Ngôn Tình
Cuối tuần ở nhà một mình quá buồn chán nên tôi lén vào tài khoản game của anh trai.Sau khi tôi bị bắn headshot 25 lần liên tiếp, cuối cùng đồng đội cũng không chịu nổi nữa mà bật mic.“Chơi kém thế này, băng chân của bà tôi còn chơi hay hơn cậu.”Tôi chột dạ mở mic lên, nhỏ giọng xin lỗi:“Xin lỗi…”Đầu bên kia im lặng vài giây rồi tắt mic đi.Tối hôm đó, khi tôi lén vào tài khoản game của anh tôi một lần nữa thì thấy dòng trạng thái mới của anh ấy trong game:“Đúng là đáng chết mà… :((((“
Kết Cục Kẻ Phản Bội Bằng hữu duy nhất của ta là một nữ nhân xuyên không, nàng nói rằng nhiệm vụ của mình khi đến thế giới này là để cứu ta. Nàng luôn tin tưởng và bảo vệ ta, thậm chí không tiếc gì để giúp trượng phu của ta lên ngôi hoàng đế. Cuối cùng, nàng đã tìm được một người yêu thương nàng tha thiết. Nàng bảo ta rằng, nơi này khiến nàng cảm thấy ấm áp, nàng muốn ở lại thế giới này. Nhưng về sau, ta vội vã từ biên cương trở về. Chỉ thấy thân thể gầy gò, xanh xao của nàng nằm cô độc trong ngọc quan, thân thể lạnh như băng. Bên cạnh quan tài, phu quân của nàng đứng lặng người, không nói một lời. Đứa con nhỏ của nàng lại thì thầm một cách mừng rỡ, “Tốt quá rồi, ta không muốn có một mẫu thân điên như thế.” Ta nhìn nữ nhân đang đứng giả vờ lau lệ bên cạnh phụ tử hắn. Ta nghĩ, ta không cần phải giả vờ nữa rồi. Sau hôm nay, họ sẽ biết thế nào mới thực sự là kẻ điên.
Tại buổi tiệc đóng máy, mọi người hò reo bảo Tống Trì và Tiêu Yên “hôn một cái” giống như trong phim.Hai người nhìn nhau, cười với sự thấu hiểu.Giây tiếp theo, họ đã dính chặt vào nhau.Giữa tiếng la hét phấn khích, có người đột nhiên nói: “Nữ phụ và nam chính cũng hôn một cái đi!”Ánh mắt của Tống Trì lập tức trầm xuống.Nữ phụ chính là tôi.Và tôi mới là bạn gái của Tống Trì.
Trùng Sinh Chi Mệnh Sau khi nhảy xuống thành lâu, ta được tái sinh vào ngày Thái tử bị thương. Thái tử đẩy ta xuống hố nước bẩn, thái độ đầy chán ghét: – Đừng chạm vào Cô, ngươi khiến Cô cảm thấy buồn nôn. Kiếp trước, ta cõng Tiêu Trạch rời khỏi nơi hoang dã, được Hoàng thượng ban hôn, trở thành Thái tử phi. Chỉ không ngờ rằng, ta yêu hắn như sinh mạng, hắn lại căm ghét ta tận xương tủy. Mới ngày thứ ba sau đại hôn, hắn liền nạp trắc phi, cốt muốn làm ta khó chịu. Sau này nước mất nhà tan, hắn bỏ lại ta, đem theo Trắc phi chạy trốn, đến tận lúc đó ta mới hiểu rằng, trái tim hắn không hề có ta, nhưng tất cả đã muộn rồi. Ta đành ôm hận nhảy thành… Sống lại kiếp này… Ta nhìn bản thân Tiêu Trạch bị thương khá nặng, nhưng lại đẩy ta ra, không cho phép ta tới gần. Ta cười lạnh. Vậy ngươi ở cứ chỗ này chờ chết đi.
Quán bar mới khai trương có sự kiện: uống đủ mười ly rượu là có thể mang về bất kỳ món đồ nào trong quán.Tôi uống liền một hơi mười ly, không chút biểu cảm, rồi kéo luôn anh chàng bartender đẹp trai bên cạnh ra về.Cuối cùng, ông chủ quán bar trung niên vốn đang bình thản cũng thay đổi sắc mặt.“Cô gái! Để con trai tôi xuống ngay!”
