Ngôn Tình
Khương Lưu Công chúa coi trọng phu quân của ta. Đêm hòa ly, ta được một chiếc kiệu khiêng vào phủ Nhiếp chính vương. Hắn lạnh lùng nói: “Tối nay sẽ bái đường thành thân, có ý kiến gì thì có thể viết thư bỏ vào cái hòm gỗ nhỏ ở cửa, ta sẽ vứt đi mỗi ngày một lần.” “Đừng hiểu lầm, ta chỉ thấy tên phu quân cũ của nàng không vừa mắt nên mới cưới nàng mà thôi.” Nửa đêm không ngủ được, ta đi dạo trong phủ. Thấy hắn quỳ trước bài vị tổ tiên, miệng lẩm bẩm, còn có chút tinh thần phân liệt: “Đúng vậy, con đã thành thân với Khương Lưu.” “Con có kém hơn tên phu quân cũ của nàng không? Phải làm sao đây, rất cấp bách.” “Nếu ủng hộ con giết chết tên phu quân cũ của nàng thì xin hãy giữ im lặng.”
Chia tay được nửa năm, tôi vô tình làm đổ nến thơm khiến nhà cháy rụi.Lính cứu hỏa lạnh lùng hỏi tôi:“Muốn quay lại cũng không cần liều mạng đến thế chứ? Muốn chết à?”Sau đó anh ấy xanh mặt, vì từ nhà tôi cứu ra một người đàn ông.
Vất vả ngàn lần mới tán đổ được nam chính.Đêm xác định mối quan hệ, tôi bị Tần Bùi ôm lấy, trong căn hộ thử đủ mọi tư thế.Hệ thống đột nhiên hét lên: “Cô nhầm rồi! Đây là phản diện!”Tên phản diện trong tiểu thuyết, vừa hiểm ác vừa cố chấp, thù dai, dám lừa hắn thì ngay cả tro cốt cũng không còn.Giờ phải làm sao đây? Mọi thứ đều đã xảy ra rồi!Sáng hôm sau, tôi thức dậy, hắn nắm lấy cổ tay tôi, giọng khàn khàn làm nũng:“Đừng đi, ở lại với anh thêm chút nữa.”Tôi hôn hắn một cái: “Em đi rồi sẽ quay lại ngay.”Rồi biến mất khỏi thế gian.Hắn phát điên lên vì tìm tôi, cho đến khi điện thoại đột nhiên nhận được tin nhắn của tôi:“Anh dở quá, mình chia tay đi.”
Sau khi tôi chết, thanh mai trúc mã của tôi quỳ từng bước cầu xin để có được chuỗi Phật châu.Từ đó, anh trở nên thanh tâm quả dục, sống như một người xuất gia, được người đời tôn xưng là “Phật tử của giới quyền quý kinh thành”.Ở địa phủ, tôi vất vả năm năm nấu canh cho Mạnh Bà, đổi lấy một thân phận mới, nặn ra một gương mặt giống mình trước đây đến bảy, tám phần rồi trở lại nhân gian.Tôi chỉ muốn lén nhìn anh ấy một lần.Nhưng không ngờ lại bị anh chú ý, tôi trở thành “thế thân” của chính mình, bị anh đưa về nuôi dưỡng như một con chim hoàng yến trong lồng.Mà anh cũng chẳng hề giống như lời đồn đại trước đây là người sống trong giới cấm dục.Một lần say rượu, tôi trách móc anh:“Anh làm như vậy có thấy có lỗi với cô thanh mai đã chết của mình không?”Anh cười cưng chiều:“Em đang thay chính mình mà bất bình sao?”Tôi trợn to mắt, không thể tin được.
Nợ Duyên Không Trả Anh bế tôi đến cạnh chiếc tủ rồi đặt tôi ngồi xuống, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào mắt tôi. “Vừa rồi em nói tôi đã từ chối em bao nhiêu lần nhỉ?” Anh hỏi. “Một trăm hai mươi tám lần.” Tôi cụp mắt xuống, trái tim trong lồng ngực đập loạn nhịp. “Vậy thì tôi sẽ hôn em một trăm hai mươi tám lần để bù lại, em thấy thế nào?” Anh vòng tay ôm lấy eo tôi, chưa nói hết câu đã bắt đầu hôn lên cổ, lên vành tai, rồi lên khuôn mặt tôi, từng cái một: 1, 2, 3, 4, 5, 6… Lúc đầu, cô một mực theo đuổi anh. Khi anh cuối cùng cũng quay đầu lại, cô đã không còn ở đó nữa. Thật may mắn, đó không phải là kết thúc.
