Ngôn Tình
Nhân lúc “thái tử gia” của giới thượng lưu Hong Kong mất trí nhớ sau khi ngã xuống biển, tôi đã lừa anh lên giường rồi hôn cho một trận.Trở về Hong Kong, các quý cô thượng lưu cười nhạo tôi chỉ là gái nhà nghèo, không xứng với người quyền lực như Phó Nam Uyên, sớm muộn gì cũng bị anh đá.Cho đến tiệc mừng thọ của ông cụ nhà họ Phó.Tôi cặm cụi nấu nào là cá chua ngọt kho kiểu đặc sản, thịt xào tuyết cải cùng măng đông, canh bạc hà nấu cá, cả cá vàng hoang dã mà người có tiền cũng khó mua nổi…Họ bắt đầu lờ mờ nhận ra, “thái tử gia” ngày đêm nhắc mãi về tôi, khóe môi nhịn không được mà cứ cong lên mỗi khi nói đến.Nhưng thực ra, anh ta nhớ nhung không phải tôi, mà là kỹ năng nấu cá đạt cảnh giới thần sầu của tôi.
Chúng Ta Ly Hôn Thôi Cố Cẩm Hà luôn là người rất có chừng mực. Anh ấy không dễ dàng để người khác bước vào mối quan hệ giữa chúng tôi. Hôm nay, chuyện này khiến tôi bất ngờ.
Hồi Tưởng Mộng Xưa Ta cùng Giang Triết thành thân đã mười năm, ta cùng hắn mỗi người một ngả. Hắn lưu luyến ở phòng của thiếp thất, lúc thì say rượu ở tửu quán, khi lại vì một tiểu cô nương mà vung tiền như rác. Sinh thần năm ấy, ta uống say. Khi tỉnh lại, trước mặt lại là khuôn mặt lo lắng của Giang Triết. “A Dung, nàng tỉnh rồi?” Ta thẳng tay tát hắn một cái thật mạnh. “Ngươi còn dám đến gặp ta?” Hắn lại ngơ ngác, vẻ mặt bối rối: “A Dung, ta chọc nàng giận sao?” Ta sững sờ, nhìn khuôn mặt còn trẻ trung, non nớt của hắn, trong lòng chợt bừng tỉnh. Hắn không phải là Giang Triết của mười năm sau, người đã lạnh nhạt với ta. Hắn là Giang Triết của mười năm trước, người yêu ta như sinh mệnh, một lòng muốn cùng ta bạc đầu giai lão.
Tôi hay gửi tin nhắn riêng cho ảnh đế làm sổ ghi chép kỳ sinh lý.Ngày công chiếu phim mới của anh ấy, ảnh đế đặc biệt bước xuống sân khấu để lấy cốc cola lạnh trong tay tôi.“Em hôm nay ăn đồ lạnh à? Không sợ đau bụng sao?”Hot search nổ tung, tôi sững người.Hóa ra ảnh đế thật sự đọc tin nhắn riêng sao? Vậy còn những chuyện tôi từng tưởng tượng về anh ấy khi xem cảnh nóng thì…Ảnh đế uống một ngụm từ ống hút của tôi, cười rạng rỡ:“Mỗi tin nhắn của em, anh đều đã đọc qua.”
Gả Thay Ta thay đích tỷ gả cho Trấn Nam Vương đang hôn mê bất tỉnh để xung hỉ. Mọi người đều nghĩ ta sẽ ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt, sống cuộc đời đầy đau khổ. Nhưng mà, được gả vào hào môn, không cần phải hầu hạ cha mẹ chồng, phu quân thì chẳng khác nào người chết… Đây chẳng phải cuộc sống lý tưởng của ta sao! Ta siêng năng giúp phu quân lau rửa thân thể, nhân tiện “lợi dụng” một chút. Bỗng dưng, bên tai vang lên một giọng nói nghiến răng ken két: “Nữ nhân, ngươi sờ đủ chưa!”
Thời Gian Và Anh Vừa Đúng Lúc Tôi đã sống 23 năm trong nhung lụa, là một đại tiểu thư được cưng chiều từ bé. Thế mà chỉ trong một đêm, tôi bị nói thẳng vào mặt rằng mình chỉ là đồ giả. Tôi cùng hành lý bị đuổi ra khỏi nhà họ Lâm, ngay cả vị hôn phu cũng bị người ta cướp mất. Nhưng anh ấy lại lập tức đi tìm tôi, nắm chặt tay tôi trước mặt mọi người, lạnh lùng nói: “Vị hôn thê tôi nuôi từ nhỏ, các người nói đổi là đổi được à?”
