Ngôn Tình

Hàn Chử

Điện chớp lóe lên, sấm sét vang dội, mưa như những hạt ngọc rơi xuống mặt đất. Ngoài một tửu lâu treo đầy đèn lồng đỏ, một người mặc áo rách rưới, đội nón lá, hai tay đút vào tay áo, nhanh chóng chạy đến tửu lâu đó.Lúc này, tửu lâu đã gần đóng cửa, và người mặc áo rách rưới đó cố ý đến vào giờ này.Anh ta thành thạo bước vào trong tửu lâu, kéo nón lá xuống thấp, rồi đi tới góc vắng người của đại sảnh ngồi đợi khách rời đi.Cho đến khi mưa tạnh dần, khách trong tửu lâu dần dần che ô rời đi, khi trong sảnh lớn chỉ còn lại một mình anh ta, anh ta mới từ từ tháo nón lá ra, để lộ gương mặt hơi già nua nhưng khá điển trai, sống mũi cao, mang dáng dấp của dòng dõi rồng.Đồng thời, một phụ nữ mặc áo đỏ, thân hình quyến rũ, từ cầu thang lên tầng hai nhẹ nhàng bước xuống.Lúc này, người mặc áo rách rưới ngồi ở góc nhìn chằm chằm vào cô ấy.Người phụ nữ đó chính là bà chủ của tửu lâu, đã mất chồng hơn chín năm, tên là Tào Thị.

Yêu Anh Là Điều Em Chắc Chắn Nhất

Yêu Anh Là Điều Em Chắc Chắn Nhất Tôi thầm yêu anh nhiều năm, người đàn ông ấy lại vô tình uống phải ly r/ượu bị b/ỏ th/u/o^c thay tôi. Nhìn anh cau mày, khó chịu đến mức cả gương mặt căng thẳng, tôi không kìm được mà đưa tay chạm vào thắt lưng anh, khẽ nói: “Hay… để em giúp anh nhé…” Anh sa sầm mặt, đẩy tôi ra: “Giang Mộng Dao, ai dạy em làm mấy chuyện này hả?!” Tôi tiến sát lại gần, nở nụ cười trong trẻo: “Chẳng ai dạy cả… Hay là anh dạy em đi?” Anh không nói gì thêm, chỉ lạnh lùng đẩy tôi ra ngoài rồi đóng sầm cửa lại. Cánh cửa ngăn cách tôi và anh, cả sự rung động non dại của tôi nữa. Nhiều năm sau, anh cúi xuống bên tai tôi, giọng khàn khàn mang theo nụ cười nguy hiểm: “Dao Dao, lát nữa đừng có khóc đấy nhé…”

Nhị Thiếu Gia! Gọi Chị Dâu Đi

Nhị Thiếu Gia! Gọi Chị Dâu Đi Năm thứ tư sau khi yêu đương bí mật. Tôi tình cờ gặp Phó Thời Cẩm ở quán bar gọi hai em tay vịn, trái ôm phải ấp. Có người trêu ghẹo: “Phó nhị thiếu, không sợ bạn gái khóc nhè à?” Giọng điệu của anh ta lẳng lơ: “Dù sao cũng là trêu đùa, tôi sẽ không cưới cô ấy.” “Tôi đường đường là nhị thiếu gia, vị trí phu nhân của tôi sao có thể là con gái của bảo mẫu chứ?” Đêm đó, mưa lớn cả thành phố. Cả đêm tôi không về. Phó Thời Cẩm lo lắng gọi điện thoại cho anh cả của anh ta: “Anh, dùng các mối quan hệ của anh, giúp em tìm Hiểu Hiểu nhé! Cô ấy sợ nhất là sấm sét.” Cậu ấm của Phó gia tắt điện thoại, ngược lại thấp giọng dụ dỗ dưới người tôi: “Ngoan, chủ động một chút, vị trí đại thiếu phu nhân của Phó gia cho em ngồi.”

