Ngôn Tình

Trốn Chạy

Trốn Chạy Sau ba năm kết hôn, tôi phát hiện tôi là một nữ nhân vật phụ xinh đẹp và giàu có trong cuốn tiểu thuyết do một quan chức cấp cao ở Bắc Kinh viết. Qua 24 giờ nữa, chồng của tôi – Tư Trạm sẽ phải lòng nữ thực tập sinh dễ thương xinh đẹp ở công ty, sống chết vì cô ấy thậm chí còn vì cô ấy mà hoãn chuyến bay quan trọng ở lại Bắc Kinh. Sau đó, họ bắt tay bán tôi sang phía Bắc Myanmar, khiến tôi bị làm nhục cho đến chết. Tôi quyết định bỏ chạy càng sớm càng tốt. Không nghĩ tới vào đêm đó, Tư Trạm – người luôn luôn lạnh lùng thờ ơ lại lật tung toàn bộ Bắc Kinh lên, hắn nhéo eo tôi và ép tôi dựa vào cửa kính sát đất. Hắn vuốt ve tai tôi, khàn giọng hỏi: “Vợ, em định mang theo hạt giống của anh trốn đi đâu?”

May mắn của Hoài Tân

May mắn của Hoài Tân Giang Từ, thái tử gia của giới thượng lưu Bắc Kinh, vốn nổi tiếng phong lưu phóng khoáng, vậy mà lại chịu thu tâm vì tôi. Cho đến một ngày, tôi tận mắt thấy anh ta ngồi trong một góc phòng, để cho cô gái trong lòng rót rượu vào miệng. Anh ta cười cợt, “Tôi theo đuổi Nhiếp An chỉ vì một cuộc đánh cược thôi.” Người đó chính là tôi. Một năm sau, tôi xuất hiện trước mặt anh ta với tư cách là chị dâu của Giang Từ. Vào một đêm, anh ta ép tôi vào góc tường cạnh cửa sổ. Giọng nói đầy giận dữ: “Anh trai tôi có biết mối tình đầu của em là tôi không? Hửm?”

Hoa Hồng Vượt Rào

Hoa Hồng Vượt Rào Tôi đã làm chó liếm của Hoắc Kiêu hơn hai mươi năm. Một lần tình cờ, tôi nghe được Hoắc Kiêu cười đùa, nói với đám bạn: “Tạ Thính Vãn chẳng thú vị xíu nào, chuẩn một cô gái ngoan. Nếu không phải ông cụ đã định hôn từ bé thì anh đây vốn sẽ không cưới cô ấy.” Đám bạn cười nhạo anh ta: “Anh Kiêu thảm quá mà, bị ép phải cưới sớm.” Một tay Hoắc Kiêu ôm eo cô gái ngồi cạnh, nhả khói thuốc phì phèo: “Đúng vậy, ông đây quá thảm.” Hai tháng sau, tôi công khai mang thai, chuẩn bị tổ chức lễ cưới. Hoắc Kiêu gọi video tới lớn tiếng mắng: “Tạ Thính Vãn, ông đây chưa chạm vào cô, cô lấy đâu ra con? Nói mau! Gian phu là ai?” Khoảnh khắc nhìn thấy người đàn ông bên cạnh tôi, Hoắc Kiêu ngây người: “Chú, chú út?” Người đàn ông nghiêm khắc, mắng khẽ: “Không được vô lễ với thím út cháu!”

Mua Được Phu Quân

Mua Được Phu Quân Thành thân hai năm, mãi đến khi bị công chúa ban cho chén rượu độc, ta mới biết mình vốn chỉ là ngoại thất mà phò mã trộm nuôi bên ngoài. Sau khi giả chết, ta trốn vào núi sâu làm ruộng. Về sau lại tốn hai lượng bạc vụn mua về một gã nô lệ thô kệch. Khi cuộc sống dần đi vào quỹ đạo, phò mã lại một lần nữa tìm đến ta. Hắn trốn khỏi hoàng thành, cả người nhuốm máu, cầu xin ta cùng hắn rời đi. Ta còn chưa kịp lên tiếng, thì gã nô lệ xưa nay ít nói bỗng nắm chặt cổ phò mã mà nói: “Dám lừa gạt muội muội, đoạt thê tử của ta, ngươi nghĩ Trẫm sẽ tha cho ngươi sao?”

