Ngôn Tình

TÌM LẠI CHÍNH MÌNH

Sau ba năm chịu phạt, Cố Đình Quân dẫn theo “bạch nguyệt quang” đến đón tôi. Anh nói: “Nghe nói em đã ngoan ngoãn hơn rồi, vậy cho em một cơ hội để hối cải.”“Chị Tô Vận của em dịu dàng rộng lượng, hãy học hỏi chị ấy, sau này đừng gây chuyện nữa.”Mọi người đều nghĩ tôi sẽ khóc lóc tủi thân, bám lấy anh như cây cỏ cứu mạng. Nhưng tôi chỉ bình tĩnh cúi đầu thật sâu để cảm ơn.Cố Đình Quân nhíu mày: “Triều Nhan, anh là vị hôn phu của em, em không cần phải khách sáo như vậy.”Tôi khẽ mỉm cười, sớm thôi, sẽ không còn là như vậy nữa.Ba năm bị đày đ.ọa, chịu đựng đủ chuyện, cuối cùng tôi cũng tích đủ điểm.Chỉ còn mười ngày nữa thôi, tôi sẽ mãi mãi rời khỏi thế giới này.Từ nay trở đi, *triều nhan mộ lạc, cùng anh đoạn tuyệt mãi mãi.( “Triều nhan mộ lạc” thể hiện ý niệm về sự ngắn ngủi, thoáng qua của cuộc sống, hoặc những điều tốt đẹp nhưng không lâu dài. )

Hoa Nở Sau Mưa

Hoa Nở Sau Mưa Năm 1985, đầu đông. Mạnh Phiến Nhiên khoác trên mình chiếc áo blouse trắng, gõ cửa rồi bước vào văn phòng bí thư chi bộ. “Báo cáo, tôi muốn xin giấy đăng ký kết hôn.” Bí thư Dương nhận ra đây chính là vị hôn thê của doanh trưởng Hạ, cười vui vẻ chúc mừng: “Bác sĩ Mạnh sắp có hỷ sự rồi, đến lúc đó nhớ cho chúng tôi được hưởng chút không khí vui mừng nhé.” Mạnh Phiến Nhiên gật đầu, mỉm cười. Nhưng trên tờ đơn xin kết hôn mà cô cầm về, ở mục tên chú rể, người cô viết xuống lại không phải là ba chữ “Hạ Chiêu Lãng”. Quả thật cô sắp kết hôn, nhưng chú rể của Mạnh Phiến Nhiên không phải là Hạ Chiêu Lãng, người mà cô hằng mong nhớ, mà là một người chưa từng gặp mặt, được gia đình sắp xếp hôn nhân ở thủ đô. Viết xong đơn, cô cẩn thận cất nó vào ngăn kéo sâu nhất. Trong đó vẫn còn ba trăm tệ mà cô đã dành dụm để làm sính lễ giúp Hạ Chiêu Lãng. Đôi mắt hạnh của cô thoáng tối lại, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười chua chát.

TÌNH YÊU CỦA HẠ VŨ

Vào tháng thứ ba sau khi Cố Gia Trần và bạn gái cũ quay lại với nhau, anh đột nhiên hỏi về tôi.“Những ngày gần đây Hạ Vũ có phải lại trốn đâu đó khóc một mình không?”Bạn bè nhìn nhau ngơ ngác: “Hình như đã lâu rồi không thấy cô ấy.”“Tôi nghe nói, dạo gần đây cô ấy đã lấy chồng rồi?”“Không thể nào, chắc chỉ là tin đồn thôi, muốn ép Gia Trần quay lại đó mà.”Giọng Cố Gia Trần nhẹ nhàng: “Đi bảo cô ấy, tối nay gặp ở chỗ cũ.”Bạn bè trêu chọc: “Nếu Hạ Vũ khóc, cậu sẽ mềm lòng chứ?”Anh khẽ cười: “Xem đã.”Nhưng đêm đó anh chờ mãi đến khuya, tôi vẫn không đến.Anh gọi điện cho tôi, nhưng tôi cũng không nghe máy.Anh có bạn gái, tôi cũng đã có chồng, vậy thì càng nên tránh đi mới phải.