GIANG HÀ LỤC YẾN

Yêu thầm Lục Yến đến năm thứ bảy.Tôi kết hôn với anh ấy.Đêm tân hôn, anh đưa tôi giấy thỏa thuận ly hôn.“Qua một năm, hòa thuận chia tay.”Nói xong, anh nhìn chiếc váy ngủ ren của tôi, cười nhẹ hỏi:“Tiểu thư Giang, cô có tâm sự gì sao?”Về sau, một năm đã đến.“Khi nào đến cục dân chính?”Anh làm như không nghe thấy:“Gã đàn ông vừa rồi là ai?”Tôi cười nhẹ, hỏi lại:“Chủ tịch Lục, anh có tâm sự gì sao?”

NGƯỜI YÊU QUA MẠNG CỦA TÔI LÀ ẢNH ĐẾ

Tôi hẹn gặp người yêu qua mạng sau kỳ nghỉ, ai ngờ lại nhập viện vì viêm dạ dày cấp tính.Khi tỉnh lại, tôi vô tình xem được một buổi phỏng vấn của ngôi sao mới nổi. Phóng viên hỏi:“Xin hỏi, mối tình gần đây nhất của anh kết thúc khi nào?”Ngôi sao đáp đầy u sầu:“Hôm nay.”Vừa lúc đó tôi lại nhắn tin giải thích với đối phương, bên kia phóng viên lại hỏi tiếp:“Vậy xin hỏi, lần gần nhất anh nói dối là khi nào?”Ngôi sao liếc nhìn điện thoại, ánh mắt lập tức sáng lên, nụ cười nở rộ:“Vừa rồi.”Tôi: “???”

Diễm Dao Bất Phàm

Diễm Dao Bất Phàm Giang Lạc Dao là đích nữ của phủ Nhạc Xương Hầu, từ nhỏ đã được yêu chiều vô hạn. Một ngày, một thầy bói đến cửa, nói rằng nàng mang mệnh có tai ương, chỉ khi tìm được một người mang sát khí bên mình mới có thể hóa nguy thành an. Cha nàng nghe xong, hoảng hốt vỗ đùi, lập tức đưa nàng đến phủ Nhiếp Chính Vương. Nhiếp Chính Vương là kẻ nổi danh hung ác tàn nhẫn nhất thiên hạ, lại còn nợ Giang gia một ân tình. Không ngờ Giang gia lại thừa cơ đem con gái gán cho hắn. Nhiếp Chính Vương không ngẩng đầu, cầm bút viết thư trả lời: “Bản vương không cần con gái ngươi.” Đúng lúc hắn vừa đặt bút, bên ngoài, một thiếu nữ dung nhan tuyệt sắc khoác áo choàng trắng như tuyết bước vào, giọng nói khẽ khàng: “Lạnh.” Nhiếp Chính Vương nhíu mày: “Lạnh? Lạnh thì đừng đi lung tung.”

SÓI CON CỦA TÔI

Nhân lúc “thái tử gia” của giới thượng lưu Hong Kong mất trí nhớ sau khi ngã xuống biển, tôi đã lừa anh lên giường rồi hôn cho một trận.Trở về Hong Kong, các quý cô thượng lưu cười nhạo tôi chỉ là gái nhà nghèo, không xứng với người quyền lực như Phó Nam Uyên, sớm muộn gì cũng bị anh đá.Cho đến tiệc mừng thọ của ông cụ nhà họ Phó.Tôi cặm cụi nấu nào là cá chua ngọt kho kiểu đặc sản, thịt xào tuyết cải cùng măng đông, canh bạc hà nấu cá, cả cá vàng hoang dã mà người có tiền cũng khó mua nổi…Họ bắt đầu lờ mờ nhận ra, “thái tử gia” ngày đêm nhắc mãi về tôi, khóe môi nhịn không được mà cứ cong lên mỗi khi nói đến.Nhưng thực ra, anh ta nhớ nhung không phải tôi, mà là kỹ năng nấu cá đạt cảnh giới thần sầu của tôi.

