Ngôn Tình

Khúc Tán Hoa Tiêu

Khúc Tán Hoa Tiêu Nghe tin phụ thân ta bị giáng chức đến Sóc Châu, Cao Văn Hán nắm chặt thư từ hôn, gõ cửa phủ. Mưa to như trút, hắn trông vô cùng đau khổ. Hắn nói mẫu thân hắn dùng cái ch.t bức bách. Hắn nói hoàng gia trên cao đang để mắt tới, hắn không thể vì ta mà đánh đổi tiền đồ cả gia tộc. “Đợi mấy hôm nữa gió yên sóng lặng, ta sẽ tìm cách đón nàng về.” Hôm sau, xe lừa đưa nhà ta rời thành đi Sóc Châu liền chạm mặt xe hoa đón dâu của hắn và nữ nhi nhà Quốc công. Phụ thân dặn ta đừng đau lòng, Sóc Châu ắt có hảo hán anh tuấn. Ta ngoan ngoãn nghe lời. Năm năm sau, phụ thân khôi phục chức quan trở lại kinh thành, người vui mừng nhất chính là Cao Văn Hán. Hắn thậm chí quên cả cởi quan phục, chạy thẳng tới cửa nhà ta cầu thân. Cửa vừa mở ra, lại là một nam tử thân hình cao lớn đang lau dao, nhe răng cười lạnh. “Ngươi ch.t thê tử, nhưng phu quân của nàng còn chưa ch.t đâu đấy!”

Tình Yêu Của Tiểu Mãn

Tình yêu của Tiểu Mãn Mười năm thích Vệ Chiêu, hắn vẫn luôn chê ta ngốc nghếch. Về sau, vì cứu hắn mà ta trúng cổ độc, lời nguyền khiến ta sẽ yêu người đầu tiên mà ta nhìn thấy khi mở mắt. Kẻ ăn chơi không ai coi trọng kia lại chưa bao giờ chê bai ta. Hắn hái hoa cho ta, tìm ánh sáng của đom đóm khó gặp giữa mùa đông, dịu dàng dỗ dành mỗi khi ta gặp ác mộng. Khi biết ta mất tích mấy ngày, Vệ Chiêu không nhịn nổi nữa, cuối cùng tìm thấy ta trên giường của gã ăn chơi nhà họ Cố. Hắn túm lấy cổ áo ta, toàn thân run rẩy, đôi mắt đỏ ngầu, từng chữ như nghiến qua kẽ răng: “Tránh xa tên vô dụng đó ra, ta cưới nàng.” Ta ngẩng đầu, bối rối nhìn hắn. Nhưng Tiểu Mãn đã có người trong lòng rồi mà.

Tĩnh Nữ Kỳ Thư

Tĩnh Nữ Kỳ Thư Bách phu trưởng đưa hài cốt của phụ thân ta trở về. Hắn thấy đại ca định bán ta, không đành lòng, liền hỏi ta có nguyện ý theo hắn đi hay không. Ta ôm lấy đứa bé trong tã lót, cẩn thận nhìn hắn. Hắn khẽ cười, vết sẹo trên khóe miệng khẽ động: “Nghĩ đến hai mẹ con nhà ngươi cũng không ăn làm ta nghèo đi được.”

Tình Thoại Tai Trái

Tình Thoại Tai Trái Sau khi liên hôn với cậu bạn thanh mai trúc mã bị điếc, ngày nào chúng tôi cũng làm tình trong oán hận. Không có tình cảm, chỉ toàn kỹ xảo. Năm năm vừa tròn, vốn định lập tức chấm dứt thỏa thuận. Nhưng trong đầu lại hiện lên cảnh dù anh không nghe thấy gì vẫn cố chạy đi mua hồ lô đường cho tôi, suýt nữa bị xe đâm, khiến lòng tôi mềm nhũn. Cho đến khi tôi định bàn với anh xem có nên tiếp tục sống như vậy không, thì lại nghe tiếng trêu chọc của bạn anh vọng ra từ hành lang: “Ông bạn đóng vai người điếc đến nghiện rồi à?” Phía bên kia tường, Bùi Việt xoay xoay cái máy trợ thính trong tay, tựa vào tường, khóe môi cong lên, cười khẽ: “Chỉ khi tôi giả điếc, cô ấy mới có thể tự do là chính mình.” Tôi ở bên kia bức tường, sững người. Vậy mấy câu bậy bạ tôi nói trên giường… chẳng phải là anh nghe hết rồi sao?

