Ngôn Tình

Kiều Oánh Oánh

Kiều Oánh Oánh Ta gặp phải giặc cướp trên đường vào kinh, bị bắt lên sơn trại.Vì muốn giữ mạng, ta dốc hết tâm cơ lấy lòng vị nhị đương gia lạnh lùng, cấm dục, lại giết người không chớp mắt kia.Hắn điên cuồng ép buộc ta cả đêm, đến lúc trời sáng, chỉ khẽ lau giọt lệ nơi khóe mắt ta.“Đừng khóc nữa, từ nay về sau, ngoan ngoãn đi theo ta.”Nhưng đi theo hắn, sớm muộn gì cũng kiệt sức đến chết.Nhân lúc sơn trại hỗn loạn, ta tìm cơ hội phóng hỏa giả chết, trốn về nhà.Nào ngờ chưa được mấy ngày, Cẩm y vệ đã kéo đến lục soát.Mà vị Chỉ huy sứ đi đầu kia, chính là nhị đương gia đêm đêm siết chặt eo ta, gọi ta “Kiều Kiều”.

CẶP ĐÔI DIỄN SÂU

Trước khi kết hôn, anh ấy vẻ mặt đầy khó chịu nói với tôi: “ sau khi cưới, chúng ta sẽ không can thiệp vào cuộc sống của nhau.”Tôi mỉm cười nâng ly: “Nghe cũng ổn đấy.”Kể từ đó, hôn nhân trở thành một cuộc đấu trí, ai nghiêm túc trước thì sẽ thua.Về sau, vào ngày sinh nhật tôi, anh hạ ánh mắt xuống, giọng điệu đầy năn nỉ:“Anh chịu thua rồi, đừng chơi nữa, được không?”

Thiêu Rụi Si Tâm

Thiêu Rụi Si Tâm Theo đuổi anh hàng xóm suốt mười năm, cuối cùng anh ấy lại… giới thiệu em trai mình cho tôi. Tôi đang buồn bã thì trước mắt chợt hiện ra một loạt bình luận: 【Nam chính chỉ giỏi “giả vờ”, nữ chính lại quá cam chịu, tức muốn xỉu luôn á!】 【Muốn xem nam chính “chủ động làm tới” chứ không phải “giả vờ trốn tránh”! Vì sợ nữ chính ngại tuổi tác, nên lấy em trai ra thử phản ứng? Đồ chó má.】 【Tiếc cho cậu em trai, vì nữ chính mà tập suốt để có cơ bụng, eo chó, vai cá mập… Vậy mà trong mắt chị ấy chỉ có ông anh.】 【Không đổi nam chính được à? Tôi thấy cậu em có vẻ “rất chủ động” đấy chứ.】 【Bé cưng à, sao không chọn cả hai đi? Anh thì ôn nhu nham hiểm, em thì hoang dã ngầu lòi!】 【Mấy chị em phát ngôn kiểu hổ sói thế này là sao chứ! Nhưng mà tui cũng muốn xem~】 Cả người tôi run lên, tim đập dồn dập, đầu ngón tay cũng kích động đến run rẩy. Cả hai luôn sao? Thật sự được à…? Vậy thì… tôi không khách sáo nữa nhé.

CƠN MƯA MÙA HÈ

Sau một hôm khi chia tay, bạn trai cũ của tôi đã tìm được bạn gái mới.Anh ta thực sự không có khoảng cách nào giữa hai mối quan hệ hay sao ??1Tại buổi tiệc tốt nghiệp của trường, tôi chặn đường Lộ Hoài ở góc khuất cầu thang.Anh ta có vẻ hơi bực bội, kéo cổ áo và nhìn xuống tôi.“Tôi hỏi anh, người phụ nữ lúc nãy cọ sát vào anh, cứ như muốn dán cả người vào anh là ai?”“Bạn gái của tôi.” Anh trả lời một cách thản nhiên.“Lộ Hoài, chúng ta mới chia tay hôm qua thôi.”“Thì sao?”Người trước mặt từ từ gỡ tay tôi khỏi chiếc cà vạt của anh, cười khẩy một tiếng.“Tôi đã nói rồi, đừng hối hận.”