Tái Ngộ

Tái Ngộ Tôi đã biến mất suốt ba năm, và trong suốt ba năm đó, Giang Yến không ngừng tìm kiếm tôi. Lần gặp lại, là khi tôi giả làm bạn gái của em trai trong buổi tụ họp bạn học của nó, để giúp nó giữ thể diện. Khi nhìn thấy tôi gắp thức ăn cho em trai, anh ta ghen đến phát điên, nở nụ cười lạnh, trước mặt mọi người cố ý khiến tôi bẽ mặt: “Già rồi mà còn ăn cỏ non, Hứa Nhiễm, cô không biết xấu hổ à?” Tôi nhìn về phía cô gái đang nắm chặt vạt áo anh ta, ánh mắt ngơ ngác như nai con, giống hệt tôi của ngày xưa. Tôi cố kiềm chế cánh tay đang run rẩy, gắng gượng bình tĩnh, nhẹ nhàng vuốt má em trai: “Cỏ non ngon mà.” “Anh cũng thấy thế, đúng không?”

Tình Yêu Không Lối Thoát

Tình Yêu Không Lối Thoát Thời Ôn đau lòng khi nhìn thấy khuôn mặt đầy thương tích của chàng trai trước mặt. Cô đưa cho cậu một xấp khăn giấy, như một lời động viên mong cậu tìm thấy động lực sống tiếp. Nhưng không ngờ rằng, hành động nhỏ bé ấy lại mở ra một chuỗi bi kịch. Cô và chàng trai bắt đầu tương tác, dần dần gắn bó. Nhưng cậu ta ngày càng có những hành động kỳ quặc, khác người, với một sự cố chấp đáng sợ. Cuộc sống của Thời Ôn chìm vào bóng tối khi chị gái Thời Noãn của cô qua đời, còn mẹ cô thì suy sụp tinh thần. Sau khi trọng sinh, cô gặp lại chàng trai ấy, kẻ đã từng khiến cuộc đời cô trở nên bất hạnh. Không muốn bi kịch lặp lại, cô quyết định chuyển đến trường của cậu ta, mong có thể ngăn ngừa những sai lầm cũ. Nhưng đôi khi, những hành động của cô lại làm mọi thứ rẽ vào con đường ngoài dự đoán. Chàng trai vẫn bị đánh đến đầy thương tích, đôi mắt buồn bã như một hồn ma lạc lối, trông vô hại nhưng lại tiềm ẩn sự nguy hiểm. Thời Ôn quyết tâm sẽ cứu cậu khỏi sự tàn bạo và suy nghĩ cực đoan của kiếp trước. Nhưng dần dần, cô nhận ra ánh mắt chiếm hữu kỳ lạ của chàng trai dành cho mình. Cậu nhìn cô với sự si mê đến rùng mình, khiến cô băn khoăn liệu mình đang thực sự cứu rỗi hay lại vô tình đẩy bản thân vào lối thoát không đường lui. Liệu Thời Ôn có thể cứu được cậu và thay đổi vận mệnh của cả hai, hay bi kịch vẫn sẽ bám riết lấy họ? Nam chính của câu chuyện này chỉ yêu duy nhất nữ chính qua cả hai đời, không hề có tình cảm với chị gái của cô. Đây là một câu chuyện trọng sinh ngọt ngào nhưng cũng đầy giằng xé, hứa hẹn mang lại cho bạn cảm giác ấm áp xen lẫn hồi hộp trong từng trang.

