Ngôn Tình

Lưỡng Bất Khả Tâm

Lưỡng Bất Khả Tâm Ta dùng một trăm lượng bạc, mua bạch nguyệt quang cao không với tới – Bạch Giản Hành – về làm nô lệ. Hắn ban ngày giặt giũ nấu cơm cho ta, ban đêm còn phải làm ấm giường. Tất cả đều nhẫn nhịn tiếp nhận, vậy mà đối với ta lại luôn giữ thái độ lạnh lùng xa cách. Mãi đến một ngày, tận mắt thấy huynh đệ tốt của hắn từ trong phòng ta bước ra, y phục xốc xếch. Bạch Giản Hành, người trước nay vẫn luôn trấn định, khi ấy lại lộ vẻ hoảng loạn. “Ngươi… sao lại từ trong phòng quận chúa bước ra?” Mộ Lan Già mặt đỏ bừng, y phục trên vai vô tình trượt xuống, để lộ những vết đỏ mập mờ bên trong: “Giản Hành, ngươi hiểu ta nhất mà. Đoạt người yêu của người khác, chuyện như vậy ta không làm được. “Là quận chúa cưỡng ép ta.”

Buông Tay Quá Khứ

Buông Tay Quá Khứ Tại một bữa tiệc xa hoa của giới thượng lưu Bắc Kinh, vị thiếu gia nổi tiếng phong lưu đã cầu hôn tôi. Anh ta đã công khai đặt tên tôi cho một chiếc du thuyền trị giá hàng trăm triệu. Và còn dùng hàng nghìn chiếc drone để tạo nên tên tôi trên bầu trời đêm. Nhưng ngay trước lễ cưới, tôi vô tình nghe thấy anh ta cười nhạo với bạn bè: “Du Hoan lúc nào cũng vùi đầu vào những thứ chết chóc, trên người lúc nào cũng có mùi xác chết, tôi thậm chí còn không thể hôn nổi cô ấy. Cô ấy đã theo đuổi tôi suốt bảy năm trời, vậy nên tôi mới muốn xem cô ấy sẽ trông thảm hại như thế nào khi vào ngày cưới tôi bỏ trốn với người khác.” Mọi người xung quanh đều cười ồ lên. Đêm đó, Bắc Kinh mưa tầm tã, tôi đã lái xe suốt ba tiếng đồng hồ dưới trời mưa. Toàn thân ướt sũng, tôi gõ cửa nhà của người đàn ông quyền lực ở Bắc Kinh, mắt đỏ hoe, nghẹn ngào nói: “Anh từng nói muốn cưới tôi, lời hứa đó vẫn còn hiệu lực chứ?” Phó Cảnh Xuyên nhìn tôi một cái, rồi ôm tôi vào lòng: “Em đã suy nghĩ kỹ rồi chứ? Lúc đó anh đã nói, sẽ không có ly hôn, trừ khi anh chết đi.”

Bình Minh Ló Dạng

Bình Minh Ló Dạng Tôi ép người bạn thân từ nhỏ cùng tôi theo dõi livestream của K thần. Anh cười nhạt: “Cậu có mắt nhìn không vậy? Theo đuổi cậu ta còn không bằng theo đuổi tôi.” Dù đã giải nghệ nhiều năm, Tạ Tư Ức vẫn được coi là vị thần duy nhất của thời kỳ hoàng kim trong làng game thủ. Sau đó, người đàn ông luôn kín tiếng này bất ngờ tham gia một chương trình truyền hình thực tế về Esports và dễ dàng vượt qua tất cả các tuyển thủ chuyên nghiệp khác. MC tò mò hỏi: “Điều gì đã khiến Yee thần quyết định tham gia chương trình này?” Ánh mắt anh dừng lại trên người tôi – người đang cầm poster cổ vũ K thần, rồi anh mỉm cười đầy bất lực. “Con công xòe đuôi thì làm gì được nữa?” “Sợ vợ chạy theo người khác, nên qua đây tranh giành sự chú ý với người trẻ mà thôi.”

Duyên Ngộ An Ninh

Duyên Ngộ An Ninh Tôi đã làm thư ký cho Lục Tùy suốt bảy năm, và làm người tình trong bóng tối của anh ta chín năm. Đến một ngày nào đó khi tôi 29 tuổi, tỉnh dậy trên giường anh, anh dặn dò tôi: “Tháng Tư, hãy để trống lịch cho anh dùng để kết hôn.” Tôi sững sờ tại chỗ, mắt đỏ hoe. Anh lại bật cười: “Em không nghĩ rằng anh định kết hôn với em chứ?” Tôi hỏi anh: “Vậy… em là gì trong mắt anh?” Anh ôm tôi vào lòng, vỗ về: “Em cũng hiểu Lục gia là hạng người gì rồi, vào nhà anh sẽ không tránh được việc bị làm khó dễ, chịu ấm ức. Giữ em bên ngoài vẫn thoải mái hơn, cũng là để bảo vệ em.” “Nghe lời đi, đây chỉ là một cuộc hôn nhân thương mại, không ảnh hưởng đến chúng ta. Anh vẫn yêu em nhất.” Nhưng chính khoảnh khắc đó, tôi đột nhiên nhận ra rằng mình không còn yêu anh nữa.

