Ngôn Tình

Ngày mà cặp cha mẹ giàu có đến trại trẻ mồ côi thì tôi đang nhảy ballet trong sân, đúng lúc bọn họ nhìn thấy.Mắt của hai người đều đỏ hoe lên, sau đó xúc động vô cùng mà hỏi tôi: “Con à, ai đã dạy con điệu nhảy này?”Tôi chớp chớp mắt, tỏ vẻ ngây thơ mà đáp lại: “Con không nhớ nữa, chỉ cần nghĩ đến mẹ, con sẽ nhảy điệu này.”Thế là tôi đã thành công được cặp cha mẹ giàu có kia đón về nhà. Lúc đó tôi thật muốn nhìn thấy bộ mặt phát điên của thiên kim thật .Dù sao thì, cha mẹ giàu có kia chính là cha mẹ ruột của cô ta. Điệu nhảy này cũng là cô ta nhảy cho tôi xem.

Cưới Trước Yêu Sau Hôm trước ngày cưới, vị hôn phu của tôi đánh gãy mũi chồng người yêu cũ, chỉ vì muốn bênh vực cô ta, kết quả bị khép vào tội cố ý gây thương tích cấp độ hai, đeo luôn vòng tay bạc. Anh ta bảo tôi, hãy đợi anh ta 2 năm. Nhưng Khương Chanh tôi, có học thức, có ngoại hình, lý lịch trong sạch, gia đình đàng hoàng, tôi dựa vào đâu để đi đợi một kẻ phạm tội? Dựa vào việc anh làm gì cũng bốc đồng, bạo lực, không suy nghĩ? Dựa vào chuyện trong một ngày đặc biệt như vậy mà anh nỡ khiến tôi mất mặt ê chề? Hay là dựa vào việc anh vẫn nhớ mãi không quên, si tình khắc cốt với mối tình đầu?

Cạm Bẫy Tình Yêu Tôi là nữ phụ trong một câu chuyện thanh xuân vườn trường, một hồ ly tinh ngực lớn nhưng não nhỏ. Bình thường, tôi chỉ thích làm hai việc: quyến rũ nam chính và hãm hại nữ chính. Nhưng đáng tiếc, cả hai việc ấy tôi đều không làm thành công. Cuối cùng, tôi bị lộ bộ mặt thật và nhục nhã bị đuổi học. Để ngăn cản kịch bản đó xảy ra, tôi lập tức tìm một chỗ dựa khác, tránh xa nam chính như tránh rắn rết. Thế nhưng, nam chính, người vốn luôn mang dáng vẻ cao ngạo thanh tao trong nguyên tác, lại phát điên mà dồn tôi vào góc tường. Tay anh ta siết chặt lấy eo tôi, vạt váy đồng phục của tôi bị nhàu nát. Giọng anh ta trầm thấp, mang theo sự mê hoặc và một chút điên cuồng khó nhận ra: “Tô Tô, chẳng phải em đã từng nói… em thích tôi nhất sao?”

Sau khi bỏ trốn khỏi hôn lễ, ba tôi cắt hết thẻ ngân hàng của tôi.Tôi đăng lên story than vãn:“Thật ra khi buồn, tôi chỉ cần một cái ôm và mười triệu tệ thôi.”Năm giây sau, kẻ thù không đội trời chung – Lê Ứng – chuyển khoản cho tôi mười triệu.Hả???Năm phút sau, anh ta gọi đến:“Xuống nhà! Tôi đến ôm em đây.”Gì???

Tôi là một nữ sinh viên nghèo, nhưng lại trở thành người bên gối của đại gia Bắc Kinh, Thẩm Ngôn Nhượng.Ai cũng ngưỡng mộ tôi, nhưng không ai biết, thực ra cách tôi và Thẩm Ngôn Nhượng đối xử với nhau rất đơn giản—“Khách sạn 2101.”“Đến ngay.”“Nhà tôi.”“Đến ngay.”…Ngoài ra, chẳng còn gì khác.Tối nay, sau một trận cuồng nhiệt, anh ấy bỗng hỏi tôi: “Có biết Ứng Khê không?”“Bạn cùng lớp của tôi, sao vậy?”“Đưa WeChat của cô ấy cho tôi,” Thẩm Ngôn Nhượng ngậm điếu thuốc, giọng hờ hững, “Tôi muốn theo đuổi cô ấy.”

Xuyên Thành Vợ Nam Phụ Thâm Tình Tôi vô tình xuyên vào vai “Bà xã plastic” của nam phụ thâm tình. Ban đầu hai người thỏa thuận rõ ràng, một năm sau sẽ ly hôn, nguyên chủ nhận được hai trăm triệu, còn anh ấy tiếp tục âm thầm chờ đợi nữ chính. Cả hai đều có tương lai sáng lạn. Nhưng nguyên chủ lại đem lòng yêu anh, không chịu ly hôn, cứ bám lấy mãi. Kết quả, chẳng được cái gì, tay trắng rời khỏi cuộc hôn nhân. Tôi vừa tiếc vừa giận, xỉu cái đùng. Mở mắt ra lần nữa, nam phụ thâm tình đang đứng cạnh giường bệnh, vẻ mặt lạnh tanh. “Cuộc hôn nhân này vốn chỉ là hợp đồng, tôi đã nói rồi, tôi có người trong lòng.” Tôi gật đầu như gà mổ thóc, niềm nở nói: “Boss, nghe nói người anh thích sắp sinh rồi, anh có cần em viết kế hoạch chăm sóc sau sinh không ạ?” Nam phụ thâm tình: ???