Cô Vợ Bán Đồ Cũ Của Tổng Tài

Học kỳ cuối năm tư, sau khi biết mình chỉ là thiên kim giả, tôi bắt đầu lao đầu vào việc… tích tiền đi. Đối mặt với em kế: Tôi nói, “Cái túi này còn dùng không? Không thì cho tôi đi.” Đối mặt với thanh mai trúc mã: “Chén bát xoong nồi còn cần không? Không thì cho tôi luôn.” Đối mặt với vị hôn phu: “Nhẫn cưới còn giữ không? Không thì—” “Tiêu Sở Sở.” Một người nghiến răng nghiến lợi. “Cô có định bán luôn cả tôi không?” Tôi nhún vai: “Cũng được thôi.” Ngay tối đó tôi đăng thẳng lên confession: 【Cho thuê vị hôn phu – 10 ngàn/ngày】 【1m90, 26 tuổi, 18cm – hiểu là hiểu nha】 Tối hôm sau, tôi bị anh ta ép sát vào cửa. “18 á?” “Là ai nói thế?” “Rõ ràng là 20 cơ mà.”

Cẩu Hoàng Đế Muốn ”Ăn” Ta

Cẩu Hoàng Đế Muốn ”Ăn” Ta Cẩu Hoàng đế muốn ăn thịt ta. Ta là “đồ ăn” cẩu Hoàng đế nuôi trong cung. Phụ thân ta đã nói với hắn rằng ăn ta sẽ trường sinh bất lão. Tuy nhiên, yêu cầu là ta phải đủ mười tám tuổi mới được làm thịt. Vừa qua sinh thần thứ mười tám, ta bị đưa lên long sàng. Nhìn thấy táo đỏ, đậu phộng, long nhãn, hạt sen được bày biện đầy giường, ta run bần bật: “Ăn sống sao? Quá tàn nhẫn!” Cẩu Hoàng đế nhìn ta với vẻ âm trầm, nheo mắt lộ ra hàm răng trắng: “Trẫm chờ không kịp nữa rồi.”

Môn Chủ Thần Ẩn: Kinh Thành Phong Vân

Môn Chủ Thần Ẩn: Kinh Thành Phong Vân Tiêu gia Vân Chước, từ nhỏ đã bị bỏ rơi, nay thân nhân bất ngờ tìm đến, ép nàng hồi kinh để trở thành cái gai trong mắt mọi người. Thân nương khinh thường, nói nàng thô bỉ, không biết một chữ to. Nhưng chỉ trong chốc lát, nàng đã đảo tung giới danh sư kinh thành, nổi danh với tài năng nói từ nói phú, đoán mệnh giải vận, khiến ai ai cũng phải kính nể. Bạch liên hoa chê bai nàng độc ác? Nàng lại khiến tiếng thơm vang xa, để kẻ chê bai tức tối mà phải câm lặng. Đại ca từng thương hại nàng, nghĩ rằng mấy năm nay nàng sống khốn khó, thất vọng vô cùng. Nhưng nàng chỉ nhẹ nhàng giơ tay, châu báu vàng bạc sáng lóa, khiến hắn choáng váng. Nhị ca được mẫu thân bảo bọc, lòng dạ ác độc? Nàng kéo hắn đi gặp báo ứng, đối mặt với cơn thịnh nộ của thần quỷ! Tiểu đệ không chịu nhận tỷ? Trước vũ lực tuyệt đối, cuối cùng hắn cũng phải cúi đầu nhận thua. Vân Chước không chỉ giỏi đoán mệnh, tinh thông tướng thuật, mà còn chiêm tinh thần, sửa phong thủy. Là môn chủ Thần Ẩn môn, nàng mang số mệnh đoản thọ và nghèo khó. Nhưng nàng quyết tâm thay đổi vận mệnh, kiếm thật nhiều tiền để an hưởng tuổi già. Quán nhỏ của nàng tại kinh thành nhanh chóng gây chấn động, trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.

