Ngôn Tình
Vương Gia Điên Cuồng và Vương Phi Bất Cần Vị hôn phu của ta gặp chuyện mất trí nhớ. Tại yến tiệc trong cung, hắn chỉ liếc qua đã bị đích tỷ cuốn hút. Khi người bên ngoài hỏi đến ta, hắn chỉ nhíu mày, nhàn nhạt đáp: “Có đích tỷ cao quý như vậy, một thứ nữ tầm thường như nàng, làm sao có tư cách xứng với bổn vương?” Đích tỷ ngay lập tức đắc ý ra mặt. Còn ta, chỉ thở dài thay nàng. Bởi vì nàng chẳng hề biết, người nam nhân này, tận sâu trong cốt tủy, là một kẻ điên rồ đến mức nào.
Hối Tiếc Kiếp trước, Tần Yến chết vào đêm ta xung hỉ cho hắn. Khi hắn còn sống, ta hận hắn giam ta trong hậu trạch, phá hủy mối lương duyên giữa ta và thái tử. Ta càng hận hắn vu oan giá họa, hại cả gia tộc ta. Nhưng hóa ra—— Người cứu mạng ta, hứa cùng ta bạc đầu giai lão chính là hắn. Người nhẫn nhục chịu đựng, bảo vệ cả gia tộc ta cũng là hắn. Nhưng hắn đã chết. Đường hoàng tuyền lạnh lẽo, ta vì hắn đốt một ngọn lửa. Lửa cháy ngùn ngụt, ta nằm vào trong quan tài của hắn: “Tần Yến, đêm nay chúng ta thành thân. “Quan tài này tuy nhỏ nhưng cũng đủ để chúng ta gối đầu cạnh nhau.” … Mở mắt ra lần nữa, ta đã trọng sinh trở về bảy năm trước. Chàng thiếu niên tuấn tú bên giường đang rũ mắt, lạnh lùng nhìn ta: “Tự dâng hiến, tự tiến cử gối chăn, Tô tiểu thư từ khi nào lại thông suốt như vậy?”
Người chồng giàu có mà tôi vẫn luôn lấy lòng suốt ba năm nay đột nhiên có khả năng đọc được suy nghĩ của tôi.Còn tôi, hoàn toàn không hề hay biết, vẫn tiếp tục cố gắng diễn tròn vai một người vợ dịu dàng, đức hạnh.Dù sao trong sách cũng viết rồi: tôi càng tỏ ra hiểu chuyện hơn, anh ta sẽ càng áy náy, và khoản bồi thường khi ly hôn sẽ càng nhiều.“Chồng ơi, tối nay anh có thể cùng em đón giao thừa không?”【Tôi biết là anh lại định hẹn hò lén lút với bạch nguyệt quang của mình.Mau đi đi, tôi cũng cần tận hưởng cuộc sống về đêm của riêng tôi nữa chứ.】Không ngờ tổng tài không đi, còn nhất quyết muốn “khám phá” cuộc sống về đêm của tôi.
Một trận hỏa hoạn khiến Thái tử gia Phù Tư Niên giới bắc kinh rơi vào trạng thái hôn mê.Vì vậy tôi được gả cho anh ấy để xung hỷ “chữa bệnh”. Mỗi ngày ngồi đối diện với anh, tôi chán đến mức tự độc thoại một mình suốt:“Không biết sau khi bị đập vào đầu, phía dưới của anh có bị sao không, nếu hôn một cái vào gương mặt này thì mình cũng không thiệt đâu nhỉ.”Ai ngờ chẳng bao lâu sau, Thái tử gia tỉnh dậy một cách kỳ diệu.Sau khi tỉnh lại, anh ấy nhìn tôi và nói:“Chờ vài ngày nữa, tôi sẽ cho em biết tôi còn làm được không.”