ẢNH ĐẾ ĐÃ TÁN ĐƯỢC VỢ CHƯA

Nửa đêm lướt mạng thấy ông chồng tổng tài lén mở livestream than thở:“Vợ tôi quá lạnh nhạt với tôi, phải làm sao đây?”Cư dân mạng hiến kế: “Áo sơ mi ướt cài hờ vài cúc, vuốt tóc kiểu nam thần Hàn Quốc, gắn đèn tạo không khí trên tường trắng, rồi nhảy quyến rũ trước mặt cô ấy!”“Phúc khí của anh sắp tới rồi đó!”

Người Thắng Cuối Cùng Là Tôi

Người Thắng Cuối Cùng Là Tôi Ba giờ sáng, tôi đăng một bài cầu cứu trên Tiểu Lục Thư. Tiêu đề: 【Phát hiện chồng nạp 100 Vạn trên Douyin, phải làm sao đây?】 Chẳng mấy chốc, bài viết bùng nổ. Có người hỏi: 【Mỗi tháng anh ta cho chị bao nhiêu tiền tiêu vặt? Nếu không nhiều, thì phải nói chuyện cho ra lẽ đấy.】 Tôi trả lời: 【Năm vạn.】 Không ngờ con số này lại khiến phần bình luận đảo chiều hoàn toàn: 【Làm gì ra công việc lương năm vạn mỗi tháng? Việc này nhất định phải giữ!】 【Ngọt ngào một chút, xin thêm tiền. Cứ coi mình là nhân viên ngân hàng, còn anh ta là cây ATM biết đi.】 【Gợi ý mỗi ngày khen chồng mười câu “anh thật tuyệt”. Công việc có lương cả trăm vạn như này tôi nằm mơ cũng muốn có.】

Khúc Nhạc Hạnh Phúc

Khúc Nhạc Hạnh Phúc Sau khi cắt đứt quan hệ với bạn thân và cùng nhau xoá kết bạn, tôi bắt đầu hối hận. Thế là tôi mặt dày thêm cô ấy lại vào WeChat, mỗi ngày đều nũng nịu lăn lộn nhắn: 【Bảo bối, tớ sai rồi, tớ không thể sống thiếu cậu!】 Ban đầu, bên kia lạnh nhạt như người xa lạ. Nhưng dần dần, cô ấy lại trở nên dịu dàng, quan tâm như xưa. Cho đến một ngày, chúng tôi hẹn đi tắm suối nước nóng cùng nhau. Tôi bất ngờ nhận được cuộc gọi từ cô ấy, đầu dây bên kia ngập ngừng nói: “Hay là… mình làm hòa lại đi nhé?” Tôi sững người: 【Chẳng phải tụi mình đã làm hòa từ lâu rồi sao?】 Ngay giây tiếp theo, một chàng trai điển trai xuất hiện trước mặt tôi. Anh ấy ho nhẹ, mặt ửng đỏ: “Thật sự… phải cùng đi tắm suối nước nóng à? Có phải… tiến triển hơi nhanh không?”

Yến Tiệc Thao Thiết

Yến Tiệc Thao Thiết Gả vào Đông cung, đích tỷ bệnh ch.t, phụ thân quyết định lại đưa thêm một nữ nhi vào, giữ chặt ngôi vị Thái tử phi. Nước Đông cung sâu thẳm, những lương đệ được sủng ái nhiều đếm không xuể trên đầu ngón tay. Thái tử lại tính khí bất định, giếc người như ngóe. Trong nhà nghĩ tới nghĩ lui, thế mà lại đẩy ta vào cung. Chỉ là ta còn nhỏ, mới bảy tuổi, vẫn chỉ là một Thao Thiết nhỏ tham ăn. Đêm thành thân, Thái tử vén khăn voan, đối diện với ta bảy tuổi, không nhịn được cười lạnh thành tiếng. “Nhỏ như vậy, dưỡng thêm vài năm nữa đi.” Ta cũng âm thầm tính toán trong lòng, gầy gò thế này, dưỡng thêm rồi ăn mới ngon.

Nhân Duyên Trời Định

Nhân Duyên Trời Định Sau khi hòa thân, ta bị ép tái giá với con trai của lão Khả Hãn, chịu đựng nỗi nhục khi phải hầu hạ hai phu quân. Thân hình yếu đuối của nữ tử Trung Nguyên, làm sao chịu nổi việc cưỡi ngựa bắn cung mỗi ngày cùng đám người man rợ? Hắn cợt nhả, nắm lấy cổ chân ta, cúi sát bên tai thì thầm: “Mềm mại như thế này, nếu phụ hãn ngươi biết được, liệu có hối hận vì chết quá sớm không?”