Anh Ấy Bị Bệnh Rồi

Anh Ấy Bị Bệnh Rồi Nhớ thương Thái tử Hồng Kông đã lâu, tôi không nhịn được mà lôi kéo anh – người vừa mù vừa mất trí nhớ về nhà. Mỗi ngày tôi đều lừa anh hôn mình một cái thì mới được ăn cơm. Thái tử bị trêu đến nỗi đỏ mặt, tim đập rộn ràng, thế nhưng chỉ có thể mở miệng mắng tôi là kẻ lưu manh. Sau đó, gia tộc Thái tử đến đòi người. Tôi vội vàng chạy trốn cả đêm. Nhưng khi đến cảng biển, lại bị đánh ngất. Khi tỉnh dậy, hai tay đã bị còng chặt vào đầu giường, mắt cũng bị bịt kín. Anh khẽ hôn lên môi tôi: “Bảo bối à, tối nay anh muốn nằm trên có được không?”

Lưỡng Tình Tương Duyệt

Lưỡng Tình Tương Duyệt Ta là một vị tướng quân không gần nữ sắc, lại bị đồn có sở thích đoạn tụ. Sau khi đánh thắng trận, hoàng đế vui mừng ban cho ta một mối hôn sự. Hoàng đế còn sai người truyền lời, nói rằng ông ấy đã ban cho ta một bảo bối và đảm bảo rằng ta sẽ hài lòng với mối hôn sự này. Ta đang suy nghĩ làm thế nào để thú nhận thân phận nữ nhi của mình với cô nương kia, rồi kết nghĩa kim lan với nàng. Vừa đẩy cửa ra, ta đã thấy trên giường tân hôn đang ngồi một “Cô nương” thân hình vạm vỡ, ước chừng thân cao chín thước. Ta như bị sét đánh, không nhịn được trong lòng bắt đầu chửi thề.

Đem Thân Báo Đáp, Ta Đã Gả Đúng Người

Đem Thân Báo Đáp, Ta Đã Gả Đúng Người Đại Lý Tự Khanh đã gánh trên vai muôn vàn áp lực, tra ra hung thủ thật sự, giải oan cho phụ thân ta, giúp nhà ta thoát khỏi cảnh bị lưu đày đi Lĩnh Nam. Phụ thân ta mang ân đức ấy, nguyện ý liều chết cũng phải báo đáp cho người. Đại Lý Tự Khanh xua tay thoái thác, chỉ nói: “Nhi tử của ta đến tuổi thành thân, nghe đồn nhà Thị Lang có ái nữ quý giá.” Phụ thân ta hiểu ý.

Phu Quân Mang Về Con Riêng Của Ta

Phu Quân Mang Về Con Riêng Của Ta Năm thứ ba sau khi thành thân, phu quân mang về một đôi mẹ con, ngay lập tức lời đồn lan tràn khắp nơi. Phu quân chỉ tay thề thốt: “Phu nhân, ta cam đoan với nàng, ta và đứa trẻ này không hề có bất kỳ quan hệ nào! Ta chỉ thấy hai mẹ con họ đáng thương nên mới mang về.” Mọi người bất bình thay ta, nói rằng ta không nên tin lời này, để ngoại thất mang theo đứa con riêng đường đường chính chính bước vào cửa. Ta đương nhiên không tin rồi, bởi vì đứa trẻ này rõ ràng chính là con riêng của ta trước khi thành thân mà!

Lời Tỏ Tình Muộn Màng

Lời Tỏ Tình Muộn Màng Tôi thầm mến trúc mã suốt bảy năm. Dưới sự cổ vũ của bạn thân, tôi mang bánh gato và hoa, ngồi xe cả đêm đến để tỏ tình với cậu ấy. Nhưng cảnh tượng đập vào mắt tôi lại là họ đang hôn nhau trong sân bóng rổ ồn ào tiếng nói cười. Trúc mã ôm eo bạn thân của tôi, giọng điệu lạnh nhạt hỏi: “Cậu đến đây làm gì? Không thấy tôi đang bận sao?” Tôi lúng túng, chưa kịp lên tiếng giải thích. Bạn cùng phòng của cậu ta đứng bên cạnh cười khẩy: “Bạn gái tôi đến tặng bánh gato cho tôi, liên quan gì đến cậu chứ?”

