Ngôn Tình
Lời Tỏ Tình Bướng Bỉnh Tôi kết hôn với Lâm Chu – người thanh mai trúc mã không hề thích tôi, lại còn bị què chân. Để trêu tức anh ta, tôi ép buộc anh ta vào những tình huống khó xử mỗi ngày. Lâm Chu mặt đỏ bừng, nghiến răng ken két: “Đợi khi chân tôi khỏi, tôi nhất định sẽ g,i.ết cô!” Động tác của tôi khựng lại, đột nhiên trước mắt hiện lên một loạt dòng bình luận: 【Nam chính đúng là giả bộ, eo nhấc cao đến tận trời mà miệng vẫn cứng như đá!】 【Nữ chính ơi, vả vào mặt anh ta hai cái, đảm bảo ngoan ngay!】 【Cũng không biết là ai khi nữ chính thất vọng định tái giá với anh trai anh ta, ngày nào cũng đứng trước cửa gào: “Chị dâu mở cửa đi, em là em của anh trai đây!”】 Tay tôi đang định vung lên thì đột ngột dừng lại giữa không trung. Ngay giây tiếp theo, lòng bàn tay bỗng cảm nhận được một cảm giác ẩm ướt.
Gần đây, anh ngốc được tôi nhặt về ngày càng bám lấy tôi, có lúc còn ôm tôi gọi: “Vợ ơi!”Tôi không chịu nổi, đẩy anh ấy ra: “Tôi không phải là vợ của anh!”Anh ngốc bị dọa sợ, mắt ngấn lệ, lông mi chớp chớp, giọng ấm ức nhỏ xíu: “Vợ ơi…”Tôi mềm lòng trong chốc lát: “Thôi được rồi, gọi gì cũng được.”Dù sao thì anh ấy cũng chẳng hiểu gì.Cho đến một tháng sau, tôi nhìn thấy thông báo tìm người của một gia đình nổi tiếng trong giới thượng lưu Bắc Kinh.Chẳng phải người họ tìm trông giống y hệt anh ngốc ở nhà tôi sao?!Đêm đó, người đàn ông đã khôi phục trí nhớ từ lâu đặt đầu lên cổ tôi, thì thầm với giọng nguy hiểm mà ung dung: “Vợ à, bị em phát hiện rồi…”
Trọng Sinh Những Năm 80: Bảo Vệ Vợ Là Trách Nhiệm Hàng Đầu Anh là một quân nhân, thường xuyên không ở nhà. Mỗi lần cô than phiền, anh chỉ lạnh nhạt đáp: “Anh là quân nhân, phải hy sinh gia đình mình vì lợi ích của công chúng. Em là vợ anh, đương nhiên phải có giác ngộ này.” Nghe nhiều rồi, cô cũng học cách hiểu chuyện. Cho đến ngày hôm đó, cô tận mắt chứng kiến anh vì một người phụ nữ mà hủy bỏ buổi diễn tập quân sự. Cô chết lặng tại chỗ. “Anh không phải… luôn đặt công vụ lên hàng đầu sao?” Tại sao? Tại sao người anh từ bỏ, luôn luôn là cô…
Tái Sinh Trong Đêm Tối Bóng tối yên lặng không một tiếng động, như hỗn độn chưa khai mở.Nguyễn Thời Ý không thể nào mở mắt, không thở nổi, không sao nhúc nhích được. May mà cơn đau tim thấu xương hành hạ nàng đã lâu cũng biến mất. Ừm… Có lẽ nàng đã chết rồi.