Mệnh Khắc Phu Tôi đã lần lượt khắc ch .t ba vị hôn phu. Từ đó ánh mắt phụ hoàng nhìn tôi ngày càng… đi/ên cuồng. Ngài phất tay ra lệnh, ban cho tôi một cuộc hôn nhân mới, với vị thiếu niên tướng quân cũng vừa khắc ch .t hai vị hôn thê. “Không có gì đâu, trẫm chỉ tò mò… rốt cuộc ai khắc hơn ai thôi.” Khi nghe tin, tôi ôm lấy chân vị hôn phu mới mà khóc lóc gào thét: “Khắc phu của ta là hư danh! Còn huynh là khắc thê thật sự đó!!” “Con có ba, nó có hai, tỉ số nghiêng về nhà ta!” “Thật sự không được thì trẫm sẽ nhờ Khâm Thiên Giám… buff cho con thêm chút vận mệnh!” Tôi: … Lắm lúc tôi thực sự chỉ muốn nhỏ m/á/u nghiệm thân.
Sương Nhuộm Ngày quốc phá, quân địch yêu cầu chọn một trong hai vị công chúa để hầu hạ tân đế. Lâm Tri Ý để lại một câu: “Ta sinh ra tôn quý, tuyệt đối không hạ mình phục vụ giặc thù.” Rồi nàng nhảy xuống từ lầu thành, lấy cái ch.t để tuẫn quốc. Còn ta, xiêm y xộc xệch, bước lên cỗ xe ngựa của tân hoàng. Ta bắt đầu từ thân phận cung nữ, từng bước giành lấy sự tín nhiệm của tân hoàng, nhẫn nhịn ba năm, cuối cùng liên thủ cùng huynh trưởng phục quốc thành công. Cứ ngỡ có thể thở phào nhẹ nhõm, lại không ngờ bị hoàng huynh chán ghét tới cực điểm: “Tất cả là tại ngươi tham sống sợ ch.t, nếu không thì Tri Ý làm sao phải tuẫn quốc?” “Nếu không có ngươi, cô cần gì phải nhẫn nhịn ba năm trời? Nếu là Tri Ý, cùng lắm một năm đã có thể phục quốc.” Ngay cả phò mã cũng hận ta thấu xương, nói thành thân với ta chẳng qua là để trấn an ta, người hắn thực sự yêu là muội muội ta. Cho đến khi— Ta mở quan tài khám nghiệm t h I thể Lâm Tri Ý, lại phát hiện bên trong là xác của người khác.
Trưởng Công Chúa Thích Cường Thủ Đoạt Hào Bề ngoài, ta là trưởng nữ của thế gia danh giá, nhưng thực ra, ta là một kẻ biến thái. Ta để mắt đến kẻ mà cả kinh thành đều ghét bỏ – tên công tử ăn chơi trác táng Triệu Nhất Thư. Sau nhiều đắn đo, ta sai muội muội tìm về một số thoại bản để học tập đạo lý yêu đương. Muội ấy mang về một chồng thoại bản sủng văn ngọt ngào, ta lắc đầu: “Không cần loại này.” Muội ấy hỏi: “Vậy tỷ cần loại nào?” Ta đáp: “Cưỡng đoạt bá đạo, càng biến thái càng tốt, xe chạy bạt mạng, càng hoang đường càng hay.” Muội ấy: “……”
Nụ Hôn Say Đắm Năm năm bên cạnh Hạ Kỳ, anh ta đã tổ chức một màn cầu hôn thế kỷ cho tôi. Nhưng ngay đêm trước đám cưới, tôi đã tình cờ thấy anh ta mất kiểm soát, ép em gái nuôi vào góc tường: “Anh ở bên cô ta chỉ để cho cô ta không quấy rối Thẩm Ngộ Châu.” “Em thật sự muốn thấy anh cưới người khác sao?” Tôi không hề muốn trở thành nhân vật phụ trong mối tình chấn động của họ. Khi tôi chuẩn bị bỏ trốn khỏi hôn lễ, có người đã nắm chặt lấy cổ tay của tôi. Người đó ghé sát tai tôi, nói: “Anh dự định sẽ cướp hôn lễ, em có đồng ý không?”
Tôi là phản diện trong một cuốn sách, nhưng lại đem lòng yêu nhân vật chính đầy chính nghĩa.Vậy nên khi anh ta dần dần tiêu diệt thế lực của tôi, cuối cùng tự mình cầm súng ép vào đầu tôi buộc tôi đầu hàng, tôi chỉ ngẩng đầu cười và hỏi anh ta:“Đội trưởng Bạch, anh có thích phần thưởng hạng nhất mà tôi tặng không?”Kèm theo tiếng súng vang lên, tôi chết dưới tay anh ta.Nhưng vài ngày sau, tôi sống lại, trở thành một nhân vật bình thường nhất trong cuốn sách.