Chị gái sinh đôi bỏ trốn trước ngày cưới, bố mẹ không dám đắc tội với Thẩm gia, liền ép tôi lên thay chị gả đi.Thẩm Lâm Duệ vừa bật đèn, tôi liền căng thẳng, lo lắng, vội vàng khai: “Chị, anh rể, thực ra chị ấy…”Anh ấy hít một hơi thật sâu, rồi hôn tôi: “Chị gái em bỏ trốn cùng em trai tôi.”“Nên, Nhã Nhã chỉ cần đem chính mình gả tới là được.”

Tôi là một học bá và đã yêu sớm với thái tử gia của giới Kinh Thành.Mẹ của thái tử gia tìm đến tôi, đưa cho tôi 3 triệu.“Cầm lấy số tiền này…”Thái tử gia lao vào, mắt đỏ bừng: “Mẹ, con thật sự rất thích…”“Chăm chỉ dạy kèm cho nó đi, thành tích nó tệ quá rồi.”Quý phu nhân liếc cậu ấy một cái, vỗ vai tôi rồi rời đi.Thái tử gia: “?”

Màn Kịch Tình Yêu Với Thái Tử Gia Thái tử gia Bắc Kinh là lão bản của tôi, anh ta bảo tôi giúp anh ta chặn hoa đào. Tôi: Ok. Ngày hôm sau, anh ta nhìn cái bụng hơi nhô lên của tôi, giật mình: “Cái gì vậy, mới một đêm mà lớn thế này sao?” Tôi cười nhạt một tiếng: “Ông chủ, tôi phải mang theo một quả bóng, làm đạo cụ.” Từ đó, tôi khoác tay ông chủ, rêu rao khắp nơi, đối mặt với 2 cô bạn thanh mai trúc mã của anh ta, nâng cao bụng, khí thế hừng hực: “Tôi đã có con rồi, các cô lấy gì để tranh với tôi?”

Thầm yêu anh ấy nhiều năm, cuối cùng tôi cũng ra tay rồi.Tối hôm họp lớp, tôi giả vờ say rượu, lột đồ anh ấy, rồi “ra tay xử lý”.Nhưng đến nửa chừng, tôi lại hối hận.Thế là tôi mặc lại quần áo cho anh ấy, cố gắng phục hồi hiện trường.Chỉ tiếc là quần áo bị xé hơi rách, dây thắt lưng tôi cũng không cài lại được…Tôi đứng suy nghĩ ba giây bên cạnh anh ấy, cầu mong rằng sau khi tỉnh lại, anh ấy sẽ quên hết mấy hành động mất nết của tôi.Sau đó, tôi bỏ chạy, vội vàng bắt chuyến tàu xanh về quê ngay trong đêm.Trích “Nghe nói anh muốn chống lại tôi” – Nam thần lạnh lùng vs Nữ chính hài hước

Thiếu gia nhà họ Giang nổi tiếng là ngông cuồng, nhưng chỉ có mỗi mình tôi là anh ấy yêu sâu đậm. Anh từng vì tôi mà dùng tay không chắn dao.Thế nhưng khi tôi sốt cao không dứt, video anh cầu hôn Bạch Nguyệt Quang lại leo thẳng lên top tìm kiếm.Có người không biết chuyện đã hỏi: “Thế Hứa Hà thì sao?”Anh đáp trước máy quay: “Ai cơ? Không quen biết.”Tôi bệnh đến mức hôn mê, khi tỉnh lại thì lòng đã nguội lạnh như tro tàn.Tôi đáp trên mạng xã hội: “Đúng là không quen thật.”Sau đó, mọi người đều nói rằng, vì câu nói đó mà thiếu gia họ Giang đã suýt chết vào đêm hôm ấy.

Trong buổi họp lớp dịp Tết, tôi bốc trúng phần “nói thật”.Có người hỏi tôi còn thích Tống Dịch Thần không?Tôi mỉm cười lắc đầu: “Sớm đã không thích nữa rồi, bây giờ tôi có bạn trai rồi.”Không ai tin rằng tôi, người từng điên cuồng thích Tống Dịch Thần, lại có thể buông bỏ nhanh như vậy.Mọi người đều nghĩ tôi đang cố tỏ ra mạnh mẽ, ngay cả Tống Dịch Thần cũng cười khẩy.Sau đó, bạn trai ép tôi lên xe, cúi xuống hôn sâu: “Muốn dỗ anh à? Vậy thì Hy Hy phải cố gắng thêm chút nữa, thế này còn chưa đủ đâu.”Nụ hôn khiến môi tôi ướt át, toàn thân mềm nhũn.Mà lúc này, Tống Dịch Thần đang đứng ngay bên ngoài cửa sổ xe.

