Ngôn Tình
Sông Ngầm Sau khi mẹ qua đời, cha dượng tôi trở nên nghiện rượu trầm trọng. Hàn Dịch trở thành nơi trú ẩn duy nhất của tôi. Chúng tôi trốn khỏi ngôi nhà vỡ vụn đó, sống nương tựa vào nhau trên gác mái của một khu dân cư nghèo trong thành phố. Anh ấy là em trai hợp pháp của tôi, nhưng cũng là nỗi si mê mà tôi chẳng bao giờ dám thốt nên lời. Ngày thi đại học. Tôi siết chặt tờ thông báo tuyển thẳng trong tay, chạy như bay về nhà. Nhưng qua khe cửa khép hờ, tôi lại nhìn thấy hoa khôi của trường đang dán sát lên lồng ngực trần trụi của anh ấy. Khoảnh khắc cánh cửa ấy đóng lại. Tôi hoàn toàn mất đi mái nhà của mình. Bảy năm sau tái ngộ. Đôi mắt anh đỏ hoe, giữ chặt cổ tay tôi ép lên đầu giường. “Ngày đó tôi căn bản chưa từng đụng vào cô ta… Em thậm chí không thèm chất vấn, đã trực tiếp tuyên án tử cho tôi sao?”
Chệch Lối Ngày con trai bị tai nạn giao thông cần truyền máu, đúng lúc thái tử nhà họ Trình đang ở bệnh viện. Kho máu báo hết, hắn vén tay áo định để y tá rút máu cho. Tôi mặt mày tái nhợt túm lấy tay hắn, căng thẳng nói: Trình Thư Tự không hiến máu được, để người khác đi! Ánh mắt hắn nhìn tôi bỗng trở nên sâu thẳm không thấy đáy: Khương Trí, rốt cuộc cô đã giấu tôi những điều gì?
Giả Ngoan Tại bữa tiệc, Thẩm Hoài Xuyên thua trò chơi. Anh ta bị phạt phải đăng ảnh hôn em gái khóa dưới rồi ghim lên đầu vòng bạn bè. Mọi người ái ngại nhìn tôi, bạn gái chính thức của anh ta. Bạn anh ta cười nói tôi hiểu chuyện, chắc chắn sẽ không hiểu lầm. Thẩm Hoài Xuyên mỉm cười nhìn tôi: “Hình phạt phải ghim đầu trang ba ngày, Ôn Tích em hiểu chứ?” Tôi không nói gì rồi lấy cớ rời đi. Có người hỏi Thẩm Hoài Xuyên có phải chơi quá trớn rồi không. Thẩm Hoài Xuyên nói tôi ngoan như cún, chơi quá chút thì đã sao? Dù sao, tôi cũng chỉ là một sinh viên nghèo dựa dẫm vào anh ta thì có thể đi đâu được cơ chứ? Ngày thứ ba tôi dọn ra khỏi biệt thự, Thẩm Hoài Xuyên vẫn kiên nhẫn đếm ngược. Anh ta không biết, tối hôm đó tôi đã đến thành phố Vọng Kinh để thực tập. Tôi còn gặp cả em trai anh ta. Tháng thứ hai, anh ta mất kiên nhẫn liền gọi cho tôi. “Ôn Tích, em đừng làm loạn nữa được không? Ảnh anh đã xóa rồi.” Em trai anh ta ôm lấy tôi từ phía sau, khẽ cười: “Anh, cô ấy đã mang thai hai tháng rồi, hay là anh tìm người khác bắt đầu lại đi, được không?”
Hoán Linh Ta vốn là một y nữ nơi núi rừng, lại từng có ân cứu mạng với Thái tử. Hắn nghênh ta vào Đông cung, hứa cho ta vị trí chính phi, sau đó ta thuận theo lẽ thường mà trở thành Hoàng hậu, sinh hạ trưởng tử, vinh hoa cả đời. Người người đều nói ta nhặt được phú quý từ trên trời rơi xuống. Khi ta trăm tuổi quy tiên, con cháu đau đớn khóc thương, duy chỉ có hắn nhìn về nơi xa, nở một nụ cười nhẹ nhõm. “Uyển muội, đời này ta đã giữ trọn lời hứa, nhưng lại phụ lòng nàng. Chết đi, ta chỉ mong được đồng táng với nàng, cùng hẹn kiếp sau.” Hắn lạnh lùng nhìn thi thể của ta, từng chữ một: “Còn ngươi, ta nguyện đời đời kiếp kiếp không gặp lại, mãi mãi không bao giờ!” Ta bị bí mật an táng tại một ngọn đồi nhỏ cách hoàng lăng trăm mét, vị trí Hoàng hậu lại chôn xuống vong thê của một vị tướng quân. Sống lại một đời, thứ phú quý này, ta không cần nữa.