Trong buổi tụ họp, bạn hỏi tôi thích kiểu con trai nào.Để che giấu sự “đen tối” trong lòng dành cho anh chàng cao lãnh như hoa kia, tôi bất đắc dĩ đáp:“Thích kiểu sói hoang vừa ngầu vừa chất, tốt nhất là có hình xăm.”Ai ngờ ngày hôm sau, tôi thấy Giang Sướng – người luôn lạnh lùng và kiêu ngạo – bước vào một tiệm xăm.Khi bước ra, trên cánh tay anh ấy xuất hiện một hình xăm… Peppa Pig.
Quỳnh Chi Nam nhân ta liều c//hế/t cứu về lại chê ta ngu dốt, ghét ta quê mùa: “Nàng ta không có gia thế, cũng chẳng có tiền tài, đến cả ăn cơm cũng như kẻ ch/ế/t đói đầu thai. Một kẻ ngu xuẩn như vậy, về kinh thành rồi có thể giúp được gì cho ta?” Vậy nên, Triệu Nhược Cốc giam ta lại trong tòa trạch viện ngoài kinh thành, sau đó quay đầu dùng quân công cầu thú với tỷ tỷ nhà họ Thôi. Hắn tân hôn ân ái, còn ta lại gặp được lương duyên khác. Lần nữa tương phùng, nam nhân kiêu ngạo năm xưa lại đỏ hoe đôi mắt: “Quỳnh Chi, ta đưa nàng về nhà.” Ta vội vàng lắc đầu. Hà Độ lập tức cảnh giác chắn trước mặt ta: “Ngươi là kẻ nào, dám đến dụ dỗ nương tử của ta?”
Xuân Nhật Lai Mộng Đêm bị Bùi Tịch từ chối, ta bắt đầu có những giấc mơ kỳ lạ. Lần thứ nhất, hắn mặt không biểu cảm, nói: “Hôn ta.” Nhưng cũng là hắn giữ chặt ta trong lòng, hôn đến mức ta không thở nổi. Lần thứ hai, ngón tay hắn khều lấy áo lót của ta, nghiêm trang bảo: “Cởi ra.” Nhưng cũng là hắn si mê ôm lấy ta, thấp giọng gọi: “Dao Dao, phu quân rất thích.” Cứ thế, ác mộng liên miên khiến ta sợ hãi, quyết định phải tìm Bùi Tịch nói cho rõ ràng, lại thấy, nam nhân tuấn mỹ cao quý kia đang lạnh mặt nói với Quốc công phu nhân: “Xin mẫu thân chớ lo. “Con không thích nàng.”
Thịnh Vũ Ta liều mạng cứu về tiểu tướng quân, hắn lại ra công đường cùng ta đối chất, chỉ vì muốn hủy hôn với ta. Hắn mắng ta tâm địa độc ác, quay đầu cưới thứ muội của ta, tán dương nàng ôn hoà hiền hậu thuần lương. Mà ta mất hết mặt mũi, không người muốn cưới, đành phải gả cho tên gian thần Hoắc Chương tiếng xấu đồn xa. Ngày ta xuất giá, hắn lại đột nhiên đơn thương độc mã chạy đến cướp dâu, nói rằng nguyện ý nạp ta làm thiếp. Hoắc Chương ghen ghét hỏi: “Chỉ loại hàng này thôi mà cũng đáng để nàng nhớ nhung nhiều năm như vậy sao?” Về sau, tiểu tướng quân quỳ rạp bên váy ta, thảm thiết cầu xin ta nhận hắn, dù chỉ làm nhỏ.
Tôi và bạn thân cùng nuôi một con “Tiểu Hỏa”.Phát hiện ra cô ấy lại một lần nữa quên chăm sóc Tiểu Hỏa, tôi đã lên Weibo mà phát điên.“Ngày trước cậu muốn có con, giờ thì cậu bỏ mặc, tôi biết đứa trẻ này là tôi ép buộc, nhưng đứa bé đã ra đời rồi, cậu không thể cứ thế bỏ mặc nó được!”Một tài khoản tích xanh đã trả lời ngay lập tức:“Chia tay tôi rồi sống tệ thế này?”“Chia tay đi, con tôi nuôi.”“Nhà tôi có quy định nghiêm, con không thể mang họ anh ta, hiểu không?”“Mang theo sổ hộ khẩu và chứng minh nhân dân đến Sở Tư Pháp, tôi đợi em.”“Em đâu rồi, nói gì đi!”“Thôi được rồi, tôi mang họ thằng bé được không?”Sau một giờ không nhận được phản hồi, anh ta đã không kiềm chế được nữa.“Cười chết, tôi cũng không muốn nuôi con người ta đâu.”“Đùa em đấy, tôi có đến Sở Tư Pháp đâu, chỉ nói chơi với em thôi!”Tối hôm đó, video anh ta ôm cột khóc như nồi nước sôi trước cửa Sở Tư Pháp đã được phát tán, lập tức Nóng trên tìm kiếm.