Hòa Giải Thế Đạo

Hòa Giải Thế Đạo Trưởng tỷ trà xanh vì muốn thượng vị, nhân lúc nhiếp chính vương say rượu, đã hạ hẳn ba gói thôi tình tán. Nhiếp chính vương phát cuồng cả một đêm, sáng hôm sau liền dẫn theo mấy ngàn tướng sĩ vây Giang phủ của chúng ta: “Bổn vương muốn cùng với thế đạo này cùng nhau hủy diệt!” Trưởng tỷ trà xanh trốn trong góc run rẩy, đẩy ta ra ngoài. Ta liếc nhiếp chính vương: “Ta gả cho ngươi!” Nhiếp chính vương nghe vậy, nhìn ta một lúc, lặng lẽ thu kiếm, ngửa mặt thở dài: “Cũng đến lúc bổn vương hòa giải với thế đạo này rồi!”

Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi

Văn án Mọi người vẫn luôn truyền miệng, rằng nếu quan tài không thể đóng được là vì khi sinh thời còn chấp niệm, từ niệm mà hoá thành ma, nếu không hoá giải, thì các thế hệ sau sẽ gặp tai ương. Công việc của Yến Tam Hợp chính là hoá giải tâm ma cho người đã khuất. Có một ngày nàng bị Tạ tam gia cuốn lấy, nói hắn có tâm ma. Yến Tam Hợp: Ta không lo chuyện người sống. Tạ tam gia: Ai cũng nói ta đoản mệnh, ngươi coi như là ta đặt cọc trước đi. Sau đó, người khắp kinh thành đều không hiểu nổi, Tạ tam gia hôm nay đến tiệm son, ngày mai đến tiệm trang sức. Cửa hàng trang sức: Tam gia, ngài muốn gì thế? Tạ tam gia: Lấy lòng nương tử. Đợi đã, không phải hắn nói là không muốn khiến cho cô nương nhà người ta phải làm quả phụ thủ tiết sao? Ai mà xui xẻo thế? Yến Tam Hợp: Ta.

BẪY TÌNH CỦA HỌC THẦN

Tôi ước chừng mình được 699 điểm, còn học bá mà tôi thầm thích  Cố Dịch Thần  chắc tầm 698.Cậu ấy ngẩng cằm lên, nói:“Cược không?”“Tất nhiên!”“Nếu tôi hơn cậu 1 điểm, thì nắm tay.” Tai cậu ấy hơi đỏ.“Hơn 2 điểm thì ôm.” Ánh mắt bắt đầu lảng tránh.“Hơn 3 điểm…” Giọng cậu ấy khàn khàn, “thì hôn.”Tim tôi đập loạn xạ.Cậu ấy không biết, tôi quên chưa cộng một câu hỏi lớn tận sáu điểm!Chắc thắng rồi!Nhưng tôi cũng không biết… trong hồ sơ của cậu ấy, còn có tờ giấy chứng nhận ưu tiên cộng điểm cho người dân tộc thiểu số…

Viên Mãn

Viên Mãn Tân hoàng đế bỏ rơi ta, cưới ánh trăng sáng của hắn. Từ đó, cả nhà ta bắt đầu buông thả. Biên ải bị tấn công, cha ta: Bệnh cũ tái phát, không dậy nổi. An ninh kinh thành không tốt, đại ca ta: Nghỉ phép năm, đừng làm phiền. Hộ bộ không có tiền, mẹ ta: Nghèo, không cho vay được. Tân hoàng đế nổi giận: Các ngươi là cái thá gì? Trẫm có đầy người! Được thôi~ Tiếp tục buông thả. Sau đó, huynh trưởng của ánh trăng sáng bị tân hoàng đế phái đi nghênh địch, suýt nữa bị giết. Huynh thứ của ánh trăng sáng bị tân hoàng đế lôi đi phá án, ba ngày sau thì sợ ngây người. Mẹ của ánh trăng sáng vì muốn chống lưng cho con gái mà đã tiêu hết cả tiền dành dụm. Ô hô~ Cứ buông thả mãi, cứ sung sướng mãi~~~

