Ngôn Tình

Lỡ Yêu Bố Của Người Yêu Cũ Bạn trai nói ba anh ấy không thích tôi, rồi đột ngột chia tay tôi. Tôi uống say rồi đi cầu xin quay lại. Sáng tỉnh dậy, bên cạnh tôi là ba anh ấy. Dưới sàn còn có một chiếc tất da và vài cái bao bì bị xé nát. Người đàn ông mở mắt, nhìn tôi như đang thẩm vấn phạm nhân. “Nhớ mình nói gì tối qua không?” “Tôi nói gì?” “Em nói: ‘con nợ cha trả là chuyện đương nhiên”.” Trời ơi! Sao tôi lại có thể gây ra chuyện lớn như vậy chứ?

Không Làm Thái Tử Phi Từ nhỏ, ta đã muốn gả cho Bùi Cảnh làm thái tử phi. Dù hắn không được sủng ái, ta vẫn toàn tâm toàn ý đối đãi. Mùa hạ thêu túi thơm cho hắn, mùa đông may đệm lót đầu gối. Ngay cả khi hắn uống thuốc, ta cũng từng thìa từng thìa dỗ dành mà đút. Nhưng khi chiến sự vừa yên, hắn lại thỉnh cầu được cưới người khác. Còn to tiếng không biết thẹn khuyên ta rộng lượng: “Toàn tộc của Chiêu Hoa vì nước hy sinh, nàng ấy là hậu nhân của công thần. Ngươi lẽ ra nên hiểu chuyện, dù sao ngươi cũng đã toại nguyện được đính hôn cùng ta.” Trong cung ai cũng biết ta đối với hắn tình sâu như biển, tuyệt không hai lòng. Nhưng hôm ấy, ta lại thản nhiên đề nghị từ hôn: “Ta ngưỡng mộ Chu tướng quân đã lâu, nguyện gả cho chàng làm thê.”

Trên chương trình tạp kỹ, tôi đã vô tình làm đứt chuỗi vòng tay Phật châu của Tần Uyển, nghe nói đó là món quà mà Thái tử gia giới giải trí tặng cho cô ấy. Mọi người cười nhạo tôi chẳng biết nhìn sắc mặt người khác, bảo tôi chờ ngày bồi thường đến phá sản đi. Tần Uyển nén nước mắt, yếu ớt nói: “Chỉ cần cô rút lui khỏi giới giải trí, chuyện này tôi sẽ không truy cứu nữa.” Khi tôi ném cho cô ta một chuỗi vòng tay tương tự, cô ta còn chắc chắn rằng tôi đang dùng hàng rẻ tiền để qua mặt cô ta. Nhưng cô ta không biết rằng, chuỗi vòng từng đeo trên tay Thái tử gia đó, thực chất là được tôi mua ở chợ đêm, mua một tặng một.

Những Năm Tháng Còn Lại Năm 30 tuổi, tôi quyết định nghỉ việc. Cũng là lúc kết thúc mối tình đơn phương chẳng ai hay biết này. Tôi đã mất năm năm để đi từ vị trí trợ lý lên làm thư ký trưởng của Lục Tư Niên. Thêm ba năm nữa để khiến anh ta không thể rời xa tôi. Và cuối cùng, chỉ mất năm phút để viết đơn từ chức, một giây để gửi đi.

Tình Cổ Ta và Giang Duệ Hành là kẻ thù truyền kiếp nhưng lại bị người trong nhà ép buộc đính hôn. Tất cả chỉ vì hai chúng ta đều trúng phải cổ độc, phải dựa vào nhau để giải trừ. Đêm tân hôn, tình cổ đực cái tựa như hổ đói, khó mà kiềm chế. Chúng ta liều mạng chống cự, cuối cùng vẫn dây dưa với nhau. Nghĩ đến việc phải chung chăn gối với kẻ mà mình ghét, ta cố gắng hết sức, định dùng lời lẽ thô tục để giữ vững tỉnh táo. “Tên khốn, đồ lưu manh, đồ vô lại…” Nhưng Giang Duệ Hành lại giữ chặt lấy cánh tay đang vùng vẫy của ta, đè ta xuống giường, gân xanh trên trán nổi lên, giọng nói khàn khàn run rẩy: “Mắng một câu, làm mười lần.”

Ba năm hôn nhân bí mật với ông xã là ảnh đế, đột nhiên anh ta có thể nghe được tiếng lòng tôi, mà tôi thì hoàn toàn không hay biết gì.Thậm chí còn cố gắng giúp anh ta nối lại tình xưa với người yêu cũ, đóng vai nữ phụ phản diện.“Tôi tuyệt đối không ly hôn, kiếp này các người đừng hòng nối lại tình cũ!”Tuy nhiên trong lòng tôi lại mắng:[Đồ đàn ông xấu xa, mối tình đầu của anh ta suýt nữa bị tôi hành hạ chết rồi, vậy mà không ký giấy ly hôn đi, tôi còn đợi đến khi phim đóng máy nhận được 10 tỷ phí ly hôn để bao nuôi người mẫu nam đấy.]Không ngờ, ảnh đế không chỉ không ly hôn, mà còn nhất quyết muốn công khai mối quan hệ của chúng tôi.