Chị gái sinh đôi bỏ trốn trước ngày cưới, bố mẹ không dám đắc tội với Thẩm gia, liền ép tôi lên thay chị gả đi.Thẩm Lâm Duệ vừa bật đèn, tôi liền căng thẳng, lo lắng, vội vàng khai: “Chị, anh rể, thực ra chị ấy…”Anh ấy hít một hơi thật sâu, rồi hôn tôi: “Chị gái em bỏ trốn cùng em trai tôi.”“Nên, Nhã Nhã chỉ cần đem chính mình gả tới là được.”
Tình Này Mãi Không Phai Năm thứ năm sau khi ta qua đời, phu quân đã trở thành kẻ đại gian thần bị người người phỉ nhổ. Hắn quyền khuynh triều dã, không việc ác nào không làm. Duy chỉ có một điều, hắn không gần nữ sắc. Thái hậu muốn gả công chúa cho hắn, nhưng hắn thẳng thừng từ chối ngay trước mặt bá quan: “Thê tử của thần đã khuất, cả đời này thần chỉ nguyện tưởng nhớ một người mà sống đến cuối đời.” Nhưng sau khi hạ triều, ta lặng lẽ đi theo hắn vào sâu trong cung cấm, mới thấy Thái hậu cao quý đang dịu dàng tựa vào lòng hắn. “Tạ khanh, ngươi dám chống đối ta trước bá quan triều đình, ngươi nói xem ta nên phạt ngươi thế nào đây?”
Tướng Quân Phu Nhân Chạy Rồi Ta cùng tỷ tỷ cùng gả vào phủ tướng quân. Tỷ tỷ gả cho Trấn Bắc tướng quân. Ta gả cho hoàn khố tiểu công tử. Tỷ tỷ khóc lóc kể lể, tướng quân mang về phủ một Dương Châu sấu mã. Ta nhai mía: “Ngựa gì mà phải mang về từ Dương Châu?” Tỷ tỷ thở dài: “Hay là bỏ trốn đi?” “Với cái đầu óc này của muội thì ở phủ tướng quân cũng chẳng sống được bao lâu.” Ta nhổ vỏ mía: “Bỏ trốn thôi.” Ta cùng tỷ tỷ bỏ trốn giữa đêm, đang sống những ngày tháng khổ cực nuôi ba nam sủng thì có hai vị tướng quân đến làng tìm thê tử. Ta bỏ mặc nam sủng chạy trốn nhưng bị tiểu tướng quân mới nhậm chức túm lấy cổ áo. “Nương tử chạy cái gì?” “Phu quân vừa lập chiến công, tối nay có phần thưởng không?”
Tôi bị mắc chứng mù mặt.Trong một chương trình truyền hình thực tế, khi tôi gọi điện cho người chồng bí mật của mình, điện thoại của nam diễn viên hạng A ngồi bên cạnh tôi lại đổ chuông.Tôi sợ đến mức ném luôn điện thoại, chỉ vào anh ta mà không dám tin:“Anh là chồng tôi?”Anh ấy nhướng mày trêu chọc:“Ngạc nhiên chưa? Vợ tôi không nhận ra chồng mình, tôi cũng bất ngờ lắm đấy.”