Xuân Về Chốn Cũ

Xuân Về Chốn Cũ Năm tốt nghiệp cấp ba, tôi đã từ chối lời tỏ tình của Cố Tùng trước toàn trường. Tôi nói mình đã có bạn trai rồi. Cậu ấy lễ độ gật đầu, xoay người rời đi. Rạng sáng ngày hôm sau lúc bốn giờ, cậu ấy bay ra nước ngoài du học. Tôi thì như thường lệ, tranh thủ trời chưa sáng đã ra giành sạp bán bữa sáng. Tám năm sau. Tôi ôm đứa con gái đang bệnh nặng, mang theo bảy nghìn tệ (~24.5tr) cuối cùng trong người, ngồi lên chuyến tàu đi về Bắc Kinh. Xem xong hồ sơ bệnh án, bác sĩ lắc đầu. “Toàn Bắc Kinh e là chỉ có một bác sĩ có thể làm được ca phẫu thuật này. “Là một chuyên gia vừa từ nước ngoài trở về, từng chủ trì một ca phẫu thuật cho bệnh nhân có tình trạng tương tự bé con nhà cô.” Nói đến đây, ông ta vui vẻ gọi người đàn ông phía sau tôi: “Để tôi giới thiệu một chút, chính là vị này – Cố Tùng, bác sĩ Cố.”

MẸ CON TÔI CÙNG GẢ VÀO HÀO MÔN

Tôi và mẹ cùng kết hôn vào gia tộc họ Bạc nổi tiếng ở Bắc Kinh.Mẹ tôi gả cho người đàn ông lớn tuổi quyền lực nhất trong gia tộc – người được mệnh danh là “Lão Phật gia”.Còn tôi, trở thành vợ của “Thái tử gia” nhà họ Bạc.Chỉ nửa năm sau, tin tức về việc Lão Phật gia cùng vợ cũ qua lại ở khách sạn đã tràn ngập trên mạng.Mẹ tôi phát điên, quyết tâm đòi ly hôn.Để ủng hộ bà, tôi cũng lấy ra bản thỏa thuận ly hôn của mình.“Ly hôn đi, hai mẹ con mình cùng nhau ly hôn!”Lão Phật gia: “Bảo bối à, nghe tôi giải thích đã!”Thái tử gia: “Làm gì mà cả hai đòi ly hôn thế này?”“Bảo bối, thật sự không như em nghĩ đâu, anh vô tội mà.“Cầu xin bảo bối, đừng ly hôn, anh yêu em mà !“Nếu không có em, anh sống còn ý nghĩa gì nữa!”Ngoài cửa, Chủ tịch tập đoàn họ Bạc, ông Bạc Kim Thành 55 tuổi, đang quỳ rạp dưới đất, nước mắt lã chã, giọng nói đầy ai oán.Trong phòng, mẹ tôi nước mắt mờ mịt, khóc đến mức khuôn mặt như hoa lê đái vũ, thật khiến người khác nhìn cũng đau lòng. 

Đoạn Tình Báo Phục

Đoạn Tình Báo Phục Mạnh Thanh Chu ném ta vào ổ cướp, dùng ta để đổi lấy sự bình an cho Chu Nhược. Ta nắm chặt lấy tay áo, cầu xin hắn đừng bỏ rơi ta. Hắn bẻ từng ngón tay ta ra, thản nhiên nói. “Loan Loan, nàng hãy cố gắng sống sót, những thứ khác không quan trọng.” Thật hay cho câu những thứ khác không quan trọng. Chu Nhược là viên ngọc không tì vết, thanh danh không thể bị vấy bẩn. Còn ta chỉ là một con hát hạ lưu, sinh ra đã hèn kém, đáng bị chà đạp, không có gì quan trọng. 

Chồng Không Sợ Vợ

Chồng Không “Sợ” Vợ Tin đồn nói rằng sếp là người sợ vợ. Bình thường cứ lấy lý do “về nhà với vợ” để trốn các buổi tụ tập. Trong buổi tiệc mừng công, có đồng nghiệp buôn chuyện: “Không phải hôm nay sếp Tần phải về nhà với vợ sao?” Anh nghiêng đầu, hất cằm về phía tôi: “Hôm nay không cần. Vợ tôi đang ở đây rồi.” Tôi: “…”