Tôi đã để ý đến anh trai của chồng bạn thân tôi. Anh ấy hiện đang là giáo sư đại học, tên là Mạnh Quan Hạc.Đêm khuya tôi nhắn tin cho anh ấy: “Chồng ơi, anh đẹp trai thật đấy.”Anh ấy chỉ trả lời hai chữ: “Tự trọng.”Tôi theo đuổi hơn một tháng, nhưng “đóa hoa trên đỉnh núi” không hề lay động.Sang tháng thứ hai, bạn thân tôi khóc lóc bảo muốn ly hôn.Tôi vỗ ngực nói: “Tôi sẽ đi cùng cậu!”Sau đó, tôi nhắn tin cho Mạnh Quan Hạc: “Ông già, nhìn sơ qua là biết ông không được rồi!”“Tạm biệt, không bao giờ gặp lại!”Tối hôm đó, tôi bị Mạnh Quan Hạc nhốt trong phòng. Tôi hai mắt đẫm lệ xin lỗi: “Em sai rồi.”Anh ấy cười lạnh, giọng trầm thấp: “Muộn rồi.”
Thịnh Vũ Ta liều mạng cứu về tiểu tướng quân, hắn lại ra công đường cùng ta đối chất, chỉ vì muốn hủy hôn với ta. Hắn mắng ta tâm địa độc ác, quay đầu cưới thứ muội của ta, tán dương nàng ôn hoà hiền hậu thuần lương. Mà ta mất hết mặt mũi, không người muốn cưới, đành phải gả cho tên gian thần Hoắc Chương tiếng xấu đồn xa. Ngày ta xuất giá, hắn lại đột nhiên đơn thương độc mã chạy đến cướp dâu, nói rằng nguyện ý nạp ta làm thiếp. Hoắc Chương ghen ghét hỏi: “Chỉ loại hàng này thôi mà cũng đáng để nàng nhớ nhung nhiều năm như vậy sao?” Về sau, tiểu tướng quân quỳ rạp bên váy ta, thảm thiết cầu xin ta nhận hắn, dù chỉ làm nhỏ.
Phù Dung Nở Ông trùm Bắc Kinh – Chu Kinh Nam mắc bệnh nan y sắp không qua khỏi. Ngay cả vị hôn thê cũng chạy mất dép. Thế mà tôi lại quyến rũ được anh ta phá giới, thuận lợi lên làm chim hoàng yến trong lồng son. Tôi âm thầm lên kế hoạch mang thai con của anh ta, chờ anh ta kiệt sức rồi thừa kế khối tài sản hàng tỷ. Vì thế, mỗi đêm tôi đều chuẩn bị đầy đủ: roi da, đồng phục y tá, các loại đạo cụ chiến đấu. Ngay cả khi anh ta vừa xuất viện sau cơn bạo bệnh, tôi vẫn bám riết không tha cả đêm. Kết quả là, Chu Kinh Nam chưa c/h/ết, tôi đã sắp không trụ nổi rồi. Đến mức nửa đêm mộng du cũng phải kiểm tra hơi thở, sờ mạch xem tim anh ta còn đập không. “Sao vẫn còn thở thế này, làm mất công quá.” Trong giấc mơ, tôi thất vọng quay người rời đi. Chu Kinh Nam mắt còn chưa mở, liền giữ chặt cổ tay tôi: “Giang Dĩ Phù, đừng nóng vội như thế.” “Mấy bộ chiến giáp em chuẩn bị vẫn chưa mặc hết đâu. Trong một sớm một chiều, chồng em còn chưa ch/ết được.”
Chim Hoàng Yến Trong Tim Kim Chủ Kim chủ dẫn tôi tham gia một buổi tiệc, tôi và ánh trăng sáng của anh ta đánh nhau một trận ra trò. Anh ta kéo tôi ra khỏi đám hỗn chiến. Tôi vén mái tóc rối bù nhìn anh ta bằng ánh mắt lạnh lùng: “Anh thiên vị à?” Anh ta im lặng không đáp. Tôi tháo xuống chiếc nhẫn ném thẳng vào mặt anh ta: “Là tôi chia tay anh.”
