Ngôn Tình

Chuyện Xưa Của Yểu Yểu

Chuyện Xưa Của Yểu Yểu Ngày tôi đến tiệm chụp ảnh để chụp di ảnh. Thời Dã dẫn bạn gái mới tới chụp ảnh đính hôn, cô bạn gái lại muốn nhiếp ảnh gia của tôi. Tôi thẳng thừng từ chối. Thời Dã nói tôi vẫn độc ác như trước, chẳng thay đổi chút nào. Đến hôm lấy ảnh, Thời Dã nhìn thấy di ảnh đen trắng của tôi. Trong ảnh, tôi cười sáng bừng, rạng rỡ. Anh ta phát điên rồi.

Sau Khi Hắc Hóa, Tôi Cùng Em Trai Giả Tương Ái Tương Sát

Sau Khi Hắc Hóa, Tôi Cùng Em Trai Giả Tương Ái Tương Sát Đứa em trai bị bắt cóc đã được tìm thấy, nhưng tôi biết nó là giả. Nửa đêm, hắn lại một lần nữa hung hãn hôn tôi, tôi khóc lóc cầu xin: “Tôi đã có hôn phu rồi.” Hắn gục đầu trên đầu gối tôi: “Chị à, đừng giả vờ nữa.” Tôi nhếch môi cười, rắn rết quả thật không thể giả vờ làm thỏ trắng. Lần sau, tôi muốn hắn phải khóc lóc quỳ dưới chân tôi, van xin như một con chó.

Mua Được Phu Quân

Mua Được Phu Quân Thành thân hai năm, mãi đến khi bị công chúa ban cho chén rượu độc, ta mới biết mình vốn chỉ là ngoại thất mà phò mã trộm nuôi bên ngoài. Sau khi giả chết, ta trốn vào núi sâu làm ruộng. Về sau lại tốn hai lượng bạc vụn mua về một gã nô lệ thô kệch. Khi cuộc sống dần đi vào quỹ đạo, phò mã lại một lần nữa tìm đến ta. Hắn trốn khỏi hoàng thành, cả người nhuốm máu, cầu xin ta cùng hắn rời đi. Ta còn chưa kịp lên tiếng, thì gã nô lệ xưa nay ít nói bỗng nắm chặt cổ phò mã mà nói: “Dám lừa gạt muội muội, đoạt thê tử của ta, ngươi nghĩ Trẫm sẽ tha cho ngươi sao?”

Trọn Kiếp Bình An

Trọn Kiếp Bình An Ta gả cho kẻ đối đầu không đội trời chung, vừa thành thân ba ngày, hắn liền dẫn về phủ ba nữ nhân. Người thứ nhất giỏi nấu ăn, món thịt kho tàu nàng làm chính là đệ nhất kinh thành. Người thứ hai tinh thông cầm nghệ, một khúc “Cao Sơn Lưu Thủy” vang lên khiến người nghe tâm thần rung động. Người thứ ba miệng lưỡi lanh lợi, từ nam chí bắc, chuyện kỳ lạ gì cũng biết. Sáng sớm hôm nay, ba nàng đến thỉnh an ta. Ta yêu thích không thôi, nhất quyết giữ lại không để đi. Bốn người cùng nằm nghiêng trên tháp, vừa cắn hạt dưa vừa trò chuyện rôm rả, vui vẻ vô cùng. Trong khi đó, phu quân của ta—Tạ Yến Từ—ngồi cứng ngắc trong phòng ta từ sáng đến tối, cuối cùng không nhịn được nữa, nổi giận đùng đùng lần theo tiếng động tìm đến. Hắn trừng mắt nhìn ta, nghiến răng nói: “Ba vị thiếp này rốt cuộc là ta nạp về cho nàng, hay là nạp về cho ta?”