Lắng Nghe Nhà tôi phá sản, vậy mà Tần Triết vẫn chần chừ không chịu cưới tôi. Năm thứ hai dây dưa với anh ta, anh ta ôm lấy bạch nguyệt quang, ngang nhiên khiến tôi bẽ mặt trước mọi người. “Em thật vô vị, để chú nhỏ của anh dạy dỗ em một chút trước đã.” Ai ai cũng biết, chú nhỏ của Tần Triết là một kẻ sói hung tợn, mặt xanh nanh nhọn. Tôi quay đầu bỏ chạy, nhưng lại bị bạn anh ta trói lại rồi đưa đến chỗ đó. Người đàn ông xa lạ tháo dải bịt mắt tôi, khẽ cười nhạt: “Nhỏ thế này cơ à.” Tôi lấy hết can đảm, áp mặt vào lồng ngực anh, giọng run run: “Tôi không còn nhỏ nữa đâu, chú nhỏ.” Nửa đêm, Tần Triết nhận được tin, vội vàng gọi điện tới. “Chú nhỏ, hôm nay bọn họ đùa giỡn, đưa một cô gái đến cho chú, chú chưa…” Người đàn ông ôm chặt lấy tôi, giọt mồ hôi nóng rơi xuống. Anh nói: “Trên giường tôi, là một báu vật.”
Muộn Màng Tôi nhặt được một người đàn ông vô cùng đẹp trai. Tôi cố gắng tiết kiệm, chỉ vì một câu nói hắn thích đồng hồ mà tôi không tiếc tiền mua cho hắn một chiếc đồng hồ có giá tận năm chữ số. Nhưng hôm đó, tôi lại tình cờ thấy hắn tiện tay ném đồng hồ xuống nước, không chút lưu tình nói chuyện điện thoại với người khác rằng: “Chỉ là chơi đùa một chút mà thôi, không ngờ cô ấy dễ lừa như vậy.” “Đánh cược thêm mười vạn nữa đi, xem cô ấy có chịu mua hay không.” Sau đó tôi không cần hắn nữa. Về sau nghe nói vị thái tử Lục gia kia phát điên rồi, lục tung toàn bộ Tây Hồ để tìm một cái đồng hồ rách nát. …
Kiều Niệm Ngày Cố Thanh Hoài thành hôn cùng nữ chính, chẳng một ai báo cho ta hay. Ta lo ngại đôi tay hắn mỗi khi trở trời lại đau, bèn cất công mua da chồn may thành bao tay, định đem tặng. Nào ngờ vừa bước đến, lại vô tình bắt gặp hắn cùng nữ chính đang thử hôn phục và mũ miện. Nàng tựa hồ có chút bận tâm, khẽ hỏi Cố Thanh Hoài: “…Việc của chúng ta, thực sự không cần nói với Kim Kim một tiếng sao?” Cố Thanh Hoài chau mày đầy chán ghét: “Nàng ta ngay cả một bông hoa cũng thêu không tốt, coi như biết cũng chỉ sẽ cùng ta náo.” Mãi đến lúc này ta mới vỡ lẽ, hóa ra hắn cũng không thích cô nương bị mù một con mắt. Về sau, ta nhận sính lễ của người khác, lấy chồng ở Cô Tô, dỗ dành vị công tử ăn chơi kia đèn sách, cuối cùng giúp chàng ấy đỗ Giải Nguyên. Lần nữa gặp lại Cố Thanh Hoài, là tại yến tiệc mừng phu quân ta thăng quan. Vừa trông thấy ta bước ra rót rượu, hắn liền thất thần làm rơi chén, bị cứa thương bàn tay. Ta hảo tâm đưa khăn, bình thản mà ôn tồn hỏi: “Cố đại nhân, đến mùa đông, tay người có còn đau không?” Nào ngờ khi hắn trông thấy vẻ điềm nhiên của ta, mắt hắn lại thoáng đỏ hoe.
