến nhà ăn cơm. Vừa mở cửa, tôi và… Giang Nhượng nhìn nhau chết trân. “Con trai à, ba đưa bạn gái con về rồi đây.” Tôi nhìn quanh xem có cái lỗ nào để chui không. Năm đó rõ ràng là tôi đá anh ta cơ mà…

Nha Hoàn Bất Đắc Dĩ

Nha Hoàn Bất Đắc Dĩ Khương Đường xuyên vào một quyển tiểu thuyết trạch đấu, hóa thân thành nha hoàn hồi môn của nữ chính. Theo cốt truyện gốc, nhân vật mà nàng xuyên vào vốn là một kẻ dựa vào sắc đẹp để tìm cách bò lên giường nam chính khi nữ chính mang thai. Tuy nhiên, kết cục của cô ta lại thê thảm: bị đuổi khỏi phủ, sung quân đến thôn trang và chết cóng giữa mùa đông. Khương Đường hiểu rõ, nữ chính Lục Cẩm Dao trong truyện là cao thủ trạch đấu, luôn gặp may mắn và đầy quyền lực. Chỉ cần nàng bám theo nữ chính, giữ thái độ ngoan ngoãn, cuộc sống sẽ dễ dàng thăng tiến, hưởng thụ sung túc, chẳng lo thiếu ăn thiếu mặc. Khương Đường vốn nghĩ mình chỉ cần nằm yên mà sống vui vẻ. Hằng ngày ở trong phòng uống trà, tận hưởng cuộc sống an nhàn và âm thầm “đẩy thuyền” cho cặp đôi nam nữ chính. Cuộc sống sẽ yên bình, không cần lo toan. Thế nhưng, mọi chuyện đảo lộn khi nữ chính mang thai, sức khỏe yếu ớt, chẳng thiết ăn uống, còn nam chính lại bất ngờ tuyên bố đuổi hết tất cả đám nha hoàn. Khương Đường: “Ủa? Đang yên đang lành sao lại thế này?” Cô chỉ mới hưởng được chút phúc lợi, còn chưa tận hưởng đủ cuộc sống an nhàn! Là một nha hoàn ở Hầu phủ, công việc của Khương Đường đáng lý là ổn định, lương cao, có tiền tiêu mỗi tháng và thỉnh thoảng còn được tiền thưởng. Nếu về hưu, nàng hoàn toàn có thể sống tự do với một sản nghiệp nhỏ, trở thành địa chủ nhàn nhã. Vậy nên, Khương Đường lập chí phải trở thành một nha hoàn mẫu mực, quyết tâm giữ vững vị trí. Thế nhưng, không ngờ nàng càng cố gắng cẩn thận, lại vô tình trở thành… chị em dâu với nữ chính.

Sai Một Ly Đi Một Dặm

Sai Một Ly Đi Một Dặm Tôi lái xe đến đón Kỷ Lẫm Xuyên sau một buổi xã giao. Khách hàng của anh ta ngồi ở ghế sau, không hề kiêng dè mà buông lời lỗ mãng: “Đây là trợ lý mới của Tổng Kỷ à? Chậc, không quyến rũ bằng cô lần trước!” Kỷ Lẫm Xuyên vội vàng cười gượng: “Ngài hiểu nhầm rồi, đây là vợ tôi – Thư Tang, không phải…” “Vậy thì ánh mắt chọn vợ của Tổng Kỷ còn tệ hơn chọn trợ lý đó nha!” Khách hàng thở ra toàn mùi rượu, cắt ngang lời anh ta. Đèn đỏ, tôi đạp mạnh phanh, sắc mặt lạnh đi.