KIM CHỦ CỦA TÔI BỊ MẤT TRÍ NHỚ RỒI

Kim chủ của tôi tỉnh lại sau tai nạn và bị mất trí nhớ, anh ấy quên mất rằng tôi chỉ là một tình nhân được anh bao nuôi, vì vậy anh ấy cứ khăng khăng muốn trải qua một mối tình chỉ thiên về cảm xúc chứ không có ràng buộc thân xác.Ban đầu, tôi còn khuyên anh ấy:“Anh đã có người trong lòng rồi, đợi khi ký ức khôi phục, anh sẽ hối hận đấy.”Nhưng sau này, thân thể của tôi đã quen với sự chiều chuộng của anh ấy đến mức không chịu nổi sự “đơn thuần” này, đành không nhịn được mà bàn với anh ấy:“Thỉnh thoảng chúng ta cũng có thể ‘thân mật’ một chút được không?”

THIÊN KIM GIẢ VÀ GIẢ THIÊN KIM

Tôi và thiên kim giả là kẻ thù không đội trời chung.Biết được cô ấy sắp kết hôn với thái tử gia giới Kinh Thành.Tôi không phục, liền đi tìm thái tử gia khác… là chú của cậu ta.Sau đó, người trong lòng của thái tử gia đến khiêu khích cô ấy.thiên kim giả: “Tức chết đi được, tôi muốn ly hôn.”Tôi: “Kết hôn sớm hơn tôi thì cũng thôi, ly hôn còn muốn sớm hơn tôi, đừng mơ!”thiên kim giả: “Không quan tâm, tôi ly trước.”Tôi: “Dựa vào cái gì, để tôi ly trước!”Chúng tôi tranh nhau thắng thua, ngay tại chỗ lập thỏa thuận ly hôn, nhất định phải phân cao thấp.Rồi cả hai bị chú cháu kia mỗi người đưa về nhà.Đêm đó, ông chồng bệnh tật của tôi suy nghĩ mãi, nước mắt rơi mãi, cuối cùng ôm tôi ấm ức nói:“Không phải chứ, là lỗi của cháu anh có người trong lòng, thì có liên quan gì đến anh, sao lại phải phạt anh chịu cảnh ‘không vợ’ chứ?”

THANH THANH MUỐN ĐƯỢC YÊU THƯƠNG

Bạn thời thơ ấu của Cố Nhất Thần kết hôn.Anh ta là phù rể.Chỉ là không ngờ, lễ cưới vừa bắt đầu, anh ta liền biến thành chú rể.Anh ta nắm tay cô dâu, hôn lên môi cô ấy.Khi phát biểu, Cố Nhất Thần nhìn về phía tôi:“Thanh Thanh, anh đã suy nghĩ rất lâu và cuối cùng quyết định nói câu này với em trong lễ cưới.”Bạn của Cố Nhất Thần lặng lẽ xuất hiện xung quanh tôi, như sợ rằng tôi sẽ lao lên sân khấu, phá hỏng không khí buổi lễ.“Suốt những năm qua, cảm ơn em đã ở bên anh, nhưng rất tiếc, người anh muốn cưới là một cô gái khác…”Hai tháng sau, trong một lễ cưới với khung cảnh tuyệt đẹp.Bức ảnh tôi làm cô dâu, hôn Mạnh Dịch Lâm, được lan truyền điên cuồng trong vòng bạn bè.Nghe nói sau khi biết tin, Cố Nhất Thần đã đập vỡ ngôi nhà mới mà anh ta vừa dọn vào.