Khúc Tán Hoa Tiêu

Khúc Tán Hoa Tiêu Nghe tin phụ thân ta bị giáng chức đến Sóc Châu, Cao Văn Hán nắm chặt thư từ hôn, gõ cửa phủ. Mưa to như trút, hắn trông vô cùng đau khổ. Hắn nói mẫu thân hắn dùng cái ch.t bức bách. Hắn nói hoàng gia trên cao đang để mắt tới, hắn không thể vì ta mà đánh đổi tiền đồ cả gia tộc. “Đợi mấy hôm nữa gió yên sóng lặng, ta sẽ tìm cách đón nàng về.” Hôm sau, xe lừa đưa nhà ta rời thành đi Sóc Châu liền chạm mặt xe hoa đón dâu của hắn và nữ nhi nhà Quốc công. Phụ thân dặn ta đừng đau lòng, Sóc Châu ắt có hảo hán anh tuấn. Ta ngoan ngoãn nghe lời. Năm năm sau, phụ thân khôi phục chức quan trở lại kinh thành, người vui mừng nhất chính là Cao Văn Hán. Hắn thậm chí quên cả cởi quan phục, chạy thẳng tới cửa nhà ta cầu thân. Cửa vừa mở ra, lại là một nam tử thân hình cao lớn đang lau dao, nhe răng cười lạnh. “Ngươi ch.t thê tử, nhưng phu quân của nàng còn chưa ch.t đâu đấy!”

XUYÊN THÀNH THẾ THÂN CỦA TỔNG TÀI

Sau khi xuyên thành thế thân của “bạch nguyệt quang”, tôi bắt đầu tẩy não tổng tài bá đạo.“Anh đã coi tôi là cô ấy, vậy trước tiên gửi cho tôi một tấm ảnh cơ bụng để xem thử trước đã.”“Đến cả tôi mà anh còn không quyến rũ được, lại muốn quyến rũ cô ấy sao?” 

DÁM CƯỚP TRÚC MÃ CỦA TÔI SAO

Ngày nữ chính xuất hiện, cô ấy đã vượt tôi chỉ với một điểm chênh lệch, cướp lấy danh hiệu nhất khối mà tôi giữ bấy lâu nay.Với vẻ kiêu ngạo và quyến rũ, cô ấy ngày càng gần gũi với thanh mai trúc mã của tôi, Thẩm Hoài Tự.Cô ấy nói với tôi:“Từ giờ trở đi, tôi sẽ luôn đứng trên cô, cướp hết mọi thứ của cô. Hãy chấp nhận số phận đi.”Thẩm Hoài Tự khẽ nhếch môi cười, như ý cô ấy mong muốn, đối xử với cô ấy dịu dàng hết mực.Nhưng—Nụ cười đó của Thẩm Hoài Tự chỉ xuất hiện khi cậu ấy đang kéo kẻ dám giẫm lên đầu tôi xuống và đẩy họ xuống địa ngục.

HÔN NHÂN SẮP ĐẶT

Để trốn tránh cuộc hôn nhân sắp đặt của gia đình, tôi thuê thám tử tìm một anh chàng cực kỳ đẹp trai để ký hợp đồng hôn nhân.Anh ta hỏi tôi:“Vì sao em không thích hôn nhân sắp đặt?”Tôi trả lời:“Đối tượng liên hôn của tôi chán lắm, nghe nói là một ông già cổ hủ, chẳng hiểu lãng mạn là gì.”Tối hôm đó, anh ta ép tôi xuống giường, quấn lấy tôi đủ mọi tư thế như muốn chứng minh điều gì đó.Cho đến khi tôi nghe thấy người khác cung kính gọi anh ta:“Chào tổng giám đốc Bùi.”“Tổng giám đốc Bùi? Bùi nào cơ?”Người đàn ông ôm eo tôi, giọng trầm thấp:“Là ông lão họ Bùi cổ hủ mà em đào hôn ấy.”