Nỗi Đau Và Báo Thù

Nỗi Đau Và Báo Thù Ta là kế thất của Ung Vương, làm Ung Vương phi suốt mười sáu năm. Ung Vương đăng cơ làm hoàng đế, nhưng chỉ phong ta làm Hoàng Quý phi. “Mộ Sơ là thê tử kết tóc của trẫm, là sinh mẫu của Thái tử. Nếu nàng ấy còn sống, thì làm gì đến phiên ngươi.” “Cả đời này, trẫm chỉ có một Hoàng hậu là nàng ấy. Ngươi hãy lấy vị trí Hoàng Quý phi mà trợ giúp quản lý lục cung đi.” Thái tử mà ta tự tay nuôi lớn cũng nói: “Đúng vậy, mẫu thân của ta là đích nữ của Tướng phủ, có tri thức hiểu lễ nghĩa, còn di mẫu ngươi là thứ nữ, chỉ biết quản lý những chuyện vặt vãnh trong nội trạch. Vị trí Hoàng Quý phi đã là nể tình ngươi vất vả nhiều năm qua rồi.” Trưởng công chúa Tạ Chi Dĩnh, còn ác ý mắng nhiếc: “Nếu không phải tại ngươi ép bổn cung gả cho Tề Ngọc, bổn cung sao lại thành quả phụ. Không được làm Hoàng hậu là do ngươi đáng tội!” Ta không cãi, cũng không gây náo loạn. Chỉ cầm ngọc điệp và kim ấn của Hoàng Quý phi trở về Phượng Vũ điện, ngồi một mình đến bình minh. Sau đó, ta dùng dao găm cắt từng miếng thịt trên người Thái tử. “Năm đó, khi ta nuôi ngươi, ngươi chưa đến bốn mươi cân. Bây giờ thì đã một trăm mười cân rồi.” “Ngươi không nhận ta là mẫu thân, nói ta không có công sinh thành. Vậy thì ân dưỡng dục ngươi cũng phải trả lại cho ta.” “Cứ cắt tám mươi cân thịt của ngươi ra, để trả ơn những năm tháng ta nuôi ngươi đi.”

BẠCH NGUYỆT QUANG DUY NHẤT

Tôi mơ thấy một giấc mơ, trong đó tôi là nữ phụ trong một cuốn tiểu thuyết chữa lành, tiểu thuyết theo một motip rập khuôn.Nam chính và nữ phụ bạch nguyệt quang bị cha mẹ chia cắt, sau đó nam chính tìm một thế thân giống nữ phụ để bên cạnh.Anh ta vừa hành hạ nữ chính, cho rằng nữ chính không xứng có gương mặt như vậy, nhưng hành động cư xử lại ngược lại, ngoài miệng chối nhưng hành động lại ngầm thừa nhận tình cảm với nữ chính.Cuối cùng, anh ta bị sự trong sáng, thiện lương của nữ chính làm cảm động, và khi bạch nguyệt quang trở về, anh ta đã bỏ qua bạch nguyệt quang và chọn nữ chính.Và tôi chính là nữ phụ bạch nguyệt quang đó.

Lỡ Yêu Kẻ Thù Của Anh Trai

Lỡ Yêu Kẻ Thù Của Anh Trai Đối tượng yêu qua mạng bỗng nhiên đưa ra yêu cầu. Tôi hoảng sợ. Lý do đơn giản là vì hắn là đối thủ một mất một còn của anh trai tôi. Hai người bọn họ từ nhỏ đã không đội trời chung. Tôi dùng acc phụ trêu chọc hắn là vì muốn giúp anh trai tôi trút giận. Ai biết hắn thật sự bị tôi trêu chọc, vứt cũng không xong. Sau đó chuyện bị bại lộ. Tôi bị hắn đè vào góc tường, hôn đến tay chân như nhũn ra. Giọng hắn dịu dàng lại cố chấp: “Ngoan, nói cho chồng nghe, anh và anh trai em, ai thương em hơn?”