Kiếp Này Không Hẹn Ngày Gặp Lại

Kiếp Này Không Hẹn Ngày Gặp Lại Mang thai sáu tháng, tôi vui vẻ làm xong kiểm tra thai kỳ, chờ chồng cùng về nhà. Vậy mà lại vô tình nghe được cuộc đối thoại giữa anh ta và bác sĩ. “Quý tổng, thai nhi phát triển rất tốt, nhưng làm vậy có phải quá tàn nhẫn với vợ anh không?” “Dù sao cũng là thụ tinh trong ống nghiệm, dùng trứng của Tri Hạ chẳng phải cũng giống nhau sao?” “Quý tổng, vợ anh đã mang thai sáu tháng rồi, nếu biết đứa con trong bụng không phải ruột thịt của mình, cô ấy sẽ đau lòng đến mức nào chứ? Cô ấy yêu anh như vậy, thế mà anh lại vì người đó…” “Đủ rồi, chuyện này nhất định không thể để Thanh Vũ biết.” “Tri Hạ bị bệnh tim, không thể mang thai, đứa trẻ này là món nợ tôi phải trả cho cô ấy. Nếu năm đó không nhờ cô ấy cứu mạng, tôi đã chết từ lâu rồi…” “Còn về Thanh Vũ, cả đời này tôi sẽ đối xử tốt với cô ấy, coi như bù đắp.” Kết quả kiểm tra thai kỳ hiển thị mọi chỉ số của thai nhi đều rất khỏe mạnh. Nhưng lòng tôi như rơi xuống hầm băng. Hóa ra, việc Quý Bạc Hoài kiên quyết làm thụ tinh nhân tạo chỉ để tráo trứng của tôi thành của Lục Tri Hạ. Tôi đã chịu đựng sáu tháng ốm nghén, mất ngủ, nhưng lại đang mang trong bụng con của anh ta và một người phụ nữ khác. Tôi lặng lẽ đăng ký lại, đặt lịch hẹn phá thai. Quý Bạc Hoài, anh thật sự nghĩ rằng năm đó người cứu anh là Lục Tri Hạ sao?

TÔI YÊU ĐƯƠNG SỚM VỚI THÁI TỬ GIA

Tôi là một học bá và đã yêu sớm với thái tử gia của giới Kinh Thành.Mẹ của thái tử gia tìm đến tôi, đưa cho tôi 3 triệu.“Cầm  lấy số tiền này…”Thái tử gia lao vào, mắt đỏ bừng: “Mẹ, con thật sự rất thích…”“Chăm chỉ dạy kèm cho nó đi, thành tích nó tệ quá rồi.”Quý phu nhân liếc cậu ấy một cái, vỗ vai tôi rồi rời đi.Thái tử gia: “?”

Gặp Phải Cô Nàng Ngây Thơ Trong Chương Trình

Gặp Phải Cô Nàng Ngây Thơ Trong Chương Trình  Ngày đầu tiên của chương trình du lịch hẹn hò, cô nàng tiểu hoa đán đình đám đã làm mất sạch tiền, rồi ngồi bệt xuống vệ đường vừa khóc vừa than thở: “Cái đầu ngốc nghếch này, đến cái ví cũng giữ không xong.” Cả đoàn hết sạch tiền, chỉ còn cách cùng cô nàng đi rửa bát kiếm tiền. Nào ngờ cô nàng lại vô cớ ngã sấp mặt, làm vỡ hết cả đống đĩa: “Hu hu, chị ghét Thiến Thiến, cố tình bắt nạt Thiến Thiến, nhưng Thiến Thiến không trách chị đâu. Tại Thiến Thiến ngốc quá, ngay cả đi đường cũng không xong. Chị thông minh thế này chắc chắn sẽ giải quyết được hết mọi rắc rối!” Tôi cười nhạt: “Mười tuổi thế này thì dễ thương, ba mươi tuổi mà thế này thì không phải ngây thơ nữa mà là thiểu năng rồi.” Có lẽ cô ta không biết biệt danh của tôi là “Một nhát dao”, mỗi câu nói đều như dao đâm vào tim người khác. …

GIANG HÀ LỤC YẾN

Yêu thầm Lục Yến đến năm thứ bảy.Tôi kết hôn với anh ấy.Đêm tân hôn, anh đưa tôi giấy thỏa thuận ly hôn.“Qua một năm, hòa thuận chia tay.”Nói xong, anh nhìn chiếc váy ngủ ren của tôi, cười nhẹ hỏi:“Tiểu thư Giang, cô có tâm sự gì sao?”Về sau, một năm đã đến.“Khi nào đến cục dân chính?”Anh làm như không nghe thấy:“Gã đàn ông vừa rồi là ai?”Tôi cười nhẹ, hỏi lại:“Chủ tịch Lục, anh có tâm sự gì sao?”

Không Cùng Lối

Không Cùng Lối Kết hôn 12 năm, người chồng có thu nhập hàng chục triệu của tôi lại phải lòng cô lễ tân mới đến công ty. Cô ta gần 40 tuổi, không xinh đẹp bằng tôi, thân hình cũng không bằng, vậy mà chỉ trong nửa năm ngắn ngủi đã mang lại giá trị tinh thần to lớn cho chồng tôi. Tống Nhạc mệt mỏi nói với tôi: “Ly hôn đi, nhà xe đều để lại cho em. Thẩm Tri Ngư, em có thể buông tha cho anh không?” Tôi cụp mắt, nhàn nhạt đáp: “Được.” Sau đó, tôi mua một cuốn lịch, khoanh tròn mỗi ngày. Đếm ngược đến ly hôn, 30 ngày.

