Ngôn Tình

Ánh Mắt Kẻ Phản Bội Phó Lễ dẫn tôi đi ra ngoài chơi, em gái tôi nhất định phải đi theo. Kết quả gặp phải bọn bắt cóc, dùng súng chỉ vào em gái tôi làm con tin, bắt Phó Lễ chuẩn bị tiền. Cả đời này tôi không thể quên được ánh mắt của Phó Lễ lúc đó. Hắn đầy vẻ lo lắng, nói với bọn bắt cóc: “Có thể đổi con tin khác được không, em ấy đang mang thai, không chịu được sự sợ hãi.” Hắn nhìn tôi: “Tiếu Tiếu, xin lỗi, em ấy mang thai con của anh. Em đi thay em ấy đi.” Nửa năm sau, tôi từ chỗ bọn bắt cóc trở về, nâng cao bụng lớn. Phó Lễ lại phát điên: “Đứa bé là của ai?”

Cá Trong Ao Tôi và Phó Yến, từ đồng phục học sinh đi đến váy cưới. Thế mà ngay trước đêm cưới, anh ấy bất ngờ qua đời. Tôi khóc đến mức gần như ngất lịm, trước mắt lại trôi nổi từng dòng đạn mạc: 【Ai đó mau nói cho nữ chính truyện ngược này biết, hắn chỉ giả ch.t thôi!】 【Con chim hoàng yến mà Phó Yến nuôi biết hắn sắp kết hôn nên bỏ trốn, hắn lập tức giả ch.t trong đêm để bay ra nước ngoài đuổi theo người yêu, trong khi nữ chính đang khóc trước mộ, chim hoàng yến thì đang khóc trên giường, tức ch.t tôi rồi!】 【Tiếc là sau khi hắn quay về, nữ chính chẳng hay biết gì, còn hớn hở chuẩn bị kết hôn với hắn nữa…】 Nửa tháng sau. Tin tức tôi đính hôn với thái tử gia giới kinh thành truyền khắp thành phố A. Một người anh em thân thiết của Phó Yến—cũng là đồng phạm trong kế hoạch—vội vã chạy đến chất vấn tôi: “Anh Yến mới mất chưa bao lâu, cô đã vội tìm người thay thế rồi à?” “Người ta ch.t rồi, chẳng lẽ tôi phải thủ tiết cả đời vì anh ta chắc?”

Em Là Cả Thế Giới Của Anh Người mà Lục Kinh Niên yêu thật ra là chị tôi. Cưới tôi, chỉ là lựa chọn bất đắc dĩ của anh ta. Bởi vì tôi có gương mặt giống hệt chị. Sau này, trong một tai nạn xe, tôi và chị cùng gặp nạn. Anh ta đã chọn cứu chị trước. Khi tôi hấp hối, người ở bên cạnh tôi lại là kẻ thù không đội trời chung – Nghiêm Phó Dã. Sau khi trọng sinh, tôi quyết tâm từ hôn. Trở lại con hẻm nhỏ trong ký ức, một chàng trai quen thuộc nở nụ cười trêu ghẹo: “Dư đại tiểu thư, hôm nay sao lại giá lâm thế này? Lại muốn ăn hoành thánh à?” Tôi nhìn thẳng vào anh: “Không, em đến tìm anh, Nghiêm Phó Dã.”

Cuộc Đời Tôi Không Do Anh Quyết Định Ai mà ngờ được, tôi có thể sống lại, trở về một tuần trước cái đêm Tăng Dịch Thành tỏ tình với mối tình đầu của anh ta. Còn vào cái đêm họ tái hợp, yêu đương mặn nồng, tôi lại ch/ế/t trên bàn phẫu thuật lạnh lẽo.

Xuân Đã Về Đưa nước trái cây cho trúc mã, anh ta lại mắng tôi. “Về sau đừng tùy tiện vào phòng tôi nữa, chúng ta không còn là con nít đâu.” Anh ta không đeo tai nghe, giọng nói mềm mại của cô em khóa dưới phát ra từ loa ngoài, rõ ràng là cố ý khiêu khích: “Anh ơi, tối nay chúng ta lại cùng gọi điện rồi ngủ chung nhé.” Tôi thản nhiên đáp: “Được thôi, về sau anh cũng đừng vào phòng tôi nữa.” Anh ta bật cười khinh miệt: “Ai thèm vào chứ.” Tôi cũng nghĩ vậy. Về phòng, tôi vui vẻ mở tủ quần áo ra: “Lần sau không cần phải trốn ở đây nữa đâu, anh ta sẽ không vào phòng em nữa đâu.”