Ánh Mắt Kẻ Phản Bội

Ánh Mắt Kẻ Phản Bội Phó Lễ dẫn tôi đi ra ngoài chơi, em gái tôi nhất định phải đi theo. Kết quả gặp phải bọn bắt cóc, dùng súng chỉ vào em gái tôi làm con tin, bắt Phó Lễ chuẩn bị tiền. Cả đời này tôi không thể quên được ánh mắt của Phó Lễ lúc đó. Hắn đầy vẻ lo lắng, nói với bọn bắt cóc: “Có thể đổi con tin khác được không, em ấy đang mang thai, không chịu được sự sợ hãi.” Hắn nhìn tôi: “Tiếu Tiếu, xin lỗi, em ấy mang thai con của anh. Em đi thay em ấy đi.” Nửa năm sau, tôi từ chỗ bọn bắt cóc trở về, nâng cao bụng lớn. Phó Lễ lại phát điên: “Đứa bé là của ai?”

Năm Tháng Thanh Xuân

Năm Tháng Thanh Xuân Ngày Chu Thầm tỏ tình với cô gái nghèo, nhốt tôi lại trong phòng dụng cụ. Tôi liều mạng gõ cửa cầu xin hắn thả tôi ra ngoài, một tay hắn đút túi quần, thờ ơ nói: “Ôn Hà, đây là hình phạt vì cậu đã vu oan cho cậu ấy trộm đồ, ngoan ngoãn chịu đựng đi.” Bị nhốt mười sáu tiếng, cuối cùng hắn cũng thả tôi ra. Trước cửa phòng dụng cụ, hắn nắm lấy tay cô gái nghèo, cười như không cười: “Ngày mai nhớ mang bữa sáng đến cho tôi và chị dâu cậu, phải nóng hổi đấy.” Nhưng sau ngày đó, tôi lặng lẽ chuyển trường, không còn xuất hiện ở trước mặt hắn nữa. Nghe nói, Chu Thầm liên tục tìm kiếm tôi khắp nơi. Ba năm sau, hắn chặn tôi ở dưới lầu ký túc xá, đè chặt bả vai tôi, nghiến răng nghiến lợi. “Ôn Hà, trái tim cậu được làm bằng sắt mà lớn lên à? Sao có thể nỡ không cần tôi được chứ?”

BẤT NGỜ GẶP LẠI CRUSH

Tôi và ánh trăng sáng của mình gặp lại nhau, lúc này mẹ anh ấy đang túm tóc mẹ tôi mà chửi rủa là “đồ độc phụ.”Rõ ràng anh không nhận ra tôi, nhưng trái tim tôi vẫn đập loạn nhịp.

TÔI LỠ TỎ TÌNH VỚI 3 NAM THẦN

Uống say rồi đồng thời tỏ tình với ba anh chàng.Tỉnh dậy sau một giấc ngủ, tôi có thêm ba người bạn trai.Đến ngày ba người họ biết về sự tồn tại của nhau, tôi bị chặn ngay trước cửa nhà.“Niệm Niệm, tốt nhất em nên giải thích xem hai người này là sao đây.”“Chị ơi, có mình em là chưa đủ sao?”“Em giỏi thật đấy, ba người thì chỉ được chọn một thôi.”Tôi rụt rè hỏi: “Liệu… có thể giữ cả ba không?”

Tiểu Hồng Nhan

Tiểu Hồng Nhan Ta là quả phụ của Yêu vương gia, người đã trận vong nơi sa trường, cũng là tình nhân của đương kim Hoàng thượng. Ta từng cho rằng, vào vương phủ rồi thủ tiết đã là điều bi thảm nhất trong cuộc đời này. Mãi đến khi La Tam Đức, tổng quản thái giám của Ninh Hi cung, nâng khay tiến đến trước mặt ta, trên đó đặt bạch lăng, rượu độc và đoản đao.