Gió Tây Bắc Thổi, Tiễn Cả Họ Nhà Chàng

Cháu gái nhỏ của tôi trốn hôn, gia tộc tôi bắt tôi phải thay nó kết hôn.Trước đêm kết hôn, tôi lại nghe thấy chú rể phàn nàn:“Ai lại muốn cưới một người lớn hơn mình tám tuổi chứ?”Thế là tôi và anh đã ký một bản thỏa thuận rằng, đợi đến khi cháu gái tôi trở về, chúng tôi sẽ ly hôn.Hai năm sau, cháu gái tôi thật sự đã quay lại.Tôi ký vào bản thỏa thuận, tháo nhẫn cưới, thu dọn hành lý rồi rời đi không một lời từ biệt.Anh ấy lại phát điên lên mà đi tìm tôi khắp nơi.

Một trận hỏa hoạn khiến Thái tử gia Phù Tư Niên giới bắc kinh rơi vào trạng thái hôn mê.Vì vậy tôi được gả cho anh ấy để xung hỷ “chữa bệnh”. Mỗi ngày ngồi đối diện với anh, tôi chán đến mức tự độc thoại một mình suốt:“Không biết sau khi bị đập vào đầu, phía dưới của anh có bị sao không, nếu hôn một cái vào gương mặt này thì mình cũng không thiệt đâu nhỉ.”Ai ngờ chẳng bao lâu sau, Thái tử gia tỉnh dậy một cách kỳ diệu.Sau khi tỉnh lại, anh ấy nhìn tôi và nói:“Chờ vài ngày nữa, tôi sẽ cho em biết tôi còn làm được không.”

Bảy Năm Như Một Giấc Mộng Đêm trước ngày đính hôn. Bạn trai tôi vô tình chiếu màn hình điện thoại lên tivi. “Cô ấy rất tốt, rất thích hợp để kết hôn.” “Không cần quà, không cần dỗ, cũng chẳng đòi sính lễ.” “Không có tình yêu cũng chẳng sao, tôi vẫn có thể sống tốt cả đời.”

Năm thứ hai làm “chim hoàng yến” của Cố Cảnh Xuyên, ông trùm quyền lực đất kinh đô, anh ta gặp tai nạn xe hơi và bị liệt đôi chân.Anh trai của anh tìm đến tôi, yêu cầu tôi chăm sóc một Cố Cảnh Xuyên đã thay đổi tính tình.Bề ngoài tôi đồng ý, nhưng thực chất đã mua vé máy bay ra nước ngoài ngay trong đêm.Một tháng sau, tôi ôm một chú “cún con” nhỏ bé trong lòng, không kìm được mà than thở với bạn thân.“Phải giả vờ trước mặt cái bộ mặt lạnh như tiền ấy suốt hai năm, tôi đã chán ngấy từ lâu rồi.”“Giờ thành tàn phế rồi mà còn muốn ràng buộc cả cuộc đời tôi. Hắn ta xứng à…”Lời chưa dứt, tôi đã bị người ta bế ngang lên, trước mắt là gương mặt âm u của Cố Cảnh Xuyên.Đêm khuya, ngón tay thon dài của người đàn ông lướt qua dấu nước mắt nơi khóe mắt tôi, giọng khàn khàn:“Đừng khóc, kẻ tàn phế này vẫn yêu em.”

Chia tay được nửa năm, tôi vô tình làm đổ nến thơm khiến nhà cháy rụi.Lính cứu hỏa lạnh lùng hỏi tôi:“Muốn quay lại cũng không cần liều mạng đến thế chứ? Muốn chết à?”Sau đó anh ấy xanh mặt, vì từ nhà tôi cứu ra một người đàn ông.

vô tình đạp trúng đại ca trường. Anh ta lập tức túm cổ áo nhấc bổng tôi lên, ánh mắt đầy hung dữ nhìn chằm chằm.“Cậu mù à?”Tôi nhanh trí nói: “Xin lỗi, mẹ tôi định từ bỏ việc chữa trị mắt cho tôi rồi. Tôi buồn quá mới ra ngoài uống rượu.”Tôi cố ép ra hai giọt nước mắt, trông thật đáng thương..,..“Anh… đạp lại tôi đi.”Anh ta giơ tay quơ quơ trước mặt tôi, khuôn mặt hiện lên vẻ kinh ngạc, hối hận và tự trách.Về sau, đại ca trường tìm đến tôi, nhét vào tay tôi một tấm thẻ.“Ở đây có 500.000 tệ, đủ không?”Cậu ta thật sự rất thành thật!Rồi sau đó nữa, khi phát hiện tôi giả mù, anh ta lại túm tôi nhấc lên một lần nữa, giọng nói lạnh lẽo rợn người.“Dám lừa tôi à?”“Để… để tôi giải thích!”