Tôi là nữ ca sĩ bị cả mạng xã hội ghét bỏ, nhưng lại kết hôn với một người thuộc giới thượng lưu.Máy quay ẩn đang phát trực tiếp tại nhà, nhưng tôi lại hoàn toàn không hay biết.Trong khung hình, Thiệu Vũ bước đến gần tôi, lạnh lùng hỏi: “Em lại chơi game nữa hả?”Các anti-fan bắt đầu hả hê.“Kiều Linh suốt ngày bám lấy tổng giám đốc Thiệu để giả vờ yêu thương, lần này thì lộ rõ bản chất rồi!”Bố mẹ chồng và em gái chồng cũng nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng.“Nếu A Vũ thực sự không thích cô ta, thì đừng làm khổ nhau nữa.”Nhưng lúc đó, hình ảnh của tôi – người luôn tỏ ra dịu dàng, đằm thắm và đầy yêu thương – lại không kiên nhẫn đẩy mặt Thiệu Vũ đang lại gần ra.“Anh bị làm sao thế? Tránh xa em ra.”Trên gương mặt lạnh lùng của Thiệu Vũ bỗng hiện lên vẻ ủy khuất.“Em chê anh à?”
Minh Nguyệt của Tướng Quân Năm 15 tuổi, hoàng thượng đem ta gả cho vị tướng quân lập được chiến công hiển hách kia. Nhưng ta từng nghe, tướng quân sớm đã có người trong lòng. Có lẽ là bất đắc dĩ, tướng quân mới cưới ta về. Đêm tân hôn, ta nghe thanh âm ồn ào bên ngoài dần dần yên lặng, cũng nghe thấy tiếng bước chân của tướng quân từ xa đến gần…
Một Đời Viên Mãn Thái tử và Tấn vương đều yêu mến muội muội của ta. Nàng xinh đẹp, thông minh, hoạt bát, tinh thông mọi thứ, là quý nữ nổi bật nhất kinh thành. Để tránh tình cảnh huynh đệ tương tàn, hai người đều thối lui một bước. Cách bọn hắn lui một bước, lại là cầu cưới ta. Ta có vài phần giống nàng. Từ nhỏ, ta đã bị phụ thân và kế mẫu ghẻ lạnh, lớn lên trở thành bàn đạp cho muội muội và gia tộc. Dựa vào sự nhẫn tâm và thủ đoạn, ta trở thành nhiếp chính Thái hậu, hưởng thụ vinh hoa phú quý. Những kẻ từng hại ta, sau này đều chết dưới tay ta. Không ngờ, ta lại trọng sinh. Ông trời trêu ngươi, để ta phải làm lại một lần nữa. Được thôi, để bọn họ chết thêm một lần nữa vậy!
Phu Quân Lắm Chiêu Đêm trước khi hòa ly, Ngự sử đại nhân trúng độc mất trí nhớ. Sau khi tỉnh lại, vị Ngự sử lạnh lùng băng giá bỗng hóa thành tiểu yêu tinh bám người không buông. “Nàng là phu nhân của ta?” “Ta thật có phúc, cưới được phu nhân xinh đẹp như thế này.” “Phu nhân, ta đã sưởi ấm chăn cho nàng rồi, mau đến đây đi.” Ta: “…” Khi phát hiện ra thư hòa ly thư đã soạn sẵn, hắn kinh hãi đến tột cùng. “Phu nhân, ta đã làm sai điều gì? Nàng cứ nói, ta sẽ sửa hết.” “Có phải do ta hầu hạ phu nhân chưa đủ chu đáo không?” Ta: “…” Phải làm sao để nói cho hắn biết, mối hôn sự của chúng ta, vốn dĩ là giả?
Màn Trời Tống Duật năm ba mươi chín tuổi đã nuôi một ngoại thất. Những nữ tử ái mộ hắn cố ý đem chuyện này tiết lộ cho ta. Sau khi biết chuyện, hắn cố tình đến cảnh cáo: “Tố Tố không phải người ngoài.” Thì ra, Lâm Tố là con gái khuê mật của bà mẫu ta. Phụ thân nàng chiến tử, mẫu thân tuẫn tình. Một tháng trước, Tống Duật đón nàng về. Trên đường đi, hai người lâu ngày sinh tình. Hắn nói nàng đến là để gia nhập gia đình này. Bọn họ đều nghĩ rằng ta sẽ nổi trận lôi đình. Nhưng ta lại nói: “Sao có thể nuôi dưỡng ở bên ngoài để làm trò cười cho thiên hạ? Chi bằng nâng nàng làm bình thê.” Ta thậm chí còn đề nghị họ sớm sinh con. Bởi vì hệ thống nói với ta:【Thân thể của ngươi cuối tháng sẽ hồi phục, còn mười ngày nữa là có thể trở về.】 Nhi nữ ta vất vả sinh ra, khẳng định là muốn dẫn đi.