THUẦN PHỤC BẠN TRAI

Trình Hữu vì tức giận với “bạch Nguyệt quang” của anh ta, Vệ Anh, mà cố ý tỏ tình với một học sinh nghèo như tôi.Tôi đồng ý.Vệ Anh nhìn tôi với ánh mắt thương hại, nói:“Cô nên tranh thủ lúc anh ấy còn giận tôi mà kiếm thêm vài cái túi để bù đắp đi.”Tôi không để tâm.Việc anh ta có thích tôi hay không không quan trọng. Điều quan trọng là anh ta đẹp trai và giàu có, dù sao tôi cũng có lợi.Sau đó, trong lễ cưới của tôi và Trình Hữu, Vệ Anh mặc váy cưới xông vào, mắt đỏ hoe, cầu xin Trình Hữu đi theo cô ta.“Trước đây là em bướng bỉnh không biết trân trọng, nhưng giờ vẫn còn kịp mà.”Người đàn ông bên cạnh tôi không chút dao động, ra hiệu bảo vệ đuổi cô ta ra, rồi quay sang tôi xin lỗi:“Xin lỗi, là anh chưa xử lý tốt, hứa với em lần sau sẽ không tái phạm.”Thấy không, việc thuần phục “con chó hoang” cũng không phải quá khó.

Duyên Ngộ An Ninh

Duyên Ngộ An Ninh Tôi đã làm thư ký cho Lục Tùy suốt bảy năm, và làm người tình trong bóng tối của anh ta chín năm. Đến một ngày nào đó khi tôi 29 tuổi, tỉnh dậy trên giường anh, anh dặn dò tôi: “Tháng Tư, hãy để trống lịch cho anh dùng để kết hôn.” Tôi sững sờ tại chỗ, mắt đỏ hoe. Anh lại bật cười: “Em không nghĩ rằng anh định kết hôn với em chứ?” Tôi hỏi anh: “Vậy… em là gì trong mắt anh?” Anh ôm tôi vào lòng, vỗ về: “Em cũng hiểu Lục gia là hạng người gì rồi, vào nhà anh sẽ không tránh được việc bị làm khó dễ, chịu ấm ức. Giữ em bên ngoài vẫn thoải mái hơn, cũng là để bảo vệ em.” “Nghe lời đi, đây chỉ là một cuộc hôn nhân thương mại, không ảnh hưởng đến chúng ta. Anh vẫn yêu em nhất.” Nhưng chính khoảnh khắc đó, tôi đột nhiên nhận ra rằng mình không còn yêu anh nữa.

KẺ THÙ CỦA TÔI PHÁ SẢN RỒI

Kẻ thù của tôi phá sản rồi, ba tôi hỏi tôi có muốn giúp anh ta một tay không.Giỡn kiểu gì vậy!Tôi đã tỏ tình với Nghiêm Húc không biết bao nhiêu lần, toàn bị từ chối, từ yêu thành hận, tôi biến thành ‘nữ vương thương trường’ trong giới kinh doanh.Thế mà ngày hôm sau, anh ta xuất hiện trong bộ vest chỉnh tề, giọng nói trầm thấp và lười biếng: “Tôi vừa giúp cậu chốt hợp đồng triệu đô, chắc cậu không định đuổi tôi đi đấy chứ?”Nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đẹp mê hồn đó, tôi khó kiềm chế sự rung động trong lòng.Ai ngờ giây sau, một đứa bé giống Nghiêm Húc y như đúc ôm chặt lấy chân tôi.“Cô xinh đẹp, nhận cháu và ba cháu đi, xin cô đấy!”

THEO ĐUỔI NAM THẦN

Để theo đuổi Giang Bạch, tôi một tiểu thư với tiền tiêu vặt hàng tháng vài trăm triệu đã giả nghèo suốt ba năm trời, chỉ để ăn ké và uống ké của anh ấy.Nhưng giờ đây, ánh trăng sáng của anh ấy bỗng nhiên quay lại và còn mỉa mai tôi là đứa nghèo nàn.Được thôi! So tiền đúng không?Tôi không giả vờ nữa!

