Ngôn Tình

KẺ TÀN PHẾ NÀY VẪN YÊU EM

Năm thứ hai làm “chim hoàng yến” của Cố Cảnh Xuyên, ông trùm quyền lực đất kinh đô, anh ta gặp tai nạn xe hơi và bị liệt đôi chân.Anh trai của anh tìm đến tôi, yêu cầu tôi chăm sóc một Cố Cảnh Xuyên đã thay đổi tính tình.Bề ngoài tôi đồng ý, nhưng thực chất đã mua vé máy bay ra nước ngoài ngay trong đêm.Một tháng sau, tôi ôm một chú “cún con” nhỏ bé trong lòng, không kìm được mà than thở với bạn thân.“Phải giả vờ trước mặt cái bộ mặt lạnh như tiền ấy suốt hai năm, tôi đã chán ngấy từ lâu rồi.”“Giờ thành tàn phế rồi mà còn muốn ràng buộc cả cuộc đời tôi. Hắn ta xứng à…”Lời chưa dứt, tôi đã bị người ta bế ngang lên, trước mắt là gương mặt âm u của Cố Cảnh Xuyên.Đêm khuya, ngón tay thon dài của người đàn ông lướt qua dấu nước mắt nơi khóe mắt tôi, giọng khàn khàn:“Đừng khóc, kẻ tàn phế này vẫn yêu em.”

Lời Hứa

Lời Hứa Tôi và bạn trai đã chia tay rồi! Nhưng thật không may, ngay sau hôm chúng tôi chia tay, tôi phát hiện bản thân mình đã mang thai rồi! Tôi đi xem mắt ở công viên, thế là làm quen với một chị gái! Tôi và chị ấy nhanh chóng trở thành bạn thân, mối quan hệ vô cùng thân thiết. Sau đó chị ấy nói muốn giới thiệu con trai của chị ấy cho tôi. Còn không để ý đến đứa bé trong bụng tôi! Sau đó, ngày gặp mặt hôm đó… Tôi ngơ ngác… Người đàn ông ngồi đối diện tôi là con trai của bạn thân tôi sao? Đó là bạn trai cũ của tôi! Là bố của đứa bé trong bụng tôi! Đó là một tên cặn bã!!!

ẢNH ĐẾ QUÁ MẠNH MẼ

Tại lễ trao giải của Ảnh đế, tôi nôn nghén.Khi cả mạng xã hội chìm trong cơn bão chỉ trích và dư luận đang sục sôi, Ảnh đế đăng một bài viết.“Vợ tôi nôn nghén, có vấn đề gì sao?”

Xuyên Đến Bên Nàng

Xuyên Đến Bên Nàng Phu quân nuôi từ bé của ta là trạng nguyên tương lai. Hắn lợi dụng ta để thành danh, sau đó trở mặt cưới người trong lòng, còn diệt cả tộc ta, đày ta vào ngục tối. Trong ngục tối âm u, hắn và tân nương nắm tay nhau, lạnh lùng nhìn ta: “Ta đã nói, nhục nhã ngày hôm đó, ta sẽ trả lại gấp ngàn lần!” Chớp mắt, ta bừng tỉnh khỏi giấc mơ, không hiểu nổi giấc mơ này là điềm báo hay là nỗi lo lắng trong lòng. Sáng hôm sau, ta và Thôi Ninh Viễn cùng ngồi xe ngựa đến học đường nhưng nửa đường lại đâm phải một người. Người bị đâm ngã ngửa đầu dậy, lộ ra khuôn mặt thanh tú lạ thường, đôi mắt sáng ngời linh hoạt. Thôi Ninh Viễn khựng lại: “… Vị cô nương này?” Ta vô tình liếc nhìn sau lưng hắn, trong lòng kinh hãi vô cùng. Khuôn mặt này, người này, chẳng phải chính là Đường Lộ, tân nương mà Thôi Ninh Viễn yêu đến tận xương tủy trong giấc mơ đêm qua sao?

BẠN THÂN MUỐN TÔI LÀM CHỊ DÂU CỦA CÔ ẤY

Sau khi tốt nghiệp, tôi vẫn chưa tìm được việc làm thì cô bạn thân hỏi tôi có muốn làm chị dâu của cô ấy không.Theo lời miêu tả của cô ấy về anh trai mình thì chính là một người cực phẩm:“Anh trai tớ ít quản, nhiều tiền, mấu chốt là ba năm, có khi năm năm mới về nước một lần, cậu còn có thể tiêu hết hạn mức thẻ tín dụng của anh ấy.”Tôi lập tức đồng ý.Giấy đăng ký kết hôn mới được lấy vào buổi sáng thì quả nhiên, buổi chiều anh trai cô ấy đã ra nước ngoài.Tối đó, tôi dẫn bạn thân đi quẹt thẻ tín dụng tới hạn mức ở quán bar.Tuy nhiên, Lục Diệp lại lập tức bay về ngay trong đêm, vác tôi về căn phòng tân hôn.‘Xem người mẫu nam thì có ích gì? Chồng em mới là vạn năng.'”