Hoài Trúc

Hoài Trúc Ngày ta thay tỷ tỷ gả vào Bùi phủ, hắn đưa cho ta một nắm thẻ tính*, lạnh lùng nói: *Ngụ ý là muốn ở lại phủ, ăn uống, sử dụng vật dụng thì phải trả bằng thẻ tính – tương đương tiền hoặc công lao động, không được ăn không ở không. “Bùi phủ không nuôi người ăn không ngồi rồi. Ngươi muốn ở lại đây, ăn uống gì thì lấy thẻ tính mà trả.” Ta rụt rè nhát gan, cẩn thận dè dặt lo toan việc nhà cho hắn, chăm sóc trong ngoài chu toàn mới miễn cưỡng được giữ lại. Mãi đến khi sinh nhật của tỷ tỷ, hắn vung tay tiêu ngàn lượng làm quà, ta mới chợt tỉnh ngộ. Thì ra Bùi phủ vốn không nghèo, hắn cũng chẳng phải kẻ keo kiệt, chỉ là đối với ta mới tính toán so đo đến vậy. Ta xách tay nải, để lại một phong thư hòa ly, vừa hay gặp nha hoàn tới giục: tháng sau chưa nộp thẻ tính phí ở lại. Ta không quay đầu lại, chỉ nói: “Ngươi cứ nói với phu quân, Bùi phủ đắt đỏ quá, A Trúc dọn sang nơi khác ở rồi.”

Kẻ Điên Dịu Dàng

Kẻ Điên Dịu Dàng Trở lại năm 1983, tôi gắng gượng mở mắt, liếc nhìn đứa con gái vừa mới chào đời, rồi tự véo mình một cái để không ngất đi.

Nếu Có Kiếp Sau

Nếu Có Kiếp Sau Khi Đoạn Sách đè ta xuống dưới thân, ta lại hỏi một câu cực kỳ phá hỏng tâm tình— “Ngươi có tin vào nhị thứ nguyên không?” Hắn giọng khàn đặc, nhưng vẫn cố nén dục niệm mà thuận theo lời ta: “Là gì vậy?” “Chính là nơi ta muốn chạy trốn đến.” Hắn bật cười khẽ hai tiếng, cắn lấy cằm ta: “Nàng trốn đến đâu, ta cũng sẽ tìm nàng về.”

Cố Tình Yêu Anh

Cố Tình Yêu Anh Tôi bị mẹ đuổi ra khỏi nhà, lý do là: bước ra khỏi phòng ngủ bằng chân trái, cộng thêm… 25 tuổi, vẫn độc thân. Đàm Duyên Di – sếp lớn ở công ty ngang nhiên trêu chọc tôi: “Sao? Bị đuổi ra ngoài à? Nhà tôi luôn rộng cửa, dám đến thử không?” Một tiếng sau, tôi kéo vali đứng trước cửa nhà hắn.

Nếu Có Ngôi Sao

Nếu Có Ngôi Sao Hẹn hò với CP tình yêu qua mạng để đón năm mới. Bất ngờ đụng phải bạn trai cũ đang tham gia bữa tiệc. Anh ta nắm tay người yêu mới, chán ghét bảo tôi cút đi: “Đã chia tay rồi, cô có thể đừng giống như chó, quấn quýt theo dõi tôi như thế có được không?” Tất cả mọi người đều khinh bỉ nhìn tôi. Tôi lúng túng nắm chặt điện thoại, gọi điện cho đối tượng yêu qua mạng: “Em đến rồi, anh ở đâu?” Trước mắt bao người, tại vị trí của ghế chính, cái vị thái tử gia của tập đoàn được mọi người tôn kính đang nghe điện thoại. Hắn đứng dậy nhìn về phía tôi: “Lại đây.”

Cứu Rỗi Phản Diện Xong Anh Ta Lại Hắc Hóa Rồi

Cứu Rỗi Phản Diện Xong Anh Ta Lại Hắc Hóa Rồi Tôi nuôi dưỡng anh từ nhỏ, người từng là nam phụ dịu dàng, giờ lại bị tai nạn giao thông khiến tính cách khôi phục thành phản diện tàn nhẫn trong nguyên tác. Mà lúc này, chúng tôi đã kết hôn được 5 năm. Hôm qua anh còn nói: “Anh thích ăn đồ thừa của em nhất.” Giờ đây lại lạnh nhạt, mỉa mai nhìn tôi, ánh mắt từng chứa chan yêu thương giờ đã chẳng còn sót lại chút gì: “Đây chẳng phải là con chó trung thành của thằng nào đó à? Sao giờ lại đổi sang leo lên giường tôi rồi?”  