Vác Phản Diện Chạy Trốn Ta ở kinh thành đấu với người giàu, bỗng vung tay đấu giá một nam tử dị tộc tuyệt sắc. Hắn lạnh lùng ngạo nghễ, khắp người đầy v ế t t h ư ơ n g. Vừa định chuyển tay bán với giá cao, ta lại nhìn thấy dòng chữ bay lên giữa không trung: 【A a a nữ chính đừng bắt nạt nam chính nữa, hắn vừa mới bị d I ệ t cả tộc, lại còn bị hạ chú không thể khóc không thể cười, thảm lắm rồi!】 【Nam chính vừa thấy nữ chính liền động tâm, kết quả lại bị nàng nhục nhã, tim cũng muốn vỡ theo!】 【Nữ chính à, ngươi đối xử tốt với nam chính một chút đi, sau này hắn sẽ được rửa oan, mỏ vàng mỏ bạc đều là của ngươi, cả mạng cũng là của ngươi luôn đó!】 Hai mắt ta sáng rỡ: Thì ra ta là nữ chính à! Không nói không rằng, ta lập tức vác hắn về nhà. Chỉ vì quá nóng ruột, nên không kịp nhìn dòng chữ kế tiếp: 【Khoan đã, sao nữ phụ pháo hôi kia lại vác đại phản diện đi vậy!?】 【Đúng đó! Nàng ta không phải nên hung hăng sỉ nhục hắn, rồi đem bán đi sao!?】 【A a a phản diện kia đ ộ c á c t à n n h ẫ n, đợi thân thể hắn khôi phục, nữ phụ pháo hôi chắc chắn xong đời rồi!】
Tình Thâm Nơi Ngọc Môn Quan Vị hôn phu của ta trở về, mang theo một nữ nhân. Nữ nhân này giúp bọn họ đánh bại Hi tộc, hoàng đế muốn nhận nàng làm nghĩa nữ, nhưng nàng lại chỉ nguyện ý nhận cha ta làm nghĩa phụ và dọn vào ở trong nhà ta. Toàn phủ đem nàng so sánh với ta. Nàng võ nghệ cao cường, có thể giết giặc, còn ta chỉ biết làm nữ công. Cha mẹ và ca ca không ngoại lệ, đều thiên vị nàng. Ngay cả vị hôn phu của ta cũng không ngần ngại mà đề nghị từ hôn. Hắn nói hắn muốn một thê tử biết cầm đao, chứ không phải một người chỉ biết cầm kim chỉ.
Tiểu Tuyết Thố Sáng sớm vừa mở mắt, ta phát hiện sư tôn lại đang nằm trong lòng ta, còn chép miệng, dụi dụi đầu vào ngực ta. Nhìn chiếc cổ trắng như ngọc của người, ta nuốt nước bọt. Muốn ăn. Đừng có nghĩ bậy, ta là một con linh miêu tinh, còn sư tôn ta là thỏ tiên. Ta muốn ăn sư tôn của ta, còn cần lý do sao?
Giữ Bên Nhau Một Đời Ta bị phu quân đưa đến cho Thái tử ngay trong đêm tân hôn. Về sau, thân thể ta thường xuyên không khoẻ, lúc nào cũng thấy buồn nôn. Ánh mắt Thái tử âm u dịu dàng vuốt ve bụng ta. “Miểu Miểu, ngươi chỉ cần yêu một mình ta là đủ rồi.”
Giáo Sư Thẩm Khó Với Tới Tôi bí mật kết hôn với một giáo sư đại học tính tình nghiêm túc. Trong giờ dạy học của hắn, tôi không cẩn thận công khai cuốn tiểu thuyết tình cảm đầy tâm huyết. Nam chính là hắn. Tác giả là tôi. Hiện trường trở nên ồn ào. Ánh mắt Thẩm Đình Chu xuyên qua đám người, nhàn nhạt dừng trên người tôi, “Tan học đến văn phòng tôi.” Đêm đó, tôi bị hắn ấn vào cửa, cả người run rẩy: “Chồng, em sai rồi, em không dám viết nữa.” Hắn cởi cà vạt, giọng rất nhẹ: “Chậm rồi, một chữ mười phút, tự mình đếm đi.”