CUỐI CÙNG CŨNG LỪA ĐƯỢC EM

Sau khi Thái tử gia trong giới quyền quý Bắc Kinh mất trí nhớ, anh ấy nhầm tôi thành “Bạch Nguyệt Quang” của mình.Tôi vui mừng khôn xiết.Nhân cơ hội này đòi nhà, đòi xe, đòi cả chuyển khoản một số tiền lớn.Nhưng đúng lúc tôi gom đủ tiền, hớn hở định để lại một lá thư rồi bỏ trốn, ký ức của anh ấy lại hồi phục…

NGƯỢC THỜI GIAN ĐỂ YÊU EM

Khi đang đi dạo phố cùng vị hôn phu, bất ngờ có một phiên bản thu nhỏ của anh ấy lao ra từ đằng xa.Đứa trẻ chặn chúng tôi lại, ngẩng đầu lên và giòn giã nói Cố Hoài Xuyên: “Ba ơi, cuối cùng con cũng tìm thấy ba rồi!”Tôi sững người.Đồng thời, trên không trung xuất hiện hàng loạt câu chữ như những dòng bình luận:【A a a a a, nam nữ chính cuối cùng cũng chính thức gặp nhau rồi!】【Hu hu hu, bảo bối nhỏ của chúng ta cuối cùng cũng tìm được ba, cả gia đình ba người chính thức đoàn tụ!】【Nữ chính cố gắng chờ thêm chút nữa, Diệp Lãm Âm sắp biến mất rồi, cô ta sẽ không còn kiêu ngạo được lâu nữa đâu.】

Cảnh Báo Bão Số 8

Cảnh Báo Bão Số 8 Khi đài thiên văn cảng thành treo tín hiệu bão số 8 vào giữa đêm, Hoắc Minh Diệp lại mua một chiếc du thuyền mới để tổ chức sinh nhật cho “chim hoàng yến” giữa sông Hương Giang. Bộ trang sức trị giá hàng trăm triệu đấu giá thành công. Một chiếc váy cưới cổ đến từ Paris vượt đại dương đưa về. Tất cả là bằng chứng cho tình yêu của anh ta dành cho “chim hoàng yến”. Tôi gọi cho anh ta cả chục cuộc điện thoại, chỉ để nhắc anh chú ý an toàn, đừng lấy tính mạng mình ra đùa giỡn. Hoắc Minh Diệp cười khẩy qua điện thoại. “Làm Hoắc phu nhân cho tử tế không được à? Những gì tôi cho cô còn chưa đủ sao? Cô so đo với cô ấy làm gì? “Cô ấy còn trẻ, thích náo nhiệt, thì liên quan gì đến cô?” Đêm đó, bão hoành hành, lật úp cả du thuyền. Không một ai sống sót. Cánh săn tin tìm đến tôi đầu tiên, hỏi cảm nghĩ của tôi. Tôi im lặng thật lâu, chẳng nói gì cả. Tôi không hận anh ta nữa, vì anh ta từng đối xử với tôi rất tốt. Tất nhiên, bây giờ thì còn tốt hơn nữa. Dù sao, anh ta ch .t rồi, tiền đều là của tôi.

Nhật Ký Tình Yêu

Nhật Ký Tình Yêu Khi tôi đến nha khoa để làm điều trị tủy răng, cậu bạn trai cũ chỉ biết chơi game của tôi lại gọi điện tới. Tôi lỡ tay ấn nhầm nút nghe máy. Đúng lúc bác sĩ đang rút dây thần kinh răng, giọng anh ấy dịu dàng nói: “Lúc rút sẽ rất đau, em cố chịu một chút.” Tôi đau đến nỗi phát ra tiếng rên rỉ khe khẽ. Đầu dây bên kia, giọng của Quý Nhiên run run: “Em đang làm gì vậy?” Tôi sực tỉnh, lập tức cúp máy. Tối về nhà, tôi mới thấy hot search trong ngày. #PUBG Tuyển thủ thần cấp Quý Nhiên thất bại trong giải đấu, khóc nức nở sau cánh gà. Trong video, có thể nghe loáng thoáng tiếng khóc đứt quãng của Quý Nhiên. “Rõ ràng kỹ thuật của tôi tốt hơn cậu ta…”