BẠN TRAI CŨ BẮT GẶP TÔI NHÌN ANH HÀNG XÓM TẮM

Trước khi về nước, bạn trai cũ đăng một bài lên trang cá nhân:“Pháp vào mùa đông rồi, Paris có tuyết rơi. Anh rất nhớ em.”Lúc đó tôi đang ở quê cho lợn ăn, hất hàm cười khẩy rồi bình luận ngay:“Anh thì sang chảnh thật đấy, mỗi ngày đều ăn diện bảnh bao, để tôi ở nhà với ba đứa con còn phải cho lợn ăn.”Tối hôm ấy, Phí Khiêm Nam bắt chuyến bay, rồi lại đi tàu hỏa, bắt thêm ba chuyến xe khách, cuối cùng còn ngồi xe ôm về làng tôi.Đúng lúc ấy, anh bắt gặp tôi đang chồm lên tường, trộm ngó anh hàng xóm cơ bắp đang tắm.

Khúc Ngẫu Hứng Mơ Màng

Khúc Ngẫu Hứng Mơ Màng Tôi xuyên vào tiểu thuyết 18+ thể loại mệt tâm, vừa đến đã đâm thẳng vào ổ phản diện. Tin tốt: anh nào cũng đẹp trai. Tin xấu: thằng nào cũng không điêng thì khùng. Nữ chính cuối cùng cũng xuất hiện, nhưng còn chạy nhanh hơn tôi: “Một lũ bí*n thái, thích cô ta thì không thể thích tôi à?!”

Chim Hoàng Yến Luôn Muốn Bỏ Trốn

Chim Hoàng Yến Luôn Muốn Bỏ Trốn Kim chủ của tôi bị mất trí nhớ rồi. Trong phòng bệnh, cô thanh mai trúc mã của anh giả làm tôi, giọng ngọt như mật: “Chồng ơi, em là vị hôn thê của anh mà!” Tôi chết trân tại chỗ. Vừa lau nước mắt, vừa âm thầm mừng rỡ trong lòng: 【Cuối cùng cũng không cần phải đi làm nữa rồi!】 【Con trâu khó dỗ, mảnh ruộng cày nát.】 【Đã nói là kết hôn giả, kết quả tôi phải cày 365 ngày không nghỉ!】 Tôi lập tức gom tiền, tính kế bỏ trốn trong đêm. Nhưng lại bị Phó Dụ Bạch dẫn người chặn ở sân bay. Anh nhìn chằm chằm vào mặt tôi, cười lạnh tức giận: “Chồng em sắp bị người ta cướp mất rồi, mà em còn giả vờ không biết sao?” “Bao năm nay, xem như nuôi em uổng phí rồi.”  

Không Phụ Giang Sơn Lại Phụ Nàng

Không Phụ Giang Sơn Lại Phụ Nàng Cho đến lúc c.hết ta vẫn còn tin rằng Tiêu Tẫn sẽ phái binh mã đến tiếp tế. Mãi đến khi linh hồn của ta theo chiến báo quay về Vệ quốc. “Báo! Cổ thành hết đạn cạn lương nửa tháng nhưng chưa từng đầu hàng, quân đội Bạch gia liều mạng chống trả lại quân địch ba ngày, thành thất thủ, toàn quân Bạch gia bị diệt, nương nương cũng đã tử trận nơi chiến trường!” Tiêu Tẫn ngồi trên long ỷ, lạnh lùng nghe hết. Hắn đột nhiên bật cười. Hắn nói: “Truyền khẩu dụ của trẫm, hoàng hậu tử trận, chọn ngày lành sắc phong Như tần làm hoàng hậu.” Ta ở trên không vuốt ve chiếc bụng mang thai năm tháng của mình, điên cuồng cười không ngừng.  

Chiến Lược Cho Nhân Vật Phản Diện

Chiến Lược Cho Nhân Vật Phản Diện Sau khi công lược nhân vật phản diện thất bại, tôi giả chết và chạy trốn. Suốt bảy năm qua, Tạ Tề Yến chưa bao giờ động lòng với tôi. Cuối cùng, tôi cũng bỏ cuộc và quay về thế giới khác. Nhưng khi đối tượng công lược mới xuất hiện, tôi phát hiện đó vẫn là Tạ Tề Yến. Tôi hoảng hốt hỏi: “Làm sao cậu tìm được nơi này?” Tạ Tề Yến cúi đầu, hôn nhẹ bàn tay đang cứng ngắc của tôi, nở một nụ cười dịu dàng: “Chị nói tôi là chó điên mà, đương nhiên tôi phải ngửi mùi và tìm đến rồi, bảo bối.”