Yêu Sau Khi Kết Hôn

Yêu Sau Khi Kết Hôn Tôi kết hôn chớp nhoáng với nam thần lạnh lùng năm đó. Đêm tân hôn, tôi vòng tay ôm lấy eo anh ta, anh ta nói anh ta mệt rồi. Ngày thứ hai, tôi thay một bộ nội y mát mẻ, anh ta bảo tôi ngủ sớm đi. Tôi không nhịn được nữa, chuẩn bị ra tay, vậy mà anh ta lại tự nhốt mình trong phòng ngủ phụ, nhắc nhở tôi: “Thẩm Từ, em bình tĩnh chút, dưa hái ép không ngọt.” Tôi không thể bình tĩnh nổi: “Tôi không quan tâm ngọt hay không, chỉ cần giải khát là được!” Ngày thứ ba, anh ta chạy mất. Sau đó, tôi tức giận ném cho anh ta một tờ đơn ly hôn, anh ta lại trực tiếp vác tôi lên vai, ném lên giường. Tôi run rẩy nhắc nhở: “Lục Cảnh Châu, dưa hái ép không ngọt…” Anh ta khẽ cười: “Ngọt hay không, phải thử mới biết.”  

Kẻ Thiên Vị

Kẻ Thiên Vị Năm ta cập kê, Tiêu Dật tới cửa cầu hôn. Hắn thẳng thắn nói vừa gặp đã yêu, không cưới ta thì không lấy ai khác. Sau khi thành thân mấy năm, phu thê chúng ta ân ái mặn nồng, khiến người người hâm mộ. Dù ta chậm mãi không thể hoài thai, hắn vẫn chẳng chịu nạp thiếp, cũng không có thông phòng ở bên ngoài. Ta phiền muộn lo lắng, nhưng Tiêu Dật lại an ủi ta rằng hắn không để tâm đến chuyện con cái, mọi sự cứ thuận theo duyên số. Cho nên khi biết bản thân đã mang thai, ta không thể kìm nén nổi kích động trong lòng, liền vội vã đi tìm hắn. Nào ngờ lại vô tình nghe được cuộc trò chuyện giữa hắn và thuộc hạ. “Thiếu gia, người thật sự không cần sao?” “Ngươi đi lấy thuốc đi.” Tiêu Dật đáp mà chẳng chút do dự. “Nhưng… Vương đại phu nói, vì trước đó phu nhân đã dùng quá nhiều dược tránh thai. Lần này nếu lại dùng thuốc để phá thai, e rằng về sau sẽ khó mà có thai lại được.” Trong lời thuộc hạ lộ ra mấy phần lo lắng. “Không có thì không có thôi! Ta đã hứa với Thanh Thanh, sau này sẽ coi hài tử của nàng như cốt nhục của chính mình.” Tiêu Dật ngừng lại một chút, rồi tiếp tục. “Giờ Thanh Thanh vừa mới hòa ly trở về nhà mẹ đẻ, tâm tình suy sụp, càng không thể khiến nàng bị kích động.” “Mà Thẩm Mộng, tính tình dịu dàng, khéo lo liệu việc nhà, nàng vốn là người ta cưới về để quản gia thay Thanh Thanh.” “Mà không có con mới có thể chăm sóc hài tử của Thanh Thanh cho chu toàn.” Ta nhẹ nhàng buông tay khỏi cánh cửa sắp đẩy ra, lặng lẽ thu lại nụ cười hân hoan trên gương mặt, xoay người rời đi.