Không Nạp Thiếp Khi ta và phu quân Thôi Tầm thành thân, hắn từng thề rằng cả đời này tuyệt đối không nạp thiếp. Nếu trái lời, ắt sẽ chết không yên. Thế nhưng, mới ba năm trôi qua, đứa con riêng của hắn đã có thể gọi “cha, mẹ” rành rọt. Nhìn hắn ngủ say không chút phòng bị, ta nghĩ, đã đến lúc để hắn thực hiện lời thề của chính mình rồi. Chết không yên lành, đây chẳng phải là lời hắn đã tự mình thề nguyện hay sao? Ta muốn dùng hành động nói cho hắn biết, những điều không thể làm được, thì đừng tùy tiện thề thốt.

Muôn Vẻ Hoa Nở Tôi vừa hết cữ, mẹ chồng liền sinh con thứ hai. Bà cảm thấy mình đã có tuổi, liền bảo tôi: “Một con cừu cũng phải chăn, hai con cừu cũng phải chăn, hai đứa trẻ cứ giao cả cho con chăm cả đi.” Chồng tôi là người hiếu thuận một cách ngu muội, lập tức đồng tình với mẹ, hai mẹ con cùng ép tôi phải đồng ý. Vì chuyện này, tôi đã cãi nhau một trận lớn với họ. Tôi tìm bạn thân than thở, cô ấy lại nhắc tôi một câu: “Chi bằng cậu điều tra thử xem, đứa bé đó rốt cuộc là mẹ chồng cậu lớn tuổi mà sinh ra, hay là con riêng mà chồng cậu lén lút có với người khác?”

Tinh Dã Tan Trong Tuyết Để làm quen với “cơ bắp mama”, tôi liên tục tặng quà trong phòng livestream. Cuối cùng, anh ấy đã nhắn tin riêng cho tôi. 【Chị gái, tặng nhiều quà quá rồi, để em cho chị xem chút phúc lợi nhé.】 Video mở ra, anh ấy đeo tạp dề, những đường nét cơ bắp ẩn hiện theo từng động tác nhảy, nốt ruồi đỏ trên xương quai xanh lại càng thêm gợi cảm. “Đừng tặng quà nữa, làm bạn gái tôi đi, phúc lợi xem miễn phí.” Vài ngày sau, tôi được cử đi đón sếp mới. Nhìn thấy anh ấy giây đầu tiên, tôi sững người. Gương mặt này, nốt ruồi đỏ này, chẳng phải giống y như “cơ bắp mama” hay sao? Đầu tôi lập tức rối tung lên, theo bản năng gửi tin nhắn cho “cơ bắp mama”: 【Bảo bối, phúc lợi của bạn gái còn hiệu lực không? Muốn xem anh nhảy trong bộ đồ công sở.】

Chồng Không “Sợ” Vợ Tin đồn nói rằng sếp là người sợ vợ. Bình thường cứ lấy lý do “về nhà với vợ” để trốn các buổi tụ tập. Trong buổi tiệc mừng công, có đồng nghiệp buôn chuyện: “Không phải hôm nay sếp Tần phải về nhà với vợ sao?” Anh nghiêng đầu, hất cằm về phía tôi: “Hôm nay không cần. Vợ tôi đang ở đây rồi.” Tôi: “…”

Thời Gian Ghi Dấu Thanh Xuân Tôi bị mắc chứng mù mặt, nên đã nhầm lẫn giữa trùm trường và học sinh giỏi. Khi trùm trường hẹn đánh nhau trong con hẻm, tôi ôm sách vở chạy đến hỏi bài. Còn khi học sinh giỏi đang giảng bài cho các bạn, tôi lại cầm chổi xông vào bảo vệ các bạn học. Cho đến một lần nữa tôi lại nhận nhầm người, trùm trường không chịu nổi nữa, túm cổ áo tôi hỏi: “Châu Kiến Tinh, đến bạn trai mình trông thế nào mà em cũng không biết à?” Học sinh giỏi gạt tay hắn ra, ánh mắt lạnh lùng: “Cô ấy đến tìm tôi.” Thế là xong đời.

Giấc Mộng Phồn Hoa Tôi mặc váy hai dây, lảo đảo bước vào phòng làm việc của chồng. Ngồi lên đùi anh, tôi ôm lấy cổ anh, làm nũng vì anh dậy quá sớm. Tôi không biết anh đang dạy học cho sinh viên. Anh lập tức gập laptop lại, bế tôi ra ngoài. Lớp học nhốn nháo, cả group lớp nổ tung. Anh bình tĩnh giải thích: “Cô ấy còn nhỏ tuổi, thích làm nũng, vừa ngủ dậy nên hơi bám người.” “Mọi người đừng trêu vợ tôi, cô bé dễ ngại lắm.” “Bọn tôi kết hôn được 1 năm rồi.”