Định Mệnh Tháng thứ ba đính hôn với Thẩm Tự, hắn liên tục thay đổi bốn người bạn gái. Ngày từ hôn, tôi uống đến say không còn biết gì, từ trong một đống người mẫu nam tôi chọn ra người đẹp trai nhất: “Chính là anh, đêm nay ở bên tôi!” Sau một đêm lăn lộn, tôi nhìn hình xăm con rồng trên cổ tay trái của người đàn ông hoàn toàn choáng váng. Sau đó, tôi bỗng nhiên nôn mửa, đi khám phát hiện tôi mang thai, bị người nhà ép phá bỏ đứa bé đi. Đêm đó, ở bệnh viện bị vô số vệ sĩ áo đen vây quanh. Người đàn ông mặt nghiêm nghị đá văng cửa phòng, khom lưng ôm tôi từ bàn phẫu thuật lên. Một tháng sau khi sinh, lúc tôi và con gái được đưa đến hôn lễ, lại nhận được điện thoại của Thẩm Tự. “Thương Thương, em đang làm gì vậy, anh rất nhớ em, đi tìm em được không?” Tôi liếc nhìn người đàn ông đang ghen tuông cách đó không xa, mỉm cười: “Con tôi mới đầy tháng, tôi đang làm hôn lễ, nếu tới nhớ mang theo phong bì và quà, cảm ơn.”
Thấu Hiểu Trong năm thứ ba khi tham tiền của kim chủ, anh ta dứt khoát chia tay tôi. Tùy tiện ném tôi cho một kẻ nghèo rớt mồng tơi, thậm chí còn cực kỳ chán ghét tôi – Kỷ Chước. Bình thản như gió thoảng mây trôi: “Nuôi hư rồi, đưa ra ngoài rèn giũa tính tình đi.” Nhưng anh ta không biết rằng, tôi đã sớm muốn thoát khỏi chiếc lồng vàng của anh ta rồi. Ngày bị vứt bỏ, tôi vui vẻ ném cái két sắt nhỏ giàu có ra trước mặt Kỷ Chước, hào khí ngút trời: “Đừng cố gắng nữa, chị bao nuôi em!” Ánh mắt Kỷ Chước trầm xuống, chỉ đáp lại một tiếng “Được.” Về sau, Phí Hoán cuối cùng cũng nhớ đến tôi, tung ra một bản hợp đồng trị giá trên trời muốn chuộc lại tôi. Kỷ Chước ngồi ở vị trí cao, nhẹ nhàng vuốt ve nhẫn cưới, giọng điệu nhàn nhạt: “Xin lỗi, nhà tôi có truyền thống sợ vợ, không dám làm chủ.”
Chân Tình Kiếp trước, ta tự vẫn để khỏi bị tên hoàng đế dâm loạn kia làm nhục. Phu quân ta là Dự Vương đau đớn tột cùng, mưu phản giết vua. Sau khi đăng cơ, hắn tìm một vũ cơ có mặt mày giống ta để chuyên sủng. Thiên hạ đều khen Dự Vương si tình nhưng ai mà ngờ được người mà hắn yêu thực sự lại là vũ cơ kia. Còn ta, ta bị hắn dâng cho hoàng đế, làm cớ để sau này đoạt ngôi. Sống lại một kiếp, ta trở về đêm hầu hạ hoàng đế. Lần này, ta chủ động ôm lấy vòng eo thon gọn của hắn. Ngày hôm sau, cả kinh thành đều biết rằng: Hoàng đế anh minh thần võ, còn Dự Vương thì không được như vậy.