Dỗ Dành Anh Ấy

Dỗ Dành Anh Ấy Thay mặt đồng nghiệp đi phỏng vấn luật sư Tần. “Hiện tại anh có bạn gái không?” Luật sư Tần: “Chia tay rồi.” “…Có tiện tiết lộ lý do không ạ?” Luật sư Tần nhìn tôi một lúc, “Không phải em từng nói, sợ cưới anh rồi ly hôn thì đến cả cái quần lót anh cũng không cho mang đi sao?”

Phu Quân Ta Cùng Cả Nhà Hắn Đều Là Phế Vật

Phu Quân Ta Cùng Cả Nhà Hắn Đều Là Phế Vật Kế mẫu gả ta cho một kẻ vô dụng, còn mỹ danh nói rằng: “Đại tiểu thư nhà chúng ta tính tình nóng nảy, chỉ có gả cho loại người này mới có thể chịu đựng được cái tính xấu ấy.” Nhà chồng của ta, từ cha mẹ chồng đến đệ đệ chồng, đúng thật là một lũ vô dụng. Bị người ta bắt nạt đến tận cửa, vậy mà chỉ biết lặp đi lặp lại vài câu: “Được.” “Có thể.” “Cũng được.” Chỉ có với ta, mới chịu nói thêm vài chữ: “Nương tử nói phải.” “Tẩu tẩu nói gì thì là thế ấy.” “Con dâu muốn, thì lấy.” “Ai cũng không được bắt nạt con dâu.” Kẻ lưu manh dám trêu ghẹo ta bị đánh gãy chân, kẻ có ý đồ bất chính với ta thì mất mạng. Ta quay đầu nhìn cả Triệu gia. Không thể nào là bọn họ làm, đúng không?

May Mắn Cũng Là Một Loại Năng Lực

May Mắn Cũng Là Một Loại Năng Lực Tham gia show thực tế quân đội, chỉ vì lơ đãng một chút, tôi bắn trúng mười điểm giữa hồng tâm. Lên hot search luôn. Dân mạng nhìn tư thế tôi cầm súng, rần rần đoán tôi từng được huấn luyện chuyên nghiệp. Ai ngờ bị khui ra mấy tấm ảnh tôi cầm khẩu súng săn tàn tạ đi săn trong rừng. Anti móc mỉa tôi, biết dùng súng hỏng chút xíu mà cũng đòi xây dựng hình tượng xạ thủ thần thánh. Tôi thật sự không phải tay bắn tỉa gì đâu. Chỉ là từ nhỏ đã chạy nhảy trong núi, chơi mấy khẩu súng săn lởm khởm, nên bắn cũng hơi… chuẩn một tí thôi.

Đời Này, Chỉ Cần Một Cố Yến Chu Là Đủ Rồi

Đời Này, Chỉ Cần Một Cố Yến Chu Là Đủ Rồi Tôi đã làm chim hoàng yến của Cố Yến Chu suốt ba năm. Đến năm thứ tư, bạch nguyệt quang của anh quay về. Nhận ra bản thân sắp thất nghiệp, tôi bắt đầu buông thả. Lần đó anh lại nổi giận, đập cửa bỏ đi, tôi chẳng hề vội vã, thong thả cắt trái cây cho mình, ăn xong mới nhắn tin cho anh. “Bảo bối à, anh đang ở đâu vậy?” “Bên ngoài tối lắm, lạnh lắm, em tìm anh suốt, đi khắp nơi cũng không thấy anh đâu cả.” Tin nhắn anh trả lời nhìn như nghiến răng nghiến lợi mà gõ ra: “Ninh Vãn, anh đang đứng dưới lầu, hứng gió lạnh suốt ba mươi phút.” “Em tìm kiểu gì vậy hả?”  

Đón Lấy Hạnh Phúc

Đón Lấy Hạnh Phúc Khi 17 tuổi, tôi tỏ tình với chú. Lại nghe được tiếng cười cợt dè bĩu của chú ấy. “Con bé chỉ là một đứa trẻ con, con mẹ nó, tôi thì sao có thể có tâm tư gì được chứ?” Ba năm sau, tôi và chú ấy say rượu xảy ra một đêm hoang đường. Khi tỉnh lại tôi giả bộ bình tĩnh nói với chú ấy: “Chỉ là ngoài ý muốn mà thôi, cháu chỉ coi chú là bậc cha chú.” Người đàn ông chế giễu cười, lại lần nữa nhấn tôi xuống. Từ trên xuống dưới nhìn tôi. “Cháu coi chú không bằng súc sinh sao.” Chú ấy vỗ mặt tôi giọng lười biếng nói: “Cháu gái nhỏ, tối qua chú không uống một giọt rượu nào cả.”