Lỡ Yêu Kẻ Thù Của Anh Trai

Lỡ Yêu Kẻ Thù Của Anh Trai Đối tượng yêu qua mạng bỗng nhiên đưa ra yêu cầu. Tôi hoảng sợ. Lý do đơn giản là vì hắn là đối thủ một mất một còn của anh trai tôi. Hai người bọn họ từ nhỏ đã không đội trời chung. Tôi dùng acc phụ trêu chọc hắn là vì muốn giúp anh trai tôi trút giận. Ai biết hắn thật sự bị tôi trêu chọc, vứt cũng không xong. Sau đó chuyện bị bại lộ. Tôi bị hắn đè vào góc tường, hôn đến tay chân như nhũn ra. Giọng hắn dịu dàng lại cố chấp: “Ngoan, nói cho chồng nghe, anh và anh trai em, ai thương em hơn?”

CHỊ GÁI ĐẨY TÔI LÀM THẾ THÂN

Sau khi Cố Đình Châu phá sản, chị tôi vì muốn hủy hôn đã bày mưu để tôi và anh ta bị cả gia đình bắt gặp trong tình cảnh thân mật.Sau đó, chị để lại một lá thư chia tay rồi biến mất suốt ba năm.Về sau, tôi cùng Cố Đình Châu vượt qua khó khăn, làm lại từ đầu.Ngày chị trở về, trong tay cầm một tờ chẩn đoán ung thư.“Em có tin nếu chị nói rằng chuyện năm đó là bất đắc dĩ không?”Giọng Cố Đình Châu điềm tĩnh: “Giờ làm giả một tờ chẩn đoán như thế này chắc không khó.”

Viên Viên

Viên Viên Chuyển nhà tôi nhặt được một chiếc máy nghe nhạc cầm tay. Nó giống hệt chiếc máy nghe nhạc tôi đã tặng cho học bá Lục Từ bảy năm trước. Rất nhanh sau đó, trên nhóm chat của cư dân có thông báo: “Ai nhặt được một chiếc máy nghe nhạc cũ, làm ơn liên hệ để trả lại, tiền thưởng mười vạn tệ.” Mười vạn tệ cho một chiếc máy nghe nhạc cũ kỹ? Người này chắc chắn rất coi trọng chiếc máy này. Tôi nhìn địa chỉ người đăng tin, ngạc nhiên nhận ra đó chính là căn hộ đối diện nhà mình. Tôi không nhắn lại trên nhóm chat, chỉ mang thẳng sang gõ cửa. Và người mở cửa chính là học bá Lục Từ – người mà đã biến mất không dấu vết suốt bảy năm qua. Tại sao anh ta vẫn giữ chiếc máy nghe nhạc này? Chưa kịp hỏi, Lục Từ đã lạnh lùng giải thích, giọng điệu thản nhiên như thể không muốn tôi hiểu lầm: “Con chó nhà tôi rất thích nghe nhạc.” Ồ… ra là vậy à. Sau hôm đó, tôi nghe nói Lục Từ đã mua một con chó trong đêm.

ĐƯỜNG OANH

Khi tôi gật đầu đồng ý ly hôn, Lương Đình Sinh đang dỗ dành người tình trên điện thoại.Nghe vậy, anh ngẩng đầu lên: “Là tôi có lỗi với em. Sau này, chỉ cần em mở lời, tôi sẽ giúp nếu có thể.”Ai cũng ngưỡng mộ tôi, cảm thán tôi số tốt. Bởi vì tôi và Lương Đình Sinh yêu nhau từ năm 18 tuổi, rồi tôi được gả vào gia đình giàu có, trở thành phu nhân quyền quý.Nhưng không ai nhớ rằng, tôi đã từ bỏ tất cả để một mình xuống phía Nam, đến Hồng Kông. Khi cưới tôi, vì để mẹ anh đồng ý mà anh đã quỳ suốt một ngày một đêm cầu xin bà.Nhưng Lương Đình Sinh không biết, chúng tôi đã không còn “sau này” nữa.Tôi cúi đầu, nhìn vào màn hình điện thoại đang liên tục nhảy tin nhắn mới:“Khi nào em về Bắc Kinh, tôi sẽ đến đón.”“Đường Oanh, lời tôi nói năm 17 tuổi, cả đời này vẫn tính.”