Giao Nhân Người hầu dâng lên một giao nhân, nói rằng loài này có thể khóc ra ngọc trai. Ta cầm roi ngựa đặt lên cằm hắn, ánh mắt đối diện với một khuôn mặt đầy ngạo mạn và cố chấp. “Ngươi đừng mơ lấy được nước mắt của ta.” “Ồ? Thật vậy sao?” Sau một trận roi phạt, trên thân thể trắng nõn của hắn xuất hiện vô số dấu vết đỏ. Ta ra tay rất có chừng mực, không làm rách da hay chảy máu, chỉ khiến da thịt sưng đỏ. Thân thể cơ bắp săn chắc như ngọc, những vết đỏ như nứt vỡ, đẹp đến lạ kỳ. Hắn cắn răng chịu đựng, quả thật không rơi một giọt nước mắt nào. Sau đó, ta dùng tay dò vào nơi dưới lớp vảy cá của hắn, một chỗ nhạy cảm, nóng bỏng và ẩm ướt không thể không mở ra, để ta thăm dò. “Đừng… xin ngươi…” Chớp mắt, những giọt lệ như mưa, rơi xuống không ngừng.
Kiên Định Sau khi bị bạn trai lừa dối, tôi quay lại và đưa cho chú nhỏ của anh ta ly rượu có pha một loại thuốc cực mạnh. Chú nhỏ là một người có địa vị cao và quyền lực lớn, ở trong giới anh là người có thể dùng một tay che trời, được gọi là “thái tử gia” cũng không quá lời. Sau một đêm hoang đường, tôi nhận ra thắt lưng của chú nhỏ không phải là thắt lưng, mà là một thanh đại đao chết người. Ban đầu tôi rất dũng cảm, nhưng đến lúc này mới hối hận vì đã quá liều lĩnh. Đúng lúc tôi đang ôm lấy vòng eo mỏi nhừ của mình chạy ra sân bay để trốn tránh, thì những người vệ sĩ chờ sẵn ở sân bay từ lâu đã trân trọng “mời” tôi trở lại chiếc Maybach. Không khí trong xe trở nên đầy căng thẳng và mơ hồ, chú nhỏ ôm tôi vào lòng, vừa hôn vừa nhẹ nhàng cởi cúc áo tôi. “Em không muốn trả thù nó sao? Ví dụ như, trở thành thím của nó?”
Hữu Nương Ta bị treo ở trên cổng thành, tên thủ lĩnh cầm đầu đám phản quân đầy hứng thú nhìn về phía vị hôn phu của ta mà hét lớn: “Thế tử điện hạ, giữa tình cũ cùng với muội muội của ngươi, chọn lấy một người đi!”
Chuyện Xưa Của Yểu Yểu Ngày tôi đến tiệm chụp ảnh để chụp di ảnh. Thời Dã dẫn bạn gái mới tới chụp ảnh đính hôn, cô bạn gái lại muốn nhiếp ảnh gia của tôi. Tôi thẳng thừng từ chối. Thời Dã nói tôi vẫn độc ác như trước, chẳng thay đổi chút nào. Đến hôm lấy ảnh, Thời Dã nhìn thấy di ảnh đen trắng của tôi. Trong ảnh, tôi cười sáng bừng, rạng rỡ. Anh ta phát điên rồi.
Hóa Mưa Thành Ánh Sáng Tôi là vị thiên kim thật nhưng bị người người ghét bỏ, chỉ có bạn trai Giang Tống là không rời đi. Thế nhưng, trước đêm cưới, Giang Tống đã cảm thấy chán. Anh ta qua đêm không về, đùa giỡn với người khác giới. “Yên tâm. Tính cách của Giản Nguyệt, giống như con chó, đánh cũng không đuổi đi được.” Trong tiếng cười đùa của mọi người, chú nhỏ của Giang Tống lên tiếng: “Nếu đã quyết định rồi, thì đừng hối hận.” Giang Tống tưởng chú nhỏ cũng đang khuyến khích mình, lòng anh ta tràn đầy cảm kích: “Cảm ơn chú nhỏ.” Mà tôi cuối cùng cũng hoàn toàn từ bỏ anh ta. Đêm đó, tôi lại bị chú nhỏ của anh ta ôm chặt eo trong chiếc Maybach. Trong màn đêm đen đặc vô biên, là giọng nói trầm khàn nam tính: “Không muốn gả cho Giang Tống?” “Vậy muốn làm thím của nó không?”