Sau Khi Cùng Thứ Tỷ Gả Vào Hầu Phủ Làm Thiếp

Sau Khi Cùng Thứ Tỷ Gả Vào Hầu Phủ Làm Thiếp Cha vì muốn thăng quan tiến chức, liền đưa ta và muội muội vào hầu phủ làm thiếp. Trước khi nhập phủ, chúng ta đã hứa với nhau rằng sẽ không tranh sủng, nhất định phải phân chia đồng đều. Thế nhưng, sau khi nhập phủ suốt nửa tháng, hầu gia chỉ ở lại trong phòng ta. Cuối cùng ta không chịu nổi nữa, cảm thấy vô cùng có lỗi với muội muội, nên chủ động đi tìm nàng nhận sai. Thế nhưng, ta còn chưa kịp mở miệng, muội ấy đã vội vàng kéo tay ta, áy náy nói: “Tỷ tỷ, muội có lỗi với tỷ! Rõ ràng đã nói là sủng ái đồng đều, vậy mà suốt nửa tháng nay muội lại chiếm giữ hắn, là muội sai! Tối nay nhất định muội sẽ bảo hầu gia sang phòng tỷ!” Nhìn khuôn mặt tràn đầy hổ thẹn, không hề có chút giả dối của nàng, ta sững sờ… “Không phải hầu gia vẫn luôn ở trong phòng ta mỗi đêm sao?” Đang lúc hai chúng ta đều ngây ngẩn không hiểu chuyện gì, từ bên ngoài có hai nam nhân bước vào. Bộ dạng y hệt nhau…

NỬA ĐÊM BẠN TRAI CŨ ĐỘT NHIÊN NHẮN TIN

Khi người yêu cũ gửi lời mời kết bạn lại cho tôi, tôi đang điên cuồng gõ bàn phím trong trận game.Mở WeChat ra, nhìn thấy cái avatar chó Husky quen thuộc mà lạ lẫm, vừa ngốc vừa dễ thương, buồn cười chết đi được.Tôi nghĩ mãi: hình như tôi không nợ tiền anh ta? Cũng không có loan tin gì là anh ta chết sau khi chia tay.Anh ta muốn quay lại sao?80% là vậy.Chắc chắn là sau khi chia tay anh ta nhận ra tôi tốt thế nào, nhận ra những cô gái khác chẳng thể so sánh với tôi, nghĩ tới nghĩ lui vẫn thấy tôi đáng yêu nhất, nên mới tìm đến để quay lại.Haha.Tôi ung dung nhấn nút chấp nhận lời mời kết bạn, WeChat lập tức báo tin nhắn đến.Bạn trai cũ: Mộc Lê! Em biết không?? Hóa ra cái truyền thuyết đó là thật!!Tôi: ?

HẸN HÒ 18 LẦN QUA MẠNG

Trong một buổi ghi hình chương trình trực tiếp, khi tham gia trò chơi “bạn có tôi không”, để giành chiến thắng, tôi không ngần ngại tiết lộ scandal lớn nhất đời mình.“Tôi đã từng yêu qua mạng 18 lần, lần nào cũng không quá hai tháng!”Lời thú nhận vừa dứt, cả trường quay lập tức bùng nổ, mọi người không ngừng cười ầm lên cùng với tiếng xì xào bàn tán. Tiếng cười ấy, vừa là sự thích thú, vừa xen chút hoài nghi. Người dẫn chương trình không giấu nổi sự tò mò, lập tức hỏi:“Xin hỏi vì sao lại chia tay?”Tôi bối rối nở một nụ cười gượng, thực lòng không biết giấu mặt vào đâu:“Có lẽ vì tôi là người lăng nhăng? hoặc có thể vì tôi cảm thấy tính cách của họ quá đơn điệu, không có gì thú vị, rất nhanh đã khiến tôi chán.”Những tiếng xì xào bàn tán bắt đầu lan ra, vừa nghi hoặc, vừa trêu chọc. Khi trò chơi tiếp tục, đến lượt một người khác, đó là thanh mai trúc mã của tôi, cũng là một ảnh để danh tiếng, mọi chuyện bất ngờ rẽ sang một hướng mà tôi không ngờ tới.Anh đứng dậy, khuôn mặt tối sầm lại, anh nhìn thẳng vào tôi, chậm rãi nói:“Tôi đã đóng 18 vai diễn khác nhau, lần nào cũng bị chia tay!”Câu nói của anh như một cú nổ lớn, khiến cả trường quay im phăng phắc trong vài giây, trước khi bùng lên tiếng hò hét kinh ngạc. Tôi sững người, hình như tôi vừa nhận ra điều gì đó  mà trước đây tôi không để ý tớiChỉ trong chớp mắt, mạng xã hội đã bùng nổ. Các bài đăng lan truyền với tốc độ chóng mặt:“Có một kiểu lăng nhăng gọi là yêu 18 lần nhưng vẫn là cùng một người!”