Khi dọn dẹp phòng, tôi tìm thấy chiếc điện thoại mà Thẩm Vọng Tân đã khóa suốt mười năm.Sau khi mở khóa, hình nền hiện ra là ảnh của chị tôi.Trong phần ghi chú, dòng tỏ tình cảm động đến mức khiến tôi rơi nước mắt, tên nữ chính cũng là chị tôi.Bỗng nhiên tôi hiểu ra vì sao bó hoa hôm đó lại héo.Vì đó là hoa đã qua tay người khác.Khi kéo đến dòng cuối cùng của ghi chú, mắt tôi tối sầm lại, ký ức quay về năm tôi mười tám tuổi.Thẩm Vọng Tân, mặc đồng phục xanh trắng, cùng đám bạn lên kế hoạch tỏ tình. Cậu ta cười cợt nói:“Thất bại cũng chẳng sao, vẫn còn Bạch Sơ Nguyệt làm phương án dự phòng mà.”Sau đó, cậu ta cầm bó hoa héo đến gặp tôi.Khi cậu ta đọc xong lời tỏ tình, tôi lùi lại một bước, và nhục mạ trước mặt mọi người:“Cậu? Ngay cả chó cũng không thèm yêu.”
Sau khi biết bản thân bị ung thư, tôi vừa khóc vừa gọi điện tỏ tình cho crush:“Đời này em chưa yêu ai cả, anh có thể hôn em một cái được không?”Anh ấy đồng ý.Kết quả là từ hôn nhẹ đến… giường, rồi bác sĩ báo tin tôi bị chẩn đoán nhầm.Anh ấy nhướn mày nhìn tôi:“Hôn xong rồi định chạy à?”“Không dễ đâu.”
Năm thứ ba yêu đương với chàng Phật tử Bắc Kinh, tôi vô tình nghe thấy anh ta nhắc đến tôi với bạn bè.“Sư phụ nói cô ấy là kiếp nạn của tôi, ở bên cô ấy ba năm đã là cực hạn, chi bằng các cậu giúp tôi độ hóa cô ấy. Đời này, tôi chỉ hoàn tục vì Tinh Tinh.”Lúc đó tôi mới biết, anh ta có một người trong lòng, là ánh trăng sáng không thể với tới.Tôi không muốn tự hạ thấp bản thân nữa, lặng lẽ bỏ đi không nói một lời.Sau đó, chàng Phật tử Bắc Kinh lục tung cả thành phố nhưng không tìm thấy tôi.Cuối cùng, anh ta phá lệ gọi điện cho tôi:“Ôn Hy, em ở đâu?”Giọng khàn người đàn ông bên cạnh tôi vang lên đáp lại anh ta: “Tôi đang độ cô ấy… đến cực lạc.”
Chơi trò chơi thua, tôi bị ép phải xin thông tin liên lạc của anh chàng đẹp trai ngồi bàn kế bên.Quét mã, kết bạn xong, tôi phát hiện người này đã là bạn của tôi từ lâu.Mỗi năm vào dịp lễ tết hay sinh nhật đều có lời chúc từ anh ấy.Thời gian kéo dài suốt bảy năm.
Từ Thanh Lâu Đến Quan Thái Thái Sau khi ta bị ca ca và tẩu tẩu bán vào thanh lâu, một gã thư sinh nghèo kiết xác cầm theo ngọc bội và hôn ước tới, muốn thành thân với ta. Ta không nguyện ý, ta ở thanh lâu ăn ngon mặc đẹp, đâu có muốn sống cuộc đời nghèo túng với hắn. Khi thanh lâu bị bắt đóng cửa, ca ca, tẩu tẩu định bán ta lần thứ hai, thư sinh cụp mắt hỏi ta: “Nàng có nguyện ý chịu khổ với ta không?”. Ta rưng rưng nước mắt gật đầu. Sau đó, thư sinh đỗ đạt, một tiểu thư thế gia dùng tiền để ép ta rời xa thư sinh. Ta tức giận nói: “Mơ đi! Tình cảm của chúng ta còn vững bền hơn vàng!”