Xin đừng phụ Tinh Nguyệt Tôi đã ch .t được 5 năm rồi, vậy mà em trai tôi lỡ tay gửi ảnh selfie của tôi cho Chu Nhất Dã. Chu Nhất Dã: “Đừng lấy hình cô ta ra để làm tôi buồn nôn.” “Thiếu tiền thì kêu chị cậu đi tìm đàn ông đi! Không phải cô ta giỏi nhất chuyện đó à?” “Nếu cô ta chịu cầu xin tôi, tôi còn cho cô ta một cơ hội.” Em trai tôi nghiến răng mắng hắn: “Cầu xin? Ha ha ha! Chị tôi ch .t lâu rồi! Đồ rác rưởi! Tốt nhất đừng để tôi gặp lại mày! Thấy mày lần nào, tao đập lần đó!”
Tiểu Hồ Ly Năm hắn bảy tuổi, nàng còn hai ngày nữa là thành tinh, vì hắn nàng mất đi tiên đan mà mình luyện trong mười ba năm. Năm hắn hai mươi tuổi, nàng cứu sống hắn. Năm hắn hai mươi mốt tuổi, họ lại gặp nhau một lần nữa. Duyên phận giữa nàng và hắn, không biết là lương duyên hay nghiệt duyên?
Mệnh Cách Tỳ Hưu 1: Tráo Đổi Lúc Nhỏ Sau khi thiên kim thật trở về nhà, tôi bị bố mẹ hào môn và bảy người anh trai đuổi ra khỏi nhà. Tôi dựng sạp bói toán ở chợ đêm. Thiên kim thật đá đổ sạp bói của tôi, còn hùng hổ tuyên bố sẽ dùng tiền đè chết tôi. Cô ta không biết, tôi mang mệnh cách Tỳ Hưu. “Nhà các người sắp phá sản rồi.” Lời tôi nói ứng nghiệm. Bảy người anh trai đuổi theo xin lỗi: “Em gái, xin em hãy giúp nhà họ Diệp chúng ta vực dậy!”
Phụ Tử Tranh Kiều Ta lỡ đem lòng yêu một cặp phụ tử nên tâm trạng rối bời, chẳng biết nên chọn phụ thân hay nhi tử? Phụ thân là danh y trứ danh chốn Kinh thành, tiếng lành vang xa, đức tài vẹn toàn. Trừ việc lúc trẻ hồ đồ nhặt về một đứa con trai to xác, còn lại chẳng chê vào đâu được. Còn nhi tử ấy à, ngoài dung mạo ra thì toàn là tật xấu, thậm chí còn có chút điên khùng.. Hôm ấy, ta đem mọi chuyện nói rõ với người già hơn, lòng vô cùng tiếc nuối: ” Tạ Tịch Vân, từ nay về sau, ta chỉ có thể gọi chàng là phụ thân.” Tạ Tịch Vân nén giận đến cực điểm, nghiến răng nghiến lợi bật ra từng chữ: “Gọi phụ thân cũng được, nhưng trước tiên ngươi hãy rút tay ra khỏi quần ta đi đã.”
Cứu Rỗi Nhau Chim hoàng yến của Chu Hoài Nam lại giận dỗi nữa rồi. Hắn đưa cho tôi tờ đơn ly hôn: “Điền vào đi, làm cho có lệ, dỗ con bé chút thôi.” Tôi siết chặt vạt váy, gật đầu. Lặng lẽ ký tên. Lúc rời đi còn nghe bạn hắn đùa cợt: “Chị dâu ngoan dữ vậy trời, chắc anh bảo đi lấy giấy kết hôn cũng không dám cãi tiếng nào ha?” Chu Hoài Nam cười vui, châm điếu thuốc: “Cược không?” Bọn họ cá, một tháng nữa ở cục dân chính, tôi sẽ khóc lóc như chó, rồi vẫn ngoan ngoãn nghe lời, đổi giấy kết hôn thành giấy ly hôn. Tôi cầm điện thoại, không đáp. Rồi đơn giản trả lời tin nhắn vừa gửi tới:【Em lấy anh thì không được à?】 “Được.”