Ngôn Tình

Học Yêu

Học Yêu Bạn trai tôi có một sở thích nho nhỏ, mỗi lần “thể hiện” xong đều muốn tôi chấm điểm. Từ 0.5 điểm lên đến điểm tuyệt đối, mất đúng 3 năm. Thế nhưng sau khi giành được “max điểm”, kẻ được cả giới quen biết tung hô là “cuồng vợ” lại vội vàng chạy đến trước mặt mối tình đầu để báo công: “Tiểu Lê, anh lấy Dụ Dao ra luyện tay suốt 3 năm, bây giờ đã học được cách yêu một người rồi. Em có thể tha thứ cho anh được không?” Đến ngày cưới, hắn vì tình mà bỏ trốn, dưới sân khấu vớ đại một người đàn ông: “Anh đi thay tôi một lát, dỗ cô ấy vui lên!” Đến khi tôi đăng ảnh giấy đăng ký kết hôn với người đàn ông kia. Tần Sở gọi nổ tung điện thoại của tôi, còn người “chồng nhặt về” kia lại ấn nút nhận cuộc gọi: “Tổng giám đốc Tần à, người đã được tôi dỗ vui rồi thì là của tôi đấy.”

Chuyên Gia Ru Ngủ Trực Tuyến

Chuyên Gia Ru Ngủ Trực Tuyến Là một bà mẹ bỉm sữa toàn thời gian, tôi và chồng sống xa nhau. Để kiếm thêm thu nhập trang trải cuộc sống, tôi đã giấu chồng làm thêm công việc là một chuyên gia ru ngủ trực tuyến. Không ngờ có một ngày, tôi phát hiện ra người tôi ru ngủ lại chính là chồng mình. Anh ấy nói rằng anh ấy đang đau khổ vì tình yêu, mất ngủ đã lâu. Khoảnh khắc đó, tôi như rơi vào hầm băng.

Một Tỷ Đổi Lấy Tự Do

Một Tỷ Đổi Lấy Tự Do Tôi đã yêu Lý Tư Niên suốt mười năm. Cuối cùng, ngày anh cưới ánh trăng sáng của mình cũng đến. Tại lễ cưới, tôi cảm động đến rưng rưng nước mắt. Nhìn bọn họ kết hôn, tôi thật sự rất vui, còn vui hơn cả mẹ ruột của họ.

NHẸ NHÀNG CHẠM VÀO TRÁI TIM

Tôi sống chung với Trần Vọng Tân ba năm, thỉnh thoảng lên giường, nhưng không bao giờ hôn nhau.Mối quan hệ của chúng tôi thuần túy chỉ là chuyện nam nữ.Cho đến một ngày, tôi vô tình bắt gặp anh và cô thư ký thân mật, để cô ấy ra vào không gian riêng tư của anh một cách thoải mái.Tôi hiểu và tinh ý nhường chỗ cho họ.Đêm rời đi, tôi gửi cho anh một tin nhắn coi như lời tạm biệt:[Tôi về quê lấy chồng rồi, sau này đừng liên lạc nữa.]Sau đó, khi tôi tiễn người mà mình vừa đi xem mắt ra về. Quay lại, ánh mắt tôi liền chạm phải Trần Vọng Tân.Anh không còn giữ được vẻ mặt ôn hòa và lý trí như mọi khi; anh mất kiểm soát mà dồn tôi vào góc tường:“Hắn có điểm nào hơn tôi? Tiền, quyền… hay là giỏi chiều chuộng em hơn tôi?”

Thê Tử Của Ta

Thê Tử Của Ta Phu quân của ta chiến tử sa trường đã năm năm, vậy mà đột nhiên lại mang theo cả gia quyến quay về. Hắn ở địch quốc cưới vợ, sinh con, còn chỉ đích danh bảo ta đi đón. Lão phu nhân khó xử, ta cũng khó xử. Năm đó, sau khi Cố Xương Văn qua đời, lão phu nhân đã tìm cho ta một tiểu tướng công. Hiện tại, trượng phu và nhi tử ầm ĩ không ngừng, ta thực sự không cách nào rời khỏi. Hai người họ, một người giữ chặt tay áo bên trái của ta, người kia giữ chặt tay áo bên phải, nước mắt lưng tròng, nghẹn ngào nói: “Nương tử, ngực ta đau quá, nàng nghe thử xem tim ta đập nhanh hay không?” “Nương, ngón tay con đau quá, người thổi cho con nhé!” Không còn cách nào, ta đành gác lại chuyện đi đón người. Hôm Cố Xương Văn tức giận đến tìm ta tính sổ, lão phu nhân không dám ngẩng đầu, lại nghĩ ra một chủ ý ngu ngốc: “Hay là để hai đứa trẻ đính hôn từ bé?”