Quý Bà Toàn Thời Gian

Quý Bà Toàn Thời Gian Tôi là một bà nội trợ toàn thời gian, mỗi tháng có 50.000 tệ tiền tiêu vặt và thường xuyên đi du lịch nước ngoài. Cô bạn thân ghen tị đến phát điên, liền quyến rũ chồng tôi và trở thành “tiểu tam.” Cô ta tràn đầy hy vọng mà từ bỏ công việc, chuẩn bị tận hưởng một cuộc sống nhàn hạ thoải mái như tôi. Nhưng không ngờ, đó lại là khởi đầu của một cơn ác mộng…

Người Đi Trong Gió Lạnh

Người Đi Trong Gió Lạnh Sau kỳ thi Đại Học, trong chuyến du lịch tốt nghiệp, tôi gặp Cố Đường Sinh. Giống như thiên lôi đánh trúng địa cầu, tôi yêu anh ấy đến ch .t đi sống lại. Cho đến ngày anh ấy ném một que thử thai trước mặt bố tôi. “Trưởng phòng Lâm, con gái ông mang thai. Đứa trẻ là của tôi, nhưng tôi chuẩn bị đá cô ấy.” Cố Đường Sinh biến mất khỏi thế giới của tôi. Hóa ra, anh ấy ở bên tôi chỉ để trả thù cho mối tình đầu. Sau đó, bố tôi qua đời, mẹ tôi phát điên. Mười năm sau, tôi lại gặp Cố Đường Sinh.

Đón Lấy Hạnh Phúc

Đón Lấy Hạnh Phúc Khi 17 tuổi, tôi tỏ tình với chú. Lại nghe được tiếng cười cợt dè bĩu của chú ấy. “Con bé chỉ là một đứa trẻ con, con mẹ nó, tôi thì sao có thể có tâm tư gì được chứ?” Ba năm sau, tôi và chú ấy say rượu xảy ra một đêm hoang đường. Khi tỉnh lại tôi giả bộ bình tĩnh nói với chú ấy: “Chỉ là ngoài ý muốn mà thôi, cháu chỉ coi chú là bậc cha chú.” Người đàn ông chế giễu cười, lại lần nữa nhấn tôi xuống. Từ trên xuống dưới nhìn tôi. “Cháu coi chú không bằng súc sinh sao.” Chú ấy vỗ mặt tôi giọng lười biếng nói: “Cháu gái nhỏ, tối qua chú không uống một giọt rượu nào cả.”

ĐỪNG BỎ LỠ NHAU

Nửa đêm, tôi vô tình nhấn vào avatar của bạn trai cũ.Anh ấy nhắn lại ngay: Muốn quay lại à?Tôi khẽ cười, trả lời: Xin lỗi, con nghịch bấm nhầm.Sau đó, anh ấy say rượu và đứng chặn trước cửa nhà tôi.“Người đàn ông đó là ai? Anh sắp phát điên vì ghen rồi.”

VỢ ƠI ĐỪNG CHÊ ANH

Tôi là nữ ca sĩ bị cả mạng xã hội ghét bỏ, nhưng lại kết hôn với một người thuộc giới thượng lưu.Máy quay ẩn đang phát trực tiếp tại nhà, nhưng tôi lại hoàn toàn không hay biết.Trong khung hình, Thiệu Vũ bước đến gần tôi, lạnh lùng hỏi: “Em lại chơi game nữa hả?”Các anti-fan bắt đầu hả hê.“Kiều Linh suốt ngày bám lấy tổng giám đốc Thiệu để giả vờ yêu thương, lần này thì lộ rõ bản chất rồi!”Bố mẹ chồng và em gái chồng cũng nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng.“Nếu A Vũ thực sự không thích cô ta, thì đừng làm khổ nhau nữa.”Nhưng lúc đó, hình ảnh của tôi – người luôn tỏ ra dịu dàng, đằm thắm và đầy yêu thương – lại không kiên nhẫn đẩy mặt Thiệu Vũ đang lại gần ra.“Anh bị làm sao thế? Tránh xa em ra.”Trên gương mặt lạnh lùng của Thiệu Vũ bỗng hiện lên vẻ ủy khuất.“Em chê anh à?”