Kiếp Này, Làm Ơn Đừng Giúp Em Nữa! Kiếp trước, tôi chưa cưới đã mang thai. Chị gái tôi vô tình nhìn thấy phiếu khám thai của tôi, nhất quyết bắt tôi phải phá bỏ đứa trẻ. Tôi nói với chị ấy rằng tôi đang yêu nghiêm túc, bạn trai tôi sau khi về nước sẽ đến nhà chính thức cầu hôn. Chị tôi không tin, còn ra sức tẩy não mẹ tôi. Tôi kiên nhẫn kể về hoàn cảnh của bạn trai, chị ấy thì một mực khẳng định anh ấy là kẻ lừa đảo. Trong lúc giằng co, tôi ngã xuống cầu thang và bị sảy thai. Tôi bị nhốt trong nhà, hoàn toàn cắt đứt liên lạc với bên ngoài. Nhân cơ hội đó, chị tôi giới thiệu cho tôi một anh làm trong doanh nghiệp nhà nước, mẹ tôi thì lấy cái chet ra ép tôi phải lấy anh ta. Sau này chồng tôi thăng chức tăng lương, chị tôi đi đâu cũng khoe khoang: “May mà lúc đó tôi ép nó bỏ cái thai, giới thiệu cho nó một người chồng tốt, nếu không nó đã bị tên lừa đảo đó dụ dỗ bỏ nhà đi rồi.” Câu này truyền đến tai chồng tôi, anh ta để bụng chuyện tôi từng mang thai với người khác, đánh tôi suýt chet. Tôi vừa khóc vừa thu dọn hành lý chuẩn bị về nhà, nhất quyết đòi ly hôn. Nhưng vừa bước ra đã bị chị tôi mắng té tát: “Mày đúng là không biết hưởng phúc. Ai bảo mày không biết giữ mình trước hôn nhân, bị đánh là còn nhẹ!” Hai chị em cãi nhau rồi xô xát, không may cùng ngã khỏi ban công mà chet. Sống lại một lần nữa, chị tôi ném tờ phiếu khám thai của tôi vào thùng rác, mặt mày tràn đầy chế giễu: “Kiếp này tao không rảnh lo chuyện bao đồng nữa. Tao muốn tận mắt nhìn mày lao đầu vào hố lửa!”
Em trai tôi bị lừa tiền, bố nhập viện, đột nhiên có một ông lão tìm tôi nói: “Năm mươi triệu, cưới không”Nhìn vào hợp đồng ghi rõ một tháng năm mươi triệu, tôi đã đồng ý cưới, ai ngờ người tôi cưới là cháu trai đích tôn của ông.Vừa bước vào phòng bệnh, tôi nghe thấy một giọng nói kim loại: “Ký chủ, đối tượng nhiệm vụ đã đến, nhiệm vụ đầu tiên là để cô ấy hôn và đánh thức ký chủ dậy.”Tôi: ?Ai đang nói chuyện vậy?Giây tiếp theo, một giọng nói nam đầy tức giận vang lên: “Bộ cậu bị điên à, tôi đang hôn mê đấy!”Tôi: ???
Chồng Không “Sợ” Vợ Tin đồn nói rằng sếp là người sợ vợ. Bình thường cứ lấy lý do “về nhà với vợ” để trốn các buổi tụ tập. Trong buổi tiệc mừng công, có đồng nghiệp buôn chuyện: “Không phải hôm nay sếp Tần phải về nhà với vợ sao?” Anh nghiêng đầu, hất cằm về phía tôi: “Hôm nay không cần. Vợ tôi đang ở đây rồi.” Tôi: “…”
Sau tai nạn xe, người đầu tiên chạy đến bệnh viện là Tống Kỳ.Tôi nhào vào lòng anh ấy, ấm ức làm nũng.“Chồng ơi, em sợ lắm.”Cơ thể Tống Kỳ khẽ run lên.Anh ôm chặt lấy eo tôi, giọng trầm ấm an ủi.“Không sao, anh ở đây.”Tống Kỳ đưa tôi về nhà.Nhưng dần dần, tôi cảm thấy có gì đó sai sai.Tại sao trong nhà không có quần áo của tôi?Tại sao dì giúp việc không biết tôi thích ăn gì?Tại sao căn phòng không phải phong cách tôi yêu thích?Và quan trọng nhất là… chồng tôi có bụng tám múi, tại sao không cho tôi ngủ chung?
Không Phải Gu Tôi Sau khi liên hôn với thái tử gia giới kinh thành, có phóng viên hỏi anh ta nghĩ gì về tôi. Anh ta nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út, suy nghĩ một lúc lâu rồi mới lên tiếng: “Cô ấy cũng tốt, nhưng không phải gu của tôi.” “Nếu ngoan ngoãn hơn một chút thì càng hay, đừng lúc nào cũng c/ãi lời tôi.” “Ở nhà có thể ăn mặc g/ợ i c/ảm một chút, tôi không ngại đâu.” Phóng viên ôm đầu, đau khổ nói: “Tôi đang hỏi ý kiến của anh về bộ phim mới ra mắt của cô ấy cơ mà…” Cả mạng xã hội nổ tung.