Gả Thay

Gả Thay Ta thay đích tỷ gả cho Trấn Nam Vương đang hôn mê bất tỉnh để xung hỉ. Mọi người đều nghĩ ta sẽ ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt, sống cuộc đời đầy đau khổ. Nhưng mà, được gả vào hào môn, không cần phải hầu hạ cha mẹ chồng, phu quân thì chẳng khác nào người chết… Đây chẳng phải cuộc sống lý tưởng của ta sao! Ta siêng năng giúp phu quân lau rửa thân thể, nhân tiện “lợi dụng” một chút. Bỗng dưng, bên tai vang lên một giọng nói nghiến răng ken két: “Nữ nhân, ngươi sờ đủ chưa!”  

MẸ CON TÔI CÙNG GẢ VÀO HÀO MÔN

Tôi và mẹ cùng kết hôn vào gia tộc họ Bạc nổi tiếng ở Bắc Kinh.Mẹ tôi gả cho người đàn ông lớn tuổi quyền lực nhất trong gia tộc – người được mệnh danh là “Lão Phật gia”.Còn tôi, trở thành vợ của “Thái tử gia” nhà họ Bạc.Chỉ nửa năm sau, tin tức về việc Lão Phật gia cùng vợ cũ qua lại ở khách sạn đã tràn ngập trên mạng.Mẹ tôi phát điên, quyết tâm đòi ly hôn.Để ủng hộ bà, tôi cũng lấy ra bản thỏa thuận ly hôn của mình.“Ly hôn đi, hai mẹ con mình cùng nhau ly hôn!”Lão Phật gia: “Bảo bối à, nghe tôi giải thích đã!”Thái tử gia: “Làm gì mà cả hai đòi ly hôn thế này?”“Bảo bối, thật sự không như em nghĩ đâu, anh vô tội mà.“Cầu xin bảo bối, đừng ly hôn, anh yêu em mà !“Nếu không có em, anh sống còn ý nghĩa gì nữa!”Ngoài cửa, Chủ tịch tập đoàn họ Bạc, ông Bạc Kim Thành 55 tuổi, đang quỳ rạp dưới đất, nước mắt lã chã, giọng nói đầy ai oán.Trong phòng, mẹ tôi nước mắt mờ mịt, khóc đến mức khuôn mặt như hoa lê đái vũ, thật khiến người khác nhìn cũng đau lòng. 

Quận Chúa Độc Hành

Quận Chúa Độc Hành Phu quân của ta – vị tướng quân đã xuất chinh ba năm, nay khải hoàn trở về, bên cạnh lại có một nữ tử mang thai sắp đến kỳ sinh nở. Nữ tử ấy thân hình mảnh mai như liễu rủ, ánh mắt như mang vài phần phong tình, dịu dàng yếu đuối nhìn ta. “Nô gia không dám tranh giành tướng quân với phu nhân, chỉ cầu xin phu nhân cho phép tiểu nữ tử được ở bên cạnh tướng quân. Dù là làm nô tỳ, tiểu nữ tử cũng cam tâm tình nguyện.” Còn phu quân của ta, ánh mắt nhìn ta như thể ta chính là kẻ chia rẽ bọn họ, một kẻ ác nhân không hơn không kém. Ta thầm cười lạnh trong lòng. Chuyện này, ta không gánh! Nhanh chóng nắm lấy tay nàng ta, ta rút ra thư hòa ly mà đã viết sẵn từ vài năm trước. “Đừng thế chứ! Đây, thư hòa ly này giao cho ngươi, từ giờ ngươi là tướng quân phu nhân! Chúc hai người bách niên giai lão!” Nói xong, không để người phía sau có cơ hội phản ứng, ta xoay người bỏ chạy, không hề ngoảnh đầu lại.

Hồi Tưởng Mộng Xưa

Hồi Tưởng Mộng Xưa Ta cùng Giang Triết thành thân đã mười năm, ta cùng hắn mỗi người một ngả. Hắn lưu luyến ở phòng của thiếp thất, lúc thì say rượu ở tửu quán, khi lại vì một tiểu cô nương mà vung tiền như rác. Sinh thần năm ấy, ta uống say. Khi tỉnh lại, trước mặt lại là khuôn mặt lo lắng của Giang Triết. “A Dung, nàng tỉnh rồi?” Ta thẳng tay tát hắn một cái thật mạnh. “Ngươi còn dám đến gặp ta?” Hắn lại ngơ ngác, vẻ mặt bối rối: “A Dung, ta chọc nàng giận sao?” Ta sững sờ, nhìn khuôn mặt còn trẻ trung, non nớt của hắn, trong lòng chợt bừng tỉnh. Hắn không phải là Giang Triết của mười năm sau, người đã lạnh nhạt với ta. Hắn là Giang Triết của mười năm trước, người yêu ta như sinh mệnh, một lòng muốn cùng ta bạc đầu giai lão.