Không Gặp Thanh Sam, Không Nhận Ra Chàng Ta vốn mù mặt, từ trước đến nay chỉ dựa vào y phục để nhận người, nhưng phu quân chưa bao giờ để tâm đến điều ấy. Nghe tin ánh trăng sáng khó sinh, hắn không màng đến lời van cầu của ta mà lập tức lên đường đến kinh thành. Ánh trăng sáng thích nhìn hắn mặc y phục màu đen, hắn liền sắm y phục mới, nhưng lại đánh mất chiếc thanh sam do chính tay ta may cho hắn. Một tháng sau, hắn trở về, nhưng ta lại khoác tay một nam nhân khác, ân ái ngọt ngào. Trên người nam nhân kia đang mặc chính là chiếc thanh sam mà hắn đã đánh mất. Về sau nghe nói, hắn điên cuồng tìm kiếm chứng cứ khắp nơi, muốn chứng minh hắn mới là phu quân của ta, nhưng chẳng ai tin hắn cả.
Tôi nhặt được một đứa bé bên đường.Thằng bé khá thông minh, còn nhớ được số điện thoại của anh trai.Tôi lấy điện thoại ra gọi.“Alô, em trai anh đang ở chỗ tôi.”Đầu dây bên kia: “…”Tôi cảm thấy có gì đó sai sai, liền vội vàng giải thích: “Ý tôi là, chắc anh hiểu tôi đang nói gì mà.”Sau đó, anh trai thằng bé tới rồi. Người tới còn mặc đồng phục cảnh sát…
Đắm Say Không Lối Thoát Năm thứ năm vướng vào mối quan hệ phức tạp với thiếu gia nhà họ Phó, Phó Thời An. Anh ta đính hôn với người bạn thanh mai trúc mã, thờ ơ nói với tôi: “Chỉ là hôn nhân do gia đình sắp đặt thôi mà.” Chút tình cảm cuối cùng trong tôi cũng cạn kiệt, không ồn ào không náo loạn mà đề nghị chia tay. Anh ta chắc chắn rằng đây chỉ là thủ đoạn của tôi để thu hút sự chú ý. Và không hề cố gắng níu kéo. Sau đó, tại một bữa tiệc thương mại, anh ta chặn tôi lại, tự tin nói: “Hứa Từ Ý, ngoan ngoãn một chút, ngoài chuyện kết hôn, tôi có thể cho em bất cứ thứ gì.” Tôi giơ bàn tay có đeo chiếc nhẫn lên cười: “Cháu trai lớn à, tôi đã kết hôn rồi, bây giờ anh phải gọi tôi là thím nhỏ~”
Lão Tử Là Đại Ca Trùng Khánh Tôi vì đứng trước cổng bệnh viện đánh tra nam cùng tiểu tam một trận ra trò mà vô tình lọt vào mắt xanh của một ông lão đi ngang qua. Ông cụ vung tay đưa tôi mười triệu, muốn tôi làm vị hôn thê của cháu trai ông, dạy dỗ hắn trong giai đoạn nổi loạn này. Tiền không quan trọng, nhưng là một bạo long Trùng Khánh – Tứ Xuyên, cả đời tôi căm ghét nhất chính là tra nam. Dưới sự sắp xếp của ông cụ, tôi dọn vào biệt thự của cháu trai ông. Chỉ là, ông cụ lại không nói cho tôi biết, cháu trai ông chính là Tô Lưu Ca – kẻ trăng hoa khét tiếng trong giới thượng lưu, công tử nhà họ Tô. Vừa gặp mặt, Tô Lưu Ca đã hất cằm, lạnh giọng đuổi tôi đi. Tôi chẳng thèm đôi co, lập tức quăng hắn một cú qua vai, nắm đấm như mưa rơi xuống người hắn. “Nhớ kỹ, từ nay về sau, trong căn nhà này, tôi là người quyết định!”