Nụ Cười Đoạn Tuyệt Lục Minh vì bạch nguyệt quang của mình mà muốn hủy hôn với tôi. Tôi sảng khoái đồng ý. Tất cả mọi người đều không tin tôi sẽ từ bỏ vị thái tử gia mới nổi của giới kinh thành này. Tôi cười nhạt, công ty của anh ta cũng sắp bị tôi làm cho phá sản rồi, có gì mà không bỏ được chứ?!

Tôi bị mắc chứng mù mặt.Trong một chương trình truyền hình thực tế, khi tôi gọi điện cho người chồng bí mật của mình, điện thoại của nam diễn viên hạng A ngồi bên cạnh tôi lại đổ chuông.Tôi sợ đến mức ném luôn điện thoại, chỉ vào anh ta mà không dám tin:“Anh là chồng tôi?”Anh ấy nhướng mày trêu chọc:“Ngạc nhiên chưa? Vợ tôi không nhận ra chồng mình, tôi cũng bất ngờ lắm đấy.”

Vì ham muốn nhan sắc của thái tử gia Kinh Thành, tôi đã giấu danh tính thật và trở thành “chim hoàng yến” của anh ta, định bụng mượn giống sinh con.Nhưng còn chưa kịp có thai thì tin tức thái tử gia sắp tổ chức xem mắt lại đến tai tôi.Tôi sờ cái bụng trống rỗng của mình, trước khi bỏ trốn đã để lại cho thái tử gia một tờ giấy:“Xui xẻo thật khi gặp phải một gã vô dụng không thể có con như anh.”Sau đó, tôi ngoan ngoãn đi dự tiệc xem mắt mà bố mẹ sắp xếp, và không ngờ lại gặp ngay thái tử gia với vẻ mặt lạnh lùng.Anh ta nhìn tôi cười như không cười, giọng đầy mỉa mai:“Em đúng là xui tận mạng, lại gặp ngay tên vô dụng không thể có con như tôi.”

Trước khi kết hôn, anh ấy vẻ mặt đầy khó chịu nói với tôi: “ sau khi cưới, chúng ta sẽ không can thiệp vào cuộc sống của nhau.”Tôi mỉm cười nâng ly: “Nghe cũng ổn đấy.”Kể từ đó, hôn nhân trở thành một cuộc đấu trí, ai nghiêm túc trước thì sẽ thua.Về sau, vào ngày sinh nhật tôi, anh hạ ánh mắt xuống, giọng điệu đầy năn nỉ:“Anh chịu thua rồi, đừng chơi nữa, được không?”

Đóa Hoa Đẹp Nhất Vì muốn chữa bệnh cho đệ đệ, cha lấy năm lượng bạc đem bán ta cho đồ tể làm kế thất. Gả vào mới biết, hắn còn có một đôi nhi nữ. Người ta thường nói, kế mẫu khó làm, ta tính trời vừa sáng liền bỏ trốn. Nào ngờ, đồ tể lại chết trong đêm mưa ấy. Cha đến đón ta về nhà, ta nhìn hai cặp mắt trong veo kia, cắn răng, chốt cửa, nhốt cha bên ngoài.

Muôn Kiếp Vẫn Cần Có Em Khi chúng tôi yêu nhau nhất, Hứa Thụ Bạch đã nói với anh em của mình rằng nếu cô dâu tương lai của anh không phải là tôi, thì họ nhất định không được đến dự đám cưới của anh. Sau đó, Hứa Thụ Bạch kết hôn, cô dâu không phải là tôi. Anh em của anh ta quả thực không đến tham dự đám cưới đó. Đám cưới kết thúc, Hứa Thụ Bạch chất vấn họ. Người đàn ông từ trước đến nay vẫn không ưa tôi đã đấm thẳng vào mặt anh ta, đôi mắt đỏ ngầu. “Hứa Thụ Bạch, kẻ phụ bạc người chân thành là đáng chết nhất.” “Nhưng tại sao người chết lại là Nam Dương.”

Năm thứ ba sau khi công lược, tôi phát hiện mình mang thai.Hệ thống lại bảo rằng nó đã nhầm nữ chính.Tôi cảm động đến phát khóc, lập tức bỏ trốn ngay trong đêm.Mười phút sau, người chồng tổng tài lẽ ra phải ở nước Anh của tôi xuất hiện trong phòng ngủ.Anh ấy nhìn tôi với ánh mắt tổn thương, môi hơi mím lại: “Ở mục lý do ly hôn, em ghi là anh quá mạnh bạo, có thể sửa được mà.”“Sau này anh sẽ nhẹ nhàng hơn, được không?”Nhìn thấy màu mắt khác thường của anh ấy, tôi bật khóc: “Từ nhỏ em đã sợ rắn.”