Chúng Ta Ly Hôn Thôi

Chúng Ta Ly Hôn Thôi Cố Cẩm Hà luôn là người rất có chừng mực. Anh ấy không dễ dàng để người khác bước vào mối quan hệ giữa chúng tôi. Hôm nay, chuyện này khiến tôi bất ngờ.

BÉ CƯNG CỦA ANH

Trang betaRa ngoài du lịch, tôi vô tình lạc mất ba mẹ.Trong lúc bối rối, một anh chàng cao 1m88 bất ngờ bế bổng tôi lên cao và hét lớn:“Con nhà ai đây?! Ai để lạc con thế này?!”Tôi: “?”Sau này mới biết, anh ấy là anh trai ruột của bạn thân tôi.

Thịnh Vũ

Thịnh Vũ Ta liều mạng cứu về tiểu tướng quân, hắn lại ra công đường cùng ta đối chất, chỉ vì muốn hủy hôn với ta. Hắn mắng ta tâm địa độc ác, quay đầu cưới thứ muội của ta, tán dương nàng ôn hoà hiền hậu thuần lương. Mà ta mất hết mặt mũi, không người muốn cưới, đành phải gả cho tên gian thần Hoắc Chương tiếng xấu đồn xa. Ngày ta xuất giá, hắn lại đột nhiên đơn thương độc mã chạy đến cướp dâu, nói rằng nguyện ý nạp ta làm thiếp. Hoắc Chương ghen ghét hỏi: “Chỉ loại hàng này thôi mà cũng đáng để nàng nhớ nhung nhiều năm như vậy sao?” Về sau, tiểu tướng quân quỳ rạp bên váy ta, thảm thiết cầu xin ta nhận hắn, dù chỉ làm nhỏ.  

Thời Gian Và Anh Vừa Đúng Lúc

Thời Gian Và Anh Vừa Đúng Lúc Tôi đã sống 23 năm trong nhung lụa, là một đại tiểu thư được cưng chiều từ bé. Thế mà chỉ trong một đêm, tôi bị nói thẳng vào mặt rằng mình chỉ là đồ giả. Tôi cùng hành lý bị đuổi ra khỏi nhà họ Lâm, ngay cả vị hôn phu cũng bị người ta cướp mất. Nhưng anh ấy lại lập tức đi tìm tôi, nắm chặt tay tôi trước mặt mọi người, lạnh lùng nói: “Vị hôn thê tôi nuôi từ nhỏ, các người nói đổi là đổi được à?”  

Chúng Ta Xứng Đáng

Chúng Ta Xứng Đáng Tết về nhà đánh mạt chược, thiếu một người. Lúc tìm người chơi, tôi thậm chí còn gọi cho số của bạn trai cũ. Giọng anh ta lạnh nhạt: “Nghĩ kỹ rồi? Muốn xin lỗi tôi?” Tôi đáp: “Không phải, mạt chược thiếu một chân, anh có muốn chơi không?” Anh ta im lặng một lát, sau đó chỉ nói hai chữ: “Địa chỉ.” “Ở thôn Lý Nhi, trấn Thạch Đầu, huyện An Ninh, thành phố Phổ Dương.” Bạn trai cũ sững sờ: “Cô nói lại lần nữa?” Tôi chợt thấy hơi ngượng, suýt chút nữa quên mất anh ta là dân thành phố, đến đây một chuyến cũng chẳng dễ dàng gì. Tôi bất đắc dĩ nói: “Thôi bỏ đi, nói với mấy người thành phố các anh cũng chẳng hiểu.” Nhưng sáng hôm sau, vừa thức dậy, tôi đã thấy bạn trai cũ bị chó làng tôi rượt chạy khắp thôn.

Mẹ Tôi Lì Xì Cho Con Gái Tôi Bằng Ảnh Của Ngũ Bách

Mẹ Tôi Lì Xì Cho Con Gái Tôi Bằng Ảnh Của Ngũ Bách Trong bữa cơm tất niên, mẹ tôi phát lì xì cho hai đứa cháu trai, mỗi đứa một ngàn tệ (khoảng 3tr5). Đến lượt con gái tôi, bà lại chỉ đưa một tấm ảnh của nam ca sĩ Ngũ Bách. Cả nhà cười nghiêng ngả, khen mẹ tôi “thời thượng” và “hài hước biết đùa”. Chỉ có con gái tôi đỏ hoe mắt, rưng rưng nước mắt. Tôi lên tiếng trách mẹ thiên vị. Mẹ tôi gục xuống bàn khóc lóc, nói chỉ đùa chút thôi. Anh cả nói tôi nhỏ nhen, không biết đùa. Em gái đe dọa bắt tôi quỳ xuống xin lỗi mẹ. Ba tôi lấy roi ra dọa sẽ dùng gia pháp. Tôi giận dữ hất tung bàn thức ăn, đuổi tất cả bọn họ ra khỏi nhà. Về sau, ba mẹ tôi đổ bệnh phải nhập viện, tìm tôi trả tiền thuốc men. Tôi thẳng tay ném cho họ một ngàn tấm ảnh Ngũ Bách. “Cứ dùng thoải mái, thiếu thì tôi còn nhiều.”