Như Mặt Trời Chói Lọi

Như Mặt Trời Chói Lọi Ta và Lục Mặc Ương từng tương tri tương ái suốt một đời. Sau khi cùng trọng sinh, lại ăn ý mà tránh né việc tái ngộ. Kiếp trước, khi mới mười tám tuổi, hắn đã đỗ trạng nguyên. Lúc cỡi ngựa du phố mừng vinh quy, hắn cứu ta – kẻ bị đám nữ tử hoài xuân chen lấn mà rơi xuống từ trà lâu – chúng ta vừa gặp đã thương. Khi đến cửa cầu hôn, sính lễ phong phú, cho ta đủ thể diện. Về sau đối với ta như thuở ban đầu, chưa từng có ngoại thất hay thông phòng. Ta cũng yêu hắn như sinh mệnh. Thế nhưng khi sống lại, hắn lại không đón lấy ta lúc rơi xuống từ trà lâu.

Chói Mắt

Gia đình xảy ra biến cố, khiến Tình Dã như ngôi sao băng chói lọi rớt từ thành phố lớn xuống một thị trấn nhỏ thuộc cấp mười tám, cũng kể từ đó cô đã thắp sáng cái nơi tối tăm cùng cực mang tên đình Trát Trát ấy và gặp được bất ngờ lớn nhất của cuộc đời mình“Chẳng phải anh nói sẽ không ăn cỏ gần hang sao? Bây giờ có thấy mặt đau không hả Ông nhỏ Võ?” “Em không phải cỏ gần hang, em là hoa Mẫu Đơn đến từ Bắc Kinh rộng lớn.” “…Tại sao lại là hoa Mẫu Đơn?” “Bởi vì nó tươi tắn, đẹp đẽ nhất trong muôn vàn các loài hoa.” “…” — Khi em bơ vơ không nơi nương tựa, thì nhà anh chính là nhà em. Khi em tung đôi cánh, anh sẽ đích thân đưa em bay cao. – Hình Võ. Một cô gái xinh đẹp, giàu có không hề “hợp đàn” mới chuyển đến trường An Trung. Thông minh, kén ăn, tính tình kiêu ngạo, thường xuyên khiến người khác phải ghen ghét. Vừa mới khai giảng cô đã bị vây quanh, Tình Dã nhìn chằm chằm vào tên cầm đầu: “Còn dám lại gần tôi thêm nửa bước nữa, thì đệ của tôi sẽ khiến cậu không xuất hiện nổi tại con phố này nữa đấy.” Tên đầu gấu quay đầu, nhìn thấy Hình Võ đang nheo mắt, ngậm điếu thuốc ngồi xổm trong đám người, cậu ta lập tức sợ đến mức gập người xuống chín mươi độ: “Anh Võ.” Từ sau hôm đó, Tình Dã đã có một biệt danh mới, đó là chị đại của trường An Trung. Là một chị đại, đương nhiên cô không thể chịu được cảnh suốt ngày bị một đám thanh niên tóc xanh tóc đỏ ngốc nghếch vây quanh, đang yên đang lành hạ thấp đẳng cấp của mình. Vì vậy, Tình Dã quyết định dẫn dắt đám côn đồ làm giàu, vừa kiếm tiền vừa học tập. Chị đại này hoàn toàn không tầm thường, chẳng những lập được shop bán hàng online nổi tiếng, mà còn mở cả lớp dạy học bổ túc nữa. Lão đại thực sự – Hình Võ nghênh ngang bước vào lớp bổ túc, nhướng mày nhìn dòng chữ “Xông đến Đại học Bắc Kinh, chiếm đóng Đại học Thanh Hoa” được viết trên bảng đen. Tất cả mọi người đều như sắp lâm đại trận, lấy hết can đảm, yếu ớt hỏi: “Anh Võ, anh đến thu phí bảo kê sao?” Hình Võ chậm rãi lấy trong túi ra một quyển vở đã nát, đặt lên bàn: “Tôi đến để học.” … Học cái mẹ gì thế? —

Nghịch Lý Chó Liếm

Nghịch Lý Chó Liếm Tôi thầm yêu cậu bạn thanh mai trúc mã suốt sáu năm, vậy mà cậu ấy lại phải lòng bạn cùng phòng của tôi. Tôi làm quân sư cho cậu ấy, lắng nghe cậu ấy thổ lộ nỗi tương tư. Đổi lại được một câu: “Tê Tước, cậu nhất định đừng thích tớ đấy nhé.” Trong buổi tụ họp, cậu ấy công khai tỏ tình trước mọi người. Bạn cùng phòng liếc tôi một cái, ánh mắt nửa cười nửa không: “Tôi không quen những người vướng víu không rõ ràng với các cô gái khác.” Ánh mắt xung quanh như kim nhọn đâm vào tôi. Thẩm Nghê Lan cuống quýt giải thích: “Tôi với Tê Tước chỉ là…” Tôi giơ tay lên, mỉm cười, cho mọi người thấy chiếc nhẫn đôi trên ngón tay. “Tôi có bạn trai từ lâu rồi.”