Tuần thứ ba chiến tranh lạnh với Kỷ Uyên, anh ta công khai mối quan hệ với một nữ diễn viên hạng ba.Hệ thống xác định tôi thất bại trong chiến lược chinh phục và yêu cầu tôi chọn lại thẻ nhân vật, thay đổi mục tiêu chinh phục khác.Nhưng ngay khi tôi sắp thành công với người mới.Kỷ Uyên, người đã cắt đứt liên lạc, bỗng nhiên gọi điện vào giữa đêm.“Tống Nhiễm Nhiễm, để ép anh ra mặt, em thậm chí còn tự hạ thấp bản thân đến mức quyến rũ cả ba anh sao?!”Tôi trợn to mắt, giơ chân đạp mạnh người đàn ông đang ngủ say bên cạnh.“Anh không nói là anh độc thân à?! Sao lại có thêm một đứa con trai vậy?!”
Nương Ta Là Gián Điệp Ở Tướng Phủ Ngày đầu nhận lại người thân, ánh mắt của nương nhìn ta vô cùng nhạt nhòa. Người nắm chặt tay thiên kim giả, chậm rãi nói: “Yên tâm, con mới là đại tiểu thư của Tướng phủ, cho dù nó trở về, cũng không thể lay chuyển được địa vị của con…” Đêm xuống, có tiếng gõ cửa khe khẽ. Nương lén lút xách theo một hộp thức ăn, chuồn vào phòng ta. “Nữ nhi ngoan, đói lắm rồi phải không, nương giữ lại cho con một cái móng giò to đấy!” Ta sững sờ. Không phải chứ, nương… người là gián điệp nội ứng sao!
Anh Là Kẻ Si Tình Thầm Lặng Sau khi chớp nhoáng kết hôn với đạo diễn cấm dục, anh ta nói sau khi cưới sẽ ngủ riêng, ai chơi đường nấy. Tôi gật đầu cái rụp, ra ngoài quẩy nhiệt tình, còn bị bạn trai cũ dây dưa. Tối hôm đó, anh ta lén vào phòng tôi, bóp cằm tôi rồi hôn mạnh: “Lấy hơi đi, bạn trai cũ chưa dạy em à?” “Vợ à, ‘ai chơi đường nấy’ có nghĩa là em chơi anh, anh chơi em.” Cằm tôi sắp bị anh bóp trẹo khớp, tôi vừa khóc vừa cầu xin: “Nhẹ chút đi…” “Nhẹ thì em lại không nhớ ai là chồng mình.”
Hòa Giải Thế Đạo Trưởng tỷ trà xanh vì muốn thượng vị, nhân lúc nhiếp chính vương say rượu, đã hạ hẳn ba gói thôi tình tán. Nhiếp chính vương phát cuồng cả một đêm, sáng hôm sau liền dẫn theo mấy ngàn tướng sĩ vây Giang phủ của chúng ta: “Bổn vương muốn cùng với thế đạo này cùng nhau hủy diệt!” Trưởng tỷ trà xanh trốn trong góc run rẩy, đẩy ta ra ngoài. Ta liếc nhiếp chính vương: “Ta gả cho ngươi!” Nhiếp chính vương nghe vậy, nhìn ta một lúc, lặng lẽ thu kiếm, ngửa mặt thở dài: “Cũng đến lúc bổn vương hòa giải với thế đạo này rồi!”
Hoàng Thành Rực Lửa Ta là thư đồng của Nhị tiểu thư. Nàng gây họa, ta chịu tội thay. Ta làm điều mờ ám, nàng gánh tội thay. Chúng ta cùng nhau gây sóng gió ở Lĩnh Nam, được xưng là “song họa”. Cho đến khi Vương gia khải hoàn, hắn nắm giữ trọng binh lại vừa chiến thắng, Hoàng đế ngày càng không ngủ được, ngấm ngầm ám chỉ phải đưa một đứa trẻ đi làm con tin. Nhị tiểu thư nhìn đại tỷ sắp xuất giá, rồi lại vuốt đầu cặp đệ muội song sinh. Nàng quay đầu nhìn ta, cười nhe răng. “Ta đi Thượng Kinh làm con tin, ngươi có đi không?” Ta lập tức về nhà, lén bỏ thuốc xổ vào bữa ăn của kế mẫu luôn hại ta, rồi gói hành lý đến tìm nàng. “Đi!”