Lời Tỏ Tình Muộn Màng Tôi thầm mến trúc mã suốt bảy năm. Dưới sự cổ vũ của bạn thân, tôi mang bánh gato và hoa, ngồi xe cả đêm đến để tỏ tình với cậu ấy. Nhưng cảnh tượng đập vào mắt tôi lại là họ đang hôn nhau trong sân bóng rổ ồn ào tiếng nói cười. Trúc mã ôm eo bạn thân của tôi, giọng điệu lạnh nhạt hỏi: “Cậu đến đây làm gì? Không thấy tôi đang bận sao?” Tôi lúng túng, chưa kịp lên tiếng giải thích. Bạn cùng phòng của cậu ta đứng bên cạnh cười khẩy: “Bạn gái tôi đến tặng bánh gato cho tôi, liên quan gì đến cậu chứ?”

Vào phòng sinh, tôi phát hiện bác sĩ đỡ đẻ cho tôi là người chồng cũ của mình .Tôi kéo tay y tá, năn nỉ cô ấy mau chóng gây mê cho tôi, nhưng có vẻ đã quá muộn.“Chúng ta ly hôn chưa đầy một năm mà em đã có con rồi, chồng mới của em giỏi hơn tôi nhỉ?”Anh ta cầm dao phẫu thuật, mắt lộ rõ sự giận dữ, lạnh lùng nhìn tôi.Tôi cố tình giả vờ ngất, nhưng không thể chịu nổi vì đứa trẻ trong bụng không biết điều.Chân nhỏ của nó đạp mãi trong bụng tôi, đau đến nỗi tôi không kìm được mà bật thốt tiếng chửi thề.“Chết tiệt, cái tên Lữ Tống khốn kiếp nhà anh, nhanh mau lôi con trai anh ra khỏi người bà đây!”

Việc tôi theo dõi hành tung của “thái tử Bắc Kinh” đã bị mẹ anh ta phát hiện.Bà không chỉ không truy cứu, mà còn bỏ ra năm triệu để thuê tôi giám sát anh ta.Bà yêu cầu tôi phải báo cáo mọi chi tiết về anh ta cho bà.Mỗi ngày tôi đều nhắn tin cho bà ấy:“Con trai bà trưa nay ăn mì xào Tân Cương.”“Con trai bà đang xem SpongeBob trong giờ học.”“Con trai bà tắm xong rồi, đang quấn khăn đứng ngoài ban công hóng gió.”“Con trai bà đã ở trong nhà vệ sinh hơn một tiếng, nghi ngờ bị táo bón, khuyên nên ăn nhiều rau xanh.”……Sau đó “thái tử” phát hiện tôi, cười lạnh một tiếng:“Nhà vệ sinh không chỉ có mỗi công dụng này đâu.Em có muốn biết không?”

Ai Dám Dựa Vào Tình Yêu Để Chiếm Hữu Núi Phú Sĩ Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần Sở Tư Lễ gây họa bị người lớn trong nhà bắt được, anh ấy đều kéo tôi ra làm bia đỡ đạn, bắt tôi cầu xin giúp. Tôi không muốn, anh ấy lại kiên nhẫn dỗ dành: “Tiểu Diệp, anh trai bị đánh, em không thấy đau lòng sao?” Anh ấy vốn có khuôn mặt đẹp trai, lúc dỗ người thì giọng nói lại dịu dàng đến mức khiến lòng người mềm nhũn, tôi hoàn toàn không có sức chống đỡ. Cứ thế mãi, anh ấy nắm được điểm yếu trong tính cách của tôi, cũng ngày càng làm càn vô độ. Bây giờ nghĩ lại, chính tôi đã nuông chiều anh ấy đến hư hỏng. Khiến anh ấy cho rằng, bất kể anh ấy làm ra bao nhiêu chuyện hoang đường, tôi vẫn sẽ đứng yên chờ anh ấy quay về. Nhưng lần này, tôi không định dung túng anh ấy thêm nữa.

Chỉ Đỏ Dẫn Lối Khi ta xuyên đến thân xác Trần Tứ Nương, nàng vừa bị gả đi làm… minh hôn. Không khí trong quan tài ngột ngạt đến mức khó thở, ta điên cuồng cào đất, đập nắp quan tài, chỉ mong có thể thoát thân— Giữa không trung đột nhiên vang lên một giọng nói. Một hồn ma dung mạo thanh tú, cử chỉ đoan chính khẽ do dự hỏi ta: “Hay là… ta cho nàng mượn cây trâm nhé?”

Em trai tôi bị lừa tiền, bố nhập viện, đột nhiên có một ông lão tìm tôi nói: “Năm mươi triệu, cưới không”Nhìn vào hợp đồng ghi rõ một tháng năm mươi triệu, tôi đã đồng ý cưới, ai ngờ người tôi cưới là cháu trai trưởng của ông.Vừa bước vào phòng bệnh, tôi nghe thấy một giọng nói kim loại: “Ký chủ, đối tượng nhiệm vụ đã đến, nhiệm vụ đầu tiên là để cô ấy hôn và đánh thức ký chủ dậy.”Tôi: ?Ai đang nói chuyện vậy?Giây tiếp theo, một giọng nói trong trẻo nhưng đầy tức giận vang lên: “Bộ cậu bị điên à, tôi đang hôn mê mà!”Tôi: ???