Người Mẹ Già Tôi rất ghét mẹ mình, bởi vì bà sinh tôi khi đã 42 tuổi. Mỗi lần họp phụ huynh, bà là người mẹ già nhất, thậm chí còn bị nhầm thành bà nội của tôi. Từ khi tôi lên 10, mẹ bắt đầu thường xuyên ốm đau. Dù có phải nhập viện, bà vẫn lén lút trốn về nhà nấu cơm cho tôi. Thế nhưng tôi vẫn ghét bà. Khi tôi vào cấp hai, mẹ gần 60 tuổi. Bà liên tục đổ bệnh, tôi buộc phải chăm sóc bà. Trong khi bạn bè cùng trang lứa đang tận hưởng tuổi thanh xuân tươi đẹp, tôi lại phải gánh vác trách nhiệm chăm sóc một người già. Những ngày tháng ấy như một con đường không thấy điểm dừng. Tôi không thể kiềm chế được sự oán hận đối với bà. Một ngày nọ, khi tôi đang học lớp 12, mẹ bất ngờ để lại một bức di thư rồi rời khỏi nhà. Bà nói, bà không muốn trở thành g/ánh nặ/ng của tôi, nên quyết định tự k/ết t/húc cuộ/c đời mình.
Tỉnh Giấc Giữa PO Văn, Tôi Vả Sập Dàn Nam Chính Buổi tụ họp bạn bè, “nữ huynh đệ” của bạn trai mang sữa cho tất cả mọi người. Nhưng đến lượt tôi thì lại hết mất. Cô ta khoa trương kêu lên: “Aiya, đều tại tôi sơ suất mang thiếu một chai rồi. Em dâu sẽ không trách tôi chứ?” Tôi vừa định nói không sao cả thì bỗng nhiên nhìn thấy dòng bình luận hiện lên: 【Quả nhiên là bảo bối em biết chơi, nhiều năm rồi mới về nước, mà quà hội ngộ lại là sữa.】 【Sữa này rốt cuộc từ đâu ra, thật khó đoán quá~】 【Chú ý ánh mắt nam chính nhìn em gái bảo bối kìa! Sau này cô ấy chắc chắn khổ sở lắm đây, hehe…】 Lúc này tôi mới nhận ra mình đang ở trong một cuốn tiểu thuyết po, mà “nữ huynh đệ” kia chính là nữ chính. Chẳng bao lâu nữa, tất cả những người đàn ông trong phòng, bao gồm cả bạn trai tôi, sẽ trở thành những kẻ quỳ rạp dưới váy cô ta. Hiện tại, bạn trai tôi đang định đưa sữa của anh ấy cho tôi, nhưng lại bị “nữ huynh đệ” ngăn lại, nói rằng tôi không xứng để uống. Không khí trở nên căng thẳng, tôi khẽ mỉm cười, gật đầu: “Đúng là tôi không xứng thật.” “Dù sao tôi cũng bị dị ứng với sữa của đồ hèn hạ.”
Chuyến Đi Đếm Ngược Ngày Chia Tay Nửa tháng trước ngày cưới, Thẩm Mục Châu nói muốn dừng lại. Mấy năm nay công việc bận rộn, anh chưa từng có thời gian ở bên tôi một cách trọn vẹn. Vốn dĩ chưa bao giờ là người lên kế hoạch, vậy mà lần này anh lại dành trọn một đêm để chuẩn bị hành trình du lịch mười ngày. Chỉ là anh không biết. Tôi đã thấy. Thấy anh trò chuyện với người khác. Anh gọi chuyến đi lần này là 【 đếm ngược chia tay 】.
Ai Dám Dựa Vào Tình Yêu Để Chiếm Hữu Núi Phú Sĩ Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần Sở Tư Lễ gây họa bị người lớn trong nhà bắt được, anh ấy đều kéo tôi ra làm bia đỡ đạn, bắt tôi cầu xin giúp. Tôi không muốn, anh ấy lại kiên nhẫn dỗ dành: “Tiểu Diệp, anh trai bị đánh, em không thấy đau lòng sao?” Anh ấy vốn có khuôn mặt đẹp trai, lúc dỗ người thì giọng nói lại dịu dàng đến mức khiến lòng người mềm nhũn, tôi hoàn toàn không có sức chống đỡ. Cứ thế mãi, anh ấy nắm được điểm yếu trong tính cách của tôi, cũng ngày càng làm càn vô độ. Bây giờ nghĩ lại, chính tôi đã nuông chiều anh ấy đến hư hỏng. Khiến anh ấy cho rằng, bất kể anh ấy làm ra bao nhiêu chuyện hoang đường, tôi vẫn sẽ đứng yên chờ anh ấy quay về. Nhưng lần này, tôi không định dung túng anh ấy thêm nữa.