Gió Xuân Không Hẹn Trước

Gió Xuân Không Hẹn Trước Sau khi chia tay với Trần Gia Ngôn, tôi lại ở bên cạnh chú của anh ta. Một cuộc hôn nhân chính trị đã gắn kết hai gia đình. Hai năm sau, con gái chúng tôi ra đời. Trong thời gian đó, Trần Gia Ngôn ở nước ngoài, mải miết theo đuổi ánh trăng sáng trong lòng suốt năm năm mà không có kết quả, cuối cùng mới từ bỏ và quay về nước. Lần gặp lại, anh ta nhìn chăm chú vào con gái tôi và chú ấy, ngây người ra. “Nhìn xem, đứa trẻ này trông giống hệt tôi hồi nhỏ, thậm chí còn có chút giống tôi bây giờ nữa.” Tôi ngẩn ra một chút, sau đó bật cười. “Bởi vì đây là con gái của tôi và chú của anh, giống anh là chuyện bình thường. Con bé nên gọi anh một tiếng anh họ mới đúng.” Trần Gia Ngôn lập tức như vỡ vụn: “Năm đó em yêu anh như thế, sao lại có thể ở bên người khác?” Tôi bình tĩnh bế con gái từ tay anh ta. “Trần tiên sinh, những chuyện quá khứ của chúng ta đã từng được người người biết đến, cần gì phải nhắc lại?”

Một Đời Hoa Nở

Một Đời Hoa Nở Ta và nhị công tử Phó gia đã đính thân từ thuở nhỏ, hắn là thiếu niên áo đỏ danh chấn kinh thành, còn ta chỉ là một kẻ áo vải hèn mọn. Cuối cùng, ta cưỡng cầu mối nhân duyên này, u uất mà ch .t. Trọng sinh một đời. Phó phu nhân mỉm cười dịu dàng nhìn ta: “Cô nương thật sự không có cầu mong gì khác sao?” Ta nắm chặt vạt váy, kiên định đáp: “Không giấu phu nhân, lần này Phó gia mời ta đến, chỉ vì một chuyện, từ hôn.” “Về sau nam cưới nữ gả, không còn liên quan.” Vừa quay người bước ra, liền bắt gặp Phó Thanh Hà đứng nơi hành lang, đôi mắt ửng đỏ, hiển nhiên đã chờ đợi từ lâu. “Phó cô nương, ta và nàng không thể không liên quan.”

ANH ẤY CHỈ CÓ THỂ LÀ CỦA TÔI

Thanh mai trúc mã của tôi bị khiếm thính.Mỗi lần tôi đều mắng anh ấy là đồ điên, bảo anh đừng chạm vào tôi.Nhưng anh chẳng thèm đọc khẩu hình của tôi, cho đến khi kiệt sức, anh mới tháo máy trợ thính ra: “Bây giờ anh có thể nghe rồi, em cứ nói đi.”Tôi cắn mạnh lên vai anh một cái: “Anh chẳng hề thích em, vậy tại sao lại muốn kết hôn với em?”Đôi mắt đào hoa lạnh lùng của anh hơi ửng đỏ: “Ai nói anh không thích em?”“Ngược lại là em, ở trường chẳng bao giờ thừa nhận mối quan hệ của chúng ta, có phải anh làm em thấy xấu hổ không?”

YÊU ĐƯƠNG VỚI HỌC BÁ NGHÈO

Sau khi dùng quyền lực để ép buộc một học bá nghèo khó đồng ý yêu mình, tôi nhanh chóng mất hứng. Với sự kiêu ngạo của kẻ đứng trên, tôi ném tiền trước mặt anh ta và buông một câu đầy lạnh lùng:“Đi đi, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.”“Tiểu thư đây chỉ chơi đùa với anh thôi, anh lại coi là thật sao?“Anh nghĩ tôi sẽ từ bỏ một cuộc hôn nhân môn đăng hộ đối để cưới một kẻ nghèo hèn như anh sao?“Đừng làm ra vẻ thanh cao nữa, cầm tiền và biến đi. Loại đàn ông dựa vào sắc đẹp để sống, tôi gặp không ít rồi.”Sau khi bị tôi sỉ nhục, mắt anh đỏ hoe, nắm chặt tay như muốn bóp chết tôi ngay lập tức.Cuối cùng, anh lạnh lùng gạt đống tiền xuống, chỉ để lại một bóng lưng kiêu ngạo quyết tuyệt mà rời đi.Sau này, anh trở thành người giàu có trong ngành công nghệ, còn tôi bị phát hiện là tiểu thư giả”, bị đuổi khỏi gia đình.Lúc đường cùng, tôi gặp lại anh.Anh lười biếng tựa vào ghế sofa, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh nhạt. tay cầm cây gậy bi-a tháo từng chiếc cúc áo của tôi.“Tiểu thư, dùng sắc đẹp để kiếm sống mà cũng cần người khác dạy sao?”