TRỢ GIẢNG MỚI LÀ BẠN TRAI CŨ CỦA TÔI

Mùa hè năm tôi đỗ vào Đại học Thanh Hoa, tôi đã quen qua mạng với một thiếu gia giàu có.Anh ấy nói muốn gọi đồ ăn ngoài cho tôi, nhưng tôi từ chối.Anh ấy khen tôi không chạy theo vật chất, nhưng thực ra ở làng tôi thì làm gì có dịch vụ giao đồ ăn.Tôi luôn nhắn tin chào buổi sáng cho anh ấy vào lúc năm giờ, anh ấy lại khen tôi có giờ giấc sinh hoạt điều độ.Nhưng thực ra năm giờ là lúc gà trống gáy, tôi bị đánh thức và không ngủ tiếp được, lo lắng rằng anh ấy sẽ nghe thấy tiếng gà gáy.Chúng tôi đã duy trì một mối quan hệ như thế suốt mùa hè, cho đến khi anh ấy khóc lóc đòi gặp tôi.Tôi hoảng hốt, vì anh ấy phải đi máy bay, chuyển tàu cao tốc, bắt xe buýt đến thị trấn, sau đó đi xe máy đến đầu làng và cuối cùng đi bộ vài dặm đường núi nữa mới đến được.Thế là tôi nhắm mắt, xóa kết bạn với anh ấy và xách hành lý lên Thanh Hoa.Không ngờ rằng buổi học đầu tiên, trợ giảng của giáo sư bảo chúng tôi thêm bạn bè trên WeChat, và tôi đã nhìn thấy một hình đại diện quen thuộc.

Tinh Dã Tan Trong Tuyết

Tinh Dã Tan Trong Tuyết Để làm quen với “cơ bắp mama”, tôi liên tục tặng quà trong phòng livestream. Cuối cùng, anh ấy đã nhắn tin riêng cho tôi. 【Chị gái, tặng nhiều quà quá rồi, để em cho chị xem chút phúc lợi nhé.】 Video mở ra, anh ấy đeo tạp dề, những đường nét cơ bắp ẩn hiện theo từng động tác nhảy, nốt ruồi đỏ trên xương quai xanh lại càng thêm gợi cảm. “Đừng tặng quà nữa, làm bạn gái tôi đi, phúc lợi xem miễn phí.” Vài ngày sau, tôi được cử đi đón sếp mới. Nhìn thấy anh ấy giây đầu tiên, tôi sững người. Gương mặt này, nốt ruồi đỏ này, chẳng phải giống y như “cơ bắp mama” hay sao? Đầu tôi lập tức rối tung lên, theo bản năng gửi tin nhắn cho “cơ bắp mama”: 【Bảo bối, phúc lợi của bạn gái còn hiệu lực không? Muốn xem anh nhảy trong bộ đồ công sở.】

BẠN TRAI CŨ HỌC BÁ CỦA TÔI LẠI ĐẾN GÂY SÓNG GIÓ

Ngày đầu tiên nhập học, tôi gặp lại bạn trai cũ học bá mà tôi từng chia tay.Anh  ta dồn tôi vào góc văn phòng trường học, nói: “Tìm được em không dễ chút nào đâu.”Cứu với!!! Tôi phải có bao nhiêu “thể diện” mới khiến anh ấy lặn lội tìm đến trường của tôi?Chẳng lẽ anh ấy muốn trả thù vì tôi đã đá anh ấy một năm trước?

Dục Nhiên

Dục Nhiên Ta là một thứ nữ vô dụng trong phủ huyện lệnh, ngày ngày chỉ biết ăn no chờ chếc. Không ngờ lại bị công tử của Hầu phủ nhìn trúng, ép ta vào phủ. Ai ngờ được, vị công tử kia không chỉ tham lam đồ ăn của ta mà còn muốn… cả người ta.