Không Làm Thái Tử Phi Từ nhỏ, ta đã muốn gả cho Bùi Cảnh làm thái tử phi. Dù hắn không được sủng ái, ta vẫn toàn tâm toàn ý đối đãi. Mùa hạ thêu túi thơm cho hắn, mùa đông may đệm lót đầu gối. Ngay cả khi hắn uống thuốc, ta cũng từng thìa từng thìa dỗ dành mà đút. Nhưng khi chiến sự vừa yên, hắn lại thỉnh cầu được cưới người khác. Còn to tiếng không biết thẹn khuyên ta rộng lượng: “Toàn tộc của Chiêu Hoa vì nước hy sinh, nàng ấy là hậu nhân của công thần. Ngươi lẽ ra nên hiểu chuyện, dù sao ngươi cũng đã toại nguyện được đính hôn cùng ta.” Trong cung ai cũng biết ta đối với hắn tình sâu như biển, tuyệt không hai lòng. Nhưng hôm ấy, ta lại thản nhiên đề nghị từ hôn: “Ta ngưỡng mộ Chu tướng quân đã lâu, nguyện gả cho chàng làm thê.”
Tôi Bị Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Của Anh Trai Cưa Đổ Liên tục dành được ba hạng mục từ tay đối thủ một mất một còn của mình, anh tôi lập tức trở nên kiêu ngạo, ở trước mặt tôi không ngừng nói khoác. “Thi đậu thủ khoa đại học thì sao chứ? Là hot boy đại học A thì sao? Cha là đại gia giàu nhất thì thế nào? Không phải cũng bị anh giẫm đạp à.” “Chậc chậc chậc, đấu nhiều năm như thế, anh biết anh mới là người thắng cuối cùng mà.” “Ôi, nghe nói gần đây cậu ta đang yêu đương, không biết ai mắt mù mà xem trọng cậu ta vậy chứ?” Nghe được câu nói đó, tôi lạnh hết cả sống lưng, chỉ có thể cười gượng. Bởi vì chỉ cách một cánh cửa, tôi đang bị đối thủ không đội trời chung của anh ấy ôm chặt ở trong ngực. Người đàn ông nhẹ nhàng cắn lấy vành tai của tôi, cười khẽ. “Cục cưng, anh có giỏi không?” “Anh ta còn chẳng phát hiện là anh đang nhường anh ta đấy.” “Vậy em có định ban thưởng cái gì khác cho anh không, hửm?”
Bí Thuật Sư Công chúa để mắt đến phu quân của ta, phu quân lấy cớ đã có gia thất để khéo léo từ chối nàng. Ngày hôm sau, công chúa ném đầu ta xuống chân phu quân. “Giờ thì chàng không còn gia thất nữa rồi.” Phu quân không rơi một giọt nước mắt, ôm đầu ta lên xe ngựa của công chúa. Công chúa không biết rằng, người mà nàng cướp đi là bí thuật sư đáng sợ nhất Trung Nguyên.
Tôi mê mẩn gương mặt đẹp trai của Kỷ Diệu, theo đuổi anh ấy suốt bảy năm mà vẫn không có kết quả.Sau đó, tôi biết được anh ấy có một người em trai sinh đôi.Dù sao thì trông cũng giống hệt nhau, hẹn hò với ai mà chẳng được.Thế là tôi quyết định chuyển mục tiêu ngay lập tức.Nhưng Kỷ Diệu thì như phát điên lên, anh ấy đẩy tôi ép sát vào cửa và nói:“Tôi cao 183.5, cậu ta chỉ cao 183.”“Cơ bụng tôi có tám múi, cậu ta chỉ có sáu múi.”“Sao mắt em lại kém vậy? Lại nghĩ rằng cậu ta có thể thay thế tôi sao?”
Cú Quay Xe Định Mệnh Công khai tỏ tình với anh trai hàng xóm mình yêu thầm ba năm. Anh ta lại nắm tay hoa khôi, nói tôi là đồ đeo bám. Trong tiếng đùa giỡn và cười nhạo của mọi người, đầu óc tôi trống rỗng. Ma xui quỷ khiến, tôi gọi tên của nam thần học đường. “Lâm Kỳ, có muốn yêu đương với em không?” Anh nói: “Được đó.”
Không Nạp Thiếp Khi ta và phu quân Thôi Tầm thành thân, hắn từng thề rằng cả đời này tuyệt đối không nạp thiếp. Nếu trái lời, ắt sẽ chết không yên. Thế nhưng, mới ba năm trôi qua, đứa con riêng của hắn đã có thể gọi “cha, mẹ” rành rọt. Nhìn hắn ngủ say không chút phòng bị, ta nghĩ, đã đến lúc để hắn thực hiện lời thề của chính mình rồi. Chết không yên lành, đây chẳng phải là lời hắn đã tự mình thề nguyện hay sao? Ta muốn dùng hành động nói cho hắn biết, những điều không thể làm được, thì đừng tùy tiện thề thốt.