Ông Chồng Nghiện Vợ Nhưng Hay Mặc Cảm Thay chị gái gả cho đại lão giới quyền quý Bắc Kinh đã nửa năm, anh ấy vẫn luôn cự tuyệt thân mật với tôi. Dần dần, tôi cũng thấy nản lòng, bắt đầu nghĩ đến chuyện ly hôn. Thế nhưng một lần tình cờ, tôi nghe được cuộc nói chuyện giữa anh và đám bạn: “Có người ấy à, rõ ràng ham muốn cao đến mức phát rồ, nhưng lại sợ dọa vợ nên cứ cố nhịn mãi, ai thì tôi không nói.” “Phụ nữ mà, khó cưỡng lại được cám dỗ lắm đấy. Cứ như vậy, đến lúc vợ chạy theo người khác thì có khóc cũng muộn rồi.” Người bị châm chọc chỉ bình thản nhấp một ngụm rượu: “Những gì tôi không thể cho cô ấy, nếu người khác có thể cho, thì tôi cũng chấp nhận. Chỉ cần sau khi cô ấy chơi chán rồi, vẫn chịu quay về là được.” Lũ bạn cười rộ lên: “Đừng bày ra vẻ độ lượng thế, có bản lĩnh thì đừng dùng tài khoản phụ đi đăng mấy bài sướt mướt nữa.” Tôi như có linh cảm, vội vàng mở tài khoản phụ của Tần Tư Duệ. Ngay đầu trang là một bài đăng được ghim: 【Cuối cùng cũng kết hôn với người mình thầm yêu, nhưng tôi bị ‘nghiện’, phải làm sao để mang lại trải nghiệm tốt cho cô ấy mà không khiến cô ấy hoảng sợ?】

Vào phòng sinh, tôi phát hiện bác sĩ đỡ đẻ cho tôi là người chồng cũ của mình .Tôi kéo tay y tá, năn nỉ cô ấy mau chóng gây mê cho tôi, nhưng có vẻ đã quá muộn.“Chúng ta ly hôn chưa đầy một năm mà em đã có con rồi, chồng mới của em giỏi hơn tôi nhỉ?”Anh ta cầm dao phẫu thuật, mắt lộ rõ sự giận dữ, lạnh lùng nhìn tôi.Tôi cố tình giả vờ ngất, nhưng không thể chịu nổi vì đứa trẻ trong bụng không biết điều.Chân nhỏ của nó đạp mãi trong bụng tôi, đau đến nỗi tôi không kìm được mà bật thốt tiếng chửi thề.“Chết tiệt, cái tên Lữ Tống khốn kiếp nhà anh, nhanh mau lôi con trai anh ra khỏi người bà đây!”

Chồng Tôi Và Bạch Nguyệt Quang Cùng Nhau Bay Màu Tôi vừa xác nhận mình mang thai, về đến nhà thì phát hiện trong nhà trống không một bóng người. Trên bàn chỉ có mảnh giấy mà chồng tôi để lại. Anh ấy nói mình bị trầm cảm, cần lái xe đi du lịch tự chữa lành trong vòng 8 tháng. Hiện tại đã cùng với “bạch nguyệt quang” của anh ta bon bon trên đường cao tốc rồi. Tôi thì cuống hết cả lên. Xe trong nhà vốn đang hỏng phanh, còn chưa kịp sửa xong. Lỡ mà anh ta đ âm ch .t người thật thì phải làm sao đây?

Chim Hoàng Yến Luôn Muốn Bỏ Trốn Kim chủ của tôi mất trí nhớ rồi. Trong phòng bệnh, cô thanh mai trúc mã của anh giả mạo làm tôi, nũng nịu nói: “Chồng ơi, em là vị hôn thê của anh mà~” Tôi đứng ngẩn ra tại chỗ. Vừa lau nước mắt vừa âm thầm mừng như điên: 【Cuối cùng cũng không phải đi làm nữa rồi!】 【Trâu khó thuần, ruộng khó cày.】 【Rõ ràng chỉ là kết hôn hình thức, mà tôi lại phải phục vụ cả 365 ngày không nghỉ!】 Tối đó tôi ôm tiền bỏ trốn. Không ngờ lại bị Phó Dụ Bạch dẫn người chặn ngay tại sân bay. Anh nhìn thẳng vào mặt tôi, cười lạnh, tức giận đến run người: “Chồng em sắp bị người khác cướp mất rồi, mà em vẫn còn giả điếc giả mù?” “Bấy nhiêu năm qua, xem như là nuôi em vô ích rồi!”