Sau khi bị ép chia tay với người yêu, tôi bắt đầu nuôi “thế thân” của người mà tôi yêu thầm.Người đó là học trưởng của tôi. Anh trông cực kỳ đẹp trai, phong thái lạnh lùng, còn mang một chút khí chất chán đời.Để không bị anh ấy lấn át, tôi cầm ly rượu vang trong tay rồi nhìn anh ấy với ánh mắt u buồn và lạnh nhạt. Tôi nói: ” Ngoài tình yêu ra, tôi có thể cho anh tất cả mọi thứ.”Tôi cũng nói với bạn bè: “Anh ta chẳng qua chỉ là một món đồ chơi trong lúc nhàm chán của tôi mà thôi.”Tôi bao nuôi anh ấy hai năm, dần dần tôi nhận ra mình đã có tình cảm với anh ấy. Nhưng tôi lại không dám thừa nhận.Thế rồi một ngày nọ, người tôi yêu thầm đã quay về. Vừa hay, hôm ấy là sinh nhật của “thế thân”.Tôi gửi cho anh ấy một tin nhắn lạnh lùng: “Anh ấy đã quay lại, tôi phải đi đón anh ấy rồi.”Nghĩ một lúc, tôi nhắn thêm: “Đừng có làm loạn, sẽ không đáng yêu chút nào đâu.”Trên đường đi, tôi bị hơn chục chiếc xe sang chặn lại. Dẫn đầu là một chiếc Bugatti Veyron, từ đó bước xuống chính là “thế thân” của tôi.Anh ấy nhìn tôi bằng ánh mắt băng giá, khiến tôi không dám giả vờ té ngã để đòi tiền bồi thường thuốc men nữa.Từ những chiếc xe khác bước xuống một loạt công tử, họ huýt sáo rồi nói: “Này, Thái tử gia của Bắc Kinh chúng ta, anh đây là sắp mọc sừng rồi à ha ha ha…”
A Man Công chúa và phu quân của ta là thanh mai trúc mã. Khi phản quân vây thành, nàng đã giết ta, dùng thi thể của ta thay thế nàng, làm bộ thà chết chứ không chịu khuất phục.. Thi thể do chính phu quân ta mang đến giao cho phản quân nhưng chàng lại không nhận ra đó là ta. Sau khi dẹp loạn, công chúa dựa vào lòng chàng: “A Kỳ, lần này phụ hoàng sẽ không ngăn cản chúng ta ở bên nhau nữa.” Ta tưởng rằng cuối cùng họ, người có tình cũng trở thành quyến thuộc. Nhưng ta lại nghe thấy phu quân ta hỏi nàng: “Hôm đó, nữ tử chết thay công chúa, rốt cuộc là ai?”
Bị ép buộc làm chim hoàng yến trong suốt ba năm, rồi đột nhiên kim chủ của tôi phá sản.Tôi nhận được một khoản tiền từ Cận Gia Ngôn, trong khi anh ấy bình thản chuẩn bị tự sát.Đối diện với tôi, anh ấy nói: “Xin đừng chế giễu tôi, và em có thể rời đi rồi.”“Tôi không đi đâu.” Tôi lắc đầu.“Bây giờ đến lượt tôi chiếm đoạt anh.”
Vào phòng sinh, tôi phát hiện bác sĩ đỡ đẻ cho tôi là người chồng cũ của mình .Tôi kéo tay y tá, năn nỉ cô ấy mau chóng gây mê cho tôi, nhưng có vẻ đã quá muộn.“Chúng ta ly hôn chưa đầy một năm mà em đã có con rồi, chồng mới của em giỏi hơn tôi nhỉ?”Anh ta cầm dao phẫu thuật, mắt lộ rõ sự giận dữ, lạnh lùng nhìn tôi.Tôi cố tình giả vờ ngất, nhưng không thể chịu nổi vì đứa trẻ trong bụng không biết điều.Chân nhỏ của nó đạp mãi trong bụng tôi, đau đến nỗi tôi không kìm được mà bật thốt tiếng chửi thề.“Chết tiệt, cái tên Lữ Tống khốn kiếp nhà anh, nhanh mau lôi con trai anh ra khỏi người bà đây!”
Tôi bao nuôi người tài xế nghèo kiết xác của anh trai mình.Anh ta tuy không có tiền, nhưng lại sở hữu vòng eo của chó đực và cặp mông của Captain America, tĩnh lặng như người mẫu nam, nhưng động thì như chú chó nhỏ Teddy.Chỉ có một điều không ổn, chính là anh ta rất ham hư vinh, thường xuyên mua hàng giả xa xỉ, thậm chí có loại lên tới cả trăm vạn.Một ngày nọ, khi tôi đang trói anh ta vào đầu giường để “giáo huấn”, đột nhiên nhận được cuộc gọi từ anh trai:“Chẳng phải em định bao tài xế của anh sao? Sao còn chưa tới đón cậu ta?”Tôi sững sờ.Vậy thì người mà tôi đang cưỡi đây là… ai?