Nợ Duyên Không Trả Anh bế tôi đến cạnh chiếc tủ rồi đặt tôi ngồi xuống, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào mắt tôi. “Vừa rồi em nói tôi đã từ chối em bao nhiêu lần nhỉ?” Anh hỏi. “Một trăm hai mươi tám lần.” Tôi cụp mắt xuống, trái tim trong lồng ngực đập loạn nhịp. “Vậy thì tôi sẽ hôn em một trăm hai mươi tám lần để bù lại, em thấy thế nào?” Anh vòng tay ôm lấy eo tôi, chưa nói hết câu đã bắt đầu hôn lên cổ, lên vành tai, rồi lên khuôn mặt tôi, từng cái một: 1, 2, 3, 4, 5, 6… Lúc đầu, cô một mực theo đuổi anh. Khi anh cuối cùng cũng quay đầu lại, cô đã không còn ở đó nữa. Thật may mắn, đó không phải là kết thúc.
Tôi Khuyên Bà Nội Đừng Chia Di Sản Sau khi ông nội qua đời, bà nội muốn chia di sản. Tôi khuyên bà nên đề phòng một chút, con cái chưa chắc đã đáng tin. Bà gật gù… rồi quay lưng đi báo ngay cho chú tôi. Chú nợ nần chồng chất, bị chủ nợ dí đến đường cùng, đổ hết lỗi lên đầu tôi rồi lái xe t ông ch .t tôi. Một sáng tỉnh lại, tôi phát hiện mình được trọng sinh. Ngay lúc ấy, bà nội đang nắm tay tôi nói: “Hay là bà chia hết tài sản luôn nhé.” Tôi lập tức vỗ tay cười rạng rỡ: “Hay quá! Cháu ủng hộ hết mình!”
Bao Dưỡng Bạch Nguyệt Quang Của Thiên Kim Giả Xong, Hắn Hắc Hóa Rồi Vì muốn trả thù thiên kim giả, tôi bao dưỡng bạch nguyệt quang của cô ta. Tôi không ngừng hành hạ anh, nhìn anh tức giận đến phát điên. “Tưởng An, thủ đoạn của cô cũng chỉ có vậy thôi sao?” Tôi càng hưng phấn hơn, vắt kiệt anh hết lần này đến lần khác. Cho đến khi trước mắt tôi hiện lên một hàng chữ: 【Nữ phụ đúng là đang tìm đường chết.】 【Tạ Chỉ chính là người thừa kế duy nhất của nhà họ Tạ – gia tộc giàu nhất. Ngày anh ta trở về Tạ gia cũng chính là ngày chết của cô.】 Tôi sợ đến mức ngồi phịch xuống người Tạ Chỉ. “Ưm…” Nghe tiếng rên đau đớn của anh, tôi không quay đầu lại mà lập tức rời khỏi anh. Đến tận ngày tôi về nước để liên hôn, Tạ Chỉ lạnh mặt nhìn tôi: “Không phải rất giỏi sao?”