Gả Cho Chú Là Có Nhà Lầu Tôi bị kẻ thù của cha tôi bắt cóc. Hắn đòi tiền chuộc một triệu tệ. Không ngờ cha tôi ngay cả một nghìn tệ cũng không muốn bỏ ra, trực tiếp đem tôi gả cho hắn làm vợ. “Hắn không trả tiền, mày tin tao giec mày không.” – Hắn dọa sẽ ném tôi xuống biển. Tôi run cầm cập, răng va lập cập: “Tin.” Một năm sau, cha tôi gọi điện tới. Người đàn ông hét vào điện thoại: “Tiền tôi không cần nữa, người ông mau đến mà rước về, lão tử không phải bảo mẫu trông con giùm ông!” Cúp máy xong, hắn cắn điếu thuốc, mặt mày cáu bẳn, vò lấy chiếc quần nhỏ xinh xắn của tôi mà giặt như trút giận.

Tôi Giàu Lên Sau Khi Ly Hôn Với Chồng Người phụ nữ đó mang thai. Chồng tôi gọi điện nói rằng anh ta không yên tâm để người khác chăm sóc cô ta, muốn tôi đến hầu hạ trong tháng ở cữ. Mỗi tháng trả tôi ba trăm nghìn! Tôi đồng ý, nhưng mẹ chồng lại không vui. Bà nói: “Mẹ có kinh nghiệm, để mẹ chăm sóc cho! Ba trăm nghìn này đưa cho mẹ đi!”

Lúc tôi tỉnh lại, vừa khéo bị phản diện trong truyện thanh xuân dồn vào góc tường.“Anh trai em cướp mất người con gái tôi nuôi từ nhỏ, em nói xem, tôi nên trả thù thế nào đây?”Nghe vậy, tôi nhón chân, hôn nhẹ lên má anh.Kéo tay áo anh, “Đừng giận nữa mà, em lấy bản thân ra bồi thường, chịu không?”Đại thiếu gia khi nãy còn hống hách ngang ngược, tức thì đỏ bừng vành tai.Anh đẩy tôi ra, cười lạnh: “Tôi muốn kiểu phụ nữ nào mà chẳng có?”“Còn cô là thứ bệnh tật yếu ớt, cho không tôi cũng không cần!”Vậy mà về sau, anh lại dỗ dành tôi không rời:“Ngoan nào bảo bối, ngụm thuốc cuối cùng, uống xong anh cho em kẹo.”

Không Kết Hôn Yêu đương với Tần Chân sáu năm, hắn vô số lần đòi chia tay, nhưng lần nào tôi cũng khóc lóc, làm loạn, thậm chí còn dọa t/ự s/á/t để níu kéo. Ai cũng biết Tần Chân là một tên lăng nhăng chính hiệu, nhưng tôi lại là một cô gái ngốc nghếch, yêu hắn đến mức không thể sống thiếu hắn. Năm tôi tám tuổi, có người trong bàn tiệc đùa giỡn, nói tôi cũng không còn nhỏ nữa, hỏi Tần Chân có định chịu trách nhiệm với tôi không. Lúc ấy hắn đã say, bị ép đến mức không còn cách nào khác, bèn buột miệng nói sẽ cưới tôi. Nhưng tôi thì hoảng sợ. Yêu đương thế nào là chuyện của tôi. Nhưng kết hôn? Chuyện đó thì không.

Chồng Tôi Không Ngừng Chuyển Tiền Cho Tôi Bạn gái cũ của chồng tôi, một đại mỹ nhân tên Tống Du, gần đây vừa nhảy việc sang công ty anh ấy, ngày nào cũng chạy vào văn phòng tỏ vẻ quan tâm. Cô nam quả nữ ở chung một phòng. Giữa ban ngày, tôi đeo kính râm trong văn phòng, giả vờ như không nhìn thấy. Đùa à? Tôi dành hơn nửa ngày để lướt mạng, anh ta trả tôi một vạn hai tiền lương, thêm năm vạn tiền sinh hoạt, dù có thấy tôi cũng giả vờ không thấy. Nếu anh ta trả gấp đôi, tôi có thể làm phù dâu trong đám cưới của họ. Nếu thêm một số 0, tôi sẵn sàng chăm sóc Tống Du ở cữ. Không thì cầm số tiền này tôi cũng thấy bất an.