Trong buổi phỏng vấn, khi nhìn thấy chồng cũ Cố Vũ Thâm, tôi đột nhiên buồn nôn vì nghén.Bốn mắt nhìn nhau, cả hai cùng lúng túng.Tôi cố gượng cười, giữ đúng tác phong nghề nghiệp và tiếp tục cuộc phỏng vấn.“Anh có thể chia sẻ lý do vì sao lại nỗ lực theo đuổi sự nghiệp như vậy không?” tôi hỏi.Cố Vũ Thâm chậm rãi trả lời: “Vợ tôi nghén rồi, tôi phải kiếm tiền mua sữa cho con.”“…” Tôi cứng họng.
Mọi người đều nói bác sĩ Ôn ở khoa ngoại thần kinh là người không gần gũi với phụ nữ.“Ngoan nào~ Để anh hôn thêm một cái.”Người đàn ông có vẻ mặt lạnh lùng, đôi môi mỏng khẽ mở, giọng nói trầm ấm đầy từ tính thốt ra câu nói khiến tim người nghe đập loạn nhịp.Sao bảo là không gần gũi phụ nữ mà? Tôi khẽ sờ lên đôi môi hơi sưng đỏ của mình mà trầm ngâm suy nghĩ…
Ba Năm Sau, Nhất Định Phải Về Sau một đêm hoang đường với chú, tôi liền muốn chạy trốn, ra nước ngoài du học. Sau đó, người đàn ông lòng dạ độc ác không chớp mắt nói: “Xuất ngoại cũng được, ba năm sau nhất định phải về nước.” Vài năm sau, tôi mang theo đứa bé vừa ra khỏi sân bay, đã bị vệ sĩ của Phó Cận Niên “mời” lên xe. Tôi run rẩy ngụy biện: “Cháu… cháu kết hôn rồi…” Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng cười quen thuộc, không có chút ấm áp, “Nhiễm Nhiễm, để con của anh theo họ người khác, lá gan của em cũng đủ lớn rồi đấy.”
Trong 5 năm thích Phó Giang Trần, tôi đã tỏ tình với anh ấy 13 lần, nhưng không lần nào anh ấy đồng ý.Cho đến khi anh ấy đi du học và mang theo cô bạn thanh mai trúc mã của mình, tôi lúc đó mới hoàn toàn từ bỏ.Tại sân bay, Phó Giang Trần vỗ vai người bạn thân của anh ấy ngay trước mặt tôi và nói:“Thật ra hai người trông cũng khá hợp đấy.”Sau này, Phó Giang Trần trở về nước.Chỉ vì anh ấy thấy một dòng ghi chú “chồng yêu” trên điện thoại của tôi mà ép tôi vào góc tường hỏi cho ra lẽ.Tôi mỉm cười đầy ẩn ý:“Chẳng phải anh đã nói chúng tôi rất hợp sao? Mắt anh cũng tinh đấy chứ.”
Trâm Phượng Và Chén Độc Muội muội song sinh trở thành Hoàng hậu nương nương vô cùng tôn kính. Nhưng trong ngày lại mặt, nàng bị tên hầu say rượu chạm tay, chuyện đó lại bị người khác bắt gặp. Muội muội lo lắng hoảng sợ, khóc lóc cầu xin ta gánh tội thay. Ta nhất thời mềm lòng, đứng ra giúp nàng. Không ngờ Thánh thượng nổi giận, chẳng màng đến tình cảm hay thể diện của phụ thân và muội muội, quyết định phế bỏ một cánh tay của ta! Phụ thân đội mưa gió quỳ ngoài cung suốt ba ngày ba đêm, lúc trở về đã là một cái xác không hồn, chết mà mắt còn mở. Mẫu thân trong một đêm đã bạc trắng tóc, chẳng bao lâu sau cũng lìa đời. Muội muội khi đã trở thành Hoàng hậu, sợ ta sẽ phơi bày sự thật, bèn mời ta vào cung, nhẫn tâm vạch miệng ta ra và đổ một chén rượu độc vào. Ta dùng chút sức tàn, rút trâm phượng trên đầu nàng, cùng nàng chết chung. Khi mở mắt ra lần nữa, cả ta và muội muội đều sống lại. Muội muội ích kỷ từ xưa nay, nhưng lần này lại bất ngờ hỏi ta: “Trưởng tỷ, tỷ có muốn vào cung làm Hoàng hậu không?”