SÓI CON CỦA TÔI

Nhân lúc “thái tử gia” của giới thượng lưu Hong Kong mất trí nhớ sau khi ngã xuống biển, tôi đã lừa anh lên giường rồi hôn cho một trận.Trở về Hong Kong, các quý cô thượng lưu cười nhạo tôi chỉ là gái nhà nghèo, không xứng với người quyền lực như Phó Nam Uyên, sớm muộn gì cũng bị anh đá.Cho đến tiệc mừng thọ của ông cụ nhà họ Phó.Tôi cặm cụi nấu nào là cá chua ngọt kho kiểu đặc sản, thịt xào tuyết cải cùng măng đông, canh bạc hà nấu cá, cả cá vàng hoang dã mà người có tiền cũng khó mua nổi…Họ bắt đầu lờ mờ nhận ra, “thái tử gia” ngày đêm nhắc mãi về tôi, khóe môi nhịn không được mà cứ cong lên mỗi khi nói đến.Nhưng thực ra, anh ta nhớ nhung không phải tôi, mà là kỹ năng nấu cá đạt cảnh giới thần sầu của tôi.

Phụ Tử Tranh Kiều

Phụ Tử Tranh Kiều Ta lỡ đem lòng yêu một cặp phụ tử nên tâm trạng rối bời, chẳng biết nên chọn phụ thân hay nhi tử? Phụ thân là danh y trứ danh chốn Kinh thành, tiếng lành vang xa, đức tài vẹn toàn. Trừ việc lúc trẻ hồ đồ nhặt về một đứa con trai to xác, còn lại chẳng chê vào đâu được. Còn nhi tử ấy à, ngoài dung mạo ra thì toàn là tật xấu, thậm chí còn có chút điên khùng.. Hôm ấy, ta đem mọi chuyện nói rõ với người già hơn, lòng vô cùng tiếc nuối: ” Tạ Tịch Vân, từ nay về sau, ta chỉ có thể gọi chàng là phụ thân.” Tạ Tịch Vân nén giận đến cực điểm, nghiến răng nghiến lợi bật ra từng chữ: “Gọi phụ thân cũng được, nhưng trước tiên ngươi hãy rút tay ra khỏi quần ta đi đã.”

VỢ ƠI ĐỪNG CHÊ ANH

Tôi là nữ ca sĩ bị cả mạng xã hội ghét bỏ, nhưng lại kết hôn với một người thuộc giới thượng lưu.Máy quay ẩn đang phát trực tiếp tại nhà, nhưng tôi lại hoàn toàn không hay biết.Trong khung hình, Thiệu Vũ bước đến gần tôi, lạnh lùng hỏi: “Em lại chơi game nữa hả?”Các anti-fan bắt đầu hả hê.“Kiều Linh suốt ngày bám lấy tổng giám đốc Thiệu để giả vờ yêu thương, lần này thì lộ rõ bản chất rồi!”Bố mẹ chồng và em gái chồng cũng nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng.“Nếu A Vũ thực sự không thích cô ta, thì đừng làm khổ nhau nữa.”Nhưng lúc đó, hình ảnh của tôi – người luôn tỏ ra dịu dàng, đằm thắm và đầy yêu thương – lại không kiên nhẫn đẩy mặt Thiệu Vũ đang lại gần ra.“Anh bị làm sao thế? Tránh xa em ra.”Trên gương mặt lạnh lùng của Thiệu Vũ bỗng hiện lên vẻ ủy khuất.“Em chê anh à?”

Nửa Đồng Khinh Bạc

Nửa Đồng Khinh Bạc Ta năm tuổi, hắn đáp ứng cưới ta, ta đáp ứng nuôi hắn. Ta mười tám tuổi, hắn rốt cuộc cũng mưu được chức quan, nhưng lại không có bạc cưới thê tử, ta nói cưới ta không cần tốn tiền. “Ngươi là thương nhân, cùng lắm cũng chỉ làm thiếp cho ta mà thôi…” Hắn cười nhạo ta si tâm vọng tưởng, nhưng lại không biết rằng… Gần đây thường có một kẻ trêu hoa ghẹo nguyệt leo tường nhà ta, ôm lấy eo ta mà dỗ dành: “Nhìn ta xem, ta còn cao quý hơn hắn nhiều lắm…”