Khi Tình Yêu Lên Tiếng

Khi Tình Yêu Lên Tiếng Năm Vệ Lan mất thính giác, tôi đã đề nghị chia tay. “Tôi không muốn bị một người điếc kéo xuống, chúng ta chia tay trong hòa bình.” Nhiều năm sau, Vệ Lan trở thành một tuyển thủ esports thiên tài và trở về sau khi giành chức vô địch. Tại buổi gặp mặt người hâm mộ, có một phóng viên hỏi anh có muốn tái hợp với người yêu cũ không. Anh nhìn tôi ở dưới, hạ thấp ánh mắt và chế nhạo: “Tôi chưa ngu ngốc đến mức đó đâu. Nhưng nếu đối phương không biết điều, đừng trách tôi không khách sáo.” Tối hôm đó, tôi bị anh giữ chặt dưới thân, cầu xin tha thứ. Anh thong thả tháo bỏ máy trợ thính, lười biếng nói: “Em nói gì vậy? Tôi không nghe thấy.”

Trọng Sinh Báo Thù

Trọng Sinh Báo Thù Cố Tướng quân còn trẻ tuổi phong lưu nhưng lại bị ép cưới ta, một công chúa phế vật. Bảy năm thành hôn, hắn đối xử với ta như trân bảo. Cho đến ngày cung biến, hắn giết chết hoàng huynh, tự lập làm đế. Phong cho nha hoàn của ta làm hoàng hậu, còn giáng ta làm tội nô. “Công chúa đã cướp phu quân của người khác thì nên chuộc tội cho đàng hoàng.” Ta mới biết, hắn và nha hoàn của ta đã nhẫn nhục chịu đựng nhiều năm như vậy. Hóa ra hắn hận ta đến thế. Mở mắt lần nữa, ta đã trọng sinh vào ngày hắn khải hoàn trở về.

ANH ẤY CHỈ CÓ MÌNH TÔI

Tôi đã thích Giang Từ nhiều năm, luôn giữ vị trí là bạn thân của anh ấy.Thậm chí chưa từng có cơ hội tỏ tình.Năm bố mẹ anh ấy qua đời vì tai nạn xe hơi, tôi bỏ học, đi tàu suốt đêm để về nhà, ở bên anh ấy lo liệu tang sự.Giang Từ ôm chặt tôi, đầu tựa vào vai tôi, giọng khàn khàn nói: “Tớ chỉ còn mình cậu thôi.”Tôi không giỏi ăn nói, không biết cách an ủi, chỉ có thể vụng về và thẳng thắn hứa rằng, sẽ ở bên anh ấy cả đời.Khi mọi chuyện được lo liệu xong, tôi định nói ra tình cảm đã chôn giấu suốt tuổi thanh xuân, nhưng anh ấy lại đỏ mắt cầu xin tôi đừng nói ra.Lúc đó tôi không hiểu tại sao, cũng không dám hỏi nhiều.

BẠN TRAI NGHÈO KHÓ CỦA TÔI

Tôi là một sinh viên nghèo, nhưng bạn trai tôi còn nghèo hơn.Anh nói nhà anh chỉ là một căn nhà cấp bốn, bố mẹ đi làm thuê ở bên ngoài, tiền sinh hoạt còn không đủ để mua đôi giày.Tôi không đành lòng nên đã chia nửa cái bánh bao của mình cho anh.Cho đến khi tôi đến nhà anh…Cái mà anh gọi là nhà cấp bốn thực chất là một ngôi tứ hợp viện gia truyền, còn bố mẹ anh thì kinh doanh xuất nhập khẩu ở nước ngoài.Còn đôi giày phiên bản giới hạn mà thiếu gia Bắc Kinh này muốn có, thì tiền sinh hoạt một năm của tôi cũng không đủ để mua.Tôi trầm ngâm một lúc rồi lấy chiếc vòng cổ mà lúc trước anh đã tặng tôi và bảo đó là “hàng chợ”, mang ra và hỏi: “Nói thật đi, cái này thực sự là mua 80 đồng hả?”“80 vạn.”