Hôn Nhân Bất Ngờ Với Đội Trưởng

Hôn Nhân Bất Ngờ Với Đội Trưởng Doanh nhân Đường Tiêu Tiêu sống đến tận 80 tuổi, sau khi qua đời lại nhận được tin báo rằng người lính cứu hỏa đã cứu cô trong trận động đất năm xưa đã bị tàn tật ở chân, mang thương tật suốt cả cuộc đời. Được hỏi là muốn đi đầu thai hay trở về để giúp ân nhân chữa chân, cô lập tức trả lời: Đương nhiên là chữa chân rồi! Sau khi trọng sinh, Đường Tiêu Tiêu lập tức đến vùng nông thôn, tìm về quê hương của ân nhân cứu mạng. Tống Cảnh Chi: “Đồng chí Đường, tôi không cần cô báo ơn, cô về đi.” Đường Tiêu Tiêu: “Nếu anh không cho tôi ở lại, ngày mai tôi sẽ loan tin ra ngoài rằng chúng ta đã có tiếp xúc da thịt, và anh phải chịu trách nhiệm với tôi.” Tống Cảnh Chi: “…”

Người Thắng Cuối Cùng Là Tôi

Người Thắng Cuối Cùng Là Tôi Ba giờ sáng, tôi đăng một bài cầu cứu trên Tiểu Lục Thư. Tiêu đề: 【Phát hiện chồng nạp 100 Vạn trên Douyin, phải làm sao đây?】 Chẳng mấy chốc, bài viết bùng nổ. Có người hỏi: 【Mỗi tháng anh ta cho chị bao nhiêu tiền tiêu vặt? Nếu không nhiều, thì phải nói chuyện cho ra lẽ đấy.】 Tôi trả lời: 【Năm vạn.】 Không ngờ con số này lại khiến phần bình luận đảo chiều hoàn toàn: 【Làm gì ra công việc lương năm vạn mỗi tháng? Việc này nhất định phải giữ!】 【Ngọt ngào một chút, xin thêm tiền. Cứ coi mình là nhân viên ngân hàng, còn anh ta là cây ATM biết đi.】 【Gợi ý mỗi ngày khen chồng mười câu “anh thật tuyệt”. Công việc có lương cả trăm vạn như này tôi nằm mơ cũng muốn có.】

Dưới Ánh Đèn Cùng Anh

Dưới Ánh Đèn Cùng Anh Năm Vệ Lan mất thính giác, tôi đã đề nghị chia tay. “Tôi không muốn bị một người điếc kéo xuống, chúng ta chia tay trong hòa bình.” Nhiều năm sau, Vệ Lan trở thành một tuyển thủ esports thiên tài và trở về sau khi giành chức vô địch. Tại buổi gặp mặt người hâm mộ, có một phóng viên hỏi anh có muốn tái hợp với người yêu cũ không. Anh nhìn tôi ở dưới, hạ thấp ánh mắt và chế nhạo: “Tôi chưa ngu ngốc đến mức đó đâu. Nhưng nếu đối phương không biết điều, đừng trách tôi không khách sáo.” Tối hôm đó, tôi bị anh giữ chặt dưới thân, cầu xin tha thứ. Anh thong thả tháo bỏ máy trợ thính, lười biếng nói: “Em nói gì vậy? Tôi không nghe thấy.”

Nơi Giấc Mơ Bắt Đầu

Nơi Giấc Mơ Bắt Đầu Tôi bị sốt 40 độ, bạn trai được công ty gọi đi làm thêm. Nhưng anh ta quên mang khăn quàng cổ, tôi đội tuyết chạy xuống lầu đưa cho, vừa hay nghe thấy anh đang gửi tin nhắn thoại: “Đi làm thêm? Tôi gạt cô ấy đấy, cô ấy chẳng bao giờ giận đâu. “Cô ấy bám người lắm, đuổi cũng không đi. Ranh giới cuối cùng của cô ấy chẳng khác nào không có. “Thật ra cũng khá vô vị, chẳng có chút thử thách nào…” Tôi siết chặt khăn quàng cổ, đứng ngây người tại chỗ. Chỉ cần anh ta quay đầu lại là có thể thấy tôi. Nhưng anh không làm vậy, tiếng cười đùa mỗi lúc một xa dần. Tôi ném chiếc khăn vào thùng rác. Cùng với cả người trong lòng, tôi cũng vứt vào đó luôn.