Chồng Tôi Vẫn Chưa Muốn Siêu Thoát

Chồng Tôi Vẫn Chưa Muốn Siêu Thoát Tôi bị lừa đi trông mộ, một đêm được ba trăm. Bọn họ thì thào nói ngôi mộ đó oán khí ngút trời, mỗi đêm đều phải giết một người để xua bớt oán khí. Tôi ngồi trước mộ thở dài: “Chồng à, đã chết tám trăm năm rồi, sao vẫn chưa buông bỏ được vậy?”

Yêu Sai Người

Yêu Sai Người Ngày đi công tác, tôi phát hiện ra bí mật của bạn trai. Anh ta có một tài khoản Weibo đã mở từ lâu, bên trong viết đầy những lời yêu thương dành cho một cô gái khác. Anh sẵn sàng yêu cô ta từ khoảng cách hơn một nghìn km nhưng lại không muốn yêu xa với tôi dù chỉ cách một trăm km. Anh nói mình không thích đi xa nhưng lại tích cóp tới hai trăm mười ba vé tàu hỏa đường dài vì cô ta. Trên đời này có muôn vàn người, nhưng anh chỉ yêu nhất Nguyệt Nguyệt, còn tôi là Triều Triều.

Cứu Rỗi Nhau

Cứu Rỗi Nhau Chim hoàng yến của Chu Hoài Nam lại giận dỗi nữa rồi. Hắn đưa cho tôi tờ đơn ly hôn: “Điền vào đi, làm cho có lệ, dỗ con bé chút thôi.” Tôi siết chặt vạt váy, gật đầu. Lặng lẽ ký tên. Lúc rời đi còn nghe bạn hắn đùa cợt: “Chị dâu ngoan dữ vậy trời, chắc anh bảo đi lấy giấy kết hôn cũng không dám cãi tiếng nào ha?” Chu Hoài Nam cười vui, châm điếu thuốc: “Cược không?” Bọn họ cá, một tháng nữa ở cục dân chính, tôi sẽ khóc lóc như chó, rồi vẫn ngoan ngoãn nghe lời, đổi giấy kết hôn thành giấy ly hôn. Tôi cầm điện thoại, không đáp. Rồi đơn giản trả lời tin nhắn vừa gửi tới:【Em lấy anh thì không được à?】 “Được.”

Cha Đã Muộn Mất Rồi

Cha Đã Muộn Mất Rồi “Mẹ ngươi đâu?” Cha hỏi tôi, trên người còn vương mùi son phấn của thiếp thất của ông ta. “Mẹ tôi ch//ết rồi, từ ba ngày trước.” Tôi chỉ vào di hài của mẹ, dửng dưng nói cho ông ta biết. Người cha xưa nay vốn được xưng là tỉnh táo đã hoàn toàn phát điên. 

Cú Quay Xe Định Mệnh

Cú Quay Xe Định Mệnh Công khai tỏ tình với anh trai hàng xóm mình yêu thầm ba năm. Anh ta lại nắm tay hoa khôi, nói tôi là đồ đeo bám. Trong tiếng đùa giỡn và cười nhạo của mọi người, đầu óc tôi trống rỗng. Ma xui quỷ khiến, tôi gọi tên của nam thần học đường. “Lâm Kỳ, có muốn yêu đương với em không?” Anh nói: “Được đó.” 

Đời Này, Chỉ Cần Một Cố Yến Chu Là Đủ Rồi

Đời Này, Chỉ Cần Một Cố Yến Chu Là Đủ Rồi Tôi đã làm chim hoàng yến của Cố Yến Chu suốt ba năm. Đến năm thứ tư, bạch nguyệt quang của anh quay về. Nhận ra bản thân sắp thất nghiệp, tôi bắt đầu buông thả. Lần đó anh lại nổi giận, đập cửa bỏ đi, tôi chẳng hề vội vã, thong thả cắt trái cây cho mình, ăn xong mới nhắn tin cho anh. “Bảo bối à, anh đang ở đâu vậy?” “Bên ngoài tối lắm, lạnh lắm, em tìm anh suốt, đi khắp nơi cũng không thấy anh đâu cả.” Tin nhắn anh trả lời nhìn như nghiến răng nghiến lợi mà gõ ra: “Ninh Vãn, anh đang đứng dưới lầu, hứng gió lạnh suốt ba mươi phút.” “Em tìm kiểu gì vậy hả?”  

Sai Một Ly Đi Một Dặm

Sai Một Ly Đi Một Dặm Tôi lái xe đến đón Kỷ Lẫm Xuyên sau một buổi xã giao. Khách hàng của anh ta ngồi ở ghế sau, không hề kiêng dè mà buông lời lỗ mãng: “Đây là trợ lý mới của Tổng Kỷ à? Chậc, không quyến rũ bằng cô lần trước!” Kỷ Lẫm Xuyên vội vàng cười gượng: “Ngài hiểu nhầm rồi, đây là vợ tôi – Thư Tang, không phải…” “Vậy thì ánh mắt chọn vợ của Tổng Kỷ còn tệ hơn chọn trợ lý đó nha!” Khách hàng thở ra toàn mùi rượu, cắt ngang lời anh ta. Đèn đỏ, tôi đạp mạnh phanh, sắc mặt lạnh đi.