Độc Sư Vân Cẩm

Độc Sư Vân Cẩm Mẹ giấu ta trong một ngăn bí mật, lúc đó ta cứ nghĩ bà muốn chơi trò trốn tìm với mình. Nhưng bà lại dùng một miếng vải nhét chặt vào miệng ta, nghiêm nghị dặn rằng bất kể có chuyện gì xảy ra cũng không được lên tiếng. Qua khe hở nhỏ của ngăn bí mật, ta tận mắt chứng kiến một trăm ba mươi hai mạng người của Tấn gia bị giết hại, thi thể chất thành núi, máu chảy thành sông. Kẻ dẫn đầu cuộc thảm sát là một nam tử phong nhã, vận trường bào trắng như tuyết, chính là Trung thư lệnh Tống Minh của Đại Hạ. Hắn dùng chiếc khăn trắng lau sạch vết máu loang trên lưỡi kiếm, vừa lau vừa nở một nụ cười lạnh lẽo đầy âm khí: “Kẻ tiện dân thấp hèn mà cũng vọng tưởng lay động thế gia trăm năm, thật không biết lượng sức mình.” Vậy nên, gia tộc của hắn cũng đáng phải bỏ mạng dưới tay một kẻ tiện dân như ta.

Thẩm Trầm Âm

Thẩm Trầm Âm Sau khi yêu tôi, Bùi Lăng Xuyên luôn bề bộn nhiều việc. Bận đi chơi bóng, đua xe, tâm sự với em gái nuôi. Đi hẹn hò thì cho tôi leo cây nhiều lần. Đều là anh trai hắn thay hắn nhận quà tôi chuẩn bị. “Thật có lỗi với cô Thẩm rồi, em trai tôi có việc, để tôi nhận thay.” Sau đó, anh trai hắn quấn cà vạt quanh cổ tay tôi. “Không bằng đêm nay, cũng do tôi làm thay.” “Tôi thắt nơ bướm còn đẹp hơn em trai tôi, nhất định em sẽ thích.” Sáng sớm hôm sau, Bùi Lăng Xuyên chặn ngoài cửa phòng ngủ, đỏ mắt: “A Âm, em đi ra gặp anh –” Anh trai hắn đóng cửa lại giọng nói lãnh đạm: “Không biết lễ phép.” “Chị dâu em tối hôm qua mệt muốn chết rồi, để cho cô ấy nghỉ ngơi thật tốt đi.”

HỌC CÁCH YÊU

Nửa đêm khi tôi đi bar về, vừa vào nhà thì bị anh bắt gặp ngay tại trận, tôi còn không may làm rơi ra một cái hộp nhỏ trong túi. Tôi hoảng hốt giải thích: “Kẹo cao su thôi mà.”Anh cau mày, mặt đen lại anh mắt nhìn tôi như muốn giết người:“Kẹo cao su nào mà cỡ XL hả?”Tôi lúng túng đáp trả, cố gắng cãi lại anh:“Ăn kẹo lớn thì có gì sai đâu? Anh không cần quản em! Em đã trưởng thành rồi!”Tôi vừa dứt câu, anh ghìm tôi xuống, dùng ánh mắt đầy nguy hiểm nhìn tôi:“Trưởng thành rồi hả? Từ giờ trở đi nếu ban ngày em cãi nhau với anh, tối anh sẽ tính sổ với em gấp đôi.”

Chuyên Gia Ru Ngủ Trực Tuyến

Chuyên Gia Ru Ngủ Trực Tuyến Là một bà mẹ bỉm sữa toàn thời gian, tôi và chồng sống xa nhau. Để kiếm thêm thu nhập trang trải cuộc sống, tôi đã giấu chồng làm thêm công việc là một chuyên gia ru ngủ trực tuyến. Không ngờ có một ngày, tôi phát hiện ra người tôi ru ngủ lại chính là chồng mình. Anh ấy nói rằng anh ấy đang đau khổ vì tình yêu, mất ngủ đã lâu. Khoảnh khắc đó, tôi như rơi vào hầm băng.

TÔI MUỐN Ở BÊN ANH ẤY MÃI MÃI

Để tiết kiệm tiền, tôi thuê một ngôi nhà rẻ ngoài trường để ôn thi.Khi đang gặm đầu bút, không làm nổi bài, thì bỗng nghe một giọng nói đầy bất lực:“Câu này chọn A.”Sau khi cố gắng làm xong cả bài thi trong sự run rẩy, giọng nói lạnh nhạt đánh giá:“Bỏ đi, cậu không có năng khiếu.”Tôi thút thít ôm cái “đùi vàng” vô hình:“Học thần, xin cứu giúp đứa gà mờ này!”