Gió Khởi Từ Thảo Nguyên

Gió Khởi Từ Thảo Nguyên Lúc gả cho Thôi Hành, ta mới 10 tuổi. Hắn lâm trọng bệnh, Thôi gia xem bát tự của ta với hắn cực kỳ hợp mệnh, liền hạ sính lễ cầu thân. Ta chẳng muốn gả cho một kẻ mang bệnh, nhưng phụ thân ta một lòng muốn bám víu quyền quý, liền ép ta ngồi lên kiệu hoa. Ngày thành hôn, ta khóc lóc dữ dội trong tân phòng, cứ nằng nặc đòi về nhà tìm mẹ. Ta đói bụng, muốn ăn bánh trái mẹ làm, còn muốn nghe mẹ kể chuyện trước giờ đi ngủ. Đang khóc lóc thì người phu quân trên danh nghĩa của ta bước vào phòng. Hắn kinh ngạc nhìn ta, thân hình khựng lại: “Trời đất ơi, người ta cưới vợ, ta đây thì rước về một đứa con gái.” Ta khóc đến hắn không chịu nổi, đành rút từ trong ngực ra một viên đường phèn, mặt đầy lúng túng: “Đừng khóc nữa, từ nay ta chính là… nương của muội.” Ta ngơ ngác cắn viên đường trong miệng: “…Hả?”

Hai Kẻ Thất Tình Lại Thành Đôi

Hai Kẻ Thất Tình Lại Thành Đôi Trúc mã Cố Tư Viễn của ta đã cưới đệ nhất tài nữ kinh đô Lâm Khê. Ta và Lục tiểu hầu gia, hai kẻ thất tình, trong tiệc cưới của họ đã cùng nhau uống rượu đến say khướt. Bởi vì, ta thầm thương trộm nhớ Cố Tư Viễn, còn hắn lại yêu Lâm Khê. Chúng ta uống đến say mèm, trước mặt mọi người, ta ôm hắn khóc đến đau đớn. Cứ như vậy, ta và Lục tiểu hầu gia bị gia đình ép buộc thành thân. Đêm động phòng, ta thấy trên tường phòng tân hôn treo bức tranh của Lâm Khê. Để công bằng, ta lấy bức họa của Cố Tư Viễn trong lòng ra, treo song song lên đó. Lúc này, Lục tiểu hầu gia bước vào phòng tân hôn, bất ngờ thốt lên một câu. “Nhìn thế này, họ đúng là một đôi trời sinh, vô cùng xứng đôi!”

Nông Nữ Không Chịu Thiệt

Nông Nữ Không Chịu Thiệt Phu quân ta từ nhỏ đã bị đích mẫu ngược đãi. Để cắt đứt tiền đồ của hắn, bà ta thậm chí bỏ bạc ra mua một nông nữ quê mùa như ta về làm chính thê cho hắn. Nhưng bà ta không ngờ rằng, ta tuy không có xuất thân thế tộc, song lại có thừa sức lực! Ngày đầu tiên bước chân vào hầu phủ. Ta liền lật bàn ngay tại chỗ. Nhét đám cơm thiu lạnh ngắt vào miệng đám đầu bếp trong phủ. Mang mớ than kém chất lượng bị tráo đổ thẳng vào phòng đích mẫu rồi châm lửa thiêu rụi. Hầu phủ gà bay chó sủa, náo loạn tứ tung. Ta đứng trước mặt phu quân ta, người yếu ớt chẳng thể tự chăm sóc bản thân, dõng dạc buông lời hùng hồn: “Muốn bắt nạt ta? Trước tiên cứ hỏi thử xem ta có đồng ý hay không đã!”

Phu Quân Ta Cùng Cả Nhà Hắn Đều Là Kẻ Vô Dụng

Phu Quân Ta Cùng Cả Nhà Hắn Đều Là Kẻ Vô Dụng Kế mẫu gả ta cho một kẻ vô dụng, còn mỹ danh nói rằng: “Đại tiểu thư nhà chúng ta tính tình nóng nảy, chỉ có gả cho loại người này mới có thể chịu đựng được cái tính xấu ấy.” Nhà chồng của ta, từ cha mẹ chồng đến đệ đệ chồng, đúng thật là một lũ vô dụng. Bị người ta bắt nạt đến tận cửa, vậy mà chỉ biết lặp đi lặp lại vài câu: “Được.” “Có thể.” “Cũng được.” Chỉ có với ta, mới chịu nói thêm vài chữ: “Nương tử nói phải.” “Tẩu tẩu nói gì thì là thế ấy.” “Con dâu muốn, thì lấy.” “Ai cũng không được bắt nạt con dâu.” Kẻ lưu manh dám trêu ghẹo ta bị đánh gãy chân, kẻ có ý đồ bất chính với ta thì mất mạng. Ta quay đầu nhìn cả Triệu gia. Không thể nào là bọn họ làm, đúng không?