Thiêu Rụi Si Tâm

Thiêu Rụi Si Tâm Theo đuổi anh hàng xóm suốt mười năm, cuối cùng anh ấy lại… giới thiệu em trai mình cho tôi. Tôi đang buồn bã thì trước mắt chợt hiện ra một loạt bình luận: 【Nam chính chỉ giỏi “giả vờ”, nữ chính lại quá cam chịu, tức muốn xỉu luôn á!】 【Muốn xem nam chính “chủ động làm tới” chứ không phải “giả vờ trốn tránh”! Vì sợ nữ chính ngại tuổi tác, nên lấy em trai ra thử phản ứng? Đồ chó má.】 【Tiếc cho cậu em trai, vì nữ chính mà tập suốt để có cơ bụng, eo chó, vai cá mập… Vậy mà trong mắt chị ấy chỉ có ông anh.】 【Không đổi nam chính được à? Tôi thấy cậu em có vẻ “rất chủ động” đấy chứ.】 【Bé cưng à, sao không chọn cả hai đi? Anh thì ôn nhu nham hiểm, em thì hoang dã ngầu lòi!】 【Mấy chị em phát ngôn kiểu hổ sói thế này là sao chứ! Nhưng mà tui cũng muốn xem~】 Cả người tôi run lên, tim đập dồn dập, đầu ngón tay cũng kích động đến run rẩy. Cả hai luôn sao? Thật sự được à…? Vậy thì… tôi không khách sáo nữa nhé.

Duyên Ngộ An Ninh

Duyên Ngộ An Ninh Tôi đã làm thư ký cho Lục Tùy suốt bảy năm, và làm người tình trong bóng tối của anh ta chín năm. Đến một ngày nào đó khi tôi 29 tuổi, tỉnh dậy trên giường anh, anh dặn dò tôi: “Tháng Tư, hãy để trống lịch cho anh dùng để kết hôn.” Tôi sững sờ tại chỗ, mắt đỏ hoe. Anh lại bật cười: “Em không nghĩ rằng anh định kết hôn với em chứ?” Tôi hỏi anh: “Vậy… em là gì trong mắt anh?” Anh ôm tôi vào lòng, vỗ về: “Em cũng hiểu Lục gia là hạng người gì rồi, vào nhà anh sẽ không tránh được việc bị làm khó dễ, chịu ấm ức. Giữ em bên ngoài vẫn thoải mái hơn, cũng là để bảo vệ em.” “Nghe lời đi, đây chỉ là một cuộc hôn nhân thương mại, không ảnh hưởng đến chúng ta. Anh vẫn yêu em nhất.” Nhưng chính khoảnh khắc đó, tôi đột nhiên nhận ra rằng mình không còn yêu anh nữa.

Vứt Bỏ Tra Nam Tôi Thấy Nhẹ Nhõm

Vứt Bỏ Tra Nam Tôi Thấy Nhẹ Nhõm Vào đúng ngày kỷ niệm kết hôn, Lục Dĩ An đã đặt một viên kim cương hồng ở cửa hàng đồ hiệu. Tôi mở hộp quà với niềm hân hoan, vậy mà bên trong lại là món tặng kèm của cửa hàng đó. Tối hôm đó, thư ký của Lục Dĩ An đăng một bài lên mạng xã hội. Trên ngón áp út thon dài của cô ta là một viên kim cương hồng lấp lánh. Bên dưới còn kèm một dòng chữ: “Ông trời đã tặng tôi món quà tuyệt vời nhất, chính là gặp được anh.” …

TỎ TÌNH VỚI CẢ LỚP

Năm đó, cái năm tôi “hỗn” nhất, tôi đã lén nhét một tờ giấy tỏ tình vào cặp của mấy người tôi ghét, để họ tưởng mình được ai đó thầm mến.Trong thư tôi hẹn họ ra sân trường để gặp mặt, rồi đứng trong góc nhìn họ tái xanh mặt mày bị ông thầy hói bắt tại trận vì yêu sớm.Tôi thì trốn trong góc, cười thầm khoái chí.Bỗng nhiên, cổ áo bị ai đó túm lấy.Chàng hotboy lạnh lùng của trường, gương mặt đầy khó chịu: “Cậu viết thư cho người khác sao không viết cho tôi?”