Làm Bác Sĩ Riêng Trong Truyện Abo

Làm Bác Sĩ Riêng Trong Truyện Abo Tôi là một beta sống trong thế giới ABO. Thật không may, tôi còn là một bác sĩ riêng. Cuộc sống hằng ngày của tôi chính là chứng kiến vị thượng tướng cùng cậu vợ omega bé nhỏ ngọt ngào, nửa đêm bị dựng dậy gọi đi làm, rồi lại hóng drama, hóng drama, hóng drama… Cho đến một ngày, tôi hóng đến chính mình. Em trai của thượng tướng – một đại minh tinh cũng là alpha – bị đồn có quan hệ với một beta. Khoan đã, beta đó hình như là tôi thì phải??

Thế Giới Này Không Cần Nam Chính

Thế Giới Này Không Cần Nam Chính Tuần thứ ba tôi mang cơm cho Trần Tứ Niên, trong lớp bắt đầu rộ lên tin đồn tình cảm giữa tôi và cậu ta. Học sinh chuyển trường mới tới vừa khóc vừa truy hỏi đến cùng. Trần Tứ Niên cười khẩy, giọng thờ ơ. “Chẳng qua chỉ là con gái của người giúp việc trong nhà mà thôi.” “Nếu phụ nữ trên đời này có tuyệt chủng hết, tôi – Trần Tứ Niên – cũng sẽ không thích một đứa giả trai như cô.” Tôi thu lại ánh nhìn, nuốt lời định nói về chuyện sắp chuyển nhà. Sau này, khi gặp lại, cũng chính là lúc cậu ta tức giận đến mức đỏ ngầu đôi mắt, dồn tôi vào góc tường. “Hứa Nguyệt, bỏ đi không lời từ biệt, cô mẹ nó muốn lấy mạng tôi thật à!”

Ngược Dòng Thời Gian Vì Mẫu Thân

Ngược Dòng Thời Gian Vì Mẫu Thân Ta và trúc mã đang ở trong hoa viên thì đột nhiên xuất hiện một cô bé, nàng tự xưng là con gái tương lai của ta và trúc mã. Thế nhưng cô bé này lại nói, sau này ta trở thành hoàng hậu, lại tư thông với người khác, tính tình hay ghen, hại chết hoàng tự, nên dù có bị biến mất, nàng cũng phải chia rẽ chúng ta. Nhìn cảnh cô bé cố hết sức ghép đôi trúc mã của ta với những cô nương khác, ta không kìm được nở nụ cười lạnh trong lòng. Nhưng nàng không biết rằng, ta đã nhìn thấy toàn bộ câu chuyện trong giấc mơ.

Tiết Ương

Tiết Ương Việc đầu tiên Tạ Lâm An làm sau khi đỗ trạng nguyên chính là hủy hôn ước với ta. Lúc ấy, ta vẫn còn đang bưng bát canh giải rượu vừa nấu cho hắn, nghe vậy liền ngẩn người hồi lâu, lâu đến nỗi tay bị mép bát cứa vào một vết hằn, lâu đến nỗi hắn phải cau mày khẽ gọi ta: “A Ương?” Ta hoàn hồn vì tiếng gọi của hắn, rồi đặt bát lên bàn, nhẹ nhàng đáp: “Được.” Sau đó, ta rời khỏi kinh thành hai năm, khi trở về gặp lại hắn, ta chỉ cung kính gọi hắn một tiếng “Biểu ca”, rồi đi đến sau lưng hắn, xách tai vị tiểu tướng quân vừa trở về từ chiến trường: “Bạc Kế An! Đã bảo là chưa lành vết thương thì không được uống rượu, lại không nghe lời dặn của đại phu phải không!”

Ký Sinh Trùng

Ký Sinh Trùng Bạn bè của Thái tử gia Bắc Kinh luôn cười nhạo chê tôi quê mùa, hoàn toàn không xứng làm người thay thế cho bạch nguyệt quang của hắn. Họ còn đoán rằng tôi sẽ phải dọn đồ ra đi trong vòng một tháng. Tôi cảm thấy lo lắng, vội vàng gọi bảy chị gái của tôi tới, tiến hành huấn luyện khẩn cấp để trở thành thế thân của bạch nguyệt quang. Dù có bị sa thải, tôi cũng không thể để công việc béo bở này rơi vào tay người khác! Cho đến một năm sau, bạch nguyệt quang về nước, Thái tử gia nhìn thấy khuôn mặt của cô ta — đã nôn ra. Hắn run rẩy nói: “Ngấy, ngấy lắm rồi, cả đời này, tôi không muốn nhìn thấy gương mặt này lần nào nữa!”