Năm Tháng Trôi Qua, Em Vẫn Chỉ Là Em

Năm Tháng Trôi Qua, Em Vẫn Chỉ Là Em Mọi người đều nói, tôi là người tình được cưng chiều nhất bên cạnh thái tử gia của giới thủ đô – Phó Tầm. Đã từng có lúc, tôi cũng tin là như vậy, thậm chí còn ảo tưởng một ngày nào đó anh ta sẽ cho tôi một danh phận. Cho đến ngày hôm ấy, tôi và bạch nguyệt quang của anh ta cùng bị bắt cóc. Trong điện thoại, giọng anh ta khàn đặc nhưng lại không chút do dự mà lựa chọn từ bỏ tôi. …  

Nghịch Lý Chó Liếm

Nghịch Lý Chó Liếm Tôi thầm yêu cậu bạn thanh mai trúc mã suốt sáu năm, vậy mà cậu ấy lại phải lòng bạn cùng phòng của tôi. Tôi làm quân sư cho cậu ấy, lắng nghe cậu ấy thổ lộ nỗi tương tư. Đổi lại được một câu: “Tê Tước, cậu nhất định đừng thích tớ đấy nhé.” Trong buổi tụ họp, cậu ấy công khai tỏ tình trước mọi người. Bạn cùng phòng liếc tôi một cái, ánh mắt nửa cười nửa không: “Tôi không quen những người vướng víu không rõ ràng với các cô gái khác.” Ánh mắt xung quanh như kim nhọn đâm vào tôi. Thẩm Nghê Lan cuống quýt giải thích: “Tôi với Tê Tước chỉ là…” Tôi giơ tay lên, mỉm cười, cho mọi người thấy chiếc nhẫn đôi trên ngón tay. “Tôi có bạn trai từ lâu rồi.”

Cho Em Xem Chim Ngọc Trai Được Không?

Cho Em Xem Chim Ngọc Trai Được Không? Tôi nghe nói học trưởng lạnh lùng Tạ Lẫm Châu nuôi một con chim ngọc trai, liền kiếm cớ nhắn tin riêng. “Anh ở đó không? Cho xem chim chút.” “Nghe nói chim ngọc trai kêu to lắm, có thật không?” Tôi thề! Nếu anh ấy không trả lời trong một phút, tôi sẽ từ bỏ! Thôi thì ba phút cũng được. Năm phút là giới hạn cuối cùng. Thực ra mười phút cũng… “Bzz.” Điện thoại bỗng rung lên. Cuối cùng, Tạ Lẫm Châu cũng trả lời tôi rồi! Chúng tôi vẫn còn cơ hội chứ nhỉ! “Hehe.” Tôi mỉm cười ngốc nghếch, mở điện thoại ra và… [Ừm.] Vâng, chỉ có đúng một chữ. Haha. Thì ra tôi diễn hài cho thiên hạ xem. Có lẽ, thực sự đã đến lúc tôi nên từ bỏ rồi. Tôi thở dài một tiếng, định kéo Tạ Lẫm Châu vào danh sách chặn, kết thúc thời kỳ theo đuổi điên cuồng này. Bỗng nhiên, trước mắt tôi xuất hiện một loạt dòng chữ: [Buồn cười chết mất, học trưởng tưởng cô gái muốn xem “chim” của anh ấy, khó khăn lắm mới tự thuyết phục bản thân chụp một tấm selfie trước gương, kết quả phát hiện là chim ngọc trai, sụp đổ luôn.] [Học trưởng không nói gì, chỉ mải miết chụp chim, còn là chim gì thì thôi cậu đừng bận tâm.] [Cô gái nhỏ vừa bỏ lỡ một cái “màu hồng”, haha…]