Giới thiệu truyên ngôn tình thời cổ đại hài hước độc đáo này: Nói về cuộc đời của cô gái mang tên Điền Thất thì có lẽ phải nhắc đến từ “vừa cười vừa khóc”. Cô có một kẻ thù không đội trời chung, hắn ta đã diệt sạch diệt môn nên cô liền ôm quyết tâm giết chết hắn. Để đạt được kế hoạch đó, điều đầu tiên Điền Thất làm là trà trộn vào chốn hậu cung bằng cách nữ giả thái giám. Nhưng chưa tận tay giết chết kẻ thù, hắn ta đã tự chầu trời về ông bà. Điền Thất suy nghĩ, không sao, miễn hắn vẫn chết là được. Kế tiếp chính là suy nghĩ làm sao thoát khỏi hậu cung này. Bởi vì kẻ thù cũng không còn trên đời, hít chung bầu không khí với cô nữa, cô còn ở đây làm gì? Mà đâu phải muốn xuất cung là được, Điền Thất đành tương kế tựu kế ở lại. Cô buộc phải tìm kiếm một người chủ mới để giả làm thái giám. Bắt đầu từ đây ông trời mới thật sự trêu đùa cô. Theo người nào thì người đó chưa được một tháng đã chết. Hiện tại cô vừa suy ngẫm về nhân sinh của mình vừa đốt giấy tiền vàng bạc cho vị chủ thứ ba. Trong lòng thì chửi rủa ông trời vì thích làm khó cô. Tâm trạng đang bù lu bù loa, khóc đến sưng mắt, cô liền quờ quạng tay tìm kiếm thứ lau nước mũi đang chảy dài. Tìm như thế nào lại vớ trúng long bào bên cạnh. Liệu rằng Điền Thất sẽ gặp những chuyện gì và phải trải qua những tình tiết vừa cười vừa khóc sắp tới?
Đức Dương Quận Chúa Nàng tên Ân Trường Hoan, là quận chúa Đức Dương, từ nhỏ đã là một mỹ nhân kiều diễm, quyến rũ động lòng người, được mọi người yêu chiều, sủng ái ngàn vạn. Mặc dù chỉ là quận chúa, nhưng nàng vẫn sống cuộc đời tiêu dao, muốn gì được nấy, tất cả là nhờ Thái Hậu ngoại tổ mẫu làm chỗ dựa, hết mực cưng chiều nàng. Nhưng biến cố liên tiếp ập đến, Thái Hậu băng hà, và ngay sau đó, vị hôn phu của nàng cũng bội ước. Nàng thất vọng và đau lòng, muốn nghĩ cách giải trừ hôn ước, nhưng còn chưa kịp làm gì thì đã trúng kịch độc mà chết. Khi nàng mở mắt ra lần nữa, mơ màng nhận ra trời cao thương xót, cho nàng trọng sinh trở lại. Việc đầu tiên nàng làm là cứu ngoại tổ mẫu Thái Hậu, sau đó… kiện cáo! Sau khi từ hôn. Thái Hậu ôn tồn hỏi: “Trường Hoan à, cháu muốn quận mã như thế nào?” Ân Trường Hoan nhớ đến kiếp trước, giọng nói đầy nghiêm trọng: “Xấu một chút đi, quá xinh đẹp dễ sinh ra chuyện không hay.” Một nam nhân nào đó nghe vậy, chạm vào khuôn mặt tuấn mỹ vô song của mình, thầm nghĩ: Nếu không thì thêm một vết sẹo? Nhiều năm sau, khi đã trở thành Hoàng Hậu Đức Dương, nàng mới nhận ra rằng kết cục bi thảm kiếp trước là vì nàng đã không chọn người đàn ông đẹp nhất đời.
Nam thần đăng một dòng trạng thái trên vòng bạn bè:“Thật muốn được đón Tết Thiếu Nhi ghê. Nhưng cúi đầu nhìn lại, làm gì có đứa trẻ nào cao 1m85 mà còn có cơ bụng sáu múi chứ.”Tôi liền nhắn tin riêng:“Ở đó không? Cho tôi xem cơ bụng được không?”Một giây sau, anh ta chặn tôi luôn.
Sau khi tôi bị bắt cóc.Tên bắt cóc nói: “Hãy kêu bạn trai là thái tử gia Quảng Đông của cô, mang 100 triệu đến chuộc cô nhanh đi!”Tôi nghĩ đến Thẩm Cảnh, người mà đi ăn cơm còn phải trả lại một hộp khăn giấy.Rồi nhớ lại mỗi cuối tuần, anh ấy đều phải về quê để ăn gà thả vườn cho tiết kiệm.Tôi lắc đầu: “Các người nhầm rồi phải không?”Bạn trai “nghèo vô thời hạn” của tôi, Thẩm Cảnh, sao có thể là thái tử gia của Quảng Đông?Nhưng sau đó, Thẩm Cảnh thực sự đã bỏ ra 100 triệu để chuộc tôi về.Trên đường về nhà, anh ấy làm ra vẻ đau lòng vô cùng .“Em có tin không, cái chỗ tồi tàn đó lại dám thu của anh 10 đồng phí đỗ xe?”